Tiểu Phú Bà
-
Chương 26
“Đây là hoa gì?”
Chu Mộ Tu duỗi tay nhận lấy, chạm vào ngón tay lạnh lẽo của cô, hơi ngạc nhiên, vì nhìn cô mặc cũng nhiều áo sao tay lại lạnh vậy chứ.
Bộ Hành nhếch lên khóe miệng, “Tố tâm tịch mai, ở dưới tầng đấy!”
“Tố tâm sao?” Chu Mộ Tu cảm thấy tên này rất có ý nghĩa, thậm chí cảm thấy cô cũng chính là người tố tâm, không luộm thuộm không nản lòng, thong dong bình tĩnh.
Anh đưa hoa lên mũi ngửi, mùi hương thanh nhẹ, nhớ tới lúc sáng trên quầy bar ở nhà cô cũng nhìn thấy một lọ hoa được cắm tỉ mỉ khéo léo ở trong nước.
Thuận miệng hỏi: “Bình hoa trong nhà với hoa này giống nhau hả?”
Bộ Hành gật đầu, “Nhà hàng xóm bên cạnh tỉ mỉ trồng mấy bồn hoa lớn, cắt ít cành thành hoa cắm tặng cho tôi, nói dăm ba ngày thay nước một lần thì có thể để được rất lâu, tôi cảm thấy trưng bày tại đó rất đẹp.”
Chu Mộ Tu tâm tư suy nghĩ, một bình hoa đẹp thế này ngay cả người như anh không hiểu gì về hoa cũng phải đứng lại nhìn, vị hàng xóm này thật tốn tâm tư!
Bộ Hành không chú ý anh suy nghĩ gì, chỉ nhìn đến phía sau anh ấy còn có một túi du lịch màu đen, khẽ chau mày, “Anh nghĩ đây là khách sạn sao?”
Chu Mộ Tu cúi đầu nhẹ ngửi nhánh hoa trên tay, nghe vậy mắt cười cười, “Có hài lòng với dịch vụ tối qua không?”
Nhìn anh ấy cố ý ngả ngớn mà cười, Bộ Hành trong nháy mắt có chút ngây người. Cánh cửa dẫn đến hành lang chưa đóng, có cơn gió lạnh thổi tới, lập tức trái tim cô bị gợi lên, tạo nên gợn sóng nhẹ nhẹ.
Anh ấy so với lúc sáng đã thay quần áo, bây giờ anh mặc khoác dài màu xám. Các điểm trên khuôn mặt so với lần đầu tiên gặp còn tuấn tú hơn, tóc đen ngắn, vài sợi tóc rũ xuống phía trước đầu. Tay phải cầm nhành hoa, tay trái cầm nhẹ đỉnh nhành hoa, màu vàng của đóa hoa nhỏ chiếu vào anh mang theo ý cười trên miệng.
Anh ấy giống như niêm hoa nhất tiếu ngọc diện lang quân, một ánh mắt một động tác đều có thể làm người khác phương tâm ám hứa*.
(*Phương tâm ám hứa: đơn phương hứa hẹn định ước.)
Cũng may cô chỉ có một trái tim, tình yêu này không phải sự thật, đây chỉ là trò chơi. Cô thoát khỏi suy nghĩ, lúc này mới để ý anh ấy nói gì đó, như muốn che dấu vẻ thất thần vừa rồi, tiến lên non nửa bước đưa tay ra tiếp cận cằm anh ấy, giọng thô bạo mà nói: “Tôi là đạo tặc hái hoa!”
Ngay sau đó cười liếc anh ấy một cái, rồi mở cửa.
Chu Mộ Tu bị vẻ ngả ngớn của cô làm cho cười, nhìn hoa trong tay, không biết cô đang nói hoa hay nói chính anh.
Nhẹ vuốt cằm suy nghĩ, cô sao lại gọi là đạo tặc hái hoa, cô là trộm tâm tặc, chỉ cho phép cô trộm một người là anh.
Hai người bước vào cửa đầy tâm sự.
Chu Mộ Tu cởi áo khoác ra, giống cô lúc trước, cũng đem nhành cây tố tâm tịch mai kia cài lên khuy áo khoác.
Hướng vào trong, liếc mắt một cái nhìn đến tác phẩm nghệ thuật cắm hoa tinh xảo trên quầy bar kia, anh chỉ cảm thấy nó không hợp mắt, lại cũng không có can đảm dời đi chỗ khác trước mặt cô.
Anh xem mình như người nhà đi đến bàn ăn rót nước nóng đưa cho cô, “Cẩn thận tay.”
Bộ Hành liếc anh ấy, đi đến phòng bếp lấy bình thủy tinh màu trắng lại đây, bên trong cầm mấy viên hoa khô bỏ vào trong cốc, ngẩng đầu hỏi, “Anh muốn thử chút không?”
Chu Mộ Tu nhìn bình thủy tinh trong suốt thấy hoa tịch mai màu vàng, cười hỏi: “Hàng xóm bên cạnh đưa đấy à?”
Bộ Hành gật đầu, “Nhưng tôi thích nhất cái bình này, có giống một tác phẩm nghệ thuật không?”
“Hàng xóm có phải là nghệ sĩ không?”
Bộ Hành cười, “Cũng không sai, người này là giáo viên đại học dạy vẽ. Bình hoa này cũng do ông ấy tự tay làm, có tài năng và am hiểu cuộc sống.”
Nghe cô tán thưởng vị nghệ sĩ kia hết lời, Chu Mộ Tu hừ nhẹ một tiếng, “Thích như vậy sao không tịch thu lại mà dùng?”
Bộ Hành cố ý trêu anh, “Cũng nghĩ tới rồi, nhưng sợ bị cự tuyệt.”
Chu Mộ Tu trong lòng tức khắc có chút nghẹn, “Em nói vậy không sợ tôi sẽ từ chối à?”
Trong lòng thậm chí có chút hối hận vì lúc trước không nên dễ dàng mà từ chối cô như vậy.
Bộ Hành cố ý cau mày, “Cũng sợ chứ. Nhưng tôi không muốn làm hàng xóm với anh, để không cần lo lắng về những cuộc gặp sau này.”
Nghe cô nói như vậy, Chu Mộ Tu không biết là nên vui hay nên buồn, suy nghĩ không nên nhắc đến vị nghệ sĩ kia, liền đổi đề tài, “Công việc đã quen chưa?”
“Khá tốt. Nhìn chung cũng không tệ lắm.”
Bộ Hành vẫn cầm trong tay bình hoa khô thủy tinh.
Chu Mộ Tu duỗi tay cầm lấy cốc trà hoa trước mặt cô, uống một ngụm trong ánh mắt kinh ngạc của cô, gật đầu không tình nguyện, “Cũng không tệ lắm.” Có chút khó chịu. Ngồi xuống đưa trả cốc cho cô.
“Tô Mạn Lệ mời em làm trợ lý cho cô ta à?”
“Chuyện này anh cũng biết sao? Ông chủ đều quản lý từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ vậy à?”
Bộ Hành cúi đầu nhìn cốc bị anh ấy uống, nhớ tới lần trước anh ấy cũng cướp sữa bò của cô.
“Tôi thấy đơn xin điều chức.”
Không có gì lạ. Trước kia cô hay nghe Tưởng Dung phàn nàn công ty lớn có điểm không tốt, chính là xin chữ ký cấp trên cho loại báo cáo gì cũng mất vài ngày. Nhưng xem ra hiện tại công ty làm việc hiệu suất rất cao, buổi sáng Tô Mạn Lệ mới đề xuất, buổi tối ông chủ cũng đã biết, cô còn tưởng rằng phải cần thông qua vài phòng nữa.
Nhưng thật ra, báo cáo này buổi chiều đã đến tay Hứa Đạt, anh ta lập tức chuyển cho giám đốc nhân sự Lưu Tân Minh, Lưu Tân Minh cho rằng đây là ý của Chu tổng nên cũng không đánh giá gì thêm, trực tiếp ký tên gửi lên cho Chu tổng.
Bộ Hành cầm ly trà nóng, thuận miệng hỏi: “Tiền lương của tôi được điều chỉnh thế nào?”
Chu Mộ Tu bật cười, “Em quan tâm đến chút tiền ấy sao?”
“Đương nhiên. Chân muỗi cũng là thịt mà.”
“Này, em vừa mới đi làm được hai ngày, làm gì có chuyện phá lệ đó? Chờ qua thời gian thử việc sẽ điều chỉnh lại.”
“Anh không phê duyệt sao?” Bộ Hành cố ý mở to hai mắt, ra vẻ lên án anh ta keo kiệt.
“Tham tiền!”
Hai người cùng nhau cười rộ lên.
Chu Mộ Tu trong lòng nghi hoặc, “Tô Mạn Lệ trước kia quen em à?”
Giám đốc Tô làm việc rất chắc chắn, tại sao lần này Bộ Hành mới đi làm trợ lý được hai ngày, ngay cả khi như lời nhận xét Bộ Hành có năng lực chuyên môn cũng vẫn có chút khác thường.
Kỳ thật nếu cô ta rất vừa ý Bộ Hành, trong công việc âm thầm giúp đỡ Bộ Hành, chờ một thời gian rồi điều chỉnh nhân sự, không cần thiết sớm như vậy phải gióng trống khua chiêng mà đích thân đi xin như thế.
Bộ Hành lắc đầu, “Tôi không quen.”
Thấy có chút kỳ lạ, Chu Mộ Tu đột nhiên nhớ tới buổi tối ở nhà hàng Nhật khi Tô Mạn Lệ giới thiệu Bộ Hành với anh.
Một tiểu trợ lý thôi, trước kia cũng không thấy cô ta ưu ái ai như vậy, ở trước mặt ông chủ như thế cố ý đề bạt cấp dưới, có vẻ cô ta đang cố tình.
Chu Mộ Tu như suy tư gì, “Cô ấy thực sự xem trọng em.”
“Anh thấy thế nào?”
“Là chuyện tốt mà. Trừ phi em tới Trác Chu chỉ để giết thời gian.”
“Tôi ban đầu là muốn giết thời gian thật, nhưng hiện tại thấy rất thú vị.”
Chu Mộ Tu lúc này có chút mâu thuẫn, một phương diện chỉ hy vọng cô có việc làm để không phải ăn không ngồi rồi như lúc trước, về phương diện khác lại hy vọng cô không nên lãng phí tài năng của mình, có thể làm nên chuyện, rồi lại sợ cô thật sự chuyên chú với công việc lại bỏ rơi mình.
Bộ Hành nào biết anh ấy có ý tưởng đó, nói ra điều trong lòng hai ngày nay nghi hoặc, “Từ Giai thật muốn thay thế cô ấy?”
Chu Mộ Tu nói thẳng: “Từ Giai là phỏng vấn bình thường tiến vào, tôi cùng mẹ tôi trước đó đều không biết.”
Đây là phủ nhận không muốn trả lời ý hỏi của Bộ Hành, Bộ Hành có chút thất vọng.
Tuy nhiên Từ Giai thật sự có tài năng, cô buổi sáng ở văn phòng đã xem một tạp chí thiết kế, có bài viết phỏng vấn cá nhân Từ Giai, lời lẽ văn chương gọi cô ấy là “Nhà thiết kế mới vừa trở về từ Italy”.
Ở trang sau có một tác phẩm thiết kế sáng tạo mà Bộ Hành đã thấy trước đây, hóa ra đây là tác phẩm của Từ Giai.
Lại nghe Chu Mộ Tu nói vậy, Bộ Hành thật ra có cái nhìn khác về cô ta, ngoại trừ tính tình đại tiểu của cô ta ra thì với thực lực và tài năng của cô ta đủ để làm chủ nhiệm thiết kế.
Chu Mộ Tu nhìn cô, “Đương nhiên đến vòng phỏng vấn cuối cùng là do tôi đánh giá. Mẹ tôi sau khi biết cũng không nói gì, như trình tự phỏng vấn bình thường thôi.”
Anh nhìn chăm chú cô trong ánh mắt có chút chờ mong.
Bộ Hành vốn định hỏi tiếp, tự nhiên nói đến mẹ anh ấy, ngẫm lại vẫn là không nên, cô có cần thiết phải biết không?
Cô nhìn đồng hồ, uống xong trà đứng lên và ngáp dài, “Tôi đi tắm đây.”
Chu Mộ Tu hy vọng cô hỏi, thậm chí vừa rồi cố ý nói cho cô nghe, để cô có cơ hội hỏi anh về việc riêng nhà anh. Lúc này nhìn bóng cô rời đi không khỏi có chút thất vọng, cô thật sự không quan tâm.
Lúc sau hai người cũng không nói chuyện gì với nhau, Bộ Hành tắm xong liền vào phòng. Chu Mộ Tu chiếm một góc sô pha, đang xem tin tức buổi tối.
Trong phòng không có chút động tĩnh nào.
Kể một mình cũng chán, anh tắt TV cũng đi tắm, khi anh vào phòng, Bộ Hành đang ngồi ở đầu giường xem album. Thấy cô không thèm nhìn anh, Chu Mộ Tu trong lòng vừa mới bình tĩnh được chút thì tức giận lại nổi lên, cố ý không quan tâm đến cô, nằm xuống bên cạnh quay lưng lại với cô giả vờ ngủ.
Bộ Hành loáng thoáng đoán anh ấy hình như không hứng thú lắm, cũng không nghĩ sẽ phiền anh.
Không muốn đọc sách nữa, cô tắt đèn, cũng đưa lưng về phía anh ta và nằm xuống.
Rất yên tĩnh, hai người hô hấp đều như là cố ý thăm dò, lẳng lặng chờ đối phương có tín hiệu trước.
Năm phút sau, Bộ Hành quay người lại, chân như không cẩn thận đụng phải chân anh ta, lơ đãng cọ cọ chân.
Chu Mộ Tu không dao động, hô hấp lại có một giây như ngừng thở.
Bộ Hành trong lòng buồn cười, tới gần anh ta, cơ thể áp vào lưng anh ta lại cọ cọ hai lần.
Chu Mộ Tu cắn răng tiếp tục nhẫn nại.
Bộ Hành vẫn tiếp tục, đưa tay xuyên qua áo thun trắng chạm vào eo sườn khẽ vuốt vuốt cào cào, kéo dài giọng nói kêu: “Mộ Tu ~”
Chu Mộ Tu giật mình, nghe không rõ, không biết cô gọi “Tu” hay là Hugh.
Nhưng mặc kệ cô gọi gì, thân thể cùng trái tim anh đều đã không chịu nổi sự trêu chọc của cô, hoàn toàn xáo trộn, mỗi lỗ chân lông đều kêu gào muốn cô.
Anh đột nhiên xoay người, hai người không hẹn mà cùng lúc ôm chặt lấy nhau, da thịt tiếp xúc trong nháy mắt, cảm giác hồi hộp đêm qua bị cơn cực lạc hôm nay ngay lập tức bị cuốn đi, lại không thể kìm nén được, bọn họ giống như chết đói mà lao vào hôn nhau, yêu nhau, háo hức để hai cơ thể hợp làm một.
Chu Mộ Tu duỗi tay nhận lấy, chạm vào ngón tay lạnh lẽo của cô, hơi ngạc nhiên, vì nhìn cô mặc cũng nhiều áo sao tay lại lạnh vậy chứ.
Bộ Hành nhếch lên khóe miệng, “Tố tâm tịch mai, ở dưới tầng đấy!”
“Tố tâm sao?” Chu Mộ Tu cảm thấy tên này rất có ý nghĩa, thậm chí cảm thấy cô cũng chính là người tố tâm, không luộm thuộm không nản lòng, thong dong bình tĩnh.
Anh đưa hoa lên mũi ngửi, mùi hương thanh nhẹ, nhớ tới lúc sáng trên quầy bar ở nhà cô cũng nhìn thấy một lọ hoa được cắm tỉ mỉ khéo léo ở trong nước.
Thuận miệng hỏi: “Bình hoa trong nhà với hoa này giống nhau hả?”
Bộ Hành gật đầu, “Nhà hàng xóm bên cạnh tỉ mỉ trồng mấy bồn hoa lớn, cắt ít cành thành hoa cắm tặng cho tôi, nói dăm ba ngày thay nước một lần thì có thể để được rất lâu, tôi cảm thấy trưng bày tại đó rất đẹp.”
Chu Mộ Tu tâm tư suy nghĩ, một bình hoa đẹp thế này ngay cả người như anh không hiểu gì về hoa cũng phải đứng lại nhìn, vị hàng xóm này thật tốn tâm tư!
Bộ Hành không chú ý anh suy nghĩ gì, chỉ nhìn đến phía sau anh ấy còn có một túi du lịch màu đen, khẽ chau mày, “Anh nghĩ đây là khách sạn sao?”
Chu Mộ Tu cúi đầu nhẹ ngửi nhánh hoa trên tay, nghe vậy mắt cười cười, “Có hài lòng với dịch vụ tối qua không?”
Nhìn anh ấy cố ý ngả ngớn mà cười, Bộ Hành trong nháy mắt có chút ngây người. Cánh cửa dẫn đến hành lang chưa đóng, có cơn gió lạnh thổi tới, lập tức trái tim cô bị gợi lên, tạo nên gợn sóng nhẹ nhẹ.
Anh ấy so với lúc sáng đã thay quần áo, bây giờ anh mặc khoác dài màu xám. Các điểm trên khuôn mặt so với lần đầu tiên gặp còn tuấn tú hơn, tóc đen ngắn, vài sợi tóc rũ xuống phía trước đầu. Tay phải cầm nhành hoa, tay trái cầm nhẹ đỉnh nhành hoa, màu vàng của đóa hoa nhỏ chiếu vào anh mang theo ý cười trên miệng.
Anh ấy giống như niêm hoa nhất tiếu ngọc diện lang quân, một ánh mắt một động tác đều có thể làm người khác phương tâm ám hứa*.
(*Phương tâm ám hứa: đơn phương hứa hẹn định ước.)
Cũng may cô chỉ có một trái tim, tình yêu này không phải sự thật, đây chỉ là trò chơi. Cô thoát khỏi suy nghĩ, lúc này mới để ý anh ấy nói gì đó, như muốn che dấu vẻ thất thần vừa rồi, tiến lên non nửa bước đưa tay ra tiếp cận cằm anh ấy, giọng thô bạo mà nói: “Tôi là đạo tặc hái hoa!”
Ngay sau đó cười liếc anh ấy một cái, rồi mở cửa.
Chu Mộ Tu bị vẻ ngả ngớn của cô làm cho cười, nhìn hoa trong tay, không biết cô đang nói hoa hay nói chính anh.
Nhẹ vuốt cằm suy nghĩ, cô sao lại gọi là đạo tặc hái hoa, cô là trộm tâm tặc, chỉ cho phép cô trộm một người là anh.
Hai người bước vào cửa đầy tâm sự.
Chu Mộ Tu cởi áo khoác ra, giống cô lúc trước, cũng đem nhành cây tố tâm tịch mai kia cài lên khuy áo khoác.
Hướng vào trong, liếc mắt một cái nhìn đến tác phẩm nghệ thuật cắm hoa tinh xảo trên quầy bar kia, anh chỉ cảm thấy nó không hợp mắt, lại cũng không có can đảm dời đi chỗ khác trước mặt cô.
Anh xem mình như người nhà đi đến bàn ăn rót nước nóng đưa cho cô, “Cẩn thận tay.”
Bộ Hành liếc anh ấy, đi đến phòng bếp lấy bình thủy tinh màu trắng lại đây, bên trong cầm mấy viên hoa khô bỏ vào trong cốc, ngẩng đầu hỏi, “Anh muốn thử chút không?”
Chu Mộ Tu nhìn bình thủy tinh trong suốt thấy hoa tịch mai màu vàng, cười hỏi: “Hàng xóm bên cạnh đưa đấy à?”
Bộ Hành gật đầu, “Nhưng tôi thích nhất cái bình này, có giống một tác phẩm nghệ thuật không?”
“Hàng xóm có phải là nghệ sĩ không?”
Bộ Hành cười, “Cũng không sai, người này là giáo viên đại học dạy vẽ. Bình hoa này cũng do ông ấy tự tay làm, có tài năng và am hiểu cuộc sống.”
Nghe cô tán thưởng vị nghệ sĩ kia hết lời, Chu Mộ Tu hừ nhẹ một tiếng, “Thích như vậy sao không tịch thu lại mà dùng?”
Bộ Hành cố ý trêu anh, “Cũng nghĩ tới rồi, nhưng sợ bị cự tuyệt.”
Chu Mộ Tu trong lòng tức khắc có chút nghẹn, “Em nói vậy không sợ tôi sẽ từ chối à?”
Trong lòng thậm chí có chút hối hận vì lúc trước không nên dễ dàng mà từ chối cô như vậy.
Bộ Hành cố ý cau mày, “Cũng sợ chứ. Nhưng tôi không muốn làm hàng xóm với anh, để không cần lo lắng về những cuộc gặp sau này.”
Nghe cô nói như vậy, Chu Mộ Tu không biết là nên vui hay nên buồn, suy nghĩ không nên nhắc đến vị nghệ sĩ kia, liền đổi đề tài, “Công việc đã quen chưa?”
“Khá tốt. Nhìn chung cũng không tệ lắm.”
Bộ Hành vẫn cầm trong tay bình hoa khô thủy tinh.
Chu Mộ Tu duỗi tay cầm lấy cốc trà hoa trước mặt cô, uống một ngụm trong ánh mắt kinh ngạc của cô, gật đầu không tình nguyện, “Cũng không tệ lắm.” Có chút khó chịu. Ngồi xuống đưa trả cốc cho cô.
“Tô Mạn Lệ mời em làm trợ lý cho cô ta à?”
“Chuyện này anh cũng biết sao? Ông chủ đều quản lý từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ vậy à?”
Bộ Hành cúi đầu nhìn cốc bị anh ấy uống, nhớ tới lần trước anh ấy cũng cướp sữa bò của cô.
“Tôi thấy đơn xin điều chức.”
Không có gì lạ. Trước kia cô hay nghe Tưởng Dung phàn nàn công ty lớn có điểm không tốt, chính là xin chữ ký cấp trên cho loại báo cáo gì cũng mất vài ngày. Nhưng xem ra hiện tại công ty làm việc hiệu suất rất cao, buổi sáng Tô Mạn Lệ mới đề xuất, buổi tối ông chủ cũng đã biết, cô còn tưởng rằng phải cần thông qua vài phòng nữa.
Nhưng thật ra, báo cáo này buổi chiều đã đến tay Hứa Đạt, anh ta lập tức chuyển cho giám đốc nhân sự Lưu Tân Minh, Lưu Tân Minh cho rằng đây là ý của Chu tổng nên cũng không đánh giá gì thêm, trực tiếp ký tên gửi lên cho Chu tổng.
Bộ Hành cầm ly trà nóng, thuận miệng hỏi: “Tiền lương của tôi được điều chỉnh thế nào?”
Chu Mộ Tu bật cười, “Em quan tâm đến chút tiền ấy sao?”
“Đương nhiên. Chân muỗi cũng là thịt mà.”
“Này, em vừa mới đi làm được hai ngày, làm gì có chuyện phá lệ đó? Chờ qua thời gian thử việc sẽ điều chỉnh lại.”
“Anh không phê duyệt sao?” Bộ Hành cố ý mở to hai mắt, ra vẻ lên án anh ta keo kiệt.
“Tham tiền!”
Hai người cùng nhau cười rộ lên.
Chu Mộ Tu trong lòng nghi hoặc, “Tô Mạn Lệ trước kia quen em à?”
Giám đốc Tô làm việc rất chắc chắn, tại sao lần này Bộ Hành mới đi làm trợ lý được hai ngày, ngay cả khi như lời nhận xét Bộ Hành có năng lực chuyên môn cũng vẫn có chút khác thường.
Kỳ thật nếu cô ta rất vừa ý Bộ Hành, trong công việc âm thầm giúp đỡ Bộ Hành, chờ một thời gian rồi điều chỉnh nhân sự, không cần thiết sớm như vậy phải gióng trống khua chiêng mà đích thân đi xin như thế.
Bộ Hành lắc đầu, “Tôi không quen.”
Thấy có chút kỳ lạ, Chu Mộ Tu đột nhiên nhớ tới buổi tối ở nhà hàng Nhật khi Tô Mạn Lệ giới thiệu Bộ Hành với anh.
Một tiểu trợ lý thôi, trước kia cũng không thấy cô ta ưu ái ai như vậy, ở trước mặt ông chủ như thế cố ý đề bạt cấp dưới, có vẻ cô ta đang cố tình.
Chu Mộ Tu như suy tư gì, “Cô ấy thực sự xem trọng em.”
“Anh thấy thế nào?”
“Là chuyện tốt mà. Trừ phi em tới Trác Chu chỉ để giết thời gian.”
“Tôi ban đầu là muốn giết thời gian thật, nhưng hiện tại thấy rất thú vị.”
Chu Mộ Tu lúc này có chút mâu thuẫn, một phương diện chỉ hy vọng cô có việc làm để không phải ăn không ngồi rồi như lúc trước, về phương diện khác lại hy vọng cô không nên lãng phí tài năng của mình, có thể làm nên chuyện, rồi lại sợ cô thật sự chuyên chú với công việc lại bỏ rơi mình.
Bộ Hành nào biết anh ấy có ý tưởng đó, nói ra điều trong lòng hai ngày nay nghi hoặc, “Từ Giai thật muốn thay thế cô ấy?”
Chu Mộ Tu nói thẳng: “Từ Giai là phỏng vấn bình thường tiến vào, tôi cùng mẹ tôi trước đó đều không biết.”
Đây là phủ nhận không muốn trả lời ý hỏi của Bộ Hành, Bộ Hành có chút thất vọng.
Tuy nhiên Từ Giai thật sự có tài năng, cô buổi sáng ở văn phòng đã xem một tạp chí thiết kế, có bài viết phỏng vấn cá nhân Từ Giai, lời lẽ văn chương gọi cô ấy là “Nhà thiết kế mới vừa trở về từ Italy”.
Ở trang sau có một tác phẩm thiết kế sáng tạo mà Bộ Hành đã thấy trước đây, hóa ra đây là tác phẩm của Từ Giai.
Lại nghe Chu Mộ Tu nói vậy, Bộ Hành thật ra có cái nhìn khác về cô ta, ngoại trừ tính tình đại tiểu của cô ta ra thì với thực lực và tài năng của cô ta đủ để làm chủ nhiệm thiết kế.
Chu Mộ Tu nhìn cô, “Đương nhiên đến vòng phỏng vấn cuối cùng là do tôi đánh giá. Mẹ tôi sau khi biết cũng không nói gì, như trình tự phỏng vấn bình thường thôi.”
Anh nhìn chăm chú cô trong ánh mắt có chút chờ mong.
Bộ Hành vốn định hỏi tiếp, tự nhiên nói đến mẹ anh ấy, ngẫm lại vẫn là không nên, cô có cần thiết phải biết không?
Cô nhìn đồng hồ, uống xong trà đứng lên và ngáp dài, “Tôi đi tắm đây.”
Chu Mộ Tu hy vọng cô hỏi, thậm chí vừa rồi cố ý nói cho cô nghe, để cô có cơ hội hỏi anh về việc riêng nhà anh. Lúc này nhìn bóng cô rời đi không khỏi có chút thất vọng, cô thật sự không quan tâm.
Lúc sau hai người cũng không nói chuyện gì với nhau, Bộ Hành tắm xong liền vào phòng. Chu Mộ Tu chiếm một góc sô pha, đang xem tin tức buổi tối.
Trong phòng không có chút động tĩnh nào.
Kể một mình cũng chán, anh tắt TV cũng đi tắm, khi anh vào phòng, Bộ Hành đang ngồi ở đầu giường xem album. Thấy cô không thèm nhìn anh, Chu Mộ Tu trong lòng vừa mới bình tĩnh được chút thì tức giận lại nổi lên, cố ý không quan tâm đến cô, nằm xuống bên cạnh quay lưng lại với cô giả vờ ngủ.
Bộ Hành loáng thoáng đoán anh ấy hình như không hứng thú lắm, cũng không nghĩ sẽ phiền anh.
Không muốn đọc sách nữa, cô tắt đèn, cũng đưa lưng về phía anh ta và nằm xuống.
Rất yên tĩnh, hai người hô hấp đều như là cố ý thăm dò, lẳng lặng chờ đối phương có tín hiệu trước.
Năm phút sau, Bộ Hành quay người lại, chân như không cẩn thận đụng phải chân anh ta, lơ đãng cọ cọ chân.
Chu Mộ Tu không dao động, hô hấp lại có một giây như ngừng thở.
Bộ Hành trong lòng buồn cười, tới gần anh ta, cơ thể áp vào lưng anh ta lại cọ cọ hai lần.
Chu Mộ Tu cắn răng tiếp tục nhẫn nại.
Bộ Hành vẫn tiếp tục, đưa tay xuyên qua áo thun trắng chạm vào eo sườn khẽ vuốt vuốt cào cào, kéo dài giọng nói kêu: “Mộ Tu ~”
Chu Mộ Tu giật mình, nghe không rõ, không biết cô gọi “Tu” hay là Hugh.
Nhưng mặc kệ cô gọi gì, thân thể cùng trái tim anh đều đã không chịu nổi sự trêu chọc của cô, hoàn toàn xáo trộn, mỗi lỗ chân lông đều kêu gào muốn cô.
Anh đột nhiên xoay người, hai người không hẹn mà cùng lúc ôm chặt lấy nhau, da thịt tiếp xúc trong nháy mắt, cảm giác hồi hộp đêm qua bị cơn cực lạc hôm nay ngay lập tức bị cuốn đi, lại không thể kìm nén được, bọn họ giống như chết đói mà lao vào hôn nhau, yêu nhau, háo hức để hai cơ thể hợp làm một.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook