Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh
-
Chương 8
Sau khi Hải Lan Châu bị mang đi, lòng Tháp Na nóng như lửa đốt, nàng cũng cố không hơn được nữa, vội vàng quỳ xuống cầu xin Ngọc Nhi, nói: "Đại Ngọc Nhi Cách Cách, ngài tâm địa thiện lương như vậy, ta van cầu ngài cứu Hải Lan Châu của ta đi."
Đại Ngọc Nhi vội đỡ nàng dậy, "Tháp Na di nương, ngài làm cái gì vậy a, Hải Lan Châu là tỷ tỷ của ta, ta nhất định sẽ cứu nàng, ngài đứng lên trước."
Nghe vậy, Tháp Na cảm động đến rơi nước mắt, đỡ tay Đại Ngọc Nhi đứng lên, "Cám ơn ngài, cám ơn ngài!"
Đại Ngọc Nhi nhìn mẫu thân một lòng vì nữ nhi, trong lòng nàng cảm động, Tô Mã ở một bên hỏi: "Cách Cách, chúng ta cứu như thế nào a?"
Đại Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, nói: "Ngạch Kỳ Cát hiểu rõ ta nhất, hơn nữa ở trong lòng của hắn cũng có tỷ tỷ, chúng ta đi tìm người cầu tình, người nhất định sẽ đáp ứng, Tiểu Ngọc Nhi ngươi cũng theo giúp ta cùng đi đi."
Tiểu Ngọc Nhi nghĩ nghĩ trong ngày thường Trại Tang thái độ đối với Tái Kỳ Nhã nói gì nghe nấy, trong lòng có chút không xác định, nhưng mà Tái Kỳ Nhã càng thêm không thể thực hiện được, dù sao, chỉ bằng Tái Kỳ Nhã đối với mẹ con Hải Lan Châu oán hận, chắc chắn Tái Kỳ Nhã nhất định sẽ không trợ giúp Hải Lan Châu, hơn nữa chuyện tình lần này cũng tuyệt đối không thoát khỏi liên quan tới Tái Kỳ Nhã.
Cho nên Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, càng nhiều người giúp sức càng tốt.
Tháp Na thấy Tiểu Ngọc Nhi cũng đi hỗ trợ, cảm thấy cảm kích không thôi: "Cám ơn, cám ơn hai vị Cách Cách."
Đại Ngọc Nhi không nhịn được nhìn người khác khóc, vội lau nước mắt cho Tháp Na, "Tháp Na di nương, ngài yên tâm ta nhất định sẽ thuyết phục Ngạch Kỳ Cát, ngài ở chỗ này chờ tin tức tốt của ta."
Trấn an tốt Tháp Na, Đại Ngọc Nhi cùng Tiểu Ngọc Nhi vội vàng chạy tới doanh trướng của Trại Tang.
Các nàng vừa mới đến nơi đó, lại bị thị vệ canh giữ ở ngoài trướng ngăn cản cước bộ.
"Ta muốn thấy Ngạch Kỳ Cát, các ngươi tránh ra cho ta." Đại Ngọc Nhi sắc mặt không ngờ quát.
Nhưng mà thị vệ ngoài cửa lại không nhượng bộ: "Tộc trưởng hiện giờ đang nghỉ ngơi, Tái Đạt pháp sư đang bắt mạch cho hắn."
động tĩnh ngoài trướng, cũng kinh động đến Tái Đạt pháp sư, Tái Đạt pháp sư đi ra vừa thấy người đến là Đại Ngọc Nhi và Tiểu Ngọc Nhi, cung kính thi lễ: "Hai vị Cách Cách, tộc trưởng hiện giờ đang nghỉ ngơi, ngày khác các ngài lại đến đi."
Đại Ngọc Nhi nhìn hắn không vừa mắt, vừa thấy hắn sẽ tức giận: "Ngươi vì cái gì muốn bức Hải Lan Châu tỷ tỷ tuẫn táng? Lòng của ngươi, so sài lang còn ác độc."
"Ngọc Nhi!" Một đạo thanh âm vội quát bảo nàng ngưng lại.
Đại Ngọc Nhi xoay người, sau khi thấy rõ người tới giống như thấy cứu tinh đến, nhất thời có chút đắc ý, "Ca ca vừa đến thật đúng lúc, Tái Đạt pháp sư này dùng tà thuyết mê hoặc người, hắn muốn giết chết Hải Lan Châu tỷ tỷ! Ca mau nói với Ngạch Kỳ Cát a!"
Người tới đúng là Ngô Khắc Thiện, nhưng mà Ngô Khắc Thiện lại từ từ đi tới bên người Tái Đạt pháp sư, nói với Đại Ngọc Nhi: "Ngọc Nhi, Ngạch Kỳ Cát đã đem sự việc toàn quyền giao cho Tái Đạt pháp sư xử lý, chúng ta phải vâng theo ý nguyện của Ngạch Kỳ Cát. Còn có, Ngạch Kỳ Cát hiện tại thân thể khó chịu, Ngạch Cát phái ta đến bảo hộ hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy rầy."
Đại Ngọc Nhi vẻ mặt không thể tin nhìn hắn, mà Ngô Khắc Thiện xoay người nói Tái Đạt pháp sư: "Tái Đạt pháp sư, vất vả."
Tái Đạt pháp sư gật đầu một cái: "Không sao." Nói xong, liếc mắt nhìn Đại Ngọc Nhi một cái, Tái Đạt pháp sư liền đi vào doanh trướng.
Thấy thế, Đại Ngọc Nhi cũng hiểu được Ngô Khắc Thiện đã cùng Tái Đạt pháp sư thống nhất với nhau, nàng cũng không nói thêm nữa, trực tiếp liền chạy vào trong doanh trướng, nhưng lại bị Ngô Khắc Thiện ngăn lại.
Đại Ngọc Nhi bất mãn trừng hắn, Ngô Khắc Thiện cũng không tiếp tục nhìn nàng, phân phó cho Tô Mã: "Đêm đã khuya, đưa Ngọc Nhi trở về nghỉ ngơi."
Tô Mã cũng không dám cãi lời, nói: "Cách Cách, chúng ta vẫn là nên trở về đi, vết thương trên tay ngài cũng phải nhanh chóng tìm đại phu đến xem a."
Đại Ngọc Nhi nhìn nhìn tay mình, lại trừng mắt nhìn Ngô Khắc Thiện một cái, thở phì phì tiêu sái rời đi.
Tiểu Ngọc Nhi không đi cùng nàng, đến trước mặt Ngô Khắc Thiện, hỏi: "Biểu ca, dượng thật sự đem sự tình toàn bộ giao cho Tái Đạt pháp sư xử lý sao? Hắn thật sự nhẫn tâm thấy Hải Lan Châu đi tuẫn táng?"
Ngô Khắc Thiện thấy là nàng, cũng không có giấu diếm nhiều: "Ngạch Kỳ Cát hiện tại thân thể khó chịu, hắn vô tâm đi quan tâm việc này, muội cũng đừng nên để ý tới."
Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy sáng tỏ, "Này tất cả đều là ý tứ của dì đi."
Thấy nàng hiểu được, Ngô Khắc Thiện cũng khuyên nhủ: "Tiểu Ngọc Nhi, muội nên biết, Ngạch Cát coi muội như nữ nhi thân sinh mà đối đại, người làm như vậy cũng vì muốn xả giận cho muội."
"Nhưng mà việc này không đơn giản là vì xả giận cho muội đúng không?!" Tiểu Ngọc Nhi căm giận mà nhìn hắn: "Dì vốn không thích Hải Lan Châu, người làm như vậy cũng giống như đang nhổ đi cái đinh trong mắt!”
"Tiểu Ngọc Nhi." Ngô Khắc Thiện bất đắc dĩ nhìn nàng, "Cho dù Ngạch Cát làm như vậy có chút xuất phát từ tư tâm, nhưng không thể phủ nhận là người làm vậy vì muốn tốt có muội, Hải Lan Châu kia là cái gì cũng dám giành nam nhân với muội, muội không biết, việc Trác Lâm cự tuyệt hôn sự với muội, để những người trong tộc đó nói về muội bao nhiêu điều khó nghe."
"Ta căn bản là không thèm để ý! Hơn nữa ta căn bản là không thích Trác Lâm! Các người đến tột cùng là muốn để muội giải thích bao nhiêu lần!" Tiểu Ngọc Nhi tức giận nói, hốc mắt có chút ửng đỏ, "Các người vì cái gì muốn làm như vậy, viêc này chỉ khiền cho muội cảm thấy áy náy, các người có biết hay không!"
Ngô Khắc Thiện vừa thấy nàng như sắp muốn khóc, tâm liền nhất thời luống cuống, vội ôn nhu nói: "Tốt tốt tốt, đều là chúng ta sai, muội đừng khóc, việc này căn bản không liên quan đến muội."
Tiểu Ngọc Nhi vội bắt lấy tay hắn nói: "Biểu ca, huynh đi khuyên nhủ dì được không? Nói dì đừng bắt Hải Lan Châu tuẫn táng."
Ngô Khắc Thiện nhìn hốc mắt nàng hồng hồng, do dự nửa ngày vẫn gật đầu: "Ta đáp ứng muội đi khuyên nhủ Ngạch Cát, nhưng nếu Ngạch Cát không chịu, ta đây cũng không giúp được."
"Ân, cám ơn biểu ca." Tiểu Ngọc Nhi mỉm cười, cảm kích gật đầu Ngô Khắc Thiện.
"Nha đầu muội a." Ngô Khắc Thiện bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Đã trễ thế này muội đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta lại đến tìm muội."
Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, sau đó liền đi ra.
Bọn họ không biết, A Cổ Lạp một bên đi ngang qua nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ, sau khi biết chuyện này vì Tiểu Ngọc Nhi mà tạo thành, nhất thời ánh mắt A Cổ Lạp nhìn Tiểu Ngọc Nhi ngập tràn hận ý.
Sau khi Tiểu Ngọc Nhi rời đi doanh trướng của Trại Tang, cũng không có lập tức trở về chỗ của mình kia, mà đi đến chỗ của Đại Ngọc Nhi.
Đại Ngọc Nhi đang ngồi ở nhuyễn tháp thượng để Tô Mã băng bó miệng vết thương cho nàng, thấy Tiểu Ngọc Nhi đến, Đại Ngọc Nhi vội hỏi nói: "Muội có nhìn thấy Ngạch Kỳ Cát không?"
Tiểu Ngọc Nhi lắc lắc đầu, "Nhưng biểu ca đã đáp ứng muội sẽ đi cầu dì."
Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi càng đứng ngồi không yên, "Chuyện này trừ Ngạch Cát mới có thể giúp được, người làm sao có thể nhả ra a!"
Tiểu Ngọc Nhi cũng không nói lời nào, nàng cũng biết Ngô Khắc Thiện cũng không thể giúp được gì, nhưng mà so với không đi khuyên nhủ thì còn tốt hơn, "Nhưng là bây giờ còn có thể tìm ai? Dượng sinh bệnh, dì cũng không chịu nhả ra."
Đại Ngọc Nhi nhíu mày trầm tư, ánh mắt lơ đãng đảo qua bảo kiếm được đặt ở một bên, ánh mắt sáng ngời: "Ta có thể đi tìm Hoàng Thái Cực, lời Hoàng Thái Cực nói bọn họ nhất định không dám cãi lời!"
"Hoàng Thái Cực? Hắn sẽ đến sao? Hơn nữa hiện tại Đại Kim không phải đang tấn công Sát Ha Nhĩ sao? lúc này hắn có thể đến giúp tỷ cứu Hải Lan Châu sao?" Tiểu Ngọc Nhi hiển nhiên đối với đề nghị này không ôm nhiều hy vọng.
Đại Ngọc Nhi khẳng định gật gật đầu, cầm lấy bảo kiếm: "Khẳng định, hắn đã đáp ứng cho ta một tâm nguyện, tâm nguyện này hắn nhất định sẽ thay ta đạt được, hắn là Đại Hãn nhất định sẽ nói là làm! Việc này không nên chậm trễ, ta hiện tại bước đi!"
Tô Mã vội vàng kéo nàng: "Cách Cách, bên trong quân đội, không thể để cho nữ nhân đi vào."
Đại Ngọc Nhi hai mắt chuyển chuyển, liền nghĩ ra biện pháp, cuối cùng nàng liền thay nam trang, cưỡi bảo mã, bay nhanh mà đi.
Đối với việc mà Đại Ngọc Nhi thực hiện, Tiểu Ngọc Nhi ẩn ẩn cảm thấy có chút không ổn, Hoàng Thái Cực hiện tại đang bề bộn chinh chiến với Sát Ha Nhĩ, để hắn rời chiến trường chỉ vì cứu một nữ nhân, có khả năng sao? Nhớ tới kiếp trước, Đa Nhĩ Cổn đối với việc như vậy sẽ không để ý mà lớn tiếng quở trách nàng, huống chi là vị Hoàng Thái Cực lòng mang dã tâm bá chủ thiên hạ kia? Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy cái hy vọng này thật sự quá xa vời, bất đắc dĩ, nàng cũng chỉ có thể khẩn cầu trời cao phù hộ.
Tiểu Ngọc Nhi bởi vì cảm giác áy náy trong lòng, một đêm cũng không ngủ, chỉ hy vọng thời gian có thể qua chậm một chút, cuối cùng đình chỉ ở mỗi phút, nhưng mà ngày thứ hai thái dương vẫn như cũ nhô lên, nghi thức tuẫn táng vẫn bắt đầu đúng hạn.
Mắt thấy lập tức sẽ đốt lửa, nhưng mà Đại Ngọc Nhi hiện tại cũng chưa đến, Tiểu Ngọc Nhi gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng chỉ có thể mở miệng nói: "Dì, ta van cầu ngài, Trác Lâm nếu đã vì Khoa Nhĩ Thấm hy sinh, chúng ta hẳn nên vì hắn mà chiếu cố tốt cho thê tử của hắn a."
"Câm miệng!" Tái Kỳ Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái, "Ta làm như vậy, đều là vì con và Ngọc Nhi, các con sao lại không hiểu cho ta!"
"Dì." Tiểu Ngọc Nhi quỳ xuống, "Tiểu Ngọc Nhi cầu ngài, đừng để cho Hải Lan Châu phải tuẫn táng!"
Tái Kỳ Nhã hơi có chút rèn sắt không thành thép nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Ngươi là Cách Cách tôn quý của Khoa Nhĩ Thấm, tại sao có thể vì một tiện tỳ mà quỳ xuống? Ta lệnh cho con đứng lên!"
"Không, dì nếu không đáp ứng, Tiểu Ngọc Nhi sẽ không đứng dậy." Tiểu Ngọc Nhi lắc lắc đầu.
Tái Kỳ Nhã không hề nhìn nàng, chỉ liếc mắt nhìn Ngô Khắc Thiện bên cạnh một cái, Ngô Khắc Thiện bật người hiểu ý đi đến bên cạnh Tiểu Ngọc Nhi khuyên nhủ: "Tiểu Ngọc Nhi, đứng lên đi, muội làm như vậy Ngạch Cát chỉ càng thêm tức giận mà thôi."
"Nhưng mà ta cũng không thể mở mắt trừng trừng nhìn Hải Lan Châu chết trước mặt ta." Tiểu Ngọc Nhi cố chấp hồi đáp.
"Con!" Tái Kỳ Nhã chán nản, trong lòng đối với Hải Lan Châu oán hận càng sâu, đều là do tiện tỳ này, khiến nữ nhi và chất nữ của nàng đều làm trái nàng, "Ngô Khắc Thiện, nếu Tiểu Ngọc Nhi nhìn không được hình ảnh này, vậy đem nàng đưa về phòng!"
Ngô Khắc Thiện cứng ngắc gật đầu, sau đó bất đắc dĩ nhìn Tiểu Ngọc Nhi, muốn dắt nàng: "Ngọc Nhi, trở về đi."
Tiểu Ngọc Nhi gạt tay Ngô Khắc Thiện muốn kéo nàng ra, quật cường nói: "Ta không đi! Dì không đáp ứng ta, ta sẽ không đứng dậy!"
Tái Kỳ Nhã đen mặt nhìn vẻ mặt quật cường của Tiểu Ngọc Nhi, lại nhìn ánh mắt Tháp Na giống như thấy được cứu tinh đến, lạnh lùng cười: "Vậy con cứ ở chỗ này quỳ đi." Sau đó lại xoay người nói với Tái Đạt pháp sư: "Tái Đạt pháp sư, lúc này thần đã đến, nghi thức tuẫn táng vẫn nhanh chóng tiến hành đi."
"Vâng." Tái Đạt pháp sư cung kính mà nói, sau đó cầm lấy cây đuốc đi tới trước mặt Hải Lan Châu, không lưu tình chút nào đem cây đuốc ném tới lên nhánh cây.
Những nhánh cây sớm đã bị tưới dầu hỏa, hiện giờ bị bắt lửa, lửa nhanh chóng lan tràn ra, dâng lên khói đặc.
Thấy thế, Tiểu Ngọc Nhi cũng không quản nhiều như vậy, vội vàng đem áo ngắn trên người cởi xuống dưới, tiến lên nghĩ phải làm thế nào để lửa có thể giảm nhỏ xuống. Nhưng mà lửa hung mãnh như thế nào hạ xuống được, Tiểu Ngọc Nhi không cẩn thận bị lửa quẹt qua, không chỉ có áo ngắn bị lửa thiêu cháy, ngay cả tay nàng cũng nổi lên thật nhiều bọt nước.
Tiểu Ngọc Nhi che tay bị thương, thấy Hải Lan Châu bị nhốt ở bên trong có dấu hiệu như bị khói đặc hun đến ngất xỉu đi, vội vàng dùng chân đá văng nhánh cây đang cản đường trước mặt, hy vọng có thể cứu Hải Lan Châu ra, nhưng lại bị người khác gắt gao chế trụ.
"Ngô Khắc Thiện, huynh buông ra!" Tiểu Ngọc Nhi thấy Ngô Khắc Thiện gắt gao giữ nàng trong ngực, nhất thời tức giận nói.
"Không buông!" Ngô Khắc Thiện mày nhăn thực chặt, trong lúc vô ý nhìn thấy trên tay phải Tiểu Ngọc Nhi bị phỏng, mày càng nhăn chặt: "Muội còn muốn bàn tay này nữa hay không! Muội nhanh chóng theo ta trở về tìm đại phu!"
Tiểu Ngọc Nhi còn muốn phản kháng, nhưng Ngô Khắc Thiện lại lập tức đem nàng ôm lấy, lực đạo trên tay ra sức càng lớn không cho phép nàng thoát ra.
"Ngô Khắc Thiện!" Tiểu Ngọc Nhi khó thở, nhưng lại không biết làm thế nào, vội vàng nhìn về phía Hải Lan Châu, trong lòng chỉ hy vọng Đại Ngọc Nhi lập tức xuất hiện, giải cứu Hải Lan Châu.
Trời cao cũng thật không phụ nàng kỳ vọng, ngay trước khi Hải Lan Châu té xỉu, một đạo bóng đen từ trời hướng đến, đi tới trước mặt Hải Lan Châu, chém đứt dây thừng trói chặt Hải Lan Châu, sau đó cứu được Hải Lan Châu ra, người tới chính là đương nhiệm Đại Hãn của Đại Kim Hoàng Thái Cực.
Lúc này Hải Lan Châu đã ngất đi, ngã vào trong ngựa Hoàng Thái Cực. Thấy Hải Lan Châu được cứu trợ, Tháp Na vội vàng chay lên xem xét.
Đại Ngọc Nhi cũng rất nhanh xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, thấy vậy Tiểu Ngọc Nhi cũng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu đã thấy sắc mặt Ngô Khắc Thiện không ngờ nhìn nàng, căn bản không có đi chú ý sự tình bên kia, sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi cũng trở nên ngượng ngùng.
Ngô Khắc Thiện thấy nàng như vậy, cũng đành phải bất đắc dĩ thở dài: "Hiện tại nàng không có việc gì, ngươi yên tâm đi."
Mà Hoàng Thái Cực sau khi giải cứu Hải Lan Châu liền đi qua, cũng đi tới trước mặt Tái Kỳ Nhã và Ngô Khắc Thiện, "Các ngươi tại sao có thể làm ra loại chuyện vớ vẩn như vậy?!"
Tái Kỳ Nhã không nói chuyện, mà Ngô Khắc Thiện thì nói: "Thỉnh Đại Hãn thứ tội, Tiểu Ngọc Nhi bởi vì cứu Hải Lan Châu mà bị bỏng tay phải, ta nghĩ phải nhanh chóng tìm đại phu cho Tiểu Ngọc Nhi, Ngô Khắc Thiện lui ra trước."
Nghe vậy, Hoàng Thái Cực cũng lập tức nhìn về phía tay của Tiểu Ngọc Nhi, trên mu bàn tay nguyên bản trắng nõn mềm mại hiện tại có rất nhiều bọt nước, nghiêm trọng tới nỗi muốn đốt cháy da thịt, tơ máu cũng xuất hiện, nhưng nơi còn lại cũng sưng đỏ không thôi, Hoàng Thái Cực nhíu nhíu mày, sau đó gật gật đầu.
Ngô Khắc Thiện vội vàng ôm Tiểu Ngọc Nhi đi ra.
Ánh mắt bất mãn của Hoàng Thái Cực hướng về phía Tái Kỳ Nhã, Tái Kỳ Nhã theo bản năng né tránh ánh mắt Hoàng Thái Cực, lại vô tình nhìn thấy Tháp Na đang nhìn chằm chằm Hoàng Thái Cực, nhất thời hiểu được tâm tư Tháp Na, tâm tình càng thêm buồn bực.
Đại Ngọc Nhi vội đỡ nàng dậy, "Tháp Na di nương, ngài làm cái gì vậy a, Hải Lan Châu là tỷ tỷ của ta, ta nhất định sẽ cứu nàng, ngài đứng lên trước."
Nghe vậy, Tháp Na cảm động đến rơi nước mắt, đỡ tay Đại Ngọc Nhi đứng lên, "Cám ơn ngài, cám ơn ngài!"
Đại Ngọc Nhi nhìn mẫu thân một lòng vì nữ nhi, trong lòng nàng cảm động, Tô Mã ở một bên hỏi: "Cách Cách, chúng ta cứu như thế nào a?"
Đại Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, nói: "Ngạch Kỳ Cát hiểu rõ ta nhất, hơn nữa ở trong lòng của hắn cũng có tỷ tỷ, chúng ta đi tìm người cầu tình, người nhất định sẽ đáp ứng, Tiểu Ngọc Nhi ngươi cũng theo giúp ta cùng đi đi."
Tiểu Ngọc Nhi nghĩ nghĩ trong ngày thường Trại Tang thái độ đối với Tái Kỳ Nhã nói gì nghe nấy, trong lòng có chút không xác định, nhưng mà Tái Kỳ Nhã càng thêm không thể thực hiện được, dù sao, chỉ bằng Tái Kỳ Nhã đối với mẹ con Hải Lan Châu oán hận, chắc chắn Tái Kỳ Nhã nhất định sẽ không trợ giúp Hải Lan Châu, hơn nữa chuyện tình lần này cũng tuyệt đối không thoát khỏi liên quan tới Tái Kỳ Nhã.
Cho nên Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, càng nhiều người giúp sức càng tốt.
Tháp Na thấy Tiểu Ngọc Nhi cũng đi hỗ trợ, cảm thấy cảm kích không thôi: "Cám ơn, cám ơn hai vị Cách Cách."
Đại Ngọc Nhi không nhịn được nhìn người khác khóc, vội lau nước mắt cho Tháp Na, "Tháp Na di nương, ngài yên tâm ta nhất định sẽ thuyết phục Ngạch Kỳ Cát, ngài ở chỗ này chờ tin tức tốt của ta."
Trấn an tốt Tháp Na, Đại Ngọc Nhi cùng Tiểu Ngọc Nhi vội vàng chạy tới doanh trướng của Trại Tang.
Các nàng vừa mới đến nơi đó, lại bị thị vệ canh giữ ở ngoài trướng ngăn cản cước bộ.
"Ta muốn thấy Ngạch Kỳ Cát, các ngươi tránh ra cho ta." Đại Ngọc Nhi sắc mặt không ngờ quát.
Nhưng mà thị vệ ngoài cửa lại không nhượng bộ: "Tộc trưởng hiện giờ đang nghỉ ngơi, Tái Đạt pháp sư đang bắt mạch cho hắn."
động tĩnh ngoài trướng, cũng kinh động đến Tái Đạt pháp sư, Tái Đạt pháp sư đi ra vừa thấy người đến là Đại Ngọc Nhi và Tiểu Ngọc Nhi, cung kính thi lễ: "Hai vị Cách Cách, tộc trưởng hiện giờ đang nghỉ ngơi, ngày khác các ngài lại đến đi."
Đại Ngọc Nhi nhìn hắn không vừa mắt, vừa thấy hắn sẽ tức giận: "Ngươi vì cái gì muốn bức Hải Lan Châu tỷ tỷ tuẫn táng? Lòng của ngươi, so sài lang còn ác độc."
"Ngọc Nhi!" Một đạo thanh âm vội quát bảo nàng ngưng lại.
Đại Ngọc Nhi xoay người, sau khi thấy rõ người tới giống như thấy cứu tinh đến, nhất thời có chút đắc ý, "Ca ca vừa đến thật đúng lúc, Tái Đạt pháp sư này dùng tà thuyết mê hoặc người, hắn muốn giết chết Hải Lan Châu tỷ tỷ! Ca mau nói với Ngạch Kỳ Cát a!"
Người tới đúng là Ngô Khắc Thiện, nhưng mà Ngô Khắc Thiện lại từ từ đi tới bên người Tái Đạt pháp sư, nói với Đại Ngọc Nhi: "Ngọc Nhi, Ngạch Kỳ Cát đã đem sự việc toàn quyền giao cho Tái Đạt pháp sư xử lý, chúng ta phải vâng theo ý nguyện của Ngạch Kỳ Cát. Còn có, Ngạch Kỳ Cát hiện tại thân thể khó chịu, Ngạch Cát phái ta đến bảo hộ hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy rầy."
Đại Ngọc Nhi vẻ mặt không thể tin nhìn hắn, mà Ngô Khắc Thiện xoay người nói Tái Đạt pháp sư: "Tái Đạt pháp sư, vất vả."
Tái Đạt pháp sư gật đầu một cái: "Không sao." Nói xong, liếc mắt nhìn Đại Ngọc Nhi một cái, Tái Đạt pháp sư liền đi vào doanh trướng.
Thấy thế, Đại Ngọc Nhi cũng hiểu được Ngô Khắc Thiện đã cùng Tái Đạt pháp sư thống nhất với nhau, nàng cũng không nói thêm nữa, trực tiếp liền chạy vào trong doanh trướng, nhưng lại bị Ngô Khắc Thiện ngăn lại.
Đại Ngọc Nhi bất mãn trừng hắn, Ngô Khắc Thiện cũng không tiếp tục nhìn nàng, phân phó cho Tô Mã: "Đêm đã khuya, đưa Ngọc Nhi trở về nghỉ ngơi."
Tô Mã cũng không dám cãi lời, nói: "Cách Cách, chúng ta vẫn là nên trở về đi, vết thương trên tay ngài cũng phải nhanh chóng tìm đại phu đến xem a."
Đại Ngọc Nhi nhìn nhìn tay mình, lại trừng mắt nhìn Ngô Khắc Thiện một cái, thở phì phì tiêu sái rời đi.
Tiểu Ngọc Nhi không đi cùng nàng, đến trước mặt Ngô Khắc Thiện, hỏi: "Biểu ca, dượng thật sự đem sự tình toàn bộ giao cho Tái Đạt pháp sư xử lý sao? Hắn thật sự nhẫn tâm thấy Hải Lan Châu đi tuẫn táng?"
Ngô Khắc Thiện thấy là nàng, cũng không có giấu diếm nhiều: "Ngạch Kỳ Cát hiện tại thân thể khó chịu, hắn vô tâm đi quan tâm việc này, muội cũng đừng nên để ý tới."
Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy sáng tỏ, "Này tất cả đều là ý tứ của dì đi."
Thấy nàng hiểu được, Ngô Khắc Thiện cũng khuyên nhủ: "Tiểu Ngọc Nhi, muội nên biết, Ngạch Cát coi muội như nữ nhi thân sinh mà đối đại, người làm như vậy cũng vì muốn xả giận cho muội."
"Nhưng mà việc này không đơn giản là vì xả giận cho muội đúng không?!" Tiểu Ngọc Nhi căm giận mà nhìn hắn: "Dì vốn không thích Hải Lan Châu, người làm như vậy cũng giống như đang nhổ đi cái đinh trong mắt!”
"Tiểu Ngọc Nhi." Ngô Khắc Thiện bất đắc dĩ nhìn nàng, "Cho dù Ngạch Cát làm như vậy có chút xuất phát từ tư tâm, nhưng không thể phủ nhận là người làm vậy vì muốn tốt có muội, Hải Lan Châu kia là cái gì cũng dám giành nam nhân với muội, muội không biết, việc Trác Lâm cự tuyệt hôn sự với muội, để những người trong tộc đó nói về muội bao nhiêu điều khó nghe."
"Ta căn bản là không thèm để ý! Hơn nữa ta căn bản là không thích Trác Lâm! Các người đến tột cùng là muốn để muội giải thích bao nhiêu lần!" Tiểu Ngọc Nhi tức giận nói, hốc mắt có chút ửng đỏ, "Các người vì cái gì muốn làm như vậy, viêc này chỉ khiền cho muội cảm thấy áy náy, các người có biết hay không!"
Ngô Khắc Thiện vừa thấy nàng như sắp muốn khóc, tâm liền nhất thời luống cuống, vội ôn nhu nói: "Tốt tốt tốt, đều là chúng ta sai, muội đừng khóc, việc này căn bản không liên quan đến muội."
Tiểu Ngọc Nhi vội bắt lấy tay hắn nói: "Biểu ca, huynh đi khuyên nhủ dì được không? Nói dì đừng bắt Hải Lan Châu tuẫn táng."
Ngô Khắc Thiện nhìn hốc mắt nàng hồng hồng, do dự nửa ngày vẫn gật đầu: "Ta đáp ứng muội đi khuyên nhủ Ngạch Cát, nhưng nếu Ngạch Cát không chịu, ta đây cũng không giúp được."
"Ân, cám ơn biểu ca." Tiểu Ngọc Nhi mỉm cười, cảm kích gật đầu Ngô Khắc Thiện.
"Nha đầu muội a." Ngô Khắc Thiện bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Đã trễ thế này muội đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta lại đến tìm muội."
Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, sau đó liền đi ra.
Bọn họ không biết, A Cổ Lạp một bên đi ngang qua nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ, sau khi biết chuyện này vì Tiểu Ngọc Nhi mà tạo thành, nhất thời ánh mắt A Cổ Lạp nhìn Tiểu Ngọc Nhi ngập tràn hận ý.
Sau khi Tiểu Ngọc Nhi rời đi doanh trướng của Trại Tang, cũng không có lập tức trở về chỗ của mình kia, mà đi đến chỗ của Đại Ngọc Nhi.
Đại Ngọc Nhi đang ngồi ở nhuyễn tháp thượng để Tô Mã băng bó miệng vết thương cho nàng, thấy Tiểu Ngọc Nhi đến, Đại Ngọc Nhi vội hỏi nói: "Muội có nhìn thấy Ngạch Kỳ Cát không?"
Tiểu Ngọc Nhi lắc lắc đầu, "Nhưng biểu ca đã đáp ứng muội sẽ đi cầu dì."
Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi càng đứng ngồi không yên, "Chuyện này trừ Ngạch Cát mới có thể giúp được, người làm sao có thể nhả ra a!"
Tiểu Ngọc Nhi cũng không nói lời nào, nàng cũng biết Ngô Khắc Thiện cũng không thể giúp được gì, nhưng mà so với không đi khuyên nhủ thì còn tốt hơn, "Nhưng là bây giờ còn có thể tìm ai? Dượng sinh bệnh, dì cũng không chịu nhả ra."
Đại Ngọc Nhi nhíu mày trầm tư, ánh mắt lơ đãng đảo qua bảo kiếm được đặt ở một bên, ánh mắt sáng ngời: "Ta có thể đi tìm Hoàng Thái Cực, lời Hoàng Thái Cực nói bọn họ nhất định không dám cãi lời!"
"Hoàng Thái Cực? Hắn sẽ đến sao? Hơn nữa hiện tại Đại Kim không phải đang tấn công Sát Ha Nhĩ sao? lúc này hắn có thể đến giúp tỷ cứu Hải Lan Châu sao?" Tiểu Ngọc Nhi hiển nhiên đối với đề nghị này không ôm nhiều hy vọng.
Đại Ngọc Nhi khẳng định gật gật đầu, cầm lấy bảo kiếm: "Khẳng định, hắn đã đáp ứng cho ta một tâm nguyện, tâm nguyện này hắn nhất định sẽ thay ta đạt được, hắn là Đại Hãn nhất định sẽ nói là làm! Việc này không nên chậm trễ, ta hiện tại bước đi!"
Tô Mã vội vàng kéo nàng: "Cách Cách, bên trong quân đội, không thể để cho nữ nhân đi vào."
Đại Ngọc Nhi hai mắt chuyển chuyển, liền nghĩ ra biện pháp, cuối cùng nàng liền thay nam trang, cưỡi bảo mã, bay nhanh mà đi.
Đối với việc mà Đại Ngọc Nhi thực hiện, Tiểu Ngọc Nhi ẩn ẩn cảm thấy có chút không ổn, Hoàng Thái Cực hiện tại đang bề bộn chinh chiến với Sát Ha Nhĩ, để hắn rời chiến trường chỉ vì cứu một nữ nhân, có khả năng sao? Nhớ tới kiếp trước, Đa Nhĩ Cổn đối với việc như vậy sẽ không để ý mà lớn tiếng quở trách nàng, huống chi là vị Hoàng Thái Cực lòng mang dã tâm bá chủ thiên hạ kia? Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy cái hy vọng này thật sự quá xa vời, bất đắc dĩ, nàng cũng chỉ có thể khẩn cầu trời cao phù hộ.
Tiểu Ngọc Nhi bởi vì cảm giác áy náy trong lòng, một đêm cũng không ngủ, chỉ hy vọng thời gian có thể qua chậm một chút, cuối cùng đình chỉ ở mỗi phút, nhưng mà ngày thứ hai thái dương vẫn như cũ nhô lên, nghi thức tuẫn táng vẫn bắt đầu đúng hạn.
Mắt thấy lập tức sẽ đốt lửa, nhưng mà Đại Ngọc Nhi hiện tại cũng chưa đến, Tiểu Ngọc Nhi gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng chỉ có thể mở miệng nói: "Dì, ta van cầu ngài, Trác Lâm nếu đã vì Khoa Nhĩ Thấm hy sinh, chúng ta hẳn nên vì hắn mà chiếu cố tốt cho thê tử của hắn a."
"Câm miệng!" Tái Kỳ Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái, "Ta làm như vậy, đều là vì con và Ngọc Nhi, các con sao lại không hiểu cho ta!"
"Dì." Tiểu Ngọc Nhi quỳ xuống, "Tiểu Ngọc Nhi cầu ngài, đừng để cho Hải Lan Châu phải tuẫn táng!"
Tái Kỳ Nhã hơi có chút rèn sắt không thành thép nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Ngươi là Cách Cách tôn quý của Khoa Nhĩ Thấm, tại sao có thể vì một tiện tỳ mà quỳ xuống? Ta lệnh cho con đứng lên!"
"Không, dì nếu không đáp ứng, Tiểu Ngọc Nhi sẽ không đứng dậy." Tiểu Ngọc Nhi lắc lắc đầu.
Tái Kỳ Nhã không hề nhìn nàng, chỉ liếc mắt nhìn Ngô Khắc Thiện bên cạnh một cái, Ngô Khắc Thiện bật người hiểu ý đi đến bên cạnh Tiểu Ngọc Nhi khuyên nhủ: "Tiểu Ngọc Nhi, đứng lên đi, muội làm như vậy Ngạch Cát chỉ càng thêm tức giận mà thôi."
"Nhưng mà ta cũng không thể mở mắt trừng trừng nhìn Hải Lan Châu chết trước mặt ta." Tiểu Ngọc Nhi cố chấp hồi đáp.
"Con!" Tái Kỳ Nhã chán nản, trong lòng đối với Hải Lan Châu oán hận càng sâu, đều là do tiện tỳ này, khiến nữ nhi và chất nữ của nàng đều làm trái nàng, "Ngô Khắc Thiện, nếu Tiểu Ngọc Nhi nhìn không được hình ảnh này, vậy đem nàng đưa về phòng!"
Ngô Khắc Thiện cứng ngắc gật đầu, sau đó bất đắc dĩ nhìn Tiểu Ngọc Nhi, muốn dắt nàng: "Ngọc Nhi, trở về đi."
Tiểu Ngọc Nhi gạt tay Ngô Khắc Thiện muốn kéo nàng ra, quật cường nói: "Ta không đi! Dì không đáp ứng ta, ta sẽ không đứng dậy!"
Tái Kỳ Nhã đen mặt nhìn vẻ mặt quật cường của Tiểu Ngọc Nhi, lại nhìn ánh mắt Tháp Na giống như thấy được cứu tinh đến, lạnh lùng cười: "Vậy con cứ ở chỗ này quỳ đi." Sau đó lại xoay người nói với Tái Đạt pháp sư: "Tái Đạt pháp sư, lúc này thần đã đến, nghi thức tuẫn táng vẫn nhanh chóng tiến hành đi."
"Vâng." Tái Đạt pháp sư cung kính mà nói, sau đó cầm lấy cây đuốc đi tới trước mặt Hải Lan Châu, không lưu tình chút nào đem cây đuốc ném tới lên nhánh cây.
Những nhánh cây sớm đã bị tưới dầu hỏa, hiện giờ bị bắt lửa, lửa nhanh chóng lan tràn ra, dâng lên khói đặc.
Thấy thế, Tiểu Ngọc Nhi cũng không quản nhiều như vậy, vội vàng đem áo ngắn trên người cởi xuống dưới, tiến lên nghĩ phải làm thế nào để lửa có thể giảm nhỏ xuống. Nhưng mà lửa hung mãnh như thế nào hạ xuống được, Tiểu Ngọc Nhi không cẩn thận bị lửa quẹt qua, không chỉ có áo ngắn bị lửa thiêu cháy, ngay cả tay nàng cũng nổi lên thật nhiều bọt nước.
Tiểu Ngọc Nhi che tay bị thương, thấy Hải Lan Châu bị nhốt ở bên trong có dấu hiệu như bị khói đặc hun đến ngất xỉu đi, vội vàng dùng chân đá văng nhánh cây đang cản đường trước mặt, hy vọng có thể cứu Hải Lan Châu ra, nhưng lại bị người khác gắt gao chế trụ.
"Ngô Khắc Thiện, huynh buông ra!" Tiểu Ngọc Nhi thấy Ngô Khắc Thiện gắt gao giữ nàng trong ngực, nhất thời tức giận nói.
"Không buông!" Ngô Khắc Thiện mày nhăn thực chặt, trong lúc vô ý nhìn thấy trên tay phải Tiểu Ngọc Nhi bị phỏng, mày càng nhăn chặt: "Muội còn muốn bàn tay này nữa hay không! Muội nhanh chóng theo ta trở về tìm đại phu!"
Tiểu Ngọc Nhi còn muốn phản kháng, nhưng Ngô Khắc Thiện lại lập tức đem nàng ôm lấy, lực đạo trên tay ra sức càng lớn không cho phép nàng thoát ra.
"Ngô Khắc Thiện!" Tiểu Ngọc Nhi khó thở, nhưng lại không biết làm thế nào, vội vàng nhìn về phía Hải Lan Châu, trong lòng chỉ hy vọng Đại Ngọc Nhi lập tức xuất hiện, giải cứu Hải Lan Châu.
Trời cao cũng thật không phụ nàng kỳ vọng, ngay trước khi Hải Lan Châu té xỉu, một đạo bóng đen từ trời hướng đến, đi tới trước mặt Hải Lan Châu, chém đứt dây thừng trói chặt Hải Lan Châu, sau đó cứu được Hải Lan Châu ra, người tới chính là đương nhiệm Đại Hãn của Đại Kim Hoàng Thái Cực.
Lúc này Hải Lan Châu đã ngất đi, ngã vào trong ngựa Hoàng Thái Cực. Thấy Hải Lan Châu được cứu trợ, Tháp Na vội vàng chay lên xem xét.
Đại Ngọc Nhi cũng rất nhanh xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, thấy vậy Tiểu Ngọc Nhi cũng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu đã thấy sắc mặt Ngô Khắc Thiện không ngờ nhìn nàng, căn bản không có đi chú ý sự tình bên kia, sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi cũng trở nên ngượng ngùng.
Ngô Khắc Thiện thấy nàng như vậy, cũng đành phải bất đắc dĩ thở dài: "Hiện tại nàng không có việc gì, ngươi yên tâm đi."
Mà Hoàng Thái Cực sau khi giải cứu Hải Lan Châu liền đi qua, cũng đi tới trước mặt Tái Kỳ Nhã và Ngô Khắc Thiện, "Các ngươi tại sao có thể làm ra loại chuyện vớ vẩn như vậy?!"
Tái Kỳ Nhã không nói chuyện, mà Ngô Khắc Thiện thì nói: "Thỉnh Đại Hãn thứ tội, Tiểu Ngọc Nhi bởi vì cứu Hải Lan Châu mà bị bỏng tay phải, ta nghĩ phải nhanh chóng tìm đại phu cho Tiểu Ngọc Nhi, Ngô Khắc Thiện lui ra trước."
Nghe vậy, Hoàng Thái Cực cũng lập tức nhìn về phía tay của Tiểu Ngọc Nhi, trên mu bàn tay nguyên bản trắng nõn mềm mại hiện tại có rất nhiều bọt nước, nghiêm trọng tới nỗi muốn đốt cháy da thịt, tơ máu cũng xuất hiện, nhưng nơi còn lại cũng sưng đỏ không thôi, Hoàng Thái Cực nhíu nhíu mày, sau đó gật gật đầu.
Ngô Khắc Thiện vội vàng ôm Tiểu Ngọc Nhi đi ra.
Ánh mắt bất mãn của Hoàng Thái Cực hướng về phía Tái Kỳ Nhã, Tái Kỳ Nhã theo bản năng né tránh ánh mắt Hoàng Thái Cực, lại vô tình nhìn thấy Tháp Na đang nhìn chằm chằm Hoàng Thái Cực, nhất thời hiểu được tâm tư Tháp Na, tâm tình càng thêm buồn bực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook