Tiếu Ngạo Thần Điêu
-
Chương 44: Địa ngục hay là thiên đàng?
Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, nói chung là rất rất xưa, xưa xửa xừa xưa. Trên 1 ngọn núi cao ơi là cao, cao thiệt cao, cao cảo cào cao. Ở 1 nơi
xa ơi là xa, xa thiệt là xa, xa xả xà xa. Có 1 ngôi chùa; trong chùa có 1 lão hoàng thượng; lão hoàng thượng có 1 đồ đệ; đồ đệ của lão hoàng
thượng… là nữ.
Trời vào thu, nắng dịu nhẹ không gay gắt, khí trời mát mẻ, lại đang là thời gian thay lá của cây cối. Cho nên tôi quyết định đến bờ suối sưởi nắng, sẵn tiện đánh 1 giấc.
Chim rừng hót líu lo, suối chảy róc rách, gió thổi lay tán cây xào xào, từng âm thanh của núi rừng đang hòa âm tạo nên 1 bản nhạc giao hưởng, vô cùng êm tai, vô cùng mượt mà, thì 1 âm thanh cường độ 115 deciben, vô cùng chói tai của 1 lão nhân vang lên từ xa, xé rách, khiến chim muông hoảng sợ bay tán loạn.
“Vô Ưu ~ ~ ~”
Tôi đang nằm dài trên tảng đá to giữa suối, vừa sưởi nắng, vừa tận hưởng âm thanh tuyệt vời của núi rừng. Đột nhiên nghe âm thanh chói tai đó vang lên, thì bất giác giật mình, bật nhanh người dậy, và vô cùng may mắn… “Bõm!” 1 tiếng, tôi đã rơi luôn xuống suối.
“Cứu… sư phụ… cứu con…” Tôi chòi lên, hụp xuống dưới suối, uống no nước, khó nhọc kêu lên mấy tiếng. Rất nhanh, 1 bóng đen từ xa bay đến. “Phịch!” 1 cái, tôi đã được kéo trở lên tảng đá to. Sau đó, 1 bản giao hưởng khác vang lên.
“Vô Ưu, chẳng phải ta đã dặn con, trước giờ cơm trưa, con phải quét xong lá cây ngoài sân sao? Tại sao lá cây vẫn còn nguyên đó, mà con lại chạy ra ngoài đây chơi hả?…”
“…” Lá cứ rụng hoài, rụng hoài, quét hôm nay, ngày mai vẫn cứ rụng nữa mà thôi.
“Con thật là không biết nghe lời, đã chạy đi chơi thì chạy đến nơi an toàn 1 chút, chạy đâu không chạy lại chạy tới bờ suối, nếu ta không đến kịp thì có phải con đã chết đuối rồi không?…”
“…” Hừ! Nếu không phải tại sư phụ, thì con có rơi xuống không?
“Vẻ mặt đó của con là gì? Ta nói không đúng sao? Con phải biết sức khỏe con vốn không tốt. Nếu mà con có mệnh hệ gì, ta làm sao ăn nói với cha mẹ của con đây hả? Ta cũng đã từng tuổi này rồi, sao con cứ để cho 1 lão già đầu hai thứ tóc như ta phải lo lắng kia chứ?…”
“…” Người có cọng tóc nào đâu mà nói là “đầu hai thứ tóc” chứ?
“Vô Ưu à, tại sao qua 1 cơn bạo bệnh, con lại thay đổi đến như vậy, trước đây con ngoan ngoãn nghe lời biết bao nhiêu, con…”
“Sư phụ!” Tôi thật sự không thể tiếp tục mặc bộ đồ ướt mem nước này, ngồi nghe sư phụ hiện tại của tôi lãi nhãi như Đường Tăng được nữa, nên liền lên tiếng cắt đứt lời nói của sư phụ: “Tới giờ ăn rồi, người không đói sao?”
Sư phụ đang mãi mê thuyết giáo cho tôi, vừa nghe tôi nhắc đến giờ ăn thì giật mình như nhớ ra gì đó, vỗ “bốp” 1 cái vào cái đầu trọc của mình, thốt lên: “Nồi cháo của ta!” Nói rồi “vù” 1 cái, biến mất như 1 cơn gió.
Sư phụ trước đây của tôi có khinh công tuyệt thế, người đến vô ảnh, người đi vô tung. Sư phụ hiện tại của tôi cũng có khinh công tuyệt thế. Đoạn đường từ chùa tới dòng suối, người cứ bay đi bay lại chỉ trong chớp mắt. Thế nhưng, sao người lại không mang 1 người hiện tại, không thể dùng khinh công như tôi, cùng trở về chùa.
“Sư phụ a ~ ~ ~ Mang con về với ~ ~ ~” Tiếng kêu thê lương của tôi, lại vang lên giữa núi rừng, 1 lần nữa khiến chim muông hoảng sợ. Nhưng sư phụ hiện tại, có khinh công tuyệt thế của tôi, ngay cả cái bóng cũng chẳng còn.
Khi Lý Mạc Sầu vận 10 thành công lực đánh mạnh vào người tôi, tôi đã tự hỏi, không biết lần chết đi này, linh hồn tôi sẽ phải đi về đâu? Lúc đó tôi thật sự không biết, tôi sẽ được đến thiên đàng hưởng hạnh phúc, hay phải đến địa ngục chịu đủ sự dày vò. Nhưng giờ đây, tôi đã biết, rốt cuộc linh hồn tôi, đi về đâu. Tôi không đến địa ngục, cũng không đến thiên đàng… mà tôi lại xuyên không.
Lần xuyên qua này, tôi chẳng biết mình xuyên tới thời đại nào, tên họ là gì, chỉ biết tôi giới tính nữ, hiện tại 17 tuổi, mang phật danh Vô Ưu, có sư phụ là lão hoàng thượng già Vô Trần. Tôi nghe sư phụ hiện tại kể lại, sư phụ là nơi thâm giao với cha mẹ kiếp này của tôi. Khi tôi vừa sinh ra, người trùng hợp tới thăm cha mẹ tôi, và vì 1 lý do vô cùng đặc biệt tôi không được biết, nên cha mẹ đã giao tôi lại cho sư phụ, và vì thế thân thể hiện tại của tôi đã lớn lên ở trong 1 ngôi chùa mục nát, mà giống miếu hoang hơn, trên núi Vô Danh này suốt 17 năm.
Thân thể hiện tại của tôi, thể chất lại đặc biệt yếu kém, yếu kém đến nỗi không thể luyện được võ công, đã thế, cứ 3 ngày 1 trận bệnh nhẹ, 5 ngày 1 trận bệnh nặng. Mặc cho tôi bồi bổ, điều dưỡng thuốc men trong 6 tháng, kể từ khi tôi xuyên qua đến giờ, cũng chẳng thấy khá lên chút nào. Cứ như tôi đang trút thuốc vào 1 cái thùng rỗng đáy, đổ bên trên, lại chảy ra bên dưới. Thật sự khiến tôi chán chường. Có nhiều lúc tôi thật nghi ngờ, không biết có phải do là tôi là nữ nhi, sống cuộc sống kham khổ, cơm ăn chẳng no, mặc chẳng đủ ấm, ở cái nơi “khỉ ho cò gáy” này, lại không được sư phụ hiện tại giáo dục sinh lý đàng hoàng (thời kỳ kinh nguyệt khi dậy thì), cho nên thân thể mới yếu kém đến mức độ này không?
Hay tất cả mọi chuyện chỉ là những giấc mơ của tôi. Có thể lắm chứ, vốn dĩ không có Trình Anh, cũng chẳng có Vô Ưu, tất cả chỉ là mơ mà thôi. Tôi đã mơ 2 giấc mơ. 1 giấc mơ tôi là ái đồ của Đông Tà Hoàng Dược Sư – Trình Anh, được người yêu thương, được người bảo bọc, nhưng tôi sống trong phước lại không biết phước, cứ đi tìm kiếm những thứ xa vời, để giờ khi mất đi, có muốn níu kéo cũng chẳng còn 1 hy vọng. 1 giấc mơ, tôi là Vô Ưu đệ tử tục gia duy nhất, cũng là đệ tử duy nhất của Vô Trần đại sư. 1 mỹ nhân, phải là 1 mỹ nhân, mặc dù chỉ nhìn ngắm mình qua dòng nước dưới suối, nhưng dung mạo hiện tại của tôi, đẹp đến khiến tôi bất ngờ, thế nhưng thân thể lại ốm yếu, bệnh tật. Giấc mơ trước đã tỉnh, không biết giấc mơ thứ 2 này, đến bao giờ thì tỉnh đây? Nhưng tôi nghĩ, với thân thể mỹ nhân bệnh hoạn này, tôi sẽ rất nhanh tỉnh thôi. Liệu mơ đã tỉnh, còn mơ lại được hay không?
“Vô Ưu ~ ~ ~ Còn không mau về đây ~ ~ ~” Âm thanh chói tai, đạt móc 130 deciben của sư phụ phát ra, lại 1 lần nữa khiến chim muông bay tán loạn. Cái gọi là “Thiên lý truyền âm” này, cũng quá khiến tôi ngạc nhiên đi. Hơi…
Không thể dùng khinh công, nên tôi chỉ đành thất tha thất thiểu kéo lê tấm thân bệnh hoạn của mình về chùa. Thật ra, từ chỗ dòng suối về tới chùa không xa, nói đúng hơn là nó nằm ngay sau hậu sơn của chùa mà thôi, nếu đi nhanh 1 chút, chỉ mất khoảng 10 phút là về tới chùa. Nhưng như đã nói, thân thể hiện tại của tôi vô cùng ốm yếu, nên tôi đi rất chậm, vì thế thời gian về tới chùa, tự động được nhân 2. Với sự chậm chạm đến quá đáng của tôi, nếu là bình thường ít nhất sư phụ cũng đã 3 lần dùng “Thiên lý truyền âm” để cằn nhằn tôi. Ấy vậy mà, hôm nay không biết có phải sư phụ đổi tánh hay không, trong suốt quảng đường đi, tôi chẳng nghe 1 lần nào cả.
Trên đời này, bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân của nó. Khi về tới chùa, vừa bước chân vào sảnh đường, thì rốt cuộc tôi cũng biết được, nguyên nhân sư phụ không cằn nhằn tôi, vì tội về trễ; không phải sư phụ đổi tánh, mà do cái chùa Vô Danh trên ngọn núi Vô Danh này, suốt 17 năm không có dấu chân người lạ, giờ lại có tới 2 người.
“Hằng Nhi!”
Lời của Chanh: Chanh không biết chương mới này có làm mọi người thất vọng không? Nhưng như đã nói trong truyện, “Trên đời này, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó”, mong là các nàng đừng vì đọc chương này thấy không hay, rồi lại bỏ rơi Chanh nha
Trời vào thu, nắng dịu nhẹ không gay gắt, khí trời mát mẻ, lại đang là thời gian thay lá của cây cối. Cho nên tôi quyết định đến bờ suối sưởi nắng, sẵn tiện đánh 1 giấc.
Chim rừng hót líu lo, suối chảy róc rách, gió thổi lay tán cây xào xào, từng âm thanh của núi rừng đang hòa âm tạo nên 1 bản nhạc giao hưởng, vô cùng êm tai, vô cùng mượt mà, thì 1 âm thanh cường độ 115 deciben, vô cùng chói tai của 1 lão nhân vang lên từ xa, xé rách, khiến chim muông hoảng sợ bay tán loạn.
“Vô Ưu ~ ~ ~”
Tôi đang nằm dài trên tảng đá to giữa suối, vừa sưởi nắng, vừa tận hưởng âm thanh tuyệt vời của núi rừng. Đột nhiên nghe âm thanh chói tai đó vang lên, thì bất giác giật mình, bật nhanh người dậy, và vô cùng may mắn… “Bõm!” 1 tiếng, tôi đã rơi luôn xuống suối.
“Cứu… sư phụ… cứu con…” Tôi chòi lên, hụp xuống dưới suối, uống no nước, khó nhọc kêu lên mấy tiếng. Rất nhanh, 1 bóng đen từ xa bay đến. “Phịch!” 1 cái, tôi đã được kéo trở lên tảng đá to. Sau đó, 1 bản giao hưởng khác vang lên.
“Vô Ưu, chẳng phải ta đã dặn con, trước giờ cơm trưa, con phải quét xong lá cây ngoài sân sao? Tại sao lá cây vẫn còn nguyên đó, mà con lại chạy ra ngoài đây chơi hả?…”
“…” Lá cứ rụng hoài, rụng hoài, quét hôm nay, ngày mai vẫn cứ rụng nữa mà thôi.
“Con thật là không biết nghe lời, đã chạy đi chơi thì chạy đến nơi an toàn 1 chút, chạy đâu không chạy lại chạy tới bờ suối, nếu ta không đến kịp thì có phải con đã chết đuối rồi không?…”
“…” Hừ! Nếu không phải tại sư phụ, thì con có rơi xuống không?
“Vẻ mặt đó của con là gì? Ta nói không đúng sao? Con phải biết sức khỏe con vốn không tốt. Nếu mà con có mệnh hệ gì, ta làm sao ăn nói với cha mẹ của con đây hả? Ta cũng đã từng tuổi này rồi, sao con cứ để cho 1 lão già đầu hai thứ tóc như ta phải lo lắng kia chứ?…”
“…” Người có cọng tóc nào đâu mà nói là “đầu hai thứ tóc” chứ?
“Vô Ưu à, tại sao qua 1 cơn bạo bệnh, con lại thay đổi đến như vậy, trước đây con ngoan ngoãn nghe lời biết bao nhiêu, con…”
“Sư phụ!” Tôi thật sự không thể tiếp tục mặc bộ đồ ướt mem nước này, ngồi nghe sư phụ hiện tại của tôi lãi nhãi như Đường Tăng được nữa, nên liền lên tiếng cắt đứt lời nói của sư phụ: “Tới giờ ăn rồi, người không đói sao?”
Sư phụ đang mãi mê thuyết giáo cho tôi, vừa nghe tôi nhắc đến giờ ăn thì giật mình như nhớ ra gì đó, vỗ “bốp” 1 cái vào cái đầu trọc của mình, thốt lên: “Nồi cháo của ta!” Nói rồi “vù” 1 cái, biến mất như 1 cơn gió.
Sư phụ trước đây của tôi có khinh công tuyệt thế, người đến vô ảnh, người đi vô tung. Sư phụ hiện tại của tôi cũng có khinh công tuyệt thế. Đoạn đường từ chùa tới dòng suối, người cứ bay đi bay lại chỉ trong chớp mắt. Thế nhưng, sao người lại không mang 1 người hiện tại, không thể dùng khinh công như tôi, cùng trở về chùa.
“Sư phụ a ~ ~ ~ Mang con về với ~ ~ ~” Tiếng kêu thê lương của tôi, lại vang lên giữa núi rừng, 1 lần nữa khiến chim muông hoảng sợ. Nhưng sư phụ hiện tại, có khinh công tuyệt thế của tôi, ngay cả cái bóng cũng chẳng còn.
Khi Lý Mạc Sầu vận 10 thành công lực đánh mạnh vào người tôi, tôi đã tự hỏi, không biết lần chết đi này, linh hồn tôi sẽ phải đi về đâu? Lúc đó tôi thật sự không biết, tôi sẽ được đến thiên đàng hưởng hạnh phúc, hay phải đến địa ngục chịu đủ sự dày vò. Nhưng giờ đây, tôi đã biết, rốt cuộc linh hồn tôi, đi về đâu. Tôi không đến địa ngục, cũng không đến thiên đàng… mà tôi lại xuyên không.
Lần xuyên qua này, tôi chẳng biết mình xuyên tới thời đại nào, tên họ là gì, chỉ biết tôi giới tính nữ, hiện tại 17 tuổi, mang phật danh Vô Ưu, có sư phụ là lão hoàng thượng già Vô Trần. Tôi nghe sư phụ hiện tại kể lại, sư phụ là nơi thâm giao với cha mẹ kiếp này của tôi. Khi tôi vừa sinh ra, người trùng hợp tới thăm cha mẹ tôi, và vì 1 lý do vô cùng đặc biệt tôi không được biết, nên cha mẹ đã giao tôi lại cho sư phụ, và vì thế thân thể hiện tại của tôi đã lớn lên ở trong 1 ngôi chùa mục nát, mà giống miếu hoang hơn, trên núi Vô Danh này suốt 17 năm.
Thân thể hiện tại của tôi, thể chất lại đặc biệt yếu kém, yếu kém đến nỗi không thể luyện được võ công, đã thế, cứ 3 ngày 1 trận bệnh nhẹ, 5 ngày 1 trận bệnh nặng. Mặc cho tôi bồi bổ, điều dưỡng thuốc men trong 6 tháng, kể từ khi tôi xuyên qua đến giờ, cũng chẳng thấy khá lên chút nào. Cứ như tôi đang trút thuốc vào 1 cái thùng rỗng đáy, đổ bên trên, lại chảy ra bên dưới. Thật sự khiến tôi chán chường. Có nhiều lúc tôi thật nghi ngờ, không biết có phải do là tôi là nữ nhi, sống cuộc sống kham khổ, cơm ăn chẳng no, mặc chẳng đủ ấm, ở cái nơi “khỉ ho cò gáy” này, lại không được sư phụ hiện tại giáo dục sinh lý đàng hoàng (thời kỳ kinh nguyệt khi dậy thì), cho nên thân thể mới yếu kém đến mức độ này không?
Hay tất cả mọi chuyện chỉ là những giấc mơ của tôi. Có thể lắm chứ, vốn dĩ không có Trình Anh, cũng chẳng có Vô Ưu, tất cả chỉ là mơ mà thôi. Tôi đã mơ 2 giấc mơ. 1 giấc mơ tôi là ái đồ của Đông Tà Hoàng Dược Sư – Trình Anh, được người yêu thương, được người bảo bọc, nhưng tôi sống trong phước lại không biết phước, cứ đi tìm kiếm những thứ xa vời, để giờ khi mất đi, có muốn níu kéo cũng chẳng còn 1 hy vọng. 1 giấc mơ, tôi là Vô Ưu đệ tử tục gia duy nhất, cũng là đệ tử duy nhất của Vô Trần đại sư. 1 mỹ nhân, phải là 1 mỹ nhân, mặc dù chỉ nhìn ngắm mình qua dòng nước dưới suối, nhưng dung mạo hiện tại của tôi, đẹp đến khiến tôi bất ngờ, thế nhưng thân thể lại ốm yếu, bệnh tật. Giấc mơ trước đã tỉnh, không biết giấc mơ thứ 2 này, đến bao giờ thì tỉnh đây? Nhưng tôi nghĩ, với thân thể mỹ nhân bệnh hoạn này, tôi sẽ rất nhanh tỉnh thôi. Liệu mơ đã tỉnh, còn mơ lại được hay không?
“Vô Ưu ~ ~ ~ Còn không mau về đây ~ ~ ~” Âm thanh chói tai, đạt móc 130 deciben của sư phụ phát ra, lại 1 lần nữa khiến chim muông bay tán loạn. Cái gọi là “Thiên lý truyền âm” này, cũng quá khiến tôi ngạc nhiên đi. Hơi…
Không thể dùng khinh công, nên tôi chỉ đành thất tha thất thiểu kéo lê tấm thân bệnh hoạn của mình về chùa. Thật ra, từ chỗ dòng suối về tới chùa không xa, nói đúng hơn là nó nằm ngay sau hậu sơn của chùa mà thôi, nếu đi nhanh 1 chút, chỉ mất khoảng 10 phút là về tới chùa. Nhưng như đã nói, thân thể hiện tại của tôi vô cùng ốm yếu, nên tôi đi rất chậm, vì thế thời gian về tới chùa, tự động được nhân 2. Với sự chậm chạm đến quá đáng của tôi, nếu là bình thường ít nhất sư phụ cũng đã 3 lần dùng “Thiên lý truyền âm” để cằn nhằn tôi. Ấy vậy mà, hôm nay không biết có phải sư phụ đổi tánh hay không, trong suốt quảng đường đi, tôi chẳng nghe 1 lần nào cả.
Trên đời này, bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân của nó. Khi về tới chùa, vừa bước chân vào sảnh đường, thì rốt cuộc tôi cũng biết được, nguyên nhân sư phụ không cằn nhằn tôi, vì tội về trễ; không phải sư phụ đổi tánh, mà do cái chùa Vô Danh trên ngọn núi Vô Danh này, suốt 17 năm không có dấu chân người lạ, giờ lại có tới 2 người.
“Hằng Nhi!”
Lời của Chanh: Chanh không biết chương mới này có làm mọi người thất vọng không? Nhưng như đã nói trong truyện, “Trên đời này, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó”, mong là các nàng đừng vì đọc chương này thấy không hay, rồi lại bỏ rơi Chanh nha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook