Thì ra đây là bà con họ hàng với hiệu trưởng trường mầm non quý tộc này, nhưng bà ta không biết rằng để vào được chỗ này học thì chỉ toàn những người có hồ sơ khủng thôi, không con ông này cũng là con bà nọ, mà hiệu trưởng ở ngôi trường này chẳng qua cũng chỉ là người làm thuê mà thôi. 

Trong sân hai ba con vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, hai người vẫn tích cực phối hợp và đã dẫn đối thủ đến 4-1 rồi. 

Năm phút sau có một người đàn ông trạc năm mươi tuổi, bụng phệ, đầu hói bước đến gần hai mẹ con nhà kia hỏi: 

“Mợ Thanh, có chuyện gì xảy ra vậy?” 

“Ôi, anh họ, anh đến đây làm chủ cho bé Na nhà em với, con bé bị mẹ con nhà kia bắt nạt, khóc lóc nãy giờ sưng cả mắt rồi.” 

Đây chính là hiệu trưởng trường mầm non này, ông Lương Quang Binh, là anh em bà con xa với chồng của bà Thanh này.Vì muốn cho con được học một ngôi trường tốt nhất nên đã đổ hết rất nhiều của cải để đóng học phí, chỉ mong muốn con có thể phát triển tốt hơn, làm rạng danh dòng họ. Chứ chồng bà Thanh chỉ là một công chức nhỏ bình thường, còn bà ta lại không chịu làm gì, chỉ 

nhà chăm con, làm đẹp, lấy đâu ra nhiều tiền của, cũng may gia đình nhà bà ta cũng xếp vào dạng khá giả nên bà ta thường xuyên về nhà mẹ đẻ để xin tiền.. 

“Vậy sao? Là ai đã bắt nạt cháu vậy?” Hiệu trưởng Bình đi lại gần cô bé Na kia nhẹ giọng hỏi. 

Bé Na nhanh chóng chỉ tay về hướng Thiên An. 

Thiên An lúc này cũng hơi sợ sệt, đứng sau chân Mai, cô bé ôm chặt cứng chân của cô, cô còn cảm nhận được độ run rẩy ở người con gái. 

Hiệu trưởng nhìn Mai và Thiên An, mẹ đẹp như tiên 

nữ giáng trần, con gái thì mũm mĩm, đáng yêu. Nhìn thấy xung quanh không có ai nữa, ông hiệu trưởng nghĩ rằng chỉ có hai mẹ con đến, hôm nay đến đây toàn là gia đình đầy đủ, nếu chỉ có hai người thì rất có thể bây giờ chỉ là bà mẹ đơn thân. 

Nghĩ thế ông ta tự tin cao giọng: “Là con gái cô đã bắt nạt cháu gái tôi sao?” 

“Con gái tôi không làm gì sai cả, là cô bé kia chạy đến cướp huy chương của con gái tôi, con gái tôi giật lại thôi” Mai trả lời. 

“Dạy trẻ con là không nên ích kỉ như vậy, nên chia sẻ đồ chơi cho bạn bè, như thế sau này lớn lên mới hình thành thói quen tốt cho trẻ được.” Hiệu trưởng dạy đời Mai. 

“Quan điểm của tôi khác quan điểm của ông, con tôi sử dụng tài năng mới giành được tấm huy chương, không phải ai muốn lấy thì lấy, trừ khi con bé đồng ý cho thì tôi sẽ không can thiệp, bởi vì đó là công sức của con bé đổi lấy”. 

“Hừ, con cái cũng bị ảnh hưởng từ ba mẹ, ba mẹ ích kỷ như thế thì sao con trẻ có thể phát triển tốt được, chỉ làm liên lụy đến xã hội mà thôi.” Ông hiệu trưởng nghe Mai nói như vậy thì không đồng tình, ngược lại còn nói rất nặng lời, giọng nói rất hậm hực. 

Ngay lúc này Vương Đình Quân đi từ trong sân đi ra, nghe được câu nói này của hiệu trưởng, lại nhìn về 

hướng Mai và Thiên An, thấy con gái sợ sệt đứng khép nép ở cạnh chân cô, đôi mắt ngấn lệ, đỏ hoe rất đáng thương. 

Mới một chút đã ủy khuất rồi! 

“Ai dám nói con gái tôi liên lụy đến xã hội vậy?” Anh lạnh giọng lên tiếng. 

Mọi người đang xem náo nhiệt và cả những người trong cuộc đều hướng ánh mắt nơi có giọng nói phát ra. 

Vương Đình Quân đầu tóc rũ rượi vì vừa vận động mạnh, bung xõa không ngay ngắn, trên mà còn những hạt mồ hôi chảy dài, cần cố óng ánh vì ánh nắng mặt trời 

phản chiếu vào, trông không còn vẻ lịch lãm thường thấy trong bộ vest kinh điển nữa, mà bây giờ trông rất bụi nhưng quyến rũ đến kỳ lạ. 

Hiệu trưởng thấy anh đi đến gần thì chột dạ, ông ta nhận ra người đàn ông này là ai, chính là nhân vật hỗ 

mưa gọi gió trong giới doanh nhân, người đàn ông thành đạt, gương mặt trẻ tiêu biểu toàn cầu, tổng giám đốc tập đoàn Thiên Hạ – Vương Đình Quân. 

Ông ta cũng nghe nói Vương Đình Quân có một cặp song sinh học ở ngôi trường này, trên tay anh đang dắt theo Thiên Từ, chẳng lẽ cô bé kia chính là con gái của bậc đế vương như anh? 

Nếu vậy thì toang rồi! 

“Anh là ai mà dám hỗn láo với hiệu trưởng như vậy hả?” Mẹ của bé Na vẫn chưa biết trời đất gì gắt gỏng vớiVương Đình Quân. 

Nhưng chưa đợi anh lên tiếng thì hiệu trưởng Bình đã quát lên: 

“Im miệng!” 

Sau đó ông ta đi đến trước mặt Vương Đình Quân khúm núm chào hỏi: 

“Tổng giám đốc Quân, anh đến lúc nào mà tôi không biết để tiếp đón cho chu toàn?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương