Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng
-
Chương 21: Bệnh Viện Tâm Thần (6)
Hành động của cậu khơi dậy phản ứng của mọi người, cậu chạy sang bên nào cũng có người cố ý hù doạ, những hành vi này làm bọn họ cảm thấy hưng phấn.
Vào lần thứ hai cậu thoát khỏi sự tấn công của Jack, đột nhiên có người vươn chân vướng ngã Lâm Chiêu Vân.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu nhỏ như mèo, nhưng cậu lại không gã xuống mặt đất thô ráp làm bằng xi măng kia mà được một cánh tay đỡ lấy.
Một giọng nam vang lên gần trong gang tấc: “Lâm Chiêu Vân.”
Người đỡ cậu cúi đầu nhìn thiếu niên nhào vào trong ngực, lông mi ẩm ướt, chóp mũi hồng hồng, đầu ngón tay gầy yếu nắm chặt cái roi mà mình tìm thấy trên mặt đất.
Lâm Chiêu Vân mở mắt ra, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống khuôn mặt cậu, trong tầm mắt mờ mờ, cậu nhìn thấy Sigmund với khuôn mặt không biết là đang tức giận hay thế nào.
Động tác của Sigmund dừng lại vài giây.
Lâm Chiêu Vân cho rằng hắn muốn đẩy cậu ra, dù sao lúc trước hắn cũng vô cùng chán ghét mình.
Nhưng bây giờ cậu cũng không quan tâm được nhiều như vậy, cũng không rảnh lo mất mặt hay là không mất mặt. Cậu ôm chặt lấy cổ của hắn, giọng nói run run: “Xin anh, hãy cứu tôi.”
Sigmund chưa bao giờ cảm nhận được sự mềm mại như vậy.
Toàn bộ sống lưng của hắn không khống chế được mà cứng lại, trên cổ hiện lên gân xanh, cơ thể cứng ngắc.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm xúc bực bội không tên, dường như hắn đã hiểu vì sao hôm qua Anthony lại làm chuyện như vậy bên cạnh giường của mình, như là chó đang ngửi mùi thịt vậy.
Lâm Chiêu Vân nhìn qua không có chút thịt nào, nếu bế lên chắc chắn rất cộm tay, nhưng Sigmund từng nhìn thấy trong phòng tắm, nơi nên có đều có.
Ví dụ như bây giờ, cánh tay nhìn qua rất gầy yếu lại mềm mại khó tin đang treo trên cổ hắn, bàn tay kia còn không chịu thả roi ra, thân roi gồ ghề ma sát với làn da của hắn.
Hắn vừa định đẩy đối phương ra theo bản năng, nhưng bây giờ lại có chút luyến tiếc buông tay. Đối phương đang ở trong ngực hắn, giống như hắn có thể làm bất cứ điều gì với cậu vậy.
Điều này làm hắn càng cảm thấy bực bội hơn.
“Buông tay ra.”
Lâm Chiêu Vân liên tục lắc đầu, khuôn mặt vô cùng đáng thương, ngón tay trắng nõn ôm lấy đầu Sigmund, đầu ngón tay bị mái tóc ngắn của hắn chọc đến đỏ lên.
Jack đang đuổi theo phía sau lập tức dừng lại, đứng im không đuổi theo nữa. Hắn đột nhiên bị Anthony đạp một cái, sau đó nắm lấy tóc hắn dúi đầu xuống mặt đất. Sau đó, Anthony đi tới trước mặt Sigmund, nhìn Lâm Chiêu Vân đang ôm chặt hắn, nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Buông tay ra. Sigmund. Lời mày nói đúng là như đánh rắm.”
Sigmund lạnh giọng nói: “Mày không có mắt à? Tự mình phán đoán sai rồi nổi giận trước mặt tao à?”
Anthony nhìn thấy cánh tay nhỏ yếu của Lâm Chiêu Vân ôm chặt lấy Sigmund, hình thành sự tương phản mãnh liệt với thân hình rắn chắc của hắn.
Anthony xanh mặt duỗi tay với cậu, “Tới đây.”
Lâm Chiêu Vân vùi hẳn đầu vào hõm vai Sigmund, phát ra tiếng nói không rõ: “Tôi không muốn…”
Mái tóc xoã tung của cậu làm sườn cổ Sigmund tê ngứa, như có động vật nhỏ đang cọ hắn.
Sigmund cúi đầu nhìn cậu, một bàn tay đặt trên eo, bàn tay còn lại duỗi vào mái tóc của cậu nhẹ nhàng kéo cậu ra khỏi hõm vai của mình.
Lúc trước Lâm Chiêu Vân vẫn luôn chưa nhìn kỹ khuôn mặt của Sigmund, bây giờ khoảng cách của hai người gần như vậy, chóp mũi như chạm vào chóp mũi. Cậu có thể nhìn rõ, ngũ quan của hắn khá là tục tằng, hung hãn dã tính, là sự đối lập rõ rệt với người chủ trì Case.
“Hắn bảo cậu tới đó.”
Sigmund cảm thấy “nhà tù” đầy nam tính mang theo dục vọng đồng tính vặn vẹo, ghê tởm làm hắn buồn nôn.
Hắn vốn định trực tiếp quát cậu cút ngay, nhưng lời nói đến bên miệng lại thay đổi.
“Tôi không muốn…”
Cảm giác mềm mại như có như không làm trái tim Sigmund đột nhiên đập nhanh hơn, lòng bàn tay tê dại.
Mẹ nó.
Sigmund bực bội với chính bản thân mình.
“Cút nhanh.”
Anthony nhìn thấy Lâm Chiêu Vân run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt, ước số thô bạo trong cơ thể đang kêu gào muốn bẻ gãy vòng eo nhỏ gầy này.
Nhưng cố tình còn phải nhẫn nại dỗ dành: “Cậu nhìn đi, Jack đã bị tôi đuổi đi rồi, cậu sẽ không sao đâu.”
Lòng bàn tay của hắn xuyên qua dưới nách kéo cậu từ trên người Sigmund xuống.
Động tác có chút thô lỗ, nhưng đó đã là sau khi khắc chế rồi.
Nhưng hắn còn chưa kéo được Lâm Chiêu Vân xuống dưới bởi vì cậu vẫn ôm lấy cổ Sigmund.
“Nhìn tôi này.” Anthony nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh bắt cậu quay đầu lại.
Lúc Lâm Chiêu Vân chạy còn làm rơi một chiếc giày, ống quần cũng không biết bị cuốn lên từ lúc nào, bàn chân trần trụi còn đạp lên cẳng chân của Sigmund.
Làn da trắng nõn làm người không thể rời mắt.
Không biết ai nuốt nước bọt “Ực” một tiếng, cực kỳ vang dội.
Lông tơ trên người Lâm Chiêu Vân dựng thẳng lên.
Cậu nhìn về phía Anthony với ánh mắt tránh né.
Anthony lại nói một âu: “Lại đây.’
Sau đó vươn tay.
Vừa rồi còn sợ chết, nhưng Anthony cẩn thận dỗ dành mình như vậy làm cậu không tự chủ được mà tin tưởng, mềm lòng muốn chết.
Tới gần người vừa bắt nạt mình, nhìn mình bị cười nhạo, đúng là cực kỳ buồn cười.
Nhưng Lâm Chiêu Vân không còn cách nào, cậu nhắm hai mắt, mồ hôi lạnh ròng ròng, sau đó chậm rãi vươn tay đặt vào lòng bàn tay của đối phương, khẽ cong đầu gối muốn đứng dậy, đột nhiên va phải cơ bụng của Sigmund.
Lâm Chiêu Vân nghe thấy tiếng thở dồn dập không bình thường, đến từ chủ nhân của đôi tay kia.
Cùng với một người khác.
‘Tôi không nói là ai không chịu nổi đâu.’
‘Miệng của người nào đó còn cứng hơn cả thứ bên dưới, buồn cười chết mất!!’
‘Ban đầu tôi tức muốn ngất, nhưng mọi người vừa nói là tôi hiểu ra ngay, chậc chậc!’
Vào lần thứ hai cậu thoát khỏi sự tấn công của Jack, đột nhiên có người vươn chân vướng ngã Lâm Chiêu Vân.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu nhỏ như mèo, nhưng cậu lại không gã xuống mặt đất thô ráp làm bằng xi măng kia mà được một cánh tay đỡ lấy.
Một giọng nam vang lên gần trong gang tấc: “Lâm Chiêu Vân.”
Người đỡ cậu cúi đầu nhìn thiếu niên nhào vào trong ngực, lông mi ẩm ướt, chóp mũi hồng hồng, đầu ngón tay gầy yếu nắm chặt cái roi mà mình tìm thấy trên mặt đất.
Lâm Chiêu Vân mở mắt ra, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống khuôn mặt cậu, trong tầm mắt mờ mờ, cậu nhìn thấy Sigmund với khuôn mặt không biết là đang tức giận hay thế nào.
Động tác của Sigmund dừng lại vài giây.
Lâm Chiêu Vân cho rằng hắn muốn đẩy cậu ra, dù sao lúc trước hắn cũng vô cùng chán ghét mình.
Nhưng bây giờ cậu cũng không quan tâm được nhiều như vậy, cũng không rảnh lo mất mặt hay là không mất mặt. Cậu ôm chặt lấy cổ của hắn, giọng nói run run: “Xin anh, hãy cứu tôi.”
Sigmund chưa bao giờ cảm nhận được sự mềm mại như vậy.
Toàn bộ sống lưng của hắn không khống chế được mà cứng lại, trên cổ hiện lên gân xanh, cơ thể cứng ngắc.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm xúc bực bội không tên, dường như hắn đã hiểu vì sao hôm qua Anthony lại làm chuyện như vậy bên cạnh giường của mình, như là chó đang ngửi mùi thịt vậy.
Lâm Chiêu Vân nhìn qua không có chút thịt nào, nếu bế lên chắc chắn rất cộm tay, nhưng Sigmund từng nhìn thấy trong phòng tắm, nơi nên có đều có.
Ví dụ như bây giờ, cánh tay nhìn qua rất gầy yếu lại mềm mại khó tin đang treo trên cổ hắn, bàn tay kia còn không chịu thả roi ra, thân roi gồ ghề ma sát với làn da của hắn.
Hắn vừa định đẩy đối phương ra theo bản năng, nhưng bây giờ lại có chút luyến tiếc buông tay. Đối phương đang ở trong ngực hắn, giống như hắn có thể làm bất cứ điều gì với cậu vậy.
Điều này làm hắn càng cảm thấy bực bội hơn.
“Buông tay ra.”
Lâm Chiêu Vân liên tục lắc đầu, khuôn mặt vô cùng đáng thương, ngón tay trắng nõn ôm lấy đầu Sigmund, đầu ngón tay bị mái tóc ngắn của hắn chọc đến đỏ lên.
Jack đang đuổi theo phía sau lập tức dừng lại, đứng im không đuổi theo nữa. Hắn đột nhiên bị Anthony đạp một cái, sau đó nắm lấy tóc hắn dúi đầu xuống mặt đất. Sau đó, Anthony đi tới trước mặt Sigmund, nhìn Lâm Chiêu Vân đang ôm chặt hắn, nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Buông tay ra. Sigmund. Lời mày nói đúng là như đánh rắm.”
Sigmund lạnh giọng nói: “Mày không có mắt à? Tự mình phán đoán sai rồi nổi giận trước mặt tao à?”
Anthony nhìn thấy cánh tay nhỏ yếu của Lâm Chiêu Vân ôm chặt lấy Sigmund, hình thành sự tương phản mãnh liệt với thân hình rắn chắc của hắn.
Anthony xanh mặt duỗi tay với cậu, “Tới đây.”
Lâm Chiêu Vân vùi hẳn đầu vào hõm vai Sigmund, phát ra tiếng nói không rõ: “Tôi không muốn…”
Mái tóc xoã tung của cậu làm sườn cổ Sigmund tê ngứa, như có động vật nhỏ đang cọ hắn.
Sigmund cúi đầu nhìn cậu, một bàn tay đặt trên eo, bàn tay còn lại duỗi vào mái tóc của cậu nhẹ nhàng kéo cậu ra khỏi hõm vai của mình.
Lúc trước Lâm Chiêu Vân vẫn luôn chưa nhìn kỹ khuôn mặt của Sigmund, bây giờ khoảng cách của hai người gần như vậy, chóp mũi như chạm vào chóp mũi. Cậu có thể nhìn rõ, ngũ quan của hắn khá là tục tằng, hung hãn dã tính, là sự đối lập rõ rệt với người chủ trì Case.
“Hắn bảo cậu tới đó.”
Sigmund cảm thấy “nhà tù” đầy nam tính mang theo dục vọng đồng tính vặn vẹo, ghê tởm làm hắn buồn nôn.
Hắn vốn định trực tiếp quát cậu cút ngay, nhưng lời nói đến bên miệng lại thay đổi.
“Tôi không muốn…”
Cảm giác mềm mại như có như không làm trái tim Sigmund đột nhiên đập nhanh hơn, lòng bàn tay tê dại.
Mẹ nó.
Sigmund bực bội với chính bản thân mình.
“Cút nhanh.”
Anthony nhìn thấy Lâm Chiêu Vân run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt, ước số thô bạo trong cơ thể đang kêu gào muốn bẻ gãy vòng eo nhỏ gầy này.
Nhưng cố tình còn phải nhẫn nại dỗ dành: “Cậu nhìn đi, Jack đã bị tôi đuổi đi rồi, cậu sẽ không sao đâu.”
Lòng bàn tay của hắn xuyên qua dưới nách kéo cậu từ trên người Sigmund xuống.
Động tác có chút thô lỗ, nhưng đó đã là sau khi khắc chế rồi.
Nhưng hắn còn chưa kéo được Lâm Chiêu Vân xuống dưới bởi vì cậu vẫn ôm lấy cổ Sigmund.
“Nhìn tôi này.” Anthony nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh bắt cậu quay đầu lại.
Lúc Lâm Chiêu Vân chạy còn làm rơi một chiếc giày, ống quần cũng không biết bị cuốn lên từ lúc nào, bàn chân trần trụi còn đạp lên cẳng chân của Sigmund.
Làn da trắng nõn làm người không thể rời mắt.
Không biết ai nuốt nước bọt “Ực” một tiếng, cực kỳ vang dội.
Lông tơ trên người Lâm Chiêu Vân dựng thẳng lên.
Cậu nhìn về phía Anthony với ánh mắt tránh né.
Anthony lại nói một âu: “Lại đây.’
Sau đó vươn tay.
Vừa rồi còn sợ chết, nhưng Anthony cẩn thận dỗ dành mình như vậy làm cậu không tự chủ được mà tin tưởng, mềm lòng muốn chết.
Tới gần người vừa bắt nạt mình, nhìn mình bị cười nhạo, đúng là cực kỳ buồn cười.
Nhưng Lâm Chiêu Vân không còn cách nào, cậu nhắm hai mắt, mồ hôi lạnh ròng ròng, sau đó chậm rãi vươn tay đặt vào lòng bàn tay của đối phương, khẽ cong đầu gối muốn đứng dậy, đột nhiên va phải cơ bụng của Sigmund.
Lâm Chiêu Vân nghe thấy tiếng thở dồn dập không bình thường, đến từ chủ nhân của đôi tay kia.
Cùng với một người khác.
‘Tôi không nói là ai không chịu nổi đâu.’
‘Miệng của người nào đó còn cứng hơn cả thứ bên dưới, buồn cười chết mất!!’
‘Ban đầu tôi tức muốn ngất, nhưng mọi người vừa nói là tôi hiểu ra ngay, chậc chậc!’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook