Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng
Chương 14: Bệnh Viện Tâm Thần (5)

Sau khi ngơ ngẩn một lúc, Lâm Chiêu Vân mới dần hiểu ra lời nói của Anthony có nghĩa là gì, khuôn mặt lập tức đỏ lên, suýt nữa làm đổ nước ra ngoài.

Lời nói của đối phương làm cậu cảm thấy xấu hổ và giận dữ, nhưng độc thân từ trong bụng mẹ nên không thể cãi lại.

Lâm Chiêu Vân hỏi số 886: “Vì, vì sao anh ta lại hỏi tôi chuyện này?

Số 886 lạnh lùng không trả lời cậu.

Lâm Chiêu Vân không muốn để ý tới Anthony, cậu rút tay lại, thấy nước đã đầy cốc lập tức muốn quay đầu về giường của mình, nhưng hắn lại nắm chặt lấy cánh tay cậu.

“Chạy gì chứ, đang nói chuyện với cậu đấy.”

Tầm mắt của Anthony dừng trên cánh tay vì bị mình nắm chặt mà hiện lên dấu vết, cảm xúc mềm mại mịn màng, đầu ngón tay không nhịn được mà không ngừng đè xuống.

“Sao anh lại hỏi chuyện này, đau…” Lâm Chiêu Vân nhíu mày, ngũ quan tinh xảo cũng nhăn lại.

Trên thực tế, cảm giác khác thường nào đó còn vượt lên trên cả cảm giác đau đớn.

Anthony cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng, trên người cậu không đủ ba lạng thịt, ốm yếu, cho dù đã làm, chỉ sợ chưa được một lúc đã kêu đau, vừa chạm vào đã nũng nịu đến rơi nước mắt, làm được một nửa cũng đã ngất xỉu.

Nhưng Anthony lại muốn nhìn… Giọng điệu thẹn thùng trả lời vấn đề của hắn, sau đó lỗ tai đỏ lên, dáng vẻ như sắp khóc vì cảm thấy xấu hổ của cậu.

Anthony đang đứng thẳng người nhưng lại cúi đầu xuống, cả người như khoá Lâm Chiêu Vân ở trong góc. Cậu theo bản năng vươn hay tay muốn đẩy hắn ra, đầu ngón tay mảnh khảnh nửa nắm nửa không nắm khẽ đẩy bờ vai của hắn.

Mái tóc hơi rối che đi một bộ phận đôi mắt, ánh mắt cường thế xuyên qua ngọn tóc nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn xoe của cậu: “Nhưng tôi muốn biết.”



Khi lên đại học, trong kí túc xá của sinh viên nam ngẫu nhiên cũng sẽ thảo luận về đề tài này. Vào lúc đó, Lâm Chiêu Vân đều trốn trong chăn nghe đến nỗi mặt đỏ tai hồng.

Nhưng những người đó đều có ơn ‘từng điểm danh hộ’ với cậu.

“Tôi, tôi và anh còn chưa thân thiết tới mức có thể chia sẻ loại chuyện này…”

Anthony nhìn chằm chằm đôi môi đóng mở khi cậu nói chuyện, cổ họng giật giật, trái tim trong lồng ngực đột nhiên đập nhanh hơn, giọng nói khàn đặc: “Vậy hôn môi thì sao?”

Lâm Chiêu Vân cứng người lại.

Hỏi, hỏi nhiều như vậy làm gì!?

“Tôi… Không nói cho anh biết.” Cậu quay đầu đi, nhìn từ góc nghiêng làm lông mi cậu nhìn qua vừa cong vút vừa nhỏ dài.

Anthony như bị hàng lông mi ấy khẽ cào vào trái tim, ngứa không thể chịu đựng.

Lần trước hắn giúp Lâm Chiêu Vân xoa vết bầm, nhìn cậu có vẻ rất gầy, nhưng thật ra trên người có không ít thịt, đầu ngón tay có thể hãm vào, rất mềm, giống như không xương vậy.

Vành tai, sau cổ, đầu ngón tay, ngay cả đầu gối cũng đều là màu hồng nhạt.

Đầu ngón tay vừa nhỏ vừa trắng, giống như chưa từng làm việc nặng.

Phương thức sử dụng tốt nhất chính là nắm chặt bả vai rắn chắc, để lại vết cào khó nhịn ở sau lưng.

“Vậy để tôi xem vết thương lần trước của cậu đã đỡ hơn chưa.” Lòng bàn tay của Anthony dán lên đầu vai cậu.

Lâm Chiêu Vân không muốn cho hắn xem, cậu khẽ cử động bả vai lại bị đè lại, nhưng đột nhiên cả người như bị điện giật, xúc cảm thông qua thần kinh truyền thẳng đến xương sống, cơ thể khẽ run lên.



Rồi sau đó lưng chạm vào bức tường xi măng thô ráp, không chỗ để lui.

Trong lòng hoảng loạn, cậu nói dối: “Đã tốt rồi, không còn đau nữa.”

“Nói dối.”

Lâm Chiêu Vân khẽ cắn môi: “Thật đó.”

“Cậu để tôi xem là tôi biết cậu có nói dối hay không, tôi vẫn còn thuốc, bôi cho cậu.”

Khoé mắt Lâm Chiêu Vân rũ xuống, suy nghĩ một lúc mới lắp bắp trả lời: “Không cần, vết chai trong lòng bàn tay anh quá thô, tôi không thoải mái.”

Hô hấp của Anthony trật một nhịp, sống lưng bị lời nói của cậu làm cho tê dại, dừng một lúc mới khẽ cười: “Kẻ lừa đảo, không phải cậu nói là không đau à?”

Lâm Chiêu Vân ngây ngốc, phát hiện mình bị lừa, lỗ tai bỗng đỏ lên, có chút bực bội: “Ý của tôi là không cần!”

Còn biết tức giận nữa à.

Anthony cúi đầu xuống, chóp mũi đều là mùi hương của cậu, trên người cậu mang theo mùi của sữa tắm, dung hoà với mùi hương trên người cau tạo thành một mùi hương độc đáo.

Rất thơm.

Thiếu niên cúi đầu xấu hổ và giận dữ, lông mi run rẩy, dáng vẻ ngoan ngoãn như một con thỏ làm hô hấp của Anthony lại dồn dập hơn một chút.

Trong lúc hai người giằng co, một giọng nam mang theo sự khinh thường vang lên: “Đừng có làm loạn bên cạnh giường của tôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương