Tiểu Nguyệt Nha
-
Chương 5: Sao không tiếp tục nhìn?
Edit: Simi
Phòng học của lớp 17 trống trơn.
Nhìn qua khung cửa sổ, Nhạc Nha thấy có mấy bạn học nằm gục xuống bàn ngủ trưa, cũng có bạn học nữ đang lật sách học bài.
"...muốn nghĩ tới cũng không nghĩ được."
"Vậy thì cậu cứ mơ đi."
Lương Thiên và Triệu Minh Nhật cãi nhau ầm ĩ đi lên cầu thang bên cạnh, nhìn thấy Nhạc Nha cùng một nữ sinh khác đang đứng đó.
Lương Thiên đảo tròn mắt, lại gần hỏi: "Bạn học mới, lén lút ở đây làm gì vậy?"
Nhạc Nha bị câu hỏi bất thình lình của cậu ta làm giật mình.
"Sao lại dọa con gái người ta vậy." Triệu Minh Nhật đập cậu ta một cái, sau đó cười hì hì hỏi: "Có chuyện gì à? Bọn tôi nhất định sẽ giúp cậu."
Lương Thiên nói: "Hay là mới đến nên không biết đường, cậu muốn đi đâu tôi có thể dẫn cậu đi."
"Để tên mù đường như cậu dẫn đi à." Triệu Minh Nhật phá ngang, quay sang nhìn Nhạc Nha, "Nếu có người khi dễ cậu, có thể nói với bọn này, anh đây sẽ đi đập hắn một trận."
Nhạc Nha nghe hai người tôi một câu cậu một câu mà hát Song Hoàng [1].
[1] một thể loại hát đôi, một người diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc đọc thoại.
Một người tóc vàng, một người tóc đỏ, sáng chói khiến mắt cô như muốn nhảy loạn.
Dù ấn tượng của Nhạc Nha với bọn họ không tốt lắm, nhưng nghĩ đến nam sinh kia giúp cô chuyển sách hình như cũng không quá tệ, có lẽ hai người này cũng vậy.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Hai cậu biết Trần Dạng không? Lớp 17 á."
Trên hành lang yên tĩnh trở lại.
Cả buổi trời, Lương Thiên cho là tai của mình đã nghe nhầm: "Cậu hỏi ai?"
"Trần Dạng." Sợ họ không biết, Nhạc Nha còn giải thích: "Nhĩ đông Trần, Dạng trong nhộn nhạo."
Lương Thiên sửng sốt, nước mắt như chảy ra vì muốn bật cười, xoa xoa mái tóc đỏ của mình, "Cậu không biết Trần Dạng lớp 17?"
Nhạc Nha tuy nghi hoặc, nhưng vẫn "Ừ" một tiếng.
Tạ Khinh Ngữ kéo tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Nghe có vẻ như cậu ta rất nổi tiếng, chẳng lẽ có chuyện gì à?"
Nhạc Nha lắc đầu.
Triệu Nhật Minh hỏi: "Cậu thật sự không biết?"
Lương Thiên cũng buồn bực, chuyện gì thế này, không phải đã nói chuyện với nhau mấy lần, hôm nay còn giúp khiên sách giúp, kết quả làm cả buổi mà ngay cả tên cũng không biết.
Dạng ca làm người thất bại vậy à.
Triệu Nhật Minh tuy không biết xảy ra sự tình gì, nhưng cũng không ngại tiếp lời bạn mình: "Cậu xác định là Dạng trong nhộn nhạo?"
Cái này đúng là nhộn nhạo thiệt đó.
Dạng ca có biết tên của mình được giải thích như vậy không nhỉ?
Nhạc Nha không thể nghe tiếp giọng điệu kì quái của họ nữa, cộng thêm bộ dáng thiếu niên bất lương của họ, cô chưa từng tiếp xúc qua, nói nhỏ: "Khinh Ngữ, tụi mình về đi."
"Ừ." Tạ Khinh Ngữ và cô quay người chuẩn bị về lớp.
"Trần Dạng á." Lương Thiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Tụi này không có ý gì đâu, cậu ấy bây giờ không có ở trong lớp, cậu muốn tìm cậu ấy thì đến vào giờ tự học buổi tối ấy."
Nhạc Nha liếc cậu ta một cái, "Cám ơn, tôi biết rồi."
Tiết tự học buổi tối sao cô có thể ra khỏi lớp, đều có giáo viên canh chừng mà, hơn nữa cô cũng không có khả năng trốn tiết tự học này.
Lương Thiên cười tủm tỉm: "Đi thong thả nha."
Nghe thấy lời này, Nhạc Nha đi càng nhanh hơn, cùng Tạ Khinh Ngữ trở về lớp, bạn học đến hơn phân nửa, đều đang đọc sách.
Tạ Khinh Ngữ thất vọng nói: "Không nghĩ tới là cậu ta không có ở trong lớp, haiz."
Mới đầu khi nghe Nhạc Nha kể, cô ấy đặc biệt hiếu kì rốt cuộc là người thế nào mới được chú Nhạc chọn trúng, nhất định là điều kiện rất hà khắc.
Nói cách khác rất có thể là học sinh nghèo khó rồi.
Vấn đề khác khiến cô ấy trăm mối vẫn không thể giải thích được là, chú Nhạc không cho Nhạc Nha biết rõ chuyện này, trước kia tại cơ sở chính, theo đạo lý cũng không sợ đụng mặt mới đúng.
Tạ Khinh Ngữ suy đoán nói: "Chẳng lẽ chú Nhạc sợ cậu quen nam sinh kia? Sợ cậu bị lừa đi á?"
Nhạc Nha lắc đầu, "Sao vậy được."
Tạ Khinh Ngữ ngày càng cảm thấy suy nghĩ này rất chính xác, "Cậu không biết về nam phượng hoàng à, mượn sức của bạch phú mỹ [2] để thăng quan tiến chức, sau đó cướp tài sản, bỏ vợ bỏ con, lấy vợ trẻ xinh đẹp."
[2] ý chỉ những người phụ nữ xinh đẹp, da trắng trẻo, gia cảnh tốt
Nhạc Nha nghe cô ấy nói cứ cảm giác như mình đang xem phim truyền hình vậy.
"Tớ thuận miệng nói giỡn thôi, cậu đừng coi là thật." Tạ Khinh Ngữ khoát khoát tay, "Ai dám đối xử với Nhạc Nha của chúng ta như vậy, tớ nhất định sẽ khiến hắn đẹp mặt."
Nghe vậy, Nhạc Nha liền bật cười.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là sinh học.
Sau khi lên mười hai, chương trình học đổi liên tục, môn cùng khoa sẽ có hai tiết liên tiếp nhau, vì thế các giáo viên luôn cảm thấy rất bất mãn.
Thể dục bị bỏ tiết, ngay cả tiết họp lớp cũng bị chiếm dụng.
Nhạc Nha bỏ sau lưng những chuyện không liên quan, chuyên tâm nghe giảng.
*
Tiết cuối cùng của lớp tự học buổi tối là của chủ nhiệm lớp.
Cô dạy văn cũng là chủ nhiệm lớp, cô Tưởng, bình thường cô thích dành nửa tiết đầu để nói về chuyện của khối mười hai, mãi đến khi gần tan học mới giảng đến đề mục trên bảng.
Nhạc Nha ngồi gần cửa sổ bên trong, cách hành lang rất xa.
Lớp của bọn họ thay đổi chỗ ngồi vào thứ hai hàng tuần theo tổ, tuần sau cô sẽ ngồi ở vị trí cửa sổ gần hành lang.
Vì nghĩ mấy ngày lễ nên mất không ít các tiết ngữ văn, vì thế cô giáo chưa kịp giảng giải về bài thi, chỉ có thể tận dụng tiết tự học.
"...Các em bây giờ đi học mà cứ thất thần thế này, thì đợi học kỳ sau muốn khóc cũng không kịp." Cô Tưởng nói: "Lấy bài thi ra, lần này viết văn như vậy mà cũng có người bị lạc đề, đúng là dọa sợ cô luôn rồi."
Lớp học không ai dám lên tiếng.
Lần này điểm văn của Nhạc Nha được một trăm ba mươi mấy điểm, không tính là tốt, nhưng cũng đủ để kéo tổng thành tích lên, cô ngồi đọc lời phê lý giải vì sao bị trừ điểm.
Cô luôn đặc biệt không giỏi phần này lắm.
Trên bục giảng cô Tưởng còn đang nói chuyện: "Nghĩ lễ xong sợ là mấy em đều đã quen kiến thức trong sách vở rồi, tuần sau tiếp tục bắt đầu học thuộc lòng, cô sẽ kiểm tra thí điểm."
Lớp 1 khối mười hai là do tuyển thẳng, cao thấp không đều, tốt nhất lẫn kém nhất đều tập trung một lớp, cho nên thầy cô cũng đặc biệt quan tâm.
Nhất là lần này chuyển sang cơ sở mới, thành tích sau này đều cùng tính một lượt, đến lúc đó sẽ có thêm mười sáu lớp ở cơ sở mới, vậy thì quá nhiều người rồi.
Cô nghe nói top 10 hằng năm ở đây rất xuất sắc.
Trong đó người đứng đầu là học sinh tên Trần Dạng, cô có nghe thầy cô nói mấy lần, chính vì vậy áp lực của học sinh cơ sở chính ở đây rất lớn.
Đợi học kỳ này kết thúc, lúc đó trường sẽ bắt đầu chọn lựa học sinh cho lớp chạy nước rút, tập trung chuẩn bị cho kỳ thi Đại học.
Đến lúc đó trường sẽ sắp xếp giáo viên giỏi nhất cho lớp chạy nước rút đó.
Tiếng chuông tan học đột ngột vang lên.
"Tan học, chú ý về nhà an toàn." Cô Tưởng thở dài, "Nhạc Nha, em lên phòng làm việc của cô một chút."
Nhạc Nha lên tiếng.
Tạ Khinh Ngữ nói: "Tớ không đợi cậu được rồi, lúc đó cậu tự mình về nhà, nhớ chú ý an toàn nha."
Nhạc Nha "Ừ": "Cậu cũng vậy."
Trong phòng học vẫn còn bạn học đang đọc sách, cô cũng không thu dọn sách vở, đi đến phòng giáo viên.
Trong văn phòng cũng không khác mấy, chỉ còn hai giáo viên ở lại, cô Tưởng đang ngồi ở bên kia sửa sang lại văn bản tài liệu.
Nhạc Nha đi qua, "Thưa cô."
Cô Tưởng ngẩng đầu, "Cô tìm em cũng không có chuyện gì, chuyện thi tháng lần trước, trường đã cảnh cáo nữ sinh đó rồi, nếu như còn tái phạm, sẽ xử phạt, nữ sinh đó còn kiếm chuyện tương tự với em nữa thì cứ nói cho cô biết."
Dù sao cũng là học sinh mười hai, không thể xử lý quá mức.
Nhạc Nha gật đầu, "Em biết rồi ạ."
Cô Tưởng nhìn máy trợ thính bên tai cô, ấm giọng dặn dò: "Cơ sở mới bên này có nhiều người, hơi dễ loạn, nên bình thường em cũng phải chú ý, có gì không thoải mái phải nói với cô ngay, không cần lo lắng."
Nhạc Nha mỉm cười, "Em cảm ơn cô."
Cô Tưởng thích nhất em học sinh này, nhu thuận mà thành tích học tập tốt, hiện tại học trò như vậy rất ít, "Được rồi, em về nhà sớm đi."
Nhạc Nha ra khỏi văn phòng.
Trở về lớp, cô tùy tiện cất bài tập vào balo, ra khỏi phòng học.
Sắc trời bên ngoài đã tối, dãy phòng học bao trùm trong bóng đêm, vẫn có ánh đèn sáng, gây chú ý không nhỏ.
Nhạc Nha trong lúc lơ đãng nhìn phía đối diện, đèn vẫn sáng.
*
Lớp 17 luôn là lớp cuối cùng tắt đèn.
Lúc lại gần, Nhạc Nha liền nhẹ bước chân, sợ gặp lại hai thiếu niên bất lương tóc đủ màu sắc hồi trưa.
Trong phòng học chỉ còn lác đác vài học sinh, giống như đều đã về hết rồi.
Không đợi Nhạc Nha quay người đi, cầu thang bên cạnh liền truyền đến tiếng vang kì quái, đèn cảm ứng âm thanh cũng không sáng.
Cô nghĩ nghĩ, hay là đi qua xem thử.
Cầu thang tối mờ, bởi vì không mở đèn, chỉ có ánh đèn rọi từ hành lang lầu ba và lầu bốn nên sáng một chút.
Phía dưới bục cầu thang có hai người đang đứng đó.
Một trong hai người cô đã gặp, là nam sinh giúp cô chuyển sách, anh ghé vào lan can cầu thang nhìn xuống dưới lầu, trên tay như đang cầm gì đó.
Nữ sinh với mái tóc uốn lọn, thả suông trên vai, đưa lưng về phía Nhạc Nha, "...Tớ viết cho cậu, cậu đều không thấy sao?"
Giọng nói của cô ấy rất quyến rũ, có chút ngứa.
Lần đầu tiên Nhạc Nha nghe được giọng nói thế này, không khỏi đỏ mặt, nhớ tới lúc trước Tạ Khinh Ngữ hay miêu tả cho cô nghe chuyện thuộc thể loại kia.
Nữ sinh giơ tay lên, muốn luồn qua cổ Trần Dạng, "Cậu cũng không có bạn gái, cân nhắc tớ một chút không được sao? Tớ không xinh đẹp à?"
Trần Dạng thẳng thừng tránh ra.
Nữ sinh tóc uốn lọn thiếu chút nữa ngã xuống, cố giữ vững thăng bằng, trong lòng oán hận.
Hài đầu lông mày của Trần Dạng nhíu lại không vui, "Tránh xa một chút."
Anh lấy ra một điếu thuốc, nữ sinh thấy thế, móc bật lửa trong túi ra, mở lên, ánh lửa sáng rực.
Trần Dạng dời tay sang bên cạnh, khiến tay nữ sinh đó loạng choạng.
Tự anh lấy bật lửa trong túi ra, lười biếng mở, sau đó nhóm lửa, không bao lâu sau một điểm đỏ rực sáng trên điếu thuốc trong tay.
Ánh lửa trên bật lửa chiếu rõ vẻ mặt lãnh đạm của anh.
Động tác nữ sinh cứng đờ, sắc mặt khó coi, nhưng trong lòng không nhịn được lại nghĩ, Trần Dạng thật là đẹp mắt.
Cô chưa từng thấy nam sinh nào như vậy, cho nên cứ như con thiêu thân lao đầu vào lửa nóng, dù có bị đối xử tồi tệ, cũng chỉ tiếc vì không nhận được câu trả lời khẳng định.
Nữ sinh thấp giọng nói: "Tớ... Cậu với tớ thử xem, cậu không có bạn gái, tớ vẫn sẽ có cơ hội."
Trần Dạng không kiên nhẫn, "Biến."
Nhạc Nha nghe giọng nói đó không nhịn được nhíu mày, cảm thấy có chút vô lễ, nhưng ngẫm lại, chơi chung nhóm với thiếu niên bất lương thì vô lễ cũng là điều bình thường.
Nữ sinh tóc uốn lọn bị nói như vậy, dừng một lát, rốt cuộc cũng chọn bỏ đi, xuống cầu thang, biến mất ở chỗ góc cua.
Nhạc Nha đứng nghe ở góc tường.
Đến lúc này cô mới đột ngột hoàn hồn, chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Trần Dạng ở phía dưới hút một hơi, khói trắng che lấy khuôn mặt vô cùng tinh xảo.
Bóng mờ chặn lối tất cả, ánh sáng cùng bóng tối càng điểm tô cho đôi lông mày thêm sâu sắc, trong đêm lặng điếu thuốc trên tay anh càng sáng hơn, đôi mắt kia cũng không kém bao nhiêu, như thông suốt tất cả.
Giống như người vừa nói lời thô tục lúc nãy không phải anh vậy.
Trần Dạng dụi tắt điếu thuốc.
Nhạc Nha chứng kiến anh cởi nút áo, không hề để ý chuyện trước đó, có vẻ là do quá chật.
Không bao lâu, áo sơ mi đã cởi ba nút áo.
Mỗi một nút áo được cởi như phóng tích một phần phiền muộn tối tăm, có thể thấy rõ sự nóng nảy đang tỏa ra xung quanh, đến cuối cùng, lồng ngực như ẩn như hiện.
Nhạc Nha cẩn thận nháy mắt mấy cái.
Trần Dạng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc trên cầu thang, nhướng mày hỏi: "Tôi nhìn đẹp không?"
Nhạc Nha vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị phát hiện, đỏ mặt, xoay người cực kỳ nhanh, vô thức phủ nhận nói: "Tôi... tôi không nhìn thấy gì hết."
Cô không khỏi tức giận chính mình lẽ ra nên đi từ lâu rồi mới phải.
Dù sao cầu thang tối như vậy, có lẽ ban nãy cũng không thấy gì cả, anh chỉ định hù dọa cô một chút thôi.
Sau lưng im lặng thật lâu, Nhạc Nha hơi hoài nghi có phải người kia bỏ đi rồi không, đang chuẩn bị xoay người thì bên tai ngưa ngứa.
"Sao không tiếp tục nhìn?"
Thanh âm rất thấp, có chút trầm khàn.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn đi, nhìn một chút đi, dù sao cũng là người đàn ông của mình mà.
Trần Dạng: Anh tên gì?
Nhạc Nha: Không biết.
Phòng học của lớp 17 trống trơn.
Nhìn qua khung cửa sổ, Nhạc Nha thấy có mấy bạn học nằm gục xuống bàn ngủ trưa, cũng có bạn học nữ đang lật sách học bài.
"...muốn nghĩ tới cũng không nghĩ được."
"Vậy thì cậu cứ mơ đi."
Lương Thiên và Triệu Minh Nhật cãi nhau ầm ĩ đi lên cầu thang bên cạnh, nhìn thấy Nhạc Nha cùng một nữ sinh khác đang đứng đó.
Lương Thiên đảo tròn mắt, lại gần hỏi: "Bạn học mới, lén lút ở đây làm gì vậy?"
Nhạc Nha bị câu hỏi bất thình lình của cậu ta làm giật mình.
"Sao lại dọa con gái người ta vậy." Triệu Minh Nhật đập cậu ta một cái, sau đó cười hì hì hỏi: "Có chuyện gì à? Bọn tôi nhất định sẽ giúp cậu."
Lương Thiên nói: "Hay là mới đến nên không biết đường, cậu muốn đi đâu tôi có thể dẫn cậu đi."
"Để tên mù đường như cậu dẫn đi à." Triệu Minh Nhật phá ngang, quay sang nhìn Nhạc Nha, "Nếu có người khi dễ cậu, có thể nói với bọn này, anh đây sẽ đi đập hắn một trận."
Nhạc Nha nghe hai người tôi một câu cậu một câu mà hát Song Hoàng [1].
[1] một thể loại hát đôi, một người diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc đọc thoại.
Một người tóc vàng, một người tóc đỏ, sáng chói khiến mắt cô như muốn nhảy loạn.
Dù ấn tượng của Nhạc Nha với bọn họ không tốt lắm, nhưng nghĩ đến nam sinh kia giúp cô chuyển sách hình như cũng không quá tệ, có lẽ hai người này cũng vậy.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Hai cậu biết Trần Dạng không? Lớp 17 á."
Trên hành lang yên tĩnh trở lại.
Cả buổi trời, Lương Thiên cho là tai của mình đã nghe nhầm: "Cậu hỏi ai?"
"Trần Dạng." Sợ họ không biết, Nhạc Nha còn giải thích: "Nhĩ đông Trần, Dạng trong nhộn nhạo."
Lương Thiên sửng sốt, nước mắt như chảy ra vì muốn bật cười, xoa xoa mái tóc đỏ của mình, "Cậu không biết Trần Dạng lớp 17?"
Nhạc Nha tuy nghi hoặc, nhưng vẫn "Ừ" một tiếng.
Tạ Khinh Ngữ kéo tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Nghe có vẻ như cậu ta rất nổi tiếng, chẳng lẽ có chuyện gì à?"
Nhạc Nha lắc đầu.
Triệu Nhật Minh hỏi: "Cậu thật sự không biết?"
Lương Thiên cũng buồn bực, chuyện gì thế này, không phải đã nói chuyện với nhau mấy lần, hôm nay còn giúp khiên sách giúp, kết quả làm cả buổi mà ngay cả tên cũng không biết.
Dạng ca làm người thất bại vậy à.
Triệu Nhật Minh tuy không biết xảy ra sự tình gì, nhưng cũng không ngại tiếp lời bạn mình: "Cậu xác định là Dạng trong nhộn nhạo?"
Cái này đúng là nhộn nhạo thiệt đó.
Dạng ca có biết tên của mình được giải thích như vậy không nhỉ?
Nhạc Nha không thể nghe tiếp giọng điệu kì quái của họ nữa, cộng thêm bộ dáng thiếu niên bất lương của họ, cô chưa từng tiếp xúc qua, nói nhỏ: "Khinh Ngữ, tụi mình về đi."
"Ừ." Tạ Khinh Ngữ và cô quay người chuẩn bị về lớp.
"Trần Dạng á." Lương Thiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Tụi này không có ý gì đâu, cậu ấy bây giờ không có ở trong lớp, cậu muốn tìm cậu ấy thì đến vào giờ tự học buổi tối ấy."
Nhạc Nha liếc cậu ta một cái, "Cám ơn, tôi biết rồi."
Tiết tự học buổi tối sao cô có thể ra khỏi lớp, đều có giáo viên canh chừng mà, hơn nữa cô cũng không có khả năng trốn tiết tự học này.
Lương Thiên cười tủm tỉm: "Đi thong thả nha."
Nghe thấy lời này, Nhạc Nha đi càng nhanh hơn, cùng Tạ Khinh Ngữ trở về lớp, bạn học đến hơn phân nửa, đều đang đọc sách.
Tạ Khinh Ngữ thất vọng nói: "Không nghĩ tới là cậu ta không có ở trong lớp, haiz."
Mới đầu khi nghe Nhạc Nha kể, cô ấy đặc biệt hiếu kì rốt cuộc là người thế nào mới được chú Nhạc chọn trúng, nhất định là điều kiện rất hà khắc.
Nói cách khác rất có thể là học sinh nghèo khó rồi.
Vấn đề khác khiến cô ấy trăm mối vẫn không thể giải thích được là, chú Nhạc không cho Nhạc Nha biết rõ chuyện này, trước kia tại cơ sở chính, theo đạo lý cũng không sợ đụng mặt mới đúng.
Tạ Khinh Ngữ suy đoán nói: "Chẳng lẽ chú Nhạc sợ cậu quen nam sinh kia? Sợ cậu bị lừa đi á?"
Nhạc Nha lắc đầu, "Sao vậy được."
Tạ Khinh Ngữ ngày càng cảm thấy suy nghĩ này rất chính xác, "Cậu không biết về nam phượng hoàng à, mượn sức của bạch phú mỹ [2] để thăng quan tiến chức, sau đó cướp tài sản, bỏ vợ bỏ con, lấy vợ trẻ xinh đẹp."
[2] ý chỉ những người phụ nữ xinh đẹp, da trắng trẻo, gia cảnh tốt
Nhạc Nha nghe cô ấy nói cứ cảm giác như mình đang xem phim truyền hình vậy.
"Tớ thuận miệng nói giỡn thôi, cậu đừng coi là thật." Tạ Khinh Ngữ khoát khoát tay, "Ai dám đối xử với Nhạc Nha của chúng ta như vậy, tớ nhất định sẽ khiến hắn đẹp mặt."
Nghe vậy, Nhạc Nha liền bật cười.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là sinh học.
Sau khi lên mười hai, chương trình học đổi liên tục, môn cùng khoa sẽ có hai tiết liên tiếp nhau, vì thế các giáo viên luôn cảm thấy rất bất mãn.
Thể dục bị bỏ tiết, ngay cả tiết họp lớp cũng bị chiếm dụng.
Nhạc Nha bỏ sau lưng những chuyện không liên quan, chuyên tâm nghe giảng.
*
Tiết cuối cùng của lớp tự học buổi tối là của chủ nhiệm lớp.
Cô dạy văn cũng là chủ nhiệm lớp, cô Tưởng, bình thường cô thích dành nửa tiết đầu để nói về chuyện của khối mười hai, mãi đến khi gần tan học mới giảng đến đề mục trên bảng.
Nhạc Nha ngồi gần cửa sổ bên trong, cách hành lang rất xa.
Lớp của bọn họ thay đổi chỗ ngồi vào thứ hai hàng tuần theo tổ, tuần sau cô sẽ ngồi ở vị trí cửa sổ gần hành lang.
Vì nghĩ mấy ngày lễ nên mất không ít các tiết ngữ văn, vì thế cô giáo chưa kịp giảng giải về bài thi, chỉ có thể tận dụng tiết tự học.
"...Các em bây giờ đi học mà cứ thất thần thế này, thì đợi học kỳ sau muốn khóc cũng không kịp." Cô Tưởng nói: "Lấy bài thi ra, lần này viết văn như vậy mà cũng có người bị lạc đề, đúng là dọa sợ cô luôn rồi."
Lớp học không ai dám lên tiếng.
Lần này điểm văn của Nhạc Nha được một trăm ba mươi mấy điểm, không tính là tốt, nhưng cũng đủ để kéo tổng thành tích lên, cô ngồi đọc lời phê lý giải vì sao bị trừ điểm.
Cô luôn đặc biệt không giỏi phần này lắm.
Trên bục giảng cô Tưởng còn đang nói chuyện: "Nghĩ lễ xong sợ là mấy em đều đã quen kiến thức trong sách vở rồi, tuần sau tiếp tục bắt đầu học thuộc lòng, cô sẽ kiểm tra thí điểm."
Lớp 1 khối mười hai là do tuyển thẳng, cao thấp không đều, tốt nhất lẫn kém nhất đều tập trung một lớp, cho nên thầy cô cũng đặc biệt quan tâm.
Nhất là lần này chuyển sang cơ sở mới, thành tích sau này đều cùng tính một lượt, đến lúc đó sẽ có thêm mười sáu lớp ở cơ sở mới, vậy thì quá nhiều người rồi.
Cô nghe nói top 10 hằng năm ở đây rất xuất sắc.
Trong đó người đứng đầu là học sinh tên Trần Dạng, cô có nghe thầy cô nói mấy lần, chính vì vậy áp lực của học sinh cơ sở chính ở đây rất lớn.
Đợi học kỳ này kết thúc, lúc đó trường sẽ bắt đầu chọn lựa học sinh cho lớp chạy nước rút, tập trung chuẩn bị cho kỳ thi Đại học.
Đến lúc đó trường sẽ sắp xếp giáo viên giỏi nhất cho lớp chạy nước rút đó.
Tiếng chuông tan học đột ngột vang lên.
"Tan học, chú ý về nhà an toàn." Cô Tưởng thở dài, "Nhạc Nha, em lên phòng làm việc của cô một chút."
Nhạc Nha lên tiếng.
Tạ Khinh Ngữ nói: "Tớ không đợi cậu được rồi, lúc đó cậu tự mình về nhà, nhớ chú ý an toàn nha."
Nhạc Nha "Ừ": "Cậu cũng vậy."
Trong phòng học vẫn còn bạn học đang đọc sách, cô cũng không thu dọn sách vở, đi đến phòng giáo viên.
Trong văn phòng cũng không khác mấy, chỉ còn hai giáo viên ở lại, cô Tưởng đang ngồi ở bên kia sửa sang lại văn bản tài liệu.
Nhạc Nha đi qua, "Thưa cô."
Cô Tưởng ngẩng đầu, "Cô tìm em cũng không có chuyện gì, chuyện thi tháng lần trước, trường đã cảnh cáo nữ sinh đó rồi, nếu như còn tái phạm, sẽ xử phạt, nữ sinh đó còn kiếm chuyện tương tự với em nữa thì cứ nói cho cô biết."
Dù sao cũng là học sinh mười hai, không thể xử lý quá mức.
Nhạc Nha gật đầu, "Em biết rồi ạ."
Cô Tưởng nhìn máy trợ thính bên tai cô, ấm giọng dặn dò: "Cơ sở mới bên này có nhiều người, hơi dễ loạn, nên bình thường em cũng phải chú ý, có gì không thoải mái phải nói với cô ngay, không cần lo lắng."
Nhạc Nha mỉm cười, "Em cảm ơn cô."
Cô Tưởng thích nhất em học sinh này, nhu thuận mà thành tích học tập tốt, hiện tại học trò như vậy rất ít, "Được rồi, em về nhà sớm đi."
Nhạc Nha ra khỏi văn phòng.
Trở về lớp, cô tùy tiện cất bài tập vào balo, ra khỏi phòng học.
Sắc trời bên ngoài đã tối, dãy phòng học bao trùm trong bóng đêm, vẫn có ánh đèn sáng, gây chú ý không nhỏ.
Nhạc Nha trong lúc lơ đãng nhìn phía đối diện, đèn vẫn sáng.
*
Lớp 17 luôn là lớp cuối cùng tắt đèn.
Lúc lại gần, Nhạc Nha liền nhẹ bước chân, sợ gặp lại hai thiếu niên bất lương tóc đủ màu sắc hồi trưa.
Trong phòng học chỉ còn lác đác vài học sinh, giống như đều đã về hết rồi.
Không đợi Nhạc Nha quay người đi, cầu thang bên cạnh liền truyền đến tiếng vang kì quái, đèn cảm ứng âm thanh cũng không sáng.
Cô nghĩ nghĩ, hay là đi qua xem thử.
Cầu thang tối mờ, bởi vì không mở đèn, chỉ có ánh đèn rọi từ hành lang lầu ba và lầu bốn nên sáng một chút.
Phía dưới bục cầu thang có hai người đang đứng đó.
Một trong hai người cô đã gặp, là nam sinh giúp cô chuyển sách, anh ghé vào lan can cầu thang nhìn xuống dưới lầu, trên tay như đang cầm gì đó.
Nữ sinh với mái tóc uốn lọn, thả suông trên vai, đưa lưng về phía Nhạc Nha, "...Tớ viết cho cậu, cậu đều không thấy sao?"
Giọng nói của cô ấy rất quyến rũ, có chút ngứa.
Lần đầu tiên Nhạc Nha nghe được giọng nói thế này, không khỏi đỏ mặt, nhớ tới lúc trước Tạ Khinh Ngữ hay miêu tả cho cô nghe chuyện thuộc thể loại kia.
Nữ sinh giơ tay lên, muốn luồn qua cổ Trần Dạng, "Cậu cũng không có bạn gái, cân nhắc tớ một chút không được sao? Tớ không xinh đẹp à?"
Trần Dạng thẳng thừng tránh ra.
Nữ sinh tóc uốn lọn thiếu chút nữa ngã xuống, cố giữ vững thăng bằng, trong lòng oán hận.
Hài đầu lông mày của Trần Dạng nhíu lại không vui, "Tránh xa một chút."
Anh lấy ra một điếu thuốc, nữ sinh thấy thế, móc bật lửa trong túi ra, mở lên, ánh lửa sáng rực.
Trần Dạng dời tay sang bên cạnh, khiến tay nữ sinh đó loạng choạng.
Tự anh lấy bật lửa trong túi ra, lười biếng mở, sau đó nhóm lửa, không bao lâu sau một điểm đỏ rực sáng trên điếu thuốc trong tay.
Ánh lửa trên bật lửa chiếu rõ vẻ mặt lãnh đạm của anh.
Động tác nữ sinh cứng đờ, sắc mặt khó coi, nhưng trong lòng không nhịn được lại nghĩ, Trần Dạng thật là đẹp mắt.
Cô chưa từng thấy nam sinh nào như vậy, cho nên cứ như con thiêu thân lao đầu vào lửa nóng, dù có bị đối xử tồi tệ, cũng chỉ tiếc vì không nhận được câu trả lời khẳng định.
Nữ sinh thấp giọng nói: "Tớ... Cậu với tớ thử xem, cậu không có bạn gái, tớ vẫn sẽ có cơ hội."
Trần Dạng không kiên nhẫn, "Biến."
Nhạc Nha nghe giọng nói đó không nhịn được nhíu mày, cảm thấy có chút vô lễ, nhưng ngẫm lại, chơi chung nhóm với thiếu niên bất lương thì vô lễ cũng là điều bình thường.
Nữ sinh tóc uốn lọn bị nói như vậy, dừng một lát, rốt cuộc cũng chọn bỏ đi, xuống cầu thang, biến mất ở chỗ góc cua.
Nhạc Nha đứng nghe ở góc tường.
Đến lúc này cô mới đột ngột hoàn hồn, chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Trần Dạng ở phía dưới hút một hơi, khói trắng che lấy khuôn mặt vô cùng tinh xảo.
Bóng mờ chặn lối tất cả, ánh sáng cùng bóng tối càng điểm tô cho đôi lông mày thêm sâu sắc, trong đêm lặng điếu thuốc trên tay anh càng sáng hơn, đôi mắt kia cũng không kém bao nhiêu, như thông suốt tất cả.
Giống như người vừa nói lời thô tục lúc nãy không phải anh vậy.
Trần Dạng dụi tắt điếu thuốc.
Nhạc Nha chứng kiến anh cởi nút áo, không hề để ý chuyện trước đó, có vẻ là do quá chật.
Không bao lâu, áo sơ mi đã cởi ba nút áo.
Mỗi một nút áo được cởi như phóng tích một phần phiền muộn tối tăm, có thể thấy rõ sự nóng nảy đang tỏa ra xung quanh, đến cuối cùng, lồng ngực như ẩn như hiện.
Nhạc Nha cẩn thận nháy mắt mấy cái.
Trần Dạng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc trên cầu thang, nhướng mày hỏi: "Tôi nhìn đẹp không?"
Nhạc Nha vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị phát hiện, đỏ mặt, xoay người cực kỳ nhanh, vô thức phủ nhận nói: "Tôi... tôi không nhìn thấy gì hết."
Cô không khỏi tức giận chính mình lẽ ra nên đi từ lâu rồi mới phải.
Dù sao cầu thang tối như vậy, có lẽ ban nãy cũng không thấy gì cả, anh chỉ định hù dọa cô một chút thôi.
Sau lưng im lặng thật lâu, Nhạc Nha hơi hoài nghi có phải người kia bỏ đi rồi không, đang chuẩn bị xoay người thì bên tai ngưa ngứa.
"Sao không tiếp tục nhìn?"
Thanh âm rất thấp, có chút trầm khàn.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn đi, nhìn một chút đi, dù sao cũng là người đàn ông của mình mà.
Trần Dạng: Anh tên gì?
Nhạc Nha: Không biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook