Văn Dục không biết chính mình có phải thật sự đã buông ra hắn. Nếu thật sự đã buông tay, vậy vì sao vừa nhìn thấy hắn trong lòng sẽ là như vậy…Loại cảm giác này nói không nên lời, chính là thực…

-“Dục nhi…Dục nhi…” Nhâm Thiên Tường liều mạng chạy qua. Vừa vặn Văn Dục vừa đi qua, đèn xanh ở ngã tư đường liền biến thành đèn đỏ. Nhâm Thiên Tường liền lập tức vọt qua. Lúc này, một chiếc xe siêu tốc nhanh chóng lao đến.

Văn Dục không biết lúc ấy là cảm giác gì. Vừa quay đầu lại, tâm chí hắn liền dâng lên đến cao nhất. Chiếc xe kia nháy mắt sẽ lao tới, đâm vào người kia. Sau đó, hắn quay người lại, liều mạng chạy về, một bên chạy một bên kêu: “Hỗn đản, đừng chạy lại đây!”

Trong tiếng xe cộ ồn ào, hắn nghe không rõ ràng lắm. Trông thấy Văn Dục quay đầu chạy hướng mình, hắn nở nụ cười, vẫn là vọt qua đèn đỏ…

Ngay tại một khắc chiếc xe lao tới chỗ Nhâm Thiên Tường, hắn mới phản ứng lại đây. Phản xạ có điều kiện hắn liền ngừng lại. Ngay tại vài giây kia, Văn Dục liều mạng chạy tới, dùng sức đẩy ra Nhâm Thiên Tường. Tựa hồ không kịp phanh lại, xe liền hung hăng đâm vào thân mình mảnh khảnh của Văn Dục. Cả người Văn Dục bay lên giữa không trung tạo ra thành một đường vòng cung, rồi thật mạnh ngã xuống ở cách đó không xa. Máu tươi màu đỏ sậm tinh tế theo cái trán, khóe miệng trào ra…

Lạc Kì Hoằng vừa chạy đến nửa đường liền kinh ngạc dừng lại…

Âu Dương Trụ cùng Phó Cự đứng ở bên cửa sổ thủy tinh cũng kinh ngạc dừng lại.

Tim Nhâm Thiên Tường dường như ngừng đập. Hắn như đang nổi điên mà xông lên, ôm thân thể lụy tàn kia mà gào thét: “Ngươi thật ngu ngốc a! Tại sao ngay lúc đó lại chạy đến! Tại sao a!” Nước mắt mãnh liệt chảy ra khỏi cặp mắt màu hổ phách kia, hắn hướng đám người xung quanh gào thét: “Giúp ta kêu xe cứu thương! Mau giúp ta kêu xe cứu thương! Hỗn đản! Hỗn đản!!”

Nhâm Thiên Tường ra sức gào thét. Nhìn đám người vây xung quanh, hắn ôm lấy Văn Dục, chạy đến chỗ để xe, thật cẩn thận đem Văn Dục đặt ở trên xe. Một tay hắn che cái trán đang không ngừng chảy máu của Văn Dục, cắn chặt hai môi tái nhợt, cắn cả ra máu. Hắn khởi động xe, chạy bằng tốc độ lớn nhất.

-“Dục nhi…không có việc gì…cố gắng chống đỡ một chút…Chúng ta mau đến bệnh viện a!” Nước mắt đã vương đầy trên khuôn mặt tuấn mỹ mà tái nhợt kia, trong lòng kinh hoảng không ngừng “Dục nhi…ngươi sẽ không có việc gì…ngươi sẽ không có việc gì a!!” Hai tay cầm lấy tay lái không ngừng run rẩy, Thiên Tường đã khóc đến không kiềm chế được.

-“…Thiên Tường…” Văn Dục suy yếu hô hấp, máu chảy xuống dính trên mắt hắn, nhưng hắn vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của Thiên Tường “…Thiên Tường…”

-“Dục nhi…không có việc gì…ngươi sẽ không có việc gì…Bệnh viện…cũng sắp đến bệnh viện!” Nhâm Thiên Tường run rẩy mà nói ra, bàn tay che đi vết thương trên trán Văn Dục cũng đang run run.

-“…Thiên Tường…” Văn Dục cảm thụ được người kia bối rối cùng khủng hoảng. Không biết vì sao, hắn lại nhẹ nhàng nở nụ cười, cố hết sức vươn tay, nhẹ nhàng bắt được bàn tay của Thiên Tường đang che đi cái trán của mình. Tay của hai người đều lạnh như băng giống nhau.

-“Dục nhi, ta ở đây! Ta ở đây!! Ta ở đây a!!!” Nhâm Thiên Tường khóc thành tiếng, nước mắt đều nhanh che kín tầm mắt. Hắn ép buộc chính mình nhất định phải trấn định “Dục nhi, ta vĩnh viễn đều ở đây…đều ở đây…”

-“Đừng khóc…Thiên Tường…” Văn Dục chung quy biết chính mình vẫn là không thể từ bỏ được “Ngươi sẽ có một…thê tử…Ngươi sẽ có một…gia đình…Trong nhà có…đứa nhỏ…Đứa nhỏ sẽ gọi…ngươi ba ba…Ngươi sẽ…hạnh phúc…” Hai mắt ướt…Văn Dục không biết là máu hay là nước mắt. Tuy rằng hắn vẫn muốn cho đối phương một gia đình ấm áp. Nhưng mà dường như lại không làm được…

-“Đúng vậy…Ta sẽ có một thê tử…hắn chỉ có thể là Văn Dục…Chúng ta sẽ có một gia đình…trong nhà sẽ có một đứa nhỏ…hoặc là hai đứa nhỏ…” Nhâm Thiên Tường chưa từng khóc được thê thảm giống như bây giờ. Cái loại cảm giác khủng hoảng, sắp phải mất đi người kia này, dường như sắp giết hắn “…Nếu không đủ…chúng ta có thể có rất nhiều…rất nhiều đứa nhỏ… Bọn nhỏ đều kêu Dục nhi mụ mụ…đều gọi ta ba ba…Chúng ta mà rảnh rỗi…có thể dẫn bọn nhỏ…đi vườn bách thú…Sau đó…” Thanh âm phát run rốt cục cũng không nói ra được “Dục nhi…chúng ta sẽ…sẽ có một…có một gia…gia đình…của chúng ta…”.

Xe dừng lại, Nhâm Thiên Tường ôm lấy hắn, nổi điên mà vọt vào bệnh viện…

Văn Dục nở nụ cười. Như vậy là đủ rồi…thật sự như vậy là đủ rồi…

Trước kia không rõ vì sao bươm bướm biết rõ lao vào lửa sẽ chết lại vẫn phấn đấu quên mình lao vào lửa. Cảm thấy chúng nó thật mù quáng, ngu xuẩn như vậy a. Hiện tại mới coi như chân chính hiểu được, thì ra bươm bướm đều không phải là ngu xuẩn, mà là vì yêu thâm trầm, yêu đến không tiếc hết thảy…

Thiên Tường, cuộc đời này không thể cho ngươi một gia đình đầy đủ, chỉ mong có thể có kiếp sau…Kiếp sau…ta có thể làm thê tử của ngươi sao…?

~~~~~

Dục ca: Ô ô~~chương này và chương sau lấy đi nhiều nước mắt của ta quá~~tiểu Dục, tiểu Tường Tường hảo đáng thương a *chấm mắt*

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương