Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng
-
Chương 18: Bệnh Viện Tâm Thần (6)
‘Anthony, tên xấu xa này, anh muốn làm gì bảo bối của tôi?’
‘Trong đầu tôi toàn là suy nghĩ đen tối thôi, làm sao bây giờ?’
‘Tôi bắt đầu cảm thấy kích động rồi đấy (không phải đâu Chiêu Chiêu, tôi vẫn yêu em mà!’
Buổi lễ hoan nghênh bắt đầu từ khi tiếng cây gậy sắt đập xuống.
Âm thanh vang vọng trong lỗ tai của Lâm Chiêu Vân, nó như một tia sét làm bả vai cậu run lên, khuôn mặt căng thăng, năm ngón tay theo bản năng nắm chặt vạt áo của Anthony, run giọng hỏi: “Chuyện này, các anh muốn làm gì?”
“Lát nữa cậu sẽ biết.”
Hắn ôm Lâm Chiêu Vân đẩy đám người ra đi vào bên trong, giúp cậu chặn lại những bàn tay dơ bẩn đó, đặt cậu ngồi xuống hàng ghế đầu tiên.
Mà hắn lại ngồi phía sau dùng cánh tay siết chặt đầu vai cậu, thấp giọng nói bên tai, trong giọng nói khó nén cảm xúc hưng phấn: “Trò chơi sắp bắt đầu rồi.”
Người đàn ông vừa hưng phấn hét to đi tới giữa phòng, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy lỗ mũi và đôi mắt của hắn ta có chút phóng đại, khuôn mặt điển trai cũng vặn vẹo biến dạng.
Đằng sau hắn là một người đàn ông cao lớn, cử chỉ rất lịch thiệp.
“Chào mừng mọi người tới buổi lễ hoan nghênh người mới, buổi lễ hôm nay sẽ do tôi chủ trì.”
Hắn vừa nói xong, những tiếng hoan hô gào thét đã vang lên phía sau Lâm Chiêu Vân. Tiếng gào thét đó cũng lập tức làm cậu ngây người, bên tai ong ong, da đầu tê dại.
Người chủ trì lấy ra một bản danh sách dài từ trong túi, giọng nói của hắn trở nên bén nhọn hơn.
“Người thứ nhất là…”
Người bị gọi tên bỗng nhiên bị đám người ấn đầu đẩy ra ngoài.
Khuôn mặt hắn tràn đây hoảng loạn, sự sợ hãi bao phủ lấy hắn.
“Tới đây tự giới thiệu về bản thân nào.” Không biết từ khi nào, trên tay người chủ trì có thêm một chiếc gậy gỗ, giọng điệu thong thả lại ngả ngớn: “Đừng nói dối nhé, nếu không có thể cậu sẽ bị phán nhầm cấp bậc đó.”
Phần giới thiệu phó bản cho thấy bệnh viện này là một nơi có cấp bậc rất nghiêm ngặt.
Mà nhiệm vụ của cậu là tìm thấy bệnh án của người bệnh cấp cao.
Vậy nên mọi người thông qua cách này để tiến hành phân loại cấp bậc.
Người chủ trì vừa nói vừa dùng gậy gỗ chọc vào bả vai người đang đứng ở giữa, người đó bị hành động đột nhiên của hắn làm cho suýt ngã.
“Không cần nhiều lời vô nghĩa, bắt đầu đi.”
Vất vả lắm người kia mới mở miệng, lắp bắp giới thiệu tên và tuổi của mình. Một câu ngắn gọn bị hắn nói đứt quãng, nói xong hắn thở ra một hơi rồi định rời đi.
Truyện chỉ đăng trên dtruyen.com
Gậy gỗ cản hắn lại, cười nhạo: “Ai cho cậu đi? Tội danh.”
“Cái, cái gì?”
Lúc này Lâm Chiêu Vân vẫn còn có thể nhìn xem trên khán đài có chuyện gì, nhưng ngay sau đó, sự sợ hãi làm cậu lập tức nhắm chặt mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy.
Gậy gỗ bỗng nhiên vung lên, bộp một tiếng đánh vào trên người người đó, tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
“Anthony, bọn họ…”
Lâm Chiêu Vân quay đầu lại nhìn Anthony, chỉ thấy đuôi mắt hắn hơi nâng lên, hơi thở tăng nhanh, hiển nhiên là rất hưng phấn. Hắn thấy Lâm Chiêu Vân quay đầu lại nhìn mình mới nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Sao thế, bé đáng yêu của tôi.”
Từ lúc bắt đầu cậu đã quên mất một chuyện.
Mọi người ở đây đều không phải là người bình thường.
Bao gồm cả Anthony đang ngồi phía sau cậu.
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ chóp mũi, cậu sợ chết khiếp: “Không, không có gì.”
“Tội danh.” Người chủ trì cong môi cười quái dị.
Người kia đau đến mức không đứng lên được, đau đến cả người đổ mồ hôi, sợ tiếp tục bị đánh vội vàng nói: “Vào nhà cướp bóc!”
Cây gậy gỗ kia dừng lại, nhưng hắn chỉ vào một người khác: “Cậu, ra ngoài.”
“Hai người đều có tội danh như nhau, vậy đi, hai ngươi quyết đấu, sau đó ai thua chính là cấp thấp nhất.”
Cấp thấp nhất… Sẽ thế nào?
Lâm Chiêu Vân không dám nghĩ.
Hắn lại chỉ: “Bên kia có vũ khí.”
Hai người đều sững sờ tại chỗ, mồ hôi nhỏ giọt từ trên cằm xuống mặt đất cách mũi chân Lâm Chiêu Vân không xa, không khí áp lực đến đáng sợ.
“Ha ha ha, nhìn dáng vẻ sợ hãi của bọn họ kìa.”
“Mẹ mày, bắt đầu nhanh lên! Tao muốn xem.”
“Nếu không muốn bị đánh gãy tay thì ra tay nhanh lên!”
‘Trong đầu tôi toàn là suy nghĩ đen tối thôi, làm sao bây giờ?’
‘Tôi bắt đầu cảm thấy kích động rồi đấy (không phải đâu Chiêu Chiêu, tôi vẫn yêu em mà!’
Buổi lễ hoan nghênh bắt đầu từ khi tiếng cây gậy sắt đập xuống.
Âm thanh vang vọng trong lỗ tai của Lâm Chiêu Vân, nó như một tia sét làm bả vai cậu run lên, khuôn mặt căng thăng, năm ngón tay theo bản năng nắm chặt vạt áo của Anthony, run giọng hỏi: “Chuyện này, các anh muốn làm gì?”
“Lát nữa cậu sẽ biết.”
Hắn ôm Lâm Chiêu Vân đẩy đám người ra đi vào bên trong, giúp cậu chặn lại những bàn tay dơ bẩn đó, đặt cậu ngồi xuống hàng ghế đầu tiên.
Mà hắn lại ngồi phía sau dùng cánh tay siết chặt đầu vai cậu, thấp giọng nói bên tai, trong giọng nói khó nén cảm xúc hưng phấn: “Trò chơi sắp bắt đầu rồi.”
Người đàn ông vừa hưng phấn hét to đi tới giữa phòng, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy lỗ mũi và đôi mắt của hắn ta có chút phóng đại, khuôn mặt điển trai cũng vặn vẹo biến dạng.
Đằng sau hắn là một người đàn ông cao lớn, cử chỉ rất lịch thiệp.
“Chào mừng mọi người tới buổi lễ hoan nghênh người mới, buổi lễ hôm nay sẽ do tôi chủ trì.”
Hắn vừa nói xong, những tiếng hoan hô gào thét đã vang lên phía sau Lâm Chiêu Vân. Tiếng gào thét đó cũng lập tức làm cậu ngây người, bên tai ong ong, da đầu tê dại.
Người chủ trì lấy ra một bản danh sách dài từ trong túi, giọng nói của hắn trở nên bén nhọn hơn.
“Người thứ nhất là…”
Người bị gọi tên bỗng nhiên bị đám người ấn đầu đẩy ra ngoài.
Khuôn mặt hắn tràn đây hoảng loạn, sự sợ hãi bao phủ lấy hắn.
“Tới đây tự giới thiệu về bản thân nào.” Không biết từ khi nào, trên tay người chủ trì có thêm một chiếc gậy gỗ, giọng điệu thong thả lại ngả ngớn: “Đừng nói dối nhé, nếu không có thể cậu sẽ bị phán nhầm cấp bậc đó.”
Phần giới thiệu phó bản cho thấy bệnh viện này là một nơi có cấp bậc rất nghiêm ngặt.
Mà nhiệm vụ của cậu là tìm thấy bệnh án của người bệnh cấp cao.
Vậy nên mọi người thông qua cách này để tiến hành phân loại cấp bậc.
Người chủ trì vừa nói vừa dùng gậy gỗ chọc vào bả vai người đang đứng ở giữa, người đó bị hành động đột nhiên của hắn làm cho suýt ngã.
“Không cần nhiều lời vô nghĩa, bắt đầu đi.”
Vất vả lắm người kia mới mở miệng, lắp bắp giới thiệu tên và tuổi của mình. Một câu ngắn gọn bị hắn nói đứt quãng, nói xong hắn thở ra một hơi rồi định rời đi.
Truyện chỉ đăng trên dtruyen.com
Gậy gỗ cản hắn lại, cười nhạo: “Ai cho cậu đi? Tội danh.”
“Cái, cái gì?”
Lúc này Lâm Chiêu Vân vẫn còn có thể nhìn xem trên khán đài có chuyện gì, nhưng ngay sau đó, sự sợ hãi làm cậu lập tức nhắm chặt mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy.
Gậy gỗ bỗng nhiên vung lên, bộp một tiếng đánh vào trên người người đó, tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
“Anthony, bọn họ…”
Lâm Chiêu Vân quay đầu lại nhìn Anthony, chỉ thấy đuôi mắt hắn hơi nâng lên, hơi thở tăng nhanh, hiển nhiên là rất hưng phấn. Hắn thấy Lâm Chiêu Vân quay đầu lại nhìn mình mới nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Sao thế, bé đáng yêu của tôi.”
Từ lúc bắt đầu cậu đã quên mất một chuyện.
Mọi người ở đây đều không phải là người bình thường.
Bao gồm cả Anthony đang ngồi phía sau cậu.
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ chóp mũi, cậu sợ chết khiếp: “Không, không có gì.”
“Tội danh.” Người chủ trì cong môi cười quái dị.
Người kia đau đến mức không đứng lên được, đau đến cả người đổ mồ hôi, sợ tiếp tục bị đánh vội vàng nói: “Vào nhà cướp bóc!”
Cây gậy gỗ kia dừng lại, nhưng hắn chỉ vào một người khác: “Cậu, ra ngoài.”
“Hai người đều có tội danh như nhau, vậy đi, hai ngươi quyết đấu, sau đó ai thua chính là cấp thấp nhất.”
Cấp thấp nhất… Sẽ thế nào?
Lâm Chiêu Vân không dám nghĩ.
Hắn lại chỉ: “Bên kia có vũ khí.”
Hai người đều sững sờ tại chỗ, mồ hôi nhỏ giọt từ trên cằm xuống mặt đất cách mũi chân Lâm Chiêu Vân không xa, không khí áp lực đến đáng sợ.
“Ha ha ha, nhìn dáng vẻ sợ hãi của bọn họ kìa.”
“Mẹ mày, bắt đầu nhanh lên! Tao muốn xem.”
“Nếu không muốn bị đánh gãy tay thì ra tay nhanh lên!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook