Tiểu Ma Nữ - Ám Nguyệt Np ]
-
C13: Hắc Yên Nhi.
Lạc Y Băng sau một hồi đi dạo quanh TTTM, mua được một đống đồ, ăn no chình ình bụng thì cô cũng chịu quay về nhà.
Bước ra khỏi TTTM, đang đi trên đường ngắm cảnh thì đột nhiên cô dừng lại. Sau đó quay đầu vào quan sát bên trong một cái hẻm tối.
Trong đó phát ra tiếng va chạm da thịt, nói thẳng ra thì đó là tiếng bạt tai. Còn có tiếng người nói chuyện nữa.
Tự nhiên thấy tò mò ghê vậy hà!? Ko biết vụ gì đang xảy ra a? Có khi nào là đánh ghen ko ta?
Hay là quýnh lộn giành địa bàn? Cũng có thể là.... nhìn nhau ko vừa mắt nên nhào vô quýnh chơi.
Ai nha~. Ta thật tò mò a. Vô xem thử tí... chắc ko sao đâu nhỉ? Chỉ một chút thui, một xíu hà.
Lạc Y Băng vừa bước tới gần thì ngay lập tức hiểu ra. Cứ tưởng chuyện gì.
Thì ra là một đám du côn thiếu hơi gái nên ra đây tìm nguồn giải tỏa ấy. Mà công nhận, cô bé trong đó... tội nghiệp thật.
Nhìn nhóc đó chắc cỡ 14 - 15 tuổi, trang phục đang mặc là một loại vải quý nên chắc chắn là tiểu thư một công ty nào đó.
Haizz. Tiếc cho cô bé a. Xui xẻo lại đụng trúng bọn đầu gấu này. Tuy mình ko muốn cô bé bị hủy hoại nhưng cũng ko thể tùy tiện nhúng tay vào được.
Cô biết bọn chúng. Chúng là đàn em của một tên trùm xã hội đen đang khét tiếng mà cảnh sát ko dám truy sát. Thằng cha đó nghe đồn là mạnh lắm. Tên... a, hình như là Hắc Duẫn đi.
Ây khoan nha.... Sao nghe cái tên này cứ thấy nó quen quen ấy nhể? Mình nghe ở đâu rồi nè.
Hắc... Duẫn? Cái tên này là biệt danh của tên đó. Hắn ko phải người Hắc gia. Chắc cú 100% luôn.
" Thả ta ra. Ahhh!! Mau cút đi nếu ko ta sẽ bảo anh trai ta xử lí các ngươi! " - Thanh âm của cô gái vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của cô.
Y Băng ko nhịn được mà hơi nghiên người sang nhìn kĩ cô bé đó.
Ko nhìn thì thôi, một khi đã nhìn rồi thì sự ngạc nhiên tới tột đỉnh. Ánh mắt cương nghị mà lạnh nhạt nhưng cũng có chút... bướng bỉnh.
Ánh mắt đó... rất giống cô ngày trước. Ko thể ko nói nhưng, cô bé này đã gợi lên cho cô rất nhiều kỉ niệm quá khứ mà ko biết từ bao giờ đã chôn giấu dưới đáy lòng.
Nhìn cô bé đó một hồi rồi thở dài. Thôi kệ cha nó. Nhìn thấy người gặp nạn mà ko giúp thì cũng hơi kì. Phá luật giúp bé đó một lần vậy.
" Cút ngay mấy thằng kia. Tụi bây ăn hiếp một cô bé như vậy ko thấy nhục àk? " - Nghĩ là làm, cô bước ra đứng sau lưng tụi côn đồ, bắt đầu... chửi.
" Ah. Thêm một em gái dễ thương kìa. Cô này còn đẹp hơn nhỏ kia đó. " - Cả đám quay đầu lại nhìn cô, một thằng lên tiếng. Ánh mắt chúng chăm chăm nhìn vào thân thể cô khiến Y Băng khó chịu.
" Muốn sống thì cút ngay bây giờ. Bà mày ko thích nói nhiều. " - Cô bình tĩnh gằn giọng phun ra từng chữ. Ta đây ko hề muốn đại khai sát giới đâu nha~.
" Cô em làm gì mà dữ thế? Hay là cô em đi với tụi này đi? Tụi này sẽ khiến cô em dục tiên dục tử. Cô em... " - Tên đầu đàn tiến tới đặt tay lên vai cô, giở giọng dê xồm ra nói.
Chưa để hắn nói hết câu, cô đã chụp lấy cái tay đang để trên vai cô và vật xuống. Một tay nắm lấy cổ tay hắn, tay còn lại ghì chặt ở khuỷa tay. Giống cái tư thế lúc cảnh sát bắt trộm ấy. Mọi người cứ thoải mái mà tưởng tượng nhoa~.
" Gan cùng mình mới dám đụng vào ta mà ko được cho phép. Ngươi... xác định số phận của mình đi. " - Y Băng điên tiết lên chửi xối xả vào mặt hắn. Chưa kịp để hắn nói gì, ngay lập tức, cô đánh một phát vào gáy hắn.
Quăng hắn sang một góc tường với vẻ mặt chán ghét. Hừ! Tên này cả năm chưa tắm chắc. Người hôi rình, dơ như cú. Tự nhiên hôm nay thấy khâm phục mình ghê!
Kiên nhẫn đứng một buổi nghe thằng cha đó nói chuyện. Hừ! Đàn em của Hắc Duẫn chứ gì? Đừng trách sao ta giận cá chém thớt nha. Chỉ hận ngươi lại có tên đàn em vô dụng thôi.
Xui cho đám người đó, nữ9 của chúng ta bị bệnh khiết phích giai đoạn cuối. Cô ghét nhất là kẻ nào chạm vào mình mà ko được cho phép.
Cô ghét cay ghét đắng mấy đứa ở dơ mà dám đụng vô cô. ( T/g : Nữ9 giống ta ở điểm này nè. Nhưng thật sự mà nói, làm gì có ai thích mấy đứa ở dơ nhỉ? Ta nói đúng ko? ).
Cô đang cuối người xuống chửi thằng đầu đàn, chửi xong cô mới ngước lên chuẩn bị uýnh mấy thằng còn lại. Máu đang hăng, tinh thần sôi sùng sục, ý chí chiến đấu mãnh liệt dâng trào......... Nhưng ngước lên nhìn thì chả thấy bóng ma nào hết.
Quay trái quay phải tìm kiếm một hồi cũng chẳng thấy tăm hơi mấy thằng kia đâu. Điều đó cho thấy.... tụi nó trốn cha nó rồi.
Ây khoan... kì kì nha. Theo kinh nghiệm cày ngôn tình lâu năm thì trong cái tình huống này, đám du côn đó sẽ xông lên đánh cô. Sao giờ..... nó lại trốn vậy? Sai lắm luôn đó.
Mà thôi kệ đi. Nó trốn rồi thì càng tốt. Đỡ phải đánh nhau, lỡ cảnh sát phát hiện thì tiêu. Mà cũng tiếc ghê. Lâu rồi ko hoạt động, ngứa tay muốn chết.
Tên Hắc Duẫn đó.... giỏi. Rất biết cách dạy thuộc hạ. Đánh ko lại thì dọt, đừng bày đặt cậy mạnh mà ở lại đánh tới cùng. Hắn rất giống mình ở điểm này nha~. Nếu tên này ko phải nam chính thì mình có thể kết bạn với hắn a.
Nghĩ nghĩ một hồi, cô thở dài rồi chuẩn bị bước đi. Vừa đi ra khỏi hẻm tối đó thì đột nhiên.... cô khựng lại. Có cái gì đó.... ôm lấy chân cô.... Ma ák? Hay là cái thằng bị mình đánh xỉu?
Bình ổn lại trái tim " mềm yếu " của mình, cô quay người lại chầm chậm nhìn thử, thứ đang cố ôm chân cô là cái gì!?.
Vẻ mặt bây giờ của Lạc Y Băng rất ư là.... ba chấm. Bởi vì cô phát hiện, thứ sống chết ôm chân mình là.... một cô bé. Hình như là nhóc bị bọn du côn đó bắt nạt.
" Nữ hiệp, chị gái xinh đẹp, chị là nữ hiệp trừ gian diệt ác trong truyền thuyết đúng ko? Nam hiệp đâu rồi chị? " - Mắt cô bé đó sáng lên như sao nhìn chằm chằm vào cô hỏi.
Chớp chớp mắt.....
Thì ra là một con nghiện ngôn tình. Kiểu này là bệnh nặng lắm rồi. Giai đoạn cuối luôn đó. - Cô đen mặt nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook