Edit: Na
Về đến nhà, Ngọc Tú đem nấm miệng gà cùng mộc nhĩ phơi ở trong sân, hơn mười cây nấm hương mới phơi xong cùng thịt băm ngày hôm qua mua nấu canh, bởi vì bản thân nấm hương đã có tươi ngon cho nên chỉ bỏ thêm một chút muối cùng rượu gia vị thì đã nấu đươc tô canh nấm thịt viên[1].

Lại xào thêm một dĩa cải thìa, chưng mấy trái cà tím với tương[2], món chính là cơm cùng khoai lang đỏ.

Canh nấm thịt viên được Lý Đại Trụ khen ngợi hết lời, ông ăn liên tiếp ba chén cơm, đến canh cũng uống đến sạch sẽ.

Ngọc Tú thấy ông thích như vậy vội nói: "Còn thừa một ít thịt, sáng mai con định làm bánh bao."
Lý Đại Trụ liên tục nói: "Được được, Tú nhi con làm bao nhiêu bụng cha cũng có thể ăn hết."
Hạ Tri Hà đánh nhẹ Lý Đại Trụ một cái, dỗi nói: "Bụng chàng thật lớn, muốn ăn hết để ngày sau uống gió Tây Bắc sống sao?"
Lý Đại Trụ nghe vậy, chỉ cười hắc hắc.

Hạ Tri Hà lại trừng ông "Bộ dạng này thật ngốc! Ban đêm bụng trướng ngủ không được, chàng đừng kêu ca."
Lý Đại Trụ biết thê tử đang quan tâm mình, ông im miệng nắm tay bà.

Hạ Tri Hà vội đem tay ông hất ra da mặt nóng lên, nũng nịu nói: "Lão già không đứng đắn, cứ để cho nữ nhi chê cười."
Ngọc Tú che miệng cười trộm.

Ăn cơm chiều xong, Lý Nguyệt Mai đem một rổ trái cây dại tới cửa, Hạ Tri Hà đã về phòng nên Ngọc Tú đưa nàng tới phòng mình.

Phòng Ngọc Tú so với Lý Nguyệt Mai thì lớn hơn một chút, trong phòng có một cái giường, một cái tủ lớn, hai cái rương, phòng có đặt một bàn tròn, mấy cái ghế gỗ, bên cửa sổ còn có một cửa sụp ngày thường nàng an vị ở bên cửa sổ thêu thùa may vá, nơi đó ánh sáng rất tốt.

Đồ dùng trong phòng này đều do Lý Đại Trụ tự mình làm cho nàng.

Ngọc Tú đưa Lý Nguyệt Mai ngồi vào bàn, đi vào phòng bếp rót một chén trà nóng rồi mang thêm một cái dĩa nhỏ bên trong một nửa là đậu nành còn một nửa là đào khô mà lần trước Lý Nguyệt Mai nhắc.

Lý Nguyệt Mai thấy cái dĩa, hai mắt sáng lên "A, Ngọc Tú tỷ siêng quá đi, buổi sáng mới đưa đậu nành thôi mà giờ tỷ đã rang xong rồi, muội năn nỉ nương nữa ngày nhưng bà không chịu làm."
Ngọc Tú cười nói: "Muội chính là lười, tự muội đi làm là được ăn chứ gì?"

Lý Nguyệt Mai nhẹ nhàng nói: "Muội sẽ không đâu." Nàng lấy viên đậu nành cho vào trong miệng, thỏa mãn mà nheo mắt "Chính là cái vị này, nương muội làm thế nào cũng không ngon.

Ngọc Tú tỷ nếu tỷ là tỷ ruột của muội thì tốt quá rồi, như vậy thì mỗi ngày muội đều có thể ăn đồ của tỷ làm."
"Muội nói ngớ ngẩn gì đó?" Ngọc Tú một bên đem đồ đến trong rổ, một bên cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

Đôi mắt Lý Nguyệt Mai trợn lên, nhỏ giọng nói: "Kia......!nếu không thể làm tỷ tỷ vậy làm tẩu tử* muội cũng được nha.

"
[* tẩu tử: chị dâu]
Ngọc Tú dừng động tác trên tay rồi lại tiếp tục đem trái cây rửa sạch rồi dùng khăn lau tay ngồi xuống bên cạnh.

Nàng nhìn Lý Nguyệt Mai khẽ thở dài: "Lời như vậy về sau không được nói nữa, để người ta nghe thấy thì ta sẽ bị họ chê cười đó.

Muội đừng huỷ đi nhân phẩm của ca ca muội, nương muội không phải đàn chuẩn bị làm phòng cho hắn thành thân sao? "
Lý Nguyệt Mai cũng ý thức được mình nói sai rồi cúi đầu nắm vạt áo, lo sợ nói: "Muội biết rồi, chính là......!"Nàng ngẩng đầu mà nhìn Ngọc Tú một cái, lại cúi đầu "Nương muội nói, Hạ thím chọn rể còn khó hơn đem tỷ gả đi ra ngoài, người tới điều kiện khẳng định không tốt bằng không sẽ không hạ thấp bản thân đến ở rể.

Ngọc Tú tỷ, muội không nghĩ như vậy là tốt......!"
Ngọc Tú lại thở dài, nhẹ nhàng vuốt đầu nàng nói: "Ta biết muội là vì tốt cho ta, hai chúng ta tuy không phải tỷ muội ruột nhưng tình cảm chúng ta như ruột thịt, muội đối với ta tốt ta đều ghi nhớ trong lòng.

Chỉ là muội không biết hiện giờ ta là quả phụ người thân nhà mẹ đẻ lại không nhiều, nếu gả đi ra ngoài thì ta sẽ không có ai chống lưng cả, như vậy cuộc sống sẽ tốt hơn sao? Còn không bằng ở tại trong nhà."
Lý Nguyệt Mai nghe đến hai mắt lưng tròng, "Kia, vậy phải làm sao bây giờ Ngọc Tú tỷ, gả đi ra ngoài cũng không được tuyển rể vào cũng không xong, không có biện pháp tốt hơn sao?"
Thấy nàng như vậy, Ngọc Tú ngược lại thấy buồn cười, "Nha đầu ngốc, ta cũng chưa khóc muội khóc cái gì chứ.

Với lại vẫn còn sớm mà, cha nương ta không phải đang giúp ta tìm người sao? "
Nguyệt Mai lau lau nước mắt, lại hỏi: "Nương muội nói nhà tỷ không đồng ý chuyện tỷ cùng đường ca muội là vì sao vậy? Muội thấy hắn cũng khá tốt."
Đường ca mà nàng nói chính là Lý Hải.

Ngọc Tú không định đem chuyện Lý Hải cùng Dư quả phụ nói cho nàng nghe, chỉ hỏi: "Vậy đại bá nương muội thì sao? Muội cảm thấy người nhà đại bá muội thế nào? "

Nói đến đại bá nương Nguyệt Mai lập tức lắc đầu, nàng còn nhớ khi còn nhỏ còn ở cùng nhau thì đại bá nương rất chanh chua cho tới bây giờ vẫn không hề quên.

Hơn nữa mấy đường tẩu kia của nàng càng không dễ đối phó, nàng không thể trốn xa được có đôi khi còn thương cho Lý Nguyệt Bình sinh ra ở trong nhà như vậy.

Ngọc Tú nhìn biểu tình của nàng, liền biết nàng nghĩ đến cái gì vì thế nói: "Muội cảm thấy nếu ta cùng Lý Hải thành thân, cha nương ta đi rồi ta còn có thể ở trong cái nhà đó được sao? "
Nguyệt Mai nghĩ nghĩ lại lắc đầu, nàng không thể quên được cảnh tượng chia nhà lần đó.

Người nhà đại bá như sói như hổ rất là dữ tợn, Ngọc Tú tỷ một mình như thế thì sao sống nổi.

"Đã sinh ra ở nhà như vậy, nếu Lý Hải là người tốt thì ta cũng không dám vào làm dâu đâu.

"

Lý Nguyệt Mai sẽ đau lòng và cũng cảm thấy về sau Ngọc Tú tỷ sẽ rất khổ sở.

Nàng hiện tại là thật sự muốn tác hợp Ngọc Tú cùng ca ca nàng, nếu đại ca không được thì còn có nhị ca, ca ca mình sẽ không khi dễ Ngọc Tú, nương cùng cha nàng lại ở chung nên sẽ rất tốt, nàng càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này tốt.

Bằng không lúc trước cũng sẽ không như vậy.

Manh mối một khi đã ra liền khó có thể ấn đi xuống, nàng bất động trộm nhìn biểu tình Ngọc Tú thử nói: "Kia nếu là ca ca muội......!"Thấy sắc mặt Ngọc Tú không tốt, nàng vội bổ sung nói: "Không nhất định là đại ca, không phải còn có nhị ca muội sao?"
Nàng cực kỳ sợ bị mắng, vừa có bộ dạng cố tình muốn nói với Ngọc Tú nhưng vừa không biết nên nói cái gì "Nhị ca muội nhỏ hơn ta một tuổi sao có thể là đôi uyên ương được.

Lại nói, muội có thể làm chủ chuyện này sao? Nếu để nương muội biết, muội ở chỗ này tính toán đem ca ca tặng cho nhà ta làm rể xem bà giáo huấn muội như thế nào."
Nguyệt Mai nhúch nhích cổ, nghĩ đến cảnh nương nàng cán bột không dám nói nữa chỉ là trong lòng lại có chút không cam lòng, thì thầm trong miệng: "Lớn một chút có cái gì, nữ đại tam ôm gạch vàng[3]......!"
Ngọc Tú không để ý tới nàng, nhìn thấy sắp tối liền đem đồ ăn trên bàn để vào trong rổ Lý Nguyệt Mai đem người còn đang ầm ĩ đuổi về nhà.

Ban đêm, Ngọc Tú nằm ở trên giường nhớ lại cuộc nói chuyện mới vừa rồi với Lý Nguyệt Mai.


Đại ca Lý Nguyệt Mai là Lý Tịnh, Ngọc Tú có quen, người này cùng tuổi nàng và học cùng trường với Lý Nhân.

Khi Ngọc Tú năm tuổi được Hạ Tri Hà mua về, chuyện lúc trước không nhớ rõ bây giờ chỉ nhớ được những chuyện khi mới đến nhà này.

Vừa đến còn nhát gan, cả ngày chỉ theo Hạ Tri Hà giống như một cái đuôi nhỏ, đi đến chỗ nào thì theo tới chỗ đó.

Sau đó quen rồi, mới dần dần đi theo Lý Nhân.

Không quá hai năm Cầm thím chia nhà dọn đến cách vách bọn họ, Ngọc Tú cùng Lý Nhân theo chân ba hài tử Lý Tịnh, Lý Lưu, Lý Nguyệt Mai.

Lý Nhân lớn hơn Ngọc Tú hai tuổi, ngay từ lúc đầu đối xử với nàng rất tốt nhưng sau khi biết là nuôi con dâu từ bé liền không quan tâm gì với nàng nữa.

Có đôi khi Lý Lưu cái danh con dâu nuôi từ bé giễu cợt Ngọc Tú, Lý Nhân chỉ ở xa xa né tránh không giúp nàng giải vây, lúc đó Lý Tịnh đã mắng Lý Lưu.

Sau khi lớn lên, Lý Tịnh cùng Lý Nhân đi học quan hệ bọn họ mới dần xa cách.

Sau đó nhà chuẩn bị làm phòng mới để chuẩn bị hôn sự hai người thì Lý Nhân vì một nữ nhân khác ầm ĩ với người nhà.

Ngọc Tú chỉ muốn báo đáp công dưỡng dục, thấy Lý Nhân không thích nàng cũng không quan tâm vì nàng chỉ muốn làm chổ dựa cho nương khi về già.

Ai ngờ đến sau đó lại xảy ra chuyện như vậy.

Nữ nhân mà Lý Nhân thích theo bối phận là phải kêu Lý Nhân là cữu cữu, nàng ta là cháu gái của thê tử trước bỏ Lý Đại Trụ theo người đàn ông khác.

Lý Đại Trụ đã sớm cùng gia đình kia đoạn tuyệt không lui tới, nên nếu không có Ngọc Tú ông cũng quyết không đồng ý chuyện này.

Lý Nhân là người có tính tình bướng bỉnh, người trong nhà không cho lui tới thì hắn càng muốn lui tới, sau lại to tiếng nói muốn hắn cưới Ngọc Tú cũng được nhưng hắn cũng sẽ đem nữ nhân kia cưới về và cho Ngọc Tú làm thiếp, lúc đó Lý Đại Trụ liền tức giận đến chết khiếp.

Kỳ thật khi đó Hạ Tri Hà cũng đã buông xuôi, bà thấy Lý Nhân không thích Ngọc Tú nên bà cũng không muốn Ngọc Tú sẽ buồn phiền cả đời nên đã khuyên Lý Đại Trụ đồng ý cho Lý Nhân cưới nữ nhân kia rồi đem Ngọc Tú gả ra ngoài.

Chỉ là bà mới vừa nghĩ ra thì đã xảy ra chuyện.


Lý Nhân cùng nữ nhân kia gặp nhau ở gần sông, nàng ta không may rơi xuống nước Lý Nhân cũng nhảy xuống cứu nàng ta cuối cùng người cứu lên được còn mình lại mất mạng.

Sau khi Lý Nhân qua đời, Lý Đại Trụ trực tiếp đánh nữ nhân kia ngay ở trong nhà, người nhà cũng không dám nói một lời vì lúc trước đã quá mệt mỏi khi ngăn cản Lý Nhân giờ đã không còn sức quan tâm nữ.

Chỉ là lúc này, Hạ Tri Hà cũng không hề nói với Lý Đại Trụ đem Ngọc Tú gả ra ngoài nên chỉ có thể cho nàng thủ thân ba năm vì Lý Nhân.

Cũng may ba năm không tính là lâu lắm, hiện giờ Lý Đại Trụ đã hoàn hoàn toàn đem nàng coi như nữ nhi ruột.

Lý Nhân chết, Ngọc Tú tuy rằng có buồn nhưng lại không có tổn thương sâu trong lòng, thật ra khi còn Lý Nhân đã đem tình cảm nói rõ ra hết rồi.

Nháo đến khó coi như vậy, Lý Tịnh đã bất chấp lời ra tiếng vào ngầm kêu Lý Nguyệt Mai nhắn nhủ an ủi nàng hai lần.

Bất quá giao tình của nàng với Lý Tịnh cũng chỉ tới đây.

Lời Lý Nguyệt Mai nói đừng nói Ngọc Tú không đồng ý, đến cả Cầm thím nhất định cũng sẽ không đồng ý.

Tuy nói Cầm thím hiền lành nhiệt tình, nhưng bà là người kiên cường, cho dù mấy năm nay bà tình nguyện chịu khổ đi nữa thì bà cũng mong con bà sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.

Bà là người như vậy, thì sao có thể để con mình ở rể nhà người khác?
Ngọc Tú lắc đầu nhẹ, không muốn nghĩ nữa.
__________________________
[1] Canh nấm thịt viên

[2] Cà tím chưng tương

[3] Nữ đại, tam ôm gạch vàng: Ôm gạch vàng: mang ý nghĩa mang lại tài lộc hoặc những điều tốt lành.

Chứa đựng nghĩa là: Tìm được người vợ hơn mình ba tuổi là một điều may mắn.

("Ba" ở đây là một con số không xác định.

Ví dụ, nếu bạn tìm được một người bạn gái / vợ hơn mình một hoặc bốn tuổi, người khác có thể nói với bạn rằng "Chà, mày cầm gạch vàng nha") (Nguồn: google).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương