Mọi người trong nhà đều cố tình không đề cập tới chuyện Cam Kiến Cương nữa, Lạc Thanh Hoài cùng cha Hoắc đi làm cơm chiều, Hoắc Chu tán gẫu với mẹ một chút.

Thời điểm cơm tối, Lạc Thanh Hoài nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt vừa khó xử lại vừa vui vẻ.

Ngắt điện thoại, hắn phấn chấn mà nói với Hoắc Chu: "Trước đó chúng ta mua đồ dùng trong nhà không phải có rút thăm trúng thưởng sao? Anh đoán xem chúng ta trúng được giải gì?"

Đầu Hoắc Chu đầy dấu chấm hỏi, bọn họ mua đồ nào trong nhà? Mua thêm một bộ chén đũa được tính không? Rút thăm trúng thưởng? Trúng một gói mì ăn liền?

Nhưng mà, cho dù không biết gì, Hoắc Chu vẫn lập tức cùng Lạc Thanh Hoài diễn trò: "Trúng cái gì? Không phải là giải nhất chứ?"

"Không, là giải đặc biệt." Lạc Thanh Hoài nói, "Một chuyến du lịch mười tám nước châu Âu cho hai người."

Hoắc Chu: "... Trời ạ, thật vậy sao?"

"Thật, tiếc là chúng ta không có thời gian đi." Lạc Thanh Hoài tiếc nuối một chút, chuyển hướng sang cha mẹ Lạc, "Cha, mẹ, hay là hai người đi vậy?"

Hoắc Chu lúc này mới hiểu được hắn là có ý gì.

Nhưng mà, đưa cha mẹ ra nước ngoài thì an toàn sao? Bọn họ không ở bên người, hình như càng không an toàn hơn.

Lạc Thanh Hoài ở dưới bàn duỗi tay, nhẹ nhàng nhéo tay Hoắc Chu một chút.

Hoắc Chu lập tức gật gật đầu, nói phụ họa: "Đúng vậy, cha mẹ đi thôi."

"Hả? Chúng ta thì đi du lịch cái gì chứ." Mẹ Hoắc nghi hoặc mà lắc đầu, "Không không không, không phải hai đứa hiện tại cũng vừa lúc không phải đi làm sao? Vẫn là hai đứa đi đi."

Cha Hoắc cũng nói theo: "Đúng vậy, hai đứa tự mình đi chơi đi, chúng ta chạy không nổi."

"Chu Chu tùy lúc phải về cảnh cục làm, không thể đi quá lâu. Con cũng vừa vặn vừa phỏng vấn một công việc mới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ phải đi làm sớm, không đi chơi được." Lạc Thanh Hoài nói, "Vừa rồi nhân viên có nói giải thưởng này thời gian hạn chế, không đi thì lãng phí. Dù sao cũng không mất tiền, hai người nên thừa dịp hiện tại còn có sức khỏe thì nên ra ngoài đi một chút. Đi theo đoàn, cũng không phải chỉ có hai người, còn có rất nhiều người nữa, có cả hướng dẫn viên du lịch, hai người không cần sợ."

Nói đến đấy, di động của hắn vang lên một tiếng, Lạc Thanh Hoài lấy ra xem, đưa cho cha Hoắc: "Cha mẹ xem, đây là thông tin trúng thưởng."

Cha Hoắc cầm lấy xem qua, thật đúng là trúng thưởng, không giống là giả, ông không khỏi động tâm.

"Đi thôi đi thôi, không phải trước kia cha nói muốn đi châu Âu sao?" Hoắc Chu vội nói không ngừng, "Trước đó con nói đưa tiền cho hai người đi thì hai người không muốn, hiện tại vừa lúc, hai người cũng không có việc gì, đi chơi một chuyến, để lãng phí thì thật đáng tiếc."

Cha mẹ Hoắc hiện tại đúng thật không có việc gì, bị Lạc Thanh Hoài cùng Hoắc Chu thay phiên nhau khuyên nhủ đến động tâm, cuối cùng cũng đồng ý.

Lạc Thanh Hoài lại liên hệ với người kia, nói hai ngày nữa vừa vặn có một đoàn muốn xuất phát, để bọn họ chuẩn bị một chút.

Thời gian cũng không còn sớm, mẹ Hoắc muốn giữ bọn họ ở lại một đêm, Hoắc Chu ngẫm nghĩ, vẫn là quyết định trở về.

Anh có rất nhiều việc muốn nói với Lạc Thanh Hoài, hơn nữa hiện tại Cam Lê hẳn sẽ không động đến cha mẹ Hoắc, bọn họ bảo vệ quá rõ ràng thì ngược lại mới nguy hiểm.

Trên đường trở về, Hoắc Chu gọi điện thoại, nghe như là nói ai đó chú ý tới hướng bên này.

Lạc Thanh Hoài có chút kinh ngạc: "Anh còn có tiểu đệ sao?"

Hoắc Chu cười nói: "Tiểu đệ cái gì, là đồng nghiệp quanh đây thôi... Đúng rồi, đưa cha mẹ xuất ngoại, thật sự sẽ không nguy hiểm sao?"

"Yên tâm, hướng dẫn viên du lịch của đoàn này là một chiến hữu cũ của em, rất lợi hại." Lạc Thanh Hoài nói, "Em có nói với cậu ta, cậu ta còn nói sẽ mời vài vệ sĩ giả dạng làm du khách, toàn bộ hành trình đi theo cha mẹ."

Hoắc Chu lúc này mới yên lòng, lại hỏi Lạc Thanh Hoài: "Có phải em nghĩ đến cái gì hay không?"

Nếu chỉ là bởi vì bức ảnh kia, Lạc Thanh Hoài không cần thiết phải khẩn trương như vậy, càng không cần đưa cha mẹ ra nước ngoài.

Rốt cuộc thì du lịch xuất ngoại thì nhiều nhất cũng chỉ kéo dài một hai tháng rồi sẽ trở về.

Lạc Thanh Hoài làm như vậy, ý tứ chính là hắn nắm chắc trong vòng một hai tháng có thể giải quyết hoàn toàn chuyện này.

"Kỳ thật, Cam Kiến Cương năm đó có phải Cam Lê hiện tại hay không thì cũng không quan trọng." Lạc Thanh Hoài nói, "Quan trọng là, Cam Lê hiện tại có phải Cam Kiến Cương đang bị truy nã hay không, đúng không?"

Lời này có hơi vòng vo, nhưng Hoắc Chu nghe hiểu: "Đúng vậy."

Người trên ảnh chụp có phải Cam Kiến Cương hay không không quan trọng, bọn họ muốn tìm là Cam Kiến Cương trên lệnh truy nã kia.

"Muốn xác định Cam Kiến Cương rốt cuộc có phải Cam Lê hay không thì cũng rất đơn giản." Lạc Thanh Hoài lại nói.

Hoắc Chu sửng sốt, nhưng anh dù sao cũng là pháp y, lập tức phản ứng lại: "Vân tay?"

"Đúng vậy." Lạc Thanh Hoài gật đầu, "Ngoại hình một người có rất nhiều biện pháp thay đổi, có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ hoặc chuyển giới, thậm chí đến nhóm máu cũng có khả năng thay đổi, nhưng chỉ có độc vân tay thì không có biện pháp biến đổi."

"Chỉ cần lấy được vân tay của Cam Lê rồi so với Cam Kiến Cương là có thể xác định được thân phận thật của y." Hoắc Chu đương nhiên hiểu rõ, "Hệ thống của chúng ta có lưu trữ vân tay của Cam Kiến Cương, nhưng muốn lấy được vân tay của Cam Lê hẳn cũng không dễ dàng."

"Đúng là không dễ dàng." Lạc Thanh Hoài dừng một chút, nói thật, "Kỳ thật, trên cơ bản em đã có thể xác định, Cam Lê chính là Cam Kiến Cương chúng ta truy nã. Bởi vì tối đó, khi y tới gặp em có đeo bao tay."

Hoắc Chu cả kinh, dưới loại tình huống này, hai người dường như không có tiếp xúc, khả năng để lại vân tay rất nhỏ. Nhưng Cam Lê vẫn đeo bao tay chứng tỏ y vô cùng cẩn thận, hoặc là nói, có thể là do nhiều năm cẩn thận tạo thành thói quen.

Khó trách, cảnh sát ở biên giới truy nã nhiều năm như vậy vẫn luôn không có tin tức của Cam Kiến Cương.

Như vậy xem ra, khả năng năm đó Cam Kiến Cương căn bản không xuất cảnh, y có khả năng luôn tránh ở trong nước.

"Nếu y cẩn thận như vậy, em lại càng phải cẩn thận." Hoắc Chu lo lắng dặn dò Lạc Thanh Hoài, "Y nhất định sẽ rất mẫn cảm với vân tay, nếu em bị phát hiện muốn ăn cắp vân tay của y thì nhất định sẽ không chút do dự gì mà giết em."

"Em biết." Lạc Thanh Hoài không nhiều lời, này đó hắn đều hiểu.

Những kẻ thù này hắn ghi nhớ rất nhiều năm, hiện tại phát hiện ở ngay bên người, hắn không có khả năng khống chế được bình tĩnh. Hôm nay hắn có thể vẫn luôn lý trí như vậy, tất cả bởi vì huấn luyện của bộ đội đặc chủng mà rèn được tố chất tâm lý vô cùng vững vàng, nếu không hắn có khả năng sẽ trực tiếp đi tìm Cam Lê.

"Không đúng." Hoắc Chu bỗng nhiên sợ hãi kêu một tiếng, "Nếu Cam Lê chính là Cam Kiến Cương, vậy y khẳng định biết mình là kẻ thù của em. Em đến cả Long Hạo Kiệt cũng không buông tha thì càng không có khả năng buông tha y. Dù em có làm thế nào thì y đều không thể yên tâm em được. Anh cảm thấy, y tìm em hợp tác, nói không chừng chính là nhân cơ hội mà diệt em."

Càng nghĩ càng thấy nguy hiểm, lưng Hoắc Chu ra một tầng mồ hôi lạnh, ướt sũng cả quần áo.

Không được, tình cảnh của Lạc Thanh Hoài thật sự quá nguy hiểm.

"Nhưng y không trực tiếp giết em, vậy chứng tỏ tạm thời em vẫn hữu dụng với y." Lạc Thanh Hoài hiển nhiên đã nghĩ tới vấn đề này, "Y vẫn muốn đối phó với Long Hạo Kiệt, trước khi diệt được Long Hạo Kiệt thì chỉ cần em không để lộ là đã biết thân phận của y, hẳn y sẽ không làm gì em."

Hoắc Chu lắc đầu, có chút kích động: "Không được, vẫn là quá nguy hiểm."

"Anh ngẫm lại cẩn thận." Lạc Thanh Hoài nắm bả vai Hoắc Chu, bình tĩnh nói, "Vì sao Long Hạo Kiệt cùng Cam Lê lại ở thế không đội trời chung?"

Đầu óc Hoắc Chu hiện tại có chút bất động, ngây ngốc mà nhìn Lạc Thanh Hoài.

"Một tổ chức, Tiên sinh, Quản gia cùng Thiếu gia, vốn có thể cùng tồn tại đúng không?" Lạc Thanh Hoài nói, "Vì sao Thiếu gia lại muốn đuổi Quản gia đi, vì sao Quản gia lại muốn giết chết Thiếu gia? Mặt khác, Quản gia đã ở tổ chức nhiều năm, sao có thể đấu không lại một Thiếu gia vừa mới gia nhập? Huống chi vị Thiếu gia này còn không phải thiếu gia thật sự, chỉ là con nuôi của Tiên sinh, Quản gia không thể không đánh lại được như vậy. Em cảm thấy, đây không chỉ đơn giản là tranh quyền, việc này hơn phân nửa còn liên quan đến chuyện khác."

Hoắc Chu nghe hắn nói cũng có phần hiểu ra: "Ý của em là, bởi vì Long Hạo Kiệt bắt được nhược điểm của Cam Lê? Cho nên Cam Lê mới đấu không lại Long Hạo Kiệt? Hoặc là nói, Cam Lê không phải không đấu lại Long Hạo Kiệt mà y chỉ làm bộ rời khỏi, che giấu thực lực, muốn âm thầm giết chết Long Hạo Kiệt?"

Anh càng nghĩ càng hiểu ý Lạc Thanh Hoài: "Có phải em muốn nói Long Hạo Kiệt bắt được nhược điểm của Cam Lê, chính là chuyện Cam Lê kỳ thật là Cam Kiến Cương?"

"Thông minh." Lạc Thanh Hoài hôn Hoắc Chu, "Anh nghĩ lại xem, Cam Lê là kẻ thù của em, nhưng có phải cũng đồng thời là kẻ thù của Long Hạo Kiệt không?"

Hoắc Chu thoáng suy nghĩ liền phản ứng lại.

Năm đó cha Long Hạo Kiệt hãm hại cha Lạc Thanh Hoài, nhưng cha Long Hạo Kiệt cũng không phải lão đại của tổ chức, Cam Kiến Cương mới phải.

Nhưng sau khi sự tình bại lộ, Cam Kiến Cương một mình lẩn trốn, hoặc giả trốn thoát, che giấu bản thân, căn bản không quản sống chết của cha Long Hạo Kiệt. Thậm chí, nói không chừng cha Long Hạo Kiệt sa lưới nhanh như vậy là nhờ cái gọi là "người một nhà" đẩy sau lưng một cái.

Nếu thật là như vậy, Long Hạo Kiệt nhất định hận Cam Kiến Cương muốn chết.

Y lại lần nữa đi lên con đường của cha, tiếp tục buôn lậu ma túy, vậy cha trong lòng y hẳn không phải tội phạm. Đối với cái chết của cha, y đương nhiên sẽ hận Lạc Thanh Hoài, nhưng còn một mối hận khác, chỉ sợ cũng dừng trên người Cam Kiến Cương.

Long Hạo Kiệt nếu đã tính đi con đường buôn ma túy này hẳn cũng có rất nhiều lựa chọn, tiến vào tổ chức Đá Ngầm, nói không chừng là vì xác định Cam Lê chính là Cam Kiến Cương.

Hoắc Chu đem những việc nhỏ không đáng kể này liên kết lại, mồ hôi lạnh càng chảy nhiều.

Đây chính là từng bước đến nguy hiểm.

Ba người có thâm cừu đại hận tới gần nhau, kiềm chế lẫn nhau.

Hiện tại Cam Lê muốn lợi dụng Lạc Thanh Hoài để giết chết Long Hạo Kiệt, Long Hạo Kiệt khẳng định cũng muốn giết Cam Lê cùng Lạc Thanh Hoài, nhưng mặc kệ Long Hạo Kiệt cùng Cam Lê thế nào, một khi xảy ra việc ngoài ý muốn, bọn chúng nhất định từng người sẽ để Lạc Thanh Hoài đi tìm chết.

"Em nói anh đều đồng ý." Hoắc Chu ôm chặt Lạc Thanh Hoài, "Nhưng chính là bởi vì như vậy, em đang ở trong đó, hoàn toàn lấy bản thân làm mồi, quá nguy hiểm. Hoài Bảo, anh..."

"Ca ca." Lạc Thanh Hoài ngắt lời anh, "Kỳ thật trong lòng anh cũng rõ, bởi vì thế cục đã đủ loạn, cũng bởi vì bọn chúng đều muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, cho nên hiện tại cũng là cơ hội tốt nhất của em, đúng không?"

Hoắc Chu há miệng thở dốc, không thể nói nổi lời nào.

Lạc Thanh Hoài nói đúng, càng nguy hiểm thì cơ hội báo thù càng lớn.

Hiện tại thế cục hỗn loạn, nếu Lạc Thanh Hoài có thể lợi dụng tốt, khiến Long Hạo Kiệt cùng Cam Lê đấu đá đến lưỡng bại câu thương(*), chỉ còn một Tiên sinh đã mất đi phụ tá thì sức chiến đấu sẽ suy giảm rất nhiều, cảnh sát muốn diệt trừ hoàn toàn tổ chức này liền dễ dàng hơn nhiều.

(*) Lưỡng bại câu thương: Hai bên cùng thiệt hại

Chỉ là, bảo hổ lột da(*), thật sự quá nguy hiểm.

(*) Bảo hổ lột da: Không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sống còn của đối phương

"Ca ca, em là cảnh sát." Lạc Thanh Hoài không nhiều lời, "Hơn nữa, đây là mối thù giết cha, là tâm nguyện nhiều năm của em."

Hoắc Chu hoàn toàn nói không ra lời.

Về công về tư, Lạc Thanh Hoài đều không thể từ bỏ cơ hội lần này.

Nếu hắn từ bỏ, tương lai xuất hiện cái gì ngoài ý muốn thì hắn sẽ hối hận đến chết. Nếu hắn từ bỏ, cảnh sát vẫn sẽ diệt trừ tổ chức này, hắn cũng sẽ tiếc nuối. Bởi vì, rõ ràng có cơ hội tự tay báo thù, hắn lại từ bỏ làm đào binh.

Lạc Thanh Hoài là một cảnh sát xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sẽ không cho phép bản thân làm loại chuyện này.

Hoắc Chu không có cách nào, chỉ có thể dùng sức ôm chặt hắn: "Được, ca ca cùng em."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương