*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bàn tay của Vương Đình Trường cũng run rẩy không kém, anh đang đeo chiếc nhẫn lên ngón tay áp út của Vân Hạ, sau đó anh đặt lên đó một nụ hôn. 

Đây là lần đầu tiên anh cầu hôn một người phụ nữ! 

Vương Đình Trường từ từ đứng lên, nhẹ nhàng kéo Vân Hạ vào lòng, trước mặt tất cả mọi người. 

Vân Hạ có chút ngại ngùng, dù sao cũng có cả phụ huynh ở đây! 

Anh cũng không ôm quá lâu, anh ghé vào tai cô nói: “Cảm ơn em!” rồi thả cô ra. 

Bà Hương giục anh đưa Vân Hạ lên phòng nghỉ ngơi, vẫn không nên để cô đi lại hay đừng quá lâu, dù sao có cũng mới xuất viện. 

Tối hôm đó cả nhà ăn uống rất náo nhiệt, một căn biệt thự bình thường rất tĩnh lặng dạo này càng ngày càng đầy đủ, rộn ràng và tràn ngập tiếng cười nói của người già và trẻ con. 

Lúc lên phòng,Vương Đình Quân nói chuyện với Mai: 

“Ngày mai tòa án sẽ xét xử người phụ nữ bắt cóc em hôm đó, em có muốn đi không?” 

Vương Đình Quân không nói có lẽ Mai cũng quên mất chuyện này rồi. 

Xã hội trong nước là xã hội của pháp quyền, mọi công dân đều được pháp luật bảo vệ, sai phạm chắc chắn sẽ bị xử phạt theo pháp luật. 

Vương Đình Quân muốn cô biết còn cô có muốn đi hay không anh đều không ý kiến. 

“Em không đi đâu, cô ta làm sai thì cô ta bị trừng phạt, em không muốn nhìn thấy cô ta thêm một lần nào nữa, bởi vì khi ấy em sẽ cảm thấy mắt của em bị mù mới chơi với cô ta từng ấy năm” 

“Ừm, em không muốn thì không cần đi.” “Nhưng mà em vẫn muốn gặp cô ta một hôm” “Được, anh sẽ sắp xếp cho em”. 

Mấy tuần này vì Vương Đình Trường bận lo cho Vân Hạ nên công việc của anh rất nhiều, buổi tối anh thường làm đến rất muộn mới đi ngủ. Bây giờ anh đang ngồi xử lý đống giấy tờ ở số pha trong phòng của hai vợ chồng, Mai ngồi bên cạnh thiết kế, nhìn thấy anh vừa đọc văn kiện vừa bóp bóp vai, cổ để giấy bút xuống, đi vòng ra sau số pha mát xa cho anh. 

“Em nghỉ đi, anh không sao.” Vương Đình Quân thấy cô giúp mình thì rất vui nhưng lại không muốn cô làm vậy, anh nói. 

“Để em bóp cho anh một chút, dạo này thấy anh nhiều việc quá.” 

“Ừm, đầu năm nên có nhiều dự án khởi động, Trường thì chạy qua chạy lại giữa bệnh viện với công ty nên anh phải xử lý khá nhiều.” 

“Mệt quá thì anh ở nhà cũng được, em nuôi anh!” Mai vui vẻ nói. 

Vương Đình Quân đặt văn kiện xuống bàn, ngước đầu ra sau nhìn cô hỏi: 

“Dạo này cửa hàng thu nhập tốt vậy sao?” 

“Tất nhiên! Từ cuối năm ngoái lợi nhuận đã bắt đầu tăng cao, cũng được một khoản kha khá, bây giờ em và Vân Hạ sẽ tập trung cho chuyện thiết kế riêng cho các quý bà. Cũng phải nói cuộc thi kia, dù em không được giải, nhưng Vân Hạ cũng được giải nhì, cũng có khá nhiều người đến đặt lễ phục đi dự tiệc, nên thu nhập càng ngày càng ổn hơn” Mai hớn hở khoe khoang. 

Vương Đình Quân cầm lấy tay cô, kéo cô ngồi trên đùi anh, nhéo vào mũi có một cái nói: 

“Em làm vì đam mê thì anh không có ý kiến, nhưng đừng lao lực quá, anh dù phá sản cũng nuôi được em” 

Quả thậtVương Đình Quân rất tôn trọng công việc, bạn bè và không gian riêng tư của Mai, làm cô cảm thấy không hề bị gò bó một chút nào, ngược lại rất thoải mái. 

Kể từ khi đăng ký kết hôn, cô là một phú bà chính hiệu! 

Vương Đình Quân đưa toàn bộ tài sản của anh cho cô, bao gồm thẻ ngân hàng, căn hộ và biệt thự tân hôn cũng để cô đứng tên. 

Mai không quan trọng chuyện này nhưng mà anh nhất quyết phải làm vậy, tất nhiên tài sản của chồng cô thì cô cầm cũng là chuyện bình thường trong gia đình. 

Nhiều lần mẹ chồng còn dặn dò cô phải tịch thu hết tài sản của chồng, trong nhà là người phụ nữ phải cầm tiền và quán xuyến mọi việc, như vậy mới giữ vững hạnh phúc gia đình. 

Nhìn bà mẹ chồng có tâm nhất hệ mặt trời nói 

chuyện mà Mai cũng phải bật cười, cô còn cảm thấy cô mới là con ruột của bà chứ không phải chồng cô. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương