Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp
-
Chương 34: Hợp tác buôn bán
Mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, ai có thể nghĩ tới người đi theo của hồi môn của lão phu nhân mà đến, lại vất vả vài chục năm ở Dung phủ lại vì nhi tử ở bên ngoài thua bạc trên vạn hai, lại lấy trộm bạc của Dung phủ, sau đó bị lão thái thái hoài nghi, liền bỏ tiền thuê người bày ra loại trận pháp nham hiểm này, còn tự cho là không chê vào đâu được, không có người phát hiện. Chỉ tiếc, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
Giờ phút này, Dung lão gia lấy ra hai tấm ngân phiếu đưa đến trước mặt Băng Nhi, nói: “Đây là thù lao cho tiểu công tử. Hôm nay cực kỳ cảm tạ tiểu công tử đã ra tay tương trợ.”
"Đa tạ Dung lão gia.” Băng Nhi cầm lấy hai tấm ngân phiếu, cười đến như tắm gió xuân. Nghĩ rằng Dung gia quả nhiên không hổ là phú thương tiếng tăm lừng lẫy, ra tay thật hào phóng.
"Đúng rồi, ta muốn hỏi tiểu công tử phương pháp cứu người kia là từ đâu học được?” Trong lòng Dung lão gia nảy lên cảm giác quen thuộc kỳ quái. Ông phát hiện thủ pháp này rất giống thủ pháp của cố nhân ngày xưa của mình.
"Đây là y thuật gia truyền nhà ta, cũng là y thuật Miêu Cương kết hợp cùng đạo pháp. Chẳng lẽ Dung lão gia cũng cảm thấy hứng thú?” Băng Nhi kỳ lạ nhìn ông.
Dung lão gia nhìn Băng Nhi, ánh mắt chớp động, lấy tay vuốt chòm râu, trong lòng như có điều đăm chiêu nói: “Nếu nữ vu y năm đó còn sống, đại khái cũng sẽ sử dụng phương pháp cứu người giống nhau. Nhưng mà, nữ nhi của nàng cũng chỉ mới khoảng mười lăm mười sáu tuổi thôi. Chỉ là hôn ước năm đó có nên thực hiện hay không? Dù sao tên tiểu tử thối trong nhà kia thật sự không biết điều, nhưng làm người không thể nói mà không giữ lời. Dù thế nào cũng phải để nhi tử đến Lạc gia nhìn một lần. Nói không chừng thiếu nữ Lạc gia kia hợp nhãn duyên của hắn, hai người có thể kết thành một đôi.”
Dung lão gia biết nhi tử không nên thân của mình ánh mắt rất cao, suy nghĩ cũng không giống người bình thường.
Nhưng mà nữ vu y Miêu Cương năm đó cũng là một mỹ nữ tuyệt sắc, nữ nhi của nàng cũng sẽ không quá kém.
Nam nhân trước thành gia sau lập nghiệp, nếu có một nữ nhân quản hắn, có lẽ sau này sẽ nên thân một chút. Nghĩ như vậy, tâm tình Dung lão gia lại tốt lên rất nhiều.
Vào giờ phút này, bốn người Băng Nhi cùng Nhan Nhị tiên sinh đã đi ra khách đường.
Chính là cái gọi là chuyện trong nhà thì nên đóng cửa bảo nhau, Dung phủ xử lý sự tình, bọn họ là ngoại nhân tự nhiên không tiện ở lại nơi đó.
Nào biết Băng Nhi mới vừa đi được vài bước, chợt nghe lão thần y gọi: “Băng tiểu công tử, có thể chờ lão phu một lát hay không?”
Dưới bàn chân Băng Nhi hơi ngừng lại, phút chốc xoay người nhìn về phía lão thần y, bên môi mỉm cười giễu cợt, giống như một pho tượng chạm ngọc tinh mỹ “Thần y có chuyện gì sao? Ta nhớ ngươi đã nói sẽ làm đồ đệ của ta có đúng hay không? Hay là ngươi gọi ta lại chính là vì chuyện này?’
Gương mặt lão thần y thoáng chốc đỏ bừng, trong giọng nói mang theo ái náy “Vừa nảy là do lão phu có mắt không biết nhìn vàng xem ngọc, chuyện vừa rồi mong Băng tiểu công tử chớ để trong lòng.”
Băng Nhi không phải là người không nói lý lẽ, không buông tha người, nhếch môi một cái, khoát tay áo nói: “Thôi, có một số việc đã qua liền cho qua.”
Lão thần y như cũ sắc mặt thành khẩn mà nói: “Nhưng mà, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Băng tiểu công tử.”
Đôi mắt đẹp của Băng Nhi nhướng lên, nhẹ nhàn “a” một tiếng, hỏi: “Ngươi có chuyện gì?"
Lão thần y nghiêm túc nói: “Ở Yên Kinh, ta có một cửa hàng, nếu tiểu công tử không ghét bỏ, không bằng dùng hai ngàn hai nhập vốn như thế nào?”
"Nhập vốn? Chẳng lẽ ngươi thật sự thiếu bạc?” Sắc mặt Băng Nhi đạm mạc trả lời, hiện tại ngân phiếu trong tay nàng còn chưa nóng, như thế nào có thể không hiểu gì mà nhập vốn?
Giờ phút này, Nhan Nhị tiên sinh khẽ mỉm cười, chen lời nói: “Cửa hàng của thần y quanh năm đại khái có khoảng hai vạn hai tiền lời, đương nhiên sẽ không thiếu bạc.”
"Đây cũng đều là nhờ phúc của sư thúc.” Lão thần y cung kính nhìn Nhan Nhị tiên sinh “Thật ra người bỏ vốn nhiều nhất ở cửa hàng của lão phu chính là Nhan Nhị sư thúc, mỗi lần người đều cung cấp đan dược tốt nhất cho ta, cho nên một năm ta phân cho sư thúc bốn phần.”
Băng Nhi lập tức kinh ngạc hỏi: “Nho gia không phải đều khinh thường giai cấp thấp, chỉ có đọc sách thôi sao?”
Nhan Nhị tiên sinh cười nói: "Đệ tử Nho gia không phải là mọt sách trong mắt thế nhân, có người dùng văn trị quốc, dùng võ bình định quốc thổ, dùng y chữa bệnh, tài nghệ nhiều thì không muốn trói buộc. Huống chi chúng ta còn muốn tạo phúc cho người trong thiên hạ, có tiền luôn tốt hơn.”
"Tại sao ta cảm giác. . . . . . Nhan Nhị tiên sinh cùng người đọc sách không giống nhau.” Băng Nhi nhíu mày.
"Thật ra thì, Tiêu Lang mới thật sự là khác biệt. Ta luôn cực kỳ khâm phục đệ ấy.” Nhan Nhị tiên sinh mỉm cười trả lời.
"Ngươi nói Tiêu Tam tiên sinh?" Trong đầu Băng Nhi xẹt qua một bóng dáng thanh nhã như gió, torng lòng lại nhiều thêm một phần tò mò.
Sau đó, Băng Nhi híp mắt hỏi: “Đúng rồi, nếu ta nhập vốn, một năm được chia bao nhiêu?”
Lão thần y nói: “Nếu tiểu công tử nhập vốn, chỉ hy vọng người ngẫu nhiên ra tay trị vài chứng bệnh nan y, lợi nhuận hàng năm ta sẽ phân cho người một phần.”
Dĩ nhiên lão thần y tuyệt đối sẽ không tùy tiện nhận lời đưa ra lợi ích tốt nhất. Hiện tại, thiếu niên trước mắt y thuật thật sự làm cho ông động tâm. Dù cho ông là thần y, cũng có rất nhiều chứng bệnh nan y khó có thể giải quyết. Hơn nữa, hiệu thuốc các nơi cạnh tranh rất là kịch liệt. Nếu có thể để thiếu niên không tầm thường này gia nhập, việc làm ăn ở cửa hiệu ở Yên Kinh của ông sẽ càng thêm tốt.
Băng Nhi hơi ngẩng đầu. Nàng vốn là người tâm tư khéo léo, ở Lạc gia, tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng bất quá chỉ có một lượng bạc.
Lại nói hôm nay hai ngàn lượng bạc này chỉ sợ cả đời nàng ở Lạc gia cũng không có khả năng có được, huống chi hàng năm đều có hai ngàn lượng bạc thu vào.
Vì vậy, nàng chậm rãi không gợn sóng mà nói: “Nhập vốn có thể, nhưng sau này ta có nhiều biện pháp kiếm tiền hơn, ta muốn trích thêm phần trăm.”
Thật là một đề nghị tự tin, hơn nữa “thiếu niên” trong tự tin mang theo một chút sáng chói tự nhiên. Lão thần y hút một miệng lãnh khí, nhìn trong mắt Nhan Nhị tiên sinh lộ ra ý cười, giống như cũng không phản đối, liền nói: “Có thể, nhưng tiểu công tử cũng phải ra sức hỗ trợ mới được.”
"Được, một lời đã định."
. . . . . .
Băng Nhi trở lại hậu viện Lạc phủ, trong đầu hồi tưởng lại một màn kia, tâm tình tương đối có vài phần vui vẻ.
Không nghĩ tới tháng trước bản thân vì bức họa mà kiếm được mười lượng bạc mà vui vẻ, bây giờ lại chiếm được lợi ích khổng lồ như vậy.
Loại cảm giác này, giống như một cái bánh thịt từ trên trời rớt xuống vậy.
Nếu không phải Nhan Nhị tiên sinh làm người trung gian, nàng cũng tuyệt đối không tùy tiện nhập vốn. Dù sao nhân phẩm của Nhan Nhị tiên sinh vẫn làm cho người ta tin tưởng.
Cuộc sống thật là nhiều thay đổi, có thể cùng quân tử giữ lời giao tiếp, thật sự là một việc cực kỳ may mắn.
Ngay tại lúc Băng Nhi đang ngàn vạn cảm khái tiến vào phòng, lại bị một đôi cánh tay hữu lực bên cửa nắm giữ. Đột nhiên cảm giác thân thể nhẹ hẫng, phát hiện cả thân mình bị ngừi ôm ngang dựng lên.
Không ngờ đến hành động bất chợt này, Băng Nhi không nhịn được kinh ngạc hô một tiếng: “Ca, sao tự nhiên lại ôm ta làm gì vậy?”
Lạc Ngọc Ly ôm nàng đi vào phòng trong, thân hình nhanh nhẹn như một làn gió, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, nói: “Thay muội kiểm tra thương thế.”
Băng Nhi nhất thời có chút thẫn thờ, đầu tiên là không hiểu ra sao, đần độn hỏi: “Thương thế? Thương thế gì?”
Gương mặt Lạc Ngọc Ly lạnh lùng nghiêm trang, vừa đi vừa nói: “Dung phủ vừa cho người đến đây, thông báo cho ta một chuyện, nói muội ở trong núi gặp thích khách tập kích bất ngờ, đại khái trên người sẽ bị thương.”
Băng Nhi nhất thời có chút choáng váng đầu, hai tay bấu víu cổ Lạc Ngọc Ly, mày nhíu lại, trong lòng sinh ra một tia nghi vấn “Dung phủ cho người đến thông báo cho đại ca?”
"Không sai, nghe nói là Tiêu Lang của thế ngoại đào viên phái người đến thông báo.” Mặt Lạc Ngọc Ly không đổi sắc, dõng dạc nói.
"Thì ra là Tiêu Tam tiên sinh, hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ hắn giúp, ta lại quên cảm tạ người ta. Thật sự là rất không phải.” Trên mặt Băng Nhi hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, đôi mắt đẹp sáng tỏ trong suốt.
"Tích thủy chi ân, dung tuyền tương báo.” Chân mày Lạc Ngọc Ly thoáng qua một tia tối tăm, môi không dễ dàng phát giác nhếch lên một cái “Lần sau có cơ hội nhớ bù đắp.”
"Nhưng. . . . . . Nam nhân kia là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ai biết còn có thể gặp lại hắn hay không?” Mắt Băng Nhi khep hờ, trong lòng dâng lên nhàn nhạt phiền muộn. Giờ phút này, chính nàng cũng không rõ vì sao nam nhân kia lại giúp nàng.
Lạc Ngọc Ly nhìn vẻ mặt của nàng, trong mắt xẹt qua một tia sáng phức tạp, chậm rãi nới cánh tay đặt nàng lên giường, cúi người nhìn thiếu nữ dưới thân, con ngươi thâm thúy mà tối tăm.
Hắn cúi đầu ra lệnh: “Cởi hết y phục trên người ra!”
Giờ phút này, Dung lão gia lấy ra hai tấm ngân phiếu đưa đến trước mặt Băng Nhi, nói: “Đây là thù lao cho tiểu công tử. Hôm nay cực kỳ cảm tạ tiểu công tử đã ra tay tương trợ.”
"Đa tạ Dung lão gia.” Băng Nhi cầm lấy hai tấm ngân phiếu, cười đến như tắm gió xuân. Nghĩ rằng Dung gia quả nhiên không hổ là phú thương tiếng tăm lừng lẫy, ra tay thật hào phóng.
"Đúng rồi, ta muốn hỏi tiểu công tử phương pháp cứu người kia là từ đâu học được?” Trong lòng Dung lão gia nảy lên cảm giác quen thuộc kỳ quái. Ông phát hiện thủ pháp này rất giống thủ pháp của cố nhân ngày xưa của mình.
"Đây là y thuật gia truyền nhà ta, cũng là y thuật Miêu Cương kết hợp cùng đạo pháp. Chẳng lẽ Dung lão gia cũng cảm thấy hứng thú?” Băng Nhi kỳ lạ nhìn ông.
Dung lão gia nhìn Băng Nhi, ánh mắt chớp động, lấy tay vuốt chòm râu, trong lòng như có điều đăm chiêu nói: “Nếu nữ vu y năm đó còn sống, đại khái cũng sẽ sử dụng phương pháp cứu người giống nhau. Nhưng mà, nữ nhi của nàng cũng chỉ mới khoảng mười lăm mười sáu tuổi thôi. Chỉ là hôn ước năm đó có nên thực hiện hay không? Dù sao tên tiểu tử thối trong nhà kia thật sự không biết điều, nhưng làm người không thể nói mà không giữ lời. Dù thế nào cũng phải để nhi tử đến Lạc gia nhìn một lần. Nói không chừng thiếu nữ Lạc gia kia hợp nhãn duyên của hắn, hai người có thể kết thành một đôi.”
Dung lão gia biết nhi tử không nên thân của mình ánh mắt rất cao, suy nghĩ cũng không giống người bình thường.
Nhưng mà nữ vu y Miêu Cương năm đó cũng là một mỹ nữ tuyệt sắc, nữ nhi của nàng cũng sẽ không quá kém.
Nam nhân trước thành gia sau lập nghiệp, nếu có một nữ nhân quản hắn, có lẽ sau này sẽ nên thân một chút. Nghĩ như vậy, tâm tình Dung lão gia lại tốt lên rất nhiều.
Vào giờ phút này, bốn người Băng Nhi cùng Nhan Nhị tiên sinh đã đi ra khách đường.
Chính là cái gọi là chuyện trong nhà thì nên đóng cửa bảo nhau, Dung phủ xử lý sự tình, bọn họ là ngoại nhân tự nhiên không tiện ở lại nơi đó.
Nào biết Băng Nhi mới vừa đi được vài bước, chợt nghe lão thần y gọi: “Băng tiểu công tử, có thể chờ lão phu một lát hay không?”
Dưới bàn chân Băng Nhi hơi ngừng lại, phút chốc xoay người nhìn về phía lão thần y, bên môi mỉm cười giễu cợt, giống như một pho tượng chạm ngọc tinh mỹ “Thần y có chuyện gì sao? Ta nhớ ngươi đã nói sẽ làm đồ đệ của ta có đúng hay không? Hay là ngươi gọi ta lại chính là vì chuyện này?’
Gương mặt lão thần y thoáng chốc đỏ bừng, trong giọng nói mang theo ái náy “Vừa nảy là do lão phu có mắt không biết nhìn vàng xem ngọc, chuyện vừa rồi mong Băng tiểu công tử chớ để trong lòng.”
Băng Nhi không phải là người không nói lý lẽ, không buông tha người, nhếch môi một cái, khoát tay áo nói: “Thôi, có một số việc đã qua liền cho qua.”
Lão thần y như cũ sắc mặt thành khẩn mà nói: “Nhưng mà, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Băng tiểu công tử.”
Đôi mắt đẹp của Băng Nhi nhướng lên, nhẹ nhàn “a” một tiếng, hỏi: “Ngươi có chuyện gì?"
Lão thần y nghiêm túc nói: “Ở Yên Kinh, ta có một cửa hàng, nếu tiểu công tử không ghét bỏ, không bằng dùng hai ngàn hai nhập vốn như thế nào?”
"Nhập vốn? Chẳng lẽ ngươi thật sự thiếu bạc?” Sắc mặt Băng Nhi đạm mạc trả lời, hiện tại ngân phiếu trong tay nàng còn chưa nóng, như thế nào có thể không hiểu gì mà nhập vốn?
Giờ phút này, Nhan Nhị tiên sinh khẽ mỉm cười, chen lời nói: “Cửa hàng của thần y quanh năm đại khái có khoảng hai vạn hai tiền lời, đương nhiên sẽ không thiếu bạc.”
"Đây cũng đều là nhờ phúc của sư thúc.” Lão thần y cung kính nhìn Nhan Nhị tiên sinh “Thật ra người bỏ vốn nhiều nhất ở cửa hàng của lão phu chính là Nhan Nhị sư thúc, mỗi lần người đều cung cấp đan dược tốt nhất cho ta, cho nên một năm ta phân cho sư thúc bốn phần.”
Băng Nhi lập tức kinh ngạc hỏi: “Nho gia không phải đều khinh thường giai cấp thấp, chỉ có đọc sách thôi sao?”
Nhan Nhị tiên sinh cười nói: "Đệ tử Nho gia không phải là mọt sách trong mắt thế nhân, có người dùng văn trị quốc, dùng võ bình định quốc thổ, dùng y chữa bệnh, tài nghệ nhiều thì không muốn trói buộc. Huống chi chúng ta còn muốn tạo phúc cho người trong thiên hạ, có tiền luôn tốt hơn.”
"Tại sao ta cảm giác. . . . . . Nhan Nhị tiên sinh cùng người đọc sách không giống nhau.” Băng Nhi nhíu mày.
"Thật ra thì, Tiêu Lang mới thật sự là khác biệt. Ta luôn cực kỳ khâm phục đệ ấy.” Nhan Nhị tiên sinh mỉm cười trả lời.
"Ngươi nói Tiêu Tam tiên sinh?" Trong đầu Băng Nhi xẹt qua một bóng dáng thanh nhã như gió, torng lòng lại nhiều thêm một phần tò mò.
Sau đó, Băng Nhi híp mắt hỏi: “Đúng rồi, nếu ta nhập vốn, một năm được chia bao nhiêu?”
Lão thần y nói: “Nếu tiểu công tử nhập vốn, chỉ hy vọng người ngẫu nhiên ra tay trị vài chứng bệnh nan y, lợi nhuận hàng năm ta sẽ phân cho người một phần.”
Dĩ nhiên lão thần y tuyệt đối sẽ không tùy tiện nhận lời đưa ra lợi ích tốt nhất. Hiện tại, thiếu niên trước mắt y thuật thật sự làm cho ông động tâm. Dù cho ông là thần y, cũng có rất nhiều chứng bệnh nan y khó có thể giải quyết. Hơn nữa, hiệu thuốc các nơi cạnh tranh rất là kịch liệt. Nếu có thể để thiếu niên không tầm thường này gia nhập, việc làm ăn ở cửa hiệu ở Yên Kinh của ông sẽ càng thêm tốt.
Băng Nhi hơi ngẩng đầu. Nàng vốn là người tâm tư khéo léo, ở Lạc gia, tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng bất quá chỉ có một lượng bạc.
Lại nói hôm nay hai ngàn lượng bạc này chỉ sợ cả đời nàng ở Lạc gia cũng không có khả năng có được, huống chi hàng năm đều có hai ngàn lượng bạc thu vào.
Vì vậy, nàng chậm rãi không gợn sóng mà nói: “Nhập vốn có thể, nhưng sau này ta có nhiều biện pháp kiếm tiền hơn, ta muốn trích thêm phần trăm.”
Thật là một đề nghị tự tin, hơn nữa “thiếu niên” trong tự tin mang theo một chút sáng chói tự nhiên. Lão thần y hút một miệng lãnh khí, nhìn trong mắt Nhan Nhị tiên sinh lộ ra ý cười, giống như cũng không phản đối, liền nói: “Có thể, nhưng tiểu công tử cũng phải ra sức hỗ trợ mới được.”
"Được, một lời đã định."
. . . . . .
Băng Nhi trở lại hậu viện Lạc phủ, trong đầu hồi tưởng lại một màn kia, tâm tình tương đối có vài phần vui vẻ.
Không nghĩ tới tháng trước bản thân vì bức họa mà kiếm được mười lượng bạc mà vui vẻ, bây giờ lại chiếm được lợi ích khổng lồ như vậy.
Loại cảm giác này, giống như một cái bánh thịt từ trên trời rớt xuống vậy.
Nếu không phải Nhan Nhị tiên sinh làm người trung gian, nàng cũng tuyệt đối không tùy tiện nhập vốn. Dù sao nhân phẩm của Nhan Nhị tiên sinh vẫn làm cho người ta tin tưởng.
Cuộc sống thật là nhiều thay đổi, có thể cùng quân tử giữ lời giao tiếp, thật sự là một việc cực kỳ may mắn.
Ngay tại lúc Băng Nhi đang ngàn vạn cảm khái tiến vào phòng, lại bị một đôi cánh tay hữu lực bên cửa nắm giữ. Đột nhiên cảm giác thân thể nhẹ hẫng, phát hiện cả thân mình bị ngừi ôm ngang dựng lên.
Không ngờ đến hành động bất chợt này, Băng Nhi không nhịn được kinh ngạc hô một tiếng: “Ca, sao tự nhiên lại ôm ta làm gì vậy?”
Lạc Ngọc Ly ôm nàng đi vào phòng trong, thân hình nhanh nhẹn như một làn gió, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, nói: “Thay muội kiểm tra thương thế.”
Băng Nhi nhất thời có chút thẫn thờ, đầu tiên là không hiểu ra sao, đần độn hỏi: “Thương thế? Thương thế gì?”
Gương mặt Lạc Ngọc Ly lạnh lùng nghiêm trang, vừa đi vừa nói: “Dung phủ vừa cho người đến đây, thông báo cho ta một chuyện, nói muội ở trong núi gặp thích khách tập kích bất ngờ, đại khái trên người sẽ bị thương.”
Băng Nhi nhất thời có chút choáng váng đầu, hai tay bấu víu cổ Lạc Ngọc Ly, mày nhíu lại, trong lòng sinh ra một tia nghi vấn “Dung phủ cho người đến thông báo cho đại ca?”
"Không sai, nghe nói là Tiêu Lang của thế ngoại đào viên phái người đến thông báo.” Mặt Lạc Ngọc Ly không đổi sắc, dõng dạc nói.
"Thì ra là Tiêu Tam tiên sinh, hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ hắn giúp, ta lại quên cảm tạ người ta. Thật sự là rất không phải.” Trên mặt Băng Nhi hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, đôi mắt đẹp sáng tỏ trong suốt.
"Tích thủy chi ân, dung tuyền tương báo.” Chân mày Lạc Ngọc Ly thoáng qua một tia tối tăm, môi không dễ dàng phát giác nhếch lên một cái “Lần sau có cơ hội nhớ bù đắp.”
"Nhưng. . . . . . Nam nhân kia là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ai biết còn có thể gặp lại hắn hay không?” Mắt Băng Nhi khep hờ, trong lòng dâng lên nhàn nhạt phiền muộn. Giờ phút này, chính nàng cũng không rõ vì sao nam nhân kia lại giúp nàng.
Lạc Ngọc Ly nhìn vẻ mặt của nàng, trong mắt xẹt qua một tia sáng phức tạp, chậm rãi nới cánh tay đặt nàng lên giường, cúi người nhìn thiếu nữ dưới thân, con ngươi thâm thúy mà tối tăm.
Hắn cúi đầu ra lệnh: “Cởi hết y phục trên người ra!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook