Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp
-
Chương 31: Bối phận vô cùng cao
Trên mái cong Dung phủ, hoa mộc sum suê, trên nhánh cây là từng đóa hoa dưới trăngnhư tuyết vỡ, mùi hương thơm ngào ngạt, kiềm diễm triền miên.
Tiêu Lang chậm rãi đi tới, y bào như gí mát tung bay. Hắn biết, một nữ tử nếu không có sự che chở của Kim Lân bảng sẽ giống như từ Thiên đường rơi xuống Địa ngục, vĩnh viễn không thể xoay người. Thanh lâu tựa như một cái lồng giam hoa lệ, giam cầm nữ nhân cả đời, sống không bằng chết.
Có người nói qua, giết một người rất dễ dàng, chỉ dùng năm trăm lượng bạc là có thể thuê sát thủ đứng đầu, nhưng tánh mạng một người nào có thể dùng tiền tài so sánh? Một người còn sống mới có ý nghĩa.
Có người nói qua, giết một người rất đơn giản, nhưng thay vì để cho người đó chết, không bằng để cho nười đó cảm nhận tư vị sống không bằng chết, đây mới là tra tấn tàn khốc chân chính.
Trong lúc kéo dài hơi tàn trong hy vọng, lại nhìn hy vọng tan biến, giãy giụa trong tuyệt vọng, trong lúc giãy giụa chờ đợi đến tử vong, đúng là hai tầng lửa và băng.
Chết cũng có nghĩa là kết thúc, còn sống mới là thống khổ. Thiên Địa giống như lò luyện, vạn vật giống như đồng than, nhân gian cũng giống như Luyện Ngục.
Nghĩ tới những thứ này, Tiêu Lang khe khẽ thở dài. Hắn vốn là Tiêu Tam tiên sinh thế ngoại đào viên, luôn làm gương sáng cho người khác, học là đạo Nho gia, chủ trương nhân nghĩa nhân đức, nhưng nội tâm hắn cũng có một mặt cực kỳ âm u, không muốn người biết. Tiêu Lang nhếch môi cười tự giễu, chậm rãi đi đến trước cửa phòng. Bỗng nhiên bước chân dừng lại, vì hắn nghe tiếng cười đùa hoan hô của hai người bên trong, lời nói cũng không kiêng dè người khác.
"Nhan Nhị tiên sinh trẻ tuổi như vậy cũng nắm giữ rất nhiều phương thuốc nhân gian, thật sự là làm cho người ta kính nể không thôi.” Tiếng nói của Băng Nhi truyền đến.
"Đâu có đâu có. Băng công tử, không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ lại thông hiểu y thuật sâu sắc như vậy. Vừa rồi cùng ngươi bàn luận một lúc lâu, thấy kiến thức của công tử thật sự rất tốt.” Lời nói của Nhị sư huynh giống như gió xuân tao nhã.
Băng công tử? Hai tay Tiêu Lang chấp sau lưng, đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên, thầm nghĩ Nhị sư huynh quả nhiên là cực kỳ giỏi giả bộ hồ đồ.
Nhị sư huynh nói tiếp: “Băng công tử y thuật học tốt như vậy, không biết trong nhà còn có người nào?”
"Trong nhà ta còn có một đại ca, nhưng mà hắn không biết y thuật.”
"Ừ, đáng tiếc!" Nhị sư huynh như cũ nói ra lời như tẩm gió xuân “Như vậy đại ca đối với ngươi như thế nào?”
Băng Nhi nói: “Đại ca của ta cực kỳ nghiêm khắc. Lúc trước nếu ta không thuộc lòng sách thuốc, sẽ nghiêm cẩn trừng phạt ta, thật ra…… có đôi khi ta suy nghĩ, nếu đại ca của ta có một phần ôn nhu như Nhan Nhị tiên sinh thì tốt rồi.”
Sắc mặt Tiêu Lang trầm xuống, đầu ngón tay thon dài như ngọc vòng quanh nhánh hoa trước cửa, đầu ngón tay có độ ấm man mát.
Thế nhưng lại nói những lời này với nam nhân lần đầu tiên gặp mặt? Cảm thấy hắn không bằng Nhị sư huynh?
Không ngờ mình hao hết tâm lực dạy dỗ, lại rơi vào thế cục như thế này, thật sự là một nha đầu không biết tốt xấu. Xem ra sau khi trở về phải dạy dỗ nàng lại một phen.
Vì vậy, Tiêu Lang chậm rãi đẩy cửa ra, bên môi gợi lên nụ cười tao nhã, nói: “Hai vị tán gẫu như thế nào rồi?”
"Tử Hi nhanh như vậy đã trở về!" Nhị sư huynh bưng trà ngồi ở trước bàn, trong mắt mỉm cười.
"Tiêu Tam tiên sinh." Băng Nhi liền vội vàng đứng lên chào hắn. Không biết vì sao, nhìn thấy hắn lại cảm giác một loại hàn ý không nói nên lời.
Nhị sư huynh dịu dàng cười một tiếng, chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Lang, cúi đầu hỏi: “Tử Hi, nàng hình như đối với đệ không hài lòng lắm, đệ đã làm gì nàng rồi?”
Bên môi Tiêu Lang gợi lên một nụ cười lạnh “Nhị sư huynh là có ý gì? Ta cái gì cũng chưa có làm.” Hắn xác thực còn chưa kịp làm gì, hơn nữa cũng rất nhớ muốn làm một chút việc bây giờ.
Giờ phút này, lão quản gia Dung phủ gõ cửa, cung kính nói: “Ba vị, Dung lão gia biết vị khách nhân kia đã tỉnh, hiện tại mời các vị đi qua.”
Khi ba người lần nữa đi tới khách đường, Dung phủ đã đuổi hết đám người không liên quan.
Dung lão gia từ xa liền đi đến nói: “Nhan Nhị tiên sinh, Tiêu Tam tiên sinh, thật sự thất lễ quá. Ta không để ý quản giáo tốt nhi tử, để mọi các vị chê cười rồi.”
"Không sao." Nhị sư huynh cười nhạt, "Đệ tử ở thế ngoại đào viên của chúng ta cũng rất bướng bỉnh.”
Không hổ là người có tu dưỡng cao, lời nói ra cũng êm tai như vậy. Đặt đệ tử của thế ngoại đào viên cùng nhi tử không nên thân ở cùng nhau, thật sự là làm ông ta cảm thấy cực kỳ vui mừng, Dung lão gia không khỏi mặt mày hớn hởi.
"Đúng rồi, vị này là?" Ánh mắt Dung lão gia nhìn thoáng qua Băng Nhi một cái, thấy nàng đi phía sau hai người, trong lòng vô cùng kỳ quái.
"Lão gia, hắn chính là người trưởng công chúa giới thiệu tới, nghe nói y thuật rất tốt.” Lão quản gia ở bên tai ông thấp giọng nói.
Dung lão tiên sinh vuốt chòm râu dài dưới cằm, lúc biết được Băng Nhi chính là người trưởng công chúa giới thiệu tới, nhìn thấy thiếu niên thật sự là còn rất trẻ tuổi, trên mặt cực kỳ không được tự nhiên, nụ cười bên môi cũng nhạt dần đi, trong mắt lộ ra vài phần khinh thường. Tuy ông chỉ là thương nhân nhưng thân phận cũng là cao quý, bản thân khinh thường giao tiếp cùng người hạ tiện, càng không muốn thiếu niên này xem bệnh cho lão phu nhân, nhưng niệm tình thiếu niên là người của trưởng công chúa giới thiệu, liền trầm giọng nói: “Tiểu công tử, ta nghe nói trưởng công chúa có tặng cho ngươi một vật cống phẩm, đúng hay không?”
Băng Nhi không kiêu ngạo không siểm nịnh, tự nhiên thanh thản đáp: "Đúng là như thế."
Sắc mặt Dung lão gia hơi nghiêm lại nói: “Đây là dược vật quý giá, ta muốn ra giá cao mua lại, để trị bệnh cho lão tổ tông trong nhà ta, ngươi có bằng lòng nhường lại cho ta hay không? Ta ra giá tám trăm lượng.”
Thật ra thì, cống vật mặc dù quý trọng nhưng lại không hím thấy, cho nên tám trăm lượng coi như cho trưởng công chúa một cái ân tình.
Băng Nhi hít một hơi lãnh khí, nàng chưa bao giờ nghe nói số bạc lớn như vậy, thấp giọng nói: "Nhưng. . . . . . Ta không có mang ở trên người."
Sắc mặt Dung lão gia thoáng chốc trầm xuống, thầm nghĩ thật sự là người trẻ tuổi không biết xấu hổ, còn muốn cò kè mặc cả hay sao?
Băng Nhi nói tiếp: "Nhưng mà, nếu cần gấp ngày mai ta liền mang đến.”
Sắc mặt Dung lão gia dịu lại, gật gật đầu, ngoái đầu nhìn lão quản gia, nói: “Thần y đã bắt đầu chữa bệnh cho lão phu nhân rồi sao?”
"Đã tới, nhưng nghe nói Nhan Nhị tiên sinh ở chỗ này, nói gì cũng muốn gặp mặt một lần.”
"Vậy hãy để cho hắn tới đây một chuyến."
Xa xa, liền nghe thấy tiếng một lão già kích động hô: “Nhan Nhị sư thúc, Nhan Nhị sư thúc, có thể gặp mặt người một lần thật sự là không dễ dàng mà.”
Băng Nhi liếc mắt nhìn một cái, phát hiện bên ngoài, lão già đang chạy vào chính là vị thần y vài ngày trước chữa bệnh ở Xuân Phong Lâu. Thần y nhìn không chớp mắt, lập tức đi đến trước mặt Nhan Nhị tiên sinh, quỳ xuống dập đầu “Nhan Nhi tiên sinh, học sinh thi lễ với người.”
"Không được, ông tuổi lớn như vậy, không cần đa lễ." Nhan Nhị tiên sinh chậm rãi nâng thần y dậy, ôn nhu như nước nói: “Vị này là sư đệ của ta, Tiêu Tam tiên sinh, ông cũng đến gặp mặt một lần đi.”
"Tiêu Tam. . . . . ." Thần y vừa muốn bái, bỗng nhiên “ầm” một tiếng, nhân ra Tiêu Lang chính là bạch y nam tử ngày đó ở Xuân Phong Lâu.
"Lão nhân gia, không cần đa lễ." Tiêu Lang cũng ưu nhã cười nói.
"Không không không. . . . . . Phải, cần phải vậy." Chân cẳng thần y run rẩy quỳ xuống, cung kính dùng sức dập đầu lạy ba cái, bù lại sai lầm ngày đó có mắt như mù
Một bên mí mắt tiểu đồng giật giật, hai người trẻ tuổi như thế lại được sư phụ của hắn gọi là sư thúc, vậy có còn để cho người ta sống hay không hả?
Giờ phút này, ánh mắt thần y lộ ra tia phức tạp mà sùng bái. Thì ra nam tử tiếng tăm lừng lẫy này là Tiêu Lang tiên sinh, người trong thất quốc đều có khát vọng đầu nhập môn hạ của hắn để học nghệ cùng binh pháp. Đáng tiếc hắn chính là muốn hành tẩu thiên hạ, thời gian ở trong sư môn không nhiều, cho nên bản thân ông chưa bao giờ gặp người này.
Lúc thần y chậm rãi đứng lên lau mồ hôi, dè dặt cẩn trọng quan sát xung quanh, nào ngờ vừa nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy Băng Nhi đang đứng thẳng một bên, nhịn không được lớn tiếng nói: “Sao lại là ngươi?”
Băng Nhi nhếch khóe môi, cười nói: "Thật là đúng dịp."
Dung lão gia vuốt chòm râu, có chút đăm chiêu hỏi: “A? Các ngươi quen biết nhau?”
"Biết, dĩ nhiên biết." Thần y gần như là nghiến răng nghiến lợi trả lời, cúi đầu nói thầm: “Chỉ là một tiểu tử giả thần giả quỷ mà thôi.”
Ngày đó, ông trở về tìm đọc sách thuốc, đều không có nói tới chuyện “tà ma nhập thể.” Ông cảm thấy tiểu tử kia chỉ là đánh bậy đánh bạ mà thôi. Nếu lần sau còn gặp lại tiểu tử đó, nhất định phải cho hắn biết lợi hại.
Ánh mắt Dung lão gia sâu thêm vài phần. Dù sao, thần y đức cao vọng trọng, lời ông nói còn có chút đáng tin. Không để thiếu niên này xem bệnh cho lão tổ tông thật sự là một lựa chọn chính xác.
Nghĩ đến đây, Dung lão gia xoay người lại nói: “Vậy thì làm phiền Nhan Nhị tiên sinh cùng thần y đi nhìn lão tổ tông nhà ta một cái, gần đây thân thể bà có chút không thoải mái.”
Tiêu Lang chậm rãi đi tới, y bào như gí mát tung bay. Hắn biết, một nữ tử nếu không có sự che chở của Kim Lân bảng sẽ giống như từ Thiên đường rơi xuống Địa ngục, vĩnh viễn không thể xoay người. Thanh lâu tựa như một cái lồng giam hoa lệ, giam cầm nữ nhân cả đời, sống không bằng chết.
Có người nói qua, giết một người rất dễ dàng, chỉ dùng năm trăm lượng bạc là có thể thuê sát thủ đứng đầu, nhưng tánh mạng một người nào có thể dùng tiền tài so sánh? Một người còn sống mới có ý nghĩa.
Có người nói qua, giết một người rất đơn giản, nhưng thay vì để cho người đó chết, không bằng để cho nười đó cảm nhận tư vị sống không bằng chết, đây mới là tra tấn tàn khốc chân chính.
Trong lúc kéo dài hơi tàn trong hy vọng, lại nhìn hy vọng tan biến, giãy giụa trong tuyệt vọng, trong lúc giãy giụa chờ đợi đến tử vong, đúng là hai tầng lửa và băng.
Chết cũng có nghĩa là kết thúc, còn sống mới là thống khổ. Thiên Địa giống như lò luyện, vạn vật giống như đồng than, nhân gian cũng giống như Luyện Ngục.
Nghĩ tới những thứ này, Tiêu Lang khe khẽ thở dài. Hắn vốn là Tiêu Tam tiên sinh thế ngoại đào viên, luôn làm gương sáng cho người khác, học là đạo Nho gia, chủ trương nhân nghĩa nhân đức, nhưng nội tâm hắn cũng có một mặt cực kỳ âm u, không muốn người biết. Tiêu Lang nhếch môi cười tự giễu, chậm rãi đi đến trước cửa phòng. Bỗng nhiên bước chân dừng lại, vì hắn nghe tiếng cười đùa hoan hô của hai người bên trong, lời nói cũng không kiêng dè người khác.
"Nhan Nhị tiên sinh trẻ tuổi như vậy cũng nắm giữ rất nhiều phương thuốc nhân gian, thật sự là làm cho người ta kính nể không thôi.” Tiếng nói của Băng Nhi truyền đến.
"Đâu có đâu có. Băng công tử, không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ lại thông hiểu y thuật sâu sắc như vậy. Vừa rồi cùng ngươi bàn luận một lúc lâu, thấy kiến thức của công tử thật sự rất tốt.” Lời nói của Nhị sư huynh giống như gió xuân tao nhã.
Băng công tử? Hai tay Tiêu Lang chấp sau lưng, đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên, thầm nghĩ Nhị sư huynh quả nhiên là cực kỳ giỏi giả bộ hồ đồ.
Nhị sư huynh nói tiếp: “Băng công tử y thuật học tốt như vậy, không biết trong nhà còn có người nào?”
"Trong nhà ta còn có một đại ca, nhưng mà hắn không biết y thuật.”
"Ừ, đáng tiếc!" Nhị sư huynh như cũ nói ra lời như tẩm gió xuân “Như vậy đại ca đối với ngươi như thế nào?”
Băng Nhi nói: “Đại ca của ta cực kỳ nghiêm khắc. Lúc trước nếu ta không thuộc lòng sách thuốc, sẽ nghiêm cẩn trừng phạt ta, thật ra…… có đôi khi ta suy nghĩ, nếu đại ca của ta có một phần ôn nhu như Nhan Nhị tiên sinh thì tốt rồi.”
Sắc mặt Tiêu Lang trầm xuống, đầu ngón tay thon dài như ngọc vòng quanh nhánh hoa trước cửa, đầu ngón tay có độ ấm man mát.
Thế nhưng lại nói những lời này với nam nhân lần đầu tiên gặp mặt? Cảm thấy hắn không bằng Nhị sư huynh?
Không ngờ mình hao hết tâm lực dạy dỗ, lại rơi vào thế cục như thế này, thật sự là một nha đầu không biết tốt xấu. Xem ra sau khi trở về phải dạy dỗ nàng lại một phen.
Vì vậy, Tiêu Lang chậm rãi đẩy cửa ra, bên môi gợi lên nụ cười tao nhã, nói: “Hai vị tán gẫu như thế nào rồi?”
"Tử Hi nhanh như vậy đã trở về!" Nhị sư huynh bưng trà ngồi ở trước bàn, trong mắt mỉm cười.
"Tiêu Tam tiên sinh." Băng Nhi liền vội vàng đứng lên chào hắn. Không biết vì sao, nhìn thấy hắn lại cảm giác một loại hàn ý không nói nên lời.
Nhị sư huynh dịu dàng cười một tiếng, chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Lang, cúi đầu hỏi: “Tử Hi, nàng hình như đối với đệ không hài lòng lắm, đệ đã làm gì nàng rồi?”
Bên môi Tiêu Lang gợi lên một nụ cười lạnh “Nhị sư huynh là có ý gì? Ta cái gì cũng chưa có làm.” Hắn xác thực còn chưa kịp làm gì, hơn nữa cũng rất nhớ muốn làm một chút việc bây giờ.
Giờ phút này, lão quản gia Dung phủ gõ cửa, cung kính nói: “Ba vị, Dung lão gia biết vị khách nhân kia đã tỉnh, hiện tại mời các vị đi qua.”
Khi ba người lần nữa đi tới khách đường, Dung phủ đã đuổi hết đám người không liên quan.
Dung lão gia từ xa liền đi đến nói: “Nhan Nhị tiên sinh, Tiêu Tam tiên sinh, thật sự thất lễ quá. Ta không để ý quản giáo tốt nhi tử, để mọi các vị chê cười rồi.”
"Không sao." Nhị sư huynh cười nhạt, "Đệ tử ở thế ngoại đào viên của chúng ta cũng rất bướng bỉnh.”
Không hổ là người có tu dưỡng cao, lời nói ra cũng êm tai như vậy. Đặt đệ tử của thế ngoại đào viên cùng nhi tử không nên thân ở cùng nhau, thật sự là làm ông ta cảm thấy cực kỳ vui mừng, Dung lão gia không khỏi mặt mày hớn hởi.
"Đúng rồi, vị này là?" Ánh mắt Dung lão gia nhìn thoáng qua Băng Nhi một cái, thấy nàng đi phía sau hai người, trong lòng vô cùng kỳ quái.
"Lão gia, hắn chính là người trưởng công chúa giới thiệu tới, nghe nói y thuật rất tốt.” Lão quản gia ở bên tai ông thấp giọng nói.
Dung lão tiên sinh vuốt chòm râu dài dưới cằm, lúc biết được Băng Nhi chính là người trưởng công chúa giới thiệu tới, nhìn thấy thiếu niên thật sự là còn rất trẻ tuổi, trên mặt cực kỳ không được tự nhiên, nụ cười bên môi cũng nhạt dần đi, trong mắt lộ ra vài phần khinh thường. Tuy ông chỉ là thương nhân nhưng thân phận cũng là cao quý, bản thân khinh thường giao tiếp cùng người hạ tiện, càng không muốn thiếu niên này xem bệnh cho lão phu nhân, nhưng niệm tình thiếu niên là người của trưởng công chúa giới thiệu, liền trầm giọng nói: “Tiểu công tử, ta nghe nói trưởng công chúa có tặng cho ngươi một vật cống phẩm, đúng hay không?”
Băng Nhi không kiêu ngạo không siểm nịnh, tự nhiên thanh thản đáp: "Đúng là như thế."
Sắc mặt Dung lão gia hơi nghiêm lại nói: “Đây là dược vật quý giá, ta muốn ra giá cao mua lại, để trị bệnh cho lão tổ tông trong nhà ta, ngươi có bằng lòng nhường lại cho ta hay không? Ta ra giá tám trăm lượng.”
Thật ra thì, cống vật mặc dù quý trọng nhưng lại không hím thấy, cho nên tám trăm lượng coi như cho trưởng công chúa một cái ân tình.
Băng Nhi hít một hơi lãnh khí, nàng chưa bao giờ nghe nói số bạc lớn như vậy, thấp giọng nói: "Nhưng. . . . . . Ta không có mang ở trên người."
Sắc mặt Dung lão gia thoáng chốc trầm xuống, thầm nghĩ thật sự là người trẻ tuổi không biết xấu hổ, còn muốn cò kè mặc cả hay sao?
Băng Nhi nói tiếp: "Nhưng mà, nếu cần gấp ngày mai ta liền mang đến.”
Sắc mặt Dung lão gia dịu lại, gật gật đầu, ngoái đầu nhìn lão quản gia, nói: “Thần y đã bắt đầu chữa bệnh cho lão phu nhân rồi sao?”
"Đã tới, nhưng nghe nói Nhan Nhị tiên sinh ở chỗ này, nói gì cũng muốn gặp mặt một lần.”
"Vậy hãy để cho hắn tới đây một chuyến."
Xa xa, liền nghe thấy tiếng một lão già kích động hô: “Nhan Nhị sư thúc, Nhan Nhị sư thúc, có thể gặp mặt người một lần thật sự là không dễ dàng mà.”
Băng Nhi liếc mắt nhìn một cái, phát hiện bên ngoài, lão già đang chạy vào chính là vị thần y vài ngày trước chữa bệnh ở Xuân Phong Lâu. Thần y nhìn không chớp mắt, lập tức đi đến trước mặt Nhan Nhị tiên sinh, quỳ xuống dập đầu “Nhan Nhi tiên sinh, học sinh thi lễ với người.”
"Không được, ông tuổi lớn như vậy, không cần đa lễ." Nhan Nhị tiên sinh chậm rãi nâng thần y dậy, ôn nhu như nước nói: “Vị này là sư đệ của ta, Tiêu Tam tiên sinh, ông cũng đến gặp mặt một lần đi.”
"Tiêu Tam. . . . . ." Thần y vừa muốn bái, bỗng nhiên “ầm” một tiếng, nhân ra Tiêu Lang chính là bạch y nam tử ngày đó ở Xuân Phong Lâu.
"Lão nhân gia, không cần đa lễ." Tiêu Lang cũng ưu nhã cười nói.
"Không không không. . . . . . Phải, cần phải vậy." Chân cẳng thần y run rẩy quỳ xuống, cung kính dùng sức dập đầu lạy ba cái, bù lại sai lầm ngày đó có mắt như mù
Một bên mí mắt tiểu đồng giật giật, hai người trẻ tuổi như thế lại được sư phụ của hắn gọi là sư thúc, vậy có còn để cho người ta sống hay không hả?
Giờ phút này, ánh mắt thần y lộ ra tia phức tạp mà sùng bái. Thì ra nam tử tiếng tăm lừng lẫy này là Tiêu Lang tiên sinh, người trong thất quốc đều có khát vọng đầu nhập môn hạ của hắn để học nghệ cùng binh pháp. Đáng tiếc hắn chính là muốn hành tẩu thiên hạ, thời gian ở trong sư môn không nhiều, cho nên bản thân ông chưa bao giờ gặp người này.
Lúc thần y chậm rãi đứng lên lau mồ hôi, dè dặt cẩn trọng quan sát xung quanh, nào ngờ vừa nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy Băng Nhi đang đứng thẳng một bên, nhịn không được lớn tiếng nói: “Sao lại là ngươi?”
Băng Nhi nhếch khóe môi, cười nói: "Thật là đúng dịp."
Dung lão gia vuốt chòm râu, có chút đăm chiêu hỏi: “A? Các ngươi quen biết nhau?”
"Biết, dĩ nhiên biết." Thần y gần như là nghiến răng nghiến lợi trả lời, cúi đầu nói thầm: “Chỉ là một tiểu tử giả thần giả quỷ mà thôi.”
Ngày đó, ông trở về tìm đọc sách thuốc, đều không có nói tới chuyện “tà ma nhập thể.” Ông cảm thấy tiểu tử kia chỉ là đánh bậy đánh bạ mà thôi. Nếu lần sau còn gặp lại tiểu tử đó, nhất định phải cho hắn biết lợi hại.
Ánh mắt Dung lão gia sâu thêm vài phần. Dù sao, thần y đức cao vọng trọng, lời ông nói còn có chút đáng tin. Không để thiếu niên này xem bệnh cho lão tổ tông thật sự là một lựa chọn chính xác.
Nghĩ đến đây, Dung lão gia xoay người lại nói: “Vậy thì làm phiền Nhan Nhị tiên sinh cùng thần y đi nhìn lão tổ tông nhà ta một cái, gần đây thân thể bà có chút không thoải mái.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook