Tiểu Mỹ Nữ
Chương 38

Cô đương nhiên nhớ rõ.

Mối quan hệ này vốn dĩ do cô nói ra, Phó Tinh Thần vốn dĩ đã đuối lý, lúc này vừa nghe thấy Giang Dạ hỏi, theo bản năng gật gật đầu: "Nhớ rõ......"

Ngón tay Giang Dạ từ cánh môi cô dời đi, sau đó rơi xuống trên mặt Phó Tinh Thần, "Thật sự không có?"

Trái tim Phó Tinh Thần muốn nhảy ra ngoài.

Rốt cuộc cô cũng biết vì sao cuộc điện thoại kia của Giang Dạ cứ không thích hợp.

Nói không chừng lúc cô cùng Kỷ Thần Viễn nói chuyệ, anh đã đứng ở phía sau nghe được.

Phó Tinh Thần nặng nề mà thở ra, cô nhíu mày, còn chưa có phản ứng, ngón tay Giang Dạ dọc theo sườn mặt đi xuống, "Hắn ta chạm vào nơi nào của em?"

Người này...... Đúng là bình dấm chưa.

Đầu Phó Tinh Thần theo bản năng trật qua bên cạnh, mới vừa tránh qua, không đợi cô hít thở vài cái, nụ hôn của anh đã rơi xuống.

Giang Dạ đem cô bế lên đè ở ván cửa, eo Phó Tinh Thần vừa vặn đụng phải then chốt, cô có chút không thoải mái mà nhích qua, Giang Dạ đột nhiên nâng phía dưới, ở vành tai cô khẽ hôn: "Tiểu mỹ nữ, nếu hôm nay anh muốn em, liệu em có hận anh cả đời không?"

Hô hấp Phó Tinh Thần dừng lại, động cũng chưa dám động.

Tuy Giang Dạ hỏi như vậy, nhưng lại không có động tác kế tiếp.

Lời nhắc nhở của Kỷ Thần Viễn vai ở bên tai cô, bên trái là Giang Dạ, bên phải là Kỷ Thần Viễn, giọng nói hao người đánh vào nhau, đem đầu cô trộn lẫn đến lộn xộn một mảnh.

Giang Dạ không mở miệng, tựa như đang đợi đáp án của cô.

Thân thể hai người kề sát bên nhau, nhiệt độ trên người Giang Dạ cuồn cuộn truyền tới, thiêu nóng cả hô hấp của Phó Tinh Thần.

Thật lâu sau, cô mới nhẹ nhàng mà phun ra hai chữ tới: "Không có."

Thanh âmPhó Tinh Thần thực nhẹ, nhưng là dừng bên tai ở Giang Dạ, cho nên anh nghe được rành mạch.

Giang Dạ nhẹ giật mình.

Phó Tinh Thần: "Vừa rồi Kỷ Thần Viễn nói với em, Kỷ Dư An thích anh rất nhiều năm, anh đối với cô ta đặc biệt lãnh đạm, cho nên liền khuyên em, loại người như anh,ctình cảm chỉ giữ cho riêng mình, không có khả năng thật sự thích em."

Giang Dạ hô hấp lại trọng một ít, như cũ không mở miệng.

"Vẫn là anh cho rằng, tu vi của ai cũng cao như anh sao, bị ngươi ta thích thời gian dài như vậy, thật sự một chút động tâm đều không có?"

Yên tĩnh nửa phút, Giang Dạ mở miệng: "Đây được tính là thổ lộ sao?"

"Không tính."

Phó Tinh Thần véo véo lòng bàn tay, đầu bình tĩnh lại, chỉ là độ ấm trên người đều không xuống dưới, cô hiện tại cùng phát sốt giống nhau, toàn thân đều nóng bỏng tay, dừng một chút, cô mới tiếp theo nói: "Giang Dạ, anh rốt cuộc là thật sự thích em, hay chỉ là nghĩ cùng em chơi đùa?"

Khóe miệng Giang Dạ giơ giơ lên, nụ cười mang theo chút lạnh lẽo.

Nha đầu này, thật đúng là không có lương tâm --tới hiện tại, cư nhiên còn có thể hỏi ra vấn đề này.

Giang Dạ cúi thấp đầu, ở vành tai cô nhẹ nhàng cắn một chút: "Thích."

Môi mỏng dọc theo lỗ tai cùng đường cong của cằm đi xuống, cuối cùng dừng ở khóe môi cô, phóng nhẹ âm thanh gằn từng chữ một: "Vậy còn em...... Thích anh sao?"

"...... Có một chút."

Không đạt tới trình độ giao phó hoàn toàn, nhưng khẳng định thích.

Phó Tinh Thần không dễ dàng động tâm, nhưng cô có thể cảm giác được, địa vị Hoắc Cận Sơ trong lòng đã thay đổi.

Một tấc lại một tấc, tuy rằng vẫn chưa ra ngoài hoàn toàn, nhưng cô lại so với ai rõ ràng hơn hết, sớm muộn gì sẽ có một ngày như vậy.

Giang Dạ thấp thấp cười một tiếng, ngữ điệu hơi hơi cao, tay từ cánh môi dịch đến gương mặt, đến đôi mắt, lại đến cằm, sau đó hạ xuống xương quai xanh, "Cho nên, hắn ta hôn ở nơi nào?"

"......"

Phó Tinh Thần quả thật muốn hộc máu.

Người đàn ông này, như thế nào vẫn không chịu bỏ qua vấn đề này?!

Càng quan trọng là...... Như thế nào cô mới làm ít chuyện xấu đã đụng phải Giang Dạ?

Cô lắc lắc đầu, "Không hôn......"

Câu này vừa nói xong, Phó Tinh Thần đã cảm giác được cái tay ấn ở xương quai xanh cô dùng sức lực lớn một ít, cô đau đến mức gọi một tiếng, thanh âm ẩn chút nức nở: "Thật sự không hôn, em lệch đầu về một bên liền tránh thoát được......"

Trên thực tế, không chỉ có thế, cô còn dùng sức véo Kỷ Thần Viễn một cái.

Mặt khẳng định không thể đánh, cô cũng chỉ có thể từ địa phương khác xuống tay, lúc xuống tay rất nặng, Kỷ Thần Viễn đã bị cô véo đến hoàn toàn thanh tỉnh.

Lần này Phó Tinh Thần nói, nửa câu lời nói dối đều không có.

Cho dù cô nguyện ý cùng Kỷ Thần Viễn nói chuyện, nhưng không thể tiếp thu được việc anh ta hôn cô.

Cho nên lúc ấy cô không chủ do dự liền quay đầu -- đừng nói miệng, mặt cũng không có đụng phải.

Nói như vậy cũng không biết Giang Dạ tin tưởng hãy không, Giang Dạ cũng không nói lời nào, tiếng hít thở của anh nhẹ hơn rất nhiều, sau đó khẽ nâng cằm Phó Tinh Thần, hôn lên xương quai xanh của Phó Tinh Thần.

Cùng thời gian, đèn phòng khách bị anh bật lên.

Phòng thình lình xảy có ánh sáng, Phó Tinh Thần nheo nheo mắt,một lát sau mới thích ứng hoàn toàn ánh sáng này.

Cô hoàn toàn nhìn không nhìn thấy biểu tình trên mặt Giang Dạ, chỉ có xương quai xanh truyền đến từng trận ấm áp không ngừng mà kích thích thần kinh.

Đầu tóc Giang Dạ hỗn loạn, nhẹ cọ ở trên cằm cô, mang theo từng trận tê dại.

Phó Tinh Thần chịu không nổi mà đẩy đẩy anh, "Anh làm sao vậy?"

"Không sao cả," lúc này Giang Dạ mới ngẩng đầu lên, môi anh có vương sợi chỉ bạc, có chút ái muội, lại có chút gợi cảm, "Chính là nhớ em."

"......"

Phó Tinh Thần thật không biết nói cái gì cho phải.

Người đàn ông nào đều biểu đạt động tác thô bạo như vậy sao?

Hơn nữa hình như giữa trưa bọn họ mới gặp mặt.

Cô đem tầm mắt cấp bỏ qua một bên, cắn môi dưới vừa muốn đi, cánh tay đã bị Giang Dạ nhẹ nhàng túm chặt, Giang Dạ đem cô bế lên, cúi đầu ghé vào bên tai Phó Tinh Thần "Tiểu mỹ nữ, anh muốn em."

Giọng nói anh nhẹ nhàng, nhưng lại gằn từng chữ một.

Phó Tinh Thần thiếu chút tưởng thần kinh chính mình bị loạn, cho nên nghe lầm.

Cô vốn dĩ cho rằng Giang Dạ mới nãy bởi vì cô lừa anh nên mới nói như vậy, nhưng hiện tại...... Giang Dạ thoạt nhìn ít nhất không phải bộ dáng tức giận.

Ngữ điệu Giang Dạ khi nói chuyện không có gì biến đổi, ngay cả mấy chữ khi nãy, từ trong miệng anh nói ra nhìn cực kỳ đứng đắn.

Mặt Phó Tinh Thần "Đùng" một chút liền cháy lên, lời lẽ chính đáng mà cự tuyệt: "Không được......"

"Rất muốn."

"Em không nghĩ!"

Trong đầu Phó Tinh Thần tự hỏi, lại buột miệng thốt ra.

"Em sợ cái gì?"

"......"

Cô cái gì đều sợ, sợ ném trong sạch không đủ, tim cũng ném luôn.

Nhưng lời này Phó Tinh Thần không thể nói, cô chỉ lắc lắc đầu, một đôi mắt rõ ràng rất sáng, lại có chút vô thần.

"Anh rất sạch sẽ," Giang Dạ dừng một chút, sau đó thối lui mấy centimet, không cẩn thận đêm mấy sợi tóc nhét vào cô áo, "Anh chỉ có một người phụ nữ."

Động tác anh mềm nhẹ, nhưng là Phó Tinh Thần bị anh đụng tới da thịt, nháy mắt liền nổi lên một tầng da gà.

Cô cắn môi dưới, ra vẻ nhẹ nhàng, " Anh đã nói câu này cho bao nhiêu người phụ nữ?"

Giang Dạ không tức giận, anh cũng cắn môi dưới, lời nói ra mang theo vài phần phong lưu cùng tà khí.

"Chỉ có em."

Phi.

Sinh vật này, đối với người phụ nữ nào cũng nói như vậy?

Phó Tinh Thần bán tín bán nghi, nhưng lại không khống chế được tim đập càng lúc càng nhanh.

Lực sát thương của Giang Dạ quá lớn, đạo hạnh của cô rõ ràng không đủ.

Sau một lúc lâu, hai người vẫn chưa mở miệng.

Cao thấp là một việc nghiêm trọng, hai chân Phó Tinh Thần vẫn chưa đụng tới mặt đất, cho dù bị Giang Dạ ôm, thời gian lâu vẫn có chút mệt, cô nâng mũi chân nhẹ đá anh một cái: "Trước tiên anh thả em xuống."

Giang Dạ không đáp lại, lực đạo trên tay buông lỏng, Phó Tinh Thần đã bị anh thả trên mặt đất.

Trong lòng Phó Tinh Thần có một cục đá lớn rơi xuống đất, chỉ là một ngụm khí còn không có thở ra hơi, cô liền lại nghe thấy Giang Dạ hỏi câu: "Thật sự không muốn?"

"......"

Phó Tinh Thần điều tiết hô hấp nửa ngày nháy mắt lại rối loạn, chưa suy nghĩ kĩ, cô liền lập tức lắc lắc đầu.

Thân thể Giang Dạ hướng về bên này đè ép, "Anh đây làm phải làm sao bây giờ?"

Giây tiếp theo, Phó Tinh Thần còn không có quá phản ứng, tay phải đã bị anh giữ chặt đưa xuống.

Ngón tay Giang Dạ mang theo lạnh lẽo truyền vào mu bàn tay cô, hình thành sự đối lập mãnh liệt, là vật thể nóng bỏng kề sát lòng bàn tay Phó Tinh Thần.

Cô sửng sốt một chút, dùng vài giây mới phản ứng lại.

Phó Tinh Thần động cũng chưa dám lại động, tần suất tim đập so với kim giây chuyển động tốc độ còn nhanh hơm vài lần, thanh âm phát ra khàn hơn bao giờ: "Giang Dạ, anh đừng xằng bậy, đạo diễn Cố sẽ đánh gãy chân của anh......"

Cô nói ra vạn phần không có tự tin.

Cố niên là mẹ của Giang Dạ, chỉ cần như vậy, khẳng định sẽ không động tay thật sự.

Phó Tinh Thần tưởng tượng như vậy, quả thực cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì cô ý thức được, những lời nói cho Giang Dạ, nửa phần uy hiếp đều không có.

Bên tai thượng truyền đến tiếng mở thắt lưng, rõ ràng, dọa người.

Phó Tinh Thần hôm nay chỉ mặc một cái váy, bởi vì vừa rồi lăn lộn, cổ áo đã hỗn độn mà mở ở trên vai, làn váy phía dưới là các tầng nếp uốn.

Độ ấm trên ngườiGiang Dạ rất cao, nhưng là ngón tay lại ngoài ý muốn mang theo lạnh lẽo, đẩy váy ra khỏi người cô, mới thấy eo cô, Phó Tinh Thần run run một chút, lùi về sau lấy tay đè cánh tay đang cởi quần áo của Giang Dạ.

Động tác Giang Dạ không dừng lại, ngón tay rất chậm mà ở trên bụng nhỏ nhẹ nhàng gõ vài cái.

"Thật sự không cần?"

"...... Ừ."

"Vậy em nghe lời."

"...... Ừ."

...... Ừ?

Phó Tinh Thần chớp đôi mắt, chờ phản ứng lại, tay người đàn ông đã từ trên người cô rời đi, nếu không phải trên eo cô còn lưu xúc cảm của đầu ngón tay anh, thiếu chút nữa cô đã cho rằng Giang Dạ không chạm vào cô.

Cô xốc mí mắt, bên này mới cùng Giang Dạ mắt đối mắt, trên tay đồng thời đụng phải một vật nóng rực làm người ta khó có thể nói rõ.

Hốc mắt Phó Tinh Thần căng rất, đôi mắt cũng không dám chớp, thẳng tắp mà nhìn Giang Dạ, hô hấp của anh nặng nề, thanh âm rất thấp, mang theo nửa phần mê hoặc cùng câu dẫn: "Ngoan, nghe lời anh."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương