Tiểu Nam Phong
-
Chương 33
Từ lúc đó, Chu Lạc càng chăm chỉ học tập hơn, vì bản thân cậu, cũng vì Nam Nhã. Nghĩ đến việc học bây giờ sẽ đảm bảo được tương lai của cậu và Nam Nhã thì cậu càng thêm hăng hái quyết tâm hơn nhiều. Dù đang ở lớp hay đã về nhà, cậu đều chuyên tâm học hành không để ý đến mấy chuyện xung quanh.
Có lần nghỉ ngơi sau khi giải xong đề thi thử, cậu nhìn thấy chỗ ngồi của Trần Quân trống vắng, quay sang hỏi Trương Thanh Lý:"Trần Quân không đi học à?"
Trương Thanh Lý kinh ngạc:"Cậu không biết nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì sao?"
Hóa ra vụ án của Từ Nghị đã lần ra được manh mối, sau một thời gian điều tra, cảnh sát phát hiện ngày hôm đó có vài người trông thấy Trần Linh xuất hiện gần nhà Từ Nghị trong khoảng thời gian xảy ra vụ án. Cái áo ngực sót lại ở nhà Từ Nghị có cùng số đo với Trần Linh. Mà Trần Linh cũng không có chứng cứ ngoại phạm trong khoảng thời gian đó. Tệ hại hơn là xế chiều hôm đó, lẽ ra cô ta có ca trực nhưng lại xin nghỉ phép vì không khỏe, còn bảo về nhà nghỉ ngơi. Nhưng cảnh sát đến nhà thăm hỏi, hàng xóm lại nói, hôm đó nhà Trần gia khóa cửa cả ngày.
Trần Linh buộc lòng phải thừa nhận có qua lại với Từ Nghị, cũng thừa nhận hôm đó mình ở nhà Từ Nghị, từ năm rưỡi đến sáu giờ vẫn luôn ở cạnh anh ta, nhưng không thừa nhận mình có liên quan đến cái chết của Từ Nghị, còn nói mấy người hàng xóm kia chỉ đặt điều nói xấu.
Mặc dù nghi ngờ nhưng không có chứng cứ, cảnh sát thẩm vấn xong đành phải thả Trần Linh về.
Mà tin này vừa truyền ra, giống như có một quả bom kích hoạt nổ ở trấn Thanh Thủy, khiến người dân bàn tán xôn xao.
Trần gia trước nay rất có uy tín ở trấn Thanh Thủy, ai thấy cũng kính trọng, ngưỡng mộ. Cũng chính vì như vậy, Trần Linh mới cảm thấy mình ưu tú tài giỏi hơn mọi người, nhà ai có chuyện đều chen miệng vào chê bai xỉa xói, những người khác có bổn phận phải chịu đựng. Hôm nay lộ ra chuyện cô ta ngoại tình với chồng người khác, còn có hiềm nghi giết người. Lời đồn trong trấn dấy lên cuồn cuộn như nước, trước đây cô ta luôn lôi đạo đức và nhân phẩm của mình ra mà đánh giá so sánh với người khác, bây giờ phải chịu chỉ trích của bấy nhiêu người.
Đừng nói Trần Linh, cả nhà trên dưới Trần gia đều không còn mặt mũi mà ngẩng mặt lên nhìn ai.
Trương Thanh Lý buồn bực vô cùng:"Mọi người bàn tán xôn xao, Trần Linh cũng cãi nhau với bọn họ mấy lần, bị người ta mắng cho té tát, có lần còn bị đánh cho lên bờ xuống ruộng. Mọi người trên trấn không ngừng dị nghị, vậy mà cậu lại chẳng hay biết gì."
Đương nhiên là Chu Lạc không biết. So với cơn bão tố Trần gia đang hứng chịu, thì cuộc sống của cậu lại rất yên bình. Nam Nhã đã đồng ý với cậu, cậu càng hạ quyết tâm hơn, nên không cần chạy đến tiệm tạp hóa hóng chuyện linh tinh để đoán tình hình của cô nữa. Cộng với chuyện Nam Nhã ép cậu phải chú tâm học hành, cậu càng không muốn bước ra khỏi nhà, ngay cả việc đưa cơm cho Lâm Quế Hương cũng chuyển sang ba cậu làm.
"Cậu đúng là một con mọt sách!" Trương Thanh Lý cảm thán.
Vừa tan trường, Chu Lạc liền đi đến nhà Trần Quân, lúc lên tầng thì nghe thấy tiếng cãi vã của Trần Linh và Giang Tú từ trong phòng truyền ra.
"Mẹ nó, mắt tôi đúng là bị mù mà, nên mới không phát hiện ra cô gian díu tằng tịu với thằng Từ Nghị!"
"Người đã chết rồi, anh còn so đo làm gì?"
"Nó chết rồi, nhưng có ai trên trấn này không biết cô thông dâm với nó? Cô nói xem tôi còn mặt mũi gặp ai bây giờ? Còn cô nữa suốt ngày chạy ra ngoài làm gì? Không biết nhục nhã sao? Còn làm bộ làm tịch, tỏ vẻ không thẹn với lòng, ai thèm tin cô chứ? Suốt ngày chỉ biết cãi vã, chửi mắng với người ta, cô không biết xấu hổ nhưng tôi biết. Sau này tốt nhất là cô ngồi im trong nhà đi, đừng có ra ngoài làm mất mặt tôi. Mà thôi, dẹp đi, cô thích gây gổ với ai kệ cô, tôi không muốn chết chìm cùng cô, chúng ta ly hôn!"
"Ly hôn? Sau đó anh muốn tiến đến với con yêu phụ kia hả? Đừng tưởng tôi không biết anh có tình ý với cô ta! Nói cho anh biết, đừng có mơ!"
Chu Lạc càng bước càng xa, sau đó hộ nói gì, cậu không nghe rõ nữa. Đẩy cửa phòng của Trần Quân ra, cậu ta đang ngồi trên giường chơi xúc xắc.
Chu Lạc ngồi xuống, vỗ vai cậu bạn.
Trên hành lang mơ hồ vang lên tiếng hét của Trần Linh. Trần Quân cau mày nói:"Ồn muốn chết!"
Chu Lạc đưa tay giằng lấy xúc xắc trong tay cậu ta nói:"Đến lượt tớ!"
Hai người bắt đầu cùng chơi xúc xắc.
Trần Quân đột nhiên hỏi:"Chu Lạc, cậu có cảm thấy có phải chị tớ không?"
Chu Lạc trầm mặc lắc đầu:"Tớ cũng không biết nữa, còn cậu?"
Trần Quân ném xúc xắc xuống, đưa tay xoa mạnh mặt:"Tớ cứ nghĩ chị tớ sẽ không đi quá giới hạn, cũng không cùng anh Từ Nghị làm ra mấy chuyện nhơ nhuốc đó. Nghĩ thôi cũng cảm thấy kinh khủng rồi, còn gây ra án mạng nữa. Nếu như chuyện này là thật... chị tớ sẽ chết phải không?"
Chu Lạc thoải mái:"Đừng nghĩ vớ vẩn. Vụ án này có lẽ chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Chẳng qua mọi người cứ thích suy diễn lung tung, mắt thấy chuyện chị ấy ngoại tình với chồng người ta bị phơi bày ra ánh sáng liền nghĩ chị ấy có liên quan đến vụ án. Thế nhưng đâu có bằng chứng gì đúng không?"
"Nếu xảy ra với người khác thì có lẽ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng với chị tớ thì làm sao mà được?"
Chu Lạc cũng bó tay.
Qủa thực người khác có lẽ không biết được dược tính với điều kiêng kị khi dùng thuốc, nhưng với Trần Linh, một y tá bệnh viện, sao có thể không biết được chứ?
Trần Quân gục đầu xuống:"Hiện giờ chẳng ai biết chị tớ đang nói thật hay nói dối. Hồi mới xảy ra vụ án, chị ấy nói anh Từ Nghị không uống rượu, cũng không biết anh ấy dùng thuốc an thần. Nhưng nhân viên điều tra đã tìm thấy thức ăn và chai rượu rỗng trong đống rác. Khi chứng cứ được phơi bày thì chị ấy lại lật lọng nói hôm đó đã nấu cơm cho anh Từ Nghị, còn để anh ấy uống rượu, nhưng không biết anh ấy thường hay dùng thuốc an thần. Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn. Chị ấy còn nói đã ở nhà anh Từ Nghị suốt cả buổi chiều, những người nhìn thấy chị ấy trên đường lúc chạng vạng đều là bịa đặt sự thật, có âm mưu hãm hại chị ấy. Chị ấy nói anh Từ Nghị bị người khác giết, nhưng chị ấy luôn ở bên cạnh anh ấy hôm đó, vậy thì ai có thể hại anh Từ Nghị cơ chứ?"
Chu Lạc nghe xong cũng thấy lời nói cô ta lộn xộn không đáng tin.
"Chị cậu thật kì lạ, xin nghỉ đến nhà Từ Nghị, chờ đợi, hầu hạ anh ta."
Trần Quân nói:"Cậu không biết đâu, lí do của chị ấy còn kì lạ hơn. Chị ấy nói muốn làm cho Nam Nhã tức giận, muốn cho Nam Nhã đau lòng, bởi vì Nam Nhã đang muốn làm lành với Từ Nghị, không ly thân nữa. Bởi vì hôm đó là ngày kỉ niệm kết hôn của hai người họ, cho nên Từ Nghị mới đồng ý quay về nhà ăn cơm."
Chu Lạc cau mày:"Nam Nhã muốn làm hòa với Từ Nghị khi nào chứ? Ăn nói linh tinh!"
Trần Quân cũng phát bực:"Đúng vậy, ai cũng biết Nam Nhã không muốn sống cùng anh ta nữa. Tớ cũng cảm thấy những lời chị ấy nói trước sau không đồng nhất, chẳng đáng tin cậy. Hiện giờ không có chứng cứ, nhưng ai cũng biết chị ấy là người khả nghi nhất. Ba tớ đã được chỉ định không được nhúng tay vào vụ này để tránh hiềm nghi. Kết quả vẫn có người nghi ngờ nhân viên điều tra làm việc theo sự sai bảo của ba tớ đấy!"
Hai người trò chuyện một hồi, thỉnh thoảng đứt quãng trong tiếng thở dài, chuyện vẫn không giải quyết được gì.
Chu Lạc khuyên Trần Quân đi học, cuối cùng Trần Quân cũng đồng ý. Quay lại học, Trần Quân thay đổi rất nhiều, dành toàn bộ thời gian vào học tập, ngược lại tìm được chốn bình yên trong bão tố.
Cái chết của Từ Nghị cuối cùng được kết luận là chuyện ngoài ý muốn. Bản án kết thúc, mọi chuyện được khép lại, nhưng lời xì xầm của người dân trên trấn lại bắt đầu đổ dồn lên người Trần Linh.
Án của Từ Nghị kết luận như thế nào không quan trọng, quan trọng là tất cả mọi người đều nhận định Trần Linh là hung thủ, bản án để kết thúc, nhưng hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cuộc sống của Trần Linh trong trấn ngày một gian nan vất vả hơn, những người quen xưa nay đều trở mặt coi cô ta như kẻ thù, xem thường cô ta, cười nhạo cô ta, chửi rủa cô ta.
Mặc dù Trần Linh có thể cãi mắng lại họ nhưng chung quy vẫn không bịt được miệng người đời. Ngay cả bà bán rau cũng liếc mắt khinh thường cô ta, khiến cô ta vô cùng buồn khổ, khó chịu. Cuộc sống của cô ta khỏi nói có biết bao nhiêu khó khăn, mà ngay cả cuộc sống vợ chồng với Giang Tú cũng rất gay gắt, suốt ngày cãi vã, đánh đập ỏm tỏi.
Có lần nghỉ ngơi sau khi giải xong đề thi thử, cậu nhìn thấy chỗ ngồi của Trần Quân trống vắng, quay sang hỏi Trương Thanh Lý:"Trần Quân không đi học à?"
Trương Thanh Lý kinh ngạc:"Cậu không biết nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì sao?"
Hóa ra vụ án của Từ Nghị đã lần ra được manh mối, sau một thời gian điều tra, cảnh sát phát hiện ngày hôm đó có vài người trông thấy Trần Linh xuất hiện gần nhà Từ Nghị trong khoảng thời gian xảy ra vụ án. Cái áo ngực sót lại ở nhà Từ Nghị có cùng số đo với Trần Linh. Mà Trần Linh cũng không có chứng cứ ngoại phạm trong khoảng thời gian đó. Tệ hại hơn là xế chiều hôm đó, lẽ ra cô ta có ca trực nhưng lại xin nghỉ phép vì không khỏe, còn bảo về nhà nghỉ ngơi. Nhưng cảnh sát đến nhà thăm hỏi, hàng xóm lại nói, hôm đó nhà Trần gia khóa cửa cả ngày.
Trần Linh buộc lòng phải thừa nhận có qua lại với Từ Nghị, cũng thừa nhận hôm đó mình ở nhà Từ Nghị, từ năm rưỡi đến sáu giờ vẫn luôn ở cạnh anh ta, nhưng không thừa nhận mình có liên quan đến cái chết của Từ Nghị, còn nói mấy người hàng xóm kia chỉ đặt điều nói xấu.
Mặc dù nghi ngờ nhưng không có chứng cứ, cảnh sát thẩm vấn xong đành phải thả Trần Linh về.
Mà tin này vừa truyền ra, giống như có một quả bom kích hoạt nổ ở trấn Thanh Thủy, khiến người dân bàn tán xôn xao.
Trần gia trước nay rất có uy tín ở trấn Thanh Thủy, ai thấy cũng kính trọng, ngưỡng mộ. Cũng chính vì như vậy, Trần Linh mới cảm thấy mình ưu tú tài giỏi hơn mọi người, nhà ai có chuyện đều chen miệng vào chê bai xỉa xói, những người khác có bổn phận phải chịu đựng. Hôm nay lộ ra chuyện cô ta ngoại tình với chồng người khác, còn có hiềm nghi giết người. Lời đồn trong trấn dấy lên cuồn cuộn như nước, trước đây cô ta luôn lôi đạo đức và nhân phẩm của mình ra mà đánh giá so sánh với người khác, bây giờ phải chịu chỉ trích của bấy nhiêu người.
Đừng nói Trần Linh, cả nhà trên dưới Trần gia đều không còn mặt mũi mà ngẩng mặt lên nhìn ai.
Trương Thanh Lý buồn bực vô cùng:"Mọi người bàn tán xôn xao, Trần Linh cũng cãi nhau với bọn họ mấy lần, bị người ta mắng cho té tát, có lần còn bị đánh cho lên bờ xuống ruộng. Mọi người trên trấn không ngừng dị nghị, vậy mà cậu lại chẳng hay biết gì."
Đương nhiên là Chu Lạc không biết. So với cơn bão tố Trần gia đang hứng chịu, thì cuộc sống của cậu lại rất yên bình. Nam Nhã đã đồng ý với cậu, cậu càng hạ quyết tâm hơn, nên không cần chạy đến tiệm tạp hóa hóng chuyện linh tinh để đoán tình hình của cô nữa. Cộng với chuyện Nam Nhã ép cậu phải chú tâm học hành, cậu càng không muốn bước ra khỏi nhà, ngay cả việc đưa cơm cho Lâm Quế Hương cũng chuyển sang ba cậu làm.
"Cậu đúng là một con mọt sách!" Trương Thanh Lý cảm thán.
Vừa tan trường, Chu Lạc liền đi đến nhà Trần Quân, lúc lên tầng thì nghe thấy tiếng cãi vã của Trần Linh và Giang Tú từ trong phòng truyền ra.
"Mẹ nó, mắt tôi đúng là bị mù mà, nên mới không phát hiện ra cô gian díu tằng tịu với thằng Từ Nghị!"
"Người đã chết rồi, anh còn so đo làm gì?"
"Nó chết rồi, nhưng có ai trên trấn này không biết cô thông dâm với nó? Cô nói xem tôi còn mặt mũi gặp ai bây giờ? Còn cô nữa suốt ngày chạy ra ngoài làm gì? Không biết nhục nhã sao? Còn làm bộ làm tịch, tỏ vẻ không thẹn với lòng, ai thèm tin cô chứ? Suốt ngày chỉ biết cãi vã, chửi mắng với người ta, cô không biết xấu hổ nhưng tôi biết. Sau này tốt nhất là cô ngồi im trong nhà đi, đừng có ra ngoài làm mất mặt tôi. Mà thôi, dẹp đi, cô thích gây gổ với ai kệ cô, tôi không muốn chết chìm cùng cô, chúng ta ly hôn!"
"Ly hôn? Sau đó anh muốn tiến đến với con yêu phụ kia hả? Đừng tưởng tôi không biết anh có tình ý với cô ta! Nói cho anh biết, đừng có mơ!"
Chu Lạc càng bước càng xa, sau đó hộ nói gì, cậu không nghe rõ nữa. Đẩy cửa phòng của Trần Quân ra, cậu ta đang ngồi trên giường chơi xúc xắc.
Chu Lạc ngồi xuống, vỗ vai cậu bạn.
Trên hành lang mơ hồ vang lên tiếng hét của Trần Linh. Trần Quân cau mày nói:"Ồn muốn chết!"
Chu Lạc đưa tay giằng lấy xúc xắc trong tay cậu ta nói:"Đến lượt tớ!"
Hai người bắt đầu cùng chơi xúc xắc.
Trần Quân đột nhiên hỏi:"Chu Lạc, cậu có cảm thấy có phải chị tớ không?"
Chu Lạc trầm mặc lắc đầu:"Tớ cũng không biết nữa, còn cậu?"
Trần Quân ném xúc xắc xuống, đưa tay xoa mạnh mặt:"Tớ cứ nghĩ chị tớ sẽ không đi quá giới hạn, cũng không cùng anh Từ Nghị làm ra mấy chuyện nhơ nhuốc đó. Nghĩ thôi cũng cảm thấy kinh khủng rồi, còn gây ra án mạng nữa. Nếu như chuyện này là thật... chị tớ sẽ chết phải không?"
Chu Lạc thoải mái:"Đừng nghĩ vớ vẩn. Vụ án này có lẽ chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Chẳng qua mọi người cứ thích suy diễn lung tung, mắt thấy chuyện chị ấy ngoại tình với chồng người ta bị phơi bày ra ánh sáng liền nghĩ chị ấy có liên quan đến vụ án. Thế nhưng đâu có bằng chứng gì đúng không?"
"Nếu xảy ra với người khác thì có lẽ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng với chị tớ thì làm sao mà được?"
Chu Lạc cũng bó tay.
Qủa thực người khác có lẽ không biết được dược tính với điều kiêng kị khi dùng thuốc, nhưng với Trần Linh, một y tá bệnh viện, sao có thể không biết được chứ?
Trần Quân gục đầu xuống:"Hiện giờ chẳng ai biết chị tớ đang nói thật hay nói dối. Hồi mới xảy ra vụ án, chị ấy nói anh Từ Nghị không uống rượu, cũng không biết anh ấy dùng thuốc an thần. Nhưng nhân viên điều tra đã tìm thấy thức ăn và chai rượu rỗng trong đống rác. Khi chứng cứ được phơi bày thì chị ấy lại lật lọng nói hôm đó đã nấu cơm cho anh Từ Nghị, còn để anh ấy uống rượu, nhưng không biết anh ấy thường hay dùng thuốc an thần. Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn. Chị ấy còn nói đã ở nhà anh Từ Nghị suốt cả buổi chiều, những người nhìn thấy chị ấy trên đường lúc chạng vạng đều là bịa đặt sự thật, có âm mưu hãm hại chị ấy. Chị ấy nói anh Từ Nghị bị người khác giết, nhưng chị ấy luôn ở bên cạnh anh ấy hôm đó, vậy thì ai có thể hại anh Từ Nghị cơ chứ?"
Chu Lạc nghe xong cũng thấy lời nói cô ta lộn xộn không đáng tin.
"Chị cậu thật kì lạ, xin nghỉ đến nhà Từ Nghị, chờ đợi, hầu hạ anh ta."
Trần Quân nói:"Cậu không biết đâu, lí do của chị ấy còn kì lạ hơn. Chị ấy nói muốn làm cho Nam Nhã tức giận, muốn cho Nam Nhã đau lòng, bởi vì Nam Nhã đang muốn làm lành với Từ Nghị, không ly thân nữa. Bởi vì hôm đó là ngày kỉ niệm kết hôn của hai người họ, cho nên Từ Nghị mới đồng ý quay về nhà ăn cơm."
Chu Lạc cau mày:"Nam Nhã muốn làm hòa với Từ Nghị khi nào chứ? Ăn nói linh tinh!"
Trần Quân cũng phát bực:"Đúng vậy, ai cũng biết Nam Nhã không muốn sống cùng anh ta nữa. Tớ cũng cảm thấy những lời chị ấy nói trước sau không đồng nhất, chẳng đáng tin cậy. Hiện giờ không có chứng cứ, nhưng ai cũng biết chị ấy là người khả nghi nhất. Ba tớ đã được chỉ định không được nhúng tay vào vụ này để tránh hiềm nghi. Kết quả vẫn có người nghi ngờ nhân viên điều tra làm việc theo sự sai bảo của ba tớ đấy!"
Hai người trò chuyện một hồi, thỉnh thoảng đứt quãng trong tiếng thở dài, chuyện vẫn không giải quyết được gì.
Chu Lạc khuyên Trần Quân đi học, cuối cùng Trần Quân cũng đồng ý. Quay lại học, Trần Quân thay đổi rất nhiều, dành toàn bộ thời gian vào học tập, ngược lại tìm được chốn bình yên trong bão tố.
Cái chết của Từ Nghị cuối cùng được kết luận là chuyện ngoài ý muốn. Bản án kết thúc, mọi chuyện được khép lại, nhưng lời xì xầm của người dân trên trấn lại bắt đầu đổ dồn lên người Trần Linh.
Án của Từ Nghị kết luận như thế nào không quan trọng, quan trọng là tất cả mọi người đều nhận định Trần Linh là hung thủ, bản án để kết thúc, nhưng hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cuộc sống của Trần Linh trong trấn ngày một gian nan vất vả hơn, những người quen xưa nay đều trở mặt coi cô ta như kẻ thù, xem thường cô ta, cười nhạo cô ta, chửi rủa cô ta.
Mặc dù Trần Linh có thể cãi mắng lại họ nhưng chung quy vẫn không bịt được miệng người đời. Ngay cả bà bán rau cũng liếc mắt khinh thường cô ta, khiến cô ta vô cùng buồn khổ, khó chịu. Cuộc sống của cô ta khỏi nói có biết bao nhiêu khó khăn, mà ngay cả cuộc sống vợ chồng với Giang Tú cũng rất gay gắt, suốt ngày cãi vã, đánh đập ỏm tỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook