Tiểu Ma Y Chín Tuổi
-
Quyển 1 - Chương 38: Khống chế lửa nung nóng Hàn đỉnh
Chỉ với cấp bậc hiện giờ của ngươi cũng khó có thể luyện đan được?” Phi lão cười yếu ớt, bỡn cợt nhìn Chỉ Yên.
“Chuyện gì đều có sự khởi đầu, lãng phí thời gian không phải là tác phong của ta.” Chỉ Yên bĩu môi, không thừa nhận cũng không phản bác, nếu không phải dọc theo đường đến đây nàng đều phải vội vội vàng vàng, thì nàng đã sớm có thể bắt đầu luyện đan rồi.
Luyện đan sư, có thể lấy việc luyện chế các loại đan dược thần kỳ mà thăng cấp, từ xưa đến nay đều được tôn xưng là một loại chức nghiệp quang vinh, được người người tôn sùng. Luyện đan không giống luyện dược, trừ việc chuẩn bị dược liệu, dược đỉnh, còn cần phải có linh hồn lực mãnh mẽ, đối với việc điều khiển lửa cũng cực kỳ hà khắc, với lại lửa bình thường cũng không thể sử dụng được.
Cho nên luyện đan có ba thứ nhất định phải có: Tài liệu (có đan phương, dược liệu, dược đỉnh), mồi lửa và linh hồn lực.
Đối với tài liệu Chỉ Yên nàng không thiếu.
Mồi lửa thì dương khí trong cơ thể nàng là mồi dẫn tốt nhất, không chỉ có năng lực thiêu đốt, còn có thể theo sự thăng cấp của bản thân nàng mà biến hóa. Vạn vật, dương khí đứng đầu, có lẽ không còn có loại mồi lửa nào có năng lực thiêu đốt mạnh như dương khí của nàng được.
Linh hồn lực, cũng là một loại năng lực đến từ linh hồn. Không chế độ lửa, khống chế trạng thái của đan dược, đều cần có linh hồn lực duy trì. Linh hồn lực càng mạnh mẽ, khả năng luyện đan thành công càng cao.
Nàng là một luồng u hồn từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua đến không gian này. Kiếp trước đã trải qua vô số chuyện tình, hơn nữa tâm trí nàng cũng đã hai mươi lăm tuổi, so với người bình thường thì linh hồn lực càng mạnh mẽ hơn không ít, chưa nói đến việc nàng còn có linh hồn lực của Phi lão bổ sung. Có thể nói, năng lực của nàng so với những người trẻ tuổi khác ở thời đại này, nàng dám nói đứng thứ hai thì không có ai dám xưng đệ nhất.
“Được rồi, nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, chúng ta bắt đầu đi.” Phi lão vẫy vẫy tay một cái, hơn mười gốc dược thảo đột nhiên bay đến trước mặt Chỉ Yên, long quả, sơn cô, thiên diệp… (ko có raw nên ta chịu ko dịch được mấy loại thuốc này là gì TT^TT)
Ý niệm vừa động, một dược đỉnh màu tím đen từ trong cơ thể Chỉ Yên bay ra, “Đông!” một tiếng rơi trên mặt đất, hơi thở lạnh lẽo tràn ra bốn phía, khiến tinh thần người khác không nhịn được cảm thấy chấn động.
“Tử Thiết Hàn đỉnh, là vật còn sót lại từ thời thượng cổ, vật có linh tính, có được tình cảm và sinh mệnh…” Ánh mắt thâm trầm của Phi lão dừng lại trên Hàn đỉnh, vẻ mặt phức tạp, khó hiểu: “Bảo đỉnh này dù tốt nhưng cũng không dễ khống chế, muốn từ lạnh sinh nóng, không khác gì nhóm lửa trong băng, cần sự kiên nhẫn cực lớn, với lại nó cũng vô cùng tiêu hao linh hồn lực.”
“Vậy nên, bước đầu tiên, chúng ta phải tập luyện năng lực khống chế lửa của ngươi, chờ đến khi nào ngươi có thể tự nhiên khống chế lửa nung nóng Hàn đỉnh thì khi đó ngươi mới có thể chính thức luyện đan.” Hai mắt nheo lại, Phi lão vuốt vốt râu, trên mặt hiện lên một tia trêu tức. Lần này không phải là lão muốn cố ý khó xử nàng, nhưng muốn luyện đan thì nhất định phải qua cửa ải Hàn đỉnh này mới được.
“Không phải chỉ là khống chế lửa thôi sao, ta không tin Lãnh Chỉ Yên ta lại không thu phục được một cái dược đỉnh nho nhỏ.” Nàng trừng mắt nhìn Phi lão một cái, mới tập trung tinh thần, dương khí trong cơ thể bắt đầu động đậy, nhanh chóng tụ lại ở ngón trỏ. Tách một tiếng, một ngọn lửa màu cam được hình thành, ngọn lửa ở trên đầu ngón tay mảnh khảnh càng thêm lóe sáng chói mắt.
“Đi!” Quát nhẹ một tiếng, Chỉ Yên vung tay lên, trong nháy mắt ngọn lửa liền bay về phía Hàn đỉnh, xuy, còn chưa chạm đến dược đỉnh, ngọn lửa đã bị khí lạnh toát ra từ Hàn đỉnh dập tắt. Chỉ Yên ngạc nhiên, lấy sự bá đạo của dương khí mà trước mặt Hàn đỉnh lại không có một chút ưu thế nào, không đến một giây đã bị dập tắt, ngao, nàng bị điên mới có thể lấy một cái dược đỉnh như vậy đến để tra tấn chính mình.
Ý tưởng chợt lóe lướt qua, Hàn đỉnh trước mặt kháng cự một trận, sau đó trong đầu đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai. Được rồi, dược đỉnh này quả nhiên có sinh mạng và tình cảm. Chỉ Yên cảm thấy xấu hổ, thoáng an ủi một chút, dỗ nó khôi phục bình tĩnh, lúc này mới tập trung ý niệm một lần nữa.
“Dược đỉnh là đồng bạn của ngươi, đầu tiên tất nhiên cần phải giao lưu tình cảm, hiểu biết lẫn nhau, rồi sau đó mới có thể điều khiến được.” Phi lão thở dài một tiếng, trong mắt hiện rõ sự hâm mộ. Cũng không biết nàng có vận cứt chó gì mà lại đụng phải chiếc dược đỉnh còn sót lại từ thời thượng cổ này, loại kỳ ngộ này chỉ có thể gặp không thể cầu, nhưng tại sao lại rơi xuống đầu nàng chứ?
Dùng ý niệm khống chế, ngọn lửa màu cam chậm rãi lại gần, tới khi cách dược đỉnh khoảng nửa thước rồi đột nhiên dừng lại.
Dương khí trong cơ thể cuồn cuộn chuyển động không ngừng, khiến ngọn lửa giữa không trung càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, càng thêm nóng rực. Ánh sáng màu cam mang theo nhiệt độ nóng rực, hun hồng hai má tinh xảo của nàng. Khí nóng càng đến cần, Hàn đỉnh càng run rẩy, khí lạnh bốn phía càng thêm dày đặc, tỏ rõ sự chống cực.
Chính là lúc này. Ánh mắt Chỉ Yên vui vẻ, đẩy mạnh ngọn lửa, thoáng chốc, ngọn lửa đã vào được bên trong dược đỉnh. Thành công rồi sao?
Đôi mắt trong suốt nổi lên từng trận vui sướng, vẻ mặt Chỉ Yên kích động, vừa muốn mở miệng hoan hô một tiếng, thì trong dược đỉnh, ngọn lửa đột ngột run lên, phốc một tiếng, lại tắt, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhiễm lên một chút ý tứ thất vọng. Hô, nàng hung hăng thở hắt ra, cắn răng, lại một lần nữa vận dụng linh hồn lực. Hôm này nàng muốn khiêu chiến nó, nàng cũng không tin không thể thu phục được.
Lại đốt, lại tắt, thân hình nhỏ nhắn đứng trước dược đỉnh, một lần lại một lần, điều khiển dương khí trong cơ thể, khiến ngọn lửa màu cam kia, trong không gian của vòng tay càn khôn, một lần lại một lần sáng lên. Không khí chung quanh khi nóng khi lạnh, Phi lão lơ lửng giữa không trung, nhàn nhã nhìn, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu, theo một lần lại một lần thất bại của Chỉ Yên, trong mắt hắn dần lộ ra sự khen ngợi.
Không tồi, không tồi. Hắn nhìn ra được nàng càng lúc càng tiến bộ, ngay từ lúc bắt đầu ngọn lửa chỉ trong nháy mắt đã bị khí lạnh của Hàn đỉnh dập tắt, thì đến giờ nàng đã kiên trì được gần một khắc (gần 15 phút), loại tiến bộ này không thể nghi ngờ là vô cùng tốt. Xem ra, không quá một ngày nàng đã có thể thành thục khống chế lửa, hoàn toàn sử dụng được Tử Thiết Hàn đỉnh rồi.
Một canh giờ (hai tiếng) trôi qua, Chỉ Yên lắc mình ra khỏi vòng tay càn khôn, ngồi xuống giường tu luyện. Từ khi đột phá Trúc Cơ, nàng không chỉ có thể tự do tiến vào vòng tay càn khôn, mà còn có thể tùy ý sử dụng linh khí bên trong. Mặc dù không ở trong không gian của vòng tay càn khôn, nhưng chỉ cần nàng muốn, linh khí bên trong lập tức cuồn cuộn, không ngừng mà tràn ngập xung quanh nàng, để nàng sử dụng.
“Yên Nhi muội muôi, ta có thể vào trong không?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Sa Toa, Chỉ Yên mở mắt ra, từ trong tu luyện tỉnh táo lại.
“Vào đi!” Vừa dứt lời, một nữ tử mặc y phục màu tím nhạt, từ ngoài cửa bước vào, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo tươi cười mị hoặc, lúc nhìn thấy Chỉ Yên, hai mắt nàng không nhịn được sáng ngời, trực tiếp nhào qua.
“Thế nào, muội nghỉ ngơi tốt rồi chứ, chúng ta cùng nhau ra ngoài dùng cơm được không?” Sa toa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chỉ Yên, hỏi. Nếu không phải sợ quấy rầy nàng (Chỉ Yên) nghỉ ngơi, thì nàng (Sa Toa) thật hận không thể mỗi giờ mỗi khắc đều ở bên cạnh đứa nhỏ này.
Chỉ Yên gật gật đầu, bất đắc dĩ mặc kệ nàng ấy nắm. Đối với thiếu nữ này, nàng không hề cảm thấy phản cảm, mà ngược lại có một chút yêu thích. Có lẽ là vì sự nhiệt tình của nàng ấy, cũng có lẽ là do nàng (Chỉ Yên) cô đơn quá lâu, vừa vặn muốn có một người bạn, nói tóm lại, trước mắt, ấn tượng của nàng với nàng ấy không tồi.
“Lại đây đi, đồ ăn đều chuẩn bị tốt cả rồi.” Sa Long mặc một thân lam bào ngồi ở chủ vị, nhìn hai người Chỉ Yên, nhẹ giọng nói. Khuôn mặt tuấn dật hiện lên tươi cười nhợt nhạt, giống như đại ca ca nhà bên, khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Cám ơn!” Chỉ Yên gật gật đầu, khi nhìn thấy đôi mắt màu xanh như ngọc lục bảo kia, nàng cười khẽ, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo như hoa xuân nở rộ. Đôi mắt nàng trong suốt, sáng ngời, toàn thân tản là sự mê hoặc khiến hai người Sa Long không nhịn được cảm thấy chấn động.
“Chuyện gì đều có sự khởi đầu, lãng phí thời gian không phải là tác phong của ta.” Chỉ Yên bĩu môi, không thừa nhận cũng không phản bác, nếu không phải dọc theo đường đến đây nàng đều phải vội vội vàng vàng, thì nàng đã sớm có thể bắt đầu luyện đan rồi.
Luyện đan sư, có thể lấy việc luyện chế các loại đan dược thần kỳ mà thăng cấp, từ xưa đến nay đều được tôn xưng là một loại chức nghiệp quang vinh, được người người tôn sùng. Luyện đan không giống luyện dược, trừ việc chuẩn bị dược liệu, dược đỉnh, còn cần phải có linh hồn lực mãnh mẽ, đối với việc điều khiển lửa cũng cực kỳ hà khắc, với lại lửa bình thường cũng không thể sử dụng được.
Cho nên luyện đan có ba thứ nhất định phải có: Tài liệu (có đan phương, dược liệu, dược đỉnh), mồi lửa và linh hồn lực.
Đối với tài liệu Chỉ Yên nàng không thiếu.
Mồi lửa thì dương khí trong cơ thể nàng là mồi dẫn tốt nhất, không chỉ có năng lực thiêu đốt, còn có thể theo sự thăng cấp của bản thân nàng mà biến hóa. Vạn vật, dương khí đứng đầu, có lẽ không còn có loại mồi lửa nào có năng lực thiêu đốt mạnh như dương khí của nàng được.
Linh hồn lực, cũng là một loại năng lực đến từ linh hồn. Không chế độ lửa, khống chế trạng thái của đan dược, đều cần có linh hồn lực duy trì. Linh hồn lực càng mạnh mẽ, khả năng luyện đan thành công càng cao.
Nàng là một luồng u hồn từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua đến không gian này. Kiếp trước đã trải qua vô số chuyện tình, hơn nữa tâm trí nàng cũng đã hai mươi lăm tuổi, so với người bình thường thì linh hồn lực càng mạnh mẽ hơn không ít, chưa nói đến việc nàng còn có linh hồn lực của Phi lão bổ sung. Có thể nói, năng lực của nàng so với những người trẻ tuổi khác ở thời đại này, nàng dám nói đứng thứ hai thì không có ai dám xưng đệ nhất.
“Được rồi, nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, chúng ta bắt đầu đi.” Phi lão vẫy vẫy tay một cái, hơn mười gốc dược thảo đột nhiên bay đến trước mặt Chỉ Yên, long quả, sơn cô, thiên diệp… (ko có raw nên ta chịu ko dịch được mấy loại thuốc này là gì TT^TT)
Ý niệm vừa động, một dược đỉnh màu tím đen từ trong cơ thể Chỉ Yên bay ra, “Đông!” một tiếng rơi trên mặt đất, hơi thở lạnh lẽo tràn ra bốn phía, khiến tinh thần người khác không nhịn được cảm thấy chấn động.
“Tử Thiết Hàn đỉnh, là vật còn sót lại từ thời thượng cổ, vật có linh tính, có được tình cảm và sinh mệnh…” Ánh mắt thâm trầm của Phi lão dừng lại trên Hàn đỉnh, vẻ mặt phức tạp, khó hiểu: “Bảo đỉnh này dù tốt nhưng cũng không dễ khống chế, muốn từ lạnh sinh nóng, không khác gì nhóm lửa trong băng, cần sự kiên nhẫn cực lớn, với lại nó cũng vô cùng tiêu hao linh hồn lực.”
“Vậy nên, bước đầu tiên, chúng ta phải tập luyện năng lực khống chế lửa của ngươi, chờ đến khi nào ngươi có thể tự nhiên khống chế lửa nung nóng Hàn đỉnh thì khi đó ngươi mới có thể chính thức luyện đan.” Hai mắt nheo lại, Phi lão vuốt vốt râu, trên mặt hiện lên một tia trêu tức. Lần này không phải là lão muốn cố ý khó xử nàng, nhưng muốn luyện đan thì nhất định phải qua cửa ải Hàn đỉnh này mới được.
“Không phải chỉ là khống chế lửa thôi sao, ta không tin Lãnh Chỉ Yên ta lại không thu phục được một cái dược đỉnh nho nhỏ.” Nàng trừng mắt nhìn Phi lão một cái, mới tập trung tinh thần, dương khí trong cơ thể bắt đầu động đậy, nhanh chóng tụ lại ở ngón trỏ. Tách một tiếng, một ngọn lửa màu cam được hình thành, ngọn lửa ở trên đầu ngón tay mảnh khảnh càng thêm lóe sáng chói mắt.
“Đi!” Quát nhẹ một tiếng, Chỉ Yên vung tay lên, trong nháy mắt ngọn lửa liền bay về phía Hàn đỉnh, xuy, còn chưa chạm đến dược đỉnh, ngọn lửa đã bị khí lạnh toát ra từ Hàn đỉnh dập tắt. Chỉ Yên ngạc nhiên, lấy sự bá đạo của dương khí mà trước mặt Hàn đỉnh lại không có một chút ưu thế nào, không đến một giây đã bị dập tắt, ngao, nàng bị điên mới có thể lấy một cái dược đỉnh như vậy đến để tra tấn chính mình.
Ý tưởng chợt lóe lướt qua, Hàn đỉnh trước mặt kháng cự một trận, sau đó trong đầu đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai. Được rồi, dược đỉnh này quả nhiên có sinh mạng và tình cảm. Chỉ Yên cảm thấy xấu hổ, thoáng an ủi một chút, dỗ nó khôi phục bình tĩnh, lúc này mới tập trung ý niệm một lần nữa.
“Dược đỉnh là đồng bạn của ngươi, đầu tiên tất nhiên cần phải giao lưu tình cảm, hiểu biết lẫn nhau, rồi sau đó mới có thể điều khiến được.” Phi lão thở dài một tiếng, trong mắt hiện rõ sự hâm mộ. Cũng không biết nàng có vận cứt chó gì mà lại đụng phải chiếc dược đỉnh còn sót lại từ thời thượng cổ này, loại kỳ ngộ này chỉ có thể gặp không thể cầu, nhưng tại sao lại rơi xuống đầu nàng chứ?
Dùng ý niệm khống chế, ngọn lửa màu cam chậm rãi lại gần, tới khi cách dược đỉnh khoảng nửa thước rồi đột nhiên dừng lại.
Dương khí trong cơ thể cuồn cuộn chuyển động không ngừng, khiến ngọn lửa giữa không trung càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, càng thêm nóng rực. Ánh sáng màu cam mang theo nhiệt độ nóng rực, hun hồng hai má tinh xảo của nàng. Khí nóng càng đến cần, Hàn đỉnh càng run rẩy, khí lạnh bốn phía càng thêm dày đặc, tỏ rõ sự chống cực.
Chính là lúc này. Ánh mắt Chỉ Yên vui vẻ, đẩy mạnh ngọn lửa, thoáng chốc, ngọn lửa đã vào được bên trong dược đỉnh. Thành công rồi sao?
Đôi mắt trong suốt nổi lên từng trận vui sướng, vẻ mặt Chỉ Yên kích động, vừa muốn mở miệng hoan hô một tiếng, thì trong dược đỉnh, ngọn lửa đột ngột run lên, phốc một tiếng, lại tắt, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhiễm lên một chút ý tứ thất vọng. Hô, nàng hung hăng thở hắt ra, cắn răng, lại một lần nữa vận dụng linh hồn lực. Hôm này nàng muốn khiêu chiến nó, nàng cũng không tin không thể thu phục được.
Lại đốt, lại tắt, thân hình nhỏ nhắn đứng trước dược đỉnh, một lần lại một lần, điều khiển dương khí trong cơ thể, khiến ngọn lửa màu cam kia, trong không gian của vòng tay càn khôn, một lần lại một lần sáng lên. Không khí chung quanh khi nóng khi lạnh, Phi lão lơ lửng giữa không trung, nhàn nhã nhìn, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu, theo một lần lại một lần thất bại của Chỉ Yên, trong mắt hắn dần lộ ra sự khen ngợi.
Không tồi, không tồi. Hắn nhìn ra được nàng càng lúc càng tiến bộ, ngay từ lúc bắt đầu ngọn lửa chỉ trong nháy mắt đã bị khí lạnh của Hàn đỉnh dập tắt, thì đến giờ nàng đã kiên trì được gần một khắc (gần 15 phút), loại tiến bộ này không thể nghi ngờ là vô cùng tốt. Xem ra, không quá một ngày nàng đã có thể thành thục khống chế lửa, hoàn toàn sử dụng được Tử Thiết Hàn đỉnh rồi.
Một canh giờ (hai tiếng) trôi qua, Chỉ Yên lắc mình ra khỏi vòng tay càn khôn, ngồi xuống giường tu luyện. Từ khi đột phá Trúc Cơ, nàng không chỉ có thể tự do tiến vào vòng tay càn khôn, mà còn có thể tùy ý sử dụng linh khí bên trong. Mặc dù không ở trong không gian của vòng tay càn khôn, nhưng chỉ cần nàng muốn, linh khí bên trong lập tức cuồn cuộn, không ngừng mà tràn ngập xung quanh nàng, để nàng sử dụng.
“Yên Nhi muội muôi, ta có thể vào trong không?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Sa Toa, Chỉ Yên mở mắt ra, từ trong tu luyện tỉnh táo lại.
“Vào đi!” Vừa dứt lời, một nữ tử mặc y phục màu tím nhạt, từ ngoài cửa bước vào, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo tươi cười mị hoặc, lúc nhìn thấy Chỉ Yên, hai mắt nàng không nhịn được sáng ngời, trực tiếp nhào qua.
“Thế nào, muội nghỉ ngơi tốt rồi chứ, chúng ta cùng nhau ra ngoài dùng cơm được không?” Sa toa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chỉ Yên, hỏi. Nếu không phải sợ quấy rầy nàng (Chỉ Yên) nghỉ ngơi, thì nàng (Sa Toa) thật hận không thể mỗi giờ mỗi khắc đều ở bên cạnh đứa nhỏ này.
Chỉ Yên gật gật đầu, bất đắc dĩ mặc kệ nàng ấy nắm. Đối với thiếu nữ này, nàng không hề cảm thấy phản cảm, mà ngược lại có một chút yêu thích. Có lẽ là vì sự nhiệt tình của nàng ấy, cũng có lẽ là do nàng (Chỉ Yên) cô đơn quá lâu, vừa vặn muốn có một người bạn, nói tóm lại, trước mắt, ấn tượng của nàng với nàng ấy không tồi.
“Lại đây đi, đồ ăn đều chuẩn bị tốt cả rồi.” Sa Long mặc một thân lam bào ngồi ở chủ vị, nhìn hai người Chỉ Yên, nhẹ giọng nói. Khuôn mặt tuấn dật hiện lên tươi cười nhợt nhạt, giống như đại ca ca nhà bên, khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Cám ơn!” Chỉ Yên gật gật đầu, khi nhìn thấy đôi mắt màu xanh như ngọc lục bảo kia, nàng cười khẽ, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo như hoa xuân nở rộ. Đôi mắt nàng trong suốt, sáng ngời, toàn thân tản là sự mê hoặc khiến hai người Sa Long không nhịn được cảm thấy chấn động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook