Tiểu Phú Bà
-
Chương 74
Hai người lời ngon tiếng ngọt qua lại một hồi trên giường, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Chu Mộ Tu đi ra ngoài văn phòng, trợ lý đưa hộp thuốc tới.
Bộ Hành cũng rời giường đi ra phòng ngoài, Chu Mộ Tu để cô ngồi trên ghế làm việc của mình, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh, dùng bông chấm nước sát trùng xoa xoa lên vết thương ở tay Bộ Hành.
Bộ Hành nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh, an ủi: “Đây chỉ là vết thương nhỏ, không có gì quan trọng đâu! Qua hai ngày là đỡ ấy mà, cũng không bị thâm mà cũng không bị sẹo.”
Chu Mộ Tu nghe cô nói nhẹ nhàng, trong lòng lại cảm thấy đau xót.
Anh buông miếng gạc, trịnh trọng nói: “Hành Hành, anh không muốn em gặp bất cứ nguy hiểm gì nữa, một chút anh cũng không muốn. Về sau nếu gặp phải người như vậy, phải chạy ngay và luôn, không cần phải nói nhiều, nhớ chưa?”
Bộ Hành ngoan ngoãn gật đầu, “Em cũng nhìn xung quanh thấy có người đấy chứ, nên muốn hỏi rõ chuyện vật liệu, hôm nay là do em không cẩn thận, về sau nhất định em sẽ tránh.”
Chu Mộ Tu xoa xoa đầu cô, từ hộp thuốc tìm ra một miếng băng keo cá nhân, định dán dưới cằm cô.
Bộ Hành vội dùng tay ngăn lại, cười nói: “Vết thương nhỏ như vậy, không để ý thì cũng không nhận thấy, anh dán miếng này mọi người mới nhìn chằm chằm ấy!”
Chu Mộ Tu do dự một chút, cũng nghe theo cô, “Vậy thì dán trên tay.”
Bộ Hành nhìn tay trái có vết xước nhẹ, cũng để kệ cho anh dán lên.
Hai người đang nói chuyện, nhạc chuông di động Chu Mộ Tu vang lên.
Chu Mộ Tu nhìn, nhận điện thoại, “Mẹ à!”
“Hành Hành thế nào rồi?”
Chu Mộ Tu trong lòng ngạc nhiên, chuyện vừa rồi anh còn chưa kịp nói với mọi người trong nhà, sao nhanh như vậy mẹ đã biết được tin.
Anh hơi suy tư, nói vậy chắc tin tức cũng đến được chỗ Từ Chính Vi, rất có khả năng Từ gia đã đến tìm ông ngoại anh.
Chu Mộ Tu trong lòng không vội, thanh âm hơi trầm xuống, “Bị kinh sợ không ít, có vài vết thương ngoài da, trên mặt cũng có vết xước, không biết có bị phá tướng hay không, chúng con đang tính hai ngày nữa đi chụp ảnh cưới.”
Bộ Hành liếc mắt Chu Mộ Tu một cái, nghe anh ấy nói thế cô hình dung dung nhan của mình đã bị hủy hoại khác xa lúc trước, trên thực tế cô chỉ bị móng tay xớt qua da, rớm một chút máu. Anh chàng này vì sao lại cố ý nói cho sự việc nghiêm trọng lên như vậy? Hơn nữa cô cũng chưa biết đến việc đi chụp ảnh cưới.
Trác Nghiêu trong thanh âm lộ ra lo lắng, “Các con đang ở đâu?”
“Con đang ở công ty, Hành Hành đang nghỉ ở phòng con.”
“Mẹ đến ngay đấy.”
Trác Nghiêu cúp điện thoại.
Chu Mộ Tu cất đi động, nói: “Mẹ nói muốn đến thăm em.”
Bộ Hành liếc xéo anh một cái, “Sao anh nói em nghiêm trọng như vậy, làm mẹ lo lắng?”
Chu Mộ Tu vẻ mặt bình thản, “Anh chỉ nói sự thật, nhiều vết thương rõ ràng như vậy, còn không nghiêm trọng sao?”
Bộ Hành không nói lại, chỉ hỏi: “Chuyện ảnh cưới là sao thế?”
Chu Mộ Tu nhíu mày, “Kết hôn chẳng lẽ không chụp ảnh cưới sao?”
“Lúc trước em còn không nghe anh nhắc đến chuyện này?”
Chu Mộ Tu vô tội mà cười, “Anh cũng vừa mới nhớ ra.”
Bộ Hành nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng mà nói: “Anh tính toán cắt đứt quan hệ với Từ gia sao?”
Chu Mộ Tu hừ nhẹ, “Chính là do anh chậm trễ, mới xảy ra chuyện ngày hôm nay!”
Bộ Hành không phản bác lại anh, chuyện này mặc kệ Từ gia có quan hệ cá nhân như thế nào cùng Trác Khánh Uy, nhưng chuyện làm ăn không nên liên quan.
Như chuyện ngày hôm nay là một ví dụ.
Mà Trác Nghiêu lúc này đang ở Trác gia.
Chú Chung nhìn Trác Khánh Uy phát hỏa ngồi trên sô pha không nói một lời sau cuộc điện thoại với Chu Mộ Tu, lo lắng mà nói: “Cô Hành nghiêm trọng như vậy, tôi thấy ông nên tự mình đến xem một chút đi!”
Trác Khánh Uy trên mặt còn sót lại cơn giận lúc trước, buột miệng thốt ra: “Tiểu tử thúi thêm mắm thêm muối chú nghe còn không hiểu sao? Nếu thật sự nghiêm trọng như vậy, nó còn để nha đầu kia ở công ty sao? Đã sớm đến bệnh viện rồi.”
Chú Chung ngẫm lại cũng thấy đúng, quả nhiên lão gia vẫn là người hiểu Mộ Tu. Lại có chút chần chờ hỏi: “Vậy ông muốn giúp Từ gia sao?”
Trác Khánh Uy cau mày, thở dài, dặn dò chú Chung, “Ông Từ có gọi điện thoại thì cứ nói tôi không có nhà.”
Trác Nghiêu cười cười, đứng lên, “Con qua đó xem một chút, cũng có thể bị thương không nặng, nhưng khẳng định cũng kinh hách không ít.”
Giọng nói của cô mang theo đồng tình cũng không đành lòng, “Hành Hành tuy rằng thoạt nhìn ổn trọng, nhưng thật ra cũng mới chỉ là cô nương hai mươi bốn tuổi, nhỏ như vậy đã không còn cha mẹ, con làm mẹ chồng cũng muốn quan tâm một chút.”
Trác Khánh Uy nhìn con gái liếc mắt một cái, biết là cố ý nói trước mặt mình.
Hai mẹ con có một cùng quan điểm, đều không thích Từ gia.
Ông còn có thể nói gì nữa, chẳng lẽ vì một lão Từ mà căng thẳng với con gái hay cháu ngoại?
Có lẽ khi ông trẻ tuổi tính tình cường ngạnh không quan tâm đến những việc này, hiện tại ông đã già rồi, điều ông quan tâm nhất chính là thân tình.
Hơn nữa, nhà của ông Từ kia bây giờ thật sự là bùn nhão không trát được lên tường!
Ở Trác Chu, không nghĩ tới Từ Chính Vi đến trước.
Ngô Vi tiến vào xin chỉ thị, “Từ tổng tới ạ, nói muốn gặp anh.”
Chu Mộ Tu sắc mặt lập tức trầm xuống, “Không thấy.”
Ngô Vi biết ông chủ còn nổi nóng, đối với người Từ gia đang hận thấu xương, đang định đi ra, thì nghe Bộ Hành nói: “Dù sao anh cũng nên nói chuyện cho rõ ràng, có cắt đứt cũng không liên quan gì nữa.”
Chu Mộ Tu quả nhiên ngữ khí chậm lại: “Để ông ấy vào.”
Ngô Vi trộm nhìn Bộ Hành, trong lòng cảm thán đi ra ngoài.
Bộ Hành muốn đứng lên, Chu Mộ Tu ấn cô ngồi xuống.
Từ Chính Vi vội vã tiến vào, thấy Bộ Hành đang ngồi ở ghế, sửng sốt, “Cô….. Bộ?”
Ông rất có ấn tượng với cô Bộ qua hai lần gặp khi mua nhà.
Nhưng tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Từ Chính Vi hoài nghi mà nhìn cô, lại nhìn Chu Mộ Tu ngồi bên cạnh thần sắc không vui, cười nói: “Cháu trai!”
Chu Mộ Tu liếc mắt nhìn ông ta một cái, nhàn nhạt mà nói: “Cháu không dám nhận, chú vẫn nên gọi cháu là Chu tổng thì hơn.”
Từ Chính Vi có chút xấu hổ, nhìn Bộ Hành.
Bộ Hành còn lịch sự gật đầu đối với ông ta, đứng lên, cuốn tay áo bên cánh tay có vết thương lên, nói với Chu Mộ Tu: “Mọi người nói chuyện đi, tôi về phòng đây.”
Chu Mộ Tu có chút không tình nguyện, đắn đo nhưng rồi vẫn gật đầu.
Chờ Bộ Hành đi rồi, sắc mặt Chu Mộ Tu lạnh như băng, nói thẳng: “Chú đưa hàng kém chất lượng vào công ty lại còn hối lộ Vương Minh, cháu nể ông ngoại cháu có thể mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, nhưng người bị thương là vợ cháu, cháu tuyệt nhiên không bỏ qua, một sợi tóc của cô ấy cũng không được đụng vào!”
Từ Chính Vi trong lòng hoảng hốt, vội vàng thanh minh, “Chuyện này thật sự chú không biết gì, không tin cháu hỏi Vu Tiểu Sơn xem!”
“Cháu mặc kệ chú có biết hay không, chuyện này do người của chú gây nên, chính chú sắp xếp người như vậy tiến vào công ty, cũng sẽ phải biết khả năng sẽ gây ra hậu quả gì.”
“Mộ Tu...... Chu tổng! Nể tình chúng ta có nhiều năm giao tình tha thứ cho chú lần này, chú cũng chỉ bị tên lưu manh du thủ du thực làm liên lụy!”
Chu Mộ Tu cười lạnh, “Cháu hiện tại nói cho chú biết, từ nay về sau chỉ cần Chu Mộ Tu cháu còn ở Trác Chu một ngày, sẽ không cho phép Trác Chu và Từ gia có bất kỳ giao thương nào nữa. Cũng phiền chú nhớ cho ký, Chu Mộ Tu cháu và Từ gia không có bất cứ một giao tình gì để nói!”
Từ Chính Vi sắc mặt xám như tro tàn.
Lúc này, Trác Khánh Uy đẩy mạnh cửa tiến sau, từ chối Trác Nghiêu đứng phía sau làm động tác tay vịn.
Ông lập tức đi đến phía bên trái sô pha ngồi xuống, mắt nhìn vào phòng trong, “Nha đầu đâu?”
Chu Mộ Tu trầm giọng kêu: “Ông ngoại.”
Anh biết Trác Khánh Uy nhất định nghe được những lời vừa nói của mình, thần sắc còn mang theo lạnh lẽo, ánh mắt nhu hòa xuống dưới, “Cô ấy còn việc phải làm, nên về văn phòng rồi ạ!”
Trác Khánh Uy gật đầu, nghĩ thầm nha đầu này thật đúng là có phong cách đại tướng.
Ông nói với Trác Nghiêu: “Con qua xem cháu dâu thế nào!”
Trác Nghiêu cũng đang có ý này, đứng dậy rời đi.
Ngô Vi tiến vào, bưng trà cho Trác Khánh Uy.
Từ Chính Vi nhìn thấy Trác Khánh Uy như nhìn thấy cứu tinh, quay đầu lại kêu: “Chú Trác!”
“Bùn nhão không trát được lên tường!”
Trác Khánh Uy tức giận đến mức chỉ quải trượng vào Từ Chính Vi, “Cháu ngẫm lại chú đã cho Từ gia bao nhiêu cơ hội rồi! Cháu không biết trân trọng, học ở đâu cái thói bao nuôi nữ nhân bên ngoài để tìm con trai, tầm thường, dung túng cho cấp dưới làm ra việc này, quả thực mặt mũi của Từ lão gia không biết để vào đâu!”
Từ Chính Vi lau mồ hôi trên trán, liên tục nhận sai, “Vâng vâng vâng, chú nói rất phải. Nhưng việc lần này không có liên quan đến cháu, cháu sao có thể sai Vu Tiểu Sơn làm cái việc trái với pháp luật chứ! Huống chi đối phương còn là vợ của Mộ Tu!”
Trác Khánh Uy nhếch mép, “May mắn khi chú không ép đến cùng Mộ Tu cưới con gái cháu, bằng không cả đời này đều bị nhà cháu làm ảnh hưởng! Hôm nay nếu chú bỏ qua cho cháu, về sau còn nhìn mặt cháu ngoại chú thế nào? Vừa mới kết hôn ngày đầu tiên đã phát sinh ra chuyện này, chú còn đang hoài nghi có phải cháu vì gả con gái cho Mộ Tu không thành muốn trả thù có phải không, cố ý cho người làm như vậy!”
Từ Chính Vi kinh ngạc, “Chú Trác, oan uổng cho cháu quá! Cháu thật sự không biết! Sao cháu có thể làm ra chuyện như thế chứ!”
“Oan uổng sao? Chú nghe nói người gây ra sự việc hôm nay luôn mồm gọi cháu là muội phu, cháu còn chối không có quan hệ sao?”
Từ Chính Vi ấp úng nói không ra lời.
Trác Khánh Uy liếc ông ta, nói thấm thía từng chữ, “Chính Vi, chuyện hôm nay không cần nhắc đến, Trác Chu hiện tại đã giao quyền quản lý cho Mộ Tu, nó muốn quyết định thế nào là việc của nó, chú cũng không có quyền can thiệp. Nếu cháu có bảo cha cháu đến tìm chú giúp đỡ, chú cũng vẫn sẽ nói như vậy.”
Ông giơ tay, “Cháu cũng không cần ở đây làm chướng mắt Mộ Tu, trở về đi.”
Từ Chính Vi tức khắc suy sụp, thất hồn lạc phách mà đi ra ngoài.
Trác Khánh Uy uống một ngụm trà, nói với Chu Mộ Tu: “Từ gia…… Cháu giải quyết đi! Không cần hỏi ý ông. Sáng mai ông về quê ở nhà cũ của bà ngoại vài ngày cho thanh tịnh đầu óc.”
Cuối cùng lại thở dài, “Giờ già rồi, vẫn nên mặc kệ mọi chuyện, tránh phiền não u uất trong người.”
Chu Mộ Tu biết ông ngoại nhớ lời anh nói lúc trước, trong lòng buồn cười, nhẹ nâng khóe miệng, “Ông còn chưa nói trà này thế nào mà! Cháu cố ý để dành cho ông đấy!”
Trác Khánh Uy quả nhiên uống thêm một ngụm: “Ừ! Bích Loa Xuân vẫn là ngon nhất!”
Bộ Hành trở lại văn phòng trung tâm thiết kế, cứ theo bình thường cùng nói giỡn với mọi người, xử lý công việc.
Mọi người không biết sự việc phát sinh vào giữa trưa.
Vào buổi trưa ở kho hàng công nhân đi ăn cơm còn chưa về, bảo an đã xử lý nhanh chóng, trói người giao cho công an, cho nên cũng không ai nhìn thấy.
Ngô Vi cũng đã dặn dò người của phòng bản an, chuyện hôm nay xảy ra, bất kỳ ai cũng không được truyền ra ngoài, để tránh sự khủng hoảng cho công nhân viên, ảnh hưởng không tốt đến công ty.
Tất cả mọi người đều biết việc này liên quan đến vợ của ông chủ, cũng không dám nhiều lời.
Giang Kỳ Nhã chủ động báo cáo công việc sửa hàng mẫu, rất vui vẻ mà nói: “Chủ nhiệm, những mẫu của tôi ngày mai có thể hoàn thành.”
Bộ Hành cười cổ vũ cô ta: “Nhanh đấy, phụ lục cũng phải nhanh chóng làm xong rồi còn làm kế hoạch cho sản phẩm mới nữa.”
Giang Kỳ Nhã vui vẻ gật đầu, trở lại vị trí của mình.
Lúc này, Trác Nghiêu quang minh chính đại mà đi vào trung tâm thiết kế.
Ánh mắt mọi người đều nhìn bà di chuyển, quả nhiên thấy bà hướng vào tổ Bella.
Bộ Hành đang quay lưng về phía cửa đứng ở ngăn tủ tài liệu, chỉ nghe một tiếng gọi quen thuộc mà thân thiết.
“Hành Hành!”
Cô quay đầu lại, có chút kinh ngạc, cong khóe miệng kêu: “A….. Chu phu nhân.”
Cô đang định gọi “A dì”, nhưng nghĩ lại đang ở trong công ty, nên sửa lại cách xưng hô.
Trác Nghiêu oán trách, “Đứa trẻ này, đã đi đăng ký kết hôn, nên gọi mẹ mới phải.”
Xung quanh mọi người tức khắc mở to hai mắt nhìn, rồi lại nhìn nhau.
Bộ Hành cũng có chút ngơ ngác, biết bà cố ý nói vậy để cho người khác nghe thấy.
Nhớ tới sáng nay hai người vừa mới đi đăng ký kết hôn, cô trong lòng có chút thẹn thùng, nhưng vẫn tự tin mà gọi: “Mẹ!”
Trác Nghiêu cười, “Nhân lúc ông ngoại đang ngồi uống trà với Mộ Tu, nên mẹ qua đây thăm con.”
Bộ Hành trong lòng hiểu rõ, bọn họ tới khẳng định vì chuyện trưa nay.
Cô chỉ vào phòng nghỉ bên trong, “Mẹ, chúng ta vào trong ngồi đi, để con pha cho mẹ ly cà phê.”
“Được.”
Trác Nghiêu cười cùng cô đi vào phòng nghỉ.
Vì thế, trước khi tan tầm, toàn bộ người của tòa nhà Trác Chu đều biết Bộ Hành đã được nhà nước công nhận là vợ của ông chủ.
Chu Mộ Tu đi ra ngoài văn phòng, trợ lý đưa hộp thuốc tới.
Bộ Hành cũng rời giường đi ra phòng ngoài, Chu Mộ Tu để cô ngồi trên ghế làm việc của mình, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh, dùng bông chấm nước sát trùng xoa xoa lên vết thương ở tay Bộ Hành.
Bộ Hành nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh, an ủi: “Đây chỉ là vết thương nhỏ, không có gì quan trọng đâu! Qua hai ngày là đỡ ấy mà, cũng không bị thâm mà cũng không bị sẹo.”
Chu Mộ Tu nghe cô nói nhẹ nhàng, trong lòng lại cảm thấy đau xót.
Anh buông miếng gạc, trịnh trọng nói: “Hành Hành, anh không muốn em gặp bất cứ nguy hiểm gì nữa, một chút anh cũng không muốn. Về sau nếu gặp phải người như vậy, phải chạy ngay và luôn, không cần phải nói nhiều, nhớ chưa?”
Bộ Hành ngoan ngoãn gật đầu, “Em cũng nhìn xung quanh thấy có người đấy chứ, nên muốn hỏi rõ chuyện vật liệu, hôm nay là do em không cẩn thận, về sau nhất định em sẽ tránh.”
Chu Mộ Tu xoa xoa đầu cô, từ hộp thuốc tìm ra một miếng băng keo cá nhân, định dán dưới cằm cô.
Bộ Hành vội dùng tay ngăn lại, cười nói: “Vết thương nhỏ như vậy, không để ý thì cũng không nhận thấy, anh dán miếng này mọi người mới nhìn chằm chằm ấy!”
Chu Mộ Tu do dự một chút, cũng nghe theo cô, “Vậy thì dán trên tay.”
Bộ Hành nhìn tay trái có vết xước nhẹ, cũng để kệ cho anh dán lên.
Hai người đang nói chuyện, nhạc chuông di động Chu Mộ Tu vang lên.
Chu Mộ Tu nhìn, nhận điện thoại, “Mẹ à!”
“Hành Hành thế nào rồi?”
Chu Mộ Tu trong lòng ngạc nhiên, chuyện vừa rồi anh còn chưa kịp nói với mọi người trong nhà, sao nhanh như vậy mẹ đã biết được tin.
Anh hơi suy tư, nói vậy chắc tin tức cũng đến được chỗ Từ Chính Vi, rất có khả năng Từ gia đã đến tìm ông ngoại anh.
Chu Mộ Tu trong lòng không vội, thanh âm hơi trầm xuống, “Bị kinh sợ không ít, có vài vết thương ngoài da, trên mặt cũng có vết xước, không biết có bị phá tướng hay không, chúng con đang tính hai ngày nữa đi chụp ảnh cưới.”
Bộ Hành liếc mắt Chu Mộ Tu một cái, nghe anh ấy nói thế cô hình dung dung nhan của mình đã bị hủy hoại khác xa lúc trước, trên thực tế cô chỉ bị móng tay xớt qua da, rớm một chút máu. Anh chàng này vì sao lại cố ý nói cho sự việc nghiêm trọng lên như vậy? Hơn nữa cô cũng chưa biết đến việc đi chụp ảnh cưới.
Trác Nghiêu trong thanh âm lộ ra lo lắng, “Các con đang ở đâu?”
“Con đang ở công ty, Hành Hành đang nghỉ ở phòng con.”
“Mẹ đến ngay đấy.”
Trác Nghiêu cúp điện thoại.
Chu Mộ Tu cất đi động, nói: “Mẹ nói muốn đến thăm em.”
Bộ Hành liếc xéo anh một cái, “Sao anh nói em nghiêm trọng như vậy, làm mẹ lo lắng?”
Chu Mộ Tu vẻ mặt bình thản, “Anh chỉ nói sự thật, nhiều vết thương rõ ràng như vậy, còn không nghiêm trọng sao?”
Bộ Hành không nói lại, chỉ hỏi: “Chuyện ảnh cưới là sao thế?”
Chu Mộ Tu nhíu mày, “Kết hôn chẳng lẽ không chụp ảnh cưới sao?”
“Lúc trước em còn không nghe anh nhắc đến chuyện này?”
Chu Mộ Tu vô tội mà cười, “Anh cũng vừa mới nhớ ra.”
Bộ Hành nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng mà nói: “Anh tính toán cắt đứt quan hệ với Từ gia sao?”
Chu Mộ Tu hừ nhẹ, “Chính là do anh chậm trễ, mới xảy ra chuyện ngày hôm nay!”
Bộ Hành không phản bác lại anh, chuyện này mặc kệ Từ gia có quan hệ cá nhân như thế nào cùng Trác Khánh Uy, nhưng chuyện làm ăn không nên liên quan.
Như chuyện ngày hôm nay là một ví dụ.
Mà Trác Nghiêu lúc này đang ở Trác gia.
Chú Chung nhìn Trác Khánh Uy phát hỏa ngồi trên sô pha không nói một lời sau cuộc điện thoại với Chu Mộ Tu, lo lắng mà nói: “Cô Hành nghiêm trọng như vậy, tôi thấy ông nên tự mình đến xem một chút đi!”
Trác Khánh Uy trên mặt còn sót lại cơn giận lúc trước, buột miệng thốt ra: “Tiểu tử thúi thêm mắm thêm muối chú nghe còn không hiểu sao? Nếu thật sự nghiêm trọng như vậy, nó còn để nha đầu kia ở công ty sao? Đã sớm đến bệnh viện rồi.”
Chú Chung ngẫm lại cũng thấy đúng, quả nhiên lão gia vẫn là người hiểu Mộ Tu. Lại có chút chần chờ hỏi: “Vậy ông muốn giúp Từ gia sao?”
Trác Khánh Uy cau mày, thở dài, dặn dò chú Chung, “Ông Từ có gọi điện thoại thì cứ nói tôi không có nhà.”
Trác Nghiêu cười cười, đứng lên, “Con qua đó xem một chút, cũng có thể bị thương không nặng, nhưng khẳng định cũng kinh hách không ít.”
Giọng nói của cô mang theo đồng tình cũng không đành lòng, “Hành Hành tuy rằng thoạt nhìn ổn trọng, nhưng thật ra cũng mới chỉ là cô nương hai mươi bốn tuổi, nhỏ như vậy đã không còn cha mẹ, con làm mẹ chồng cũng muốn quan tâm một chút.”
Trác Khánh Uy nhìn con gái liếc mắt một cái, biết là cố ý nói trước mặt mình.
Hai mẹ con có một cùng quan điểm, đều không thích Từ gia.
Ông còn có thể nói gì nữa, chẳng lẽ vì một lão Từ mà căng thẳng với con gái hay cháu ngoại?
Có lẽ khi ông trẻ tuổi tính tình cường ngạnh không quan tâm đến những việc này, hiện tại ông đã già rồi, điều ông quan tâm nhất chính là thân tình.
Hơn nữa, nhà của ông Từ kia bây giờ thật sự là bùn nhão không trát được lên tường!
Ở Trác Chu, không nghĩ tới Từ Chính Vi đến trước.
Ngô Vi tiến vào xin chỉ thị, “Từ tổng tới ạ, nói muốn gặp anh.”
Chu Mộ Tu sắc mặt lập tức trầm xuống, “Không thấy.”
Ngô Vi biết ông chủ còn nổi nóng, đối với người Từ gia đang hận thấu xương, đang định đi ra, thì nghe Bộ Hành nói: “Dù sao anh cũng nên nói chuyện cho rõ ràng, có cắt đứt cũng không liên quan gì nữa.”
Chu Mộ Tu quả nhiên ngữ khí chậm lại: “Để ông ấy vào.”
Ngô Vi trộm nhìn Bộ Hành, trong lòng cảm thán đi ra ngoài.
Bộ Hành muốn đứng lên, Chu Mộ Tu ấn cô ngồi xuống.
Từ Chính Vi vội vã tiến vào, thấy Bộ Hành đang ngồi ở ghế, sửng sốt, “Cô….. Bộ?”
Ông rất có ấn tượng với cô Bộ qua hai lần gặp khi mua nhà.
Nhưng tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Từ Chính Vi hoài nghi mà nhìn cô, lại nhìn Chu Mộ Tu ngồi bên cạnh thần sắc không vui, cười nói: “Cháu trai!”
Chu Mộ Tu liếc mắt nhìn ông ta một cái, nhàn nhạt mà nói: “Cháu không dám nhận, chú vẫn nên gọi cháu là Chu tổng thì hơn.”
Từ Chính Vi có chút xấu hổ, nhìn Bộ Hành.
Bộ Hành còn lịch sự gật đầu đối với ông ta, đứng lên, cuốn tay áo bên cánh tay có vết thương lên, nói với Chu Mộ Tu: “Mọi người nói chuyện đi, tôi về phòng đây.”
Chu Mộ Tu có chút không tình nguyện, đắn đo nhưng rồi vẫn gật đầu.
Chờ Bộ Hành đi rồi, sắc mặt Chu Mộ Tu lạnh như băng, nói thẳng: “Chú đưa hàng kém chất lượng vào công ty lại còn hối lộ Vương Minh, cháu nể ông ngoại cháu có thể mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, nhưng người bị thương là vợ cháu, cháu tuyệt nhiên không bỏ qua, một sợi tóc của cô ấy cũng không được đụng vào!”
Từ Chính Vi trong lòng hoảng hốt, vội vàng thanh minh, “Chuyện này thật sự chú không biết gì, không tin cháu hỏi Vu Tiểu Sơn xem!”
“Cháu mặc kệ chú có biết hay không, chuyện này do người của chú gây nên, chính chú sắp xếp người như vậy tiến vào công ty, cũng sẽ phải biết khả năng sẽ gây ra hậu quả gì.”
“Mộ Tu...... Chu tổng! Nể tình chúng ta có nhiều năm giao tình tha thứ cho chú lần này, chú cũng chỉ bị tên lưu manh du thủ du thực làm liên lụy!”
Chu Mộ Tu cười lạnh, “Cháu hiện tại nói cho chú biết, từ nay về sau chỉ cần Chu Mộ Tu cháu còn ở Trác Chu một ngày, sẽ không cho phép Trác Chu và Từ gia có bất kỳ giao thương nào nữa. Cũng phiền chú nhớ cho ký, Chu Mộ Tu cháu và Từ gia không có bất cứ một giao tình gì để nói!”
Từ Chính Vi sắc mặt xám như tro tàn.
Lúc này, Trác Khánh Uy đẩy mạnh cửa tiến sau, từ chối Trác Nghiêu đứng phía sau làm động tác tay vịn.
Ông lập tức đi đến phía bên trái sô pha ngồi xuống, mắt nhìn vào phòng trong, “Nha đầu đâu?”
Chu Mộ Tu trầm giọng kêu: “Ông ngoại.”
Anh biết Trác Khánh Uy nhất định nghe được những lời vừa nói của mình, thần sắc còn mang theo lạnh lẽo, ánh mắt nhu hòa xuống dưới, “Cô ấy còn việc phải làm, nên về văn phòng rồi ạ!”
Trác Khánh Uy gật đầu, nghĩ thầm nha đầu này thật đúng là có phong cách đại tướng.
Ông nói với Trác Nghiêu: “Con qua xem cháu dâu thế nào!”
Trác Nghiêu cũng đang có ý này, đứng dậy rời đi.
Ngô Vi tiến vào, bưng trà cho Trác Khánh Uy.
Từ Chính Vi nhìn thấy Trác Khánh Uy như nhìn thấy cứu tinh, quay đầu lại kêu: “Chú Trác!”
“Bùn nhão không trát được lên tường!”
Trác Khánh Uy tức giận đến mức chỉ quải trượng vào Từ Chính Vi, “Cháu ngẫm lại chú đã cho Từ gia bao nhiêu cơ hội rồi! Cháu không biết trân trọng, học ở đâu cái thói bao nuôi nữ nhân bên ngoài để tìm con trai, tầm thường, dung túng cho cấp dưới làm ra việc này, quả thực mặt mũi của Từ lão gia không biết để vào đâu!”
Từ Chính Vi lau mồ hôi trên trán, liên tục nhận sai, “Vâng vâng vâng, chú nói rất phải. Nhưng việc lần này không có liên quan đến cháu, cháu sao có thể sai Vu Tiểu Sơn làm cái việc trái với pháp luật chứ! Huống chi đối phương còn là vợ của Mộ Tu!”
Trác Khánh Uy nhếch mép, “May mắn khi chú không ép đến cùng Mộ Tu cưới con gái cháu, bằng không cả đời này đều bị nhà cháu làm ảnh hưởng! Hôm nay nếu chú bỏ qua cho cháu, về sau còn nhìn mặt cháu ngoại chú thế nào? Vừa mới kết hôn ngày đầu tiên đã phát sinh ra chuyện này, chú còn đang hoài nghi có phải cháu vì gả con gái cho Mộ Tu không thành muốn trả thù có phải không, cố ý cho người làm như vậy!”
Từ Chính Vi kinh ngạc, “Chú Trác, oan uổng cho cháu quá! Cháu thật sự không biết! Sao cháu có thể làm ra chuyện như thế chứ!”
“Oan uổng sao? Chú nghe nói người gây ra sự việc hôm nay luôn mồm gọi cháu là muội phu, cháu còn chối không có quan hệ sao?”
Từ Chính Vi ấp úng nói không ra lời.
Trác Khánh Uy liếc ông ta, nói thấm thía từng chữ, “Chính Vi, chuyện hôm nay không cần nhắc đến, Trác Chu hiện tại đã giao quyền quản lý cho Mộ Tu, nó muốn quyết định thế nào là việc của nó, chú cũng không có quyền can thiệp. Nếu cháu có bảo cha cháu đến tìm chú giúp đỡ, chú cũng vẫn sẽ nói như vậy.”
Ông giơ tay, “Cháu cũng không cần ở đây làm chướng mắt Mộ Tu, trở về đi.”
Từ Chính Vi tức khắc suy sụp, thất hồn lạc phách mà đi ra ngoài.
Trác Khánh Uy uống một ngụm trà, nói với Chu Mộ Tu: “Từ gia…… Cháu giải quyết đi! Không cần hỏi ý ông. Sáng mai ông về quê ở nhà cũ của bà ngoại vài ngày cho thanh tịnh đầu óc.”
Cuối cùng lại thở dài, “Giờ già rồi, vẫn nên mặc kệ mọi chuyện, tránh phiền não u uất trong người.”
Chu Mộ Tu biết ông ngoại nhớ lời anh nói lúc trước, trong lòng buồn cười, nhẹ nâng khóe miệng, “Ông còn chưa nói trà này thế nào mà! Cháu cố ý để dành cho ông đấy!”
Trác Khánh Uy quả nhiên uống thêm một ngụm: “Ừ! Bích Loa Xuân vẫn là ngon nhất!”
Bộ Hành trở lại văn phòng trung tâm thiết kế, cứ theo bình thường cùng nói giỡn với mọi người, xử lý công việc.
Mọi người không biết sự việc phát sinh vào giữa trưa.
Vào buổi trưa ở kho hàng công nhân đi ăn cơm còn chưa về, bảo an đã xử lý nhanh chóng, trói người giao cho công an, cho nên cũng không ai nhìn thấy.
Ngô Vi cũng đã dặn dò người của phòng bản an, chuyện hôm nay xảy ra, bất kỳ ai cũng không được truyền ra ngoài, để tránh sự khủng hoảng cho công nhân viên, ảnh hưởng không tốt đến công ty.
Tất cả mọi người đều biết việc này liên quan đến vợ của ông chủ, cũng không dám nhiều lời.
Giang Kỳ Nhã chủ động báo cáo công việc sửa hàng mẫu, rất vui vẻ mà nói: “Chủ nhiệm, những mẫu của tôi ngày mai có thể hoàn thành.”
Bộ Hành cười cổ vũ cô ta: “Nhanh đấy, phụ lục cũng phải nhanh chóng làm xong rồi còn làm kế hoạch cho sản phẩm mới nữa.”
Giang Kỳ Nhã vui vẻ gật đầu, trở lại vị trí của mình.
Lúc này, Trác Nghiêu quang minh chính đại mà đi vào trung tâm thiết kế.
Ánh mắt mọi người đều nhìn bà di chuyển, quả nhiên thấy bà hướng vào tổ Bella.
Bộ Hành đang quay lưng về phía cửa đứng ở ngăn tủ tài liệu, chỉ nghe một tiếng gọi quen thuộc mà thân thiết.
“Hành Hành!”
Cô quay đầu lại, có chút kinh ngạc, cong khóe miệng kêu: “A….. Chu phu nhân.”
Cô đang định gọi “A dì”, nhưng nghĩ lại đang ở trong công ty, nên sửa lại cách xưng hô.
Trác Nghiêu oán trách, “Đứa trẻ này, đã đi đăng ký kết hôn, nên gọi mẹ mới phải.”
Xung quanh mọi người tức khắc mở to hai mắt nhìn, rồi lại nhìn nhau.
Bộ Hành cũng có chút ngơ ngác, biết bà cố ý nói vậy để cho người khác nghe thấy.
Nhớ tới sáng nay hai người vừa mới đi đăng ký kết hôn, cô trong lòng có chút thẹn thùng, nhưng vẫn tự tin mà gọi: “Mẹ!”
Trác Nghiêu cười, “Nhân lúc ông ngoại đang ngồi uống trà với Mộ Tu, nên mẹ qua đây thăm con.”
Bộ Hành trong lòng hiểu rõ, bọn họ tới khẳng định vì chuyện trưa nay.
Cô chỉ vào phòng nghỉ bên trong, “Mẹ, chúng ta vào trong ngồi đi, để con pha cho mẹ ly cà phê.”
“Được.”
Trác Nghiêu cười cùng cô đi vào phòng nghỉ.
Vì thế, trước khi tan tầm, toàn bộ người của tòa nhà Trác Chu đều biết Bộ Hành đã được nhà nước công nhận là vợ của ông chủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook