Hoắc Chu trở lại cục liền kiểm tra kỹ càng thi thể thêm một bước, không khác biệt lắm với phán đoán ban đầu của anh.

Người chết ở trong tầm 25 đến 28 tuổi, cao xấp xỉ một mét sáu lăm, thời gian tử vong tầm một năm, trước khi chết đã bị ngược đãi rất thảm thiết.

"Này cũng quá thảm đi." Hạ Thi Đào đứng bên cạnh ghi chép, lại càng thêm tức giận, "Không bằng súc sinh!"

Cho dù là muốn giết người, một dao chém chết ít nhất cũng không đau đớn như vậy. Cái loại từ từ mà bị ngược đãi đến chết này cũng phải chịu đủ tra tấn, đúng là sống không bằng chết.

Cái loại người vui sướng vì khiến người khác đau khổ chẳng khác gì ma quỷ, nên bị ném xuống mười tám tầng địa ngục.

Nếu người sau khi chết có thể biến thành quỷ, cô gái này chỉ sợ đã sớm hóa thành lệ quỷ, chém hung thủ hàng vạn nhát dao.

Đáng tiếc, trên đời không có quỷ, đừng nói tới hung thủ, đến thân phận hiện tại của cô gái này còn chưa xác định được.

"Tiểu Lý, mang báo cáo khám nghiệm tử thi xuống đưa cho đội trưởng Thái." Hoắc Chu tháo găng tay, nói với Lý Hậu, "Nhân tiện hỏi xem có tiến triển gì không."

Lý Hậu đồng ý, buông vật trong tay ra đi xuống lầu.

Hoắc Chu quay đầu nhìn Hạ Thi Đào: "Có kết quả chưa?"

Hạ Thi Đào sửng sốt hai giây mới phục hồi tinh thần: "Có rồi ạ."

Cô lấy một tờ giấy từ trong túi áo ra đưa cho Hoắc Chu.

"Không bị những người khác nhìn thấy chứ?" Hoắc Chu nhận lấy rồi mở ra.

"Không ạ." Hạ Thi Đào nhìn ra cửa, hạ giọng nói với Hoắc Chu, "Thầy Hoắc, thứ anh kiểm tra định lượng là gì ạ? Em thấy kết quả cũng không khác với thành phần của Tử Mạn số 3 lắm?"

Hoắc Chu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô một cái, "Tại sao em biết thành phần Tử Mạn số 3?"

Hạ Thi Đào sửng sốt, "Án đầu năm ấy, không phải trên người người chết có Tử Mạn số 3 sao? Lúc ấy chúng ta đã phân tích."

Hoắc Chu ngẫm nghĩ, "Không tồi, trí nhớ khá tốt."

"Loại đồ vật này làm sao có thể không nhớ rõ được. Hại chết nhiều người như vậy." Hạ Thi Đào đến gần nhìn thoáng qua tay anh, nhịn không được tiếp tục nói, "Nhưng mà thành phần theophylline(*) rõ ràng tăng thêm rất nhiều, không giống như Tử Mạn số 3, đây có phải sản phẩm mới không ạ?"

(*)Theophylline: có tác dụng trực tiếp làm giãn cơ, chuyên dụng để trị hen suyễn

Hoắc Chu cất tờ giấy đi, vỗ vỗ bả vai cô, "Đây là tuyệt mật. Nhớ kỹ, không được lộ ra ngoài nửa chữ, hiểu không?"

Hạ Thi Đào vội vàng gật đầu.

Cô còn muốn hỏi cái gì, Hoắc Chu đã chuyển để tài, "Đúng rồi, anh ra ngoài ăn một bữa cơm, có việc thì gọi điện thoại cho anh."

Hạ Thi Đào liền đem lời muốn hỏi nuốt lại, "Anh còn chưa ăn cơm trưa? Vậy anh mau đi đi, cũng sắp bốn giờ rồi."

Hoắc Chu cũng không vội vã, lấy di động nhắn một tin Wechat cho Lạc Thanh Hoài: Có rảnh đi hẹn hò không?

Cuối cùng còn nhắn thêm một ký hiệu mặt cười.

Lạc Thanh Hoài trả lời trong giây lát: Có, ở tiệm cơm Tây đối diện cảnh cục đi, em lập tức qua ngay.

Hoắc Chu cất di động, xoa xoa mặt.

Chờ tay anh buông xuống, Hạ Thi Đào phát hiện trong nháy mắt vẻ mặt Hoắc Chu thay đổi.

Hôm nay gặp án nghiêm trọng như vậy, sắc mặt Hoắc Chu vẫn luôn nghiêm túc, đối mặt với kết quả kiểm tra kia lại càng thêm trầm trọng. Nếu không phải việc gì khiến người vui vẻ thì anh cũng chẳng dậy nổi hứng thú.

Nhưng hiện tại, tuy rằng anh vẫn không cười như cũ, nhưng từ khóe mắt đuôi mày đều không giấu được dịu dàng cùng vui vẻ.

Cảm xúc của một người sao có thể thay đổi nhanh chóng như vậy?

Biểu cảm của Hoắc Chu không ngừng thay đổi, anh thuận tay sờ đến khay bên cạnh, bỗng nhiên lại cười tươi, buông khay, mở di động một lần nữa, lấy camera để chải vuốt lại đầu tóc hơi rối.

Hạ Thi Đào ở bên cạnh nhìn động tác của anh, lại nhìn cách ăn mặc hôm nay, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ – thầy Hoắc đang yêu sao?

Hạ Thi Đào chỉ là thực tập sinh, còn chưa tốt nghiệp chính thức, gần đây được phân tới chỗ Hoắc Chu.

Hoắc Chu vẻ ngoài đẹp trai lại còn hiểu biết rộng, những cô nữ sinh chưa hiểu việc đời khó tránh khỏi sinh ra vài phần ái mộ.

Chẳng qua trước kia Hoắc Chu không chỉ có yêu cầu nghiêm khắc mà còn thường xuyên trưng dáng vẻ thanh lãnh với người ngoài, giống như còn có hứng thú với thi thể hơn cả người sống. Cô mặc dù cũng có ý nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.

Gần đây Hoắc Chu thay đổi rất lớn, ban đầu cô còn không nghĩ nhiều, hiện tại suy nghĩ cẩn thận, chỗ nào cũng rất phù hợp với đặc thù của người đang yêu đương.

Bắt đầu chú trọng tới vẻ ngoài của mình, dáng người, cách ăn mặc, thích đồ ngọt, người cũng dịu đi nhiều, thời điểm không có việc gì làm thì ngẩn ra cười ngây ngô, thời gian nhìn di động tăng nhiều...

Trái tim hồng nhạt của cô gái nhất thời rét lạnh, nhưng cô cũng không lạnh lâu lắm, rất nhanh đã bị lòng hiếu kỳ thay thế.

"Thầy Hoắc, có phải anh đang yêu không?" Đoán rằng Hoắc Chu khi nói chuyện yêu đương sẽ không tùy tiện tức giận, Hạ Thi Đào tiến tới hỏi.

Hoắc Chu sờ sờ mặt mình, quả nhiên không nổi giận: "Rõ ràng như vậy sao?"

"Vâng." Hạ Thi Đào gật đầu liên tục, "Đều viết lên trên mặt... Đúng rồi, sư nương đang làm nghề gì? Khi nào anh dẫn đến đây để chúng em gặp được không ạ?"

"Sư nương của em á..." Hoắc Chu rất vừa lòng với xưng hô này, còn cố tình tận hưởng một lúc mới nói, "Vẫn là đừng nhìn, sẽ hù chết em mất."

Anh cười lớn rời khỏi, để lại một Hạ Thi Đào một lời khó nói hết.

Hoắc Chu vừa đi tới chỗ ngoặt cầu thang liền đụng phải Hứa Diệu.

"Làm cái gì đấy?" Hứa Diệu cạn lời nhìn anh, "Bày ra cái vẻ mặt phơi phới này."

"Làm cậu." Hoắc Chu không định để ý tới cậu ta, chạy thẳng xuống dưới lầu.

Hứa Diệu giữ chặt cánh tay anh, nhìn trái nhìn phải, "Cậu thu mấy loại tâm tư thiếu nữ này lại một chút, không phải hôm nay vừa nhận một án sao? Để người khác nhìn thấy lại lời ra lời vào."

Hoắc Chu thở dài, biết Hứa Diệu cũng là lo cho anh, giảm bớt vẻ rạng rỡ.

Nhưng vừa ra khỏi cửa cảnh cục, anh lại cười tươi hết cỡ.

Sinh hoạt không dễ, công việc vất vả, án lại phức tạp, người bị hại quá thảm... Những việc không như ý này anh yên lặng giữ trong lòng là được rồi, không cần mang đi gặp Lạc Thanh Hoài.

Tương tự, áp lực Lạc Thanh Hoài phải đối mặt cũng không nhỏ hơn anh, nhưng mỗi lần thấy Hoắc Chu đều rất vui vui vẻ vẻ.

Hoắc Chu bước nhanh qua đường cái, muốn qua sớm một chút để gọi cho Lạc Thanh Hoài một ly cà phê.

Thời điểm bọn họ còn đang đi học căn bản không uống cà phê, Hoắc Chu không biết khẩu vị của Lạc Thanh Hoài là gì bèn tự ý muốn gọi cho hắn một ly Cappuccino thơm nồng mùi sữa, lại thêm một chút đường, tốt nhất là vẽ bọt sữa thành hình trái tim.

Hoắc Chu có chút ác ý mà nghĩ, hương sữa ngọt ngào sẽ hợp với Hoài Bảo nhất.

Lúc này Lạc Thanh Hoài nhất định đã ăn cơm trưa, còn có thể gọi thêm cho em ấy một phần điểm tâm ngọt.

Lần đầu tiên hẹn hò hẳn hoi, nhất định phải chăm sóc Lạc Thanh Hoài tốt.

Nói không chừng Lạc Thanh Hoài sẽ cảm động, để anh có thể ở mặt trên?

Nói đến đây Hoắc Chu liền không cam lòng, lần đầu tiên bởi vì anh say rượu hỏng viêc, bị Lạc Thanh Hoài đè xuống, anh vẫn luôn muốn áp trở lại. Nhưng sau lần đó, tuy rằng hai người luôn ngủ cùng một cái giường lại trước sau không làm gì.

Thứ nhất là thời gian sinh hoạt không hợp nhau, thứ hai là không có rượu thêm can đảm, Hoắc Chu có chút lúng túng, lại lo lắng mình không áp nổi Lạc Thanh Hoài cho nên vẫn không dám chủ động.

Lạc Thanh Hoài không biết vì sao cũng không chủ động.

Có thể là vì thẹn thùng nhỉ?

Mắt kính Hoắc Chu dù có dày thêm 800 mét thì vẫn cảm thấy Lạc Thanh Hoài vừa dễ ngượng ngùng lại vừa đáng yêu mềm mại y như cũ.

Nghĩ đến việc này, Hoắc Chu liền có chút kích động, mai là cuối tuần, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì anh hẳn sẽ không cần tăng ca, đến lúc đó liền có thể... như vậy như vậy.

Đẩy cửa tiệm cơm Tây ra, trên mặt Hoắc Chu vẫn còn tươi cười, "Phục vụ..."

Nụ cười của Hoắc Chu cứng lại, Lạc Thanh Hoài ngồi ở một bên vẫy vẫy tay với anh.

Không nghĩ tới Lạc Thanh Hoài lại còn tới trước anh.

Sớm biết vậy đã không làm việc vô nghĩa với đám trong cục.

Hoắc Chu buồn bực đi qua, sau đó cả người cũng cứng lại.

Đối diện Lạc Thanh Hoài là một ly Cappuccino ngọt ngào còn mang mùi sữa, trái tim đẹp đẽ phía trên còn đang rung động.

...

Bọn họ đây có thể xem như tâm lý tương thông sao?

"Không biết anh thích vị cà phê nào nên em gọi tạm một ly, nếu không thích thì để gọi lại." Lạc Thanh Hoài buông dao nĩa trong tay, đẩy bò bít tết đã cắt xong xuôi đến trước mặt Hoắc Chu.

Hoắc Chu tâm tình phức tạp ngồi xuống, nhìn bò bít tết đã được cắt cẩn thận, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

"Anh còn chưa ăn cơm trưa nhỉ? Ăn tạm món này trước đi." Lạc Thanh Hoài nói, "Nếu không thì dạ dày sẽ khó chịu."

Hoắc Chu có chút ngẩn ngơ mà cầm lấy dao nĩa, Lạc Thanh Hoài này cũng quá chu đáo rồi.

Ăn một miếng bít tết mới phát hiện không cần dùng dao, lại yên lặng bỏ dao xuống.

"Đợi một chút." Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên bắt lấy tay Hoắc Chu.

Hoắc Chu: "???"

Tuy rằng anh không kiêng dè cái gì, nhưng lúc này người trong tiệm cũng không ít, cứ như vậy mà âu yếm cũng không tốt lắm đâu?

Lạc Thanh Hoài lấy từ túi áo ra một tuýp kem bôi tay, lấy từng chút ra xoa lên tay trái của Hoắc Chu, "Không làm phiền anh ăn cơm, để em bôi thay anh."

Pháp y thăm dò hiện trường yêu cầu mang găng tay thường xuyên, bên trong chứa một lượng bột tan rất lớn. Tay Hoắc Chu từ nhỏ đã rất dễ ra mồ hôi, làn da lại tương đối mẫn cảm, mồ hôi cùng bột kích thích sẽ khiến làn da khô nứt nẻ. Cho nên tay Hoắc Chu thường xuyên bị rớt da, đôi khi còn xuất hiện vết nứt.

Pháp y trên cơ bản đều gặp vấn đề này, chỉ có mức độ nặng nhẹ khác nhau mà thôi, bản thân Hoắc Chu căn bản cũng không chú ý tới.

Hiện tại bị Lạc Thanh Hoài cẩn thận thoa kem dưỡng tay như vậy, trong lòng Hoắc Chu thế mà không hiểu sao lại sinh ra một tia tủi thân, giống như mình thật sự rất vất vả.

"Đổi tay phải đi." Lạc Thanh Hoài thoa xong một tay lại nói với Hoắc Chu.

Hoắc Chu ngơ ngác mà dùng tay trái xiên một miếng thịt mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Đã nói anh phải chăm sóc Lạc Thanh Hoài, sau đó ngày mai sẽ áp lại cơ mà?

Tại sao hiện tại lại biến thành Lạc Thanh Hoài chăm sóc anh?

Dựa theo logic của anh, ngày mai...

Tưởng tượng như vậy, Hoắc Chu lại cảm giác tay Lạc Thanh Hoài lại rất không thành thật.

Nói là thoa kem dưỡng tay, nhưng trên thực tế ngón tay hắn đốt lửa khắp nơi, vết chai trên lòng bàn tay mỗi lần đều cố tình chạm tới địa phương mẫn cảm nhất lòng bàn tay, cảm giác tê tê dại dại...

Không được, không thể như vậy.

Hoắc Chu đột nhiên rút tay về.

Lạc Thanh Hoài không hiểu sao, vẻ mặt vô tội mờ mịt nhìn Hoắc Chu: "???"

Hoắc Chu nhìn mắt hắn không tự giác mà mở lớn, vô cùng đáng thương mà chớp chớp, trong đáy mắt như thể tràn đầy tủi thân, tức khắc liền mềm lòng.

Khí thế của Hoắc Chu tiêu hơn nửa, "Anh, anh có thể tự thoa... Mà thôi, vẫn là để em thoa đi."

Anh yên lặng duỗi tay qua.

Lạc Thanh Hoài lập tức vui vẻ, cẩn thận thoa kem dưỡng lên tay Hoắc Chu.

Hắn nửa rũ mắt, chăm chú nhìn chằm chằm tay Hoắc Chu. Hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, bên tai hơi hồng hồng, hàm răng trắng còn cắn cắn môi một chút, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, vẻ mặt thẹn thùng ngây thơ.

Trái tim nhỏ Hoắc Chu "thình thịch" vui sướng đập không ngừng, ăn không ra vị gì.

Mẹ nó!

Đáy lòng Hoắc Chu yên lặng mà liên tục chửi thề, đối mặt với đại mỹ nhân như vậy, anh làm gì còn đường giãy dụa?

Quả thực hận không thể đem cả mạng giao cho em ấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương