Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh
-
Chương 1
Sau khi Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại, nàng chỉ lẳng lặng nhìn vị quý phụ mặc trang phục Mông cổ trước mắt, đầu óc nửa ngày cũng chưa hiểu được là chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ thấy quý phụ kia trìu mến sờ hai má Tiểu Ngọc Nhi, trong mắt lộ ra vẻ thương tiếc: "Tiểu Ngọc Nhi, con đừng quá thương tâm, dù cho Ngạch Kỳ Cát* của con không quan tâm đến con nữa thì nhất định dì vẫn sẽ chăm sóc tốt cho con, sẽ không để cho con cảm thấy có nửa phần ủy khuất."
[*] Ngạch Kỳ Cát = Cha (Xưng hô của người Mông Cổ)
Nhìn quý phụ trước mắt, Tiểu Ngọc Nhi căn bản không có chút ấn tượng nào, dì của nàng chỉ có một, chính là quý phi của Hoàng Thái Cực_Na Mộc Chung, như thế nào lại biến thành vị trước mắt này? Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn là cứng ngắc gật đầu.
Tái Kỳ Nhã thấy bộ dáng thất thần của nàng, tưởng rằng nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, liền để cho Tiểu Ngọc Nhi một mỉnh nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài.
Thấy Tái Kỳ Nhã đi rồi, Tiểu Ngọc Nhi liền muốn đứng dậy nhìn xung quanh xem, nhưng mới vừa động một chút, liền bị cảm giác đau nhức quét qua, cơn đau khiến cho Tiểu Ngọc Nhi phải rùng mình cắn chặt răng.
Thị nữ Cao Oa ở một bên thấy vậy vội vàng đỡ lấy Tiểu Ngọc Nhi, "Cách Cách, ngài không có việc gì chứ?"
Tiểu Ngọc Nhi vô tình nhìn thấy tay của mình, trắng nõn non nớt, phía trên còn có vết thương vẫn còn sưng đỏ, Tiểu Ngọc Nhi hoảng sợ nhìn Cao Oa: "Đây là có chuyện gì xảy ra?" Thế nào mà nàng lại như đã bị biến nhỏ lại?!
Cao Oa nghĩ Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy vết thương trên tay nên thương tâm, liền vội vàng giải thích: "Không có việc gì, Cách Cách, đại phu đã nói vết roi này sẽ không để lại sẹo trên người."
Vết roi? Ai to gan lớn mật như vậy, lại dám đánh Tiểu Ngọc Nhi nàng? Không muốn sống nữa sao!
"Cách Cách, nô tỳ biết ngài vì Ngạch Kỳ Cát đánh nên thương tâm, nhưng mà cũng chỉ là do ngài ấy tạm thời bị trắc phúc tấn Mộc Nhân kia làm cho đầu óc mê muội mà thôi, ngài chính là nữ nhi duy nhất, việc này qua một thời gian nhất định ngài ấy sẽ lại đối tốt với Cách Cách."
Nghe xong lời này, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy quả thực rất hoang đường, Ngạch Kỳ Cát mà lại đánh nàng? Hơn nữa, ngoại trừ Ngạch Cát** của nàng ra, bên người của Ngạch Kỳ Cát tự nhiên lại nhiều thêm ra một trắc phúc tấn nào nữa đây?!
[**] Ngạch Cát = mẹ
"Ngươi nói hưu nói vượn cái gì chứ! Ngạch Kỳ Cát làm sao có thể đánh ta, hơn nữa trắc phúc tấn Mộc Nhân là ai? Ngươi còn nói loạn thêm một câu nữa, ta liền cắt lưỡi của ngươi!" Tiểu Ngọc Nhi tức giận nói.
Nghe vậy Cao Oa sợ tới mức quỳ rạp xuống đất: "Cách Cách thứ tội, Cách Cách thứ tội! Đều là nô tỳ nói loạn khiến cho Cách Cách tức giận, nô tỳ đáng chết!" Sau khi nói xong, do Cao Oa còn nhỏ tuổi nên bị doạ cho sợ hãi, khóc thút thít.
Tiểu Ngọc Nhi chỉ cảm thấy tiếng khóc của Cao Oa khiến cho nàng tâm phiền ý loạn, đầu cũng bắt đầu ẩn ẩn đau. Tiểu Ngọc Nhi đè nén tức giận đuổi Cao Oa ra ngoài.
Nhìn hai tay non nớt của mình, đầu Tiểu Ngọc Nhi càng cảm thấy đau đớn, không phải nàng đã tự thắt cổ chết rồi sao? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Trời a, này chẳng lẽ người muốn khảo nghiệm ta sao?
Mải suy nghĩ thật lâu, thân thể Tiểu Ngọc Nhi vốn khó chịu, nàng lại ép buộc bản thân mình một hồi nên càng thấy mệt mỏi, một lát sau liền hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Ngọc Nhi tựa hồ như trở về lúc nàng còn nhỏ, nhưng mà lần này nàng không có tất cả mọi yêu thương của Ngạch Kỳ Cát và Ngạch Cát, chỉ có Tái Kỳ Nhã dốc lòng chiếu cố, mà tính tình nàng cũng thập phần mẫn cảm yếu ớt, trừ những người quen thuộc ra thì chỉ có người tên Trác Lâm là nam tử duy nhất trong lòng nàng. Hình ảnh lại chuyển, nàng thấy được kiếp trước của mình, nàng đang quỳ gối trong phật đường Duệ thân vương phủ, vài ngày không ăn không uống chỉ vì muốn một chút quan tâm của người nam nhân kia, hao phí thời gian hơn hai mươi năm, nhưng trong lòng nam nhân kia lại không hề có nàng, cuối cùng sau khi nàng đã có được đáp án liền tuyệt vọng tự tử mà chết.
Một hồi sau, hình ảnh lại tiếp tục thay đổi, nàng đang ở nhà, cảm nhận hết sự vắng vẻ, trượng phu một bên thì hoàn toàn không để ý, khiến cho lòng nàng xót xa, từng hình ảnh khổ sở không ngừng lần lượt thay đổi, Tiểu Ngọc Nhi rốt cục nhịn không được rơi lệ, đừng, đừng tàn nhẫn với nàng như vậy! Ngạch Kỳ Cát, Đa Nhĩ Cổn... Hai người đều là người mà Tiểu Ngọc Nhi yêu nhất, vì sao lại tàn nhẫn với ta như vậy?
Tiểu Ngọc Nhi không hề biết nàng mơ một cơn ác mộng như vậy lại mê man đến hơn ba ngày, khiến cho Tái Kỳ Nhã ba ngày này liên tục không ngừng chăm sóc nàng, cuối cùng phải mời Tái Đạt pháp sư đến làm pháp trừ tà ma.
Lần thứ hai Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại, Tái Kỳ Nhã là người đầu tiên nhìn thấy, rốt cục yên lòng, vui mừng không nén nổi.
"Dì?" thanh âm Tiểu Ngọc Nhi khàn khàn nghẹn ở cổ họng.
"Ai, dì ở chỗ này, Tiểu Ngọc Nhi, sao bây giờ con mới chịu tỉnh lại, làm dì lo lắng muốn chết." Tái Kỳ Nhã đau lòng nhìn Tiểu Ngọc Nhi bởi vì lần bị thương này mà khuôn mặt đã gầy yếu đi nhanh chóng, nước mắt lại càng không ngừng chảy ra, Tiểu Ngọc Nhi số khổ của nàng a.
Đại Ngọc Nhi cũng đứng ở một bên, nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại, cũng vui vẻ không thôi: "Tiểu Ngọc Nhi muội bây giờ mới chịu tỉnh, Ngạch Cát của tỷ mấy ngày qua không biết đã lo lắng cho muội bao nhiêu a."
Tái Kỳ Nhã là Ngạch Cát của nàng, vậy nàng là... Đại Ngọc Nhi? Tiểu Ngọc Nhi nhìn Đại Ngọc Nhi trước mắt, một cô nương mới mười hai tuổi, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp, nhưng rất nhanh liền dấu đi, chỉ hiền lành cười cười với Đại Ngọc Nhi.
Đại phu ở một bên cũng vội vàng tiến lên bắt mạch cho Tiểu Ngọc Nhi, cuối cùng chốt lại, hiện giờ Tiểu Ngọc Nhi đã tỉnh lại, chỉ cần nghỉ ngơi tốt còn phải chăm sóc một khoảng thời gian thì thương thế mới có thể tốt lên, về sau cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tái Kỳ Nhã tất nhiên là rất vui mừng, thưởng thật hậu cho vị đại phu kia. pháp sư Tái Đạt ở một bên thấy Tiểu Ngọc Nhi đã tỉnh lại cũng tán thưởng nói: "Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách lần này đại nạn không chết, tất có hạnh phúc đến cuối đời. Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách sau này cũng là đại quý nhân của bộ tộc chúng ta a!"
Nghe vậy, ánh mắt Tái Kỳ Nhã lóe lên, xoay người ôn nhu lau mồ hội trên trán của Tiểu Ngọc Nhi, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngọc Nhi mới vừa tỉnh lại, nhất định sẽ rất đói bụng, dì đi làm đồ ăn cho con." Sau đó liền gọi Đại Ngọc Nhi tới: "Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi vừa mới tỉnh lại, trước hết con trò chuyện cùng với muội muội đi, đợi Ngạch Cát quay lại sau."
"Vâng, Ngạch Cát." Đại Ngọc Nhi sảng khoái đáp ứng, sau đó tươi cười liên tục, ngồi xuống bên giường Tiểu Ngọc Nhi.
Phân phó xong, Tái Kỳ Nhã liền mang theo nha hoàn đi ra ngoài, khi đến chỗ của Tái Đạt pháp sư, Tái Kỳ Nhã cố ý dừng một chút liếc mắt nhìn ông ta một cái, Tái Đạt pháp sư hiểu ý, đợi một lát sau khi Tái Kỳ Nhã ra khỏi nhà bạt, cũng đi theo ra ngoài.
Chút chuyện này, tất nhiên không thể khiến cho hai vị thiếu nữ đang ở phòng trong chú ý. Đại Ngọc Nhi thấy Tái Kỳ Nhã đi rồi, liền vứt bỏ bộ dáng rụt rè mới vừa rồi, không ngừng nói nói cười cười với Tiểu Ngọc Nhi, bộ dáng khi nàng cười rộ lên cũng khiến cho Tiểu Ngọc Nhi không kìm lòng nổi mà cười theo.
Đi theo sau Tiểu Ngọc Nhi là một nữ tử nhu nhược, mặc trang phục nô bộc màu xanh, do dự nửa ngày mới lấy một lá bùa bình an ra đưa cho Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách, nghe tin ngài bị bệnh nên Hải Lan Châu đã vì ngài mà đi xin một lá bùa bình an, hy vọng sau này thân thể ngài sẽ luôn khoẻ mạnh."
Tiểu Ngọc Nhi ngẩn người, cũng chưa kịp nhận lấy lá bùa bình an kia, chỉ kinh ngạc nhìn Hải Lan Châu hỏi: "Ngươi nói, ngươi là ai?"
Nhất thời Hải Lan Châu có chút xấu hổ.
Cuối cùng Đại Ngọc Nhi liền đứng ra giải trừ không khí không được tự nhiên này, sau đó cầm lấy lá bùa bình an nói với Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi, muội xem, Hải Lan Châu tỷ tỷ đối với muội thật tốt a, tỷ tỷ ta không thể lấy được bùa bình an như của Hải Lan Châu tỷ tỷ đâu! Hơn nữa bùa bình an này chỉ có ở chỗ của Tái Đạt pháp sư mới có, tỷ tỷ nhất định mất không ít công phu đi."
Hải Lan Châu cảm kích cười với Đại Ngọc Nhi, nói: "Không phí công gì cả."
Tiểu Ngọc Nhi rất nhanh cũng phục hồi lại tinh thần, mỉm cười xin lỗi Hải Lan Châu, sau đó tiếp nhận bùa bình an, nói với Hải Lan Châu: "Đa tạ Hải Lan Châu tỷ tỷ đã hao tâm tổn trí vì ta."
bởi vì quan hệ của Tiểu Ngọc Nhi với Tái Kỳ Nhã nên ngày thường tuy rằng không tiếp xúc với Hải Lan Châu, nhưng nàng vẫn hiền lành kêu Hải Lan Châu một tiếng tỷ tỷ, khiến cho Hải Lan Châu cảm kích không thôi.
Đại Ngọc Nhi cũng vui vẻ nhìn tình huống trước mắt, kéo tay Hải Lan Châu qua để nàng ngồi xuống bên giường với mình, sau đó đem tay ba người đồng thời nắm thật chặt lại: "Về sau chúng ta cũng không cần phải khách khí như vậy, chúng ta đều là tỷ muội tốt!"
"Đúng vậy, tỷ muội tốt!" Tiểu Ngọc Nhi cũng phụ hoạ theo.
Hải Lan Châu cũng cười gật gật đầu.
Ba thiếu nữ ở bên này đang trao đổi tình cảm, không khí hoà thuận vui vẻ, bầu không khí trong nhà bạt của Tái Kỳ Nhã ở bên kia thì lại có chút ngưng trọng.
Tái Kỳ Nhã ngồi ngay ngắn giữa ỷ tháp, nhẹ liếc mắt nhìn Tái Đạt pháp sư một cái, lười biếng hỏi: "Tái Đạt pháp sư, lời nói của ngươi vừa nãy khi ở trong trướng của Tiểu Ngọc Nhi là có ý gì?"
"Hồi đại phúc tấn, từ khi Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách sinh ra, tiểu nhân đã tiên đoán được vận mệnh của nàng, mặc dù Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách cũng là mệnh phú quý, nhưng trượng phu lại không yêu, hồng nhan bạc mệnh."
"Còn hiện tại thì sao?" Tái Kỳ Nhã nhíu mày, hiển nhiên không thích lời Tái Đạt pháp sư vừa mới nói về số mệnh của Tiểu Ngọc Nhi.
"Lần đại nạn này qua đi, tiểu nhân liền phát hiện, vận mệnh của Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách về sau tất quý không thể nói, cuộc sống sau này vô cùng hạnh phúc, cũng là một đại quý nhân của bộ tộc chúng ta!"
"Lời này là thật sao?!" Tái Kỳ Nhã mừng rỡ.
Tái Đạt pháp sư gật đầu thật mạnh.
"Nếu là như vậy, thì thật sự quá tốt! Tiểu Ngọc Nhi nếu thật sự có số mệnh như vậy, thì tộc Khoa Nhĩ Thấm của ta càng thêm hưng thịnh, địa vị của ta và Ngô Khắc Thiện cũng sẽ càng thêm vững chắc." mệnh cách của chất nữ có thể có biến đổi lớn, người được lợi nhất tất nhiên là nàng_người dì đã nuôi nấng Tiểu Ngọc Nhi trưởng thành, Tái Kỳ Nhã vừa lòng nở nụ cười, rồi sau đó lại như nghĩ đến cái gì đó, hướng về phía Tái Đạt pháp sư hỏi: "Vận mệnh của Tiểu Ngọc Nhi quý không thể nói, vậy còn Đại Ngọc Nhi thì sao?"
"Đại phúc tấn yên tâm, số mệnh của Tiểu Ngọc Cách Cách đương nhiên sẽ không thể hơn được của Đại Ngọc Cách Cách, Đại Ngọc Cách Cách về sau nhất định chính là vận mệnh một mẫu nghi thiên hạ! Càng là phúc tinh lớn nhất của bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm ta!" Tái Đạt pháp sư đáp.
Nghe vậy, Tái Kỳ Nhã càng vui mừng như không thôi, cười lớn ra tiếng.
Chỉ thấy quý phụ kia trìu mến sờ hai má Tiểu Ngọc Nhi, trong mắt lộ ra vẻ thương tiếc: "Tiểu Ngọc Nhi, con đừng quá thương tâm, dù cho Ngạch Kỳ Cát* của con không quan tâm đến con nữa thì nhất định dì vẫn sẽ chăm sóc tốt cho con, sẽ không để cho con cảm thấy có nửa phần ủy khuất."
[*] Ngạch Kỳ Cát = Cha (Xưng hô của người Mông Cổ)
Nhìn quý phụ trước mắt, Tiểu Ngọc Nhi căn bản không có chút ấn tượng nào, dì của nàng chỉ có một, chính là quý phi của Hoàng Thái Cực_Na Mộc Chung, như thế nào lại biến thành vị trước mắt này? Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn là cứng ngắc gật đầu.
Tái Kỳ Nhã thấy bộ dáng thất thần của nàng, tưởng rằng nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, liền để cho Tiểu Ngọc Nhi một mỉnh nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài.
Thấy Tái Kỳ Nhã đi rồi, Tiểu Ngọc Nhi liền muốn đứng dậy nhìn xung quanh xem, nhưng mới vừa động một chút, liền bị cảm giác đau nhức quét qua, cơn đau khiến cho Tiểu Ngọc Nhi phải rùng mình cắn chặt răng.
Thị nữ Cao Oa ở một bên thấy vậy vội vàng đỡ lấy Tiểu Ngọc Nhi, "Cách Cách, ngài không có việc gì chứ?"
Tiểu Ngọc Nhi vô tình nhìn thấy tay của mình, trắng nõn non nớt, phía trên còn có vết thương vẫn còn sưng đỏ, Tiểu Ngọc Nhi hoảng sợ nhìn Cao Oa: "Đây là có chuyện gì xảy ra?" Thế nào mà nàng lại như đã bị biến nhỏ lại?!
Cao Oa nghĩ Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy vết thương trên tay nên thương tâm, liền vội vàng giải thích: "Không có việc gì, Cách Cách, đại phu đã nói vết roi này sẽ không để lại sẹo trên người."
Vết roi? Ai to gan lớn mật như vậy, lại dám đánh Tiểu Ngọc Nhi nàng? Không muốn sống nữa sao!
"Cách Cách, nô tỳ biết ngài vì Ngạch Kỳ Cát đánh nên thương tâm, nhưng mà cũng chỉ là do ngài ấy tạm thời bị trắc phúc tấn Mộc Nhân kia làm cho đầu óc mê muội mà thôi, ngài chính là nữ nhi duy nhất, việc này qua một thời gian nhất định ngài ấy sẽ lại đối tốt với Cách Cách."
Nghe xong lời này, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy quả thực rất hoang đường, Ngạch Kỳ Cát mà lại đánh nàng? Hơn nữa, ngoại trừ Ngạch Cát** của nàng ra, bên người của Ngạch Kỳ Cát tự nhiên lại nhiều thêm ra một trắc phúc tấn nào nữa đây?!
[**] Ngạch Cát = mẹ
"Ngươi nói hưu nói vượn cái gì chứ! Ngạch Kỳ Cát làm sao có thể đánh ta, hơn nữa trắc phúc tấn Mộc Nhân là ai? Ngươi còn nói loạn thêm một câu nữa, ta liền cắt lưỡi của ngươi!" Tiểu Ngọc Nhi tức giận nói.
Nghe vậy Cao Oa sợ tới mức quỳ rạp xuống đất: "Cách Cách thứ tội, Cách Cách thứ tội! Đều là nô tỳ nói loạn khiến cho Cách Cách tức giận, nô tỳ đáng chết!" Sau khi nói xong, do Cao Oa còn nhỏ tuổi nên bị doạ cho sợ hãi, khóc thút thít.
Tiểu Ngọc Nhi chỉ cảm thấy tiếng khóc của Cao Oa khiến cho nàng tâm phiền ý loạn, đầu cũng bắt đầu ẩn ẩn đau. Tiểu Ngọc Nhi đè nén tức giận đuổi Cao Oa ra ngoài.
Nhìn hai tay non nớt của mình, đầu Tiểu Ngọc Nhi càng cảm thấy đau đớn, không phải nàng đã tự thắt cổ chết rồi sao? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Trời a, này chẳng lẽ người muốn khảo nghiệm ta sao?
Mải suy nghĩ thật lâu, thân thể Tiểu Ngọc Nhi vốn khó chịu, nàng lại ép buộc bản thân mình một hồi nên càng thấy mệt mỏi, một lát sau liền hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Ngọc Nhi tựa hồ như trở về lúc nàng còn nhỏ, nhưng mà lần này nàng không có tất cả mọi yêu thương của Ngạch Kỳ Cát và Ngạch Cát, chỉ có Tái Kỳ Nhã dốc lòng chiếu cố, mà tính tình nàng cũng thập phần mẫn cảm yếu ớt, trừ những người quen thuộc ra thì chỉ có người tên Trác Lâm là nam tử duy nhất trong lòng nàng. Hình ảnh lại chuyển, nàng thấy được kiếp trước của mình, nàng đang quỳ gối trong phật đường Duệ thân vương phủ, vài ngày không ăn không uống chỉ vì muốn một chút quan tâm của người nam nhân kia, hao phí thời gian hơn hai mươi năm, nhưng trong lòng nam nhân kia lại không hề có nàng, cuối cùng sau khi nàng đã có được đáp án liền tuyệt vọng tự tử mà chết.
Một hồi sau, hình ảnh lại tiếp tục thay đổi, nàng đang ở nhà, cảm nhận hết sự vắng vẻ, trượng phu một bên thì hoàn toàn không để ý, khiến cho lòng nàng xót xa, từng hình ảnh khổ sở không ngừng lần lượt thay đổi, Tiểu Ngọc Nhi rốt cục nhịn không được rơi lệ, đừng, đừng tàn nhẫn với nàng như vậy! Ngạch Kỳ Cát, Đa Nhĩ Cổn... Hai người đều là người mà Tiểu Ngọc Nhi yêu nhất, vì sao lại tàn nhẫn với ta như vậy?
Tiểu Ngọc Nhi không hề biết nàng mơ một cơn ác mộng như vậy lại mê man đến hơn ba ngày, khiến cho Tái Kỳ Nhã ba ngày này liên tục không ngừng chăm sóc nàng, cuối cùng phải mời Tái Đạt pháp sư đến làm pháp trừ tà ma.
Lần thứ hai Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại, Tái Kỳ Nhã là người đầu tiên nhìn thấy, rốt cục yên lòng, vui mừng không nén nổi.
"Dì?" thanh âm Tiểu Ngọc Nhi khàn khàn nghẹn ở cổ họng.
"Ai, dì ở chỗ này, Tiểu Ngọc Nhi, sao bây giờ con mới chịu tỉnh lại, làm dì lo lắng muốn chết." Tái Kỳ Nhã đau lòng nhìn Tiểu Ngọc Nhi bởi vì lần bị thương này mà khuôn mặt đã gầy yếu đi nhanh chóng, nước mắt lại càng không ngừng chảy ra, Tiểu Ngọc Nhi số khổ của nàng a.
Đại Ngọc Nhi cũng đứng ở một bên, nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại, cũng vui vẻ không thôi: "Tiểu Ngọc Nhi muội bây giờ mới chịu tỉnh, Ngạch Cát của tỷ mấy ngày qua không biết đã lo lắng cho muội bao nhiêu a."
Tái Kỳ Nhã là Ngạch Cát của nàng, vậy nàng là... Đại Ngọc Nhi? Tiểu Ngọc Nhi nhìn Đại Ngọc Nhi trước mắt, một cô nương mới mười hai tuổi, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp, nhưng rất nhanh liền dấu đi, chỉ hiền lành cười cười với Đại Ngọc Nhi.
Đại phu ở một bên cũng vội vàng tiến lên bắt mạch cho Tiểu Ngọc Nhi, cuối cùng chốt lại, hiện giờ Tiểu Ngọc Nhi đã tỉnh lại, chỉ cần nghỉ ngơi tốt còn phải chăm sóc một khoảng thời gian thì thương thế mới có thể tốt lên, về sau cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tái Kỳ Nhã tất nhiên là rất vui mừng, thưởng thật hậu cho vị đại phu kia. pháp sư Tái Đạt ở một bên thấy Tiểu Ngọc Nhi đã tỉnh lại cũng tán thưởng nói: "Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách lần này đại nạn không chết, tất có hạnh phúc đến cuối đời. Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách sau này cũng là đại quý nhân của bộ tộc chúng ta a!"
Nghe vậy, ánh mắt Tái Kỳ Nhã lóe lên, xoay người ôn nhu lau mồ hội trên trán của Tiểu Ngọc Nhi, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngọc Nhi mới vừa tỉnh lại, nhất định sẽ rất đói bụng, dì đi làm đồ ăn cho con." Sau đó liền gọi Đại Ngọc Nhi tới: "Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi vừa mới tỉnh lại, trước hết con trò chuyện cùng với muội muội đi, đợi Ngạch Cát quay lại sau."
"Vâng, Ngạch Cát." Đại Ngọc Nhi sảng khoái đáp ứng, sau đó tươi cười liên tục, ngồi xuống bên giường Tiểu Ngọc Nhi.
Phân phó xong, Tái Kỳ Nhã liền mang theo nha hoàn đi ra ngoài, khi đến chỗ của Tái Đạt pháp sư, Tái Kỳ Nhã cố ý dừng một chút liếc mắt nhìn ông ta một cái, Tái Đạt pháp sư hiểu ý, đợi một lát sau khi Tái Kỳ Nhã ra khỏi nhà bạt, cũng đi theo ra ngoài.
Chút chuyện này, tất nhiên không thể khiến cho hai vị thiếu nữ đang ở phòng trong chú ý. Đại Ngọc Nhi thấy Tái Kỳ Nhã đi rồi, liền vứt bỏ bộ dáng rụt rè mới vừa rồi, không ngừng nói nói cười cười với Tiểu Ngọc Nhi, bộ dáng khi nàng cười rộ lên cũng khiến cho Tiểu Ngọc Nhi không kìm lòng nổi mà cười theo.
Đi theo sau Tiểu Ngọc Nhi là một nữ tử nhu nhược, mặc trang phục nô bộc màu xanh, do dự nửa ngày mới lấy một lá bùa bình an ra đưa cho Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách, nghe tin ngài bị bệnh nên Hải Lan Châu đã vì ngài mà đi xin một lá bùa bình an, hy vọng sau này thân thể ngài sẽ luôn khoẻ mạnh."
Tiểu Ngọc Nhi ngẩn người, cũng chưa kịp nhận lấy lá bùa bình an kia, chỉ kinh ngạc nhìn Hải Lan Châu hỏi: "Ngươi nói, ngươi là ai?"
Nhất thời Hải Lan Châu có chút xấu hổ.
Cuối cùng Đại Ngọc Nhi liền đứng ra giải trừ không khí không được tự nhiên này, sau đó cầm lấy lá bùa bình an nói với Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi, muội xem, Hải Lan Châu tỷ tỷ đối với muội thật tốt a, tỷ tỷ ta không thể lấy được bùa bình an như của Hải Lan Châu tỷ tỷ đâu! Hơn nữa bùa bình an này chỉ có ở chỗ của Tái Đạt pháp sư mới có, tỷ tỷ nhất định mất không ít công phu đi."
Hải Lan Châu cảm kích cười với Đại Ngọc Nhi, nói: "Không phí công gì cả."
Tiểu Ngọc Nhi rất nhanh cũng phục hồi lại tinh thần, mỉm cười xin lỗi Hải Lan Châu, sau đó tiếp nhận bùa bình an, nói với Hải Lan Châu: "Đa tạ Hải Lan Châu tỷ tỷ đã hao tâm tổn trí vì ta."
bởi vì quan hệ của Tiểu Ngọc Nhi với Tái Kỳ Nhã nên ngày thường tuy rằng không tiếp xúc với Hải Lan Châu, nhưng nàng vẫn hiền lành kêu Hải Lan Châu một tiếng tỷ tỷ, khiến cho Hải Lan Châu cảm kích không thôi.
Đại Ngọc Nhi cũng vui vẻ nhìn tình huống trước mắt, kéo tay Hải Lan Châu qua để nàng ngồi xuống bên giường với mình, sau đó đem tay ba người đồng thời nắm thật chặt lại: "Về sau chúng ta cũng không cần phải khách khí như vậy, chúng ta đều là tỷ muội tốt!"
"Đúng vậy, tỷ muội tốt!" Tiểu Ngọc Nhi cũng phụ hoạ theo.
Hải Lan Châu cũng cười gật gật đầu.
Ba thiếu nữ ở bên này đang trao đổi tình cảm, không khí hoà thuận vui vẻ, bầu không khí trong nhà bạt của Tái Kỳ Nhã ở bên kia thì lại có chút ngưng trọng.
Tái Kỳ Nhã ngồi ngay ngắn giữa ỷ tháp, nhẹ liếc mắt nhìn Tái Đạt pháp sư một cái, lười biếng hỏi: "Tái Đạt pháp sư, lời nói của ngươi vừa nãy khi ở trong trướng của Tiểu Ngọc Nhi là có ý gì?"
"Hồi đại phúc tấn, từ khi Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách sinh ra, tiểu nhân đã tiên đoán được vận mệnh của nàng, mặc dù Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách cũng là mệnh phú quý, nhưng trượng phu lại không yêu, hồng nhan bạc mệnh."
"Còn hiện tại thì sao?" Tái Kỳ Nhã nhíu mày, hiển nhiên không thích lời Tái Đạt pháp sư vừa mới nói về số mệnh của Tiểu Ngọc Nhi.
"Lần đại nạn này qua đi, tiểu nhân liền phát hiện, vận mệnh của Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách về sau tất quý không thể nói, cuộc sống sau này vô cùng hạnh phúc, cũng là một đại quý nhân của bộ tộc chúng ta!"
"Lời này là thật sao?!" Tái Kỳ Nhã mừng rỡ.
Tái Đạt pháp sư gật đầu thật mạnh.
"Nếu là như vậy, thì thật sự quá tốt! Tiểu Ngọc Nhi nếu thật sự có số mệnh như vậy, thì tộc Khoa Nhĩ Thấm của ta càng thêm hưng thịnh, địa vị của ta và Ngô Khắc Thiện cũng sẽ càng thêm vững chắc." mệnh cách của chất nữ có thể có biến đổi lớn, người được lợi nhất tất nhiên là nàng_người dì đã nuôi nấng Tiểu Ngọc Nhi trưởng thành, Tái Kỳ Nhã vừa lòng nở nụ cười, rồi sau đó lại như nghĩ đến cái gì đó, hướng về phía Tái Đạt pháp sư hỏi: "Vận mệnh của Tiểu Ngọc Nhi quý không thể nói, vậy còn Đại Ngọc Nhi thì sao?"
"Đại phúc tấn yên tâm, số mệnh của Tiểu Ngọc Cách Cách đương nhiên sẽ không thể hơn được của Đại Ngọc Cách Cách, Đại Ngọc Cách Cách về sau nhất định chính là vận mệnh một mẫu nghi thiên hạ! Càng là phúc tinh lớn nhất của bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm ta!" Tái Đạt pháp sư đáp.
Nghe vậy, Tái Kỳ Nhã càng vui mừng như không thôi, cười lớn ra tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook