Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn
-
Chương 27: Thêm chút gia cụ đi!
Chuyển ngữ: Yên Vân
Biên tập: Nguyn
*
Người Lý Cẩn gặp phải chính là Vương Tiểu Miêu.
Trước đó Vương Tiểu Miêu căn bản không biết đến hôn sự của ca ca mình. Vì gả cho Lý Khôn nên y cùng anh mình đã xích mích, y chường mặt về nhà mẹ đẻ mấy lần, nhưng ca ca y đều không để ý tới y, nhìn dáng vẻ như còn muốn tiếp tục không để ý.
Vương Tiểu Miêu vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Thế nhưng điều mà y sẽ không bao giờ hối hận khi gả cho Lý Khôn chính là, Lý Khôn tuy rằng không có tiền đồ lớn, nhưng cha hắn là thợ săn, ở cùng hắn thì ít nhất y sẽ không đói bụng. Tư vị đói bụng thật không dễ chịu, Vương Tiểu Miêu đến nay còn nhớ những ngày ở nhà, vì để cho ca ca hắn cùng a mỗ ăn nhiều chút, mà mỗi lần ăn cơm y còn không ăn bằng một hài tử mười tuổi.
Khi đói bụng thì y chạy đi uống nước, mỗi ngày ít nhất cũng phải uống bảy, tám lần, đến nỗi khi nằm ngủ còn mơ thấy mình biến thành quỷ nước.
Ăn bữa trước thì không có bữa sau, những ngày cảm giác bụng trống rỗng đối với y thật sự đã quá đủ rồi.
Lại nói, mọi người đều là nông dân, ai lại cao quý hơn ai chứ? Y bây giờ trở về nhà mẹ đẻ còn có thể lén lút mang cho a mỗ chút đồ ăn ngon, trước đây cho dù có lòng cũng vô lực, còn đói bụng đến mức sắp chết.
Nếu không đề cập tới những việc nhỏ phiền lòng, thì Vương Tiểu Miêu vẫn rất hài lòng.
Hôm qua y cùng Lý Khôn, nam nhân của y, cùng đi lên trấn, mang con hoẵng mà cha chồng y săn được đổi lấy tiền. Khi trở về thì trời đã tối, y cùng Lý Khôn tắm xong thì đi ngủ, căn bản không biết có bà mai đến nhà Lý Cẩn.
Ăn xong điểm tâm, Vương Tiểu Miêu bưng chậu đi giặt quần áo, khi đi trên đường thì chạm mặt Lan Chi tẩu. Nhà mẹ đẻ Lan Chi tẩu cũng ở Vương gia thôn, khi nhìn thấy Vương Tiểu Miêu thì liền đem chuyện Vương Tuấn cầu thân một năm một mười* nói với y.
*một năm một mười [一五一十] – thành ngữ, nghĩa là rõ ràng chi tiết
Vương Tiểu Miêu vạn lần cũng không nghĩ đến ca ca y lại coi trọng Cẩn ca nhi! Đến cầu thân đã đành, lại còn bị cự tuyệt. Sau khi biết tin tức này, chậu giặt quần áo y cũng không cần, thở phì phò chạy về hướng bờ sông.
Càng nghĩ càng tức giận.
Ca y có cái gì không tốt chứ?
Nếu như không phải nhà nghèo lại có a mỗ cần chăm sóc, thật vất vả mới tích góp được tiền thì lại phải bốc thuốc cho a mỗ, thì với điều kiện ca y có thú nữ nhi huyện lệnh cũng có thể!
Dưới cái nhìn của y Lý Cẩn căn bản không xứng với ca ca y, một tên ngốc còn kén cá chọn canh* nhìn không lọt mắt ca ca y!?
Cỗ khí dưới đáy lòng Vương Tiểu Miêu sắp nổ tung!
Nhất định phải làm chút gì đó mới được.
Y vô cùng lo lắng mà chạy đi, muốn tìm Lý Cẩn mắng một phen, kết quả y thật sự gặp được Lý Cẩn.
"Ngươi ngươi ngươi đứng lại!"
Đôi mắt to của y long lanh nước, không chỉ có mũi nhỏ, mà miệng cũng nho nhỏ, tựa như con mèo con. Bởi vì chạy nhanh quá, nên hai má hồng hồng, mệt đến cơ hồ nói không ra lời.
Lý Cẩn híp mắt một cái.
Hiển nhiên đối với cái miệng không sạch sẽ của y lần trước vẫn có chút ấn tượng. Y mặc dù cũng có lúc thù dai, nhưng ngược lại không đến nỗi cùng với hài tử mới mười mấy tuổi này tính toán. Lý Cẩn không để ý tới y, lướt qua y muốn đi tìm Vương thợ mộc.
Vương Tiểu Miêu cuống lên, đưa tay ngăn lại y, hống hách tuyên bố, "Không cho phép ngươi đi!"
Lý Cẩn liếc y một cái, lúc này mới dừng bước lại, "Có việc?"
Vương Tiểu Miêu bị ngữ khí hời hợt của y làm cho tức giận muốn nổ phổi, a a a a, mới vừa cự tuyệt ca ca của mình, lại còn làm bộ như không biết! Quả thực không thể nhẫn nhịn! "Không có chuyện thì không thể tìm ngươi sao?"
Vương Tiểu Miêu hung dữ trừng y.
Lý Cẩn nhịn không được trợn trắng mắt.
Y căn bản là không nhớ rõ tên của Vương Tiểu Miêu, nên đương nhiên là không có liên tưởng đến Vương Tuấn, "Có chuyện gì thì nói mau, bớt dài dòng!"
Vương Tiểu Miêu mới vừa thở dốc một hơi, nghe nói như thế, thì đầu ngón tay run lên cầm cập, "Ngươi mới dông dài! Cái ngữ khí của ngươi là gì! Một tên ngốc hơn mười năm còn dám lớn lối như vậy, không sợ trời cao sẽ bắt ngươi đi à!"
Lý Cẩn cau lông mày lại, đáy mắt rõ rõ ràng ràng là thiếu kiên nhẫn.
Vương Tiểu Miêu tức đến ngã ngửa, tức giận chống eo, "Ta cho ngươi biết, ngươi căn bản không xứng với ca ca của ta, ngay cả tóc của hắn cũng không sánh nổi. Ngươi thì có gì đáng tự hào? Không phải mặt dễ nhìn chút thôi sao? Ta cũng đẹp đây! Ngươi có biết giặt quần áo, làm cơm không? Có biết khâu vá không? Nốt ruồi mang thai còn dài hơn vành tai vừa nhìn là biết không dễ sanh nuôi. Ngốc đến hơn mười năm, nói không chừng còn bị ngốc lại, ngươi có tư cách gì kén cá chọn canh? Ngươi đời này có thể gả đi đã là tốt lắm rồi, còn dám ghét bỏ ca ca của ta, thật sự là không thể nói lý mà!"
Vương Tiểu Miêu tức giận đến bộ ngực phập phồng, bùm bùm nói cả một đoạn dài, càng nói càng tức giận.
Ca ca y khó lắm mới vừa mắt được một người, lại còn quyết định thú thê, điều này chứng tỏ có bao nhiêu thích Lý Cẩn chứ, người khác không biết chả lẽ y cũng không biết sao? Ca ca y không muốn thú tức phụ chính là sợ nhảy vào hố lửa, nghèo khó ăn không đủ no.
Kết quả thật không ngờ mà, lại bị Lý Cẩn cự tuyệt! Vừa nghĩ tới ca ca mình có bao nhiêu khó chịu Vương Tiểu Miêu liền hận không thể bóp chết Lý Cẩn.
Lý Cẩn rốt cuộc đã hiểu, nguyên do là ôm tâm tình bất công đến? "Ngươi chính là Vương Tiểu Miêu? Vương Tuấn là ca ca ngươi?"
Vương Tiểu Miêu bị nghẹn một chút, suýt nữa mắng không xong.
Mắng nửa ngày y lại không biết mình là ai? A a a a! Càng tức giận hơn rồi làm sao bây giờ, nội tâm Vương Tiểu Miêu cực kỳ phát điên.
"Ta ghét ngươi nhất!" Vương Tiểu Miêu dậm chân, trong nháy mắt xếp Lý Cẩn vào hàng kẻ đáng ghét nhất, trong số những kẻ đáng ghét nhất.
Lý Cẩn đối với tâm tư thiếu nữ của hắn đặc biệt không lọt nổi mắt xanh được, "Nói chuyện thì nói, dậm chân làm gì? Miệng bẩn như thế, còn không lễ phép như vậy, người lớn dạy ngươi thế nào? Thật sự là làm hỏng khuôn mặt đáng yêu này."
Lý Cẩn phát hiện Vương Tiểu Miêu có tính tình như vậy, la la hét hét, Lý Cẩn lười tốn nhiều nước miếng, chậm rãi xoay người, nhàn nhạt nói, "Thừa dịp ta còn chưa sinh khí thì cút nhanh lên."
Lý Cẩn còn chưa từng ra dáng đánh trẻ con, đối với những đứa trẻ không nghe lời, y cũng không ngại dạy dỗ một chút.
Vương Tiểu Miêu bị lãnh ý từ từ tràn ra trong ánh nhìn chăm chú của Lý Cẩn làm cho tê cả da đầu, thế nhưng, y Vương Tiểu Miêu mới không phải kẻ sợ bị uy hiếp! Y ưỡn ưỡn thân thể nhỏ bé, mạnh mẽ trừng ngược lại.
"Ta mới không sợ ngươi, ta trịnh trọng nói cho ngươi biết sau này bớt trêu chọc ca ca của ta đi!" Vương Tiểu Miêu thở phì phò nói xong cảm thấy chưa đủ, còn hung tợn bỏ thêm một câu, "Không thì ta không bỏ qua cho ngươi đâu!"
Lý Cẩn 囧, "..."
Vẫn cảm thấy đứa nhỏ này một mình cũng có thể dựng thành phim được.
Đang muốn nói gì đó thì liền thấy Vân Liệt đi tới.
Gần đây số lần hắn xuất hiện có vẻ hơi nhiều, Lý Cẩn đương nhiên sẽ không nghĩ như thế, khi nhìn thấy Vân Liệt thì tâm tình của hắn cũng khá hơn nhiều, còn chưa nói gì thì đôi mắt đã ngậm ý cười.
Thấy y ngay cả Vân thợ săn cũng dám thông đồng, Vương Tiểu Miêu trợn to mắt, đáy mắt vừa bội phục vừa sợ sệt.
Đây chính là người mà lúc trước y muốn thông đồng nhưng lại không dám ra tay!
Theo từng bước chân Vân Liệt đi tới, bắp chân Vương Tiểu Miêu có chút run rẩy, hắn hắn hắn không phải là đến giúp Lý Cẩn chứ?
A a a a, đến gần rồi, Vương Tiểu Miêu sợ đến cúi đầu, hận không thể co thân thể mình thành một đoàn. Theo tinh thần hảo hán tránh đi cái hại trước mắt*, y liền bỏ chạy, chuồn đi phải gọi là quá nhanh.
Vân Liệt nhìn y chạy đi mất, thần sắc có chút nhạt nhẽo, đến khi nhìn về phía Cẩn ca nhi, trong con ngươi mới nhiễm lên một tia ấm áp, "Thật xa đã nghe thấy hắn ồn ào. Có chuyện gì?"
Đáy mắt Lý Cẩn tràn đầy ý cười, cười hì hì nói, "Đương nhiên không có chuyện gì, nếu như có chuyện gì thì cũng không có gì đáng lo lắng, vì có ngươi hiện thân rồi. Ngươi xem, vừa thấy mặt ngươi, hắn liền chạy trước rồi."
Vân Liệt: "..."
Mỗi lần nhìn thấy hắn nói không ra lời thì đều có loại cảm giác thỏa mãn, đáy mắt Lý Cẩn tràn ra ý cười.
Bắt nạt người như vậy có vẻ không tốt lắm?
Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, "Ngươi đang muốn đi đâu?"
Trong tay Vân Liệt mang theo một ít thịt dê, thịt có chút nhiều, sợ ăn không kịp thì lại hỏng, "Đưa cho Đàm lão đầu một chút."
Vân Liệt hướng mắt đến hướng Vương Tiểu Miêu rời đi. Nghĩ đến chuyện cầu thân, con ngươi liền thâm trầm.
"Được, vậy ngươi nhanh đi đưa đi."
Hàn huyên với hắn đôi câu, Lý Cẩn liền đi đến nhà Vương thợ mộc thôn kế bên.
Vào lúc này Lý Cẩn cũng không biết, về chuyện làm mai nãi nãi y đã nhanh hơn một bước.
Từ khi Lý Cẩn tỉnh lại, trong lòng bà luôn thấp thỏm lo âu, không một ngày nào có thể ngủ ngon giấc, sau đó trong đầu bà đột nhiên lóe lên một biện pháp.
Lý Cẩn nó không phải thích gieo vạ cho người ta sao? Chờ đến lúc gả nó đi thì gieo vạ làm sao. Bà sở dĩ đem mục tiêu khóa trên người Vương Tuấn, đơn giản vì hai điều. Một là Vương gia thôn cách đây gần, người nào lại không biết mức độ Lý Uyển để bụng với tên ngu si kia! Phu gia quá xa, nàng khẳng định sẽ không đồng ý để thằng nhóc kia xuất giá. Hai là nhà Vương Tuấn quá nghèo, thằng nhóc kia gả đi sẽ không thể sống yên lành được.
Lý lão thái ước gì y không khỏe lại.
Ngày ấy tại bên dòng suối, khi nhìn thấy Vương Tuấn nhìn chằm chằm Cẩn ca nhi đến mặt đỏ tới mang tai, đáy lòng bà liền có ý nghĩ này.
Lúc này mới lén lút tìm bà mai, liền vờ như để lộ một chút tâm ý của Cẩn ca nhi, cho nên mới có việc Vương Tuấn đền cầu thân.
Sau khi biết Lý Uyển từ chối, nãi nãi y so với Vương Tiểu Miêu còn tức giận hơn, hận không thể chỉ vào mũi bọn họ mắng họ ngu ngốc. Nó là một tên choáng hơn mười năm, có người nguyện ý cầu thân đã là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh, thật sự là không biết phải trái mà!
*
Bất quá Lý Cẩn cũng không biết gì cả, bởi vì kiếm được không ít bạc, rốt cục cũng có thể mua cho nhà thêm một ít món, cho nên tâm tình Lý Cẩn rất sung sướng, vậy nên chuyện gặp phải Vương Tiểu Miêu cũng không quá ảnh hưởng đến y.
Ven đường có không ít hoa dại, từ núi Nam Linh chảy xuống một dòng suối nhỏ vừa vặn đi qua Vương gia thôn. Thổ địa nơi này cũng màu mỡ, trên cánh đồng là những hàng bắp sắp chín, nhìn từ xa xa có thể thấy được từng mảng màu xanh nhạt, khiến cho tâm tình người ta trở nên tốt hơn.
Lý Cẩn vừa đi vừa đánh giá chung quanh, không lập tức đến Vương gia thôn. Đây là lần đầu tiên y đến nơi này, dựa theo lời tỷ tỷ nói, đó là hộ đầu phía đông thôn, cho nên rất nhanh đã tìm thấy nhà Vương thợ mộc.
Lý Cẩn lễ phép gõ cửa.
Người mở cửa là một tiểu hán tử chừng mười tuổi, không cao lắm, người rất gầy, đôi mắt sáng rất có tinh thần, tướng mạo rất giống Vương Thụy, Lý Cẩn vừa nhìn còn tưởng rằng nhìn thấy Thụy tiểu tử.
Tiểu hán tử cùng đồng dạng ngẩn người.
Là một tiểu ca xinh đẹp bị ngốc hơn mười mấy năm, độ nổi danh của Lý Cẩn chỉ đứng sau người cha làm quan của y.
Vương Giai liếc mắt một cái liền nhận ra y, còn nhìn sửng sốt. Chỉ là cảm thấy sau khi Lý Cẩn tỉnh lại thật giống như tiên hạ phàm, càng thêm dễ nhìn. Không trách có người nói y là thần tiên tái thế.
"Ngài tìm ai?" Vương Giao đột nhiên có chút sốt sắng, thấp thỏm hỏi một câu.
"Là nhà Vương thợ mộc phải không?"
Vương Giai gật đầu, nỗ lực làm cho vẻ mặt mình tự nhiên chút, "Trước đi vào đi, ngươi muốn làm những thứ gì? Gia gia không có ở nhà, nếu như ngươi muốn, ta có thể chuyển lời cho ông."
Tiểu hán tử người không lớn, cũng rất biết lễ phép, sau khi mời Lý Cẩn vào nhà thì rót cho y chén nước.
"Trời nóng quá, ngươi trước uống ngụm nước đi."
Nó len lén liếc mắt nhìn Lý Cẩn một cái, càng nhìn càng cảm thấy y xinh đẹp, hoàn toàn không giống người nhà quê. Vương Giai nhìn một hồi, đột nhiên có chút xấu hổ, cảm thấy mất mặt.
Lý Cẩn căn bản không chú ý tới tâm tư nhỏ của nó, thấy nó hiểu chuyện như vậy, cười nói tiếng cám ơn, "Không sao, ta không khát, ngươi không cần quá khách khí, ngươi quen biết Vương Thụy chứ? Hai ngươi lớn lên rất giống nhau."
Thần sắc trên mặt Vương Giai trong nháy mắt không tự nhiên, cười cười không hé răng.
Lý Cẩn cũng không hỏi lại, ánh mắt của y bị giá sách trong nhà chính hấp dẫn. Giá sách này rất giống với loại giá sách ở hiện đại, phía trên là từng ô vuông được ngăn ra, phía dưới có hai cái tủ, có thể chứa quần áo chăn mền.
Trông vừa đẹp vừa kiểu cách.
"Đây là món gia gia vừa mới làm xong cho nhà Triệu địa chủ, mặt trên có thể để sách, phía dưới có thể chứa đồ vật." Tiểu hán tử lanh lợi giới thiệu.
Lý Cẩn nhìn kỹ, phát hiện giá sách này làm bằng gỗ cứng, hoa văn tỉ mỉ, chạm trổ vô cùng tuyệt vời, khó trách tỷ tỷ khen đồ vật nhà ông không ngừng.
Trong nhà có hai gian, trong phòng y cùng tỷ tỷ có thể để mỗi phòng một cái. Lý Cẩn bắt chuyện cùng tiểu hán tử, quyết định hai giá sách, hai cái giường, một cái bàn cùng mấy cái ghế.
Tiểu hán tử căn bản không nghĩ tới có thể thay gia gia bàn được một chuyện làm ăn lớn như vậy, cao hứng đến miệng cười nhếch đến lỗ tai.
Lý Cẩn giao tiền đặt cọc xong liền rời đi.
Chuyện y đến Vương gia thôn đặt gia cụ, không những truyền khắp Vương gia thôn, mà qua nhiều miệng còn truyền đến cả Trúc Khê thôn. Đồ vật còn chưa làm ra, thì lão nãi nãi y liền biết việc này.
Kể từ khi hai tỷ đệ bọn họ bắt đầu làm mứt trái cây, Lý lão thái gặp người liền nói bọn họ làm chuyện lung tung, sớm muộn cũng có ngày bọn họ khóc.
Ai ngờ đến lại kiếm được tiền.
Chẳng trách không lọt mắt Vương Tuấn!
Đôi mắt đậu xanh của Lý lão thái lóe ra một vệt tinh quang.
Hết chương 27 – 1/9/2018
Đã beta – 08/04/2020
_________
*kén cá chọn canh – bản gốc là thành ngữ 挑三拣四 – nghĩa tương tự với câu kén cá chọn canh vủa VN mình.
*hảo hán tránh đi cái hại trước mắt – câu gốc là 好汉不吃眼前亏 (hảo hán bất cật nhãn tiền khuy) chỉ người thông minh thức thời vụ, tạm thời tránh tình cảnh/tình huống bất lợi trước mắt để miễn phải chịu tổn thất hoặc xấu hổ nhục nhã; khuy: danh từ – thiệt thòi, tổn thất; cật: động từ – bị, chịu; cật khuy: chịu thiệt thòi/tổn thất).
(theo hoasinhanhca.wordpress.com/)
_________
Yên: Mỗi khi mần truyện thì mình thường nghe nhạc, tặng mọi người bài hát nghe chung ^.^
Cá lớn - Chu Thâm
https://youtu.be/S36B4WHrz-c
Có một điều thú vị mà sau này mình mới biết, ca sĩ hát bài hát này là nam. ^o^
Biên tập: Nguyn
*
Người Lý Cẩn gặp phải chính là Vương Tiểu Miêu.
Trước đó Vương Tiểu Miêu căn bản không biết đến hôn sự của ca ca mình. Vì gả cho Lý Khôn nên y cùng anh mình đã xích mích, y chường mặt về nhà mẹ đẻ mấy lần, nhưng ca ca y đều không để ý tới y, nhìn dáng vẻ như còn muốn tiếp tục không để ý.
Vương Tiểu Miêu vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Thế nhưng điều mà y sẽ không bao giờ hối hận khi gả cho Lý Khôn chính là, Lý Khôn tuy rằng không có tiền đồ lớn, nhưng cha hắn là thợ săn, ở cùng hắn thì ít nhất y sẽ không đói bụng. Tư vị đói bụng thật không dễ chịu, Vương Tiểu Miêu đến nay còn nhớ những ngày ở nhà, vì để cho ca ca hắn cùng a mỗ ăn nhiều chút, mà mỗi lần ăn cơm y còn không ăn bằng một hài tử mười tuổi.
Khi đói bụng thì y chạy đi uống nước, mỗi ngày ít nhất cũng phải uống bảy, tám lần, đến nỗi khi nằm ngủ còn mơ thấy mình biến thành quỷ nước.
Ăn bữa trước thì không có bữa sau, những ngày cảm giác bụng trống rỗng đối với y thật sự đã quá đủ rồi.
Lại nói, mọi người đều là nông dân, ai lại cao quý hơn ai chứ? Y bây giờ trở về nhà mẹ đẻ còn có thể lén lút mang cho a mỗ chút đồ ăn ngon, trước đây cho dù có lòng cũng vô lực, còn đói bụng đến mức sắp chết.
Nếu không đề cập tới những việc nhỏ phiền lòng, thì Vương Tiểu Miêu vẫn rất hài lòng.
Hôm qua y cùng Lý Khôn, nam nhân của y, cùng đi lên trấn, mang con hoẵng mà cha chồng y săn được đổi lấy tiền. Khi trở về thì trời đã tối, y cùng Lý Khôn tắm xong thì đi ngủ, căn bản không biết có bà mai đến nhà Lý Cẩn.
Ăn xong điểm tâm, Vương Tiểu Miêu bưng chậu đi giặt quần áo, khi đi trên đường thì chạm mặt Lan Chi tẩu. Nhà mẹ đẻ Lan Chi tẩu cũng ở Vương gia thôn, khi nhìn thấy Vương Tiểu Miêu thì liền đem chuyện Vương Tuấn cầu thân một năm một mười* nói với y.
*một năm một mười [一五一十] – thành ngữ, nghĩa là rõ ràng chi tiết
Vương Tiểu Miêu vạn lần cũng không nghĩ đến ca ca y lại coi trọng Cẩn ca nhi! Đến cầu thân đã đành, lại còn bị cự tuyệt. Sau khi biết tin tức này, chậu giặt quần áo y cũng không cần, thở phì phò chạy về hướng bờ sông.
Càng nghĩ càng tức giận.
Ca y có cái gì không tốt chứ?
Nếu như không phải nhà nghèo lại có a mỗ cần chăm sóc, thật vất vả mới tích góp được tiền thì lại phải bốc thuốc cho a mỗ, thì với điều kiện ca y có thú nữ nhi huyện lệnh cũng có thể!
Dưới cái nhìn của y Lý Cẩn căn bản không xứng với ca ca y, một tên ngốc còn kén cá chọn canh* nhìn không lọt mắt ca ca y!?
Cỗ khí dưới đáy lòng Vương Tiểu Miêu sắp nổ tung!
Nhất định phải làm chút gì đó mới được.
Y vô cùng lo lắng mà chạy đi, muốn tìm Lý Cẩn mắng một phen, kết quả y thật sự gặp được Lý Cẩn.
"Ngươi ngươi ngươi đứng lại!"
Đôi mắt to của y long lanh nước, không chỉ có mũi nhỏ, mà miệng cũng nho nhỏ, tựa như con mèo con. Bởi vì chạy nhanh quá, nên hai má hồng hồng, mệt đến cơ hồ nói không ra lời.
Lý Cẩn híp mắt một cái.
Hiển nhiên đối với cái miệng không sạch sẽ của y lần trước vẫn có chút ấn tượng. Y mặc dù cũng có lúc thù dai, nhưng ngược lại không đến nỗi cùng với hài tử mới mười mấy tuổi này tính toán. Lý Cẩn không để ý tới y, lướt qua y muốn đi tìm Vương thợ mộc.
Vương Tiểu Miêu cuống lên, đưa tay ngăn lại y, hống hách tuyên bố, "Không cho phép ngươi đi!"
Lý Cẩn liếc y một cái, lúc này mới dừng bước lại, "Có việc?"
Vương Tiểu Miêu bị ngữ khí hời hợt của y làm cho tức giận muốn nổ phổi, a a a a, mới vừa cự tuyệt ca ca của mình, lại còn làm bộ như không biết! Quả thực không thể nhẫn nhịn! "Không có chuyện thì không thể tìm ngươi sao?"
Vương Tiểu Miêu hung dữ trừng y.
Lý Cẩn nhịn không được trợn trắng mắt.
Y căn bản là không nhớ rõ tên của Vương Tiểu Miêu, nên đương nhiên là không có liên tưởng đến Vương Tuấn, "Có chuyện gì thì nói mau, bớt dài dòng!"
Vương Tiểu Miêu mới vừa thở dốc một hơi, nghe nói như thế, thì đầu ngón tay run lên cầm cập, "Ngươi mới dông dài! Cái ngữ khí của ngươi là gì! Một tên ngốc hơn mười năm còn dám lớn lối như vậy, không sợ trời cao sẽ bắt ngươi đi à!"
Lý Cẩn cau lông mày lại, đáy mắt rõ rõ ràng ràng là thiếu kiên nhẫn.
Vương Tiểu Miêu tức đến ngã ngửa, tức giận chống eo, "Ta cho ngươi biết, ngươi căn bản không xứng với ca ca của ta, ngay cả tóc của hắn cũng không sánh nổi. Ngươi thì có gì đáng tự hào? Không phải mặt dễ nhìn chút thôi sao? Ta cũng đẹp đây! Ngươi có biết giặt quần áo, làm cơm không? Có biết khâu vá không? Nốt ruồi mang thai còn dài hơn vành tai vừa nhìn là biết không dễ sanh nuôi. Ngốc đến hơn mười năm, nói không chừng còn bị ngốc lại, ngươi có tư cách gì kén cá chọn canh? Ngươi đời này có thể gả đi đã là tốt lắm rồi, còn dám ghét bỏ ca ca của ta, thật sự là không thể nói lý mà!"
Vương Tiểu Miêu tức giận đến bộ ngực phập phồng, bùm bùm nói cả một đoạn dài, càng nói càng tức giận.
Ca ca y khó lắm mới vừa mắt được một người, lại còn quyết định thú thê, điều này chứng tỏ có bao nhiêu thích Lý Cẩn chứ, người khác không biết chả lẽ y cũng không biết sao? Ca ca y không muốn thú tức phụ chính là sợ nhảy vào hố lửa, nghèo khó ăn không đủ no.
Kết quả thật không ngờ mà, lại bị Lý Cẩn cự tuyệt! Vừa nghĩ tới ca ca mình có bao nhiêu khó chịu Vương Tiểu Miêu liền hận không thể bóp chết Lý Cẩn.
Lý Cẩn rốt cuộc đã hiểu, nguyên do là ôm tâm tình bất công đến? "Ngươi chính là Vương Tiểu Miêu? Vương Tuấn là ca ca ngươi?"
Vương Tiểu Miêu bị nghẹn một chút, suýt nữa mắng không xong.
Mắng nửa ngày y lại không biết mình là ai? A a a a! Càng tức giận hơn rồi làm sao bây giờ, nội tâm Vương Tiểu Miêu cực kỳ phát điên.
"Ta ghét ngươi nhất!" Vương Tiểu Miêu dậm chân, trong nháy mắt xếp Lý Cẩn vào hàng kẻ đáng ghét nhất, trong số những kẻ đáng ghét nhất.
Lý Cẩn đối với tâm tư thiếu nữ của hắn đặc biệt không lọt nổi mắt xanh được, "Nói chuyện thì nói, dậm chân làm gì? Miệng bẩn như thế, còn không lễ phép như vậy, người lớn dạy ngươi thế nào? Thật sự là làm hỏng khuôn mặt đáng yêu này."
Lý Cẩn phát hiện Vương Tiểu Miêu có tính tình như vậy, la la hét hét, Lý Cẩn lười tốn nhiều nước miếng, chậm rãi xoay người, nhàn nhạt nói, "Thừa dịp ta còn chưa sinh khí thì cút nhanh lên."
Lý Cẩn còn chưa từng ra dáng đánh trẻ con, đối với những đứa trẻ không nghe lời, y cũng không ngại dạy dỗ một chút.
Vương Tiểu Miêu bị lãnh ý từ từ tràn ra trong ánh nhìn chăm chú của Lý Cẩn làm cho tê cả da đầu, thế nhưng, y Vương Tiểu Miêu mới không phải kẻ sợ bị uy hiếp! Y ưỡn ưỡn thân thể nhỏ bé, mạnh mẽ trừng ngược lại.
"Ta mới không sợ ngươi, ta trịnh trọng nói cho ngươi biết sau này bớt trêu chọc ca ca của ta đi!" Vương Tiểu Miêu thở phì phò nói xong cảm thấy chưa đủ, còn hung tợn bỏ thêm một câu, "Không thì ta không bỏ qua cho ngươi đâu!"
Lý Cẩn 囧, "..."
Vẫn cảm thấy đứa nhỏ này một mình cũng có thể dựng thành phim được.
Đang muốn nói gì đó thì liền thấy Vân Liệt đi tới.
Gần đây số lần hắn xuất hiện có vẻ hơi nhiều, Lý Cẩn đương nhiên sẽ không nghĩ như thế, khi nhìn thấy Vân Liệt thì tâm tình của hắn cũng khá hơn nhiều, còn chưa nói gì thì đôi mắt đã ngậm ý cười.
Thấy y ngay cả Vân thợ săn cũng dám thông đồng, Vương Tiểu Miêu trợn to mắt, đáy mắt vừa bội phục vừa sợ sệt.
Đây chính là người mà lúc trước y muốn thông đồng nhưng lại không dám ra tay!
Theo từng bước chân Vân Liệt đi tới, bắp chân Vương Tiểu Miêu có chút run rẩy, hắn hắn hắn không phải là đến giúp Lý Cẩn chứ?
A a a a, đến gần rồi, Vương Tiểu Miêu sợ đến cúi đầu, hận không thể co thân thể mình thành một đoàn. Theo tinh thần hảo hán tránh đi cái hại trước mắt*, y liền bỏ chạy, chuồn đi phải gọi là quá nhanh.
Vân Liệt nhìn y chạy đi mất, thần sắc có chút nhạt nhẽo, đến khi nhìn về phía Cẩn ca nhi, trong con ngươi mới nhiễm lên một tia ấm áp, "Thật xa đã nghe thấy hắn ồn ào. Có chuyện gì?"
Đáy mắt Lý Cẩn tràn đầy ý cười, cười hì hì nói, "Đương nhiên không có chuyện gì, nếu như có chuyện gì thì cũng không có gì đáng lo lắng, vì có ngươi hiện thân rồi. Ngươi xem, vừa thấy mặt ngươi, hắn liền chạy trước rồi."
Vân Liệt: "..."
Mỗi lần nhìn thấy hắn nói không ra lời thì đều có loại cảm giác thỏa mãn, đáy mắt Lý Cẩn tràn ra ý cười.
Bắt nạt người như vậy có vẻ không tốt lắm?
Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, "Ngươi đang muốn đi đâu?"
Trong tay Vân Liệt mang theo một ít thịt dê, thịt có chút nhiều, sợ ăn không kịp thì lại hỏng, "Đưa cho Đàm lão đầu một chút."
Vân Liệt hướng mắt đến hướng Vương Tiểu Miêu rời đi. Nghĩ đến chuyện cầu thân, con ngươi liền thâm trầm.
"Được, vậy ngươi nhanh đi đưa đi."
Hàn huyên với hắn đôi câu, Lý Cẩn liền đi đến nhà Vương thợ mộc thôn kế bên.
Vào lúc này Lý Cẩn cũng không biết, về chuyện làm mai nãi nãi y đã nhanh hơn một bước.
Từ khi Lý Cẩn tỉnh lại, trong lòng bà luôn thấp thỏm lo âu, không một ngày nào có thể ngủ ngon giấc, sau đó trong đầu bà đột nhiên lóe lên một biện pháp.
Lý Cẩn nó không phải thích gieo vạ cho người ta sao? Chờ đến lúc gả nó đi thì gieo vạ làm sao. Bà sở dĩ đem mục tiêu khóa trên người Vương Tuấn, đơn giản vì hai điều. Một là Vương gia thôn cách đây gần, người nào lại không biết mức độ Lý Uyển để bụng với tên ngu si kia! Phu gia quá xa, nàng khẳng định sẽ không đồng ý để thằng nhóc kia xuất giá. Hai là nhà Vương Tuấn quá nghèo, thằng nhóc kia gả đi sẽ không thể sống yên lành được.
Lý lão thái ước gì y không khỏe lại.
Ngày ấy tại bên dòng suối, khi nhìn thấy Vương Tuấn nhìn chằm chằm Cẩn ca nhi đến mặt đỏ tới mang tai, đáy lòng bà liền có ý nghĩ này.
Lúc này mới lén lút tìm bà mai, liền vờ như để lộ một chút tâm ý của Cẩn ca nhi, cho nên mới có việc Vương Tuấn đền cầu thân.
Sau khi biết Lý Uyển từ chối, nãi nãi y so với Vương Tiểu Miêu còn tức giận hơn, hận không thể chỉ vào mũi bọn họ mắng họ ngu ngốc. Nó là một tên choáng hơn mười năm, có người nguyện ý cầu thân đã là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh, thật sự là không biết phải trái mà!
*
Bất quá Lý Cẩn cũng không biết gì cả, bởi vì kiếm được không ít bạc, rốt cục cũng có thể mua cho nhà thêm một ít món, cho nên tâm tình Lý Cẩn rất sung sướng, vậy nên chuyện gặp phải Vương Tiểu Miêu cũng không quá ảnh hưởng đến y.
Ven đường có không ít hoa dại, từ núi Nam Linh chảy xuống một dòng suối nhỏ vừa vặn đi qua Vương gia thôn. Thổ địa nơi này cũng màu mỡ, trên cánh đồng là những hàng bắp sắp chín, nhìn từ xa xa có thể thấy được từng mảng màu xanh nhạt, khiến cho tâm tình người ta trở nên tốt hơn.
Lý Cẩn vừa đi vừa đánh giá chung quanh, không lập tức đến Vương gia thôn. Đây là lần đầu tiên y đến nơi này, dựa theo lời tỷ tỷ nói, đó là hộ đầu phía đông thôn, cho nên rất nhanh đã tìm thấy nhà Vương thợ mộc.
Lý Cẩn lễ phép gõ cửa.
Người mở cửa là một tiểu hán tử chừng mười tuổi, không cao lắm, người rất gầy, đôi mắt sáng rất có tinh thần, tướng mạo rất giống Vương Thụy, Lý Cẩn vừa nhìn còn tưởng rằng nhìn thấy Thụy tiểu tử.
Tiểu hán tử cùng đồng dạng ngẩn người.
Là một tiểu ca xinh đẹp bị ngốc hơn mười mấy năm, độ nổi danh của Lý Cẩn chỉ đứng sau người cha làm quan của y.
Vương Giai liếc mắt một cái liền nhận ra y, còn nhìn sửng sốt. Chỉ là cảm thấy sau khi Lý Cẩn tỉnh lại thật giống như tiên hạ phàm, càng thêm dễ nhìn. Không trách có người nói y là thần tiên tái thế.
"Ngài tìm ai?" Vương Giao đột nhiên có chút sốt sắng, thấp thỏm hỏi một câu.
"Là nhà Vương thợ mộc phải không?"
Vương Giai gật đầu, nỗ lực làm cho vẻ mặt mình tự nhiên chút, "Trước đi vào đi, ngươi muốn làm những thứ gì? Gia gia không có ở nhà, nếu như ngươi muốn, ta có thể chuyển lời cho ông."
Tiểu hán tử người không lớn, cũng rất biết lễ phép, sau khi mời Lý Cẩn vào nhà thì rót cho y chén nước.
"Trời nóng quá, ngươi trước uống ngụm nước đi."
Nó len lén liếc mắt nhìn Lý Cẩn một cái, càng nhìn càng cảm thấy y xinh đẹp, hoàn toàn không giống người nhà quê. Vương Giai nhìn một hồi, đột nhiên có chút xấu hổ, cảm thấy mất mặt.
Lý Cẩn căn bản không chú ý tới tâm tư nhỏ của nó, thấy nó hiểu chuyện như vậy, cười nói tiếng cám ơn, "Không sao, ta không khát, ngươi không cần quá khách khí, ngươi quen biết Vương Thụy chứ? Hai ngươi lớn lên rất giống nhau."
Thần sắc trên mặt Vương Giai trong nháy mắt không tự nhiên, cười cười không hé răng.
Lý Cẩn cũng không hỏi lại, ánh mắt của y bị giá sách trong nhà chính hấp dẫn. Giá sách này rất giống với loại giá sách ở hiện đại, phía trên là từng ô vuông được ngăn ra, phía dưới có hai cái tủ, có thể chứa quần áo chăn mền.
Trông vừa đẹp vừa kiểu cách.
"Đây là món gia gia vừa mới làm xong cho nhà Triệu địa chủ, mặt trên có thể để sách, phía dưới có thể chứa đồ vật." Tiểu hán tử lanh lợi giới thiệu.
Lý Cẩn nhìn kỹ, phát hiện giá sách này làm bằng gỗ cứng, hoa văn tỉ mỉ, chạm trổ vô cùng tuyệt vời, khó trách tỷ tỷ khen đồ vật nhà ông không ngừng.
Trong nhà có hai gian, trong phòng y cùng tỷ tỷ có thể để mỗi phòng một cái. Lý Cẩn bắt chuyện cùng tiểu hán tử, quyết định hai giá sách, hai cái giường, một cái bàn cùng mấy cái ghế.
Tiểu hán tử căn bản không nghĩ tới có thể thay gia gia bàn được một chuyện làm ăn lớn như vậy, cao hứng đến miệng cười nhếch đến lỗ tai.
Lý Cẩn giao tiền đặt cọc xong liền rời đi.
Chuyện y đến Vương gia thôn đặt gia cụ, không những truyền khắp Vương gia thôn, mà qua nhiều miệng còn truyền đến cả Trúc Khê thôn. Đồ vật còn chưa làm ra, thì lão nãi nãi y liền biết việc này.
Kể từ khi hai tỷ đệ bọn họ bắt đầu làm mứt trái cây, Lý lão thái gặp người liền nói bọn họ làm chuyện lung tung, sớm muộn cũng có ngày bọn họ khóc.
Ai ngờ đến lại kiếm được tiền.
Chẳng trách không lọt mắt Vương Tuấn!
Đôi mắt đậu xanh của Lý lão thái lóe ra một vệt tinh quang.
Hết chương 27 – 1/9/2018
Đã beta – 08/04/2020
_________
*kén cá chọn canh – bản gốc là thành ngữ 挑三拣四 – nghĩa tương tự với câu kén cá chọn canh vủa VN mình.
*hảo hán tránh đi cái hại trước mắt – câu gốc là 好汉不吃眼前亏 (hảo hán bất cật nhãn tiền khuy) chỉ người thông minh thức thời vụ, tạm thời tránh tình cảnh/tình huống bất lợi trước mắt để miễn phải chịu tổn thất hoặc xấu hổ nhục nhã; khuy: danh từ – thiệt thòi, tổn thất; cật: động từ – bị, chịu; cật khuy: chịu thiệt thòi/tổn thất).
(theo hoasinhanhca.wordpress.com/)
_________
Yên: Mỗi khi mần truyện thì mình thường nghe nhạc, tặng mọi người bài hát nghe chung ^.^
Cá lớn - Chu Thâm
https://youtu.be/S36B4WHrz-c
Có một điều thú vị mà sau này mình mới biết, ca sĩ hát bài hát này là nam. ^o^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook