Nhâm Thiên Tường cũng không phải người xấu, tự bản thân hắn nói thì tối thiểu hắn đối xử với người khác, trừ bỏ Văn Dục sẽ không xấu là được rồi.

Văn Dục kỳ thật bị oan. Lúc ấy là mùa hè nóng bức cỡ nào, đã muốn đi nghỉ hè. Hắn cùng vài bằng hữu cùng nhau chơi bóng ở sân bóng của trường. Sau rồi trong đó có một người đùa giỡn không cẩn thận ném bóng văng ra thật mạnh. Kết quả văng trúng đầu Nhâm Thiên Tường, vừa vặn đang ôm một đống bài thi đi ngang qua sân bóng. Văn Dục hoảng hốt, đầu tiên xông lên nhìn xem tình huống. Kết quả làm cho Nhâm Thiên Tường trước khi té xỉu cuối cùng liếc mắt một cái là thấy được Văn Dục. Sau đó hắn tỉnh lại cũng đúng là Văn Dục ngồi trước giường bệnh. Thực sự rất trùng hợp, vị bạn học gây chuyện kia vừa vặn đi giao tiền thuốc men. Kết quả gián tiếp làm cho Nhâm Thiên Tường nghĩ đến Văn Dục là đầu sỏ gây nên chuyện.

Sau đó, Nhâm Thiên Tường vừa tỉnh lại, hắn lập tức túm áo Văn Dục, hung hăng cau mày, thấp giọng hô một tiếng: “Tiểu tử, ngươi phải chịu trách nhiệm cho ta!”

-“Cái gì…” Văn Dục ngây ngẩn cả người một hồi lâu mới kịp phản ứng, vội vàng đẩy ra đối phương. Khuôn mặt trắng nõn nhất thời hồng hoàn toàn: “Không phải ta!”

-“Tiểu tử, ngươi đừng nghĩ bỡn cợt ta, lão tử nhìn xem nhất thanh nhị sở. Trước khi té xỉu nhìn thấy chính là ngươi là được rồi!” Nhướn lên lông mi, khuôn mặt Nhâm Thiên Tường tuấn mỹ hiện lên một bộ cảm giác giống chủ nợ: “Dù sao ngươi phải chịu trách nhiệm!”

Văn Dục cau thanh tú lông mày, điều này trách không được, cho dù có người bị đụng phải cũng không có người dám đến cứu, chính là để ý hảo tâm không hảo báo, chuyện này cũng không quan trọng, Văn Dục đã bị dính vào hắn!(chỗ này ta cũng khó hiểu, edit đại a)

-“Dục, hắn tỉnh sao?” Một nam hài da ngăm đen đẩy cửa ra liền bước vào. Vừa thấy Thiên Tường, hưng phấn mà xông lên cầm tay đối phương, vẻ mặt chân thành: “Bạn học, ta thật sự không phải cố ý ném trúng ngươi. Thực xin lỗi a! Tiền thuốc men ta đã giúp ngươi thanh toán. Thầy thuốc nói nếu không cảm thấy đau đầu sẽ không có việc gì.”

-“Không có việc gì? Nếu não tổn thương làm sao bây giờ? Nếu bị choáng váng làm sao bây giờ? Ngươi làm sao bồi thường cho ta. Ngươi có biết rằng mẹ ta dưỡng ta vất vả thế nào. Ngươi bồi thường được rất tốt sao?” Nhâm Thiên Tường thực sự là nhàm chán, muốn đùa bỡn người này một chút mà thôi. Nhìn đến đối phương vẻ mặt có vẻ lương tâm đã bị cắn dứt nghiêm trọng, hắn liền muốn cười, kết quả…

-“Nếu thực sự bị choáng váng, ta dưỡng ngươi cả đời!” Thật sự không quen nhìn người như thế, Văn Dục một mạch đem bằng hữu lui về phía sau, trừng mắt nhìn thẳng Nhâm Thiên Tường. Khuôn mặt trái xoan trắng nõn vẫn như cũ hồng hồng, hẳn là bị tức hồng.

Nhâm Thiên Tường ngây ngẩn cả người, Lạc Kì Hoằng cũng ngây ngẩn cả người. Nhìn trước mắt người bạn chơi thân từ nhỏ đến lớn này, đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ vẫn luôn thực im lặng khi nào thì đột nhiên trở nên có khí phái nam nhân như vậy.

Một chút ý cười hiện trên khóe môi Nhâm Thiên Tường, hắn vươn tay, tự nhiên hào phóng: “Về sau hết thảy của ta đều giao cho ngươi phụ trách, Tiểu Ngư Nhi!”

Văn Dục ngây ngẩn cả người, đến khi phản ứng được rồi, hai tay lạnh lẽo đã bị tay Nhâm Thiên Tường cầm. Hắn dùng lực rút tay ra, thẹn quá thành giận lôi kéo Lạc Kì Hoằng, để lại một câu: “Hắn khẳng định tốt lắm, đừng để ý đến người như thế, đi!”

-“Dục.” Lạc Kì Hoằng có chút khó xử, người kia xác định không có việc gì sao?

-“Tiểu Ngư Nhi, lão tử sẽ lại tìm đến ngươi, chuẩn bị tốt tiền bao!” Nhâm Thiên Tường trong lúc đối phương dùng sức đóng cửa lại hô lên một câu.

Văn Dục có chút cảm giác bị tức chết, vẫn bước nhanh đi lên phía trước. Lúc đi ra giáo vụ lâu, Lạc Kì Hoằng đuổi theo, hắn có chút xin lỗi nói:“Thực xin lỗi a. Dục, ta…”.

-“Không liên quan đến ngươi, là tại “chích lại bì cẩu” (cái này dịch ra hảo thô nha, ta giữ nguyên) kia, đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước!” Văn Dục chán ghét mắng một tiếng, sau lại bình tĩnh “Đi thôi, làm bị chó cắn!”.

-“Ha ha…” Lạc Kì Hoằng nhìn Văn Dục, đột nhiên liền nở nụ cười,“Dục, thật là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi phát hỏa a! Còn tưởng rằng ngươi sẽ không bao giờ tức giận đâu!”.

Văn Dục liếc mắt quét hắn một cái, thản nhiên nhìn về phía phương xa “Chỉ do ngoài ý muốn!”.

-“Khó được một lần ngoài ý muốn a!” Lạc Kì Hoằng cảm thán, kết quả bị Văn Dục ném qua một bên, tự mình rời đi rất xa, Lạc Kì Hoằng dở khóc dở cười chạy theo. Người này a, là bằng hữu tốt lắm!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương