Tiểu Long Nữ Bất Nữ
-
Chương 91
Em nhéo lại anh coi như huề
☆ ☆ ☆
Tiếp qua trung tuần tháng bảy, Tiếu Lang đã muốn có thể không tốn chút sức nào làm động tác gập bụng bật dậy, thế mà Tiếu mẹ vẫn cứ bắt cậu ở nhà nằm tiếp! (chẳng qua chỉ là bị cái bàn trà chọi trúng có cái, đâu phải bị tàn phế thiệt đâu, có cần tới vậy không a?!)
Tuy rằng nửa tháng này ăn ngủ thực sự rất thoải mái, cũng sẵn tiện ngủ bù luôn những lúc muốn ngủ nướng nhưng không thể khi còn ở trường, nhưng là chỉ ngủ cho đã thôi so với việc từ sáng tới chiều bị cho ăn đủ loại nào là canh xương heo, canh móng heo, canh thịt heo, sau đó lại tiếp tục ngủ là hoàn toàn khác biệt!
Tiếu Lang dùng tay nhéo nhéo mông của mình, cùng với phần mỡ bụng dư thừa, rõ ràng cảm giác da thịt trên người đều béo ra một vòng, nhìn vào chính mình trong gương, Tiếu Lang vẻ mặt đầy rối rắm, gương mặt lúc trước vốn dĩ hình trái xoan, bây giờ đã sắp sửa biến thành “Cố Thuần”!
Cứ tiếp tục như vậy, mình tuyệt đối sẽ biến thành một con nhợn…
Bình thường, Tiếu Lang chỉ vận động bằng cách cùng người nhà đi dạo, tản bộ một vòng quanh khu mình ở, hoặc là cùng mẹ đi siêu thị, nhưng là cũng không được phép đẩy xe, chỉ mỗi việc xách cái túi nhỏ thôi mà ba mẹ ai nấy đều khẩn trương cả lên.
Tiếu Lang ở nhà đến mức phát hoảng, tranh thủ thật lâu mới đạt được phép một mình ra ngoài một lần, thời hạn là trong ngày, thế là Tiếu Lang hưng phấn đến một đêm không ngủ (bình thường ngủ rất nhiều).
Nhắn tin cho Vương Mân hẹn trước gặp nhau tại trường học, thuận tiện ghé tham gia hoạt động của hội mô hình mà mình vắng mặt đã lâu… Qua hết mùa hè này, Tiếu Lang phải buộc lòng nói tạm biệt với đội mô hình mà mình đã sinh hoạt hơn một năm rưỡi.
Ngày hôm ấy, vừa bước ra khỏi nhà, Tiếu Lang cảm thấy giống như được phóng thích khỏi ngục giam, cả người thoải mái hẳn ra. Cậu cẩn thận vặn người làm động tác xoay lưng hai cái, gập người cúi xuống, duỗi thẳng tay ra sau rồi khom lưng sát xuống, lắc qua lắc lại hai ba lần, cảm giác không có gì đáng ngại nữa, liền thả lỏng tay chân bắt đầu chạy đi, nếu không chạy một lát, xương cốt toàn thân chắc cũng muốn rỉ sét luôn quá!
Chẳng qua chỉ mới chạy không tới một phút đồng hồ, vậy mà Tiếu Lang đã há mồm nặng nề thở dốc tựa như một tên béo bị ép chạy cật lực vậy…
Leo lên xe bus đến trường học, thấy Vương Mân vẫn còn chưa tới, mà trong tay lại không có di động để liên hệ, Tiếu Lang viết một tờ giấy nhỏ để lại ở phòng ký túc rồi một mình đi đến phòng của đội mô hình. Lúc này vẫn còn chưa đến thời gian hoạt động của hội, vậy mà lại thấy cửa phòng học mở toang. Tiếu Lang hơi ngạc nhiên, lấp ló đầu hướng vào trong nhìn, phát hiện thầy Trầm đang ở bên trong.
“Thầy Trầm!” Cậu hưng phấn gọi to.
Thầy Trầm xoay người lại, thấy Tiếu Lang, lập tức nhíu mày đáp lại “Thân thể đã tốt chưa? Sao sớm như vậy đã đến rồi?” Trước đó, là đích thân Tiếu Lang gọi điện thoại đến xin phép với thầy Trầm, thế nên đối với việc Tiếu Lang bị thương, thầy cũng biết rất rõ ràng.
“Xương cột sống bị nứt, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng ít nhất là năm mươi ngày, cả tháng nay không thấy em đến, sao bây giờ lại có mặt ở đây?” Thầy Trầm trách mắng, lôi Tiếu Lang vào ngồi trên ghế, bàn tay to rộng của thầy nhè nhẹ vuốt ve lưng Tiếu Lang “Bị thương ở đâu?” Mặc dù biểu tình đầy nghiêm khắc, nhưng cũng lộ ra khẩn trương cùng lo lắng rất rõ ràng.
Tiếu Lang có chút cảm động “Ở phía trên eo một chút, ừm… chính là chỗ đó, đã đỡ hơn hẳn rồi.” Vì muốn biểu hiện mình không sao cả, Tiếu Lang còn hắc hắc cười hai cái, đưa tay lên cao làm hai ba lần động tác xoay vai đẩy ngực, phần lưng cũng bị tác động đến, nhưng lại không cảm thấy đau chút nào.
Thầy Trầm đúng lúc ngăn cản hành vi của Tiếu Lang lại, biểu tình nghiêm túc, tùy tay cầm một chiếc máy bay làm bằng giấy bìa cứng, nói với Tiếu Lang “Em nhìn một chút, giả thiết đây là em.”
Tiếu Lang nghi hoặc nhìn chiếc máy bay trong tay thầy, không biết cái này là muốn nói cái gì, nhưng thấy vẻ mặt thầy Trầm nghiêm túc không chút biến đổi, dùng sức bẻ gãy một bên cánh của máy bay.
Tiếu Lang “…”
Thầy Trầm “Này cũng là gãy khung xương, đúng không?”
Tiếu Lang vẻ mặt quỷ dị.
“Chỗ gãy không phải là chỗ vốn dĩ liên tiếp bộ phận, cũng không phải khớp nối, mà là ở giữa bộ phận cánh máy bay, có phải không?” Thấy Tiếu Lang gật đầu, thầy Trầm liền đưa tay sang bên cạnh lấy một lọ hồ thủ công, tỉ mỉ bôi lên chỗ bị bẻ gẫy, sau đó cố định hai bộ phận tách rời dính vào nhau.
Dán lại rồi, máy bay thoạt nhìn so với lúc trước cũng không có gì khác biệt, dẫu có cũng chỉ là một chút dấu vết hình ziczac bất quy tắc ở chỗ đã gãy, chỉ cần lắp nó khớp vào nhau như cũ, qua một chút hồ kho rồi liền không có gì đáng ngại.
Thầy Trầm giơ cánh máy bay lên, thổi thổi chỗ dán hồ một chút, xem như thúc đẩy quá trình kết dính của hồ dán, sau đó mới dùng tay lắc lắc máy bay, nói “Đây là em bây giờ.” Nói xong, liền đảo cổ tay phóng máy bay ra ngoài.
Chiếc máy bay làm bằng giấy bìa cứng dựa theo tỉ lệ mà làm ra có thể bay một vòng lượn quanh phòng học của đội mô hình, máy bay khởi đầu khá vững vàng, nhưng trong quá trình lướt đi, đột nhiên phần cánh bị bẻ gãy lúc nãy thoáng rung lên một chút, lực quán tính biến mất, máy bay không thể chống lại được lực cản không khí bắt đầu rơi xuống, rớt xuống mặt đất vang lên một tiếng cạch hết sức rõ ràng, thầy Trầm ngồi ở trên ghế, không hề mảy may nhúc nhích, chỉ im lặng đưa mắt nhìn chiếc máy bay nằm trên mặt đất.
Mà cánh máy bay lúc nãy thoạt nhìn cứ ngỡ là đã được dán lại một cách hoàn hảo, lại bị đứt gãy trở lại trong quá trình máy bay va chạm với mặt đất… Thân máy bay bị phân làm hai, lẳng lặng nằm ở đằng kia, giống như muốn nói cho Tiếu Lang biết, nếu như bản thân cậu vẫn cứ không kềm được tính tình hiếu thắng của mình, chỉ cần vô tâm một chút đụng phải thứ gì, liền có thể dễ dàng bị thương ở vết thương cũ.
Lại nghĩ đến mấy hôm nay sau lưng đột nhiên có hơi đau nhức cùng với nóng nóng có chút tê dại, Tiếu Lang cả người rung lên, nghẹn lời.
Thầy Trầm vỗ vỗ bả vai Tiếu Lang, nói “Thời gian càng dài, chất dính càng cứng hơn, nhưng hồ dán không phải thứ vạn năng, đừng tưởng rằng đã dùng nó chỉnh sửa xong rồi liền có thể xem như hoàn toàn giống như lúc ban đầu, ngay chỗ từng bị đứt gãy quá sẽ vĩnh viễn trở thành điểm khiếm khuyết cùng nhược điểm của nó, mỗi một lần phóng lên, chúng ta đều sẽ lo lắng có khi nào nó sẽ xảy ra sự cố ở vị trí cũ không, biết chưa?”
Tiếu Lang “Dạ…”
Thầy Trầm lại nói tiếp “Cho nên bây giờ nhiệm vụ của em là phải cố gắng dưỡng thương, chịu trách nhiệm một chút với thân thể của mình, những vết thương về xương rất yếu ớt, đừng có mà giày vò nó nữa, em không chịu nổi lần thứ hai bị thương đâu.”
Tiếu Lang lập tức gật đầu không ngừng, không dám quá đắc ý mà quên nữa.
☆ ☆ ☆
Đến buổi chiều đội mô hình mới bắt đầu hoạt động, nên nhân lúc buổi sáng không có ai, thầy Trầm liền trực tiếp một đối một giúp Tiếu Lang phụ đạo, giảng cho cậu nghe một ít phương pháp chế tạo cùng nguyên lý chế tác máy bay chạy bằng động cơ điện, cũng để Tiếu Lang trực tiếp đích thân tham gia vào quá trình lắp ráp thực tiễn.
Tiếu Lang đưa ra ý tưởng muốn làm một cái máy bay cho Vương Mân, thầy Trầm nghe xong cảm thấy rất hứng thú, bất quá hai thiếu niên lúc này cũng sắp sửa bước vào năm học thứ ba, vẫn là khuyên bọn họ đặt chú ý tập trung ở việc học ở trước hết.
“Chờ đến lúc khóa phụ đạo bắt đầu, em nên dẹp việc lắp ráp mô hình sang một bên, cố gắng học thật tốt, đợi khi nào vào đại học rồi mới tiếp tục cũng không muộn.”
Tiếu Lang đang đùa nghịch mạch điều khiển máy bay, nói “Dạ, hồi thi cuối kỳ năm ngoái em không tham gia được, không biết trình độ thế nào nữa, ở không hơn một tháng, trong lòng cảm thấy không nỡ sao ấy.”
Thầy Trầm nói “Đừng vội, cố gắng dưỡng thân thể cho khỏe, mọi chuyện khác cứ từ từ, năm ba quan trọng nhất là tâm trạng, nếu như tâm trạng tốt, mọi thứ đều không thành vấn đề.”
Tiếu Lang đột nhiên nhớ đến, lúc trước hình như thầy Trầm cũng từng là học sinh của Hoa Hải, không khỏi có chút tò mò nói “Thầy ơi, năm ba của thầy khi đó là như thế nào a?”
Thầy Trầm cười cười nói “Cũng gần hai mươi năm rồi còn gì, thầy cũng không nhớ rõ ràng lắm nam ấy mình thi đại học thế nào…”
Tiếu Lang “A? Lâu như vậy sao? Thầy năm nay mấy tuổi rồi? Lớn tới vậy sao?”
“Lớn a,” Thầy Trầm cười nói “Năm nay thầy 34 tuổi.”
Tiếu Lang xòe ngón tay ra đếm đếm tính toán “Trên quyển tư liệu thuyết minh ghi rõ, đội mô hình của Hoa Hải có lịch sử 15 năm, nếu như vừa tốt nghiệp thầy liền trở về Hoa Hải, tức là 19 tuổi đã tốt nghiệp đại học sao?”
Oa nha! Đám trẻ bây giờ thông thường đều phải 18 tuổi mới được thi đại học, thầy Trầm cư nhiên 19 tuổi liền tốt nghiệp đại học!
“Hồi thời của thầy, chế độ giáo dục rất ngắn, tiểu học đa phần đều là nhảy lớp học, lúc thầy vào trung học chỉ mới 13 tuổi, 15 tuổi liền tham gia thi vào đại học…” thầy Trầm giải thích xong, lại nói “Vả lại lúc ấy, số người tham gia thi đại học cũng không nhiều lắm, cho nên rất dễ dàng có thể thi đậu.”
Cũng không sai, coi báo chí đều thấy người ta bảo là mấy năm gần đây, số lượng người đăng ký thi đại học có thể coi như cao nhất từ trước đến nay, bởi vì dân số bùng nổ, đến một thế hệ này của Tiếu Lang, cũng là thời điểm đồng trang lứa nhiều nhất.
“Năm ba thế nào thầy không nhớ rõ, nhưng chuyện sau khi tốt nghiệp thì ấn tượng khá sâu, năm đó thầy ở Viện công trình X của thủ đô học Vật lý, thời điểm ấy sinh viên học đại học khá là được người khác ngưỡng mộ, sau khi tốt nghiệp liền được trường học an bài công tác, thầy từng làm việc nửa năm trong một đơn vị của quốc gia, cảm thấy không thích hợp, mới trở về Hoa Hải.”
(Sau có lần Tiếu Lang cố ý đi thăm dò cái gì Viện công trình X, phát hiện độ khoảng năm 90, đa phần sinh viên từ đó ra đều thống nhất đến Đại học Kinh Hàng… Ông trời a, năm đó tốt nghiệp từ Viện công trình X ở lại đại học dạy cũng dư sức, vậy mà thầy Trầm lại trở về Hoa Hải, cái này cũng quá đại tài tiểu dụng đi!)
“Lúc vừa mới vào trường, đồng sự xung quanh hầu như đều là tốt nghiệp trường sư phạm loại nhỏ ở các tỉnh thành, thấy thầy đều hết sức cung kính…” thầy Trầm giống như vừa nghĩ ra chuyện gì đó thú vị, mặt mày cũng giãn ra “Có vài thầy cô còn lớn hơn cả thầy, vậy mà thấy thầy cũng đi theo gọi tiền bối, ha ha ha…”
Tiếu Lang nhìn thầy Trầm, vẻ ngoài của thầy thực sự không thấy già chút nào, thậm chí còn trẻ hơn so với những thầy cô cùng tuổi khác, không ít thầy giáo ở độ tuổi cỡ cỡ như thầy Trầm đều là một bộ đầu hói bụng phệ a… Bất quá, thầy Trầm khí chất vô cùng trầm ổn, nhất là những lúc làm việc thì ánh mắt hết sức chuyên chú, quả thực rất dễ làm người khác tin phục, càng đừng nói tới thầy lúc nào cũng đối đãi với người khác ôn hòa lễ độ, nói chuyện khiến người ta cảm giác thoải mái, nội mấy điểm này thôi, cũng đủ để người khác khâm phục rồi…
Tiếu Lang “Vậy còn thầy Viên? Nghe nói thầy ấy tốt nghiệp thạc sĩ, vậy tại sao thầy ấy lại đến Hoa Hải?”
Động tác trên tay thầy Trầm hơi khựng lại một chút, nói “Cậu ấy a, lúc trước cậu ấy từng là học sinh của thầy.”
Đúng ha, trên tư liệu cũng có viết thầy Viên vốn xuất thân từ đội mô hình.
“20 tuổi thầy trở về Hoa Hải, sáng lập đội mô hình, 21 tuổi gặp gỡ Viên Thần Duệ…” Viên Thần Duệ là tên của thầy Viên.
Trong phòng học, máy điều hòa im lặng nhả ra khí lạnh, ngoài cửa sổ văng vẳng tiếng ve kêu râm ran, trong hoàn cảnh một buổi sáng yên tĩnh nhàn nhã như vậy, một lời dẫn nho nhỏ, khiến cho thầy Trầm chợt nhớ đến rất nhiều chuyện lúc trước.
Lời nói của Tiéu Lang có thể xem như một chiếc chìa khóa, mở ra một chiếc hòm bí mật, bên trong ấy cất chứa những ký ức cũ kỹ phiếm vàng ố của năm tháng cùng bụi bặm thời gian, đẹp đẽ mà lại ấm áp.
“Cậu ấy là một đứa bé rất thông minh…” động tác trên tay thầy Trầm dần chậm lại, ngay cả ngữ điệu cũng hạ dần “Lúc ấy thầy vừa vào Hoa Hải không lâu, được phân dạy Vật lý cho ba lớp, trong số hết thảy những học sinh mà thầy dạy khi ấy, Viên Thần Duệ là đứa bé thông minh nhất, mỗi lần thi Vật lý, cậu ấy đều có thể đạt được điểm tuyệt đối.”
Cừ thật! Tiếu Lang trong lòng bắt đầu âm thầm sùng bái thầy Viên.
“Đứa bé kia học rất giỏi, nhưng cũng rất nghịch ngợm” thầy Trầm hơi gợn lên khóe miệng “Cậu ấy thường thường chạy đến phòng làm việc của thầy, hỏi một vài những vấn đề kỳ lạ cổ quái, có đôi khi bản thân cậu ấy rõ ràng hiểu được, nhưng lại giả vờ như không biết, bắt thầy phải dạy cậu ấy… Có lần, không biết cậu ấy từ nơi nào lôi ra một ít tài liệu về đề thi đại học Vật lý, chạy đến hỏi thầy làm như thế nào…”
Tiếu Lang quả thực không thể tưởng tượng nổi, vị thầy Viên nghiêm túc kia lại sẽ làm ra chuyện ngây thơ như thế…
“Bốn năm đại học của thầy chính là sống chung với những thứ ấy, loại đề mục ấy tất nhiên không làm khó được thầy.” Thầy Trầm nói xong, nhớ đến lúc ấy thấy mình có thể dễ dàng giải ra những đề mục ấy, trên vẻ mặt non nớt của Viên Thần Duệ hiện ra đủ loại biểu tình, kinh ngạc, khát khoa, cùng với ái mộ…
Ai, bây giờ không còn đáng yêu như hồi mới trước đây nữa rồi…
“Về sau, cậu ấy cũng vào đội mô hình của thầy, thầy cũng bắt đầu dạy cậu ấy bước đầu tiên làm mô hình, cũng giống như lúc trước thầy dạy em vậy.” Thầy Trầm mỉm cười nhìn Tiếu Lang.
Tiếu Lang chợt thốt lên hỏi “Vậy em lợi hại hơn hay thầy Viên lợi hại hơn a?” nói xong mới đột nhiên cảm thấy hình như mình có chút kiêu ngạo a, mặc dù thầy Trầm thường hay khen mình tiến bộ mau, có thiên phú, nhưng là nếu so sánh với thạc sĩ đại học Kinh Hàng như thầy Viên, vẫn là kém xa lắc xa lơ a…
Thầy Trầm nhìn Tiếu Lang đột nhiên đỏ mặt, buồn cười nói “Đều rất lợi hại a, em cũng rất thông minh.”
“Ồ…” May là thầy Trầm không nói cái gì đả kích mình, thầy Trầm thực sự tốt ghê, làm con trai thầy Trầm chắc chắn rất hạnh phúc a!
“Thầy, lúc mày thầy còn là giáo viên dạy thầy Viên ấy, vẫn còn là rất trẻ đúng không?” Thời điểm ấy, thầy Viên chắc chắn không phải xem thầy Trầm như là ba mình mà đối đãi, hẳn là xem như anh trai hay đại loại thế đi, Tiếu Lang thầm nghĩ.
Thầy Trầm nói “Ừ, lúc ấy thầy cỡ 21 đi, còn cậu ấy 16.”
“Chỉ kém có 5 tuổi a.” Tiếu Lang nói.
Vậy thầy Viên bây giờ mới 29 tuổi… A!? Vị trung niên đại thúc thoạt nhìn cũng ba mươi mấy tuổi kia vậy mà mới có 29 tuổi! 囧
Tiếu Lang nhìn kỹ mặt thầy Trầm, ngũ quan gương mặt thầy thực sự mà nói thì rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng là lúc thầy cười rộ lên, cả người giống như bừng nở một loại cảm giác ấm áp… Đối lập với thầy Viên nghiêm túc ít cười, lại liên hệ với một “Tiểu Viên nghịch ngợm” trong miệng thầy Trầm, nghĩ kiểu gì cũng có một loại cảm giác kỳ cục kẹo sao ấy…
Bất quá, hiện tại bằng cấp của thầy Viên đều cao hơn cả thầy Trầm, thế nên mới không làm những chuyện ngây thơ như vậy nữa…
Hai người đang trò chuyện, cửa phòng học khẽ vang lên thanh âm, Vương Mân đến.
☆ ☆ ☆
Vương Mân bước vào phòng học, lên tiếng chào thầy Trầm, tiếp theo bước đến đứng trước máy điều hòa, giơ cao hai tay để cho khí lạnh thổi vào mặt “Bên ngoài thật nóng.”
Có mặt người khác, Tiếu Lang cũng không dám trực tiếp nhào đến, thấy lưng áo thun bị mồ hôi tẩm ướt đẫm của Vương Mân, hỏi “Anh chạy tới hả?”
Vương Mân ừ một tiếng, nói “Từ ký túc xá chạy tới đây, sau đó lại chạy lên lầu.”
Tiếu Lang “…” Từ ký túc xá đến khu thông tin khoảng cách đại khái hơn một ngàn mét, dưới ánh mặt trời gay gắt chói chang vậy mà chỉ dùng năm phút để chạy tới, thảo nào vừa vào đã chạy đi hứng gió…
Thầy Trầm đưa cho Vương Mân một cái khăn ướt, nói “Lau mồ hôi trước, đợi khô rồi mới hứng gió tiếp.”
“Vâng, cảm ơn thầy.” Vương Mân lấy khăn lau mồ hôi xong, mới bước đến cạnh Tiếu Lang.
Trên mặt thiếu niên nho nhỏ vẫn còn đọng lại một mạt nhiễm hồng do phơi nắng, mái tóc cũng có hơi ươn ướt, Vương Mân đánh giá Tiếu Lang từ đầu tới chân một phen, cho ra kết luận “Em béo lên.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân nhe răng cười một cái, khiến Tiếu Lang nhét lời muốn nói trở lại vào bụng, dùng khăn mặt xoa xoa tay mình, rồi mới duỗi sang nâng cằm Tiếu Lang lên, tay hơi dùng sức, dễ dàng kéo ra một tầng thịt, Vương Mân cười nói “Cằm đều biến thành hai lớp a, em ăn da heo nhiều lắm sao.”
Tiếu Lang hất tay Vươgn Mân ra, nhe răng muốn cắn người.
Vương Mân nói “Cún béo.”
Tiếu Lang đang muốn phản bác lại, Vương Mân đột nhiên bước sát lại, đưa tay xoa xoa lưng Tiếu Lang, hỏi “Khỏi hẳn chưa?”
Mùi vị mồ hôi độc hữu của mùa hè tản ra từ thân thể trẻ tuổi, nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy chán ghét, thậm chí có trong một nháy mắt, Tiếu Lang cảm thấy chuếnh choáng, cậu đưa tay đẩy Vương Mân ra xa một chút, nói “Coi như khỏi rồi, nhưng vẫn còn chưa lành hẳn.”
Thầy Trầm ở bên cạnh bổ sung nói “Trong vòng nửa năm tốt nhất không được làm những vận động quá mức kịch liệt, nhất là có liên quan đến eo và lưng, nếu để vết thương trở thành mãn tính về sau thể nào cũng khiến hai đứa (?) phải mệt cho xem.” (…)
Tiếu Lang không nghe ra được có gì kỳ lạ trong lời này, nhưng ngược lại Vương Mân lại như có chút hiểu chút không híp mắt lại trầm tư, qua cỡ nửa phút, mới như bừng tỉnh đại ngộ liếc về phía thầy Trầm, thầy Trầm lúc này xoay lưng về phía bọn họ, ở một góc khác trong phòng loay hoay thu thập cái gì đó.
Vương Mân có chút bạo gan, cầm lấy tay Tiếu Lang, nhỏ giọng hỏi “Nhớ anh không?”
Tiếu Lang cũng hành động y hệt Vương Mân — lén nhìn thầy Trầm một cái, thấy thầy không chú ý tới bọn họ, liền kề sát lại cắn cắn vành tai Vương Mân, nói “Nhớ, còn anh?”
Vương Mân vòng tay ôm lấy thắt lưng Tiếu Lang, ngón tay nhéo nhéo hai cái, ánh mắt lấp lánh “Nhớ em.”
Tiếu Lang trái tim tê rần lên, loại cảm giác đang ở sau lưng thầy giáo “vụng trộm yêu đương” khiến cho toàn thân cậu đều trở nên vô cùng mẫn cảm, trên lưng bị nhéo hai cái khiến Tiếu Lang suýt nữa nhịn không được mà kêu lên.
Cậu đưa tay chụp lấy tay Vươgn Mân, dùng ánh mắt ngụ ý bảo người nào đó đừng làm càn, Vương Mân lại đảo tay kéo tay Tiếu Lang qua đặt trên eo của mình, nói “Em nhéo lại anh coi như huề.”
Hai người thì thà thì thầm không biết nói với nhau những gì, thầy Trầm đứng ở một góc phòng học, trước mặt là thùng đựng tạp chí, thầy đưa tay lấy từng quyển từng quyển tạp chí mô hình từ trong thùng ra, xếp lại thành chồng, sau đó bất đắc dĩ từng quyển từng quyển bỏ lại vào thùng (tiêu thời gian)…
Hai cái tên nhóc quỷ không biết chừng biết mực này, coi thầy giáo như không khí sao?
☆ ☆ ☆
Tiếp qua trung tuần tháng bảy, Tiếu Lang đã muốn có thể không tốn chút sức nào làm động tác gập bụng bật dậy, thế mà Tiếu mẹ vẫn cứ bắt cậu ở nhà nằm tiếp! (chẳng qua chỉ là bị cái bàn trà chọi trúng có cái, đâu phải bị tàn phế thiệt đâu, có cần tới vậy không a?!)
Tuy rằng nửa tháng này ăn ngủ thực sự rất thoải mái, cũng sẵn tiện ngủ bù luôn những lúc muốn ngủ nướng nhưng không thể khi còn ở trường, nhưng là chỉ ngủ cho đã thôi so với việc từ sáng tới chiều bị cho ăn đủ loại nào là canh xương heo, canh móng heo, canh thịt heo, sau đó lại tiếp tục ngủ là hoàn toàn khác biệt!
Tiếu Lang dùng tay nhéo nhéo mông của mình, cùng với phần mỡ bụng dư thừa, rõ ràng cảm giác da thịt trên người đều béo ra một vòng, nhìn vào chính mình trong gương, Tiếu Lang vẻ mặt đầy rối rắm, gương mặt lúc trước vốn dĩ hình trái xoan, bây giờ đã sắp sửa biến thành “Cố Thuần”!
Cứ tiếp tục như vậy, mình tuyệt đối sẽ biến thành một con nhợn…
Bình thường, Tiếu Lang chỉ vận động bằng cách cùng người nhà đi dạo, tản bộ một vòng quanh khu mình ở, hoặc là cùng mẹ đi siêu thị, nhưng là cũng không được phép đẩy xe, chỉ mỗi việc xách cái túi nhỏ thôi mà ba mẹ ai nấy đều khẩn trương cả lên.
Tiếu Lang ở nhà đến mức phát hoảng, tranh thủ thật lâu mới đạt được phép một mình ra ngoài một lần, thời hạn là trong ngày, thế là Tiếu Lang hưng phấn đến một đêm không ngủ (bình thường ngủ rất nhiều).
Nhắn tin cho Vương Mân hẹn trước gặp nhau tại trường học, thuận tiện ghé tham gia hoạt động của hội mô hình mà mình vắng mặt đã lâu… Qua hết mùa hè này, Tiếu Lang phải buộc lòng nói tạm biệt với đội mô hình mà mình đã sinh hoạt hơn một năm rưỡi.
Ngày hôm ấy, vừa bước ra khỏi nhà, Tiếu Lang cảm thấy giống như được phóng thích khỏi ngục giam, cả người thoải mái hẳn ra. Cậu cẩn thận vặn người làm động tác xoay lưng hai cái, gập người cúi xuống, duỗi thẳng tay ra sau rồi khom lưng sát xuống, lắc qua lắc lại hai ba lần, cảm giác không có gì đáng ngại nữa, liền thả lỏng tay chân bắt đầu chạy đi, nếu không chạy một lát, xương cốt toàn thân chắc cũng muốn rỉ sét luôn quá!
Chẳng qua chỉ mới chạy không tới một phút đồng hồ, vậy mà Tiếu Lang đã há mồm nặng nề thở dốc tựa như một tên béo bị ép chạy cật lực vậy…
Leo lên xe bus đến trường học, thấy Vương Mân vẫn còn chưa tới, mà trong tay lại không có di động để liên hệ, Tiếu Lang viết một tờ giấy nhỏ để lại ở phòng ký túc rồi một mình đi đến phòng của đội mô hình. Lúc này vẫn còn chưa đến thời gian hoạt động của hội, vậy mà lại thấy cửa phòng học mở toang. Tiếu Lang hơi ngạc nhiên, lấp ló đầu hướng vào trong nhìn, phát hiện thầy Trầm đang ở bên trong.
“Thầy Trầm!” Cậu hưng phấn gọi to.
Thầy Trầm xoay người lại, thấy Tiếu Lang, lập tức nhíu mày đáp lại “Thân thể đã tốt chưa? Sao sớm như vậy đã đến rồi?” Trước đó, là đích thân Tiếu Lang gọi điện thoại đến xin phép với thầy Trầm, thế nên đối với việc Tiếu Lang bị thương, thầy cũng biết rất rõ ràng.
“Xương cột sống bị nứt, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng ít nhất là năm mươi ngày, cả tháng nay không thấy em đến, sao bây giờ lại có mặt ở đây?” Thầy Trầm trách mắng, lôi Tiếu Lang vào ngồi trên ghế, bàn tay to rộng của thầy nhè nhẹ vuốt ve lưng Tiếu Lang “Bị thương ở đâu?” Mặc dù biểu tình đầy nghiêm khắc, nhưng cũng lộ ra khẩn trương cùng lo lắng rất rõ ràng.
Tiếu Lang có chút cảm động “Ở phía trên eo một chút, ừm… chính là chỗ đó, đã đỡ hơn hẳn rồi.” Vì muốn biểu hiện mình không sao cả, Tiếu Lang còn hắc hắc cười hai cái, đưa tay lên cao làm hai ba lần động tác xoay vai đẩy ngực, phần lưng cũng bị tác động đến, nhưng lại không cảm thấy đau chút nào.
Thầy Trầm đúng lúc ngăn cản hành vi của Tiếu Lang lại, biểu tình nghiêm túc, tùy tay cầm một chiếc máy bay làm bằng giấy bìa cứng, nói với Tiếu Lang “Em nhìn một chút, giả thiết đây là em.”
Tiếu Lang nghi hoặc nhìn chiếc máy bay trong tay thầy, không biết cái này là muốn nói cái gì, nhưng thấy vẻ mặt thầy Trầm nghiêm túc không chút biến đổi, dùng sức bẻ gãy một bên cánh của máy bay.
Tiếu Lang “…”
Thầy Trầm “Này cũng là gãy khung xương, đúng không?”
Tiếu Lang vẻ mặt quỷ dị.
“Chỗ gãy không phải là chỗ vốn dĩ liên tiếp bộ phận, cũng không phải khớp nối, mà là ở giữa bộ phận cánh máy bay, có phải không?” Thấy Tiếu Lang gật đầu, thầy Trầm liền đưa tay sang bên cạnh lấy một lọ hồ thủ công, tỉ mỉ bôi lên chỗ bị bẻ gẫy, sau đó cố định hai bộ phận tách rời dính vào nhau.
Dán lại rồi, máy bay thoạt nhìn so với lúc trước cũng không có gì khác biệt, dẫu có cũng chỉ là một chút dấu vết hình ziczac bất quy tắc ở chỗ đã gãy, chỉ cần lắp nó khớp vào nhau như cũ, qua một chút hồ kho rồi liền không có gì đáng ngại.
Thầy Trầm giơ cánh máy bay lên, thổi thổi chỗ dán hồ một chút, xem như thúc đẩy quá trình kết dính của hồ dán, sau đó mới dùng tay lắc lắc máy bay, nói “Đây là em bây giờ.” Nói xong, liền đảo cổ tay phóng máy bay ra ngoài.
Chiếc máy bay làm bằng giấy bìa cứng dựa theo tỉ lệ mà làm ra có thể bay một vòng lượn quanh phòng học của đội mô hình, máy bay khởi đầu khá vững vàng, nhưng trong quá trình lướt đi, đột nhiên phần cánh bị bẻ gãy lúc nãy thoáng rung lên một chút, lực quán tính biến mất, máy bay không thể chống lại được lực cản không khí bắt đầu rơi xuống, rớt xuống mặt đất vang lên một tiếng cạch hết sức rõ ràng, thầy Trầm ngồi ở trên ghế, không hề mảy may nhúc nhích, chỉ im lặng đưa mắt nhìn chiếc máy bay nằm trên mặt đất.
Mà cánh máy bay lúc nãy thoạt nhìn cứ ngỡ là đã được dán lại một cách hoàn hảo, lại bị đứt gãy trở lại trong quá trình máy bay va chạm với mặt đất… Thân máy bay bị phân làm hai, lẳng lặng nằm ở đằng kia, giống như muốn nói cho Tiếu Lang biết, nếu như bản thân cậu vẫn cứ không kềm được tính tình hiếu thắng của mình, chỉ cần vô tâm một chút đụng phải thứ gì, liền có thể dễ dàng bị thương ở vết thương cũ.
Lại nghĩ đến mấy hôm nay sau lưng đột nhiên có hơi đau nhức cùng với nóng nóng có chút tê dại, Tiếu Lang cả người rung lên, nghẹn lời.
Thầy Trầm vỗ vỗ bả vai Tiếu Lang, nói “Thời gian càng dài, chất dính càng cứng hơn, nhưng hồ dán không phải thứ vạn năng, đừng tưởng rằng đã dùng nó chỉnh sửa xong rồi liền có thể xem như hoàn toàn giống như lúc ban đầu, ngay chỗ từng bị đứt gãy quá sẽ vĩnh viễn trở thành điểm khiếm khuyết cùng nhược điểm của nó, mỗi một lần phóng lên, chúng ta đều sẽ lo lắng có khi nào nó sẽ xảy ra sự cố ở vị trí cũ không, biết chưa?”
Tiếu Lang “Dạ…”
Thầy Trầm lại nói tiếp “Cho nên bây giờ nhiệm vụ của em là phải cố gắng dưỡng thương, chịu trách nhiệm một chút với thân thể của mình, những vết thương về xương rất yếu ớt, đừng có mà giày vò nó nữa, em không chịu nổi lần thứ hai bị thương đâu.”
Tiếu Lang lập tức gật đầu không ngừng, không dám quá đắc ý mà quên nữa.
☆ ☆ ☆
Đến buổi chiều đội mô hình mới bắt đầu hoạt động, nên nhân lúc buổi sáng không có ai, thầy Trầm liền trực tiếp một đối một giúp Tiếu Lang phụ đạo, giảng cho cậu nghe một ít phương pháp chế tạo cùng nguyên lý chế tác máy bay chạy bằng động cơ điện, cũng để Tiếu Lang trực tiếp đích thân tham gia vào quá trình lắp ráp thực tiễn.
Tiếu Lang đưa ra ý tưởng muốn làm một cái máy bay cho Vương Mân, thầy Trầm nghe xong cảm thấy rất hứng thú, bất quá hai thiếu niên lúc này cũng sắp sửa bước vào năm học thứ ba, vẫn là khuyên bọn họ đặt chú ý tập trung ở việc học ở trước hết.
“Chờ đến lúc khóa phụ đạo bắt đầu, em nên dẹp việc lắp ráp mô hình sang một bên, cố gắng học thật tốt, đợi khi nào vào đại học rồi mới tiếp tục cũng không muộn.”
Tiếu Lang đang đùa nghịch mạch điều khiển máy bay, nói “Dạ, hồi thi cuối kỳ năm ngoái em không tham gia được, không biết trình độ thế nào nữa, ở không hơn một tháng, trong lòng cảm thấy không nỡ sao ấy.”
Thầy Trầm nói “Đừng vội, cố gắng dưỡng thân thể cho khỏe, mọi chuyện khác cứ từ từ, năm ba quan trọng nhất là tâm trạng, nếu như tâm trạng tốt, mọi thứ đều không thành vấn đề.”
Tiếu Lang đột nhiên nhớ đến, lúc trước hình như thầy Trầm cũng từng là học sinh của Hoa Hải, không khỏi có chút tò mò nói “Thầy ơi, năm ba của thầy khi đó là như thế nào a?”
Thầy Trầm cười cười nói “Cũng gần hai mươi năm rồi còn gì, thầy cũng không nhớ rõ ràng lắm nam ấy mình thi đại học thế nào…”
Tiếu Lang “A? Lâu như vậy sao? Thầy năm nay mấy tuổi rồi? Lớn tới vậy sao?”
“Lớn a,” Thầy Trầm cười nói “Năm nay thầy 34 tuổi.”
Tiếu Lang xòe ngón tay ra đếm đếm tính toán “Trên quyển tư liệu thuyết minh ghi rõ, đội mô hình của Hoa Hải có lịch sử 15 năm, nếu như vừa tốt nghiệp thầy liền trở về Hoa Hải, tức là 19 tuổi đã tốt nghiệp đại học sao?”
Oa nha! Đám trẻ bây giờ thông thường đều phải 18 tuổi mới được thi đại học, thầy Trầm cư nhiên 19 tuổi liền tốt nghiệp đại học!
“Hồi thời của thầy, chế độ giáo dục rất ngắn, tiểu học đa phần đều là nhảy lớp học, lúc thầy vào trung học chỉ mới 13 tuổi, 15 tuổi liền tham gia thi vào đại học…” thầy Trầm giải thích xong, lại nói “Vả lại lúc ấy, số người tham gia thi đại học cũng không nhiều lắm, cho nên rất dễ dàng có thể thi đậu.”
Cũng không sai, coi báo chí đều thấy người ta bảo là mấy năm gần đây, số lượng người đăng ký thi đại học có thể coi như cao nhất từ trước đến nay, bởi vì dân số bùng nổ, đến một thế hệ này của Tiếu Lang, cũng là thời điểm đồng trang lứa nhiều nhất.
“Năm ba thế nào thầy không nhớ rõ, nhưng chuyện sau khi tốt nghiệp thì ấn tượng khá sâu, năm đó thầy ở Viện công trình X của thủ đô học Vật lý, thời điểm ấy sinh viên học đại học khá là được người khác ngưỡng mộ, sau khi tốt nghiệp liền được trường học an bài công tác, thầy từng làm việc nửa năm trong một đơn vị của quốc gia, cảm thấy không thích hợp, mới trở về Hoa Hải.”
(Sau có lần Tiếu Lang cố ý đi thăm dò cái gì Viện công trình X, phát hiện độ khoảng năm 90, đa phần sinh viên từ đó ra đều thống nhất đến Đại học Kinh Hàng… Ông trời a, năm đó tốt nghiệp từ Viện công trình X ở lại đại học dạy cũng dư sức, vậy mà thầy Trầm lại trở về Hoa Hải, cái này cũng quá đại tài tiểu dụng đi!)
“Lúc vừa mới vào trường, đồng sự xung quanh hầu như đều là tốt nghiệp trường sư phạm loại nhỏ ở các tỉnh thành, thấy thầy đều hết sức cung kính…” thầy Trầm giống như vừa nghĩ ra chuyện gì đó thú vị, mặt mày cũng giãn ra “Có vài thầy cô còn lớn hơn cả thầy, vậy mà thấy thầy cũng đi theo gọi tiền bối, ha ha ha…”
Tiếu Lang nhìn thầy Trầm, vẻ ngoài của thầy thực sự không thấy già chút nào, thậm chí còn trẻ hơn so với những thầy cô cùng tuổi khác, không ít thầy giáo ở độ tuổi cỡ cỡ như thầy Trầm đều là một bộ đầu hói bụng phệ a… Bất quá, thầy Trầm khí chất vô cùng trầm ổn, nhất là những lúc làm việc thì ánh mắt hết sức chuyên chú, quả thực rất dễ làm người khác tin phục, càng đừng nói tới thầy lúc nào cũng đối đãi với người khác ôn hòa lễ độ, nói chuyện khiến người ta cảm giác thoải mái, nội mấy điểm này thôi, cũng đủ để người khác khâm phục rồi…
Tiếu Lang “Vậy còn thầy Viên? Nghe nói thầy ấy tốt nghiệp thạc sĩ, vậy tại sao thầy ấy lại đến Hoa Hải?”
Động tác trên tay thầy Trầm hơi khựng lại một chút, nói “Cậu ấy a, lúc trước cậu ấy từng là học sinh của thầy.”
Đúng ha, trên tư liệu cũng có viết thầy Viên vốn xuất thân từ đội mô hình.
“20 tuổi thầy trở về Hoa Hải, sáng lập đội mô hình, 21 tuổi gặp gỡ Viên Thần Duệ…” Viên Thần Duệ là tên của thầy Viên.
Trong phòng học, máy điều hòa im lặng nhả ra khí lạnh, ngoài cửa sổ văng vẳng tiếng ve kêu râm ran, trong hoàn cảnh một buổi sáng yên tĩnh nhàn nhã như vậy, một lời dẫn nho nhỏ, khiến cho thầy Trầm chợt nhớ đến rất nhiều chuyện lúc trước.
Lời nói của Tiéu Lang có thể xem như một chiếc chìa khóa, mở ra một chiếc hòm bí mật, bên trong ấy cất chứa những ký ức cũ kỹ phiếm vàng ố của năm tháng cùng bụi bặm thời gian, đẹp đẽ mà lại ấm áp.
“Cậu ấy là một đứa bé rất thông minh…” động tác trên tay thầy Trầm dần chậm lại, ngay cả ngữ điệu cũng hạ dần “Lúc ấy thầy vừa vào Hoa Hải không lâu, được phân dạy Vật lý cho ba lớp, trong số hết thảy những học sinh mà thầy dạy khi ấy, Viên Thần Duệ là đứa bé thông minh nhất, mỗi lần thi Vật lý, cậu ấy đều có thể đạt được điểm tuyệt đối.”
Cừ thật! Tiếu Lang trong lòng bắt đầu âm thầm sùng bái thầy Viên.
“Đứa bé kia học rất giỏi, nhưng cũng rất nghịch ngợm” thầy Trầm hơi gợn lên khóe miệng “Cậu ấy thường thường chạy đến phòng làm việc của thầy, hỏi một vài những vấn đề kỳ lạ cổ quái, có đôi khi bản thân cậu ấy rõ ràng hiểu được, nhưng lại giả vờ như không biết, bắt thầy phải dạy cậu ấy… Có lần, không biết cậu ấy từ nơi nào lôi ra một ít tài liệu về đề thi đại học Vật lý, chạy đến hỏi thầy làm như thế nào…”
Tiếu Lang quả thực không thể tưởng tượng nổi, vị thầy Viên nghiêm túc kia lại sẽ làm ra chuyện ngây thơ như thế…
“Bốn năm đại học của thầy chính là sống chung với những thứ ấy, loại đề mục ấy tất nhiên không làm khó được thầy.” Thầy Trầm nói xong, nhớ đến lúc ấy thấy mình có thể dễ dàng giải ra những đề mục ấy, trên vẻ mặt non nớt của Viên Thần Duệ hiện ra đủ loại biểu tình, kinh ngạc, khát khoa, cùng với ái mộ…
Ai, bây giờ không còn đáng yêu như hồi mới trước đây nữa rồi…
“Về sau, cậu ấy cũng vào đội mô hình của thầy, thầy cũng bắt đầu dạy cậu ấy bước đầu tiên làm mô hình, cũng giống như lúc trước thầy dạy em vậy.” Thầy Trầm mỉm cười nhìn Tiếu Lang.
Tiếu Lang chợt thốt lên hỏi “Vậy em lợi hại hơn hay thầy Viên lợi hại hơn a?” nói xong mới đột nhiên cảm thấy hình như mình có chút kiêu ngạo a, mặc dù thầy Trầm thường hay khen mình tiến bộ mau, có thiên phú, nhưng là nếu so sánh với thạc sĩ đại học Kinh Hàng như thầy Viên, vẫn là kém xa lắc xa lơ a…
Thầy Trầm nhìn Tiếu Lang đột nhiên đỏ mặt, buồn cười nói “Đều rất lợi hại a, em cũng rất thông minh.”
“Ồ…” May là thầy Trầm không nói cái gì đả kích mình, thầy Trầm thực sự tốt ghê, làm con trai thầy Trầm chắc chắn rất hạnh phúc a!
“Thầy, lúc mày thầy còn là giáo viên dạy thầy Viên ấy, vẫn còn là rất trẻ đúng không?” Thời điểm ấy, thầy Viên chắc chắn không phải xem thầy Trầm như là ba mình mà đối đãi, hẳn là xem như anh trai hay đại loại thế đi, Tiếu Lang thầm nghĩ.
Thầy Trầm nói “Ừ, lúc ấy thầy cỡ 21 đi, còn cậu ấy 16.”
“Chỉ kém có 5 tuổi a.” Tiếu Lang nói.
Vậy thầy Viên bây giờ mới 29 tuổi… A!? Vị trung niên đại thúc thoạt nhìn cũng ba mươi mấy tuổi kia vậy mà mới có 29 tuổi! 囧
Tiếu Lang nhìn kỹ mặt thầy Trầm, ngũ quan gương mặt thầy thực sự mà nói thì rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng là lúc thầy cười rộ lên, cả người giống như bừng nở một loại cảm giác ấm áp… Đối lập với thầy Viên nghiêm túc ít cười, lại liên hệ với một “Tiểu Viên nghịch ngợm” trong miệng thầy Trầm, nghĩ kiểu gì cũng có một loại cảm giác kỳ cục kẹo sao ấy…
Bất quá, hiện tại bằng cấp của thầy Viên đều cao hơn cả thầy Trầm, thế nên mới không làm những chuyện ngây thơ như vậy nữa…
Hai người đang trò chuyện, cửa phòng học khẽ vang lên thanh âm, Vương Mân đến.
☆ ☆ ☆
Vương Mân bước vào phòng học, lên tiếng chào thầy Trầm, tiếp theo bước đến đứng trước máy điều hòa, giơ cao hai tay để cho khí lạnh thổi vào mặt “Bên ngoài thật nóng.”
Có mặt người khác, Tiếu Lang cũng không dám trực tiếp nhào đến, thấy lưng áo thun bị mồ hôi tẩm ướt đẫm của Vương Mân, hỏi “Anh chạy tới hả?”
Vương Mân ừ một tiếng, nói “Từ ký túc xá chạy tới đây, sau đó lại chạy lên lầu.”
Tiếu Lang “…” Từ ký túc xá đến khu thông tin khoảng cách đại khái hơn một ngàn mét, dưới ánh mặt trời gay gắt chói chang vậy mà chỉ dùng năm phút để chạy tới, thảo nào vừa vào đã chạy đi hứng gió…
Thầy Trầm đưa cho Vương Mân một cái khăn ướt, nói “Lau mồ hôi trước, đợi khô rồi mới hứng gió tiếp.”
“Vâng, cảm ơn thầy.” Vương Mân lấy khăn lau mồ hôi xong, mới bước đến cạnh Tiếu Lang.
Trên mặt thiếu niên nho nhỏ vẫn còn đọng lại một mạt nhiễm hồng do phơi nắng, mái tóc cũng có hơi ươn ướt, Vương Mân đánh giá Tiếu Lang từ đầu tới chân một phen, cho ra kết luận “Em béo lên.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân nhe răng cười một cái, khiến Tiếu Lang nhét lời muốn nói trở lại vào bụng, dùng khăn mặt xoa xoa tay mình, rồi mới duỗi sang nâng cằm Tiếu Lang lên, tay hơi dùng sức, dễ dàng kéo ra một tầng thịt, Vương Mân cười nói “Cằm đều biến thành hai lớp a, em ăn da heo nhiều lắm sao.”
Tiếu Lang hất tay Vươgn Mân ra, nhe răng muốn cắn người.
Vương Mân nói “Cún béo.”
Tiếu Lang đang muốn phản bác lại, Vương Mân đột nhiên bước sát lại, đưa tay xoa xoa lưng Tiếu Lang, hỏi “Khỏi hẳn chưa?”
Mùi vị mồ hôi độc hữu của mùa hè tản ra từ thân thể trẻ tuổi, nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy chán ghét, thậm chí có trong một nháy mắt, Tiếu Lang cảm thấy chuếnh choáng, cậu đưa tay đẩy Vương Mân ra xa một chút, nói “Coi như khỏi rồi, nhưng vẫn còn chưa lành hẳn.”
Thầy Trầm ở bên cạnh bổ sung nói “Trong vòng nửa năm tốt nhất không được làm những vận động quá mức kịch liệt, nhất là có liên quan đến eo và lưng, nếu để vết thương trở thành mãn tính về sau thể nào cũng khiến hai đứa (?) phải mệt cho xem.” (…)
Tiếu Lang không nghe ra được có gì kỳ lạ trong lời này, nhưng ngược lại Vương Mân lại như có chút hiểu chút không híp mắt lại trầm tư, qua cỡ nửa phút, mới như bừng tỉnh đại ngộ liếc về phía thầy Trầm, thầy Trầm lúc này xoay lưng về phía bọn họ, ở một góc khác trong phòng loay hoay thu thập cái gì đó.
Vương Mân có chút bạo gan, cầm lấy tay Tiếu Lang, nhỏ giọng hỏi “Nhớ anh không?”
Tiếu Lang cũng hành động y hệt Vương Mân — lén nhìn thầy Trầm một cái, thấy thầy không chú ý tới bọn họ, liền kề sát lại cắn cắn vành tai Vương Mân, nói “Nhớ, còn anh?”
Vương Mân vòng tay ôm lấy thắt lưng Tiếu Lang, ngón tay nhéo nhéo hai cái, ánh mắt lấp lánh “Nhớ em.”
Tiếu Lang trái tim tê rần lên, loại cảm giác đang ở sau lưng thầy giáo “vụng trộm yêu đương” khiến cho toàn thân cậu đều trở nên vô cùng mẫn cảm, trên lưng bị nhéo hai cái khiến Tiếu Lang suýt nữa nhịn không được mà kêu lên.
Cậu đưa tay chụp lấy tay Vươgn Mân, dùng ánh mắt ngụ ý bảo người nào đó đừng làm càn, Vương Mân lại đảo tay kéo tay Tiếu Lang qua đặt trên eo của mình, nói “Em nhéo lại anh coi như huề.”
Hai người thì thà thì thầm không biết nói với nhau những gì, thầy Trầm đứng ở một góc phòng học, trước mặt là thùng đựng tạp chí, thầy đưa tay lấy từng quyển từng quyển tạp chí mô hình từ trong thùng ra, xếp lại thành chồng, sau đó bất đắc dĩ từng quyển từng quyển bỏ lại vào thùng (tiêu thời gian)…
Hai cái tên nhóc quỷ không biết chừng biết mực này, coi thầy giáo như không khí sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook