Tiểu Mỹ Nữ
-
Chương 41
Bên kia yên tĩnh vài giây, mới truyền đến âm thanh của Giang Dạ: “Sao lại khóc?”
Phó Tinh Thần hít vào một hơi, trong lòng như tắc một cục, mềm như bông, có chút buồn.
Cô lập tức phủ nhận nói: “Không khóc.”
Xác thật không khóc, ít nhất nước mắt vẫn chưa từ hốc mắt chảy ra.
Bên kia Giang Dạ không nói nữa, nhưng có một giọng nam khác kêu anh.
Hẳn là nhắc nhở anh nên đi đăng ký.
Phó Tinh Thần bỏ điện thoại ra xa, sau đó nhẹ nhàng mà hô hấp, bên kia nói cô vẫn đang nghe, sau một lúc, cô mới mở miệng hỏi anh: “Khi nào thì đăng ký?”
Ngữ điệu Giang Dạ vững vàng: “Không đi nữa.”
Đầu kia hẳn là trợ lý cả kinh “A” một tiếng, tuy rằng đã bị Giang Dạ nhìn chằm chằm đến mức nuốt trở vào nhưng bên này Phó Tinh Thần vẫn ngheđược.
Lúc này cô mới lý giải ý tứ trong câu nói " Không đi nữa" của Giang Dạ.
Phó Tinh Thần đứng ở cửa, cô đi chậm rãi vài vòng rồi vòng lại bồn rửa tay, cô ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương.
Bên kia truyền đến tiếng bước, còn có âm thanh nói chuyện ồn ào, Phó Tinh Thần sợ anh nghe không rõ, cố tình nâng cao giọng: “Giang Dạ, anh đừng trở về.”
Tiếng bước chân dừng lại, thật lâu vẫn không truyền đến câu trả lời của anh.
Phó Tinh Thần lại hỏi câu: “Khi nào thì đăng ký?”
Lúc này đây, trợ lý thay anh đáp lại: “Nửa giờ nữa.”
“Anh cùng em nói mấy câu là được.” Phó Tinh Thần dừng một chút, “Em không có việc gì, không cần trở về.”
Ồn ào bên kia dần yếu bớt, Giang Dạ hẳn đã tìm nơi an tĩnh, chờ yên lặng hẳn, anh mới mở miệng: “Muốn nghe cái gì?”
“Khi nào anh về?”
“Cuối tuần.”
“Ừ.”
Không có phía sau.
Phó Tinh Thần xoa xoa đôi mắt, đợi cảm xúc đi qua, lại khôi phục bình tĩnh, vành mắt cô có chút phiếm hồng, ánh mắt trong mắt cũng đã tiêu tán không ít.
“Chú ý an toàn.”
Rốt cuộc cũng ý thức được mình là bạn gái của anh.
Phó Tinh Thần cong miệng cười, đầu kia truyền đến tiếng giục của người trợ lý, Giang Dạ không vội cắt đứt điện thoại, giọng nói anh ôn nhu, tuy rằng chỉ nói một từ " Được", nhưng Phó Tinh Thần đã cảm thấy có chút vui vẻ.
Ba phút sau cuộc gọi kết thúc.
Thời gian này không có ai vào toilet, Phó Tinh Thần cút đầu rửa mặt, kết quả mới vừa mới ngẩng đầu lên, tâm tình tốt liền bay mất.
Trong gương, ánh mắt của cô và người nọ vừa vặn chạm nhau.
Phó Tinh Thần hờ hững thu hồi ánh mắt, xoay người sang chỗ khác nhìn cô ta một cái, Trình Miểu tiến vào thuận tay đem cửa đóng lại, cho nên lúc này toilet phá lệ yên tĩnh, âm thanh bên ngoài cũng không truyền vào được.
Phó Tinh Thần cũng không vội vã, đứng ở tại chỗ nhìn cô ta cười như không cười.
Khóe miệng Trình Miểu cũng cong lên, nhưng trong mắt mang theo tia lạnh lẽo cùng châm chọc: “Thần Thần, vừa mới khóc sao?”
Phó Tinh Thần: “Tôi cùng cô hình như không thân.”
“Nói như vậy thật khiến người khác thương tâm,” Trình Miểu chậm rì rì mà vòng qua cô, “Nói như thế nào chúng ta cũng đã từng quen biết nhiều năm, cô nói đúng không?”
Phó Tinh Thần không phản bác, cô gật gật đầu: “Đột nhiên nhớ tới, ba năm trước đây tôi chỉ cho Kỷ Thần Viễn một chân.”
Ngữ khí của cô không có biến hóa, nhưng nội dung lại ẩn dấu không ít thâm ý.
Trình Miểu nhíu nhíu mày: “Cô có ý gì?”
Phó Tinh Thần giương mắt nhìn cửa, cửa đã đóng lại, ngón tay cô giật giật, sau đó giơ tay cho Trình Miểu một cái tát.
Động tác cô rất nhanh, xuống tay cũng không nhẹ.
Trình Miểu cách một hồi lâu mới phản ứng lại, đầu cô ta bị đánh lệt qua một bên, lúc quay đầu, rốt cuộc chiếc mặt nạ cũng bị xé rách, ánh mắt so với trước đây sắc bén hơn không ít.
“Đoạt được bạn trai người khác liền cảm thấy thành tựu lắm đúng không, lần trước là Kỷ Thần Viễn, lần này có phải hay không lại muốn cướp ——”
Lời nói đã tới bên miệng, Phó Tinh Thần chính đem hai chữ “Giang Dạ” nuốt xuống, ánh mắt cô cũng lạnh hơn không ít: “Trình Miểu, đừng quá phận.”
Trình Miểu thẹn quá thành giận, lời nói ra bắt đầu không lựa: “Cô đừng tưởng rằng có Hoắc gia chống lưng, có thể đạp lên đầu tôi, Phó Tinh Thần, cô cũng đừng quên, từ lúc bắt đầu đến bây giờ cô không mang họ Hoắc!”
Phó Tinh Thần nâng nâng tay, nhìn móng tay chính mình, móng tay dài hơn không, ít trách không được sáng nay trên vai Giang Dạ lại có vệt đỏ.
Chờ Trình Miểu nói cho hết lời, cô mới nhẹ nhàng nhìn xuống: “Nếu không bây giờ cô đổi tên thành Hoắc Miêu đi, nhìn xem đến lúc đó Hoắc gia chống lưng cho cô, hay vẫn là chống lưng cho tôi?”
Cô tạm dừng một chút, sau đó tầm mắt ở trên mặt Trình Miểu quét vài vòng, “Đã nói, đừng quá phận.”
Phó Tinh Thần thu hồi tầm mắt, cô chú ý tới Trình Miểu muốn duỗi tay lại đây, kết quả còn chưa đụng đến cánh tay cô, cửa toilet đã bị đẩy ra.
Hai người đồng thời hướng ra cửa nhìn.
Trình Miểu phản ứng rất nhanh, bắt tay thu trở về, hướng về phía cửa thẹn thùng mà cười cười: “Đạo diễn Cố.”
Phó Tinh Thần không nghĩ tới, sẽ gặp phải Cố Niên trong hoàn cảnh xấu hổ này.
Ánh mắt của cô sáng lên, hướng bên cạnh xoay một chút, thoáng nhìn qua gương mặt đã sưng đỏ lên của Trình Miểu.
Vừa rồi lúc xuống tay không cảm thấy gì, hiện tại làm trò trước mặt Cố Niên, không thể hiểu được mà bắt đầu túng lên.
Kỹ thuật diễn Trình Miểu rất tốt, vừa rồi biểu tình trên mặt là muốn ăn tươi nuốt sống cô, lúc này đây nước mắt đã bắt đầu chảy.
Nếu đơn thuần làm người đứng xem, giờ phút này Trình Miểu thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.
Phó Tinh Thần có chút đau đầu mà đè đè ấn đường, trộm ngắm Cố Niên một cái, nửa ngày vẫn không thể tìm thấy thanh âm của chính mình.
Cuối cùng vẫn là Cố Niên “Ừ” một tiếng, “Nếu mặt bị thương, vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện nhìn xem.”
Ngoài ý muốn, bà ấy không có hỏi nhiều.
Trình Miểu cũng không dám nhiều lời khác, gật đầu với Cố Niên liền nhấc chân rời khỏi toilet, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn Phó Tinh Thần một cái.
Cố Niên một lần nữa đem cửa toilet đóng lại, “Xuống tay nặng như vậy, tay có đau hay không?”
Phó Tinh Thần: “…… Không đau.”
Kỳ thật là có chút.
Phó Tinh Thần nắm chặt lòng bàn tay, cúi thấp đầu, lại nghe thấy Cố Niên mở miệng nói: “Tiểu Dạ đã nhiều đêm không về.”
Ngữ khí Cố Niên đặc biệt bình thường, như đang nói việc thường ngày.
Đầu Phó Tinh Thần lại cúi thấp.
Cố Niên: “Thân thể Giang Dạ không được tốt?”
Phó Tinh Thần có chút ngốc, cô chớp chớp mắt, sau đó trả lời: “Hẳn là khá tốt ……”
Làm việc và nghỉ ngơi có tính quy luật, ba bữa cơm cũng đúng giờ.
Phó Tinh Thần có chút không rõ nguyên nhân.
Cố Niên rửa sạch tay, thay đổi vấn đề hỏi tiếp “Nó không làm xằng bậy chứ?”
Lỗ tai Phó Tinh Thần nóng lên, sau đó lắc lắc đầu.
Biểu tình Cố Niên thay đổi, có chút rối rắm, lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Một bên không hy vọng anh làm xằng làm bậy.
Về bên khác, lại hy vọng có gì đó phát sinh.
Cố Niên bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, động tác dừng lại vài giây mới đem vòi nước đóng lại, không có tiếng nước, toilet lại khôi phục sự yên tĩnh.
“Thần Thần ——” Cố Niên ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo dò hỏi: “Để ý cô kêu cháu như vậy sao?”
Phó Tinh Thần lắc đầu.
Không chỉ có không ngại, cô còn ước gì Cố Niên kêu cô như vậy.
Cố Niên cười cười, “Cô nghe Trì Minh nói, các ngươi muốn đi nông thôn lấy cảnh, bên kia hoàn cảnh không được tốt, vừa lúc mấy ngày nay khả năng có mưa to, đi qua bên đó nhớ chiếu cố chính mình cho tốt.”
Trong lòng Phó Tinh Thần ấm áp, vui vẻ như trúng xổ số mấy ngàn vạn.
“Trì Minh là đứa trẻ ngốc, bị người khác lợi dụng còn vui vẻ,” Cố Niên dừng một chút, “Hôm nay cô đã nhắc nhở nó, cho nên về sau không cần lo lắng nó có dụng ý xấu với cháu.”
Cố Niên càng nhìn càng thấy cô gái này thuận mắt, bà cười tủm tỉm mà nhéo nhéo mặt Phó Tinh Thần, “Bên ngoài sắp mưa, cô kêu Cảnh Phi đưa cháu trở về.”
Phó Tinh Thần cười tủm tỉm nói cảm ơn: “Cảm ơn cố đạo.”
Cố Niên nói quả nhiên không sai.
Tạ Cảnh Phi mới đưa cô về không lâu, bên ngoài mây đen nặng nề kéo tới, không tới vài phút đã có mưa to.
Rõ ràng còn chưa 6 giờ, bên ngoài đã đen nhánh một mảnh.
Phó Tinh Thần kéo ghế ngồi ở bên cửa sổ, nhìn mưa đến mức mở ra hoa.
Phó Hinh Vân thiếu chút nữa cho rằng cô nương này có vấn đề, ở phía sau đầu cô đi vài vòng, mới do dự mà mở miệng hỏi: “Thần Thần, mưa đẹp sao?”
“Đẹp.”
Cha con Hoắc Cận Sơ đều đi công tác, cho nên trong nhà cũng chỉ còn hai nữ chủ nhân, còn một cô giúp việc, cộng thêm một con chó tên là “Kỳ Kỳ”.
Kỳ kỳ liền ghé vào bên chân Phó Tinh Thần, hướng về đùi cô nhẹ cọ vài cái.
Phó Hinh Vân lại hỏi: “Cái gì Giang?”
“Dạ.”
Phó Tinh Thần buột miệng thốt ra, sau khi nói xong phản ứng lại quay đầu nhìn Phó Hinh Vân một cái.
Bà ho nhẹ một tiếng, lại bỏ thêm mấy chữ: “Đêm, ban đêm thật đẹp.”
Phó Hinh Vân trừng cô, “Khi nào mang về cho mẹ nhìn xem?”
“Vậy lúc kết hôn sẽ mang về.”
“Vậy khi nào các ngươi kết hôn?”
Phó Hinh Vân không chú ý sự nghiệp của cô, nhưng lại có sự quan tâm dị thường tới chung thân đại sự của cô.
Phó Tinh Thần ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tất cả đều là đám mây xếp chồng, áp người đến mức không thở nổi.
Phó Tinh Thần không thể trả lời được vấn đề này, kéo ghế đứng lên: “Mẹ, phim mới của con quay ở nông thôn, phỏng chừng một tuần mới có thể trở về……”
Lời còn chưa nói xong, tiếng chuông di động vang lên trước.
Phó Tinh Thần dừng lại, Phó Hinh Vân nhìn cô một cái, liếc nhìn màn hình điện thoại.
Giây tiếp theo, Phó Tinh Thần dùng tốc độ nhanh nhất để xoay người, lúc nhận điện thoại thanh âm đè thấp xuống: “Uy——”
Phó Tinh Thần hít vào một hơi, trong lòng như tắc một cục, mềm như bông, có chút buồn.
Cô lập tức phủ nhận nói: “Không khóc.”
Xác thật không khóc, ít nhất nước mắt vẫn chưa từ hốc mắt chảy ra.
Bên kia Giang Dạ không nói nữa, nhưng có một giọng nam khác kêu anh.
Hẳn là nhắc nhở anh nên đi đăng ký.
Phó Tinh Thần bỏ điện thoại ra xa, sau đó nhẹ nhàng mà hô hấp, bên kia nói cô vẫn đang nghe, sau một lúc, cô mới mở miệng hỏi anh: “Khi nào thì đăng ký?”
Ngữ điệu Giang Dạ vững vàng: “Không đi nữa.”
Đầu kia hẳn là trợ lý cả kinh “A” một tiếng, tuy rằng đã bị Giang Dạ nhìn chằm chằm đến mức nuốt trở vào nhưng bên này Phó Tinh Thần vẫn ngheđược.
Lúc này cô mới lý giải ý tứ trong câu nói " Không đi nữa" của Giang Dạ.
Phó Tinh Thần đứng ở cửa, cô đi chậm rãi vài vòng rồi vòng lại bồn rửa tay, cô ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương.
Bên kia truyền đến tiếng bước, còn có âm thanh nói chuyện ồn ào, Phó Tinh Thần sợ anh nghe không rõ, cố tình nâng cao giọng: “Giang Dạ, anh đừng trở về.”
Tiếng bước chân dừng lại, thật lâu vẫn không truyền đến câu trả lời của anh.
Phó Tinh Thần lại hỏi câu: “Khi nào thì đăng ký?”
Lúc này đây, trợ lý thay anh đáp lại: “Nửa giờ nữa.”
“Anh cùng em nói mấy câu là được.” Phó Tinh Thần dừng một chút, “Em không có việc gì, không cần trở về.”
Ồn ào bên kia dần yếu bớt, Giang Dạ hẳn đã tìm nơi an tĩnh, chờ yên lặng hẳn, anh mới mở miệng: “Muốn nghe cái gì?”
“Khi nào anh về?”
“Cuối tuần.”
“Ừ.”
Không có phía sau.
Phó Tinh Thần xoa xoa đôi mắt, đợi cảm xúc đi qua, lại khôi phục bình tĩnh, vành mắt cô có chút phiếm hồng, ánh mắt trong mắt cũng đã tiêu tán không ít.
“Chú ý an toàn.”
Rốt cuộc cũng ý thức được mình là bạn gái của anh.
Phó Tinh Thần cong miệng cười, đầu kia truyền đến tiếng giục của người trợ lý, Giang Dạ không vội cắt đứt điện thoại, giọng nói anh ôn nhu, tuy rằng chỉ nói một từ " Được", nhưng Phó Tinh Thần đã cảm thấy có chút vui vẻ.
Ba phút sau cuộc gọi kết thúc.
Thời gian này không có ai vào toilet, Phó Tinh Thần cút đầu rửa mặt, kết quả mới vừa mới ngẩng đầu lên, tâm tình tốt liền bay mất.
Trong gương, ánh mắt của cô và người nọ vừa vặn chạm nhau.
Phó Tinh Thần hờ hững thu hồi ánh mắt, xoay người sang chỗ khác nhìn cô ta một cái, Trình Miểu tiến vào thuận tay đem cửa đóng lại, cho nên lúc này toilet phá lệ yên tĩnh, âm thanh bên ngoài cũng không truyền vào được.
Phó Tinh Thần cũng không vội vã, đứng ở tại chỗ nhìn cô ta cười như không cười.
Khóe miệng Trình Miểu cũng cong lên, nhưng trong mắt mang theo tia lạnh lẽo cùng châm chọc: “Thần Thần, vừa mới khóc sao?”
Phó Tinh Thần: “Tôi cùng cô hình như không thân.”
“Nói như vậy thật khiến người khác thương tâm,” Trình Miểu chậm rì rì mà vòng qua cô, “Nói như thế nào chúng ta cũng đã từng quen biết nhiều năm, cô nói đúng không?”
Phó Tinh Thần không phản bác, cô gật gật đầu: “Đột nhiên nhớ tới, ba năm trước đây tôi chỉ cho Kỷ Thần Viễn một chân.”
Ngữ khí của cô không có biến hóa, nhưng nội dung lại ẩn dấu không ít thâm ý.
Trình Miểu nhíu nhíu mày: “Cô có ý gì?”
Phó Tinh Thần giương mắt nhìn cửa, cửa đã đóng lại, ngón tay cô giật giật, sau đó giơ tay cho Trình Miểu một cái tát.
Động tác cô rất nhanh, xuống tay cũng không nhẹ.
Trình Miểu cách một hồi lâu mới phản ứng lại, đầu cô ta bị đánh lệt qua một bên, lúc quay đầu, rốt cuộc chiếc mặt nạ cũng bị xé rách, ánh mắt so với trước đây sắc bén hơn không ít.
“Đoạt được bạn trai người khác liền cảm thấy thành tựu lắm đúng không, lần trước là Kỷ Thần Viễn, lần này có phải hay không lại muốn cướp ——”
Lời nói đã tới bên miệng, Phó Tinh Thần chính đem hai chữ “Giang Dạ” nuốt xuống, ánh mắt cô cũng lạnh hơn không ít: “Trình Miểu, đừng quá phận.”
Trình Miểu thẹn quá thành giận, lời nói ra bắt đầu không lựa: “Cô đừng tưởng rằng có Hoắc gia chống lưng, có thể đạp lên đầu tôi, Phó Tinh Thần, cô cũng đừng quên, từ lúc bắt đầu đến bây giờ cô không mang họ Hoắc!”
Phó Tinh Thần nâng nâng tay, nhìn móng tay chính mình, móng tay dài hơn không, ít trách không được sáng nay trên vai Giang Dạ lại có vệt đỏ.
Chờ Trình Miểu nói cho hết lời, cô mới nhẹ nhàng nhìn xuống: “Nếu không bây giờ cô đổi tên thành Hoắc Miêu đi, nhìn xem đến lúc đó Hoắc gia chống lưng cho cô, hay vẫn là chống lưng cho tôi?”
Cô tạm dừng một chút, sau đó tầm mắt ở trên mặt Trình Miểu quét vài vòng, “Đã nói, đừng quá phận.”
Phó Tinh Thần thu hồi tầm mắt, cô chú ý tới Trình Miểu muốn duỗi tay lại đây, kết quả còn chưa đụng đến cánh tay cô, cửa toilet đã bị đẩy ra.
Hai người đồng thời hướng ra cửa nhìn.
Trình Miểu phản ứng rất nhanh, bắt tay thu trở về, hướng về phía cửa thẹn thùng mà cười cười: “Đạo diễn Cố.”
Phó Tinh Thần không nghĩ tới, sẽ gặp phải Cố Niên trong hoàn cảnh xấu hổ này.
Ánh mắt của cô sáng lên, hướng bên cạnh xoay một chút, thoáng nhìn qua gương mặt đã sưng đỏ lên của Trình Miểu.
Vừa rồi lúc xuống tay không cảm thấy gì, hiện tại làm trò trước mặt Cố Niên, không thể hiểu được mà bắt đầu túng lên.
Kỹ thuật diễn Trình Miểu rất tốt, vừa rồi biểu tình trên mặt là muốn ăn tươi nuốt sống cô, lúc này đây nước mắt đã bắt đầu chảy.
Nếu đơn thuần làm người đứng xem, giờ phút này Trình Miểu thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.
Phó Tinh Thần có chút đau đầu mà đè đè ấn đường, trộm ngắm Cố Niên một cái, nửa ngày vẫn không thể tìm thấy thanh âm của chính mình.
Cuối cùng vẫn là Cố Niên “Ừ” một tiếng, “Nếu mặt bị thương, vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện nhìn xem.”
Ngoài ý muốn, bà ấy không có hỏi nhiều.
Trình Miểu cũng không dám nhiều lời khác, gật đầu với Cố Niên liền nhấc chân rời khỏi toilet, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn Phó Tinh Thần một cái.
Cố Niên một lần nữa đem cửa toilet đóng lại, “Xuống tay nặng như vậy, tay có đau hay không?”
Phó Tinh Thần: “…… Không đau.”
Kỳ thật là có chút.
Phó Tinh Thần nắm chặt lòng bàn tay, cúi thấp đầu, lại nghe thấy Cố Niên mở miệng nói: “Tiểu Dạ đã nhiều đêm không về.”
Ngữ khí Cố Niên đặc biệt bình thường, như đang nói việc thường ngày.
Đầu Phó Tinh Thần lại cúi thấp.
Cố Niên: “Thân thể Giang Dạ không được tốt?”
Phó Tinh Thần có chút ngốc, cô chớp chớp mắt, sau đó trả lời: “Hẳn là khá tốt ……”
Làm việc và nghỉ ngơi có tính quy luật, ba bữa cơm cũng đúng giờ.
Phó Tinh Thần có chút không rõ nguyên nhân.
Cố Niên rửa sạch tay, thay đổi vấn đề hỏi tiếp “Nó không làm xằng bậy chứ?”
Lỗ tai Phó Tinh Thần nóng lên, sau đó lắc lắc đầu.
Biểu tình Cố Niên thay đổi, có chút rối rắm, lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Một bên không hy vọng anh làm xằng làm bậy.
Về bên khác, lại hy vọng có gì đó phát sinh.
Cố Niên bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, động tác dừng lại vài giây mới đem vòi nước đóng lại, không có tiếng nước, toilet lại khôi phục sự yên tĩnh.
“Thần Thần ——” Cố Niên ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo dò hỏi: “Để ý cô kêu cháu như vậy sao?”
Phó Tinh Thần lắc đầu.
Không chỉ có không ngại, cô còn ước gì Cố Niên kêu cô như vậy.
Cố Niên cười cười, “Cô nghe Trì Minh nói, các ngươi muốn đi nông thôn lấy cảnh, bên kia hoàn cảnh không được tốt, vừa lúc mấy ngày nay khả năng có mưa to, đi qua bên đó nhớ chiếu cố chính mình cho tốt.”
Trong lòng Phó Tinh Thần ấm áp, vui vẻ như trúng xổ số mấy ngàn vạn.
“Trì Minh là đứa trẻ ngốc, bị người khác lợi dụng còn vui vẻ,” Cố Niên dừng một chút, “Hôm nay cô đã nhắc nhở nó, cho nên về sau không cần lo lắng nó có dụng ý xấu với cháu.”
Cố Niên càng nhìn càng thấy cô gái này thuận mắt, bà cười tủm tỉm mà nhéo nhéo mặt Phó Tinh Thần, “Bên ngoài sắp mưa, cô kêu Cảnh Phi đưa cháu trở về.”
Phó Tinh Thần cười tủm tỉm nói cảm ơn: “Cảm ơn cố đạo.”
Cố Niên nói quả nhiên không sai.
Tạ Cảnh Phi mới đưa cô về không lâu, bên ngoài mây đen nặng nề kéo tới, không tới vài phút đã có mưa to.
Rõ ràng còn chưa 6 giờ, bên ngoài đã đen nhánh một mảnh.
Phó Tinh Thần kéo ghế ngồi ở bên cửa sổ, nhìn mưa đến mức mở ra hoa.
Phó Hinh Vân thiếu chút nữa cho rằng cô nương này có vấn đề, ở phía sau đầu cô đi vài vòng, mới do dự mà mở miệng hỏi: “Thần Thần, mưa đẹp sao?”
“Đẹp.”
Cha con Hoắc Cận Sơ đều đi công tác, cho nên trong nhà cũng chỉ còn hai nữ chủ nhân, còn một cô giúp việc, cộng thêm một con chó tên là “Kỳ Kỳ”.
Kỳ kỳ liền ghé vào bên chân Phó Tinh Thần, hướng về đùi cô nhẹ cọ vài cái.
Phó Hinh Vân lại hỏi: “Cái gì Giang?”
“Dạ.”
Phó Tinh Thần buột miệng thốt ra, sau khi nói xong phản ứng lại quay đầu nhìn Phó Hinh Vân một cái.
Bà ho nhẹ một tiếng, lại bỏ thêm mấy chữ: “Đêm, ban đêm thật đẹp.”
Phó Hinh Vân trừng cô, “Khi nào mang về cho mẹ nhìn xem?”
“Vậy lúc kết hôn sẽ mang về.”
“Vậy khi nào các ngươi kết hôn?”
Phó Hinh Vân không chú ý sự nghiệp của cô, nhưng lại có sự quan tâm dị thường tới chung thân đại sự của cô.
Phó Tinh Thần ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tất cả đều là đám mây xếp chồng, áp người đến mức không thở nổi.
Phó Tinh Thần không thể trả lời được vấn đề này, kéo ghế đứng lên: “Mẹ, phim mới của con quay ở nông thôn, phỏng chừng một tuần mới có thể trở về……”
Lời còn chưa nói xong, tiếng chuông di động vang lên trước.
Phó Tinh Thần dừng lại, Phó Hinh Vân nhìn cô một cái, liếc nhìn màn hình điện thoại.
Giây tiếp theo, Phó Tinh Thần dùng tốc độ nhanh nhất để xoay người, lúc nhận điện thoại thanh âm đè thấp xuống: “Uy——”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook