Tiểu Noãn Đông
-
Quyển 2 - Chương 25
Edit: Yunchan
Hôm ấy hắn và Đông Đông ăn cơm ở đó rồi mới đi.
A Linh cũng ngồi vào bàn, nhưng lại ở chỗ cách Tống Ứng Thiên xa tít.
Dịch Viễn nhớ cách đây rất lâu, lúc hắn vừa tới đây, nữ nhân này vẫn nề nếp ngồi cạnh thiếu gia Tống gia, hắn biết A Linh luôn muốn Tống Ứng Thiên thả cô ta ra đảo.
Theo hắn biết thì nữ nhân này đã tung ra hầu hết mọi cách, nhưng thiếu gia Tống gia vẫn chưa dao động lần nào.
Nhiều năm trôi qua, A Linh cũng chẳng bám dính Tống Ứng Thiên nữa, trên bàn cơm cũng không nói không rằng, tới liếc Tống Ứng Thiên cũng chẳng buồn, rõ ràng đã từ bỏ ý định dụ y thả cô ta ra khỏi đảo.
Thành ra bầu không khí trong bữa ăn rất kỳ dị, tuy cách nhau cả chiếc bàn dài nhưng sóng ngầm vô hình giữa hai người vẫn ầm ì qua lại.
Sau khi cơm nước xong thì trời cũng đã sụp tối.
Dịch Viễn và Đông Đông phụ dọn dẹp bát đĩa, trước khi ra về có băng ngang qua khoảng sân trước nhà, thấy trên chiếc bàn trong căn phòng đang mở toang cửa của A Linh đặt một chiếc đàn cầm, nhưng chiếc đàn cầm này đã đứt dây, không thể đàn được nữa.
A Linh cúi đầu nhìn chiếc đàn cầm, hoàn toàn không chú ý tới hắn và Đông Đông đang đứng ngay cửa. Mãi tới khi Đông Đông gọi to thì cô ta mới ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhưng không có bất kỳ hồi đáp nào.
“A Linh, muội và Dịch Viễn phải về rồi.” Đông Đông bước lên trước nhìn cô ta, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ có muốn thứ gì không? Lần sau tới muội sẽ mang cho tỷ.”
A Linh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, đáp lại ý tốt của cô chỉ bằng một câu:
“Ái tình là điều ảo tưởng nhất trên đời này, bất luận nam nhân này có thề non hẹn biển với cô tới đâu, rồi cũng tới ngày hắn ruồng bỏ cô. Nhưng không sao cả, tới lúc đó cô có thể tìm đến ta, ta sẽ cho cô thứ mà cô mong muốn nhất.”
Dịch Viễn nghe vậy thì lạnh mặt, bước nhanh lên, trầm giọng nói: “Cám ơn ý tốt của cô, nhưng việc này sẽ không bao giờ xảy ra.”
A Linh giương mắt nhìn thẳng hắn, đôi đồng tử lạnh lẽo: “Nhất định không bao giờ sao.”
“Cô cứ từ từ mà chờ đi!”
Hắn lạnh lùng nạt ngang, chẳng muốn để tâm tới nữ nhân này nữa, cầm lấy tay Đông Đông, ngoảnh mặt bỏ đi: “Nàng đừng nghe cô ta nói càn, chúng ta đi.”
Đông Đông không nhìn thấy hắn nói gì, chỉ biết là A Linh chọc giận hắn, vội hỏi: “Dịch Viễn, A Linh không có ý đó đâu, chàng đừng để bụng.”
Nữ nhân kia đích thị là có ý đó, nhưng hắn không tranh luận với cô, vì hắn biết tranh luận cũng chẳng ích gì. Đông Đông coi nữ nhân kia là bằng hữu, mà cô lại luôn một lòng với bằng hữu, không ai hiểu chuyện này hơn hắn cả. Cho nên hắn chỉ dừng bước, quay người lại nhìn cô, nhấn mạnh từng chữ:
“Ta tuyệt đối sẽ không ruồng bỏ nàng.”
Đông Đông nhìn hắn, đặt bàn tay nhỏ lên ngực hắn, cười nói: “Ta biết.”
Tuy cô nói thế, nhưng hắn có thể nhìn thấy trong mắt cô, cô không hiểu lắm, nhưng cô không muốn hắn giận nữa, vì vậy mới cố trấn an hắn.
Hắn không giận cô, vì hắn hiểu muốn giành được niềm tin của cô, muốn cô mở lòng với hắn thì cần nhiều thời gian hơn nữa.
Dịch Viễn hít thở sâu, mất một lúc mới bình tĩnh lại. Rồi bỗng hắn nắm lấy bàn tay đang đặt lên ngực mình, kéo cả người cô vào lòng.
Cô khẽ hít vào, nhưng không phản khán, chỉ ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn.
Cảm giác ôm cô tuyệt đến thế, nho nhỏ mà ấm áp.
Hai ngày nay, cứ như cả thế giới đều muốn phản đối hôn sự của hai người, làm hắn cứ mãi thấp thỏm phập phồng, thao thức suốt đêm vì sợ cô đổi y, hận không thể trông chừng cô từng khắc từng giây. Tới tận bây giờ được ôm cô vào lòng, trái tim thấp thỏm mới bình yên lại.
Nhưng cảm giác bình yên này chỉ trong thoáng chốc. Một giây sau, đằng sau đã oang oang tiếng khiển trách cợt nhả của Tô Tiểu Mị:
“Tiểu tử thối, còn chưa thành thân mà cậu giở trò gì thế hả? Còn không chịu thả Đông Đông ra mau!”
Hắn không muốn thả, hắn muốn ôm lấy cô, vứt hết tất cả những thứ rắc rối buồn phiền, cưỡi khoái mã cao chạy xa bay.
Nhưng hắn đoán cô sẽ không đồng ý, bà quản gia Tô Tiểu Mị không thể nào để cho hắn làm vậy. Cho nên kết quả là hắn vẫn thả tay ra, xoay người đối diện với Tô Tiểu Mị.
“Tô gia.” Đông Đông nhận ra sự có mặt của Tô Tiểu Mị thì thẹn chín cả mặt, gần như rụt hết cả người ra sau lưng Dịch Viễn.
Tô Tiểu Mị nhìn cô cười, chỉ nói: “Thuyền tới rồi, Tam thẩm đang chờ ở bến, đi thôi.”
Hắn nghe vậy bèn dắt tay Đông Đông, theo Bạch Lộ và Tô Tiểu Mị rời khỏi đây.
Chẳng bao lâu thì tới thuyền, Đông Đông và Bạch Lộ ngồi vào trong mui thuyền, hắn và Tô Tiểu Mị đứng ở mũi thuyền, bỗng nghe thấy trên đảo vọng tới tiếng đàn du dương.
Một khúc nhạc trầm bổng khoan thai, như nước như gió, cực đẹp.
Nó khiến người ta khó lòng tưởng tượng, người tấu lên bài nhạc ấy là một yêu nữ lạnh lẽo như tuyết. Nhưng trên đảo chỉ một người có đàn, tuy vừa rồi cô ta còn tỏ ra xem thường chiếc cầm đó, nhưng giờ đây lại gảy lên dây đàn mà nam nhân kia đặc biệt sửa lại cho cô ta.
Sau đó hắn sực giác ngộ.
Có lẽ mười mấy năm qua, thiếu gia Tống gia không phải chỉ giam giữ cô ta mà thôi.
“Nữ nhân kia rốt cuộc là yêu hay quỷ?” Vấn đề này hắn còn chưa nghĩ kịp đã bật thốt ra lời.
Họ Tô nhìn về phía Bạch Lộ trong mui thuyền đằng trước, đáp mà mắt không chớp: “Cô ta không phải yêu cũng chẳng phải quỷ, mà là một vu nữ sống đã ngàn năm.”
Hắn sửng sốt nhìn Tô Tiểu Mị, gạt phăng đi: “Lão nói đùa à, con người sao sống nổi ngàn năm?”
Tô Tiểu Mị cười tự giễu: “Đúng vậy, con người sao sống được ngàn năm? Sao có thể nhiều năm không già? Sao có thể đứt đuôi tái sinh như thằn lằn chứ?”
Dịch Viễn im lặng nhìn y chằm chằm, hắn nghĩ y đang nói đùa, nhưng cũng biết nữ nhân kia không phải người thường.
“A Linh là một vu nữ sống ngàn năm thật sao?” Lát sau hắn vẫn không nhịn được hỏi tiếp.
Tô Tiểu Mị chỉ hé môi cười đáp: “Đúng, cô ta là thuốc đại bổ cho yêu quái, ăn máu thịt cô ta có thể sống lâu tăng sức mạnh, cho nên Tống Ứng Thiên mới giam cô ta lại, bày trận pháp trong ngoài đảo quỷ vì cô ta, để cô ta không bị yêu quái bắt ăn thịt.”
Hắn trừng mắt nhìn cách nói chuyện bông lơn của người này, không phân biệt nổi là thật hay đùa. Nhưng lần này hắn không đần tới nỗi hỏi thêm nữa, vì hắn hiểu rõ nếu người này không muốn nói, thì dù hắn có bóp miệng y thì cũng chả moi được gì.
Ngày đại hỉ, Ứng Thiên Đường giăng đèn kết hoa, bên ngoài đường chật ních người tới xem trò vui.
Tầm mấy ngày trước Đông Đông đã được đưa tới Ứng Thiên Đường đợi xuất giá. Vào ngày xuất giá, dưới sự sắp xếp của Bạch Lộ và Tô Tiểu Mị, phu phụ Tống gia giữ chức trưởng bối nhà mẹ, đưa cô ra cửa.
Đông Đông ngồi lên xe hỉ, tâm trạng vừa hồi hộp vừa thấp thỏm.
Dọc đường đi dù cô không nghe thấy tiếng người, nhưng có thể cảm giác được bầu không khí nghẹt thở này.
Thật ra cô không nhớ rõ mình đã vượt qua ngày đó bằng cách nào, chỉ nhớ rằng từ sáng Bạch Lộ và Tống phu nhân đã chuẩn bị nước tắm để cô lau người, còn cùng nhau chải tóc, thoa son cho cô nữa. Thậm chí hai người họ còn mang một bộ giá y đỏ thẫm tới để cô mặc vào.
Vì căng thẳng nên cô hoàn toàn quên hỏi nó lấy từ đâu, mà chỉ để mặc hai người trang điểm cho mình. Sau đó bị nhét cho một cây quạt rồi đưa lên xe hỉ, cuối cùng lên đường vào thành, băng qua hơn nửa tòa thành lớn.
Lúc xe hỉ đỗ lại thì trời đã hoàng hôn, trong thoáng chốc, Bạch Lộ đưa hôn vội vàng chạm vào bàn tay nhỏ của cô: “Đông Đông, cây quạt này dùng để che mặt lại.”
Đông Đông thấy, mới nhớ tới tập tục mà tỷ ấy đã nhắc đi nhắc lại năm lần bảy lược, hấp tấp giơ quạt tròn lên, che khuất mặt mình.
Sau đó một cơn gió thổi tới, cô biết có người vén màn xe lên.
Trong khoảnh khắc đó, cô đột nhiên thấy sợ.
Cô không nghe thấy âm thanh, cũng chẳng nhìn thấy quang cảnh ngoài xe, thứ mà cô thấy gần nhất chỉ có bộ y phục đỏ thẫm, bàn tay đang nắm chặt quạt tròn và mũi giầy ló ra dưới làn váy của mình.
Tất cả đều hư ảo không chân thật.
Thậm chí cô còn không biết đôi giày mình đang mang trên chân ở đâu ra, vì cô chưa bao giờ dùng giầy thêu.
Trong phút chốc, lòng bỗng hoang mang bấn loạn, cô không nghe được cũng chẳng nhìn thấy, nỗi sợ hãi từ từ vồ lấy cô, chiếc quạt tròn che mất tầm mắt bỗng khiến cô khó thở. Dù Bạch Lộ đã nói bái đường xong, vào động phòng mới được bỏ quạt ra, nhưng cô lại hoảng tới mức muốn giật phăng chiếc quạt này ra ngay lập tức, để thấy rõ mọi thứ.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay rộng đã nắm lấy bàn tay cô dưới làn váy hỉ.
Bàn tay đó không nắm lấy vội vàng, không gấp gáp kéo cô xuống xe, mà chỉ nhẹ nhàng phủ lên bàn tay nhỏ bé đã trắng bệch ra vì căng thẳng. Bàn tay kia ngăm đen, lớn gấp đôi bàn tay cô, ngón tay và lòng bàn tay có vài vết chai, trên mu bàn tay còn có một vết phỏng cũ đã liền miệng.
Đó không phải là bàn tay mà một thiếu gia sống an nhàn sung sướng nên có, nhưng thiếu gia mà cô biết lại có một đôi bàn tay như thế.
Bàn tay kia vô cùng rắn chắc, vả lại còn ấm tới nỗi không gì sánh bằng.
Cô biết, đó là hắn.
Hắn không giục cô mà chỉ chờ đợi.
Trong mơ hồ, cô có thể nhìn thấy gương mặt hắn hiện lên trong óc, thấy hắn mở miệng nói với mình.
Đừng sợ.
Nhìn bàn tay vững chãi của hắn, cô có thể thấy được ánh mắt dịu dàng của hắn.
Đừng sợ.
Cô tưởng như nghe được tiếng hắn, nhưng tất nhiên cô chưa nghe thấy giọng hắn bao giờ. Cô không nghe được, nhưng tiếng vọng đó lại rõ ràng vô cùng, quanh quẩn mãi trong lòng.
Trái tim rối loạn bỗng bình tĩnh lại, ấm áp, cô dần nới lỏng bàn tay đang bấu chặt vào váy hỉ.
Cô để hắn dẫn xuống xe, rồi cho hắn đưa qua cửa, để hắn ra hiệu cho cô nên hành lễ lúc nào, để hắn dắt cô vào phòng sau khi bái đường.
Sau đó, hắn mới nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang níu chặt quạt tròn của cô, đẩy nó qua, để gương mặt cô không còn bị nó che khuất.
Đến tận lúc này, cô mới nhìn thấy hắn.
Cặp nến đỏ tươi trên bàn cháy sáng, rọi tỏ cả căn phòng, đồng thời chiếu sáng cả nam nhân trước mắt.
Hắn buông mắt nhìn cô, giơ tay lên vuốt nhẹ mặt cô.
Tay hắn rất ấm, ấm vô cùng.
Đông Đông nín thở ngước nhìn hắn, thấy hắn mở miệng:
“Nàng thật xinh đẹp.”
Cơn xấu hổ bất ngờ bốc lên đầu, nhuộm thắm đôi bờ má.
Hắn lấy chiếc quạt tròn khỏi tay cô, đặt qua bên bàn, rồi cầm bình rượu lên rót vào chung bạch ngọc lá sen.
Chung bạch ngọc chạm khắc tinh xảo, giống hệt hoa sen Động Đình. Từng cánh hoa như xuyên thấu ánh sáng, hắn rót rượu vào từng chung, cầm ở mép ngoài rồi đưa một chung cho cô.
Đây là rượu giao bôi, Bạch Lộ từng nói một khi đã uống vào thì cô và hắn sẽ thành vợ chồng.
Đông Đông nhận lấy mà mặt đỏ tim đập, mới kề tới môi thì hắn lại nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Cô hơi ngạc nhiên nhìn hắn, trong một thoáng cô ngỡ là hắn đổi ý. Nào ngờ hắn kéo khẽ cánh tay cầm chung rượu của cô tới bên môi hắn, mở miệng chậm rãi nhấp một miếng.
Mặt Đông Đông đỏ bừng lên, ngay sau đó đã thấy hắn nghiêng chung của mình tới, đút rượu cho cô.
Chất rượu trôi vào miệng, hơi ngọt, còn thoang thoảng mùi hoa, vừa vào cổ họng đã làm bụng nóng lên cay cay, khiến tim đập nhanh hơn.
“Đây là rượu giao bôi sao?” Vì khẩn trương, cô mở miệng hỏi.
Hắn không đáp mà chỉ ngắm nhìn cô, rồi lại uống thêm một hớp rượu trong tay cô.
Cô cho là hắn muốn cô uống nữa, nên há miệng hớp thêm một hớp. Ngay lúc này hắn bỗng lấy lại chung rượu bên môi cô, đặt lên bàn. Đông Đông thộn mặt ra, vừa ngước mắt lên thì hắn đã cúi đầu xuống, hôn lên miệng cô.
Tiếp theo, cô cảm thấy một vị ngọt ngào ấm áp chảy vào miệng, đó là rượu. Rượu được hắn hâm nóng làm cô càng xấu hổ hơn, bất giác nuốt ực hớp rượu kia xuống.
Lưỡi hắn liếm từng giọt rượu như sương mai đọng trên môi cô, thấy đôi má cô hây hây đỏ như son thì mới hơi lùi lại, vuốt ve gương mặt nóng bừng của cô, rồi nói:
“Phải, đây là rượu giao bôi.”
Đông Đông rụt rè rũ mắt xuống, rồi lại nhấc lên, nhỏ giọng hỏi lại: “Vậy nên, chúng ta là phu thê rồi sao?”
Đôi mắt hắn tối lại, nói chậm rãi: “Vẫn chưa đâu.”
“Chưa sao?” Rõ ràng Bạch Lộ nói chỉ cần uống rượu giao bôi là xong mà. Cô nhìn hắn nghi ngờ, hỏi: “Còn phải làm gì nữa?”
“Còn phải động phòng.” Khóe môi hắn cong lên, nói.
Câu này làm rặng mây đỏ lại thổi lên đôi gò má.
“Á.” Đông Đông vừa thẹn vừa rối, mở hé miệng, nói: “Ta biết, ta không quên, ta chỉ nghĩ là chúng ta… đã…”
Càng nói tiếp mặt cô lại càng đỏ tới nỗi không nói nên lời, đành cắn môi, cúi đầu.
Hắn vươn tay ra, nâng gương mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng của cô lên, hỏi: “Nàng cởi áo cho ta, được không?”
Cởi áo?
Cô trợn mắt, hiểu ý.
“Ừ… Được…”
Đây vốn là chuyện cô phải làm, Đông Đông bị hắn nhắc nhở, luống cuống bước lên đưa tay cởi áo tháo thắt lưng giúp hắn. Nhưng khổ nỗi vì hồi hộp mà bàn tay cô lại mềm nhũn, đai lưng thì rộng, thắt cũng đơn giản, mà cô thử tới mấy lần mới cởi ra được. Tuy nhiên lớp áo bên trong vừa mỏng vừa dài, cô loay hoay thật lâu mới cởi ra được một lớp. Đợi cô cởi áo khoác cho hắn xong thì lòng bàn tay cũng ướp nhẹp mồ hôi.
Vì đã lập đông, nên hỉ phục tân lang của hắn cũng khá dầy, vừa cởi áo khoác ngoài ra, cô đã cảm thấy rõ mồn một nhiệt độ cơ thể hắn bao quanh cô.
Muốn cởi y phục cô phải đứng gần hơn, gần tới mức mùi hương trên người hắn xộc vào xoang mũi, len vào tận tim. Đông Đông cúi đầu cụp mắt, ngượng ngịu cởi áo tiếp cho hắn, cảm thấy tim đập nhanh khó tả.
Hôm ấy hắn và Đông Đông ăn cơm ở đó rồi mới đi.
A Linh cũng ngồi vào bàn, nhưng lại ở chỗ cách Tống Ứng Thiên xa tít.
Dịch Viễn nhớ cách đây rất lâu, lúc hắn vừa tới đây, nữ nhân này vẫn nề nếp ngồi cạnh thiếu gia Tống gia, hắn biết A Linh luôn muốn Tống Ứng Thiên thả cô ta ra đảo.
Theo hắn biết thì nữ nhân này đã tung ra hầu hết mọi cách, nhưng thiếu gia Tống gia vẫn chưa dao động lần nào.
Nhiều năm trôi qua, A Linh cũng chẳng bám dính Tống Ứng Thiên nữa, trên bàn cơm cũng không nói không rằng, tới liếc Tống Ứng Thiên cũng chẳng buồn, rõ ràng đã từ bỏ ý định dụ y thả cô ta ra khỏi đảo.
Thành ra bầu không khí trong bữa ăn rất kỳ dị, tuy cách nhau cả chiếc bàn dài nhưng sóng ngầm vô hình giữa hai người vẫn ầm ì qua lại.
Sau khi cơm nước xong thì trời cũng đã sụp tối.
Dịch Viễn và Đông Đông phụ dọn dẹp bát đĩa, trước khi ra về có băng ngang qua khoảng sân trước nhà, thấy trên chiếc bàn trong căn phòng đang mở toang cửa của A Linh đặt một chiếc đàn cầm, nhưng chiếc đàn cầm này đã đứt dây, không thể đàn được nữa.
A Linh cúi đầu nhìn chiếc đàn cầm, hoàn toàn không chú ý tới hắn và Đông Đông đang đứng ngay cửa. Mãi tới khi Đông Đông gọi to thì cô ta mới ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhưng không có bất kỳ hồi đáp nào.
“A Linh, muội và Dịch Viễn phải về rồi.” Đông Đông bước lên trước nhìn cô ta, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ có muốn thứ gì không? Lần sau tới muội sẽ mang cho tỷ.”
A Linh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, đáp lại ý tốt của cô chỉ bằng một câu:
“Ái tình là điều ảo tưởng nhất trên đời này, bất luận nam nhân này có thề non hẹn biển với cô tới đâu, rồi cũng tới ngày hắn ruồng bỏ cô. Nhưng không sao cả, tới lúc đó cô có thể tìm đến ta, ta sẽ cho cô thứ mà cô mong muốn nhất.”
Dịch Viễn nghe vậy thì lạnh mặt, bước nhanh lên, trầm giọng nói: “Cám ơn ý tốt của cô, nhưng việc này sẽ không bao giờ xảy ra.”
A Linh giương mắt nhìn thẳng hắn, đôi đồng tử lạnh lẽo: “Nhất định không bao giờ sao.”
“Cô cứ từ từ mà chờ đi!”
Hắn lạnh lùng nạt ngang, chẳng muốn để tâm tới nữ nhân này nữa, cầm lấy tay Đông Đông, ngoảnh mặt bỏ đi: “Nàng đừng nghe cô ta nói càn, chúng ta đi.”
Đông Đông không nhìn thấy hắn nói gì, chỉ biết là A Linh chọc giận hắn, vội hỏi: “Dịch Viễn, A Linh không có ý đó đâu, chàng đừng để bụng.”
Nữ nhân kia đích thị là có ý đó, nhưng hắn không tranh luận với cô, vì hắn biết tranh luận cũng chẳng ích gì. Đông Đông coi nữ nhân kia là bằng hữu, mà cô lại luôn một lòng với bằng hữu, không ai hiểu chuyện này hơn hắn cả. Cho nên hắn chỉ dừng bước, quay người lại nhìn cô, nhấn mạnh từng chữ:
“Ta tuyệt đối sẽ không ruồng bỏ nàng.”
Đông Đông nhìn hắn, đặt bàn tay nhỏ lên ngực hắn, cười nói: “Ta biết.”
Tuy cô nói thế, nhưng hắn có thể nhìn thấy trong mắt cô, cô không hiểu lắm, nhưng cô không muốn hắn giận nữa, vì vậy mới cố trấn an hắn.
Hắn không giận cô, vì hắn hiểu muốn giành được niềm tin của cô, muốn cô mở lòng với hắn thì cần nhiều thời gian hơn nữa.
Dịch Viễn hít thở sâu, mất một lúc mới bình tĩnh lại. Rồi bỗng hắn nắm lấy bàn tay đang đặt lên ngực mình, kéo cả người cô vào lòng.
Cô khẽ hít vào, nhưng không phản khán, chỉ ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn.
Cảm giác ôm cô tuyệt đến thế, nho nhỏ mà ấm áp.
Hai ngày nay, cứ như cả thế giới đều muốn phản đối hôn sự của hai người, làm hắn cứ mãi thấp thỏm phập phồng, thao thức suốt đêm vì sợ cô đổi y, hận không thể trông chừng cô từng khắc từng giây. Tới tận bây giờ được ôm cô vào lòng, trái tim thấp thỏm mới bình yên lại.
Nhưng cảm giác bình yên này chỉ trong thoáng chốc. Một giây sau, đằng sau đã oang oang tiếng khiển trách cợt nhả của Tô Tiểu Mị:
“Tiểu tử thối, còn chưa thành thân mà cậu giở trò gì thế hả? Còn không chịu thả Đông Đông ra mau!”
Hắn không muốn thả, hắn muốn ôm lấy cô, vứt hết tất cả những thứ rắc rối buồn phiền, cưỡi khoái mã cao chạy xa bay.
Nhưng hắn đoán cô sẽ không đồng ý, bà quản gia Tô Tiểu Mị không thể nào để cho hắn làm vậy. Cho nên kết quả là hắn vẫn thả tay ra, xoay người đối diện với Tô Tiểu Mị.
“Tô gia.” Đông Đông nhận ra sự có mặt của Tô Tiểu Mị thì thẹn chín cả mặt, gần như rụt hết cả người ra sau lưng Dịch Viễn.
Tô Tiểu Mị nhìn cô cười, chỉ nói: “Thuyền tới rồi, Tam thẩm đang chờ ở bến, đi thôi.”
Hắn nghe vậy bèn dắt tay Đông Đông, theo Bạch Lộ và Tô Tiểu Mị rời khỏi đây.
Chẳng bao lâu thì tới thuyền, Đông Đông và Bạch Lộ ngồi vào trong mui thuyền, hắn và Tô Tiểu Mị đứng ở mũi thuyền, bỗng nghe thấy trên đảo vọng tới tiếng đàn du dương.
Một khúc nhạc trầm bổng khoan thai, như nước như gió, cực đẹp.
Nó khiến người ta khó lòng tưởng tượng, người tấu lên bài nhạc ấy là một yêu nữ lạnh lẽo như tuyết. Nhưng trên đảo chỉ một người có đàn, tuy vừa rồi cô ta còn tỏ ra xem thường chiếc cầm đó, nhưng giờ đây lại gảy lên dây đàn mà nam nhân kia đặc biệt sửa lại cho cô ta.
Sau đó hắn sực giác ngộ.
Có lẽ mười mấy năm qua, thiếu gia Tống gia không phải chỉ giam giữ cô ta mà thôi.
“Nữ nhân kia rốt cuộc là yêu hay quỷ?” Vấn đề này hắn còn chưa nghĩ kịp đã bật thốt ra lời.
Họ Tô nhìn về phía Bạch Lộ trong mui thuyền đằng trước, đáp mà mắt không chớp: “Cô ta không phải yêu cũng chẳng phải quỷ, mà là một vu nữ sống đã ngàn năm.”
Hắn sửng sốt nhìn Tô Tiểu Mị, gạt phăng đi: “Lão nói đùa à, con người sao sống nổi ngàn năm?”
Tô Tiểu Mị cười tự giễu: “Đúng vậy, con người sao sống được ngàn năm? Sao có thể nhiều năm không già? Sao có thể đứt đuôi tái sinh như thằn lằn chứ?”
Dịch Viễn im lặng nhìn y chằm chằm, hắn nghĩ y đang nói đùa, nhưng cũng biết nữ nhân kia không phải người thường.
“A Linh là một vu nữ sống ngàn năm thật sao?” Lát sau hắn vẫn không nhịn được hỏi tiếp.
Tô Tiểu Mị chỉ hé môi cười đáp: “Đúng, cô ta là thuốc đại bổ cho yêu quái, ăn máu thịt cô ta có thể sống lâu tăng sức mạnh, cho nên Tống Ứng Thiên mới giam cô ta lại, bày trận pháp trong ngoài đảo quỷ vì cô ta, để cô ta không bị yêu quái bắt ăn thịt.”
Hắn trừng mắt nhìn cách nói chuyện bông lơn của người này, không phân biệt nổi là thật hay đùa. Nhưng lần này hắn không đần tới nỗi hỏi thêm nữa, vì hắn hiểu rõ nếu người này không muốn nói, thì dù hắn có bóp miệng y thì cũng chả moi được gì.
Ngày đại hỉ, Ứng Thiên Đường giăng đèn kết hoa, bên ngoài đường chật ních người tới xem trò vui.
Tầm mấy ngày trước Đông Đông đã được đưa tới Ứng Thiên Đường đợi xuất giá. Vào ngày xuất giá, dưới sự sắp xếp của Bạch Lộ và Tô Tiểu Mị, phu phụ Tống gia giữ chức trưởng bối nhà mẹ, đưa cô ra cửa.
Đông Đông ngồi lên xe hỉ, tâm trạng vừa hồi hộp vừa thấp thỏm.
Dọc đường đi dù cô không nghe thấy tiếng người, nhưng có thể cảm giác được bầu không khí nghẹt thở này.
Thật ra cô không nhớ rõ mình đã vượt qua ngày đó bằng cách nào, chỉ nhớ rằng từ sáng Bạch Lộ và Tống phu nhân đã chuẩn bị nước tắm để cô lau người, còn cùng nhau chải tóc, thoa son cho cô nữa. Thậm chí hai người họ còn mang một bộ giá y đỏ thẫm tới để cô mặc vào.
Vì căng thẳng nên cô hoàn toàn quên hỏi nó lấy từ đâu, mà chỉ để mặc hai người trang điểm cho mình. Sau đó bị nhét cho một cây quạt rồi đưa lên xe hỉ, cuối cùng lên đường vào thành, băng qua hơn nửa tòa thành lớn.
Lúc xe hỉ đỗ lại thì trời đã hoàng hôn, trong thoáng chốc, Bạch Lộ đưa hôn vội vàng chạm vào bàn tay nhỏ của cô: “Đông Đông, cây quạt này dùng để che mặt lại.”
Đông Đông thấy, mới nhớ tới tập tục mà tỷ ấy đã nhắc đi nhắc lại năm lần bảy lược, hấp tấp giơ quạt tròn lên, che khuất mặt mình.
Sau đó một cơn gió thổi tới, cô biết có người vén màn xe lên.
Trong khoảnh khắc đó, cô đột nhiên thấy sợ.
Cô không nghe thấy âm thanh, cũng chẳng nhìn thấy quang cảnh ngoài xe, thứ mà cô thấy gần nhất chỉ có bộ y phục đỏ thẫm, bàn tay đang nắm chặt quạt tròn và mũi giầy ló ra dưới làn váy của mình.
Tất cả đều hư ảo không chân thật.
Thậm chí cô còn không biết đôi giày mình đang mang trên chân ở đâu ra, vì cô chưa bao giờ dùng giầy thêu.
Trong phút chốc, lòng bỗng hoang mang bấn loạn, cô không nghe được cũng chẳng nhìn thấy, nỗi sợ hãi từ từ vồ lấy cô, chiếc quạt tròn che mất tầm mắt bỗng khiến cô khó thở. Dù Bạch Lộ đã nói bái đường xong, vào động phòng mới được bỏ quạt ra, nhưng cô lại hoảng tới mức muốn giật phăng chiếc quạt này ra ngay lập tức, để thấy rõ mọi thứ.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay rộng đã nắm lấy bàn tay cô dưới làn váy hỉ.
Bàn tay đó không nắm lấy vội vàng, không gấp gáp kéo cô xuống xe, mà chỉ nhẹ nhàng phủ lên bàn tay nhỏ bé đã trắng bệch ra vì căng thẳng. Bàn tay kia ngăm đen, lớn gấp đôi bàn tay cô, ngón tay và lòng bàn tay có vài vết chai, trên mu bàn tay còn có một vết phỏng cũ đã liền miệng.
Đó không phải là bàn tay mà một thiếu gia sống an nhàn sung sướng nên có, nhưng thiếu gia mà cô biết lại có một đôi bàn tay như thế.
Bàn tay kia vô cùng rắn chắc, vả lại còn ấm tới nỗi không gì sánh bằng.
Cô biết, đó là hắn.
Hắn không giục cô mà chỉ chờ đợi.
Trong mơ hồ, cô có thể nhìn thấy gương mặt hắn hiện lên trong óc, thấy hắn mở miệng nói với mình.
Đừng sợ.
Nhìn bàn tay vững chãi của hắn, cô có thể thấy được ánh mắt dịu dàng của hắn.
Đừng sợ.
Cô tưởng như nghe được tiếng hắn, nhưng tất nhiên cô chưa nghe thấy giọng hắn bao giờ. Cô không nghe được, nhưng tiếng vọng đó lại rõ ràng vô cùng, quanh quẩn mãi trong lòng.
Trái tim rối loạn bỗng bình tĩnh lại, ấm áp, cô dần nới lỏng bàn tay đang bấu chặt vào váy hỉ.
Cô để hắn dẫn xuống xe, rồi cho hắn đưa qua cửa, để hắn ra hiệu cho cô nên hành lễ lúc nào, để hắn dắt cô vào phòng sau khi bái đường.
Sau đó, hắn mới nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang níu chặt quạt tròn của cô, đẩy nó qua, để gương mặt cô không còn bị nó che khuất.
Đến tận lúc này, cô mới nhìn thấy hắn.
Cặp nến đỏ tươi trên bàn cháy sáng, rọi tỏ cả căn phòng, đồng thời chiếu sáng cả nam nhân trước mắt.
Hắn buông mắt nhìn cô, giơ tay lên vuốt nhẹ mặt cô.
Tay hắn rất ấm, ấm vô cùng.
Đông Đông nín thở ngước nhìn hắn, thấy hắn mở miệng:
“Nàng thật xinh đẹp.”
Cơn xấu hổ bất ngờ bốc lên đầu, nhuộm thắm đôi bờ má.
Hắn lấy chiếc quạt tròn khỏi tay cô, đặt qua bên bàn, rồi cầm bình rượu lên rót vào chung bạch ngọc lá sen.
Chung bạch ngọc chạm khắc tinh xảo, giống hệt hoa sen Động Đình. Từng cánh hoa như xuyên thấu ánh sáng, hắn rót rượu vào từng chung, cầm ở mép ngoài rồi đưa một chung cho cô.
Đây là rượu giao bôi, Bạch Lộ từng nói một khi đã uống vào thì cô và hắn sẽ thành vợ chồng.
Đông Đông nhận lấy mà mặt đỏ tim đập, mới kề tới môi thì hắn lại nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Cô hơi ngạc nhiên nhìn hắn, trong một thoáng cô ngỡ là hắn đổi ý. Nào ngờ hắn kéo khẽ cánh tay cầm chung rượu của cô tới bên môi hắn, mở miệng chậm rãi nhấp một miếng.
Mặt Đông Đông đỏ bừng lên, ngay sau đó đã thấy hắn nghiêng chung của mình tới, đút rượu cho cô.
Chất rượu trôi vào miệng, hơi ngọt, còn thoang thoảng mùi hoa, vừa vào cổ họng đã làm bụng nóng lên cay cay, khiến tim đập nhanh hơn.
“Đây là rượu giao bôi sao?” Vì khẩn trương, cô mở miệng hỏi.
Hắn không đáp mà chỉ ngắm nhìn cô, rồi lại uống thêm một hớp rượu trong tay cô.
Cô cho là hắn muốn cô uống nữa, nên há miệng hớp thêm một hớp. Ngay lúc này hắn bỗng lấy lại chung rượu bên môi cô, đặt lên bàn. Đông Đông thộn mặt ra, vừa ngước mắt lên thì hắn đã cúi đầu xuống, hôn lên miệng cô.
Tiếp theo, cô cảm thấy một vị ngọt ngào ấm áp chảy vào miệng, đó là rượu. Rượu được hắn hâm nóng làm cô càng xấu hổ hơn, bất giác nuốt ực hớp rượu kia xuống.
Lưỡi hắn liếm từng giọt rượu như sương mai đọng trên môi cô, thấy đôi má cô hây hây đỏ như son thì mới hơi lùi lại, vuốt ve gương mặt nóng bừng của cô, rồi nói:
“Phải, đây là rượu giao bôi.”
Đông Đông rụt rè rũ mắt xuống, rồi lại nhấc lên, nhỏ giọng hỏi lại: “Vậy nên, chúng ta là phu thê rồi sao?”
Đôi mắt hắn tối lại, nói chậm rãi: “Vẫn chưa đâu.”
“Chưa sao?” Rõ ràng Bạch Lộ nói chỉ cần uống rượu giao bôi là xong mà. Cô nhìn hắn nghi ngờ, hỏi: “Còn phải làm gì nữa?”
“Còn phải động phòng.” Khóe môi hắn cong lên, nói.
Câu này làm rặng mây đỏ lại thổi lên đôi gò má.
“Á.” Đông Đông vừa thẹn vừa rối, mở hé miệng, nói: “Ta biết, ta không quên, ta chỉ nghĩ là chúng ta… đã…”
Càng nói tiếp mặt cô lại càng đỏ tới nỗi không nói nên lời, đành cắn môi, cúi đầu.
Hắn vươn tay ra, nâng gương mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng của cô lên, hỏi: “Nàng cởi áo cho ta, được không?”
Cởi áo?
Cô trợn mắt, hiểu ý.
“Ừ… Được…”
Đây vốn là chuyện cô phải làm, Đông Đông bị hắn nhắc nhở, luống cuống bước lên đưa tay cởi áo tháo thắt lưng giúp hắn. Nhưng khổ nỗi vì hồi hộp mà bàn tay cô lại mềm nhũn, đai lưng thì rộng, thắt cũng đơn giản, mà cô thử tới mấy lần mới cởi ra được. Tuy nhiên lớp áo bên trong vừa mỏng vừa dài, cô loay hoay thật lâu mới cởi ra được một lớp. Đợi cô cởi áo khoác cho hắn xong thì lòng bàn tay cũng ướp nhẹp mồ hôi.
Vì đã lập đông, nên hỉ phục tân lang của hắn cũng khá dầy, vừa cởi áo khoác ngoài ra, cô đã cảm thấy rõ mồn một nhiệt độ cơ thể hắn bao quanh cô.
Muốn cởi y phục cô phải đứng gần hơn, gần tới mức mùi hương trên người hắn xộc vào xoang mũi, len vào tận tim. Đông Đông cúi đầu cụp mắt, ngượng ngịu cởi áo tiếp cho hắn, cảm thấy tim đập nhanh khó tả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook