Tiểu Ngư Nhi Của Ta
-
Chương 79
Viên Ngang ngồi trong phòng nghỉ ở sân bay, lẳng lặng vừa đọc báo vừa uống cà phê. Cà phê hơi đắng, hắn liền bỏ thêm chút đường. Đột nhiên mí mắt không ngừng giật giật, cảm giác có chút bất an. Không lẽ cái tên ngu ngốc kia lại gặp rắc rối rồi. Chắc là không a, giờ hắn chắc vẫn đang ngủ.
Di động đột nhiên vang lên, viên ngang nhíu mày: “A lô, có phải Trạch Thiên xảy ra chuyện gì không?”
-“Thiếu gia, Lang thiếu gia tỉnh lại, vừa biết ngươi đi sân bay liền phóng xe máy đi rồi. Giờ ngoài trời đang mưa, ta sợ Lang thiếu gia…”
-“Cái tên ngu ngốc này!” Viên Ngang ngắt điện thoại, lông mày nhăn càng chặt, sau đó lập tức buông tờ báo. Vừa gọi điện thoại vừa vội vàng chạy xuống lầu. Di động đổ chuông thật lâu, nhưng lại không có người nghe. Viên Ngang nhớ tới gì đó, nét mặt phút chốc tái xanh. Sao lại quên được chứ, cái tên ngu ngốc kia mỗi lần đi ra ngoài cũng không mang theo di động.
-“Thiếu gia, làm sao vậy? Máy bay còn nửa tiếng nữa sẽ cất cánh a.” Lái xe vội chạy tới.
-“Có nhìn thấy Lang Trạch Thiên không?” Viên Ngang vội bắt lấy hắn hỏi “Nếu thấy hắn thì gọi ngay cho ta a!”
-“Vâng…vâng!” Lái xe cuống quít chạy đi tìm.
Viên Ngang có chút đau đầu chạy đến chỗ cửa sân bay. Thật là, tên hỗn đản này…Ngay cả lúc hắn sắp phải đi cũng muốn gây phiền toái cho hắn sao? Suy nghĩ một chút, hắn gọi điện thoại cho Âu Dương Trụ: “Trụ, ngươi mau đến sân bay một chuyến a. Tiểu thiên cái tên ngu ngốc kia…Ta sợ hắn gặp phải chuyện không may…”
-“Sân bay? Tiểu Ngang, ngươi sắp đi sao?”
-“…A, đúng vậy. Ngươi mau đến đây đi. Ta đợi người đến sẽ lên máy bay, đừng nói cho ai được chứ?” Viên Ngang cười cười, không đợi đối phương phản ứng liền ngắt điện thoại. Thật là buồn bực a. Lang Trạch Thiên, tên hỗn đản này, ngươi lại gây phiền toái cho ta rồi.
Lang Trạch Thiên ngay cả mũ bảo hiểm cũng không mang theo, lái một chiếc mô tô, phóng như điên giữa trời mưa lất phất. Đầu óc hắn giờ trống rỗng, chỉ biết mỗi là người kia sắp phải đi, có khả năng sẽ không trở lại nữa. Hắn biết, lí do khiến người kia phải rời đi…Nhưng là vì sao a? Rõ ràng còn có mình đứng bên cạnh hắn mà. Viên Ngang, vì sao ngươi vẫn luôn không chịu để ý đến ta?
Nếu giờ ta đi ngăn ngươi lại, ngươi có thể vì ta mà ở lại không? Viên Ngang…Viên Ngang…Viên Ngang…
Đến chỗ khúc cua, trên đường cao tốc có chút trơn vì trời mưa, Lang Trạch Thiên còn chạy đến tốc độ lớn nhất, thế là xe liền bị trượt ngay chỗ khúc cua ấy. Lang Trạch Thiên bị bắn qua một bên, nặng nề mà té xuống đất. Hắn ói ra một ngụm máu tươi, cả người không biết có bao nhiêu là vết thương.
Viên Ngang ở sân bay lo lắng, chờ đợi, trái tim không biết vì sao cứ run lên. Hắn cảm thấy lo sợ không thôi. Tiểu Thiên…cái tên ngu ngốc này…nhất định phải bình an vô sự a…
Lái xe chạy tới “Thiếu gia, còn mười năm phút nữa máy bay sẽ cất cánh, chúng ta nên chuẩn bị đi vào.”
-“Đợi thêm mười phút nữa, cứ đưa hành lý lên đã.” Viên Ngang có chút hoảng loạn. Không biết vì sao, so với lúc biết Thiên Tường bị bắt cóc còn hoảng loạn hơn.
Lang Trạch Thiên cắn chặt răng, cố hết sức mà đứng lên. Thân hình hắn lung lay một cái, trước mắt cũng mơ hồ đi. Trước khi ngất đi, hắn hình như nghe thấy được tiếng máy bay cất cánh. Viên Ngang…
Một chiếc xe cảnh sát ngừng lại gần đó. Thì ra họ trông thấy Lang Trạch Thiên chạy quá tốc độ nên mới đuổi theo. Một cảnh sát chạy tới đỡ lấy Lang Trạch Thiên. Trạch Thiên đầu óc choáng váng, cố hết sức đấm một đấm vào bụng hắn, rồi nhân cơ hội leo lên xe cảnh sát, tiếp tục đi đến sân bay.
Trên trán hắn bị cháy máu, máu tươi chảy xuống dưới, che mất mắt hắn. Trạch Thiên cảm thấy hai mắt cay sè, toàn thân cũng không nghe theo hắn. Nhưng Trạch Thiên lại vẫn cắn chặt môi, phóng xe về phía trước…
-“Thiếu gia, chỉ còn năm phút nữa, chúng ta đi vào đi!” Lái xe có chút sốt ruột nhìn Viên Ngang đang rất lo lắng. Viên Ngang đứng ở cửa sân bay, nhìn về phía xa xa, nhưng vẫn không thấy người kia xuất hiện. Hắn có chút bất đắc dĩ mà thở dài “Đi thôi!”
Hai chân Lang Trạch Thiên run run, máu không ngừng chảy ra, cả hai tay cũng bị thương. Nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ, đi về phía trước. Cố gắng lắm mới đi đến được cửa sân bay, phía sau hắn đã có vài cái xe cảnh sát đuổi theo. Hắn xuống xe, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vọt vào sân bay, máu đỏ tươi chảy đầy trên một bên mặt của hắn, toàn thân đau đớn vô cùng. Hắn cố hết sức chạy, ý thức bắt đầu có chút mơ hồ, nhìn thấy ai cũng bắt lại hỏi: “Có…trông thấy…Viên Ngang của ta không…”
-“Mau bắt lấy hắn!” Cảnh sát xông đến.
Lang Trạch Thiên lập tức bị cảnh sát tóm được. Hắn đột nhiên túm lấy áo cảnh sát, hỏi liên tục: “Có…trông thấy…trông thấy…Viên Ngang…của ta không…Viên Ngang…Viên Ngang a…”
Hình như hắn đang khóc, giọng hắn không ngừng run rẩy. Lang Trạch Thiên cố sức vươn tay, hướng đến chỗ soát vé, tầm mắt bắt đầu mơ hồ. Hắn khóc lớn mà kêu lên: “Viên Ngang a…”
Viên Ngang ngồi trên máy bay, ngực đột nhiên cảm thấy đau nhói, ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn. Tiểu Thiên, ngươi nhất định phải bình an a!
‘Ngươi có khỏe không?’ Bên tai tựa hồ lại vang lên thanh âm ấp ám của người nọ, trong cái đêm mưa mùa đông lạnh lẽo kia… �
Viên Ngang a…
Di động đột nhiên vang lên, viên ngang nhíu mày: “A lô, có phải Trạch Thiên xảy ra chuyện gì không?”
-“Thiếu gia, Lang thiếu gia tỉnh lại, vừa biết ngươi đi sân bay liền phóng xe máy đi rồi. Giờ ngoài trời đang mưa, ta sợ Lang thiếu gia…”
-“Cái tên ngu ngốc này!” Viên Ngang ngắt điện thoại, lông mày nhăn càng chặt, sau đó lập tức buông tờ báo. Vừa gọi điện thoại vừa vội vàng chạy xuống lầu. Di động đổ chuông thật lâu, nhưng lại không có người nghe. Viên Ngang nhớ tới gì đó, nét mặt phút chốc tái xanh. Sao lại quên được chứ, cái tên ngu ngốc kia mỗi lần đi ra ngoài cũng không mang theo di động.
-“Thiếu gia, làm sao vậy? Máy bay còn nửa tiếng nữa sẽ cất cánh a.” Lái xe vội chạy tới.
-“Có nhìn thấy Lang Trạch Thiên không?” Viên Ngang vội bắt lấy hắn hỏi “Nếu thấy hắn thì gọi ngay cho ta a!”
-“Vâng…vâng!” Lái xe cuống quít chạy đi tìm.
Viên Ngang có chút đau đầu chạy đến chỗ cửa sân bay. Thật là, tên hỗn đản này…Ngay cả lúc hắn sắp phải đi cũng muốn gây phiền toái cho hắn sao? Suy nghĩ một chút, hắn gọi điện thoại cho Âu Dương Trụ: “Trụ, ngươi mau đến sân bay một chuyến a. Tiểu thiên cái tên ngu ngốc kia…Ta sợ hắn gặp phải chuyện không may…”
-“Sân bay? Tiểu Ngang, ngươi sắp đi sao?”
-“…A, đúng vậy. Ngươi mau đến đây đi. Ta đợi người đến sẽ lên máy bay, đừng nói cho ai được chứ?” Viên Ngang cười cười, không đợi đối phương phản ứng liền ngắt điện thoại. Thật là buồn bực a. Lang Trạch Thiên, tên hỗn đản này, ngươi lại gây phiền toái cho ta rồi.
Lang Trạch Thiên ngay cả mũ bảo hiểm cũng không mang theo, lái một chiếc mô tô, phóng như điên giữa trời mưa lất phất. Đầu óc hắn giờ trống rỗng, chỉ biết mỗi là người kia sắp phải đi, có khả năng sẽ không trở lại nữa. Hắn biết, lí do khiến người kia phải rời đi…Nhưng là vì sao a? Rõ ràng còn có mình đứng bên cạnh hắn mà. Viên Ngang, vì sao ngươi vẫn luôn không chịu để ý đến ta?
Nếu giờ ta đi ngăn ngươi lại, ngươi có thể vì ta mà ở lại không? Viên Ngang…Viên Ngang…Viên Ngang…
Đến chỗ khúc cua, trên đường cao tốc có chút trơn vì trời mưa, Lang Trạch Thiên còn chạy đến tốc độ lớn nhất, thế là xe liền bị trượt ngay chỗ khúc cua ấy. Lang Trạch Thiên bị bắn qua một bên, nặng nề mà té xuống đất. Hắn ói ra một ngụm máu tươi, cả người không biết có bao nhiêu là vết thương.
Viên Ngang ở sân bay lo lắng, chờ đợi, trái tim không biết vì sao cứ run lên. Hắn cảm thấy lo sợ không thôi. Tiểu Thiên…cái tên ngu ngốc này…nhất định phải bình an vô sự a…
Lái xe chạy tới “Thiếu gia, còn mười năm phút nữa máy bay sẽ cất cánh, chúng ta nên chuẩn bị đi vào.”
-“Đợi thêm mười phút nữa, cứ đưa hành lý lên đã.” Viên Ngang có chút hoảng loạn. Không biết vì sao, so với lúc biết Thiên Tường bị bắt cóc còn hoảng loạn hơn.
Lang Trạch Thiên cắn chặt răng, cố hết sức mà đứng lên. Thân hình hắn lung lay một cái, trước mắt cũng mơ hồ đi. Trước khi ngất đi, hắn hình như nghe thấy được tiếng máy bay cất cánh. Viên Ngang…
Một chiếc xe cảnh sát ngừng lại gần đó. Thì ra họ trông thấy Lang Trạch Thiên chạy quá tốc độ nên mới đuổi theo. Một cảnh sát chạy tới đỡ lấy Lang Trạch Thiên. Trạch Thiên đầu óc choáng váng, cố hết sức đấm một đấm vào bụng hắn, rồi nhân cơ hội leo lên xe cảnh sát, tiếp tục đi đến sân bay.
Trên trán hắn bị cháy máu, máu tươi chảy xuống dưới, che mất mắt hắn. Trạch Thiên cảm thấy hai mắt cay sè, toàn thân cũng không nghe theo hắn. Nhưng Trạch Thiên lại vẫn cắn chặt môi, phóng xe về phía trước…
-“Thiếu gia, chỉ còn năm phút nữa, chúng ta đi vào đi!” Lái xe có chút sốt ruột nhìn Viên Ngang đang rất lo lắng. Viên Ngang đứng ở cửa sân bay, nhìn về phía xa xa, nhưng vẫn không thấy người kia xuất hiện. Hắn có chút bất đắc dĩ mà thở dài “Đi thôi!”
Hai chân Lang Trạch Thiên run run, máu không ngừng chảy ra, cả hai tay cũng bị thương. Nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ, đi về phía trước. Cố gắng lắm mới đi đến được cửa sân bay, phía sau hắn đã có vài cái xe cảnh sát đuổi theo. Hắn xuống xe, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vọt vào sân bay, máu đỏ tươi chảy đầy trên một bên mặt của hắn, toàn thân đau đớn vô cùng. Hắn cố hết sức chạy, ý thức bắt đầu có chút mơ hồ, nhìn thấy ai cũng bắt lại hỏi: “Có…trông thấy…Viên Ngang của ta không…”
-“Mau bắt lấy hắn!” Cảnh sát xông đến.
Lang Trạch Thiên lập tức bị cảnh sát tóm được. Hắn đột nhiên túm lấy áo cảnh sát, hỏi liên tục: “Có…trông thấy…trông thấy…Viên Ngang…của ta không…Viên Ngang…Viên Ngang a…”
Hình như hắn đang khóc, giọng hắn không ngừng run rẩy. Lang Trạch Thiên cố sức vươn tay, hướng đến chỗ soát vé, tầm mắt bắt đầu mơ hồ. Hắn khóc lớn mà kêu lên: “Viên Ngang a…”
Viên Ngang ngồi trên máy bay, ngực đột nhiên cảm thấy đau nhói, ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn. Tiểu Thiên, ngươi nhất định phải bình an a!
‘Ngươi có khỏe không?’ Bên tai tựa hồ lại vang lên thanh âm ấp ám của người nọ, trong cái đêm mưa mùa đông lạnh lẽo kia… �
Viên Ngang a…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook