Lạc Thanh Hoài theo đám Quận tỷ lên xe, không bao lâu sau đã tới một biệt thự lưng chừng núi ở ngoại thành phía đông.

Mặc dù thời gian sống ở thành phố A cũng không lâu, nhưng Lạc Thanh Hoài đang ở phe địch, các phương diện đều phải chuẩn bị rất cẩn thận.

Hắn vừa đến đã nhìn vị trí cùng bố cục nơi này, liền biết là biệt thự Nhất Sơn nổi danh tại thành phố A, nghe nói người ở đây ai cũng có quyền thế, biệt thự ở đây dù là có tiền mà không có quan hệ cũng không mua nổi.

Bảo vệ tại cửa cũng không cùng cấp bậc với bảo vệ bình thường, tư thế oai hùng hiên ngang, uy vũ kiên cường, ánh mắt vô cùng lợi hại.

Nhìn thấy chiếc xe đi vào, bảo vệ lễ phép cúi chào, sau đó ngăn xe lại kiểm tra.

Bảo vệ hẳn có quen biết với Quận tỷ và Tuân gia, nhìn thấy Lạc Thanh Hoài hỏi: "Ai vậy?"

"Là tiểu đệ của tôi." Quận tỷ cười nói, "Về sau còn gặp thường xuyên, phiền toái rồi."

Ả nói xong lại cầm một vật nhỏ hình vòng tròn đưa cho bảo vệ.

Bảo vệ cầm đồ vật kia đưa tới gần một dụng cụ trên tay, dụng cụ kia vang lên một tiếng "tích", như thể xuất hiện tin tức gì đó. Bảo vệ lại dùng dụng cụ đối chiếu với Lạc Thanh Hoài xong mới gật gật đầu, trả món đồ kia lại sau đó lùi ra, lại cúi đầu để họ đi vào.

"Tiểu Lạc, cái này cậu cầm." Quận tỷ đưa đồ vật hình tròn vừa rồi cho Lạc Thanh Hoài, "Đây là đánh dấu thân phận của cậu, về sau tới đây nhất định phải nhớ mang theo, không có cái này ai cũng không vào được."

Lạc Thanh Hoài nhận được liền thấy thứ này thật ra rất phổ thông, màu sắc thiên tối, trên mặt có một chữ "Lạc", dưới đáy có một ít hoa văn phức tạp nhìn cũng không rõ lắm. Sờ ở trong tay còn có hơi ấm nhàn nhạt, nhìn không ra làm từ chất liệu gì.

"Đây là cái gì?" Lạc Thanh Hoài tò mò hỏi.

"Người ở đây một người cậu cũng không thể trêu vào." Quận tỷ hỏi một đằng trả lời một nẻo, giọng nói nghiêm khắc, "Không nên hỏi thì ngàn vạn lần đừng hỏi nhiều, cũng đừng chạy lung tung. Nếu thật xảy ra chuyện, đừng nói chị hay Tuân gia, kể cả tiên sinh cũng không thể cứu được cậu."

Lạc Thanh Hoài liền không hỏi nhiều nữa, cẩn thận đem vật tròn kia thu lại, "Tôi hiểu rồi."

Quận tỷ không nói gì nữa.

Lạc Thanh Hoài cũng không nói lời nào, tò mò nhìn xuyên qua cửa sổ đánh giá bên ngoài, biệt thự ở đây chiếm diện tích rất lớn, độc môn độc hộ(*), đi không bao lâu sẽ có một buồng canh gác.

(*) Độc môn độc hộ: nhà đơn, nhà không chung cổng với các nhà khác

Thoạt nhìn có thể thấy nơi này được bảo vệ rất nghiêm ngặt, dù có người trà trộn tới đây cũng sẽ rất nhanh bị phát hiện.

Ánh mắt Lạc Thanh Hoài vội vã không ngừng, muốn tận dụng hết khả năng nhớ kỹ thêm một chút tin tức.

Xe vào khu biệt thự còn đi thêm một lúc mới dừng tại cửa một biệt thự.

Trước cửa có bốn năm bảo vệ mặc tây trang đen.

Bọn họ nhìn thấy lập tức tới lục soát toàn thân Lạc Thanh Hoài.

Lục soát xong mới để bọn họ vào cửa.

Đây là một biệt thự ba tầng, bên ngoài cũng không tính là đặc biệt lớn, nhưng đồ vật này nọ lại rất nhiều, vừa thấy liền trùng trùng điệp điệp giống như mê cung.

Lạc Thanh Hoài nhìn lướt qua liền hạ mắt nhìn chằm chằm dưới chân, bộ dáng không dám xem nhiều.

Quận tỷ ấn chuông cửa, qua hai giây cửa liền tự động mở.

Một người đàn ông có ria mép đang ôm cánh tay đứng ở phòng khách.

Trong phòng khách chỉ có một mình gã, gã lại đứng thẳng tắp, hoàn toàn không có ý tứ ngồi xuống.

Lạc Thanh Hoài vừa thấy người này thì thân thể liền theo bản năng căng thẳng một chút, đây là một cao thủ, tuyệt đối là cao thủ!

Nhìn thấy mấy người tiến vào, người kia cũng chỉ nhìn lướt qua, không có ý định chào hỏi, thoạt nhìn rất lạnh lùng.

Quận tỷ nhìn trái nhìn phải, kỳ quái hỏi: "Lão Ngũ, thiếu gia đâu?"

"Thiếu gia đã ra cửa." Lão Ngũ thật ra lại nói chuyện không lạnh lẽo như hắn nghĩ, "Thiếu gia nói các người cứ giữ nguyên kế hoạch hành động là được."

Quận tỷ nhíu nhíu mày: "Không phải đã nói là mang Tiểu Lạc tới gặp thiếu gia sao? Tại sao đột nhiên lại ra ngoài? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Lão Ngũ không nói, lại bắt đầu giả lạnh lùng.

Lạc Thanh Hoài vội vàng nói: "Trách tôi đã tới chậm."

Lão Ngũ nghe thấy hắn lên tiếng bèn nhìn qua, đôi mắt hơi nhíu lại, vẫn không nói gì.

Nhưng Lạc Thanh Hoài nhìn thấy cánh tay đang khoanh của gã nắm chặt hơn một chút.

Này đại khái chính là thần khí (*) của cao thủ, liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, căn bản giấu không nổi.

*Thần khí: nguyên gốc là khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

Quận tỷ đến trước cầu thang, cũng không hỏi nhiều: "Vậy giữ nguyên kế hoạch hành động đi."

Lão Ngũ đi đến trước ngăn tủ bên cạnh, lấy ra một va li xách tay.

"Tiểu Lạc, cậu tới kiểm tra một chút, đây là hàng đêm nay." Quận tỷ nói với Lạc Thanh Hoài.

Lạc Thanh Hoài vội tiến lên mở va li, sau đó ngây ngẩn cả người.

Trong đó chỉ có hai túi thuốc viên màu tím nhỏ, không vượt quá năm mươi viên.

Đương nhiên, đây là hành vi trái pháp luật không hề nghi ngờ gì.

Chỉ là, một tổ chức liên quốc gia, cực cực khổ khổ mới làm ăn được một lần chỉ để mua bán vài trăm gam ma túy?

Trực giác đầu tiên của Lạc Thanh Hoài chính là có vấn đề.

"Ít như vậy?" Lạc Thanh Hoài trực tiếp hỏi.

"Để đảm bảo, trước chỉ giao một phần." Quận tỷ nói, "An toàn thì lần sau lại giao tiếp."

Lạc Thanh Hoài không tin ả, loại giao dịch này đương nhiên số lần càng ít càng tốt.

Biết rõ cảnh sát đang nhìn chằm chằm còn đem giao dịch một lần biến thành nhiều lần, có kẻ ngu mới làm vậy.

Vậy mục đích của bọn chúng là gì?

"Giao dịch ít như vậy." Lạc Thanh Hoài dừng lại một chút, hỏi lại, "Bao nhiêu tiền?"

Quận tỷ nói: "Đối phương còn dự chi tiền đặt cọc lần sau... Yên tâm, có người đi cùng cậu, cậu không cần suy xét quá nhiều, cẩn thận một chút, chú ý an toàn là được rồi."

Đến lúc này thế mà cũng không nói gì cho hắn.

Lạc Thanh Hoài cũng không nhiều lời, "Tôi đã hiểu. Tôi nhất định sẽ hoàn thành."

Đến cụ thể muốn thu bao nhiêu tiền cũng không nói cho hắn, chứng tỏ rằng không tin tưởng hắn.

Không tin tưởng có hai khả năng, một là không tin tưởng năng lực của hắn, hai là không tin tưởng lập trường của hắn.

Lạc Thanh Hoài chỉ có thể hướng việc này tới không tin tưởng năng lực của hắn.

"Chị biết Tiểu Lạc cậu là người thông minh." Quận tỷ vỗ vỗ vai hắn, "Chị gọi người tới đây, chuẩn bị một chút liền xuất phát."

Lạc Thanh Hoài đợi một chốc đã thấy ba tên đàn ông cao lớn đi tới, Quận tỷ giới thiệu từng người: "Tiểu Lạc, người nhiều chói mắt, đêm nay cậu dẫn ba người này đi đi. Yên tâm, bọn họ đều là tay già đời, kinh nghiệm phong phú, tin tưởng chính mình, sẽ không có vấn đề."

Lạc Thanh Hoài gật đầu đồng ý.

Hắn cầm theo va li, mấy người kia đuổi kịp, cùng nhau rời khỏi biệt thự, bên ngoài đã có một chiếc xe phổ thông chờ.

Ban công lầu hai, một người đàn ông còn trẻ tuổi cầm một ly rượu, híp mắt nhìn Lạc Thanh Hoài.

Thời điểm Lạc Thanh Hoài lên xe như có linh cảm, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên lầu, trên đó trống không, chẳng có cái gì cả.

Có lẽ là suy nghĩ nhiều đi? Lạc Thanh Hoài liền chui vào trong xe.

Trong biệt thự, người đàn ông cầm ly rượu chậm rãi đi từ trên lầu xuống, Quận tỷ thấy gã liền hoảng hốt: "Thiếu gia? Ngài ở đây?"

"Đương nhiên ta ở đây." Người kia đi đến bên cửa sổ, nhìn xe chậm rãi đi xa.

Quận tỷ không sao hiểu nổi: "Vì sao ngài không gặp Tiểu Lạc? Là không tin cậu ta sao?"

Người đàn ông trẻ tuổi cười: "Sợ làm cậu ta sợ, yên tâm đi, nếu đêm nay có thể hoàn thành nhiệm vụ, ta nhất định sẽ gặp cậu ta... Tốt lắm, các người cũng chuẩn bị xuất phát đi."

Lão Ngũ lại mở thùng ra, lấy ra hai cái thùng, bên trong đầy những bột phấn màu tím.

"Lúc này tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai lầm gì." Người kia nhẹ giọng nói.

Quận tỷ trong nháy mắt đứng thẳng: "Thiếu gia yên tâm."

Lạc Thanh Hoài đương nhiên không biết việc này, hắn lên xe thì ba người đi theo hắn một ngồi ghế tài xế, hai người khác ngồi hai bên trái phải của hắn.

Nói là thủ hạ của hắn, trên thực tế là giám sát mới đúng nhỉ?

Lạc Thanh Hoài nhìn đồng hồ, mới chín giờ tối.

"Không phải nói mười hai giờ giao dịch sao?" Lạc Thanh Hoài hỏi người ngồi bên trái, "Xuất phát sớm như vậy làm gì?"

Người kia nhìn hắn một cái, ngồi nghiêm chỉnh: "Chẳng may lộ tin tức thì sao? Chúng ta đi trước một vòng, nhìn xem cớm có theo dõi hay không."

Lạc Thanh Hoài nói: "Chỉ là, tôi ôm như vậy... ở trong ngực, tương đương ôm bom hẹn giờ, chẳng may gặp phải cảnh sát giao thông kiểm tra xe gì đó thì không phải tìm chết sao?"

Lần đầu tiên thấy tội phạm không quan tâm tới cảnh sát trên đường như bọn chúng.

Này là do bọn chúng quá tự tin, hay là do có mục đích khác?

"Không thì giấu vào ngực mình ấy, cảnh sát giao thông sẽ lục soát đến người mày sao?" Tên kia không kiên nhẫn trả lời.

Lạc Thanh Hoài giật mình, "Đúng vậy, để vào túi là có thể giải quyết được, vì sao phải để vào một va li lớn như vậy? Cũng quá thu hút người khác chú ý đi?"

"Sao mày nhiều chuyện như vậy? Làm vài lần là tự hiểu rõ." Người bên phải bỗng nhiên mở miệng, "Không cần khẩn trương, chỉ cần mày không cố ý gây chuyện, chúng ta lại không say rượu, lái xe lại có bằng lái chính quy, cảnh sát kiểm tra cái gì?"

Gã vừa lên tiếng, tên bên trái liền yên lặng ngậm miệng, trực tiếp quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, dường như cũng phát hiện bản thân nhiều lời.

Lạc Thanh Hoài biết kẻ bên phải nói câu "không cố ý gây chuyện" ẩn chứa ý tứ cảnh cáo, cũng không dám nhiều lời nữa, yên lặng nhắm hai mắt lại.

Trong đầu suy nghĩ điên cuồng kích động, Lạc Thanh Hoài soát lại sự việc từ đầu tới đuôi một lần, đại khái hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào.

Nếu là mua bán ma túy bình thường sẽ không có khả năng hàng ít như vậy, cũng không có khả năng không nói cho hắn biết giá trị của giao dịch.

Cho nên, đêm nay có khả năng là vì để thử hắn mà ra.

Hoặc là, chính là dùng hắn để hấp dẫn lực chú ý của cảnh sát.

Nếu chỉ để thử hắn thì cũng không phải, quá gấp gáp, hắn căn bản không có cơ hội truyền lại tin tức ra ngoài. Nếu chỉ là để thử hắn thì hẳn phải nói cho hắn sớm một chút, sau đó lại chờ xem hắn có thể truyền tin tức ra ngoài hay không.

Cho nên, hắn đêm nay chỉ là một kẻ ngụy trang, bọn họ nhất định sẽ có giao dịch quan trọng hơn!

Như vậy, địa điểm lẫn thời gian chân chính là ở đâu?

Lạc Thanh Hoài cũng muốn bùng nổ.

Hiện tại phải làm gì bây giờ?

Anh Ngư biết chân tướng giao dịch không? Đám Hoắc Chu có thể hỏi ra không?

Tay Lạc Thanh Hoài trượt xuống, đụng phải di động trong túi quần.

Hắn còn đang do dự, xe bỗng nhiên phanh gấp một cái, Lạc Thanh Hoài bị bất ngờ không kịp phòng bị, thiếu chút nữa đã ngã lên phía trước.

Hai kẻ kia vội vàng kéo hắn.

Lái xe chửi thề một câu thô tục – xe phía trước phanh gấp, gã tông phải đuôi xe!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương