Tiểu Phú Bà
-
Chương 11-1
Đêm nay, Bộ Hành suy nghĩ rất nhiều.
Ngoài việc tìm được nam nhân ưng ý trước dự định bốn năm, những kế hoạch khác vẫn đang được làm từng bước một.
Hiện cô đang sống ở căn hộ thuộc khu Nam Phụng, phía tây nam Tô Thành, đi đến nội thành mất một giờ đi xe.
Trác Chu lại tọa lạc ở nội thành, đường Hồng Mai, nếu như đi làm ở nơi này hiển nhiên đi lại không tiện.
Lần trước giá nhà ở Tô Thành rơi vào trạng thái điên cuồng, tăng lên mỗi ngày, hai ngày nay bắt đầu có xu hướng ổn định. Cô suy nghĩ đem căn hộ này bán đi khi giá đang cao, để chuyển đến nội thành sinh sống.
Một điều quan trọng nữa, nhà của chú hai cách nơi này chỉ một con phố, cho dù cô có đổi khóa, vẫn cảm thấy không ổn, như vướng gì ở hầu.
Có rất nhiều việc chờ cô khi cô đi làm, cô cũng không có thời gian rỗi cùng bọn họ dây dưa, ở cách xa vẫn tốt hơn.
Sáng sớm hôm sau, cô đến cửa hàng ăn sáng sớm một chút.
Ăn xong sớm thuận tiện liên hệ với người môi giới ở khu bên cạnh, cùng thương lượng sau đó đăng tin bán biệt thự với giá một ngàn tám trăm chín mươi vạn ở trên mạng.
Khu Nam Phụng này rất tốt cho việc học, bên cạnh là trường trung học thực nghiệm Nam Phụng, có trung học cơ sở cùng trung học phổ thông, nên cô không lo lắng một chút nào về chuyện bán nhà.
Bộ Hành đã sớm có kế hoạch cho tương lai của con cô, sẽ ở trong căn hộ nội thành, so sánh với nơi này chỉ có hơn chứ không kém. Đổi nơi ở cũng có trong kế hoạch của cô, chỉ là ban đầu cô tính toán không phải bán biệt thự, bởi vì cô cũng không cần tiền để đầu tư vào chỗ khác.
Khi trở về nhà cô liền bắt đầu thu dọn đồ.
Cô không phải người hoài niệm, cũng coi như không lưu luyến nơi này, tốt hơn nhớ một người hãy ghi tạc ở trong lòng, cô càng cần vì tương lai chính mình mà sống.
Những đồ vật to lớn đều không cần, cô chỉ thu dọn một số đồ dùng cá nhân, sau đó tìm một công ty dọn nhà tốt, để họ tới thu dọn và đóng gói, vận chuyển cùng toàn bộ các việc phải làm.
Hai giờ chiều, Hứa Hương Ngọc xuất hiện ở cửa.
Bà ta hai ngày trước đã đến đây tìm con dấu cá nhân của Bộ Hành khi cô không có nhà, ngẫm lại không cam lòng hôm nay lại tới nữa, không nghĩ đến Bộ Hành xuất viện trước dự định, hơn nữa rõ ràng sắp chuyển nhà.
Bộ Hành đang ở phòng khách chỉ huy nhân viên dọn nhà đóng gói đồ, lỡ đãng nhìn ra cửa thấy Hứa Hương Ngọc đang lén lút.
Trong lòng suy nghĩ, mấy hôm trước trong lòng không vui, hôm qua luật sư mới khởi kiện, chờ án thụ lý phải năm ngày sau họ mới có thể nhận được giấy triệu tập của toà án.
Vợ chồng chú hai còn không biết cô đã khởi kiện ra toà án.
Hứa Hương Ngọc lùi về, đại khái định đi.
Bộ Hành nhân cơ hội kêu một tiếng, “Thím hai!”
Hứa Hương Ngọc mặt lập tức cười, như là vừa tới, “Hành Hành, cháu xuất viện rồi à? Thím tiện đường qua đây xem, không nghĩ cháu đã về thật!”
Chợt làm bộ vẻ nghi hoặc, “Cháu đang làm gì vậy?”
Bộ Hành thở ngắn than dài, chậm rãi nói: “Gần đây cháu không làm gì ra tiền, đỉnh đầu đang có vết nứt. Có mình cháu mà ở nhà lớn như vậy thật lãng phí, lại còn bị những tên trộm thương nhớ.”
Nói đến trộm Bộ Hành cố ý như vô tình nhìn vào mắt Hứa Hương Ngọc, bĩu môi, “Cháu nghĩ còn không bằng bán đi mua nhà nhỏ hơn, tiền còn lại mua một chiếc xe mới. Thím thấy có được không, thím hai?”
Hứa Hương Ngọc có tật giật mình, sắc mặt thay đổi, lại nghĩ mình lần trước đã rất cẩn thận, cô ta không có khả năng phát hiện được.
Bình tĩnh hỏi: “Cháu chuyển đến đâu ở?”
Bộ Hành tất nhiên sẽ không nói cho bà ta chỗ ở thật, thở dài, “Nhà đã có người mua, hợp đồng cũng ký rồi. Bạn của cháu cho cháu mượn tạm căn hộ ở vài ngày, đến lúc đó sẽ tìm nhà sau.”
Cô cố ý nói phòng ở đã bán, để thím hai đừng có chú ý vào cái gì nữa.
Hứa Hương Ngọc vội vàng nói: “Nếu không cháu hãy đến nhà thím ở đi! Tùy cháu muốn ở bao lâu thì ở, bao lâu cũng được!”
“Vẫn là không nên, Bộ Uy hiện tại còn bị giam, có cháu đến mọi người lại thêm phiền.”
Ngoài việc tìm được nam nhân ưng ý trước dự định bốn năm, những kế hoạch khác vẫn đang được làm từng bước một.
Hiện cô đang sống ở căn hộ thuộc khu Nam Phụng, phía tây nam Tô Thành, đi đến nội thành mất một giờ đi xe.
Trác Chu lại tọa lạc ở nội thành, đường Hồng Mai, nếu như đi làm ở nơi này hiển nhiên đi lại không tiện.
Lần trước giá nhà ở Tô Thành rơi vào trạng thái điên cuồng, tăng lên mỗi ngày, hai ngày nay bắt đầu có xu hướng ổn định. Cô suy nghĩ đem căn hộ này bán đi khi giá đang cao, để chuyển đến nội thành sinh sống.
Một điều quan trọng nữa, nhà của chú hai cách nơi này chỉ một con phố, cho dù cô có đổi khóa, vẫn cảm thấy không ổn, như vướng gì ở hầu.
Có rất nhiều việc chờ cô khi cô đi làm, cô cũng không có thời gian rỗi cùng bọn họ dây dưa, ở cách xa vẫn tốt hơn.
Sáng sớm hôm sau, cô đến cửa hàng ăn sáng sớm một chút.
Ăn xong sớm thuận tiện liên hệ với người môi giới ở khu bên cạnh, cùng thương lượng sau đó đăng tin bán biệt thự với giá một ngàn tám trăm chín mươi vạn ở trên mạng.
Khu Nam Phụng này rất tốt cho việc học, bên cạnh là trường trung học thực nghiệm Nam Phụng, có trung học cơ sở cùng trung học phổ thông, nên cô không lo lắng một chút nào về chuyện bán nhà.
Bộ Hành đã sớm có kế hoạch cho tương lai của con cô, sẽ ở trong căn hộ nội thành, so sánh với nơi này chỉ có hơn chứ không kém. Đổi nơi ở cũng có trong kế hoạch của cô, chỉ là ban đầu cô tính toán không phải bán biệt thự, bởi vì cô cũng không cần tiền để đầu tư vào chỗ khác.
Khi trở về nhà cô liền bắt đầu thu dọn đồ.
Cô không phải người hoài niệm, cũng coi như không lưu luyến nơi này, tốt hơn nhớ một người hãy ghi tạc ở trong lòng, cô càng cần vì tương lai chính mình mà sống.
Những đồ vật to lớn đều không cần, cô chỉ thu dọn một số đồ dùng cá nhân, sau đó tìm một công ty dọn nhà tốt, để họ tới thu dọn và đóng gói, vận chuyển cùng toàn bộ các việc phải làm.
Hai giờ chiều, Hứa Hương Ngọc xuất hiện ở cửa.
Bà ta hai ngày trước đã đến đây tìm con dấu cá nhân của Bộ Hành khi cô không có nhà, ngẫm lại không cam lòng hôm nay lại tới nữa, không nghĩ đến Bộ Hành xuất viện trước dự định, hơn nữa rõ ràng sắp chuyển nhà.
Bộ Hành đang ở phòng khách chỉ huy nhân viên dọn nhà đóng gói đồ, lỡ đãng nhìn ra cửa thấy Hứa Hương Ngọc đang lén lút.
Trong lòng suy nghĩ, mấy hôm trước trong lòng không vui, hôm qua luật sư mới khởi kiện, chờ án thụ lý phải năm ngày sau họ mới có thể nhận được giấy triệu tập của toà án.
Vợ chồng chú hai còn không biết cô đã khởi kiện ra toà án.
Hứa Hương Ngọc lùi về, đại khái định đi.
Bộ Hành nhân cơ hội kêu một tiếng, “Thím hai!”
Hứa Hương Ngọc mặt lập tức cười, như là vừa tới, “Hành Hành, cháu xuất viện rồi à? Thím tiện đường qua đây xem, không nghĩ cháu đã về thật!”
Chợt làm bộ vẻ nghi hoặc, “Cháu đang làm gì vậy?”
Bộ Hành thở ngắn than dài, chậm rãi nói: “Gần đây cháu không làm gì ra tiền, đỉnh đầu đang có vết nứt. Có mình cháu mà ở nhà lớn như vậy thật lãng phí, lại còn bị những tên trộm thương nhớ.”
Nói đến trộm Bộ Hành cố ý như vô tình nhìn vào mắt Hứa Hương Ngọc, bĩu môi, “Cháu nghĩ còn không bằng bán đi mua nhà nhỏ hơn, tiền còn lại mua một chiếc xe mới. Thím thấy có được không, thím hai?”
Hứa Hương Ngọc có tật giật mình, sắc mặt thay đổi, lại nghĩ mình lần trước đã rất cẩn thận, cô ta không có khả năng phát hiện được.
Bình tĩnh hỏi: “Cháu chuyển đến đâu ở?”
Bộ Hành tất nhiên sẽ không nói cho bà ta chỗ ở thật, thở dài, “Nhà đã có người mua, hợp đồng cũng ký rồi. Bạn của cháu cho cháu mượn tạm căn hộ ở vài ngày, đến lúc đó sẽ tìm nhà sau.”
Cô cố ý nói phòng ở đã bán, để thím hai đừng có chú ý vào cái gì nữa.
Hứa Hương Ngọc vội vàng nói: “Nếu không cháu hãy đến nhà thím ở đi! Tùy cháu muốn ở bao lâu thì ở, bao lâu cũng được!”
“Vẫn là không nên, Bộ Uy hiện tại còn bị giam, có cháu đến mọi người lại thêm phiền.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook