Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp
-
Chương 15: Một thân phận khác
Đến lúc này, Băng Nhi không muốn làm bạn cùng tên ác ma háo sắc này, vội nhượng bộ lui binh nói: “Đại hiệp, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Huynh đài chắc còn có chuyện quan trọng hơn, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, ta sẽ không quấy rầy huynh đài nữa. Bạch Mị Nhi nơi này nhất định cực kỳ hợp khẩu vị của ngươi, nếu như huynh đài thích phong vị thành thục, còn có một lão nữ nhân. Giờ khắc này, chúng ta đừng tự mình sinh sự, nước giếng không phạm nước sông, như thế nào?”
Đối phương vẫn đứng ở đó không nói lời nào, hai tay vậy mà hơi hơi phát run.
Nếu hắn không nói gì, Băng Nhi xem như là hắn đồng ý.
Nào biết hắc y nam tử không tiếng động nhoáng một cái, bước chân yên lặng tiếp cận nàng, cúi đầu nói: “Không ngờ một thiếu nữ mười lăm tuổi, dáng người lại quyến rũ như vậy. Chỉ là dáng người hoàn mỹ như thế này trên người ngươi, thật sự là khiến người ta giậm chân giận dữ. Ta nói có đúng không, Băng Nhi cô nương?”
"Ngươi biết ta là ai?" Băng Nhi lập tức trợn tròn hai mắt, trong mắt xẹt qua một chút dị sắc.
Nhìn đôi mắt Băng Nhi vẫn còn xoay chuyển loạn nghiền ngẫm, nam tử cười nhạo một tiếng “Thật ra chỉ cần bói một quẻ, liền biết ngươi đêm nay muốn làm gì, ta chỉ là ôm cây đợi thỏ.”
Băng Nhi lập tức trợn tròn hai mắt, giữa lông mày hiện rõ chán ghét “Sở Hạo Thiên!"
Nam tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, khoan thai nói: "Là ta."
"Ngươi tới đây làm gì?" Băng Nhi nhíu mày.
"Không muốn làm cái gì, chỉ là nhàm chán thôi!" Sở Hạo Thiên không muốn đấu võ mồm cùng nàng, ngẩng đầu nhìn đám mây đen thùi, cúi đầu nói: “Nhìn sắc trời lập tức sẽ đỗ mưa, nếu không muốn cả người ướt sũng, chúng ta liền nhanh chóng tìm chỗ nấp đi.”
Cuồng phong đánh tới, Băng Nhi cùng Sở Hạo Thiên không nói tiếp nữa, một trước một sau theo lầu các trèo vào…….
Xà nhà lầu các rất lớn, là đại thụ trăm năm tạo thành, rất là rắn chắc.
Trong phòng, chỉ thấy Thập Tam di nương đang hung hăng đập nát một cái bình sứ, hung tợn quát: “Cái đồ tiện nhân Băng Nhi đáng giận kia, thế mà lại dám khi dễ đến trên đầu nữ nhi của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con tiện nhân đó!”
Đám tỳ nữ phục quỳ sớm sợi tới mức run lẩy bẩy, không ai dám động đậy.
Thập Tam di nương bỗng nhiên nói: “Bạch Triển đâu? Thế nào bây giờ còn chưa trở về?”
Một nữ tỳ trả lời: “Biểu thiếu gia….. Hình như đã đi đến thanh lâu.”
Thập Tam di nương căm giận quát: “Hiện tại ta có việc tìm hắn, hắn thế mà lại chạy tới thanh lâu?”
Nữ tỳ nơm nớp lo sợ nói: “Nô tỳ nghe nói……. Nghe nói mấy ngày nay Bạch Triển thiếu gia đang thay thái tử làm việc.”
Ánh mắt Thập Tam di nương lóe sáng dưới ánh nến “Nếu hắn trở về, nói hắn đến chỗ ta thương lượng chuyện của Mị Nhi. Nha đầu kia hôm nay chịu đả kích như vậy, ta nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời.”
Chỉ nghe giọng nói Bạch Mị Nhi truyền từ phòng ngủ ra, giọng nói the thé nói: “Ta muốn tiện nhân Băng Nhi kia chết không được tử tế. Phải gả nàng cho một lão nhân biến thái ở phố Đông, nếu không liền bán nàng vào kỹ viện, ngàn người ngủ, vạn người gối.”
Sở Hạo Thiên cười nhạo một tiếng, ánh mắt Băng Nhi âm trầm, chỉ cảm thấy giáo huấn trước đó cho Bạch Mị Nhi vẫn còn chưa đủ.
Sở Hạo Thiên cười nhạt, lười biếng dựa vào cây cột nói: “Thật ra, nếu muốn đối phó những người này, có rất nhiều biện pháp, cũng có thể dựa vào trận phong thủy động tay chân một chút. Nói thí dụ như trận pháp ngươi đã dùng qua, hẳn là có thể làm tốt hơn một chút.”
Băng Nhi nghe xong như có chút đăm chiêu, đáng tiếc nàng học chưa sâu, xem ra học trận pháp vẫn là chuyện quan trọng.
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên trên đỉnh đầu “rầm” một tiếng, một tiếng sấm vang lên.
Trong lòng Băng Nhi căng thẳng, thầm nghĩ trong lòng “Ca, bây giờ huynh đang ở đâu? Huynh ra cửa không có mang theo dù!”
. . . . . .
Yên Hoa ca phường đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn, tiếng ca múa vang lên không dứt.
Xuân Phong Lâu vẫn là một mảnh phồn thịnh mỹ lệ, trên đỉnh lầu các, rèm châu thêu hoa, ngựa xe như nước.
Bên trong lâu, một nam tử trẻ tuổi dùng sức vỗ bàn quát: “Tú bà, ta đã ngồi đợi ở đây nửa canh giờ, Tuyết Oanh cô nương sao còn không tới?”
Tú bà phẩy cây quạt, lắc lắc thân mình đi tới, nói: “A, ở chỗ chúng tôi có quy định, nếu muốn gặp Tuyết Oanh cô nương phải hẹn trước ba ngày.”
Nam tử lạnh lùng nhìn chằm chằm tú bà, nói: “Quy định là chết, con người là sống. Ta tin tưởng có người có thể không cần hẹn trước ba ngày, đúng hay không?”
Tú bà cười duyên đáp: “Công tử nói đúng lắm, nhưng cũng phải đủ tư cách mới được.”
Khách nhân hai bên nhìn nam tử, không khỏi đưa tay chỉ trỏ “Người này vừa nhìn chính là không biết quy định ở đây. Tuyết Oanh cô nương muốn gặp là gặp được sao? Quan lại quyền quý có người muốn âu yếm, còn không phải cũng phải đàng hoàng tử tế hẹn trước ba ngày?”
"Đúng vậy! Lần trước có vài tên ăn chơi trác táng không biết trời cao đất rộng, kêu gào muốn gặp Tuyết Oanh cô nương, cuối cùng không phải cũng mang mặt đen trở về hẹn ngày sao.”
"Phụ thân của bọn họ đều phải hẹn trước, huống chi là bọn họ? Thật sự là nghé con mới đẻ không sợ hổ.”
"Ta nghe nói những đại nhân đó còn tự mình đến đón nhi tử trở về, người người đều dùng gia pháp hầu hạ, thật sự là rất náo nhiệt.”
Nghe lời mọi người nói, sắc mặt nam tử tương đối khó coi, lạnh lùng nói: “Ta là người làm việc cho thái tử, thay thhái tử có vài lời nhắn với Tuyết Oanh cô nương, cũng cần phải hẹn trước sao?”
Tú bà đáp trả: “Vị công tử này, nếu như người muốn chuyển lời thay thái tử, ta có thể chuyển giúp. Nhưng nếu muốn gặp trực tiếp Tuyết Oanh cô nương, chúng ta không thể bỏ qua tiền lệ này được.”
Nam tử cắn răng, đột nhiên lấy một miếng ngọc bài từ trong ngực ra, ngạo nghễ nói: “Tại hạ là Bạch Triển, người đỗ danh bài thứ chín mươi chín Kim Lân bảng.”
Có người nghe thấy “Kim Lân bảng” ba chữ này, tinh thần nhất thời chấn động.
Nghe nói, Kim Lân bảng chính là bảng danh nhân cực kỳ quyền uy tại thất quốc, thế gian này không ai không lấy việc được vào Kim Lân bảng làm vinh hạnh đặc biệt. Chẳng những có thể nổi danh khắp thiên hạ, đồng thời còn có danh có tiếng, để tiếng thơm muôn đời……..
Lại lấy thí dụ, Tuyết Oanh cô nương của Xuân Phong Lâu, là danh bài thứ chín của Kim Lân bảng.
Những khách nhân ở đây phần lớn là vì danh bài của nàng trên Kim Lân bảng, ái mộ mà đến.
Vì vậy, Bạch Triển ngạo khí tự phụ đứng tại chỗ, đối với bản thân tự tin mười phần. Nếu hắn không có tư cách gặp Tuyết Oanh cô nương, thì người nào có tư cách đây?
. . . . . .
Giờ tý canh ba, một chiếc xe ngựa rời đi, cổng và sân nhất thời trở nên lạnh lẽo rét buốt, chiếc lồng đèn lớn màu đỏ treo bên ngoài Xuân Phong Lâu cũng bị quân nô nhấc lên tiến vào. Sau đó, cửa chính khép chặt, chỉ lưu lại một cửa hông nho nhỏ. Thời tiết ác liệt như vậy, khách nhân còn lại chỉ lác đác lơ thơ, lại tuyệt đối không có khả năng có khách nhân tham hoan háo sắc gì đến đây.
Thình lình bất ngờ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa vang dội.
Quân nô không thể không đi mở cửa, chỉ là, đêm khuya sét đánh đổ mưa, khách nhân nào lại muốn đến dạo thanh lâu? Hắn cũng cảm thấy cực kỳ tò mò.
Lúc hắn mở cửa, nhìn thấy người tới, ánh mắt nhất thời trở nên có chút cổ quái.
Ngoài cửa, hắc y nam tử vẫn không che dù, chỉ khoác một cái áo choàng màu đen rộng rãi, nón vành rộng che lại nửa gương mặt hắn, dưới nón hé ra một chiếc cằm ôn nhuận sáng bóng cực kỳ tinh xảo giống như ngọc thạch. Da thịt bóng loáng nhìn qua bất quá chỉ khoảng hai mươi tuổi, lộ ra hơi thở tao nhã, toát ra khí chất độc đáo cùng thanh nhã.
Hắc y nam tử bước qua thềm, bước chân thong thả chậm rãi đi về phía trước, giày giẫm lên cục đá trên đường mòn, phát ra tiếng vang nho nhỏ, thoạt nhìn nhàn nhã tự tại. Ống tay áo tùy ý đung đưa, trên người là một bộ hắc y bào, so với những công tử bạch y càng thêm phần khí độ. Thế gian này lại có một nam tử như vậy? Màu đen mặc trên người lại có thể toát ra quý khí hoa lệ, tinh xảo xa hoa.
Vậy mà, bên cạnh nam tử này lại không mang theo bất kỳ tùy tùng nào, cũng không giống đại nhân vật vung tiền như rác, lại càng không giống những công tử phong lưu háo sắc lưu luyến thanh lâu, thậm chí khí chất của hắn còn không hợp với nơi Xuân Phong Lâu này!
"Khách quan muốn tìm cô nương nào?" Tú bà cũng không mấy nhiệt tình đi đến hỏi.
"Ta tìm Tuyết Oanh cô nương." Khóe miệng nam tử hơi giương lên một chút độ cong, giọng nói cũng thập phần nhãn nhã an nhiên.
Giọng nói của hắn rất êm tai, ôn nhu chân thành, trầm thấp mà tao nhã. Giọng nói của hắn trong mưa bão nổ tung ngưng mà không tiêu tan, ngâm từ đàn hát, phong hoa tuyết nguyệt, so với giọng nói của hắn càng không có một chút phong tình nào đáng nói tới.
Nghe vậy, Bạch Triển ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm hắc y nam tử mới vào, ánh mắt lộ ra ba phần hèn mọn.
Cư nhiên muốn tìm đại bài đầu bảng? Cũng không nhìn lại bản thân có lai lịch gì?
Bạch Triển ghen tỵ nhất là loại nam nhân tác phong nhanh nhẹn này. Lại càng khinh thường loại nam nhân này. Bởi vì hắn cảm thấy tất cả nam tử có bộ dáng tốt đều là loại tốt mã dẻ cùi. Hắn vốn định châm chọc mỹ nam tử này hai câu, chợt bên tai truyền đến giọng nói động lòng mê người.
"Công tử thế mà lại đích thân quang lâm hàn xá, Tuyết Oanh thật sự là thụ sủng nhược kinh!"
Rèm nhấc lên, một mỹ nhân đứng tại đầu thang lầu, mái tóc đen bóng được vấn lên, trân châu, quần lụa, phát họa thân hình lung linh quyến rũ, trong thanh thuần lại xen lẫn hương vị thành thục, trong tay cầm quạt tròn, ánh mắt say mê dập dờn dao động.
Mà y phục nàng mặc cũng không kín đáo, khi thì lộ vai, khi thì thoáng lộ bộ ngực sữa, mang theo lực hấp dẫn trí mạng. Nhưng tất cả những động tác kia đều giống như vô tâm thể hiện. Một nữ nhân càng như thế, càng hấp dẫn nam nhân điên cuồng.
"Mau nhìn, là Tuyết Oanh cô nương ——" Mọi người lập tức sợ ngây người.
"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, thật là xinh đẹp!"
"Công tử lấy được danh bài trên Kim Lân bảng quả thật cao tay, thế mà lại có thể khiến cho Tuyết Oanh cô nương tự mình ra nghênh đón!"
"Khi nào thì ta mới có thể lấy được danh bài trên Kim Lân bảng? Ngày đó Thiên Đô có thể nhìn thấy mỹ nhân rồi!"
Trong lúc mọi người đang chú ý, Bạch Triển chỉnh trang y phục, ưỡng thẳng lồng ngực. Hắn không ngờ mới đưa ra danh bài thứ chín mươi chín trên Kim Lân bảng, đối phương đã tự thân xuống nghênh đón, làm cho hắn cảm thấy lần này bản thân thật đủ thể diện.
Thế nhưng Tuyết Oanh nhìn cũng không liếc nhìn hắn một cái, giống như đối đãi với không khí xung quanh, tiến về một phương hướng khác mà đi tới, đúng là phương hướng của hắc y nam tử kia.
Bạch Triển nhất thời trợn to hai mắt, hắn đã sớm nghe nóihoa khôi Xuân Phong Lâu không coi ai ra gì. Không ngờ ánh mắt nàng cũng không được tốt, thế nhưng còn nhận sai người.
Nào biết gót sen Tuyết Oanh cô nương sớm chuyển, lập tức đi đến trước mặt hắc y nam tử, yên lặng nhìn hắn, cũng không nói tiếng nào.
Sau một lúc lâu, ánh mắt Tuyết Oanh trào ra một tia sáng ảm đạm, chậm rãi thở dài nói: “Công tử, ngươi đã rất lâu rồi không đến thăm ta!"
Hắc y nam tử cười cười, ôn nhu nói: “Chỉ mới có một năm mà thôi.”
Tuyết Oanh lại thở dài, buồn bã nhìn hắc y nam tử nói: “Sai rồi, là một năm hai tháng lẻ ba ngày.”
Hắc y nam tử tao nhã cười, ánh mắt thong dong, hai tay vái chào, nói: “Đã lâu không gặp, cô nương vẫn mỹ lệ như lúc ban đầu.”
Bên kia, sắc mặt Bạch Triển không khỏi có chút tái xanh. Hắn khi nào bị người khác vắng vẻ qua như vậy? Nhướng mày, nhanh chóng lườm hắc y nam tử một cái, không khỏi cảm giác kinh ngạc sâu sắc.
Hắn biết quan lại quyền quý dù muốn gặp Tuyết Oanh cô nương cũng phải hẹn trước ba ngày, nhưng nam tử này lại không cần như thế.
Người này đến tột cùng có lai lịch gì?
Hắn đến tột cùng có tài đức gì?
Bạch Triển cắn răng, vốn định tiến lên khiêu khích một phen.
Ở khoảng cách gần nhìn hắc y nam tử, ánh nến phác họa tinh tế gương mặt của đối phương, lông mi dài của hắc y nam tử cụp xuống. Bạch Triển càng nhìn càng cảm thấy đối phương tuấn mỹ vô trù, khí độ phi phàm, cũng không phải hạng người hời hợt. Ban đầu bản thân chỉ xem hắn là mỹ nam tử có tác phong nhanh nhẹn phong nhã, giờ phút này lại phát hiện trên người đối phương là phong độ trí thức hòa cùng khí chất của giang hồ kiếm khách. Đôi mắt phong tình, ánh mắt thâm thúy, làm cho người ta liếc mắt một cái nhìn không thấy đáy.
Khí độ như vậy bình sinh Bạch Triển chưa từng được gặp, hắn không khỏi lui về phía sau hai bước.
Đối phương vẫn đứng ở đó không nói lời nào, hai tay vậy mà hơi hơi phát run.
Nếu hắn không nói gì, Băng Nhi xem như là hắn đồng ý.
Nào biết hắc y nam tử không tiếng động nhoáng một cái, bước chân yên lặng tiếp cận nàng, cúi đầu nói: “Không ngờ một thiếu nữ mười lăm tuổi, dáng người lại quyến rũ như vậy. Chỉ là dáng người hoàn mỹ như thế này trên người ngươi, thật sự là khiến người ta giậm chân giận dữ. Ta nói có đúng không, Băng Nhi cô nương?”
"Ngươi biết ta là ai?" Băng Nhi lập tức trợn tròn hai mắt, trong mắt xẹt qua một chút dị sắc.
Nhìn đôi mắt Băng Nhi vẫn còn xoay chuyển loạn nghiền ngẫm, nam tử cười nhạo một tiếng “Thật ra chỉ cần bói một quẻ, liền biết ngươi đêm nay muốn làm gì, ta chỉ là ôm cây đợi thỏ.”
Băng Nhi lập tức trợn tròn hai mắt, giữa lông mày hiện rõ chán ghét “Sở Hạo Thiên!"
Nam tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, khoan thai nói: "Là ta."
"Ngươi tới đây làm gì?" Băng Nhi nhíu mày.
"Không muốn làm cái gì, chỉ là nhàm chán thôi!" Sở Hạo Thiên không muốn đấu võ mồm cùng nàng, ngẩng đầu nhìn đám mây đen thùi, cúi đầu nói: “Nhìn sắc trời lập tức sẽ đỗ mưa, nếu không muốn cả người ướt sũng, chúng ta liền nhanh chóng tìm chỗ nấp đi.”
Cuồng phong đánh tới, Băng Nhi cùng Sở Hạo Thiên không nói tiếp nữa, một trước một sau theo lầu các trèo vào…….
Xà nhà lầu các rất lớn, là đại thụ trăm năm tạo thành, rất là rắn chắc.
Trong phòng, chỉ thấy Thập Tam di nương đang hung hăng đập nát một cái bình sứ, hung tợn quát: “Cái đồ tiện nhân Băng Nhi đáng giận kia, thế mà lại dám khi dễ đến trên đầu nữ nhi của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con tiện nhân đó!”
Đám tỳ nữ phục quỳ sớm sợi tới mức run lẩy bẩy, không ai dám động đậy.
Thập Tam di nương bỗng nhiên nói: “Bạch Triển đâu? Thế nào bây giờ còn chưa trở về?”
Một nữ tỳ trả lời: “Biểu thiếu gia….. Hình như đã đi đến thanh lâu.”
Thập Tam di nương căm giận quát: “Hiện tại ta có việc tìm hắn, hắn thế mà lại chạy tới thanh lâu?”
Nữ tỳ nơm nớp lo sợ nói: “Nô tỳ nghe nói……. Nghe nói mấy ngày nay Bạch Triển thiếu gia đang thay thái tử làm việc.”
Ánh mắt Thập Tam di nương lóe sáng dưới ánh nến “Nếu hắn trở về, nói hắn đến chỗ ta thương lượng chuyện của Mị Nhi. Nha đầu kia hôm nay chịu đả kích như vậy, ta nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời.”
Chỉ nghe giọng nói Bạch Mị Nhi truyền từ phòng ngủ ra, giọng nói the thé nói: “Ta muốn tiện nhân Băng Nhi kia chết không được tử tế. Phải gả nàng cho một lão nhân biến thái ở phố Đông, nếu không liền bán nàng vào kỹ viện, ngàn người ngủ, vạn người gối.”
Sở Hạo Thiên cười nhạo một tiếng, ánh mắt Băng Nhi âm trầm, chỉ cảm thấy giáo huấn trước đó cho Bạch Mị Nhi vẫn còn chưa đủ.
Sở Hạo Thiên cười nhạt, lười biếng dựa vào cây cột nói: “Thật ra, nếu muốn đối phó những người này, có rất nhiều biện pháp, cũng có thể dựa vào trận phong thủy động tay chân một chút. Nói thí dụ như trận pháp ngươi đã dùng qua, hẳn là có thể làm tốt hơn một chút.”
Băng Nhi nghe xong như có chút đăm chiêu, đáng tiếc nàng học chưa sâu, xem ra học trận pháp vẫn là chuyện quan trọng.
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên trên đỉnh đầu “rầm” một tiếng, một tiếng sấm vang lên.
Trong lòng Băng Nhi căng thẳng, thầm nghĩ trong lòng “Ca, bây giờ huynh đang ở đâu? Huynh ra cửa không có mang theo dù!”
. . . . . .
Yên Hoa ca phường đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn, tiếng ca múa vang lên không dứt.
Xuân Phong Lâu vẫn là một mảnh phồn thịnh mỹ lệ, trên đỉnh lầu các, rèm châu thêu hoa, ngựa xe như nước.
Bên trong lâu, một nam tử trẻ tuổi dùng sức vỗ bàn quát: “Tú bà, ta đã ngồi đợi ở đây nửa canh giờ, Tuyết Oanh cô nương sao còn không tới?”
Tú bà phẩy cây quạt, lắc lắc thân mình đi tới, nói: “A, ở chỗ chúng tôi có quy định, nếu muốn gặp Tuyết Oanh cô nương phải hẹn trước ba ngày.”
Nam tử lạnh lùng nhìn chằm chằm tú bà, nói: “Quy định là chết, con người là sống. Ta tin tưởng có người có thể không cần hẹn trước ba ngày, đúng hay không?”
Tú bà cười duyên đáp: “Công tử nói đúng lắm, nhưng cũng phải đủ tư cách mới được.”
Khách nhân hai bên nhìn nam tử, không khỏi đưa tay chỉ trỏ “Người này vừa nhìn chính là không biết quy định ở đây. Tuyết Oanh cô nương muốn gặp là gặp được sao? Quan lại quyền quý có người muốn âu yếm, còn không phải cũng phải đàng hoàng tử tế hẹn trước ba ngày?”
"Đúng vậy! Lần trước có vài tên ăn chơi trác táng không biết trời cao đất rộng, kêu gào muốn gặp Tuyết Oanh cô nương, cuối cùng không phải cũng mang mặt đen trở về hẹn ngày sao.”
"Phụ thân của bọn họ đều phải hẹn trước, huống chi là bọn họ? Thật sự là nghé con mới đẻ không sợ hổ.”
"Ta nghe nói những đại nhân đó còn tự mình đến đón nhi tử trở về, người người đều dùng gia pháp hầu hạ, thật sự là rất náo nhiệt.”
Nghe lời mọi người nói, sắc mặt nam tử tương đối khó coi, lạnh lùng nói: “Ta là người làm việc cho thái tử, thay thhái tử có vài lời nhắn với Tuyết Oanh cô nương, cũng cần phải hẹn trước sao?”
Tú bà đáp trả: “Vị công tử này, nếu như người muốn chuyển lời thay thái tử, ta có thể chuyển giúp. Nhưng nếu muốn gặp trực tiếp Tuyết Oanh cô nương, chúng ta không thể bỏ qua tiền lệ này được.”
Nam tử cắn răng, đột nhiên lấy một miếng ngọc bài từ trong ngực ra, ngạo nghễ nói: “Tại hạ là Bạch Triển, người đỗ danh bài thứ chín mươi chín Kim Lân bảng.”
Có người nghe thấy “Kim Lân bảng” ba chữ này, tinh thần nhất thời chấn động.
Nghe nói, Kim Lân bảng chính là bảng danh nhân cực kỳ quyền uy tại thất quốc, thế gian này không ai không lấy việc được vào Kim Lân bảng làm vinh hạnh đặc biệt. Chẳng những có thể nổi danh khắp thiên hạ, đồng thời còn có danh có tiếng, để tiếng thơm muôn đời……..
Lại lấy thí dụ, Tuyết Oanh cô nương của Xuân Phong Lâu, là danh bài thứ chín của Kim Lân bảng.
Những khách nhân ở đây phần lớn là vì danh bài của nàng trên Kim Lân bảng, ái mộ mà đến.
Vì vậy, Bạch Triển ngạo khí tự phụ đứng tại chỗ, đối với bản thân tự tin mười phần. Nếu hắn không có tư cách gặp Tuyết Oanh cô nương, thì người nào có tư cách đây?
. . . . . .
Giờ tý canh ba, một chiếc xe ngựa rời đi, cổng và sân nhất thời trở nên lạnh lẽo rét buốt, chiếc lồng đèn lớn màu đỏ treo bên ngoài Xuân Phong Lâu cũng bị quân nô nhấc lên tiến vào. Sau đó, cửa chính khép chặt, chỉ lưu lại một cửa hông nho nhỏ. Thời tiết ác liệt như vậy, khách nhân còn lại chỉ lác đác lơ thơ, lại tuyệt đối không có khả năng có khách nhân tham hoan háo sắc gì đến đây.
Thình lình bất ngờ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa vang dội.
Quân nô không thể không đi mở cửa, chỉ là, đêm khuya sét đánh đổ mưa, khách nhân nào lại muốn đến dạo thanh lâu? Hắn cũng cảm thấy cực kỳ tò mò.
Lúc hắn mở cửa, nhìn thấy người tới, ánh mắt nhất thời trở nên có chút cổ quái.
Ngoài cửa, hắc y nam tử vẫn không che dù, chỉ khoác một cái áo choàng màu đen rộng rãi, nón vành rộng che lại nửa gương mặt hắn, dưới nón hé ra một chiếc cằm ôn nhuận sáng bóng cực kỳ tinh xảo giống như ngọc thạch. Da thịt bóng loáng nhìn qua bất quá chỉ khoảng hai mươi tuổi, lộ ra hơi thở tao nhã, toát ra khí chất độc đáo cùng thanh nhã.
Hắc y nam tử bước qua thềm, bước chân thong thả chậm rãi đi về phía trước, giày giẫm lên cục đá trên đường mòn, phát ra tiếng vang nho nhỏ, thoạt nhìn nhàn nhã tự tại. Ống tay áo tùy ý đung đưa, trên người là một bộ hắc y bào, so với những công tử bạch y càng thêm phần khí độ. Thế gian này lại có một nam tử như vậy? Màu đen mặc trên người lại có thể toát ra quý khí hoa lệ, tinh xảo xa hoa.
Vậy mà, bên cạnh nam tử này lại không mang theo bất kỳ tùy tùng nào, cũng không giống đại nhân vật vung tiền như rác, lại càng không giống những công tử phong lưu háo sắc lưu luyến thanh lâu, thậm chí khí chất của hắn còn không hợp với nơi Xuân Phong Lâu này!
"Khách quan muốn tìm cô nương nào?" Tú bà cũng không mấy nhiệt tình đi đến hỏi.
"Ta tìm Tuyết Oanh cô nương." Khóe miệng nam tử hơi giương lên một chút độ cong, giọng nói cũng thập phần nhãn nhã an nhiên.
Giọng nói của hắn rất êm tai, ôn nhu chân thành, trầm thấp mà tao nhã. Giọng nói của hắn trong mưa bão nổ tung ngưng mà không tiêu tan, ngâm từ đàn hát, phong hoa tuyết nguyệt, so với giọng nói của hắn càng không có một chút phong tình nào đáng nói tới.
Nghe vậy, Bạch Triển ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm hắc y nam tử mới vào, ánh mắt lộ ra ba phần hèn mọn.
Cư nhiên muốn tìm đại bài đầu bảng? Cũng không nhìn lại bản thân có lai lịch gì?
Bạch Triển ghen tỵ nhất là loại nam nhân tác phong nhanh nhẹn này. Lại càng khinh thường loại nam nhân này. Bởi vì hắn cảm thấy tất cả nam tử có bộ dáng tốt đều là loại tốt mã dẻ cùi. Hắn vốn định châm chọc mỹ nam tử này hai câu, chợt bên tai truyền đến giọng nói động lòng mê người.
"Công tử thế mà lại đích thân quang lâm hàn xá, Tuyết Oanh thật sự là thụ sủng nhược kinh!"
Rèm nhấc lên, một mỹ nhân đứng tại đầu thang lầu, mái tóc đen bóng được vấn lên, trân châu, quần lụa, phát họa thân hình lung linh quyến rũ, trong thanh thuần lại xen lẫn hương vị thành thục, trong tay cầm quạt tròn, ánh mắt say mê dập dờn dao động.
Mà y phục nàng mặc cũng không kín đáo, khi thì lộ vai, khi thì thoáng lộ bộ ngực sữa, mang theo lực hấp dẫn trí mạng. Nhưng tất cả những động tác kia đều giống như vô tâm thể hiện. Một nữ nhân càng như thế, càng hấp dẫn nam nhân điên cuồng.
"Mau nhìn, là Tuyết Oanh cô nương ——" Mọi người lập tức sợ ngây người.
"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, thật là xinh đẹp!"
"Công tử lấy được danh bài trên Kim Lân bảng quả thật cao tay, thế mà lại có thể khiến cho Tuyết Oanh cô nương tự mình ra nghênh đón!"
"Khi nào thì ta mới có thể lấy được danh bài trên Kim Lân bảng? Ngày đó Thiên Đô có thể nhìn thấy mỹ nhân rồi!"
Trong lúc mọi người đang chú ý, Bạch Triển chỉnh trang y phục, ưỡng thẳng lồng ngực. Hắn không ngờ mới đưa ra danh bài thứ chín mươi chín trên Kim Lân bảng, đối phương đã tự thân xuống nghênh đón, làm cho hắn cảm thấy lần này bản thân thật đủ thể diện.
Thế nhưng Tuyết Oanh nhìn cũng không liếc nhìn hắn một cái, giống như đối đãi với không khí xung quanh, tiến về một phương hướng khác mà đi tới, đúng là phương hướng của hắc y nam tử kia.
Bạch Triển nhất thời trợn to hai mắt, hắn đã sớm nghe nóihoa khôi Xuân Phong Lâu không coi ai ra gì. Không ngờ ánh mắt nàng cũng không được tốt, thế nhưng còn nhận sai người.
Nào biết gót sen Tuyết Oanh cô nương sớm chuyển, lập tức đi đến trước mặt hắc y nam tử, yên lặng nhìn hắn, cũng không nói tiếng nào.
Sau một lúc lâu, ánh mắt Tuyết Oanh trào ra một tia sáng ảm đạm, chậm rãi thở dài nói: “Công tử, ngươi đã rất lâu rồi không đến thăm ta!"
Hắc y nam tử cười cười, ôn nhu nói: “Chỉ mới có một năm mà thôi.”
Tuyết Oanh lại thở dài, buồn bã nhìn hắc y nam tử nói: “Sai rồi, là một năm hai tháng lẻ ba ngày.”
Hắc y nam tử tao nhã cười, ánh mắt thong dong, hai tay vái chào, nói: “Đã lâu không gặp, cô nương vẫn mỹ lệ như lúc ban đầu.”
Bên kia, sắc mặt Bạch Triển không khỏi có chút tái xanh. Hắn khi nào bị người khác vắng vẻ qua như vậy? Nhướng mày, nhanh chóng lườm hắc y nam tử một cái, không khỏi cảm giác kinh ngạc sâu sắc.
Hắn biết quan lại quyền quý dù muốn gặp Tuyết Oanh cô nương cũng phải hẹn trước ba ngày, nhưng nam tử này lại không cần như thế.
Người này đến tột cùng có lai lịch gì?
Hắn đến tột cùng có tài đức gì?
Bạch Triển cắn răng, vốn định tiến lên khiêu khích một phen.
Ở khoảng cách gần nhìn hắc y nam tử, ánh nến phác họa tinh tế gương mặt của đối phương, lông mi dài của hắc y nam tử cụp xuống. Bạch Triển càng nhìn càng cảm thấy đối phương tuấn mỹ vô trù, khí độ phi phàm, cũng không phải hạng người hời hợt. Ban đầu bản thân chỉ xem hắn là mỹ nam tử có tác phong nhanh nhẹn phong nhã, giờ phút này lại phát hiện trên người đối phương là phong độ trí thức hòa cùng khí chất của giang hồ kiếm khách. Đôi mắt phong tình, ánh mắt thâm thúy, làm cho người ta liếc mắt một cái nhìn không thấy đáy.
Khí độ như vậy bình sinh Bạch Triển chưa từng được gặp, hắn không khỏi lui về phía sau hai bước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook