Phát hiện có người lại gần, Trì Tiên Thanh quay đầu lại, đối diện là một cô gái trẻ đẹp mặc đồng phục.
"Xin chào!" Cô ấy gật đầu nhẹ, hít một hơi tay đưa ly đồ uống, có chút ngượng ngùng nói: "Môi ngài hơi khô, có lẽ do cơ thể mất nước, xin hãy nhận ly cà phê này."
Hai tay Trì Tiên Thanh vừa bị chó giẻ lau liếm, cậu đổ ra một chút dung dịch sát khuẩn mình mang theo, cẩn thận dùng khăn giấy lau sạch tay.

Có hơi bất ngờ nhưng cũng không từ chối, cậu đưa tay ra nhận, một tay lôi ví ra hỏi giá tiền.
Cô gái dường như vừa hoàn thành nhiệm vụ, đôi môi xinh khẽ cười, ánh mắt sáng lên một chút, không trả lời vội vã rời đi.
Cầm cốc cà phê khó hiểu trong tay, Trì Tiên Thanh nhìn chằm chằm vào bóng lưng nữ phục vụ một lúc lâu cho đến khi cô nàng biết mất sau lối ngoặt.
Cốc giấy còn ấm, cậu cắm ống hút vào nhấp một ngụm, Latte hương dâu.
Sau khi nghĩ lại, Trì Tiên Thanh do dự giữa việc uống hết hay vứt nó vào thùng rác.
Giọng nói trong điện thoại rất quen thuộc, dẫu có trẻ hơn nhưng giọng điệu ngả ngớn vẫn giống hệt thanh âm Thích Dã thì thầm với cậu trong đêm đông năm đó.
Nếu đã theo nghiệp game thủ, sớm muộn gì cũng sẽ phải gặp mặt.

Trì Tiên Thanh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để lại lần nữa trở thành kẻ thù.

Nhưng không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện này, một giọng nhỏ nhẹ xấu xa.
Cậu đứng hiên ngang bên cạnh thùng rác, đôi mắt nhìn thẳng, nhếch môi, uống cạn ly Latte Dâu tây rồi ném cốc giấy vào thùng rác.
Nhân viên tiếp tân đặt bộ đàm xuống, gương mặt tươi cười.
Dường như đã quên đi các quy định trước đó, không có bất cứ vấn đề gì xảy ra, nhân viên chủ động đề nghị đóng gói, cân hàng hoá, đem con chó giẻ lau đến phòng ký gửi vật phẩm đặc biệt.
Mặc dù trong lòng Trì Tiên Thanh cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không quá để tâm, cậu tranh thủ làm thủ tục lên máy bay.
Mười một tiếng sau, cậu cùng với chó giẻ lau xuống máy bay.
Giẻ lau không sợ bị nhốt trong lồng, dường như trong não bộ của nó nhận định cái hộp này khá an toàn, bộ lông rậm rạp che đi khung cảnh trước mắt, nó ngoan ngoãn nằm yên suốt chặng đường.
Chuyến bay bị trì hoãn, hiện tại, Trung Quốc mới bốn giờ sáng, thành phố gần biển nằm ở phía Bắc, chân trời hơi hừng sáng, sương mù mờ ảo chầm chậm trôi đan xen nhau.
Trì Tiên Thanh kéo cao dây khóa lên tới cằm, không khí mang theo hơi ẩm, theo gió len lỏi qua lớp áo chạm vào cơ thể, thổi từng đợt khí se se lạnh.
Thiếu niên mặc quần áo mỏng, thân hình gầy guộc, cái lạnh quét qua làm người lạnh gáy, nổi da gà.


Cốc nước nóng uống trước khi xuống máy bay chẳng có tác dụng gì, càng khiến cậu lạnh hơn.
Trì Tiên Thanh run rẩy nghiến răng, hai tay siết chặt bước ra sảnh chờ lác đác người.
Mu bàn tay đột nhiên nóng lên, Trì Tiên Thanh quay sang nhìn, một người đàn ông tay cầm một túi bánh bao nóng hôi hổi đặt lên tay cậu.
"...Anh?"
"Ừ!" Anh Trì lấy vali từ tay cậu, đưa túi bánh bao qua: "Vừa rồi anh còn đang nghĩ mất bao lâu mới tìm thấy em."
"Anh bận việc, không cần mất công đi đến đón em." Nhìn vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh trai, Trì Tiên Thanh do dự nhìn sang chỗ khác, mở túi ra cắn một miếng, vỏ bánh mềm, nhân đậu đỏ deo dẻo có vị ngọt.
"Anh không tới để em ói đến ngất trên taxi à?" Anh Trì búng trán cậu: "Đang nghĩ gì thế?"
"Ngồi trên tàu điện ngầm một tiếng nữa thôi, em cũng không say xe nặng thế." Trì Tiên Thanh nuốt thức ăn xuống, giọng điệu nghiêm túc.
Anh trai hơn cậu tám tuổi, làm việc trong một công ty luật, phụ trách các hoạt động kinh doanh và nội bộ, nói đơn giản là giải quyết tất cả các sự vụ lớn nhỏ từ trong ra ngoài.

Con người quanh năm mặc bộ đồ tây màu tối trông vừa uy nghiêm tự tin lại trưởng thành, đáng tin cậy, nếu bỏ đi cái tính cuồng em trai chắc chắn sẽ càng hoàn hảo hơn.
Vì sợ anh đến đón sẽ tiêu tốn thời gian nghỉ ngơi vốn ít ỏi, Trì Tiên Thanh cố tình không thông báo kế hoạch về nước với anh, kết quả vẫn có người khác nói cho anh biết.

Lột bỏ lớp giấy lót, Trì Tiên Thanh cắn miếng bánh cuối cùng, anh Trì lấy từ trong cặp ra túi bánh bao thứ hai.
Trì Tiên Thanh dở khóc dở cười, vừa xuống máy bay bị gió thổi rét run, ăn một cái bánh bao là đủ ấm bụng rồi, không thể nhét thêm cái thứ hai.

Cậu nhận lấy túi nhưng không mở ra, bánh bao không lớn, ôm ủ ấm cũng được.
Cậu vo tròn túi ni lông và giấy vụn thành một cục nắm trong tay, đợi đến khi đi tới thùng rác sẽ vứt.
Trước khi lên xe, cậu lấy hai miếng dán say tàu xe anh Trì chuẩn bị, dán vào phía sau tai.

Cậu ngồi ở ghế phụ, hạ cửa sổ xe xuống, ngay phía dưới gương chiếu hậu treo một túi thơm, túi thơm trong suốt kết từ hoa và cỏ, bên trong chứa vỏ cam không khí quyện mùi hương thanh thoát vô cùng thoải mái.
Trì Tiên Thanh bẻ bánh bao thành những mẩu nhỏ bỏ vào trong lồng, con chó ngửi thấy mùi, dụi mũi sủa một tiếng trầm thấp, đứng lên chậm rãi nhấm nháp.
"Đây là chó của em à?" Anh Trì lái xe cẩn thận qua từng khúc cua, tăng tốc hay giảm tốc đều chú ý, trong lúc chờ đèn đỏ, anh quay đầu hỏi: "Bẩn thỉu thế này, không giống chủ nhân."
Sau khi ra nước ngoài, Trì Tiên Thanh ít khi gặp mặt anh trai, số lần đi cùng nhau lại càng ít hơn.


Mỗi lần gặp nhau đều là ở trên cung đường quen thuộc.

Trì Tiên Thanh nuốt xuống, cơ thể hình thành phản xạ có điều kiện ngả người ra sau.

Còn chưa nghiêng người hay lắc lư trong bụng đã xuất hiện cảm giác buồn nôn.

Cậu giật mình, bật cười: "Hôm nay là ngày đầu tiên nuôi, có thể châm chước."
Đi qua cây cầu dài, anh Trì tắt máy, chọn một vị trí khuất, đậu xe ở ven đường: "Giờ em qua chỗ anh hay về nhà?"
Sớm muộn gì cũng phải làm điều này, không chút do dự, cậu thẳng thắn nói: "Em muốn một thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử."
Anh Trì hạ giọng, nghiêm túc gọi cậu bằng cả họ tên, nói: "Ở nước ta không có luật nào cho phép con cái bỏ cha mẹ, chỉ có thể chấm dứt khi một bên qua đời."
"Em không cần pháp luật cho phép, chỉ cần hai bên thỏa hiệp." Trì Tiên Thanh nhẹ giọng nói.

Nếu như không phải lúc cậu trở thành game thủ chuyên nghiệp, bà ấy năm lần bảy lượt lợi dụng thân phận mẫu tử yêu cầu cậu chu cấp phí phụng dưỡng cao ngất, có lẽ cậu cũng không đi đến bước đường này.
"Tại sao?" Anh Trì giơ tay cởi hai nút áo sơmi, mở cổ áo, giọng nói bị đè nén như thú dữ: "Bốn năm trước, anh không cản em đến Anh, anh nghĩ em cũng sẽ giống anh, thoát ra khỏi nó được.

Nhưng hoá ra anh nhầm, mới có hai năm em đã chơi lại piano, lại được rất nhiều người ngưỡng mộ, tán thưởng, rõ ràng em có tài năng bẩm sinh.

Đến bây giờ em vẫn tin lựa chọn của em là chính xác sao?"
Con chó giẻ lau lại nằm xuống nhắm mắt lại, ăn rồi ngủ, hết ngủ lại ăn, Trì Tiên Thanh thật muốn đặt cho nó một cái tên giống lợn.

Nhưng có vẻ nó có chút say máy bay, cả chuyến bay đều ngoan ngoãn, vẫn nên đặt một cái tên đẹp thì tốt hơn.


Chẳng hạn như: Quái vật lông dài, Lulu mực, Cún con bẩn thỉu.
Những suy nghĩ cứ đến rồi đi, khó mà tập trung nghĩ về những gì đã xảy ra vừa qua.

Có người từng nói với cậu, như vậy là trốn tránh, lúc ấy cậu không giải thích, sau này rất muốn nói cho người đó biết, thực ra không phải trốn tránh mà là từ bỏ.
Anh Trì tháo kính xuống, day day chân mày, chấp nhận xuống nước, vỗ vào bả vai Trì Tiên Thanh: "Nhìn vào mắt anh."
Trì Tiên Thanh chậm rãi, quét mắt qua bầu trời xám xanh trên cửa kính xe, nhìn chằm chằm anh trai, bình tĩnh nói: "Tuy là không thể, nhưng em thực sự muốn thông qua ánh mắt, cho anh nhìn thấy tất cả những gì em đã chứng kiến."
Vẻ mặt cau có của anh Trì dần giãn ra, chân mày nhướng lên, anh hắng giọng một cái thản nhiên như không có gì, xoa tóc cậu: "Tuỳ em đấy."
Trì Tiên Thanh điều chỉnh hạ thấp lưng ghế, đặt lồng thú cưng ra ghế sau rồi lại chỉnh ghế lại.

Anh Trì khởi động xe lần nữa, cảnh quan phố xá cứ thế lùi lại phía sau.
Trì Tiên Thanh cúi đầu xuống vuốt lại mái tóc xù.

Hệt như khi còn nhỏ luôn được hỏi mấy câu như ước mơ là gì? Lớn lên muốn trở thành người thế nào? Cậu chủ động nhắc đến dự định tương lai của mình, vành tai hơi nóng, giọng điệu bình thường: "Em muốn chơi thể thao điện tử, theo nghiệp game thủ."
"Ừ!" Anh Trì nhướng mi, chăm chú nhìn phía trước.
"Thời gian đầu, có thể sẽ không nổi tiếng, cũng không có thu nhập." Trì Tiên Thanh ngửi thấy mùi cam trong không khí, cậu nâng cửa kính xe lên, không thấy có chút say xe nào.
"Ừ" Anh Trì gật đầu, hai tay đánh lái.
"Em không phải vì mấy cái đó mới làm vậy đâu." Trì Tiên Thanh nói thêm, quay mặt đi, để ý có dải băng trắng dính vào lỗ thông gió, cậu kéo nó ra, dải băng chạm vào đầu ngón tay mềm mềm, nhìn gần, là lớp mạng bám vào vỏ cam.
"Anh biết." Anh Trì ngả người ra sau, tắt máy, rút chìa khoá ra, khoé miệng giương cao trên khuôn mặt chững chạc: "Em cứ làm những gì em muốn, không cần vì bất cứ ai."
Đường đến công ty không gặp trở ngại gì, lúc này đã hơn sáu giờ.
Anh Trì trúng tuyển chuyên ngành luật, thi đỗ bằng luật sư, sau đó đổi hết công ty này sang công ty khác, cuối cùng quyết định đến công ty này, không vướng bận, không gò ép.

Trì Tiên Thanh khi đó vẫn là một học sinh trung học đang trong thời kỳ nổi loạn, mỗi ngày đều tính chuyện đập đàn và đi bụi.
Lần đầu tiên cậu đến nơi này đã là cách đây năm năm rồi.
Công ty ở hướng Bắc, mặt tiền quay về phía Nam, khu văn phòng gắn cửa sổ kính sát đất đón ánh sáng mặt trời.

Bầu trời rất sáng, không gian một màu trắng, không thấy được mặt trời, cảnh biển phía xa mênh mông và tĩnh lặng, như một tấm thảm dày bị phủ lên những con sóng nhấp nhô trắng xoá.
Dự là khoảng hai ba tiếng nữa ánh nắng sẽ tràn ngập căn phòng, nóng đỏ cả mắt.
Anh Trì vừa bước vào văn phòng đã bị gọi lại, có hai luật sư vừa đi công tác về, họ đến mở cửa lúc bốn giờ, đang rót cà phê và kiểm tra hồ sơ.
Anh Trì day day thái dương, đưa cho Trì Tiên Thanh chìa khoá xe và một túi bánh bao trứng sữa vừa lấy ra từ bên hông cặp táp, vẫn còn ấm.


Anh chậm rãi nói ngắn gọn: "Ở khu uống nước có lò vi sóng, hâm nóng rồi ăn.

Đến văn phòng đợi anh, đến phòng họp rồi rẽ phải, phòng đó ở trong cùng."
Trì Tiên Thanh rất giỏi đánh giá phương hướng, tay cầm đầy đồ, cậu nhanh chóng tìm thấy văn văn phòng.

Mới vừa ăn một cái bánh bao nhân đậu đỏ, bụng còn no, cậu không thèm ăn, cũng không đi tìm lò vi sóng ở khu vực uống nước.
Văn phòng sạch sẽ, sàn gỗ không một hạt bụi, Trì Tiên Thanh ngồi trên ghế sô pha, dùng hai tay nâng cái lồng lên nhìn vào bên trong.

Con chó giẻ lau dáng vẻ uể oải, cậu bẻ một mẩu bánh bao nhét vào, nó xoay một vòng rồi chổng mông ra, so ra nó còn say máy bay hơn cả cậu.
Cửa bên phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trì Tiên Thanh ngẩng đầu lên, không phải anh Trì.

Người đó vui vẻ giới thiệu: "Tôi là trợ lý của anh Trì, anh Trì chắc sẽ bận một lát, cậu muốn uống cà phê hay trà không?"
Trì Tiên Thanh gật đầu cảm ơn: "Tôi có thể tự pha được."
Trợ lý như quen thân đã lâu, ngồi xuống trò chuyện với cậu: "Tôi nghe anh Trì nói cậu thích chơi game, cậu đã từng chơi Hero Totem(*) chưa?"
"Chưa từng."
"Nghĩ tới thật tiếc, mấy nay đang diễn ra giải đấu quốc tế rất hoành tráng." Biểu cảm của người trợ lý vô cùng rạng rỡ, ngay sau đó anh ta thở dài thườn thượt: "Nhưng mà không may cho chúng ta, cả hai đội quốc gia từng thi đấu trước đây đều thua ở vòng loại trực tiếp.

Đáng xấu hổ là còn chuyện xảy ra ở nước ngoài, trên mạng giờ toàn lời mắng chửi.

Bây giờ hoặc là để người ta phỉ nhổ hoặc là từ bỏ thi đấu chuyên nghiệp.

Hình như có lệnh cấm thi đấu rồi."
"Bị cấm...đội nào bị cấm?" Lòng Trì Tiên Thanh chùng xuống, cậu chỉ nhớ đội tuyển Úc đã thắng giải này, không nghĩ tới còn dẫn đến nhiều chuyện như vậy.
Người trợ lý rất quan tâm đến thể thao điện tử, không cần suy nghĩ đã thốt lên: "Là JFY, đội trưởng của họ là Thích Dã."
___________
(*)英雄图腾: Mình không tra được game này, ra mấy game khác thôi, đại khái tìm thì ra game MOBA, có lẽ tác giả cố ý viết chệch đi, kết quả tìm kiếm hầu hết là game Vương giả vinh diệu, Liên minh huyền thoại...!(thể loại game MOBA như Liên quân mobile)...!Nếu là game MOBA PC có giải đấu quốc tế...mạnh dạn đoán game mà tác giả nói đến là Liên minh huyền thoại hoặc Dota...!Nếu Vương giả vinh diệu có...giải PC thì chắc là nó í, mình cũng không rõ nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương