Tiểu Noãn Đông
-
Quyển 2 - Chương 36
Edit: Yunchan
Trước khi gặp hắn cô đã mất đi thính lực, cô chưa từng nghe thấy giọng hắn, cô rất muốn biết giọng hắn lúc nói chuyện là trầm hay bổng, rất muốn biết giọng nói của hắn có giống như cô tưởng tượng hay không.
Đông Đông ngước nhìn A Linh, khàn giọng thừa nhận: “Đương nhiên… muội đương nhiên muốn… Nhưng nếu… nếu thiếu gia đã làm thế thì chắc chắn có lý của ngài…”
“Không phải tất cả lý lẽ của hắn đều đúng.” A Linh nhìn cô nói: “Vả lại, dù hắn có lý riêng của mình, thì lẽ nào ngươi có thể để mặc mọi người táng thân trong lửa, thấy chết mà không cứu ư? Ngươi làm được chứ?”
“Không…” Đông Đông nhìn A Linh, nói giọng khàn khàn: “Muội không thể.”
“Thế thì không phải được rồi ư.” Đôi tay bạch ngọc nâng đôi má mềm mại của cô lên, thẽ thọt: “Đông Đông, khép hai mắt ngươi lại, lắng tai nghe thật kỹ.”
Trong thoáng chốc, Đông Đông vẫn còn hơi do dự, nhưng cô thật lòng rất muốn, rất muốn nghe. Huống chi nếu cô có thể cầu mưa thì có thể cứu được dân chúng trong thành và cứu cả phường giấy Dịch gia.
“Nếu phong ấn mở ra thì muội có thể cầu mưa thật chứ?” Cô nhìn A Linh, xác nhận lần nữa.
A Linh mỉm cười, đáp chắc nịch: “Tất nhiên.”
Đông Đông thở sâu, nhắm nghiền hai mắt.
A Linh buông mắt nhìn vào cô gái nhỏ đã hoàn toàn tin tưởng mình, hé môi niệm pháp chú để giải trừ phong ấn.
Những ngôn ngữ cổ xưa kia tuôn ra khỏi môi A Linh, chui vào màng nhĩ Đông Đông.
Trong nháy mắt đó, hai bên tai cô lóe lên ánh sáng trắng trong suốt, hệt như tinh thể băng sáu cạnh phong ấn kết giới, chặn lại những câu pháp chú kia.
A Linh hơi nheo mắt lại căm tức, nhưng vẫn cầm lấy mặt Đông Đông, nói vào trong đầu cô.
Lắng nghe thật kỹ, ngươi có thể nghe được, nghe âm thanh đó, âm thanh đang gọi tên thật của ngươi.
Đông Đông run lên, chợt phát hiện ra, rõ ràng mình đang nhắm nghiền hai mắt nhưng vẫn nghe được lời của A Linh.
Ngươi thừa hưởng huyết mạch cổ xưa, mang theo cái tên được truyền lại đời đời. Rất lâu rất lâu trước đây, tên thật được muôn dân kêu gọi, con người đã quên mất, nhưng vạn vật còn nhớ rõ…
Đông Đông thở hổn hển, chợt thấy hai tai mình như bị thứ gì nén chặt, bỗng cảm thấy đau.
Chỉ cần ngươi muốn, ngươi thật lòng muốn, thì ngươi có thể nghe.
Gặp phải cản trở, A Linh tăng nhanh tốc độ niệm chú, trong chớp mắt, phong ấn màu trắng nứt ra một góc.
Nhưng đúng lúc này, hai tai Đông Đông vì chịu áp lực quá lớn mà rỉ ra máu.
Đông Đông đau tới mức thét ra tiếng, mi tâm thắt chặt lại vì quá đau, nhưng cô vẫn nghe lời nhắm chặt hai mắt, cố kiềm nén.
Thấy cô thống khổ như vậy, đột nhiên, thời gian mấy năm qua quen biết cô hiện lên rõ ràng ngay trước mắt, nó làm tim A Linh hơi co lại, thoáng ngập ngừng.
A Linh, tay áo vá kiểu này thật sao? Sao vào tay muội thì thành ra cái dài cái ngắn vậy?
A Linh, muội làm đậu hũ có bỏ thêm mật quế hoa nữa, tỷ có muốn ăn thử chút xíu không?
A Linh, đàn này gảy lên nghe thế nào vậy?
A Linh, tỷ biết hoa này tên gì không?
A Linh, lần tới muội có thể quay lại không?
A Linh, cám ơn tỷ…
Cám ơn tỷ cố gắng nói chuyện với muội, cám ơn tỷ làm bạn với muội, cám ơn tỷ dạy muội khâu y phục, cám ơn tỷ cho muội sờ vào đàn của tỷ, cám ơn tỷ… cám ơn… cám ơn…
Đông Đông mười tuổi, Đông Đông mười hai tuổi, Đông Đông mười lăm tuổi, Đông Đông mười tám tuổi. Đông Đông nhìn cô cười rụt rè, cười vui vẻ, cười cảm kích, hiếu kỳ, khổ sở, bi thương, vui sướng, e lệ…
Nha đầu ngốc này luôn tới tìm cô tán gẫu năm lần bảy lượt, dù cho cô lạnh mặt, lúc nào cũng cười nhạo, nhưng nha đầu này vẫn không thay đổi.
Cám ơn tỷ…
Tim A Linh run lên, đột nhiên, cảm thấy lồng ngực nhói đau, lệ nóng hoen bờ mi, đong đầy mắt.
Trong tích tắc, còn chưa kịp nghĩ gì, A Linh đã rút tay về, ngừng niệm chú.
Nhưng dù vậy vẫn chậm một bước, phong ấn ở hai tai Đông Đông không chịu đựng thêm được nữa, lập tức vỡ nát thành muôn ngàn phiến băng, bay vụt ra. A Linh không tránh kịp, bị xung lực đánh ngã xuống đất.
Đông Đông thở hổn hển, ngã vật ra đất.
Trong cơn mơ hồ, chỉ cảm thấy chung quanh có gió mát thổi tới, lúc đầu cô không biết chuyện gì, sau đó cô nghe thấy âm thanh nào đó, đó là tiếng thở dốc, là tiếng thở dốc của cô.
Gió lặng lẽ thổi tới.
Có gì đó đang thì thầm.
Cô không nghe rõ nên bèn mở mắt ra, sàn nhà đang lắc lư rung chuyển.
Không, đó là gió, gió thổi qua ngọn cây, làm táng lá vang lên xào xạt, làm ánh mặt trời rọi lên sàn nhà cũng dao động lắc lư.
Xào xạc, xào xạc, xào xạc….
Đó là tiếng động, tiếng gió thổi qua ngọn cây. Cô giật mình ngẩng đầu, thấy mặt A Linh tái nhợt, trong mắt đã ngập ánh lệ.
Lời thầm thì mơ hồ, vẫn đang vang lên.
Ầm, ầm, ầm ì, ầm ì…
Đó là tiếng thủy triều xô bờ, tiếng sóng vỗ ầm ì khơi lên bọt sóng.
Gió lại nổi lên, lượn vòng quanh cô, nhẹ nhàng bao bọc lấy cô, hân hoan xì xào bên tai cô.
A… Chúng ta… Chúng ta…
Đang nói gì? Đông Đông chớp mắt hoang mang, nhìn quanh quất, chỉ thấy quanh mình đang sáng bừng lên, rực rỡ, tất cả mọi thứ ở đây đều đang chao đảo.
Chúng ta… Đại trạch…
Lúc cô gần như sắp nghe được lời thì thầm kia đang nói gì, thì bất thình lình A Linh cầm phắt lấy giá nến trên bàn, cắt lên tay phải của mình, lấy máu vẽ lên đất một vòng tròn, rồi kéo nhanh cô vào trong.
“A Linh, tỷ đang làm gì vậy?” Đông Đông giật thót, nhìn cô ta kinh hoàng.
“Câm miệng!” A Linh nuốt lệ hét lên dữ tợn: “Ở yên đó đừng nhúc nhích!”
Nói rồi, A Linh lấy máu vẽ tiếp trên mặt đất một trận pháp và một vòng tròn lớn hơn.
Đúng lúc này, sắc trời bên ngoài đột nhiên tối sầm xuống. Giây tiếp theo, cuồng phong bỗng nhiên nổi lên ác liệt, thổi nát cánh cửa thông ra ngoài. Một cơn gió mạnh thổi thốc tới cố sức kéo giật mái tóc dài và bộ hắc y của A Linh. Cô ta không để ý tới sự quấy phá này, vẫn miệt mài lấy máu vẽ nên trận đồ phức tạp.
“A Linh?!” Đông Đông nhìn A Linh đầy khiếp sợ, đứng dậy toan cản cô ta lại: “Tỷ làm gì vậy? Đừng lấy —-“
Bỗng dưng, cơn mưa lớn chợt trút xuống tầm tã mà không hề báo trước, trận cuồng phong thổi táp theo cơn mưa xối xả đánh thốc vào trong nhà, gột sạch huyết trận trên đất, cũng tẩy sạch hơn phân nửa máu tươi trên tay phải của A Linh.
“Đứng lại! Ngươi dám ra đây thì ta làm thịt ngươi!” A Linh chửi ré lên một tiếng, trừng mắt nhìn cô đầy giận dữ, rít lên: “Ta lừa ngươi, ngươi là đồ ngốc! Ngươi mà bước ra khỏi vòng tròn thì đời này đừng hòng gặp lại tên tiểu tử thối kia!”
Đông Đông bàng hoàng đứng chôn chân tại chỗ. Giờ mới để ý thấy cơn mưa xối xả đổ xuống bất ngờ lại không hề bắn tới gần vòng tròn máu của cô giọt nào, trận cuồng phong mãnh liệt cũng chưa từng hất bay tóc cô.
Nhưng mưa gió không ngừng, dần dà đã rửa trôi vòng ngoài huyết trận, A Linh tức giận tới nỗi rạch cả tay trái, nhỏ ra nhiều máu tươi hơn nữa, cố vẽ lại trận đồ hết lần này tới lần khác.
Mưa gió đã làm toàn thân A Linh ướt đẫm, máu ở hai tay chảy ra như suối, nhuộm đỏ cả sàn phòng.
Đông Đông sợ tới độ trắng bệch mặt mũi, không dằn lòng được nhấc gót lên bước ra khỏi huyết trận, nắm lấy hai tay nhuốm máu của A Linh: “A Linh! Tỷ đừng vẽ nữa! Đừng… vẽ nữa…”
“Đồ ngốc này!” Mặt A Linh tái xanh, vừa tức tối vừa nóng ruột, lệ nóng bỗng tràn mi, A Linh cuống quýt đẩy cô về lại huyết trận, hét: “Đừng nghe bọn họ nói gì hết, không cần nghe bọn họ nói gì hết —-“
Thế nhưng, hai tay cô bị cầm lấy, huyết trận bị gió mưa rửa trôi một mảng, mất đi tác dụng.
A Linh có thể nghe thấy và Đông Đông cũng nghe thấy âm thanh đó.
Chúng ta… Chúng ta… Chủ nhân đại trạch…
Hai người quỳ trên sàn, có thể đồng thời nhận ra mưa gió đang lắng xuống, hiền hòa quây quanh cả hai. Thậm chí A Linh có thể thấy quang ảnh đã hiện ra, từng chút từng chút một, rồi sau đó quỳ xuống.
A Linh nhìn thấy ở mi tâm Đông Đông hiện lên một chiếc vảy trắng.
Tiếp đó, từng chiếc vảy một tản ra khắp bốn bề, chiếc vảy trắng xinh đẹp hiện lên lờ mờ trên cổ cô, trên tay cô và cả ngực cô.
Mái tóc dài đen nhánh của cô từ từ đổi trắng hệt như tuyết lạnh, đôi đồng tử đen láy cũng dần nhạt đi, chuyển lam.
Không kịp nữa rồi, A Linh biết.
Đông Đông trợn to mắt, cảm thấy cơn hoảng loạn chạy khắp châu thân. Tiếng gọi cô mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một rõ hơn, gần như muốn chiếm hết toàn bộ ý thức của cô.
Gió đang thổi, mưa đang rơi, mạnh, mạnh hơn nữa, gió thổi hất lên nóc nhà, tạt qua tường, khiến mặt đất trở nên rúng động.
Đông Đông ngồi xổm trên đất, nhìn cơn mưa rền gió dữ ôm vòng lấy cô và A Linh, chỉ cảm thấy cả người nóng rần lên.
Âm thanh đó đang gọi cô, hết lần này tới lần khác, làm toàn thân cô nóng lên từng giây, cô có thể thấy tóc mình như tuyết, da có vảy, có thể cảm giác được trong thân thể mình có thứ gì muốn phá kén chui ra.
Cô rất sợ, rất sợ, cô nhìn sắc mặt tái nhợt của A Linh, cuối cùng cũng hiểu vì sao A Linh nói hai người giống nhau.
A Linh không phải người.
Cô cũng không phải, chưa bao giờ.
Ta lừa ngươi đấy, đồ ngốc này! Ngươi mà bước ra khỏi vòng tròn này thì đời này đừng hòng gặp lại tên tiểu tử thối kia!
Mới đó cô còn chưa hiểu, nhưng giờ thì cô đã hiểu rõ rồi.
Cô không phải người, hoàn toàn không phải, cô không bao giờ có thể ở gần bên hắn nữa, không thể nào nấu cơm cho hắn ăn, không thể nào trọn đời không xa cách, không thể nào dắt tay hắn tới già…
Trong thoáng chốc, tim cô đau như xé, đau tới nỗi muốn vỡ tan tành, làm lệ trào tuôn.
Tất cả những thứ từng nắm trong tay đều đã trôi qua như mây khói.
Hắn là người còn cô không phải.
Không phải.
Lồng ngực đau nhói khiến người ta không tài nào chịu được, cô rất muốn rất muốn ở gần bên hắn, ở bên hắn lần nữa, vất vả lắm cô mới có thể ở gần bên hắn.
A Linh bị cô nắm chặt hai tay, nhìn nỗi thống khổ trong mắt cô, cảm nhận được nỗi đau dời non lấp biển của cô. A Linh có thể thấy thời gian đã qua của Đông Đông và Dịch Viễn, luồng ký ức đó lướt qua hệt như đèn kéo quân. Niềm vui của cô, tình yêu của cô, sự rụt rè không nỡ, và cả sự đau khổ, hối hận mãnh liệt không tài nào thổ lộ…
A Linh thở hồng hộc, muốn rút tay về nhưng không cách nào nhúc nhích.
Tim rất đau, nhưng đó không phải là nỗi đau của cô, dòng lệ nóng hổi chảy ra từ mắt cô, nhưng nó không phải là lệ của cô.
Những thứ đó là của Đông Đông, nỗi đau của Đông Đông, tổn thương của Đông Đông, khổ sở của Đông Đông, nỗi bi thương khó thể ngăn cản ăn mòn cô, xoắn chặt lấy lục phủ ngũ tạng. Đau khổ và hối hận, tổn thương và đau đớn ứ đầy cơ thể, như có ai đó cầm nghìn vạn cây châm đâm phập vào tim, hơn nữa nhát sau còn mạnh hơn nhát trước, dường như không có điểm dừng.
Lệ nóng tuôn trào nhòe nhoẹt trên mặt.
Nhưng mọi thứ đã không thể cản ngăn được nữa, ánh sáng vàng đã chiếu sáng tất cả, âm thanh gọi tên cô đã vang to như tiếng sấm.
Trong chớp mắt đó, A Linh biết cô sắp thấy, sắp nghe thấy…
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một nam nhất bất ngờ xuất hiện trong màn mưa gió xông vào phòng, quỳ gối phía sau Đông Đông, vung hay tay ra đánh thành một kết ấn phức tạp, biến ra hai đóa hoa băng, bịt kín màng tai Đông Đông trong tích tắc.
Nhưng kết ấn này quá yếu quá mỏng, thiếu lực.
Nam nhân áp cả người ướt đẫm vào Đông Đông, tựa vào bên tai cô, khàn giọng thỉnh cầu:
“Đừng nghe, đừng nghe.”
Dịch Viễn chạy tới đảo quỷ, dọc đường bị cuốn vào lòng hồ.
Hắn liều chết vùng vẫy, nhưng mỗi khi hắn cố bơi lên mặt nước, thì trong hồ nước lạnh cóng như thể có một bàn tay nào đó ấn hắn quay lại đáy hồ hết lần này tới lần khác.
Hắn không muốn mất cô, hắn không thể mất cô. Lúc hắn cố chết vật lộn với sức mạnh không tên, thì đột nhiên một dòng nước siết đánh thốc về phía ngực hắn, làm hắn đau tới nỗi há miệng ra, nước hồ lạnh băng lập tức tràn vào miệng, trào vào tim phổi, sức mạnh kia lại lôi mạnh hắn tới đáy hồ lần nữa.
Hồ nước rất sâu, mỗi lúc một sâu hơn. Mặt hồ sáng sủa như thể chân trời xa xôi, cả người hắn bị vùi xuống chỗ sâu trong bóng tối.
Hắn sắp chết, hắn biết.
Tay chân của hắn không thể giãy giụa được nữa, hắn có thể cảm giác được tiếng tim đập dồn trong lồng ngực, từ nhanh tới chậm, lần sau đập lên lại phải cố sức hơn lần trước, mãi tới lúc không còn sức để đập nữa, tựa như bị nước hồ lạnh cóng đóng băng.
Tuy hắn không cam lòng muốn giãy dụa, nhưng ý thức của hắn đã bắt đầu rệu rã.
Nụ cười dịu dàng của cô dường như ở ngay trước mắt.
Hắn rất nhớ rất nhớ, rất muốn gặp lại cô một lần, chỉ liếc nhìn cô một cái thôi cũng được.
Nếu biết hắn chết rồi thì cô có khóc không?
Nhớ tới gương mặt thút thít khóc thầm của cô, trái tim đang yên nghỉ bỗng nhiên giật mạnh, đập trở lại.
Cô sẽ khóc, nhất định sẽ khóc. Hắn biết bề ngoài cô nhìn thì kiên cường, nhưng thật ra rất nhát gan. Mỗi lần bị người ta ăn hiếp, lúc nào cô cũng nhịn khóc, đợi núp vào một góc rồi mới lén khóc…
Hắn đã từng hứa với cô, sống cùng sống, chết cùng chết, hắn cũng đã hứa với người đó là sẽ chăm sóc cô.
Hắn đành lòng nào để cô lại một mình? Đành lòng nào?
Tim lại đập mạnh hơn, khiến tay chân động đậy.
Đông Đông.
Hắn để mình nghĩ tới cô, nghĩ tới cơ thể ấm áp của cô, nghĩ tới bàn tay nhỏ nhắn của cô, nghĩ tới giọt nước mắt nóng hổi của cô, nghĩ tới nụ cười luôn làm tim hắn tan chảy của cô.
Đông Đông.
Sức mạnh vô hình sinh ra từ tim.
Hắn ngọ nguậy để tim đập lên, vật lộn tay chân nặng tợ nghìn cân lần nữa.
Hắn vận khí vào đan điền, vung tay, đá chân, cố gắng nổi lên mặt nước lần nữa. Đột nhiên khuỷu tay va phải một vật cứng, nó không phải rong rêu, cũng không phải cát ở đáy hồ, mà là thứ gì đó tựa như kim loại.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, cuối cùng nhìn thấy trong bóng tối một nam nhân mặc áo giáp sắt, nam nhân mặc áo giáp kia đang kẹp lấy hai tay của hắn. Hắn lại nhìn xuống đôi chân nặng trịch như đeo đá, thì phát hiện một nam nhân khác mặc khôi giáo màu xanh đang cố kéo hắn xuống đáy hồ.
Trước khi gặp hắn cô đã mất đi thính lực, cô chưa từng nghe thấy giọng hắn, cô rất muốn biết giọng hắn lúc nói chuyện là trầm hay bổng, rất muốn biết giọng nói của hắn có giống như cô tưởng tượng hay không.
Đông Đông ngước nhìn A Linh, khàn giọng thừa nhận: “Đương nhiên… muội đương nhiên muốn… Nhưng nếu… nếu thiếu gia đã làm thế thì chắc chắn có lý của ngài…”
“Không phải tất cả lý lẽ của hắn đều đúng.” A Linh nhìn cô nói: “Vả lại, dù hắn có lý riêng của mình, thì lẽ nào ngươi có thể để mặc mọi người táng thân trong lửa, thấy chết mà không cứu ư? Ngươi làm được chứ?”
“Không…” Đông Đông nhìn A Linh, nói giọng khàn khàn: “Muội không thể.”
“Thế thì không phải được rồi ư.” Đôi tay bạch ngọc nâng đôi má mềm mại của cô lên, thẽ thọt: “Đông Đông, khép hai mắt ngươi lại, lắng tai nghe thật kỹ.”
Trong thoáng chốc, Đông Đông vẫn còn hơi do dự, nhưng cô thật lòng rất muốn, rất muốn nghe. Huống chi nếu cô có thể cầu mưa thì có thể cứu được dân chúng trong thành và cứu cả phường giấy Dịch gia.
“Nếu phong ấn mở ra thì muội có thể cầu mưa thật chứ?” Cô nhìn A Linh, xác nhận lần nữa.
A Linh mỉm cười, đáp chắc nịch: “Tất nhiên.”
Đông Đông thở sâu, nhắm nghiền hai mắt.
A Linh buông mắt nhìn vào cô gái nhỏ đã hoàn toàn tin tưởng mình, hé môi niệm pháp chú để giải trừ phong ấn.
Những ngôn ngữ cổ xưa kia tuôn ra khỏi môi A Linh, chui vào màng nhĩ Đông Đông.
Trong nháy mắt đó, hai bên tai cô lóe lên ánh sáng trắng trong suốt, hệt như tinh thể băng sáu cạnh phong ấn kết giới, chặn lại những câu pháp chú kia.
A Linh hơi nheo mắt lại căm tức, nhưng vẫn cầm lấy mặt Đông Đông, nói vào trong đầu cô.
Lắng nghe thật kỹ, ngươi có thể nghe được, nghe âm thanh đó, âm thanh đang gọi tên thật của ngươi.
Đông Đông run lên, chợt phát hiện ra, rõ ràng mình đang nhắm nghiền hai mắt nhưng vẫn nghe được lời của A Linh.
Ngươi thừa hưởng huyết mạch cổ xưa, mang theo cái tên được truyền lại đời đời. Rất lâu rất lâu trước đây, tên thật được muôn dân kêu gọi, con người đã quên mất, nhưng vạn vật còn nhớ rõ…
Đông Đông thở hổn hển, chợt thấy hai tai mình như bị thứ gì nén chặt, bỗng cảm thấy đau.
Chỉ cần ngươi muốn, ngươi thật lòng muốn, thì ngươi có thể nghe.
Gặp phải cản trở, A Linh tăng nhanh tốc độ niệm chú, trong chớp mắt, phong ấn màu trắng nứt ra một góc.
Nhưng đúng lúc này, hai tai Đông Đông vì chịu áp lực quá lớn mà rỉ ra máu.
Đông Đông đau tới mức thét ra tiếng, mi tâm thắt chặt lại vì quá đau, nhưng cô vẫn nghe lời nhắm chặt hai mắt, cố kiềm nén.
Thấy cô thống khổ như vậy, đột nhiên, thời gian mấy năm qua quen biết cô hiện lên rõ ràng ngay trước mắt, nó làm tim A Linh hơi co lại, thoáng ngập ngừng.
A Linh, tay áo vá kiểu này thật sao? Sao vào tay muội thì thành ra cái dài cái ngắn vậy?
A Linh, muội làm đậu hũ có bỏ thêm mật quế hoa nữa, tỷ có muốn ăn thử chút xíu không?
A Linh, đàn này gảy lên nghe thế nào vậy?
A Linh, tỷ biết hoa này tên gì không?
A Linh, lần tới muội có thể quay lại không?
A Linh, cám ơn tỷ…
Cám ơn tỷ cố gắng nói chuyện với muội, cám ơn tỷ làm bạn với muội, cám ơn tỷ dạy muội khâu y phục, cám ơn tỷ cho muội sờ vào đàn của tỷ, cám ơn tỷ… cám ơn… cám ơn…
Đông Đông mười tuổi, Đông Đông mười hai tuổi, Đông Đông mười lăm tuổi, Đông Đông mười tám tuổi. Đông Đông nhìn cô cười rụt rè, cười vui vẻ, cười cảm kích, hiếu kỳ, khổ sở, bi thương, vui sướng, e lệ…
Nha đầu ngốc này luôn tới tìm cô tán gẫu năm lần bảy lượt, dù cho cô lạnh mặt, lúc nào cũng cười nhạo, nhưng nha đầu này vẫn không thay đổi.
Cám ơn tỷ…
Tim A Linh run lên, đột nhiên, cảm thấy lồng ngực nhói đau, lệ nóng hoen bờ mi, đong đầy mắt.
Trong tích tắc, còn chưa kịp nghĩ gì, A Linh đã rút tay về, ngừng niệm chú.
Nhưng dù vậy vẫn chậm một bước, phong ấn ở hai tai Đông Đông không chịu đựng thêm được nữa, lập tức vỡ nát thành muôn ngàn phiến băng, bay vụt ra. A Linh không tránh kịp, bị xung lực đánh ngã xuống đất.
Đông Đông thở hổn hển, ngã vật ra đất.
Trong cơn mơ hồ, chỉ cảm thấy chung quanh có gió mát thổi tới, lúc đầu cô không biết chuyện gì, sau đó cô nghe thấy âm thanh nào đó, đó là tiếng thở dốc, là tiếng thở dốc của cô.
Gió lặng lẽ thổi tới.
Có gì đó đang thì thầm.
Cô không nghe rõ nên bèn mở mắt ra, sàn nhà đang lắc lư rung chuyển.
Không, đó là gió, gió thổi qua ngọn cây, làm táng lá vang lên xào xạt, làm ánh mặt trời rọi lên sàn nhà cũng dao động lắc lư.
Xào xạc, xào xạc, xào xạc….
Đó là tiếng động, tiếng gió thổi qua ngọn cây. Cô giật mình ngẩng đầu, thấy mặt A Linh tái nhợt, trong mắt đã ngập ánh lệ.
Lời thầm thì mơ hồ, vẫn đang vang lên.
Ầm, ầm, ầm ì, ầm ì…
Đó là tiếng thủy triều xô bờ, tiếng sóng vỗ ầm ì khơi lên bọt sóng.
Gió lại nổi lên, lượn vòng quanh cô, nhẹ nhàng bao bọc lấy cô, hân hoan xì xào bên tai cô.
A… Chúng ta… Chúng ta…
Đang nói gì? Đông Đông chớp mắt hoang mang, nhìn quanh quất, chỉ thấy quanh mình đang sáng bừng lên, rực rỡ, tất cả mọi thứ ở đây đều đang chao đảo.
Chúng ta… Đại trạch…
Lúc cô gần như sắp nghe được lời thì thầm kia đang nói gì, thì bất thình lình A Linh cầm phắt lấy giá nến trên bàn, cắt lên tay phải của mình, lấy máu vẽ lên đất một vòng tròn, rồi kéo nhanh cô vào trong.
“A Linh, tỷ đang làm gì vậy?” Đông Đông giật thót, nhìn cô ta kinh hoàng.
“Câm miệng!” A Linh nuốt lệ hét lên dữ tợn: “Ở yên đó đừng nhúc nhích!”
Nói rồi, A Linh lấy máu vẽ tiếp trên mặt đất một trận pháp và một vòng tròn lớn hơn.
Đúng lúc này, sắc trời bên ngoài đột nhiên tối sầm xuống. Giây tiếp theo, cuồng phong bỗng nhiên nổi lên ác liệt, thổi nát cánh cửa thông ra ngoài. Một cơn gió mạnh thổi thốc tới cố sức kéo giật mái tóc dài và bộ hắc y của A Linh. Cô ta không để ý tới sự quấy phá này, vẫn miệt mài lấy máu vẽ nên trận đồ phức tạp.
“A Linh?!” Đông Đông nhìn A Linh đầy khiếp sợ, đứng dậy toan cản cô ta lại: “Tỷ làm gì vậy? Đừng lấy —-“
Bỗng dưng, cơn mưa lớn chợt trút xuống tầm tã mà không hề báo trước, trận cuồng phong thổi táp theo cơn mưa xối xả đánh thốc vào trong nhà, gột sạch huyết trận trên đất, cũng tẩy sạch hơn phân nửa máu tươi trên tay phải của A Linh.
“Đứng lại! Ngươi dám ra đây thì ta làm thịt ngươi!” A Linh chửi ré lên một tiếng, trừng mắt nhìn cô đầy giận dữ, rít lên: “Ta lừa ngươi, ngươi là đồ ngốc! Ngươi mà bước ra khỏi vòng tròn thì đời này đừng hòng gặp lại tên tiểu tử thối kia!”
Đông Đông bàng hoàng đứng chôn chân tại chỗ. Giờ mới để ý thấy cơn mưa xối xả đổ xuống bất ngờ lại không hề bắn tới gần vòng tròn máu của cô giọt nào, trận cuồng phong mãnh liệt cũng chưa từng hất bay tóc cô.
Nhưng mưa gió không ngừng, dần dà đã rửa trôi vòng ngoài huyết trận, A Linh tức giận tới nỗi rạch cả tay trái, nhỏ ra nhiều máu tươi hơn nữa, cố vẽ lại trận đồ hết lần này tới lần khác.
Mưa gió đã làm toàn thân A Linh ướt đẫm, máu ở hai tay chảy ra như suối, nhuộm đỏ cả sàn phòng.
Đông Đông sợ tới độ trắng bệch mặt mũi, không dằn lòng được nhấc gót lên bước ra khỏi huyết trận, nắm lấy hai tay nhuốm máu của A Linh: “A Linh! Tỷ đừng vẽ nữa! Đừng… vẽ nữa…”
“Đồ ngốc này!” Mặt A Linh tái xanh, vừa tức tối vừa nóng ruột, lệ nóng bỗng tràn mi, A Linh cuống quýt đẩy cô về lại huyết trận, hét: “Đừng nghe bọn họ nói gì hết, không cần nghe bọn họ nói gì hết —-“
Thế nhưng, hai tay cô bị cầm lấy, huyết trận bị gió mưa rửa trôi một mảng, mất đi tác dụng.
A Linh có thể nghe thấy và Đông Đông cũng nghe thấy âm thanh đó.
Chúng ta… Chúng ta… Chủ nhân đại trạch…
Hai người quỳ trên sàn, có thể đồng thời nhận ra mưa gió đang lắng xuống, hiền hòa quây quanh cả hai. Thậm chí A Linh có thể thấy quang ảnh đã hiện ra, từng chút từng chút một, rồi sau đó quỳ xuống.
A Linh nhìn thấy ở mi tâm Đông Đông hiện lên một chiếc vảy trắng.
Tiếp đó, từng chiếc vảy một tản ra khắp bốn bề, chiếc vảy trắng xinh đẹp hiện lên lờ mờ trên cổ cô, trên tay cô và cả ngực cô.
Mái tóc dài đen nhánh của cô từ từ đổi trắng hệt như tuyết lạnh, đôi đồng tử đen láy cũng dần nhạt đi, chuyển lam.
Không kịp nữa rồi, A Linh biết.
Đông Đông trợn to mắt, cảm thấy cơn hoảng loạn chạy khắp châu thân. Tiếng gọi cô mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một rõ hơn, gần như muốn chiếm hết toàn bộ ý thức của cô.
Gió đang thổi, mưa đang rơi, mạnh, mạnh hơn nữa, gió thổi hất lên nóc nhà, tạt qua tường, khiến mặt đất trở nên rúng động.
Đông Đông ngồi xổm trên đất, nhìn cơn mưa rền gió dữ ôm vòng lấy cô và A Linh, chỉ cảm thấy cả người nóng rần lên.
Âm thanh đó đang gọi cô, hết lần này tới lần khác, làm toàn thân cô nóng lên từng giây, cô có thể thấy tóc mình như tuyết, da có vảy, có thể cảm giác được trong thân thể mình có thứ gì muốn phá kén chui ra.
Cô rất sợ, rất sợ, cô nhìn sắc mặt tái nhợt của A Linh, cuối cùng cũng hiểu vì sao A Linh nói hai người giống nhau.
A Linh không phải người.
Cô cũng không phải, chưa bao giờ.
Ta lừa ngươi đấy, đồ ngốc này! Ngươi mà bước ra khỏi vòng tròn này thì đời này đừng hòng gặp lại tên tiểu tử thối kia!
Mới đó cô còn chưa hiểu, nhưng giờ thì cô đã hiểu rõ rồi.
Cô không phải người, hoàn toàn không phải, cô không bao giờ có thể ở gần bên hắn nữa, không thể nào nấu cơm cho hắn ăn, không thể nào trọn đời không xa cách, không thể nào dắt tay hắn tới già…
Trong thoáng chốc, tim cô đau như xé, đau tới nỗi muốn vỡ tan tành, làm lệ trào tuôn.
Tất cả những thứ từng nắm trong tay đều đã trôi qua như mây khói.
Hắn là người còn cô không phải.
Không phải.
Lồng ngực đau nhói khiến người ta không tài nào chịu được, cô rất muốn rất muốn ở gần bên hắn, ở bên hắn lần nữa, vất vả lắm cô mới có thể ở gần bên hắn.
A Linh bị cô nắm chặt hai tay, nhìn nỗi thống khổ trong mắt cô, cảm nhận được nỗi đau dời non lấp biển của cô. A Linh có thể thấy thời gian đã qua của Đông Đông và Dịch Viễn, luồng ký ức đó lướt qua hệt như đèn kéo quân. Niềm vui của cô, tình yêu của cô, sự rụt rè không nỡ, và cả sự đau khổ, hối hận mãnh liệt không tài nào thổ lộ…
A Linh thở hồng hộc, muốn rút tay về nhưng không cách nào nhúc nhích.
Tim rất đau, nhưng đó không phải là nỗi đau của cô, dòng lệ nóng hổi chảy ra từ mắt cô, nhưng nó không phải là lệ của cô.
Những thứ đó là của Đông Đông, nỗi đau của Đông Đông, tổn thương của Đông Đông, khổ sở của Đông Đông, nỗi bi thương khó thể ngăn cản ăn mòn cô, xoắn chặt lấy lục phủ ngũ tạng. Đau khổ và hối hận, tổn thương và đau đớn ứ đầy cơ thể, như có ai đó cầm nghìn vạn cây châm đâm phập vào tim, hơn nữa nhát sau còn mạnh hơn nhát trước, dường như không có điểm dừng.
Lệ nóng tuôn trào nhòe nhoẹt trên mặt.
Nhưng mọi thứ đã không thể cản ngăn được nữa, ánh sáng vàng đã chiếu sáng tất cả, âm thanh gọi tên cô đã vang to như tiếng sấm.
Trong chớp mắt đó, A Linh biết cô sắp thấy, sắp nghe thấy…
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một nam nhất bất ngờ xuất hiện trong màn mưa gió xông vào phòng, quỳ gối phía sau Đông Đông, vung hay tay ra đánh thành một kết ấn phức tạp, biến ra hai đóa hoa băng, bịt kín màng tai Đông Đông trong tích tắc.
Nhưng kết ấn này quá yếu quá mỏng, thiếu lực.
Nam nhân áp cả người ướt đẫm vào Đông Đông, tựa vào bên tai cô, khàn giọng thỉnh cầu:
“Đừng nghe, đừng nghe.”
Dịch Viễn chạy tới đảo quỷ, dọc đường bị cuốn vào lòng hồ.
Hắn liều chết vùng vẫy, nhưng mỗi khi hắn cố bơi lên mặt nước, thì trong hồ nước lạnh cóng như thể có một bàn tay nào đó ấn hắn quay lại đáy hồ hết lần này tới lần khác.
Hắn không muốn mất cô, hắn không thể mất cô. Lúc hắn cố chết vật lộn với sức mạnh không tên, thì đột nhiên một dòng nước siết đánh thốc về phía ngực hắn, làm hắn đau tới nỗi há miệng ra, nước hồ lạnh băng lập tức tràn vào miệng, trào vào tim phổi, sức mạnh kia lại lôi mạnh hắn tới đáy hồ lần nữa.
Hồ nước rất sâu, mỗi lúc một sâu hơn. Mặt hồ sáng sủa như thể chân trời xa xôi, cả người hắn bị vùi xuống chỗ sâu trong bóng tối.
Hắn sắp chết, hắn biết.
Tay chân của hắn không thể giãy giụa được nữa, hắn có thể cảm giác được tiếng tim đập dồn trong lồng ngực, từ nhanh tới chậm, lần sau đập lên lại phải cố sức hơn lần trước, mãi tới lúc không còn sức để đập nữa, tựa như bị nước hồ lạnh cóng đóng băng.
Tuy hắn không cam lòng muốn giãy dụa, nhưng ý thức của hắn đã bắt đầu rệu rã.
Nụ cười dịu dàng của cô dường như ở ngay trước mắt.
Hắn rất nhớ rất nhớ, rất muốn gặp lại cô một lần, chỉ liếc nhìn cô một cái thôi cũng được.
Nếu biết hắn chết rồi thì cô có khóc không?
Nhớ tới gương mặt thút thít khóc thầm của cô, trái tim đang yên nghỉ bỗng nhiên giật mạnh, đập trở lại.
Cô sẽ khóc, nhất định sẽ khóc. Hắn biết bề ngoài cô nhìn thì kiên cường, nhưng thật ra rất nhát gan. Mỗi lần bị người ta ăn hiếp, lúc nào cô cũng nhịn khóc, đợi núp vào một góc rồi mới lén khóc…
Hắn đã từng hứa với cô, sống cùng sống, chết cùng chết, hắn cũng đã hứa với người đó là sẽ chăm sóc cô.
Hắn đành lòng nào để cô lại một mình? Đành lòng nào?
Tim lại đập mạnh hơn, khiến tay chân động đậy.
Đông Đông.
Hắn để mình nghĩ tới cô, nghĩ tới cơ thể ấm áp của cô, nghĩ tới bàn tay nhỏ nhắn của cô, nghĩ tới giọt nước mắt nóng hổi của cô, nghĩ tới nụ cười luôn làm tim hắn tan chảy của cô.
Đông Đông.
Sức mạnh vô hình sinh ra từ tim.
Hắn ngọ nguậy để tim đập lên, vật lộn tay chân nặng tợ nghìn cân lần nữa.
Hắn vận khí vào đan điền, vung tay, đá chân, cố gắng nổi lên mặt nước lần nữa. Đột nhiên khuỷu tay va phải một vật cứng, nó không phải rong rêu, cũng không phải cát ở đáy hồ, mà là thứ gì đó tựa như kim loại.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, cuối cùng nhìn thấy trong bóng tối một nam nhân mặc áo giáp sắt, nam nhân mặc áo giáp kia đang kẹp lấy hai tay của hắn. Hắn lại nhìn xuống đôi chân nặng trịch như đeo đá, thì phát hiện một nam nhân khác mặc khôi giáo màu xanh đang cố kéo hắn xuống đáy hồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook