Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh
-
Chương 11
Tiểu Ngọc Nhi vô cùng hoài nghi bản thân có phải rất có duyên với thương tích hay không.
Bằng không như thế nào khi nàng vừa mới tỉnh lại, trên người tất cả đều là vết thương do roi, sau đó vì cứu Hoàng Thái Cực, trên lưng bị trúng một đao, vì cứu Hải Lan Châu trên tay bị bỏng, hiện giờ, vì Cao Oa, mà bị lạc đường, còn bị một nam tử ôm chặt cùng lăn xuống sườn núi, hơn nữa chân phải ở lúc lăn xuống chạm phải một hòn đá, bây giờ chân phải truyền đến từng trận đau đớn.
Mà nam tử đang đè nặng Tiểu Ngọc Nhi cũng vội vàng đứng lên, nhìn nàng đang còn té trên mặt đất, vươn tay muốn kéo nàng đứng lên, nhưng lại bị Tiểu Ngọc Nhi đẩy ra.
Không đợi nam tử kia kịp phản ứng, một đống cỏ dại và viên đá hỗn loạn ném tới chỗ hắn, nam tử kia vội vàng tránh né, vừa trốn vừa giải thích: "Cô nương, thật có lỗi, ta không phải cố ý, ngươi đừng ném nữa, ôi!..."
Tiểu Ngọc Nhi bỏ mặc không quan tâm, nắm mấy hòn đá bên người lên tiếp tục ném nam tử kia, cả giận nói: "Ngươi chỉ bằng một câu thật có lỗi liền xong việc sao? Ngươi, hỗn đản! Tại sao ngươi lại đẩy ta xuống dưới?!"
Nam tử kia trả lời: "Thật có lỗi, cô nương! Chỉ là do ta đang săn bắn ở bên cạnh, chỗ lúc nãy ngươi chuẩn bị dẫm lên chính là bẫy rập ta thiết kế để săn thú, ta cũng là sợ cô nương bị ngã xuống nên mới...! Ai, cô nương, đừng ném..."
"Chính là ngươi lại đem ta đẩy xuống dốc!"Tiểu Ngọc Nhi cả giận nói, sau đó tiếp tục ném người nọ, phát tiết phẫn nộ trong lòng nàng. Cho đến khi Tiểu Ngọc Nhi thật sự không còn khí lực, nàng mới căm giận ngừng tay, sau đó tức giận trừng hắn.
Nam tử bị ném thành một mặt xám tro cũng không phát hoả với Tiểu Ngọc Nhi, chỉ ngượng ngùng không dám tiếp xúc ánh mắt của nàng, đến khi nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi nhíu mày xoa mắt cá chân, mới đề nghị nói: "Cô nương, chân của ngươi đang bị thương, cô nương nếu không ngại, chúng ta trước hết tìm một chỗ đánh lửa, ta giúp cô nương xem vết thương trước, huống hồ sắc trời bây giờ đã tối, chúng ta đại khái cũng chỉ có thể ở trên núi này một đêm."
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta cho ngươi biết tốt nhất ngươi đừng có đánh chủ ý gì với ta, nếu không thân nhân của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nam tử vội vàng xua tay: "Cô nương ngươi đừng hiểu lầm, lần này thật sự là việc ngoài ý muốn, hơn nữa ta cũng không có chủ ý gì, nếu cô nương thật sự không tin lời ta nói, Đa Đạc ta xin thề, nếu ta thực có ý đồ gì gây rối, ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế!"
Lần này là Tiểu Ngọc Nhi nói không ra tiếng, cũng không phải nàng tin lời thề của hắn, mà là..."Ngươi nói tên ngươi là Đa Đạc?"
Không nghĩ tới Tiểu Ngọc Nhi sẽ đột nhiên hỏi như vậy, Đa Đạc sửng sốt một chút, lập tức gật gật đầu: "Đúng, cô nương biết ta?"
"Không biết!" Tiểu Ngọc Nhi lập tức quay đầu đi.
Đa Đạc bị nghẹn.
Trong chốc lát, Tiểu Ngọc Nhi mở miệng dò hỏi: "Ngươi có biết đây là nơi nào hay không?"
Nghe vậy, Đa Đạc xấu hổ sờ sờ cái mũi: "Ta cũng không biết đây là nơi nào."
"Cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi không thể tin trừng lớn hai mắt: "Ngươi không phải còn ở trên núi này đào bẫy rập bắt thú sao? Hẳn là phải rõ ràng địa hình nơi này mới đúng?"
"Cái kia..." Đa Đạc càng xấu hổ, ho khan hai tiếng: "Kỳ thật ta cũng bị lạc ở nơi này không bao lâu, chỉ vừa mới đào một cái bẫy ở nơi đó."
"Cho nên, ta liền vừa vặn trúng phải bẫy rập của ngươi?" Tiểu Ngọc Nhi mặt không đổi sắc nhìn hắn.
Đa Đạc nghiêng đầu, tránh khỏi ánh mắt của Tiểu Ngọc Nhi, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
"..."
"Đi thôi!"
Đa Đạc sửng sốt.
Tiểu Ngọc Nhi nói: "Ngươi không phải vừa mới nói muốn tìm một chỗ để nhóm lửa sao? Còn không mau đi?"
Đa Đạc khi phản ứng, lập tức vươn tay cười với Tiểu Ngọc Nhi: "Đi, cô nương, để ta giúp nương."
Vốn là Tiểu Ngọc Nhi vẫn là muốn đẩy tay hắn ra, nhưng trên chân truyền đến đau đớn toàn tâm, khiến cho nàng khuất phục, đem tay khoát lên tay Đa Đạc.
Cuối cùng, hai người đi đến một mảnh đất trống, Đa Đạc đặt Tiểu Ngọc Nhi ngồi ở dưới một cây đại thụ, sau đó quay đầu bước đi.
Tiểu Ngọc Nhi vội gọi lại hắn: "Uy! Ngươi đi đâu?"
"Ta đi vào trong rừng tìm chút củi đốt rồi trở về nhóm lửa." Đa Đạc trả lời, sau đó lại đi vào trong rừng.
"Ngươi đừng đi vào trong rừng." Tiểu Ngọc Nhi ngăn hắn lại: "Ngươi nhặt ở bên này, không được ra khỏi tầm mắt ta."
Đa Đạc nhìn quanh bốn phía một chút, trống rỗng, chỉ có Tiểu Ngọc Nhi ngồi ở chỗ cây đại thụ kia, làm sao có thể có củi đốt. Đa Đạc có chút không thể hiểu được suy nghĩ của nàng, nói: "Vì cái gì, nhánh cây ở trong rừng không phải nhiều hơn sao."
Tiểu Ngọc Nhi cường ngạnh nói: "Dù sao không được chính là không được, ai biết ngươi có phải mượn cớ chạy trốn hay không a." Đánh chết Tiểu Ngọc Nhi cũng sẽ không nói cho hắn biết, là bởi vì nàng sợ tối.
"Tốt tốt tốt." Đa Đạc bất đắc dĩ, đành phải ở trong phạm vi Tiểu Ngọc Nhi có thể nhìn thấy nghe được cúi người tìm nhánh cây, nhưng mà may mắn là chỗ này vẫn có rất nhiều đoạn cây nhỏ, đại khái là do những cành cây bị gió lớn thổi rơi xuống, Đa Đạc rất nhanh liền nhặt được một lượng lớn về, sau đó bắt đầu đánh đá nhóm lửa.
Động tác Đa Đạc rất quen thuộc điêu luyện, như là đã nhiều lần sống ở bên ngoài, chỉ chốc lát sau, hắn cũng đã đem lửa nhóm lớn lên. Hắn đắc ý chuyển đầu: "Nhìn, lửa đã nhóm tốt."
Bởi vì trời tối, nên ở trong rừng Tiểu Ngọc Nhi nhiều lắm chỉ nhìn thấy thân hình và quần áo của Đa Đạc, tướng mạo thì nhìn không rõ lắm, hiện tại có ánh lửa chiếu sáng, Tiểu Ngọc Nhi có chút vui vẻ.
Vốn là lúc trước bộ dáng Tiểu Ngọc Nhi đều hiện vẻ tức giận, hiện giờ đột nhiên nở nụ cười, khiến Đa Đạc không hiểu tại sao: "Cô nương, làm sao vậy?"
Tiểu Ngọc Nhi không nói lời nào, chỉ vào mặt của hắn cười to.
Đa Đạc nghi hoặc dùng tay lau mặt, rồi lại nhìn lên tay, ôi! Thật bẩn, lại nhìn Tiểu Ngọc Nhi cười đến thoải mái, hắn cũng cười theo: "Không có biện pháp, vừa mới từ trên sườn núi lăn xuống lại vào rừng cây tìm củi, không bẩn không được a!"
Tiểu Ngọc Nhi cười đến càng vui vẻ, Đa Đạc còn không biết nguyên bản trên mặt hắn chỉ bị dính chút bẩn ở hai cánh mũi, kết quả dùng tay hắn quyệt lên, một nửa gương mặt bị bôi đen hoàn toàn, thoạt nhìn càng thêm buồn cười.
Tiểu Ngọc Nhi cười một hồi lâu, mới chậm rãi dừng lại, kết quả lại nghe thấy Đa Đạc phá lên cười, Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn hắn, "Ngươi cười cái gì a?"
"Ta cười cô nương a." Đa Đạc tiếp tục cười to.
"Cười ta? Ta như thế nào?" Tiểu Ngọc Nhi một đầu đầy dấu chấm hỏi.
"Ta cười cô nương chỉ biết là cười ta, lại xem nhẹ chính mình." Đa Đạc nói trắng ra, sau đó chỉ chỉ hai má Tiểu Ngọc Nhi, thanh âm cười lớn hơn nữa.
Tiểu Ngọc Nhi đen mặt, dùng tay vừa sờ hai má, kết quả thoạt nhìn tay càng bẩn, mặt Tiểu Ngọc Nhi cũng rơi vào hoàn cảnh giống như gương mặt của Đa Đạc. Tiểu Ngọc Nhi nhất thời tức giận trừng mắt nhìn Đa Đạc, tựa đầu quay sang hướng khác.
Đa Đạc thấy Tiểu Ngọc Nhi tức giận, cười gượng hai tiếng, cuối cùng trực tiếp thu lại khóe miệng. Gãi dãi đầu không hiểu, hắn vốncho rằng vị cô nương này sẽ cười nhiều hơn, không ngờ lại phản hiệu quả.
Mà bên kia, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy mắt cá chân càng ngày càng đau, liền nhẹ nhàng cởi giầy và tất ra, vừa thấy mắt cá chân sưng lên giống như cái bánh mỳ, chung quanh một mảnh xanh tím.
Tiểu Ngọc Nhi dùng đầu ngón tay đi đụng vào chỗ bị thương, mới vừa đụng tới một chút, Tiểu Ngọc Nhi liền mạnh mẽ rụt về tay, đau đến nỗi hút một hơi lạnh. Thấy đầu sỏ gây chuyện chỉ nhìn nàng một cái, sau đó liền đi chỗ khác, Tiểu Ngọc Nhi càng cảm thấy tức giận vỗ một cái xuống đất, đi đi, đi đi! Chờ nàng trở về hoàng cung, nhất định sẽ tìm cơ hội chỉnh chết hắn.
Trong lòng hung tợn nghĩ đến, Tiểu Ngọc Nhi nhìn đến chỗ bị thương ở chân, lập tức trở nên đáng thương hề hề, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, xoa xao lên chỗ bị thương, mỗi lần xoa một chút, Tiểu Ngọc Nhi liền đau đến cắn răng, hỏa khí trong lòng đối với Đa Đạc càng lớn.
Không nghĩ tới Đa Đạc rất nhanh liền trở lại, trong tay cầm túi nước da trâu, nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi xoa lên miệng vết thương, vội xông lên phía trước giữ lại tay Tiểu Ngọc Nhi.
"Ngươi làm gì a!" Tiểu Ngọc Nhi đẩy tay ra phẫn nộ trừng hắn.
Đa Đạc không nói chuyện, mà chỉ lập tức kéo vạt áo choàng xuống, dùng nước trong túi tẩm ướt khăn lau lên vết thương, sau đó mới chậm rãi giải thích: "Chân vừa mới bị thương không thể lập tức xoa, nếu không thương thế sẽ tăng thêm, trước phải dùng nước lạnh lau qua, sau đó mới xoa lên chỗ bị thương, như vậy mới có tác dụng tiêu tan máu bầm."
Nghe vậy, trên mặt Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có chút xấu hổ, một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Cám ơn, cám ơn..." Thanh âm rất nhỏ.
Bất quá Đa Đạc lại nghe được, hắn câu môi cười: "Không có gì." Sau đó trực tiếp quỳ một gối xuống, đem chân Tiểu chân Ngọc Nhi đặt lên đầu gối, hắn đè lại chỗ bị thương của Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng ấn lên..
Hành động của Đa Đạc khiến cho Tiểu Ngọc Nhi sợ hãi nhảy lên, vội rút về chân.
Đa Đạc cũng bị phản ứng của nàng giật mình, lập tức cũng hiểu được bản thân thực sự có chút đường đột, vội nói: "Cô nương, thật có lỗi."
Tiểu Ngọc Nhi trên mặt ửng đỏ một mảnh, nhẹ giọng nói: "Ta tự mình ấn, cám ơn." Sau đó Tiểu Ngọc Nhi chỉ vùi đầu xuống ấn.
Đa Đạc xấu hổ ho khan hai tiếng, cuối cùng chủ động đề xuất đi tìm chút ăn về, sau đó liền ly khai.
Chờ Đa Đạc vừa đi xa, Tiểu Ngọc Nhi mới chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ đập đầu của mình một chút, Tiểu Ngọc Nhi vì phản ứng giống tiểu cô nương mới lớn vừa rồi của mình mà ảo não, Tiểu Ngọc Nhi a Tiểu Ngọc Nhi, ngươi thật đúng là càng lớn da mặt càng mỏng, cũng lớn tuổi như vậy rồi, còn thẹn thùng cái gì a!
Lần này Đa Đạc đi lâu một chút, không biết là thức ăn khó tìm như vậy, hay cố ý chậm trễ chút thời gian, để cho loại xấu hổ này giữa hai người biến mất. Bất quá, chờ lúc hắn trở về, Tiểu Ngọc Nhi cũng đã khôi phục thái độ bình thường, còn chủ động hỏi hắn mang thứ gì ngon trở về.
Đa Đạc dùng lá cây gói kỹ đặt ở trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, những quả mận các đỏ tươi no đủ, mặt trên còn có chút nước, như vậy Đa Đạc đã rửa sạch những qua mận này, "Vốn là cho rằng lúc này không dễ tìm thức ăn như vậy, nhưng không thể ngờ được trái cây lại thực dễ kiếm, ta đã nếm vài quả, ăn rất ngo, cô nương thử xem."
"Ân." Trước lấy túi nước rửa tay, Tiểu Ngọc Nhi mới cầm một quả mận, cắn một cái, đúng là chua chua ngọt ngọt, thực ngon miệng.
Ăn uống no đủ, Tiểu Ngọc Nhi cười mị mắt, tâm tình phiền muộn lức trước bây giờ mới tốt hơn rất nhiều.
Đa Đạc ở một bên, nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi phát ra tiếng cười vui vẻ từ nội tâm, cũng không tự giác mà giương lên khóe miệng.
Bằng không như thế nào khi nàng vừa mới tỉnh lại, trên người tất cả đều là vết thương do roi, sau đó vì cứu Hoàng Thái Cực, trên lưng bị trúng một đao, vì cứu Hải Lan Châu trên tay bị bỏng, hiện giờ, vì Cao Oa, mà bị lạc đường, còn bị một nam tử ôm chặt cùng lăn xuống sườn núi, hơn nữa chân phải ở lúc lăn xuống chạm phải một hòn đá, bây giờ chân phải truyền đến từng trận đau đớn.
Mà nam tử đang đè nặng Tiểu Ngọc Nhi cũng vội vàng đứng lên, nhìn nàng đang còn té trên mặt đất, vươn tay muốn kéo nàng đứng lên, nhưng lại bị Tiểu Ngọc Nhi đẩy ra.
Không đợi nam tử kia kịp phản ứng, một đống cỏ dại và viên đá hỗn loạn ném tới chỗ hắn, nam tử kia vội vàng tránh né, vừa trốn vừa giải thích: "Cô nương, thật có lỗi, ta không phải cố ý, ngươi đừng ném nữa, ôi!..."
Tiểu Ngọc Nhi bỏ mặc không quan tâm, nắm mấy hòn đá bên người lên tiếp tục ném nam tử kia, cả giận nói: "Ngươi chỉ bằng một câu thật có lỗi liền xong việc sao? Ngươi, hỗn đản! Tại sao ngươi lại đẩy ta xuống dưới?!"
Nam tử kia trả lời: "Thật có lỗi, cô nương! Chỉ là do ta đang săn bắn ở bên cạnh, chỗ lúc nãy ngươi chuẩn bị dẫm lên chính là bẫy rập ta thiết kế để săn thú, ta cũng là sợ cô nương bị ngã xuống nên mới...! Ai, cô nương, đừng ném..."
"Chính là ngươi lại đem ta đẩy xuống dốc!"Tiểu Ngọc Nhi cả giận nói, sau đó tiếp tục ném người nọ, phát tiết phẫn nộ trong lòng nàng. Cho đến khi Tiểu Ngọc Nhi thật sự không còn khí lực, nàng mới căm giận ngừng tay, sau đó tức giận trừng hắn.
Nam tử bị ném thành một mặt xám tro cũng không phát hoả với Tiểu Ngọc Nhi, chỉ ngượng ngùng không dám tiếp xúc ánh mắt của nàng, đến khi nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi nhíu mày xoa mắt cá chân, mới đề nghị nói: "Cô nương, chân của ngươi đang bị thương, cô nương nếu không ngại, chúng ta trước hết tìm một chỗ đánh lửa, ta giúp cô nương xem vết thương trước, huống hồ sắc trời bây giờ đã tối, chúng ta đại khái cũng chỉ có thể ở trên núi này một đêm."
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta cho ngươi biết tốt nhất ngươi đừng có đánh chủ ý gì với ta, nếu không thân nhân của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nam tử vội vàng xua tay: "Cô nương ngươi đừng hiểu lầm, lần này thật sự là việc ngoài ý muốn, hơn nữa ta cũng không có chủ ý gì, nếu cô nương thật sự không tin lời ta nói, Đa Đạc ta xin thề, nếu ta thực có ý đồ gì gây rối, ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế!"
Lần này là Tiểu Ngọc Nhi nói không ra tiếng, cũng không phải nàng tin lời thề của hắn, mà là..."Ngươi nói tên ngươi là Đa Đạc?"
Không nghĩ tới Tiểu Ngọc Nhi sẽ đột nhiên hỏi như vậy, Đa Đạc sửng sốt một chút, lập tức gật gật đầu: "Đúng, cô nương biết ta?"
"Không biết!" Tiểu Ngọc Nhi lập tức quay đầu đi.
Đa Đạc bị nghẹn.
Trong chốc lát, Tiểu Ngọc Nhi mở miệng dò hỏi: "Ngươi có biết đây là nơi nào hay không?"
Nghe vậy, Đa Đạc xấu hổ sờ sờ cái mũi: "Ta cũng không biết đây là nơi nào."
"Cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi không thể tin trừng lớn hai mắt: "Ngươi không phải còn ở trên núi này đào bẫy rập bắt thú sao? Hẳn là phải rõ ràng địa hình nơi này mới đúng?"
"Cái kia..." Đa Đạc càng xấu hổ, ho khan hai tiếng: "Kỳ thật ta cũng bị lạc ở nơi này không bao lâu, chỉ vừa mới đào một cái bẫy ở nơi đó."
"Cho nên, ta liền vừa vặn trúng phải bẫy rập của ngươi?" Tiểu Ngọc Nhi mặt không đổi sắc nhìn hắn.
Đa Đạc nghiêng đầu, tránh khỏi ánh mắt của Tiểu Ngọc Nhi, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
"..."
"Đi thôi!"
Đa Đạc sửng sốt.
Tiểu Ngọc Nhi nói: "Ngươi không phải vừa mới nói muốn tìm một chỗ để nhóm lửa sao? Còn không mau đi?"
Đa Đạc khi phản ứng, lập tức vươn tay cười với Tiểu Ngọc Nhi: "Đi, cô nương, để ta giúp nương."
Vốn là Tiểu Ngọc Nhi vẫn là muốn đẩy tay hắn ra, nhưng trên chân truyền đến đau đớn toàn tâm, khiến cho nàng khuất phục, đem tay khoát lên tay Đa Đạc.
Cuối cùng, hai người đi đến một mảnh đất trống, Đa Đạc đặt Tiểu Ngọc Nhi ngồi ở dưới một cây đại thụ, sau đó quay đầu bước đi.
Tiểu Ngọc Nhi vội gọi lại hắn: "Uy! Ngươi đi đâu?"
"Ta đi vào trong rừng tìm chút củi đốt rồi trở về nhóm lửa." Đa Đạc trả lời, sau đó lại đi vào trong rừng.
"Ngươi đừng đi vào trong rừng." Tiểu Ngọc Nhi ngăn hắn lại: "Ngươi nhặt ở bên này, không được ra khỏi tầm mắt ta."
Đa Đạc nhìn quanh bốn phía một chút, trống rỗng, chỉ có Tiểu Ngọc Nhi ngồi ở chỗ cây đại thụ kia, làm sao có thể có củi đốt. Đa Đạc có chút không thể hiểu được suy nghĩ của nàng, nói: "Vì cái gì, nhánh cây ở trong rừng không phải nhiều hơn sao."
Tiểu Ngọc Nhi cường ngạnh nói: "Dù sao không được chính là không được, ai biết ngươi có phải mượn cớ chạy trốn hay không a." Đánh chết Tiểu Ngọc Nhi cũng sẽ không nói cho hắn biết, là bởi vì nàng sợ tối.
"Tốt tốt tốt." Đa Đạc bất đắc dĩ, đành phải ở trong phạm vi Tiểu Ngọc Nhi có thể nhìn thấy nghe được cúi người tìm nhánh cây, nhưng mà may mắn là chỗ này vẫn có rất nhiều đoạn cây nhỏ, đại khái là do những cành cây bị gió lớn thổi rơi xuống, Đa Đạc rất nhanh liền nhặt được một lượng lớn về, sau đó bắt đầu đánh đá nhóm lửa.
Động tác Đa Đạc rất quen thuộc điêu luyện, như là đã nhiều lần sống ở bên ngoài, chỉ chốc lát sau, hắn cũng đã đem lửa nhóm lớn lên. Hắn đắc ý chuyển đầu: "Nhìn, lửa đã nhóm tốt."
Bởi vì trời tối, nên ở trong rừng Tiểu Ngọc Nhi nhiều lắm chỉ nhìn thấy thân hình và quần áo của Đa Đạc, tướng mạo thì nhìn không rõ lắm, hiện tại có ánh lửa chiếu sáng, Tiểu Ngọc Nhi có chút vui vẻ.
Vốn là lúc trước bộ dáng Tiểu Ngọc Nhi đều hiện vẻ tức giận, hiện giờ đột nhiên nở nụ cười, khiến Đa Đạc không hiểu tại sao: "Cô nương, làm sao vậy?"
Tiểu Ngọc Nhi không nói lời nào, chỉ vào mặt của hắn cười to.
Đa Đạc nghi hoặc dùng tay lau mặt, rồi lại nhìn lên tay, ôi! Thật bẩn, lại nhìn Tiểu Ngọc Nhi cười đến thoải mái, hắn cũng cười theo: "Không có biện pháp, vừa mới từ trên sườn núi lăn xuống lại vào rừng cây tìm củi, không bẩn không được a!"
Tiểu Ngọc Nhi cười đến càng vui vẻ, Đa Đạc còn không biết nguyên bản trên mặt hắn chỉ bị dính chút bẩn ở hai cánh mũi, kết quả dùng tay hắn quyệt lên, một nửa gương mặt bị bôi đen hoàn toàn, thoạt nhìn càng thêm buồn cười.
Tiểu Ngọc Nhi cười một hồi lâu, mới chậm rãi dừng lại, kết quả lại nghe thấy Đa Đạc phá lên cười, Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn hắn, "Ngươi cười cái gì a?"
"Ta cười cô nương a." Đa Đạc tiếp tục cười to.
"Cười ta? Ta như thế nào?" Tiểu Ngọc Nhi một đầu đầy dấu chấm hỏi.
"Ta cười cô nương chỉ biết là cười ta, lại xem nhẹ chính mình." Đa Đạc nói trắng ra, sau đó chỉ chỉ hai má Tiểu Ngọc Nhi, thanh âm cười lớn hơn nữa.
Tiểu Ngọc Nhi đen mặt, dùng tay vừa sờ hai má, kết quả thoạt nhìn tay càng bẩn, mặt Tiểu Ngọc Nhi cũng rơi vào hoàn cảnh giống như gương mặt của Đa Đạc. Tiểu Ngọc Nhi nhất thời tức giận trừng mắt nhìn Đa Đạc, tựa đầu quay sang hướng khác.
Đa Đạc thấy Tiểu Ngọc Nhi tức giận, cười gượng hai tiếng, cuối cùng trực tiếp thu lại khóe miệng. Gãi dãi đầu không hiểu, hắn vốncho rằng vị cô nương này sẽ cười nhiều hơn, không ngờ lại phản hiệu quả.
Mà bên kia, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy mắt cá chân càng ngày càng đau, liền nhẹ nhàng cởi giầy và tất ra, vừa thấy mắt cá chân sưng lên giống như cái bánh mỳ, chung quanh một mảnh xanh tím.
Tiểu Ngọc Nhi dùng đầu ngón tay đi đụng vào chỗ bị thương, mới vừa đụng tới một chút, Tiểu Ngọc Nhi liền mạnh mẽ rụt về tay, đau đến nỗi hút một hơi lạnh. Thấy đầu sỏ gây chuyện chỉ nhìn nàng một cái, sau đó liền đi chỗ khác, Tiểu Ngọc Nhi càng cảm thấy tức giận vỗ một cái xuống đất, đi đi, đi đi! Chờ nàng trở về hoàng cung, nhất định sẽ tìm cơ hội chỉnh chết hắn.
Trong lòng hung tợn nghĩ đến, Tiểu Ngọc Nhi nhìn đến chỗ bị thương ở chân, lập tức trở nên đáng thương hề hề, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, xoa xao lên chỗ bị thương, mỗi lần xoa một chút, Tiểu Ngọc Nhi liền đau đến cắn răng, hỏa khí trong lòng đối với Đa Đạc càng lớn.
Không nghĩ tới Đa Đạc rất nhanh liền trở lại, trong tay cầm túi nước da trâu, nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi xoa lên miệng vết thương, vội xông lên phía trước giữ lại tay Tiểu Ngọc Nhi.
"Ngươi làm gì a!" Tiểu Ngọc Nhi đẩy tay ra phẫn nộ trừng hắn.
Đa Đạc không nói chuyện, mà chỉ lập tức kéo vạt áo choàng xuống, dùng nước trong túi tẩm ướt khăn lau lên vết thương, sau đó mới chậm rãi giải thích: "Chân vừa mới bị thương không thể lập tức xoa, nếu không thương thế sẽ tăng thêm, trước phải dùng nước lạnh lau qua, sau đó mới xoa lên chỗ bị thương, như vậy mới có tác dụng tiêu tan máu bầm."
Nghe vậy, trên mặt Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có chút xấu hổ, một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Cám ơn, cám ơn..." Thanh âm rất nhỏ.
Bất quá Đa Đạc lại nghe được, hắn câu môi cười: "Không có gì." Sau đó trực tiếp quỳ một gối xuống, đem chân Tiểu chân Ngọc Nhi đặt lên đầu gối, hắn đè lại chỗ bị thương của Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng ấn lên..
Hành động của Đa Đạc khiến cho Tiểu Ngọc Nhi sợ hãi nhảy lên, vội rút về chân.
Đa Đạc cũng bị phản ứng của nàng giật mình, lập tức cũng hiểu được bản thân thực sự có chút đường đột, vội nói: "Cô nương, thật có lỗi."
Tiểu Ngọc Nhi trên mặt ửng đỏ một mảnh, nhẹ giọng nói: "Ta tự mình ấn, cám ơn." Sau đó Tiểu Ngọc Nhi chỉ vùi đầu xuống ấn.
Đa Đạc xấu hổ ho khan hai tiếng, cuối cùng chủ động đề xuất đi tìm chút ăn về, sau đó liền ly khai.
Chờ Đa Đạc vừa đi xa, Tiểu Ngọc Nhi mới chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ đập đầu của mình một chút, Tiểu Ngọc Nhi vì phản ứng giống tiểu cô nương mới lớn vừa rồi của mình mà ảo não, Tiểu Ngọc Nhi a Tiểu Ngọc Nhi, ngươi thật đúng là càng lớn da mặt càng mỏng, cũng lớn tuổi như vậy rồi, còn thẹn thùng cái gì a!
Lần này Đa Đạc đi lâu một chút, không biết là thức ăn khó tìm như vậy, hay cố ý chậm trễ chút thời gian, để cho loại xấu hổ này giữa hai người biến mất. Bất quá, chờ lúc hắn trở về, Tiểu Ngọc Nhi cũng đã khôi phục thái độ bình thường, còn chủ động hỏi hắn mang thứ gì ngon trở về.
Đa Đạc dùng lá cây gói kỹ đặt ở trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, những quả mận các đỏ tươi no đủ, mặt trên còn có chút nước, như vậy Đa Đạc đã rửa sạch những qua mận này, "Vốn là cho rằng lúc này không dễ tìm thức ăn như vậy, nhưng không thể ngờ được trái cây lại thực dễ kiếm, ta đã nếm vài quả, ăn rất ngo, cô nương thử xem."
"Ân." Trước lấy túi nước rửa tay, Tiểu Ngọc Nhi mới cầm một quả mận, cắn một cái, đúng là chua chua ngọt ngọt, thực ngon miệng.
Ăn uống no đủ, Tiểu Ngọc Nhi cười mị mắt, tâm tình phiền muộn lức trước bây giờ mới tốt hơn rất nhiều.
Đa Đạc ở một bên, nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi phát ra tiếng cười vui vẻ từ nội tâm, cũng không tự giác mà giương lên khóe miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook