Khi Văn Dục tỉnh lại, Nhâm Thiên Tường nằm úp sấp ngủ ở bên giường, bàn tay nắm chặt tay của mình, thực ấm áp. Văn Dục sợ run một chút. Sau đó…một nụ cười ấm áp hiện lên trên khóe môi Văn Dục. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt có chút tái nhợt của Thiên Tường.

-“Dục nhi…Dục nhi…Không cần rời đi a…” Trong khi ngủ mê, Nhâm Thiên Tường vẫn cau mày, một giọt nước trong veo từ khóe mắt chảy xuống, bàn tay càng cầm chặt lấy tay Văn Dục “…Dục nhi…Ta yêu ngươi…Không cần đi…”

Văn Dục ngây ngẩn cả người, bàn tay đang vuốt ve Thiên Tường cũng cứng lại rồi. Sau đó, không biết vì sao, Văn Dục khóc. Lần đầu tiên, hắn là lần đầu tiên nghe được Thiên Tường nói yêu hắn…

-“…Ta yêu ngươi…” Văn Dục run rẩy khẽ nói, cúi đầu xuống, hôn lên cặp môi có chút tái nhợt của Thiên Tường, rồi nắm chặt lấy tay Thiên Tường “Ta sẽ không rời đi…không bao giờ rời đi nữa…”

Viên Ngang đang muốn đẩy cửa vào, tay còn cầm hoa quả, lại dừng lại. Vừa Vặn nhìn thấy một màn kia, không biết vì sao, hắn lại nở nụ cười, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Viên Ngang tựa vào trên cửa, thản nhiên cười. Là lúc phải buông tay a…Hắn không có dũng cảm như Văn Dục, biết rõ con đường kia khó đi như vậy, lại vẫn dũng cảm đi yêu. Văn Dục a, Thiên Tường về sau giao cho ngươi a! Ha ha, đã đánh cược rồi…xem ra cũng không thể ở lại đây được lâu a…

Quán cà phê.

Thương Biên Hạnh Tử lẳng lặng nhìn Âu Dương Trụ ngồi ở đối diện, như trước tao nhã cười: “Ý của ngươi là…Thiên Tường đã có hôn thê?”

-“Ta muốn tự mình nghe được Thiên Tường nói rõ với ta!” Thương Biên Hạnh Tử buông chén cà phê. Tuy rằng là đang cười, nhưng trong ánh mắt nàng lại toát ra vẻ kiên định.

-“Ta chỉ là không muốn ngươi sẽ bị thương tổn mà thôi…” Âu Dương Vũ cười cười “Trước đây ta rất muốn tác hợp cho các ngươi, nhưng mà không có cách nào khác a. Người kia, thật sự rất dũng cảm…Hạnh Tử tiểu thư, ngươi so ra kém hắn a!”

-“Ta cũng có thể!” Thương Biên Hạnh Tử ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Âu Dương Vũ “Ngươi tin ta cũng có thể sao?”

-“Hạnh Tử tiểu thư…” Âu Dương Vũ bưng chén cà phê lên, nhẹ nhàng uống một ngụm “Ta nghĩ ngươi nên xem vở diễn tại bữa tiệc đón người mới của trường chúng ta năm nay. Kịch bản tên là “Bá vương biệt cơ”. Tin là người trí tuệ như Hạnh Tử tiểu thư hẳn là sẽ hiểu!”.

-“…Ngươi cảm thấy…ta có điểm nào so ra kém nữ nhân kia a?” Hạnh Tử cúi thấp đầu, nhìn không rõ biểu tình.

-“Không, ngươi dường như đều có được tất cả những ưu điểm mà nữ nhân nên có…Nhưng điều duy nhất ngươi so ra kém hắn là…Hắn là dùng cả sinh mệnh để yêu Thiên Tường!”

-“Ta cũng có thể!”

-“Ha ha, Hạnh Tử tiểu thư, đừng như vậy. Nói như vậy lệnh tôn sẽ giết chúng ta mất a!” Âu Dương Vũ nở nụ cười, đứng lên “Cứ như vậy đi! Trước đây thật cám ơn sự giúp đỡ của ngươi, giúp công ty của Thiên Tường có thể hoàn được tiền. Ta tin Thiên Tường nhất định sẽ hoàn lại đầy đủ cho ngươi a!”

-“Các ngươi đùa giỡn ta sao?” Thương Biên Hạnh Tử khẽ nhíu mày, lạnh mặt xuống.

-“Không a. Hạnh Tử tiểu thư xin hãy hiểu ý tứ của ta a!” Âu Dương Vũ cười “Ngay từ đầu đều là do tiểu thư ra tay trước a.”

-“Vậy vì sao đối xử với ta tốt như vậy a? Là bởi vì chuyện trước kia sao?”

-“Không…” Âu Dương Vũ nhìn Thương Biên Hạnh Tử “Bởi vì, ngươi rất giống mẫu thân của Thiên Tường! Nói thật ra, khi vừa nhìn thấy ngươi, quả thật hoảng sợ. Sao lại có hai người giống nhau đến như vậy a. Nếu không tin, ngươi có thể tự tìm hiểu a!”

-“Cái gì…” Sắc mặt của Thương Biên Hạnh Tử trầm xuống. Là vì nguyên nhân này sao?

-“Chuyện của mẫu thân Thiên Tường, nếu ngươi có hứng thú, cũng có thể tìm hiểu…Ta đi đây, tiểu thư xinh đẹp!” Âu Dương Vũ thong thả rời đi, đương nhiên cũng không quên thanh toán tiền.

Ra khỏi quán cà phê rồi, không biết vì sao, hắn cảm thấy rất là thư thái. Văn Dục a, trước kia ta làm ngươi tổn thương nhất định rất nặng…Hiện tại ta sẽ bồi thường cho ngươi a…Từ nay về sau đều phải hảo hảo yêu quý chính mình đấy, hảo hảo sống với Thiên Tường a. Việc ta có thể làm chính là giúp ngươi giảm bớt một ít chướng ngại…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương