Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70
-
Chương 17: Canh Miến Mướp 2
Bà nội Phương đột nhiên muốn đuổi cô đi, chuyện này Dư Điềm Điềm không có nghĩ tới.
Cô lập tức nghĩ tới, có phải là chuyện ở phòng ăn hôm nay, người nhà họ Phương cảm thấy cô là một người chuyên gây chuyện? Sợ phiền toái hay không?
Dù sao địa vị của người nhà họ Phương ở thôn Tỳ Ba có chút khó xử.
Dư Điềm Điềm còn chưa mở miệng, Phương Thu Lan lập tức đi vào.
"Bà nội! Bà làm sao có thể như vậy, bà biết rất rõ ràng..."
"Đi ra ngoài! Bà đang nói chuyện, mấy đứa xông vào làm gì!"
Phương Thu Lan lập tức bị dọa đến không dám nói tiếp.
Chị cả đã như vậy, đừng nói là Phương Mạn và Phương Hoài.
Hiển nhiên, bà nội Phương là thật sự tức giận.
Dư Điềm Điềm muốn giải thích, không biết làm sao cô không nói ra lời, trong mắt bà nội Phương cũng thoáng qua một tia áy náy nhưng vẫn kiên định.
Cho đến khi loa lớn trong thôn đột nhiên vang lên, thanh âm Triệu Hành Viễn đột nhiên truyền ra từ trong loa.
"Tất cả mọi người chú ý! Đúng bảy giờ, tất cả người trong đội, trừ người già và trẻ con, toàn bộ đến đầu thôn Đông tập hợp! Tổ chức đại hội củng cố tư tưởng! Tất cả mọi người chú ý!"
Trong sân nhỏ người nhà họ Phương trong nháy mắt yên tĩnh.
Bà nội Phương thở dài: "Được rồi, mấy đứa trước đi trước đi, chuyện này lúc về lại nói sau."
Phương Thu Lan lập tức liền đi tới, kéo Dư Điềm Điềm ra ngoài.
Phương Nghị còn ở trong sân sửa chuồng gà, cũng không biết anh có nghe được động tĩnh ở trong phòng bà nội Phương hay không.
Phương Thu Lan kéo Dư Điềm Điềm đi tới trong sân, vội vàng trấn an cô: "Em gái, em đừng suy nghĩ nhiều, bà nội chỉ là sợ em chịu uất ức, điều kiện nhà chúng ta thực sự không tốt, chuyện này cũng xem ý tứ của em, nếu em muốn ở nhà chúng ta thì gật đầu một cái, không muốn thì lắc đầu một cái..."
Phương Thu Lan nói xong, có chút khẩn trương nhìn cô.
Dư Điềm Điềm cười khổ gật đầu một cái.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Phương Thu Lan sáng lên, chị kéo tay Dư Điềm Điềm, giống như một người chị gái thân thiết mà nói: "Chị đi nói với bà nội một chút, em yên tâm..."
Giờ phút này Phương Nghị đi tới, không nói cái gì khác, chẳng qua lúc đi qua hô một tiếng: "Họp, đi."
Phương Thu Lan liền kéo Dư Điềm Điềm, nói: "Đi thôi, đi họp trước đã."
Người trong thôn Tỳ Ba không biết là đã phát sinh chuyện gì, chẳng qua là cũng lục tục đi đầu thôn Đông, nơi đó có một mảnh sân bị bỏ hoang, mỗi lần trong thôn có chuyện lớn hay đại hội cổ vũ đều tổ chức ở đây.
Lúc này đã sắp đến hoàng hôn, Phương Nghị đi ở phía trước, Phương Thu Lan kéo tay Dư Điềm Điềm đi ở phía sau.
Dọc theo đường đi, Phương Thu Lan còn không ngừng giải thích với cô, trong lòng Dư Điềm Điềm thực sự có chút buồn rầu, nhưng cô cũng có thể hiểu được ý nghĩ của bà nội Phương.
Dù sao, cô không quen không biết, địa vị nhà họ Phương đặc thù, bà nội Phương nhất định phải che chở người nhà trước tiên. Chẳng qua là cô không nghĩ ra, chuyện phòng ăn kia là chuyện nhỏ, bà nội Phương nhìn qua cũng là người cơ trí, hẳn không đến nỗi nào.
Phương Thu Lan nói hồi lâu, chị ấy chê mình đần không biết cách nói chuyện, thấy Phương Nghị cắm đầu đi ở phía trước, đột nhiên tức giận không chỗ phát tiết.
"Em tỏ thái độ đi." Phương Thu Lan đi lên đánh anh một cái, biểu hiện địa vị người đứng đầu một nhà.
Phương Nghị rốt cuộc quay đầu lại, nhìn các cô một cái nói: "Không nhanh là trễ."
Phương Thu Lan càng tức giận hơn.
Lúc này Dư Điềm Điềm mới nhìn anh một cái, Phương Nghị nhìn thấy cô muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng do dự không có mở miệng.
Đến sân bên kia, phía dưới đã đứng đầy người, Phương Nghị tùy tiện tìm một góc, Phương Thu Lan cũng dẫn Dư Điềm Điềm đứng phía sau anh.
Triệu Hành Viễn lên đài, ho khan hai tiếng: "Tối nay đột nhiên gọi mọi người tới, chủ yếu là muốn nói một chút, gần đây nề nếp của đội chúng ta không tốt lắm! Nhất là một số đồng chí nam! Bình thường lời ăn tiếng nói phải chú ý kiểm điểm! Đều là người dân lao động, còn có các đội khác của thôi, mất mặt sẽ liên lụy tất cả mọi người! Ngoài ra, chưa tới hai tuần lễ nữa, đội chúng ta sẽ chào đón một nhóm thanh niên tri thức..."
Phương Thu Lan nghiêm túc lắng nghe, Dư Điềm Điềm lại nghiêng đầu nhìn về phía Phương Nghị, cô không ngạc nhiên chút nào khi nghe Triệu Hành Viễn nói những lời này, tự nhiên cũng không cần nghe. Trong bóng tối, bóng dáng thanh niên cao lớn như cây cột, không nói một lời.
Nguyên trong sách, kết cục cuối cùng của Phương Nghị là gì?
Cô lập tức nghĩ tới, có phải là chuyện ở phòng ăn hôm nay, người nhà họ Phương cảm thấy cô là một người chuyên gây chuyện? Sợ phiền toái hay không?
Dù sao địa vị của người nhà họ Phương ở thôn Tỳ Ba có chút khó xử.
Dư Điềm Điềm còn chưa mở miệng, Phương Thu Lan lập tức đi vào.
"Bà nội! Bà làm sao có thể như vậy, bà biết rất rõ ràng..."
"Đi ra ngoài! Bà đang nói chuyện, mấy đứa xông vào làm gì!"
Phương Thu Lan lập tức bị dọa đến không dám nói tiếp.
Chị cả đã như vậy, đừng nói là Phương Mạn và Phương Hoài.
Hiển nhiên, bà nội Phương là thật sự tức giận.
Dư Điềm Điềm muốn giải thích, không biết làm sao cô không nói ra lời, trong mắt bà nội Phương cũng thoáng qua một tia áy náy nhưng vẫn kiên định.
Cho đến khi loa lớn trong thôn đột nhiên vang lên, thanh âm Triệu Hành Viễn đột nhiên truyền ra từ trong loa.
"Tất cả mọi người chú ý! Đúng bảy giờ, tất cả người trong đội, trừ người già và trẻ con, toàn bộ đến đầu thôn Đông tập hợp! Tổ chức đại hội củng cố tư tưởng! Tất cả mọi người chú ý!"
Trong sân nhỏ người nhà họ Phương trong nháy mắt yên tĩnh.
Bà nội Phương thở dài: "Được rồi, mấy đứa trước đi trước đi, chuyện này lúc về lại nói sau."
Phương Thu Lan lập tức liền đi tới, kéo Dư Điềm Điềm ra ngoài.
Phương Nghị còn ở trong sân sửa chuồng gà, cũng không biết anh có nghe được động tĩnh ở trong phòng bà nội Phương hay không.
Phương Thu Lan kéo Dư Điềm Điềm đi tới trong sân, vội vàng trấn an cô: "Em gái, em đừng suy nghĩ nhiều, bà nội chỉ là sợ em chịu uất ức, điều kiện nhà chúng ta thực sự không tốt, chuyện này cũng xem ý tứ của em, nếu em muốn ở nhà chúng ta thì gật đầu một cái, không muốn thì lắc đầu một cái..."
Phương Thu Lan nói xong, có chút khẩn trương nhìn cô.
Dư Điềm Điềm cười khổ gật đầu một cái.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Phương Thu Lan sáng lên, chị kéo tay Dư Điềm Điềm, giống như một người chị gái thân thiết mà nói: "Chị đi nói với bà nội một chút, em yên tâm..."
Giờ phút này Phương Nghị đi tới, không nói cái gì khác, chẳng qua lúc đi qua hô một tiếng: "Họp, đi."
Phương Thu Lan liền kéo Dư Điềm Điềm, nói: "Đi thôi, đi họp trước đã."
Người trong thôn Tỳ Ba không biết là đã phát sinh chuyện gì, chẳng qua là cũng lục tục đi đầu thôn Đông, nơi đó có một mảnh sân bị bỏ hoang, mỗi lần trong thôn có chuyện lớn hay đại hội cổ vũ đều tổ chức ở đây.
Lúc này đã sắp đến hoàng hôn, Phương Nghị đi ở phía trước, Phương Thu Lan kéo tay Dư Điềm Điềm đi ở phía sau.
Dọc theo đường đi, Phương Thu Lan còn không ngừng giải thích với cô, trong lòng Dư Điềm Điềm thực sự có chút buồn rầu, nhưng cô cũng có thể hiểu được ý nghĩ của bà nội Phương.
Dù sao, cô không quen không biết, địa vị nhà họ Phương đặc thù, bà nội Phương nhất định phải che chở người nhà trước tiên. Chẳng qua là cô không nghĩ ra, chuyện phòng ăn kia là chuyện nhỏ, bà nội Phương nhìn qua cũng là người cơ trí, hẳn không đến nỗi nào.
Phương Thu Lan nói hồi lâu, chị ấy chê mình đần không biết cách nói chuyện, thấy Phương Nghị cắm đầu đi ở phía trước, đột nhiên tức giận không chỗ phát tiết.
"Em tỏ thái độ đi." Phương Thu Lan đi lên đánh anh một cái, biểu hiện địa vị người đứng đầu một nhà.
Phương Nghị rốt cuộc quay đầu lại, nhìn các cô một cái nói: "Không nhanh là trễ."
Phương Thu Lan càng tức giận hơn.
Lúc này Dư Điềm Điềm mới nhìn anh một cái, Phương Nghị nhìn thấy cô muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng do dự không có mở miệng.
Đến sân bên kia, phía dưới đã đứng đầy người, Phương Nghị tùy tiện tìm một góc, Phương Thu Lan cũng dẫn Dư Điềm Điềm đứng phía sau anh.
Triệu Hành Viễn lên đài, ho khan hai tiếng: "Tối nay đột nhiên gọi mọi người tới, chủ yếu là muốn nói một chút, gần đây nề nếp của đội chúng ta không tốt lắm! Nhất là một số đồng chí nam! Bình thường lời ăn tiếng nói phải chú ý kiểm điểm! Đều là người dân lao động, còn có các đội khác của thôi, mất mặt sẽ liên lụy tất cả mọi người! Ngoài ra, chưa tới hai tuần lễ nữa, đội chúng ta sẽ chào đón một nhóm thanh niên tri thức..."
Phương Thu Lan nghiêm túc lắng nghe, Dư Điềm Điềm lại nghiêng đầu nhìn về phía Phương Nghị, cô không ngạc nhiên chút nào khi nghe Triệu Hành Viễn nói những lời này, tự nhiên cũng không cần nghe. Trong bóng tối, bóng dáng thanh niên cao lớn như cây cột, không nói một lời.
Nguyên trong sách, kết cục cuối cùng của Phương Nghị là gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook