Có rất nhiều chuyện nếu chỉ nhìn thoáng qua thì thấy thực bình thường, nhưng khi để ý thật kỹ thì có thể phát hiện ra nhiều chỗ không thích hợp.

Tỷ như chuyện liên quan đến mối quan hệ giữa Tuần Hướng và Khuất Tư-- đây là việc khiến Ngô Khiết Tào cảm thấy hết sức khó hiểu.

Khuất Tư thắng trận về nước, sau khi rời khỏi đội ngũ binh sĩ thì an toàn là vấn đề cần lưu tâm hàng đầu. Chốn Hoàng cung này, phải luôn luôn đề phòng không được lơi lỏng, tính an toàn xem ra còn kém xa so với khi còn ở trong quân ngũ.

Vậy mà sau khi hồi cung, Khuất Tư tận lực bỏ lại hết những thành phần không cần thiết, gồm cả binh lính, tướng lãnh...... tù binh của Yên quốc, đều không mang về cung. Nhờ phúc của Tuần Hướng, Ngô Khiết Tào không phải vào sống trong chốn lao tù.

Trọng điểm chính là nằm ở trên người Tuần Hướng.

Hắn là Quốc sư của Sở quốc, thân phận này tuy lớn, vừa nghe cũng thấy rất thần diệu nhưng đó chưa phải là lý do để hắn có thể ở lại trong Hoàng cung.

Tuần Hướng được lưu lại trong cung, thậm chí còn ở hẳn đây là có lý do riêng của nó. Mà hai người trong cuộc không lên tiếng giải thích, Ngô Khiết Tào chỉ là người ngoài cuộc, có tò mò đến thế nào cũng không thể hỏi nhiều. Nếu không thì có khi đã bị người khác đâm sau lưng nói nàng là gián điệp rồi.

Cứ như vậy trôi qua bảy ngày. Ngô Khiết Tào thỉnh thoảng lại gặp người nào đó ‘giả trang’ làm tỳ nữ, sau đó lại là một ‘người lớn tuổi’, nói chung cũng tương đối bình an vô sự.

Hôm nay là ngoại lệ.

Ngô Khiết Tào cầm cái khay, mặt không chút thay đổi nhìn cái lồng chim khổng lồ.

Tuần Hướng bưng ly trà, thản nhiên nhìn thái giám đang nâng lồng chim.

“Đây là cái gì?” Tuần Hướng hơi nhíu mày, đặt ly trà xuống mặt bàn.

“Bẩm Quốc sư, Đại vương nhớ đã sắp đến ngày sinh nhật của ngài. Hôm kia Đại vương cố ý tìm về cho ngài một con chim Hoàng Yến, con chim này không giống những con Hoàng Yến bình thường khác...... Nó......”

“Ta hỏi ngươi đây là cái gì?”

Mắt thấy Quốc sư đại nhân sắp nổi giận, mà một người bình thường không dễ dàng nổi nóng, một khi tức giận lại càng thêm đáng sợ, tiểu thái giám hiểu rất rõ điều này, nhất thời kinh hoảng, thở cũng không dám thở mạnh: “...... Cái này...... Đây là một con chim nhỏ.”

Ngô Khiết Tào hiện giờ đã là một công chúa mất nước, mấy ngày nay đều trưng ra vẻ mặt bất mãn, bộ dạng giống như trên đời này không còn gì ý nghĩa, chỉ thiếu việc viết thẳng lên mặt câu: ‘Ta hận các ngươi, ta muốn chết’. Nhưng câu trả lời của tiểu thái giám kia khiến nàng không nhịn được phụt cười ra tiếng, được dạy dỗ có quy củ nên vẫn biết đường cầm khăn tay che miệng.

Tiểu thái giám thấy vậy, càng cúi đầu xuống thấp hơn.

Tuần Hướng nhìn thoáng qua Ngô Khiết Tào, mắt híp lại phối hợp với làn mi cong duyên dáng, làm cho Ngô Khiết Tào nghĩ ngay đến một câu -- Cố phán sinh huy. (đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ)

Về phần cảm xúc ở trong mắt hắn là gì...... không ai có thể nhìn ra được.

Tuần Hướng vung tay lên, ý bảo tiểu thái giám mang lồng chim quay về: “Ngươi mang cái này ra ngoài tự mình chơi đi.”

“Nô...... Nô tài không dám!”

“Vậy thì đưa cho phi tử của Đại vương, ai cũng được!”

Tận mắt nhìn thấy quá trình biến đổi cảm xúc từ bình tĩnh đến tức giận của vị Quốc sư thoạt nhìn như không nhiễm khói lửa nhân gian này, tiểu thái giám không dám lắm miệng nữa, lập tức quỳ xuống lĩnh mệnh rồi cung kính lui ra ngoài.

Tiểu thái giám đáng thương vừa rời đi, Tuần Hướng liền quay đầu lẳng lặng nhìn Ngô Khiết Tào, nhìn cho đến khi nàng không được tự nhiên tìm một chỗ ngồi xuống mới thôi.

Loại chuyện này không chỉ diễn ra một lần.

“Đây là cái gì?”

Vẫn là tiểu thái giám kia, hắn tận lực mỉm cười thật tự nhiên, cúi đầu nói: “Bẩm Quốc sư, Đại vương ra lệnh cho nô tài mang canh Phượng Hoàng Bát Bảo đến cho ngài.”

Đôi mắt của Quốc sư đại nhân híp lại.

Tiểu thái giám bưng bát đồ sứ tinh xảo run run đứng lên, thành thật bổ sung thêm: “Đây...... đây là canh hầm chim.”

“......”

Thấy Quốc sư đại nhân nhắm mắt lại, tiểu thái giám đột nhiên nhớ tới kết cục của con chim nhỏ quý giá ngày hôm trước, hắn lanh lợi nói luôn: “Nô...... Nô tài uống.”

Tuần Hướng bất ngờ mở miệng, tuy là câu nghi vấn nhưng chẳng khác nào khẳng định: “Là con chim hoàng yến hôm qua phải không?”

“...... Dạ dạ...... phải.”

“Mang cho chính hắn uống đi.”

Không cần nhiều lời, tiểu thái giám cũng biết “hắn” ở đây là ai. Tiểu thái giám lui về phía sau hai bước, hành lễ: “Dạ.”

Tên Khuất Tư này đúng là điên rồi, ngày nào hắn cũng chỉ lặp đi lặp lại một chuỗi các hành động – đùa giỡn Tuần Hướng, bị cự tuyệt. Mang thức ăn đến cho Tuần Hướng, tiếp tục bị cự tuyệt. Xử lý hết những việc cần thiết, mang theo tấu chương đến làm phiền Tuần Hướng, phun ra vài câu yêu cầu ngủ lại -- bị cự tuyệt.

Tuy vậy hắn vẫn vô cùng nghị lực, bỏ qua cái nhìn công kích cùng vẻ mặt lạnh lùng không biểu cảm như tảng băng dày của Quốc sư đại nhân, tiếp tục mặt dày mày dạn đến quấy rầy Tuần Hướng.

Cái này không phải “chân ái” thì là cái gì?

Ngô Khiết Tào thở dài một hơi, cầm lấy ly trà dùng riêng của Tuần Hướng lên nhấp một ngụm: “Ngươi đi xuống đi, để canh ở lại đây.”

Tiểu thái giám coi như được giải thoát, giọng nói tràn đầy cảm kích: “Dạ.”

Tiểu thái giám đi rồi, Ngô Khiết Tào mới tìm một chỗ ở bên cạnh Tuần Hướng ngồi xuống, động tác dứt khoát liền mạch, đây hoàn toàn là hành động của một người không coi mình là người ngoài.

Nàng hơi nghiêng người về phía Tuần Hướng, những lọn tóc dài theo động tác của nàng trượt xuống vắt ngang qua bả vai.

Một lúc sau, Ngô Khiết Tào mới mở miệng hỏi: “Ngươi và Khuất Tư có quan hệ gì?”

Trước khi Ngô Khiết Tào lên tiếng, Tuần Hướng ngẩn người ngồi nhìn chăm chăm vào cái chén hai người cùng dùng vừa rồi, đến khi Ngô Khiết Tào tung ra câu hỏi như sấm bên tai hắn mới hoàn hồn trở lại.

Vẫn là bộ dạng lạnh nhạt như cũ, ngay cả khi không tập trung Tuần Hướng vẫn luôn có một dáng vẻ nghiêm túc.

Suy nghĩ một chút, hắn trả lời: “Quân thần thôi.”

“Quân thần? Nếu chỉ là quân thần bình thường thì không thể nào hàng ngày ba bận mang đồ đến tặng, lại còn tự mình đến thăm thần tử nữa chứ?”

“Ngươi muốn nói cái gì?”

Ngô Khiết Tào nhẹ nhàng đứng lên, hôm nay nàng mặc bộ váy dài màu đỏ hồng, không có những đồ trang sức nặng nề của công chúa, cả người thanh thoát đi không ít, thực nhẹ nhàng khoan khoái, lại toát lên một vẻ đẹp thoát tục.

“Ta chẳng muốn nói gì cả.”

Ngô Khiết Tào từng bước từng bước tiến lại gần mục tiêu đang ngồi ở trên ghế.

Tuần Hướng bất giác nắm chặt lấy cạnh bàn.

Đến khi đứng cách hắn một khoảng vừa phải, Ngô Khiết Tào đứng lại, không để cho Tuần Hướng ổn định hơi thở, nàng bất ngờ khom người xuống.

Mặt đối mặt thật gần, dường như chỉ cần chớp mắt một cái là lông mi có thể chạm vào làn da của đối phương. Hơi thở cũng lướt trên da mặt nhau, cảm giác ngưa ngứa này khiến Tuần Hướng thực sự cảm thấy không quen.

Kinh khủng hơn nữa là, tay của Ngô Khiết Tào đột nhiên đặt lên trên người hắn, chậm rãi trượt xuống, trượt rồi dừng, trượt rồi dừng, từng chút từng chút một, khiến cho tinh thần Tuần Hướng như treo lên lơ lửng, một phút để thả lỏng cũng không có.

Tuần Hướng há mồm muốn nói cái gì đó lại bị Ngô Khiết Tào nhanh chóng lấy tay chắn trước miệng.

Nàng vừa cởi bỏ đai lưng vừa nói: “Hôm nay thời tiết có chút nóng, ngươi mặc hơi nhiều quần áo thì phải. Tốt xấu gì ta cũng là thị nữ mà Khuất Tư ban cho ngươi phải không? Ít nhất cũng phải làm được cái gì chứ.”

Đến thời điểm này, chắc cũng sắp tới rồi.

Quả nhiên, ngay tại lúc công chúa mất nước ‘khốn khổ đáng thương không nơi nương tựa” biến thành ‘yêu nữ không biết liêm sỉ’ vươn ‘móng vuốt’ vào trong đai lưng của ‘con dê nhỏ đang đợi làm thịt’ thì lập tức có Đại vương đến cứu vớt người trong lòng.

“Ngô Khiết Tào!”

Trong tiếng quát của Khuất Tư đã mang theo sự tức giận, hắn sải bước đi đến trước mặt hai người đang bày ra tư thế ái muội khiến người ta có một loại cảm giác như lúc nào cũng có thể ‘lăn giường’ kia, Khuất Tư lôi Ngô Khiết Tào xách sang một bên: “Không biết thị nữ mà bổn vương ban cho Quốc sư biến thành tiểu thiếp từ khi nào vậy?”

Ngô Khiết Tào xoay đầu nhìn sang hướng khác, như thể chỉ liếc nhìn Khuất Tư một cái thôi cũng thấy bẩn mắt, hoàn toàn không còn dáng vẻ yêu nghiệt dụ hoặc như vừa rồi.

Thấy thế, Khuất Tư cười lạnh, quay đầu đối diện với ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Tuần Hướng, quả nhiên là không thẹn với lương tâm.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không có hành động nào khác.

Cuối cùng vẫn là Khuất Tư lùi bước trước, hắn nói: “Xem ra không có bổn vương các ngươi vẫn chơi đùa thật vui vẻ.”

“Quốc sư của Sở quốc ta sao có thể bị một công chúa mất nước dụ dỗ được?”

“Ngô Khiết Tào, hai hôm sau ngươi đến làm thị nữ bên cạnh ta.”

Nói xong, không chờ Tuần Hướng mở miệng, Khuất Tư bước nhanh ra khỏi cửa. Một đám người hầu theo hắn tới đây cũng nhắm mắt theo đuôi đằng sau.

Cả một đoàn người rời đi mà không hề phát ra âm thanh, đủ thấy bình thường bọn họ được huấn luyện rất nghiêm khắc tới mức nào.

Chỉ còn lại Ngô Khiết Tào và Tuần Hướng, trước sau, Khuất Tư chỉ nói ba câu.

Lúc này, Tuần Hướng đột nhiên hiểu ra được điều gì, quả nhiên quay đầu đã nhìn thấy tiểu công chúa mới mấy ngày trước còn vô ưu vô lo khẽ mỉm cười vì thực hiện được kế hoạch.

Nàng giăng ra một cái bẫy.

Giống như việc hắn đã làm trước kia, lơ đãng thiết lập, từng chút từng chút, kiên nhẫn chờ con mồi tự tiến vào bẫy. Mà một khi đã tiến vào thì cái bẫy này sẽ nhanh chóng khóa lại, khiến con mồi không thể nào thoát ra được.

Khác với “khí chất thần tiên” của bề ngoài, Tuần Hướng từng tính kế lập bẫy rất nhiều người, nhưng chính hắn lại không ngờ có một ngày bản thân sẽ rơi vào cạm bẫy của người khác mà không hề phòng bị.

“Ta biết ngươi không thể bỏ qua được.” Không thể bỏ qua sự thù hận khắc cốt ghi tâm đó.

“Nhưng ngươi cần phải biết rõ mình đang làm gì.” Đã là một quân chủ thì sẽ không khinh địch đến mức để cho kẻ thù có cơ hội báo thù. Nếu không, Khuất Tư đã sớm không còn tồn tại trên thế gian này nữa rồi.

“Ta không coi thường ngươi.” Cũng không nghi ngờ năng lực của ngươi, nhưng dù sao hắn cũng là người ta muốn phụ tá cho nên ta không thể dễ dàng bỏ mặc hắn.

“Hắn sẽ không giết ngươi.” Chỉ từ sự việc ngày hôm nay cũng có thể nhìn ra, dù có phẫn nộ đến mức nào, với thân phận công chúa Yên quốc của ngươi, Khuất Tư là người có đầu óc, hắn tuyệt đối sẽ không sát hại ngươi.

“Còn có...... Thực xin lỗi.” Thực xin lỗi,...... vô cùng xin lỗi, ta không phải là Hướng Tuần một lòng trung thành tận tâm vì chủ kia.

Cho dù Tuần Hướng chỉ nói vài câu ngắn gọn đơn giản như vậy, nhưng không hiểu sao, Ngô Khiết Tào vẫn có thể nghe được những lời nói từ sâu trong lòng hắn dù hắn không nói ra miệng.

Sau khi xác nhận Quốc sư đại nhân lãnh diễm cao quý đã nói hết những lời muốn nói, Ngô Khiết Tào mới khôi phục lại tươi cười trong quá khứ.

“Tâm cơ của ta có nặng không?” Nàng hỏi.

Nụ cười rực rỡ kia khiến Tuần Hướng nhớ lại những ngày hắn còn sống ở Yên quốc. Nhưng vào giờ khắc này, ngoài nụ cười đó ra còn có cả ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ của Ngô Khiết Tào.

Thấy rõ được sự thù hận ẩn sâu trong đôi mắt ấy, Tuần Hướng lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách lạ thường.

“Tùy ngươi vậy.” Hắn nói.

Thoáng nhìn bát canh đặt trên mặt bàn, khí trời hôm nay thật nóng, hắn bổ sung thêm: “Uống canh đi...... Ta sẽ không để cho ngươi làm hắn bị thương tổn.”

Ngô Khiết Tào không được tao nhã cho lắm nhún vai, dáng vẻ ngây thơ cười nhẹ: “Hừm...... Ai mà biết được?”

Càng hồn nhiên khờ khạo bao nhiêu lại càng che giấu nhiều bí mật bấy nhiêu. Tuần Hướng hiểu rất rõ đạo lý này.

Hắn nhìn Ngô Khiết Tào ngâm nga khe khẽ đi đến trước bàn nhỏ, hạ tầm mắt, ngọc tỳ hưu treo ở bên hông của nàng, theo động tác di chuyển mà đong đưa dao động.

Thật là một vật phẩm trang sức đẹp mắt...... nhưng chỉ có thể là trang sức mà thôi.

Trích lời của Ngô Khiết Tào: Không phải lúc nào cũng cần dựa vào nịnh nọt để chiếm được ấn tượng tốt của một người.

Là một người có địa vị, tất nhiên đã được người khác ra sức lấy lòng rất nhiều, thiếu đi một người cũng chẳng sao.

Có khi nịnh nọt quá mức lại làm cho người ta cảm thấy bất mãn khó chịu.

Đừng tưởng rằng hành động lấy lòng của mình không để lại dấu vết gì, với một người đàn ông đã quen với những hành động này, cho dù anh ta không phải là chuyên gia thì cũng là “người trong nghề” rồi. Cái trong mắt mình là “không còn dấu vết”, thì đối với anh ta tất cả chỉ là hành động khôi hài của những kẻ nghiệp dư mà thôi.

Thay vì ca ngợi, đàn ông lại càng hy vọng xuất hiện người nào đó đặc biệt một chút, tốt nhất là đặc biệt đến mức có gan phản kháng, khiến anh ta sinh ra sự hứng thú.

Đương nhiên, phản kháng quá mức lại không được tốt cho lắm, đàn ông luôn chán ghét những cái gì thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta.

Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương