Tiểu Ma Nữ - Ám Nguyệt Np ]
-
C22: Ám Nguyệt Chi Giới.
Ánh nắng của mặt trời gay gắt chiếu xuống, thông qua những lùm cây um tùm vào chiếu rọi một căn phòng hơi âm u. Đương nhiên, vì rèm đang che và đèn thì chưa mở, âm u là đương nhiên.
Trên chiếc giường kingsize có một thiêu nữ đang nằm, mái tóc bạch kim xám xõa tung ra, vài sợi rơi trên gương mặt đẹp tới hoa liễu thất sắc của cô gái. Hàng mi con vút như cánh bướm, đôi môi ko son tự đỏ, ko điểm tự chu đang lẩm bẩm một cái gì đó.
" Đệt!... Đi đâu cũng... gặp nam chủ hoài... "
Một lần vỗ cánh sai nhịp của bướm có thể gây giông bão.
Một cây kem có thể đánh mất đời trai của một người. ( T/g : Ai coi Boku no Pico chắc chắn biết. ).
Và chỉ một câu nói đơn giản như vậy có thể vứt sọt toàn bộ hình tượng vất vả gầy dựng.
Mà, nữ chính ko quan trọng hình tượng đâu. Bởi vì câu cô thường nói với mọi người đã chứng minh tất cả.
" Hình tượng là cái gì vậy? Ăn được ko? "
Ko biết bao nhiêu người đã hộc máu chỉ vì câu nói này.
" Reeengg!! Reeenggg!! "
Chuông đồng hồ kêu như cháy nhà rồi, vậy mà con heo lười nào đó vẫn cứ nằm ì ra đó. Ahh. Ta sẽ ko nói con heo đó là Lạc Y Băng - nữ chính của chúng ta đâu nha ~. ^^
" Bốp! Rầm!! "
Và đây là kết cục của một đứa hay đập đồng hồ phải chịu. Đầu đập xuống nền nhà, hai chân chổng lên trời như trồng chuối, lấy chỗ chống là bụng tựa thành giường mà giữ nguyên tư thế đó.
Lát sau, Lạc Y Băng mới lồm cồm bò dậy, gãi đầu và đứng lên bước vào nhà vệ sinh tự xử. Bộ dạng đó, ai tin nổi đây là một tiểu thư được nuôi dạy của một gia tộc uy quyền chứ.
Cô đi tới bên chiếc giường đáng yêu của mình, ngồi xuống và bắt đầu nghĩ ngợi đủ các chuyện.
Chuyện hôm qua... tựa như một giấc mơ vậy... Tịch Tịnh Cung.... Phạm Lam Anh... Vân Thiên Phong.... Nam Cung Lam Thần.... Bắc Cung Dạ Hàn... Đông Cung Lạc Trần.......
Một đàn nam chính!!!
Móa nó!! Cái tổ chức nhìn sơ qua thôi mà một mớ nam chủ nam phụ rồi, lục hết thành viên ra chắc thành cái hậu cung nữ chính luôn quá. Bây giờ cái cảnh mỗi ngày sống cùng đàn " phi tần " đó cứ ám ảnh trong đầu cô suốt ngày.
Mà thôi, tới đâu hay tới đó. Nếu có thể, cô sẽ dùng tài hoạt ngôn của cô để đàm phán. Còn ko thì... bất quá nhào vô quýnh lộn thôi. Thập hệ nguyên tố của cô cũng ko phải chỉ để chưng cho đẹp. Tịch Tịnh Cung của cô vẫn còn sống rành rành ra đấy. Ám Nguyệt Chi Giới còn đang nằm trong cơ thể cô đây. Tính ra cô cũng sẽ ko thiệt thòi mấy nếu 2 bên xáp lá cà.
Nghĩ tới đây Lạc Y Băng lại hơi trầm ngâm...
Ám Nguyệt Chi Giới....
Nó chính là thứ tồn tại ngay bên trong cơ thể cô vừa mới bộc phát lúc cô đeo sợi dây chuyền kim cương lam. Nghĩ cũng lạ, sợi dây từ lúc đó lại biến ra rất nhiều hình dạng tùy sở thích của cô. Ko thể ko nói, nó thật sự tiện lợi.
Ám Nguyệt Chi Giới, vật cũng như tên, một thế giới riêng biệt tồn tại trong linh hồn, trong cơ thể cô và tên nó là Ám Nguyệt, thế thôi.
Nhưng... cái cảm giác quen thuộc đến kì lạ này... tại sao chứ? Vì nó là một phần của cô? Ko... cô cũng từng nghĩ đến trường hợp này nhưng rồi lại bác bỏ ngay lập tức. Ko phải cảm giác đó.... nó rất khác biệt... Tựa như... từ kiếp trước?..
Thôi thôi thôi!!! Ko nghĩ nữa, càng nghĩ càng ê não buốt cả hàm. Ông bà ta thường nói : " Có thể hại não người khác, nhưng đừng bao giờ chơi ngu đi hại não chính mình. ". Phận con cháu, phải biết nghe theo người đi trước.
Ừm ừm. Lạc Y Băng rất thoải mái gật gù tán thành suy nghĩ chính mình. Nhưng... bà chị à... hình như bà nhớ sai câu đó rồi. Chúng ta hãy lật ngược câu nói lại để được một câu đúng và hoàn chỉnh nào.
Mà nói mới nhớ nha, hôm nay cô phải đi dự tiệc với Bắc Cung Dạ Hàn đấy, tiệc sinh thần của Bạch Vũ a. Thật sự thì có chút hứng khởi nha. Vì hắn là nam chủ, nên bữa tiệc chắc chắn có nữ chủ và một đàn hậu cung khác. Cái tình huống cẩu huyết thường xuất hiện trong các bữa tiệc đó cô rất thích coi. Tuy đã nhiều lần đọc và tưởng tượng.. nhưng mà, tận mắt nhìn vẫn thích hơn.
Bữa tiệc bắt đầu lúc 7h tối, mà lúc này chỉ mới 3h trưa thôi. Làm cái gì giết thời gian đây?? Ahh!! Cày ngôn tình!! Ko biết ở Dị giới này có mạng xã hội ko a?
Nói là làm, Lạc Y Băng cầm lấy điện thoại và bấm ngay vào công cụ tìm kiếm " Moshi ". Sau một hồi lục lọi các trang web thì cô cũng tìm được thứ mình cần.
ĐĂNG KÝ.
Tên đăng nhập : Lạc Y Băng.
Tuổi : 15.
Mật khẩu : *******
Số điện thoại : **********
Xác nhận mật khẩu : *******
Xác nhận thân phận ( chống hàng fake ) : *****
Biệt danh thường dùng ( Tên nick chính ) : Lycoris Băng.
Sau một hồi vật vã thì Lạc Y Băng cũng đã đăng nhập vào mạng xã hội " WordFaces " thay cho Facebook ở thế giới kiếp trước.
Lướt một hồi thì có một hạng mục đập vào mắt cô khiến Lạc Y Băng hơi ngẩn người.
TTC??
Cái hình nhìn hơi quen quen.... Mình gặp ở đâu rồi nhỉ?....
Ahh!! Cái biệt thự căn cứ Tịch Tịnh Cung!!
Khoan nha... Tịch Tịnh Cung... TTC.... Êy hình như... nó là một mà...?..
Lạc Y Băng ngay lập tức bấm vào " Đăng ký ". Sau khi điền lại lần nữa họ tên thì màn hình tiếp tục thay đổi một cách nhanh chớp nhoáng. Đột nhiên điện thoại cô tối sầm màn hình. Lạc Y Băng giật mình, lẽ nào điện thoại hư? Trời địu! Nguyên chủ mua hàng fake xài hả trời??
Và ko để cô suy nghĩ gì thêm, màn hình bật sáng trở lại và....
" Cung chủ!!! "
Chất giọng nam tính vang lên kèm thêm hiệu ứng xuất hiện bất ngờ, Đông Cung Lạc Trần đã chính thức hù xỉu Lạc Y Băng.
Cô nàng vừa nghe xong thì giật mình, vừa nhìn thấy cái mặt hắn thì ngay lập tức té từ trên giường đập đầu xuống đất. Trái tim cứ nhảy loạn... Ko phải vì ngượng ngùng gì hết, đơn giản là cô đang hoảng thần thôi.
Trời mẹ mày!!! Muốn hù chết bà à??
Êy mà.... sao hắn lại ở đây?... Tịch Tịnh Cung cũng chơi WordFaces hả??.. Chịu bon chen với đời quá!!
" Cung chủ!! "
" Chuyện gì? " - Cô ngoáy ngoáy tai hỏi lại với gương mặt hết sức chán nản.
" Người mau chuẩn bị để dự tiệc ở Bạch gia đi. Sắp đến giờ rồi! Một lát Bắc Cung Dạ Hàn sẽ tới đưa người đi. " - Hắn vừa nói xong thì màn hình lần nữa tối thui và chuyển về chế độ toàn màn hình.
Tên này tắt cuộc hội thoại trong khi mình còn chưa kịp ú ớ gì luôn!! Khinh nhau dữ vậy?! Mà mới 5h, làm mẹ gì mà đi sớm thế???
Tức thì tức trong bụng thôi, Lạc Y Băng vẫn phải chuẩn bị trang phục và đi tham gia cái tiệc rượu thượng lưu đó. Hứng khởi thì hứng khởi thiệt, nhưng lười lắm!! Ôi! Ngán đến tận cổ!!
_______ End... _______....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook