Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký
-
Chương 153: NT 1: Diệp Lệ - Yến Vân Hi
Đối với Diệp Lệ mà nói, Yến Vân Hi tựa như một tia chớp sáng ngời, rực rỡ và chói mắt, nàng cứ như vậy tùy ý xuất hiện trên bầu trời của hắn.
Hắn không biết đến cuối cùng thì nàng đối với hắn quan trọng đến mức nào, hắn có thể nhảy xuống vách núi đen chỉ vì bắt lấy tay nàng, nhưng cũng không buông bỏ tôn nghiêm của mình xuống đi làm một trong những Phu hầu của nàng, thế nhưng đến thời điểm nàng hốt hoảng bất lực địa rời khỏi Đại Tề, chỉ mang theo đội nghi trượng khoảng ngàn người của mình quay trở về Đại La lúc này đã lọt vào sự khống chế của kẻ khác, hắn lại không thể kiềm chế bản thân mà liều lĩnh đuổi theo.
Từ biệt cha mẹ, rời xa đệ đệ, chia xa muội muội đã tự mình nuôi lớn từ thuở nhỏ, Diệp Lệ vung roi phóng ngựa, phi như bay dọc theo quan đạo.
Yến Vân Hi rời đi vào buổi sáng, lúc này đã là giờ Thân rồi, Diệp Lệ phóng tầm mắt ra xa xa quan sát, vẫn không nhìn tới đội nghi trượng của nàng đâu, chẳng qua hắn vẫn luôn tin tưởng người của nàng nhất định là không thể hành động nhanh hơn mình được, chỉ cần mình tiếp tục ngựa không ngừng vó, phỏng chừng tối nay hoặc qua ngày mai là có thể đuổi kịp nàng rồi.
Thị vệ mà Tế Bình Hầu tự mình chọn lựa, mỗi người vô cùng trung tâm, thân thủ cũng cực kỳ tốt, phóng ngựa chạy suốt đêm cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, tất cả đều yên lặng không nói cưỡi ngựa đi theo phía sau Diệp Lệ. Đêm nay ánh trăng trên bầu trời tròn vằng vặc, chiếu sáng ngời, soi rọi con đường quan đạo bằng phẳng.
Nương theo ánh trăng sáng ngời kia, Diệp Lệ phát hiện ở bãi đất vị thế trống trải của một bên quan đạo phía trước thấp thoáng bóng dáng một vài lều trại, có mấy người cầm trong tay đao kiếm đang gác đêm, vô cùng cảnh giác nhìn về phía bọn họ.
"Yến Vân Hi!" Diệp Lệ gọi lớn tên nàng.
Đang ở bên trong lều trại nghỉ ngơi, mọi người nghe thấy lập tức trở nên xôn xao, cửa của căn lều ở chính giữa được vén lên, Yến Vân Hi từ bên trong bước ra, nàng rõ ràng vẫn còn chưa ngủ, y phục trên người vẫn ngay ngắn, chỉnh tề, chỉ là thân váy áo đỏ tươi rực rỡ như ngọn lửa đã bị nàng thay đổi, hiện tại trên người nàng đang mặc một bộ y phục trắng như tuyết, nàng đứng ở nơi đó, so với ánh trăng dường như còn quạnh quẽ, đơn độc hơn mấy phần.
Diệp Lệ xoay người xuống ngựa, sải bước đến trước mặt nàng, có mấy người thị vệ lập tức đứng hộ ở hai bên người Yến Vân Hi, tuy rằng Diệp Lệ đã bị Hoàng Đế Đại Tề tứ hôn cho Hoàng Thái nữ, nhưng hiện tại Đại La đã phát sinh phản loạn, tình thế của Thái nữ đang rất nguy hiểm, bọn họ không thể không cẩn thận đề phòng.
"A Lệ, ngươi, sao ngươi lại tới đây?" Yến Vân Hi nhìn người nam nhân đã hơn nửa đêm bỗng dưng xuất hiện ở trước mắt mình đặt câu hỏi.
"Ta đương nhiên là muốn tới." Đôi mắt sáng rực của Diệp Lệ nhìn thẳng vào nàng nói, "Ta chính là Hoàng Phu của nàng, đương nhiên nàng ở đâu, ta cũng sẽ ở đó."
"A Lệ, ngươi ——" Yến Vân Hi cười khổ, "Hiện tại ta không thể so với trước kia nữa, đừng nói là ngôi vị Hoàng Đế, mà ngay cả tánh mạng cũng không nhất định có thể bảo trụ được nữa."
"Có ta ở đây, có gì phải sợ?!" Mày kiếm của Diệp Lệ giương lên, không thèm bận tâm nói: "Ta chính là Võ Trạng Nguyên của Đại Tề, luận cưỡi ngựa bắn cung, luận binh pháp mưu lược không người nào có thể địch lại, có một Hoàng Phu như vậy ở bên cạnh, nàng còn lo lắng tánh mạng khó giữ được sao?"
Yến Vân Hi yên lặng nhìn hắn, dưới ánh trăng sáng rọi, nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, "A Lệ nói rất đúng, có một Hoàng Phu như vậy, ta còn phải buồn sầu cái gì nữa chứ?"
Diệp Lệ hừ một tiếng, "Chỉ là ta nói cho nàng biết, nếu như nàng dám có thêm phu hầu khác, ta lập tức sẽ tự tay... giết hắn, sau đó quay về Đại Tề!"
Yến Vân Hi thở dài, "Thật là, ta có chàng rồi, còn muốn Phu hầu khác làm cái gì? Dù có cho ta ngàn ngàn vạn vạn người khác, cũng không sánh bằng một mình A Lệ." Nàng vốn dĩ đã không thích chuyện ba phu bốn hầu, lần này Mẫu hoàng bị ngộ hại, còn không phải có quan hệ trực tiếp với Phu hầu của người sao. Hơn nữa, hiện tại tình cảnh của mình đang túng quẫn nguy hiểm đến thế, hắn lại bỏ qua hết thảy mọi thứ trong tay mà đuổi theo nàng, lòng của nàng làm sao còn có chỗ để chứa chấp thêm người nào nữa cho được.
...
Diệp Lệ và Yến Vân Hi tụ tập binh mã của mười tám thành vùng biên quan Đại La, một đường tiến thẳng về hướng hoàng thành.
Đại La dưới sự thống trị Nữ hoàng luôn quốc thái dân an, Yến Vân Hi ngay từ thuở nhỏ đã được lập làm Hoàng Thái nữ, có uy vọng cực cao trong dân chúng, còn biểu tỷ của nàng lại giết chết nữ hoàng sau đó nhân cơ hội phản loạn mà đoạt vị, hành động này cũng không được mọi người công nhận, cho nên đội binh mã của Diệp Lệ và Yến Vân Hi cũng không có gặp bao nhiêu cản trở trên đường tiến công, thế như chẻ tre một đường tiến thẳng đến khu vực phụ cận hoàng thành mới gặp chống cự, chiến tranh dần trở nên tàn khốc, gay gắt hơn.
Chẳng qua Diệp Lệ cũng không phải chỉ tự thổi phồng chính mình, hắn quả thật có bản lãnh thật sự, năm đó lúc hắn thi tuyển Võ Trạng Nguyên, binh pháp mưu lược đứng đầu bảng, lại có kinh nghiệm rèn luyện ở đại doanh kinh giao nhiều năm, cưỡi ngựa bắn cung không tính, binh pháp đã trải qua không ít lần diễn luyện và thực chiến rồi, từ đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu hăng hái, xả thân nơi sa trường.
Có Diệp Lệ, đại quân của phản loạn cũng không kiên trì được bao lâu đã bị đánh bại, đoàn quân của Yến Vân Hi phất cờ thuận lợi tiến vào hoàng thành, biểu tỷ của nàng tự biết khó tránh khỏi tội chết, vì thế ngay ngày thành bị công phá đã tự sát bỏ mình.
...
Hai tháng sau, đại hôn của Yến Vân Hi và Diệp Lệ.
"Vân Hi, nên nghỉ ngơi rồi." Diệp Lệ tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy nàng ngồi dưới ánh nến đỏ, trên người là hỷ phục tân nương đỏ rực, kiều diễm như lửa. Tuy rằng hắn nhìn thấy nàng mặc y phục đỏ vô số lần rồi, có điều vẫn là hôm nay nàng chói mắt nhất, khóa chặt tầm mắt hắn làm cho hắn không thể dời đi, làn da trắng nõn nà, mắt ngọc mày ngài, ánh mắt ở trên người hắn khẽ chuyển, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng. Nhìn thấy kiều thê như thế, dáy mắt Diệp Lệ dần trở nên sâu thẳm.
Yến Vân Hi mỉm cười, "Là nên đi ngủ, A Lệ mau lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống đi."
"Cái... Cái gì?!" Diệp Lệ suýt chút nữa đã bị lời nói của nàng làm sặc, hắn không có nghe sai chứ, ai ngoan ngoãn nằm xuống?
"A Lệ chờ không kịp sao? Vậy chúng ta mau ngủ thôi." Yến Vân Hi nắm lấy tay hắn, đi đến bên giường, hai người song song ngồi xuống, nàng vươn tay đẩy hắn một cái, Diệp Lệ ngửa mặt nằm trên giường, tới tận lúc này, hắn mới tin tưởng vừa rồi chính mình không có nghe sai, nàng quả thật đã nói hắn ngoan ngoãn nằm xuống.
Diệp Lệ vặn eo, xoay người ngồi dậy, ánh mắt nguy hiểm híp lại, "Vân Hi, hẳn phải là nàng ngoan ngoãn nằm xuống mới đúng."
Gương mặt trắng nõn của Yến Vân Hi hếch lên, "Không muốn, ta phải ở trên." Nàng chính là Nữ Hoàng lòng đầy cao ngạo, đêm tân hôn đầu tiên nhất định phải duy trì giữ vững tôn nghiêm của mình!
Diệp Lệ nghĩ nghĩ gì đó trong chốc lát, sau đó đột nhiên cười nhạo một tiếng, nhỏ giọng nói: "Vân Hi, nàng có thể... sao?"
Thanh âm của hắn trầm thấp mờ ám, rõ ràng là có thâm ý khác, khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Vân Hi đỏ lên, quật cường nói: "Đương nhiên... Có thể! Ta đã đặc biệt, đặc biệt xem vài tập tranh rồi." Mặc dù mấy tập tranh đó quả thực đều khiến cho người ta mặt đỏ tim đập dồn dập, nàng vẫn cắn răng xem xong cả rồi.
"Ồ?" Diệp Lệ cúi đầu cười cười, "Xem ra Vân Hi thực cố gắng, hẳn là đã học tập được không ít tư thế rồi, có điều đêm nay, Vân Hi vẫn nên ngoan ngoãn nằm ở dưới đi thôi, loại chuyện vất vả này cứ để vi phu đến lo là được."
"Không được, ta phải ở trên!"
"Nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống nào!"
"Hừ, ít nhất ta còn xem qua vài tập tranh để học tập, còn chàng có thể sao?" Nàng biết rõ, Diệp Lệ không có thông phòng, hắn cũng giống như nàng, đều là tân binh, không hề có kinh nghiệm.
Bị thê tử nghi ngờ ngay trong đêm tân hôn, gân xanh trên trán Diệp Lệ hằn rõ ra cả rồi, hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đương nhiên có thể! Loại chuyện này nam nhân trời sinh đều có thể!"
Yến Vân Hi cảm thấy mình và hắn nói không thông, vì vậy quyết định tiên hạ thủ vi cường, nàng bất ngờ bổ nhào vào người hắn, đẩy hắn ngã nằm ra giường, hai tay đè nặng lên bờ vai hắn, đôi chân thon dài quỳ gối kẹp sát hai bên sườn hắn, ngăn chặn thân thể hắn.
Diệp Lệ bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng, đến lúc bị nàng ngăn chặn rồi mới kịp phản ứng lại xem chuyện gì đã xảy ra, đôi mắt nguy hiểm híp lại, cong chân dài của mình lên, đầu gối áp chặt vào lưng nàng, thân thể Yến Vân Hi nghiêng về trước, Diệp Lệ liền nhân cơ hội vặn người, xoay mình đổi tư thế ngồi ở mặt trên.
Yến Vân Hi không chịu nhận thua, hai người đánh từ trên giường xuống dưới giường.
Nhóm thị nữ canh giữ bên ngoài đối mắt nhìn nhau, không hổ là Tân Nữ hoàng của các nàng, động tĩnh động phòng đều có thể lớn đến như vậy, thật sự là mạnh mẽ, dữ dội không giống người thường mà!
Dần dần, âm thanh trong phòng cũng từ leng keng loảng xoảng chậm rãi biến đổi nhẹ nhàng, khả nghi hơn, thanh âm của hai người cũng nhỏ dần đi đầy ám muội...
========
【 Phía dưới là tiểu kịch trường thú vị của đêm tân hôn】(Tác giả viết)
Yến Vân Hi: A Lệ, ta có một bí mật rất lớn, đêm tân hôn muốn nói cho chàng biết.
Diệp Lệ:???
Yến Vân Hi: Thật ta là nam tử, bởi vì mẫu hoàng chỉ có một mình ta, không có con gái để kế thừa ngôi vị hoàng đế, cho nên từ nhỏ đã đem ta nuôi dưỡng như một bé gái.
Diệp Lệ:!!!
Yến Vân Hi: A Lệ, nên ngủ rồi, mau ngoan ngoãn nằm xuống.
Diệp Lệ:...
(Cái này mà thật thì thành thể loại truyện khác mất roài hehe)
Hắn không biết đến cuối cùng thì nàng đối với hắn quan trọng đến mức nào, hắn có thể nhảy xuống vách núi đen chỉ vì bắt lấy tay nàng, nhưng cũng không buông bỏ tôn nghiêm của mình xuống đi làm một trong những Phu hầu của nàng, thế nhưng đến thời điểm nàng hốt hoảng bất lực địa rời khỏi Đại Tề, chỉ mang theo đội nghi trượng khoảng ngàn người của mình quay trở về Đại La lúc này đã lọt vào sự khống chế của kẻ khác, hắn lại không thể kiềm chế bản thân mà liều lĩnh đuổi theo.
Từ biệt cha mẹ, rời xa đệ đệ, chia xa muội muội đã tự mình nuôi lớn từ thuở nhỏ, Diệp Lệ vung roi phóng ngựa, phi như bay dọc theo quan đạo.
Yến Vân Hi rời đi vào buổi sáng, lúc này đã là giờ Thân rồi, Diệp Lệ phóng tầm mắt ra xa xa quan sát, vẫn không nhìn tới đội nghi trượng của nàng đâu, chẳng qua hắn vẫn luôn tin tưởng người của nàng nhất định là không thể hành động nhanh hơn mình được, chỉ cần mình tiếp tục ngựa không ngừng vó, phỏng chừng tối nay hoặc qua ngày mai là có thể đuổi kịp nàng rồi.
Thị vệ mà Tế Bình Hầu tự mình chọn lựa, mỗi người vô cùng trung tâm, thân thủ cũng cực kỳ tốt, phóng ngựa chạy suốt đêm cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, tất cả đều yên lặng không nói cưỡi ngựa đi theo phía sau Diệp Lệ. Đêm nay ánh trăng trên bầu trời tròn vằng vặc, chiếu sáng ngời, soi rọi con đường quan đạo bằng phẳng.
Nương theo ánh trăng sáng ngời kia, Diệp Lệ phát hiện ở bãi đất vị thế trống trải của một bên quan đạo phía trước thấp thoáng bóng dáng một vài lều trại, có mấy người cầm trong tay đao kiếm đang gác đêm, vô cùng cảnh giác nhìn về phía bọn họ.
"Yến Vân Hi!" Diệp Lệ gọi lớn tên nàng.
Đang ở bên trong lều trại nghỉ ngơi, mọi người nghe thấy lập tức trở nên xôn xao, cửa của căn lều ở chính giữa được vén lên, Yến Vân Hi từ bên trong bước ra, nàng rõ ràng vẫn còn chưa ngủ, y phục trên người vẫn ngay ngắn, chỉnh tề, chỉ là thân váy áo đỏ tươi rực rỡ như ngọn lửa đã bị nàng thay đổi, hiện tại trên người nàng đang mặc một bộ y phục trắng như tuyết, nàng đứng ở nơi đó, so với ánh trăng dường như còn quạnh quẽ, đơn độc hơn mấy phần.
Diệp Lệ xoay người xuống ngựa, sải bước đến trước mặt nàng, có mấy người thị vệ lập tức đứng hộ ở hai bên người Yến Vân Hi, tuy rằng Diệp Lệ đã bị Hoàng Đế Đại Tề tứ hôn cho Hoàng Thái nữ, nhưng hiện tại Đại La đã phát sinh phản loạn, tình thế của Thái nữ đang rất nguy hiểm, bọn họ không thể không cẩn thận đề phòng.
"A Lệ, ngươi, sao ngươi lại tới đây?" Yến Vân Hi nhìn người nam nhân đã hơn nửa đêm bỗng dưng xuất hiện ở trước mắt mình đặt câu hỏi.
"Ta đương nhiên là muốn tới." Đôi mắt sáng rực của Diệp Lệ nhìn thẳng vào nàng nói, "Ta chính là Hoàng Phu của nàng, đương nhiên nàng ở đâu, ta cũng sẽ ở đó."
"A Lệ, ngươi ——" Yến Vân Hi cười khổ, "Hiện tại ta không thể so với trước kia nữa, đừng nói là ngôi vị Hoàng Đế, mà ngay cả tánh mạng cũng không nhất định có thể bảo trụ được nữa."
"Có ta ở đây, có gì phải sợ?!" Mày kiếm của Diệp Lệ giương lên, không thèm bận tâm nói: "Ta chính là Võ Trạng Nguyên của Đại Tề, luận cưỡi ngựa bắn cung, luận binh pháp mưu lược không người nào có thể địch lại, có một Hoàng Phu như vậy ở bên cạnh, nàng còn lo lắng tánh mạng khó giữ được sao?"
Yến Vân Hi yên lặng nhìn hắn, dưới ánh trăng sáng rọi, nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, "A Lệ nói rất đúng, có một Hoàng Phu như vậy, ta còn phải buồn sầu cái gì nữa chứ?"
Diệp Lệ hừ một tiếng, "Chỉ là ta nói cho nàng biết, nếu như nàng dám có thêm phu hầu khác, ta lập tức sẽ tự tay... giết hắn, sau đó quay về Đại Tề!"
Yến Vân Hi thở dài, "Thật là, ta có chàng rồi, còn muốn Phu hầu khác làm cái gì? Dù có cho ta ngàn ngàn vạn vạn người khác, cũng không sánh bằng một mình A Lệ." Nàng vốn dĩ đã không thích chuyện ba phu bốn hầu, lần này Mẫu hoàng bị ngộ hại, còn không phải có quan hệ trực tiếp với Phu hầu của người sao. Hơn nữa, hiện tại tình cảnh của mình đang túng quẫn nguy hiểm đến thế, hắn lại bỏ qua hết thảy mọi thứ trong tay mà đuổi theo nàng, lòng của nàng làm sao còn có chỗ để chứa chấp thêm người nào nữa cho được.
...
Diệp Lệ và Yến Vân Hi tụ tập binh mã của mười tám thành vùng biên quan Đại La, một đường tiến thẳng về hướng hoàng thành.
Đại La dưới sự thống trị Nữ hoàng luôn quốc thái dân an, Yến Vân Hi ngay từ thuở nhỏ đã được lập làm Hoàng Thái nữ, có uy vọng cực cao trong dân chúng, còn biểu tỷ của nàng lại giết chết nữ hoàng sau đó nhân cơ hội phản loạn mà đoạt vị, hành động này cũng không được mọi người công nhận, cho nên đội binh mã của Diệp Lệ và Yến Vân Hi cũng không có gặp bao nhiêu cản trở trên đường tiến công, thế như chẻ tre một đường tiến thẳng đến khu vực phụ cận hoàng thành mới gặp chống cự, chiến tranh dần trở nên tàn khốc, gay gắt hơn.
Chẳng qua Diệp Lệ cũng không phải chỉ tự thổi phồng chính mình, hắn quả thật có bản lãnh thật sự, năm đó lúc hắn thi tuyển Võ Trạng Nguyên, binh pháp mưu lược đứng đầu bảng, lại có kinh nghiệm rèn luyện ở đại doanh kinh giao nhiều năm, cưỡi ngựa bắn cung không tính, binh pháp đã trải qua không ít lần diễn luyện và thực chiến rồi, từ đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu hăng hái, xả thân nơi sa trường.
Có Diệp Lệ, đại quân của phản loạn cũng không kiên trì được bao lâu đã bị đánh bại, đoàn quân của Yến Vân Hi phất cờ thuận lợi tiến vào hoàng thành, biểu tỷ của nàng tự biết khó tránh khỏi tội chết, vì thế ngay ngày thành bị công phá đã tự sát bỏ mình.
...
Hai tháng sau, đại hôn của Yến Vân Hi và Diệp Lệ.
"Vân Hi, nên nghỉ ngơi rồi." Diệp Lệ tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy nàng ngồi dưới ánh nến đỏ, trên người là hỷ phục tân nương đỏ rực, kiều diễm như lửa. Tuy rằng hắn nhìn thấy nàng mặc y phục đỏ vô số lần rồi, có điều vẫn là hôm nay nàng chói mắt nhất, khóa chặt tầm mắt hắn làm cho hắn không thể dời đi, làn da trắng nõn nà, mắt ngọc mày ngài, ánh mắt ở trên người hắn khẽ chuyển, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng. Nhìn thấy kiều thê như thế, dáy mắt Diệp Lệ dần trở nên sâu thẳm.
Yến Vân Hi mỉm cười, "Là nên đi ngủ, A Lệ mau lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống đi."
"Cái... Cái gì?!" Diệp Lệ suýt chút nữa đã bị lời nói của nàng làm sặc, hắn không có nghe sai chứ, ai ngoan ngoãn nằm xuống?
"A Lệ chờ không kịp sao? Vậy chúng ta mau ngủ thôi." Yến Vân Hi nắm lấy tay hắn, đi đến bên giường, hai người song song ngồi xuống, nàng vươn tay đẩy hắn một cái, Diệp Lệ ngửa mặt nằm trên giường, tới tận lúc này, hắn mới tin tưởng vừa rồi chính mình không có nghe sai, nàng quả thật đã nói hắn ngoan ngoãn nằm xuống.
Diệp Lệ vặn eo, xoay người ngồi dậy, ánh mắt nguy hiểm híp lại, "Vân Hi, hẳn phải là nàng ngoan ngoãn nằm xuống mới đúng."
Gương mặt trắng nõn của Yến Vân Hi hếch lên, "Không muốn, ta phải ở trên." Nàng chính là Nữ Hoàng lòng đầy cao ngạo, đêm tân hôn đầu tiên nhất định phải duy trì giữ vững tôn nghiêm của mình!
Diệp Lệ nghĩ nghĩ gì đó trong chốc lát, sau đó đột nhiên cười nhạo một tiếng, nhỏ giọng nói: "Vân Hi, nàng có thể... sao?"
Thanh âm của hắn trầm thấp mờ ám, rõ ràng là có thâm ý khác, khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Vân Hi đỏ lên, quật cường nói: "Đương nhiên... Có thể! Ta đã đặc biệt, đặc biệt xem vài tập tranh rồi." Mặc dù mấy tập tranh đó quả thực đều khiến cho người ta mặt đỏ tim đập dồn dập, nàng vẫn cắn răng xem xong cả rồi.
"Ồ?" Diệp Lệ cúi đầu cười cười, "Xem ra Vân Hi thực cố gắng, hẳn là đã học tập được không ít tư thế rồi, có điều đêm nay, Vân Hi vẫn nên ngoan ngoãn nằm ở dưới đi thôi, loại chuyện vất vả này cứ để vi phu đến lo là được."
"Không được, ta phải ở trên!"
"Nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống nào!"
"Hừ, ít nhất ta còn xem qua vài tập tranh để học tập, còn chàng có thể sao?" Nàng biết rõ, Diệp Lệ không có thông phòng, hắn cũng giống như nàng, đều là tân binh, không hề có kinh nghiệm.
Bị thê tử nghi ngờ ngay trong đêm tân hôn, gân xanh trên trán Diệp Lệ hằn rõ ra cả rồi, hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đương nhiên có thể! Loại chuyện này nam nhân trời sinh đều có thể!"
Yến Vân Hi cảm thấy mình và hắn nói không thông, vì vậy quyết định tiên hạ thủ vi cường, nàng bất ngờ bổ nhào vào người hắn, đẩy hắn ngã nằm ra giường, hai tay đè nặng lên bờ vai hắn, đôi chân thon dài quỳ gối kẹp sát hai bên sườn hắn, ngăn chặn thân thể hắn.
Diệp Lệ bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng, đến lúc bị nàng ngăn chặn rồi mới kịp phản ứng lại xem chuyện gì đã xảy ra, đôi mắt nguy hiểm híp lại, cong chân dài của mình lên, đầu gối áp chặt vào lưng nàng, thân thể Yến Vân Hi nghiêng về trước, Diệp Lệ liền nhân cơ hội vặn người, xoay mình đổi tư thế ngồi ở mặt trên.
Yến Vân Hi không chịu nhận thua, hai người đánh từ trên giường xuống dưới giường.
Nhóm thị nữ canh giữ bên ngoài đối mắt nhìn nhau, không hổ là Tân Nữ hoàng của các nàng, động tĩnh động phòng đều có thể lớn đến như vậy, thật sự là mạnh mẽ, dữ dội không giống người thường mà!
Dần dần, âm thanh trong phòng cũng từ leng keng loảng xoảng chậm rãi biến đổi nhẹ nhàng, khả nghi hơn, thanh âm của hai người cũng nhỏ dần đi đầy ám muội...
========
【 Phía dưới là tiểu kịch trường thú vị của đêm tân hôn】(Tác giả viết)
Yến Vân Hi: A Lệ, ta có một bí mật rất lớn, đêm tân hôn muốn nói cho chàng biết.
Diệp Lệ:???
Yến Vân Hi: Thật ta là nam tử, bởi vì mẫu hoàng chỉ có một mình ta, không có con gái để kế thừa ngôi vị hoàng đế, cho nên từ nhỏ đã đem ta nuôi dưỡng như một bé gái.
Diệp Lệ:!!!
Yến Vân Hi: A Lệ, nên ngủ rồi, mau ngoan ngoãn nằm xuống.
Diệp Lệ:...
(Cái này mà thật thì thành thể loại truyện khác mất roài hehe)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook