"Thanh Dã, a gia ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm!"
Tiếng hét ở phía xa khiến Lục Thanh Dã đang dọn dẹp dược liệu ở bờ sông quay đầu lại, đáp một tiếng.
Trong nước sông phản chiếu ra một tiểu nữ hài khoảng bảy tám tuổi, thân hình nàng có chút gầy gò, khuôn mặt mặc dù còn chưa nảy nở, nhưng cũng hết sức xuất sắc, chỉ là làn da có chút tái nhợt.
Lục Thanh Dã nhấc giỏ thuốc lên, chạy về nhà.
Mấy thúc thẩm trong thôn cũng cười chào hỏi.
Nhìn tiểu cô nương đi xa, một thẩm không khỏi cảm khái.
"Thật nhanh, ta còn nhớ rõ, tiểu nha đầu này lúc vừa được Lục nhị gia mang về, mới có nhỏ như vậy! So với mấy con mèo hoang cũng không lớn hơn bao nhiêu, hôm nay nhoáng một cái mấy năm trôi qua, đã lớn như vậy rồi!"
"Đúng vậy, tiểu nha đầu hiểu chuyện, đáng tiếc Lục nhị gia già rồi, thân thể cũng không tốt lắm...!Nếu Lục nhị gia đi, để lại một tiểu nha đầu như nàng...!Một đám ngưu quỷ xà thần Lục gia kia, còn không...!Ài!"
"Thật đáng thương, mấy năm nay đám người kia không phải chỉ ngóng trông Lục nhị gia sớm đi sao!"

Nhà ở được dựng bằng cỏ tranh và gỗ, bên ngoài còn có một hàng rào làm bằng trúc.
Từ xa đã nhìn thấy Lục nhị gia đang loay hoay với đống dược liệu phơi khô trong sân.
Lão nhân còng lưng, thỉnh thoảng ho khan một tiếng.
Lục Thanh Dã vội vàng đi vào trong nhà, buông giỏ xuống.
"Gia, ngài mau vào nhà ngồi."
Lục nhị gia nhìn thấy Lục Thanh Dã, cười bỏ đi cỏ dại dính trên tóc nàng.
"Gia gia không mệt, trong phòng ngốc lâu rồi, xương cốt đều mỏi, đi ra ngoài, đi ra đi dạo! Tiểu Thanh Dã đói bụng rồi đúng không, đồ ăn đều để lên bàn rồi, nào, ăn cơm."
Lục Thanh Dã nhanh chóng rửa tay, ngồi vào ghế.
Lục nhị gia cứ việc đè nén chính mình, nhưng tiếng ho khan đứt quãng vẫn khiến Lục Thanh Dã lo lắng trong lòng.
Nàng tuy bảy tuổi, nhưng tâm trí trưởng thành sớm hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi.
"Gia, hôm nay ta hái được không ít dược liệu, ngày mai ta cầm lên trấn trên xem thử, đợi đổi được tiền, có thể lại kê mấy thang thuốc, đến lúc đó, thời tiết ấm lại, hơi ẩm cũng ít đi, bệnh ho khan của ngươi cũng đỡ hơn."
Trên mặt Lục nhị gia mang theo nụ cười từ ái.
"Tiểu Thanh Dã, bệnh của gia gia đều là bệnh cũ, không quan trọng, qua một thời gian ngắn là khỏi.

Ngược lại là ngươi, bây giờ thời tiết còn lạnh, không cần phải cứ chạy ra bên ngoài.


Những dược liệu kia, giữ lại chờ đầu xuân con cầm đi bán, đổi tiền, tự mình giữ, nhớ rõ không được nói cho người khác biết.

Cái này...!tiên sinh dạy học không phải nói...!Cái gì mà tài không thể lộ ra ngoài...!Tích cóp nhiều tiền một chút, luôn là không sai."
Lục Thanh Dã nhanh chóng lùa cơm.
"Gia, ta bây giờ tuổi còn nhỏ, người để dành cho ta!"
Lục nhị gia nhìn tiểu nha đầu, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa có chút khó chịu.
Thân thể của chính hắn, chính hắn rõ ràng.
Nguyên nhân của bệnh cũ là có, nhưng càng nhiều hơn là tuổi tác đã lớn.
Tiểu nha đầu ban đầu khi hắn vừa nhặt được, nho nhỏ cuộn mình thành một cục, sắc mặt tái nhợt nằm ở trong bụi cỏ không nhúc nhích, nếu không phải phập phồng yếu ớt, hắn cũng cho rằng tiểu nha đầu đã không còn hơi thở.
Lục nhị gia, lúc còn trẻ cũng có thê nhi, chỉ tiếc thê tử chết vì bệnh tật, nhi tử trong một lần chạy trốn cũng bất hạnh gặp nạn, từ đó về sau, hắn chưa từng lấy vợ sinh con.
Đây cũng là nguyên nhân cả nhà Lục đại gia vẫn luôn ngóng trông, không có con cái, người nọ đi rồi, tiền bạc ruộng tốt trong nhà còn không phải do bọn họ định đoạt.


Ai ngờ, nửa đường lại nhảy ra một Lục Thanh Dã.
Nhưng người Lục gia cũng không để Lục Thanh Dã còn nhỏ tuổi vào mắt, không có Lục nhị gia, nàng chỉ là một hài tử mấy tuổi, còn không phải tùy ý bọn họ nhào nặn sao.
Hơn nữa theo bọn họ nghĩ, Lục Thanh Dã không có nửa điểm quan hệ máu mủ với Lục gia bọn họ.
Trong lòng Lục nhị gia cũng rõ ràng điểm này, bởi vậy cũng vô cùng không yên lòng về một mình tiểu nha đầu.
Nếu nói Lục thái gia vẫn còn sống, những thứ kia của hắn chia một nửa cho phụ mẫu, hắn không còn lời nào để nói, nhưng Lục thái gia và thái nãi đã sớm không còn, hắn và Lục đại gia bên kia cũng đã sớm tách ra.
Từ khi hắn lớn tuổi sinh bệnh đến nay, cũng không thấy bọn họ quan tâm một chút, quan tâm duy nhất, đại khái chính là đồ vật trên người hắn.
Lục nhị gia cũng đã sớm coi nhẹ cái gọi là người thân.
Về phần Lục Thanh Dã, tiểu nha đầu từ nhỏ đã rất thông minh, sau đó hắn sinh bệnh, tiểu nha đầu thường xuyên đến chỗ lang trung chân trần trong thôn bốc thuốc, Vương đại phu kia thiện tâm, cũng dạy nàng một ít dược liệu, từ đó về sau, tiểu nha đầu bắt đầu học hái dược liệu, vừa đổi lấy một ít tiền lẻ, vừa trợ cấp thuốc của hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương