Tiểu Long Nữ Bất Nữ
-
Chương 52
Đừng để những người khác chạm vào em
☆ ☆ ☆
Những năm nhất xanh miết đầy ngây thơ đã trở thành của quá khứ, địa ngục luyện thi năm ba vẫn chưa đến gần, tại độ tuổi vẫn còn đầy xấu hổ lại vẫn chưa thành thục tâm trí, bạn có từng một lần ảo tưởng quá bản thân mình trở thành người như thế nào không?
Ví dụ như từng một lúc nào đó, bản thân vô cùng coi trọng một thứ gì đó đặc biệt của riêng một bạn học bên cạnh mình, đó là thứ mà bạn chưa từng đạt được, bạn có từng hi vọng ngày nào đó mình cũng sẽ trở thành người với thứ đặc biệt kia chưa?
Tựa như những người tính cách nội hướng, trầm mặc lại ít lời sẽ ngưỡng mộ tính cách khéo léo cùng với lối xử thế khôn ngoan của Cố Thuần, những người trong lòng ngấm ngầm liều mạng học tập, bên ngoài lại đầy hư vinh sẽ hâm mộ tính cách thẳng thắn lại có gì nói nấy của Nhạc Bách Kiêu, những người luôn luôn ưu tư quá độ sẽ hâm mộ tính tình vô tư vô lự lúc nào cũng vui vẻ như Tiếu Lang…
Những thành viên của C1 năm hai, thông qua một năm sớm chiều gặp nhau, bắt đầu dần có một loại hiểu biết sâu nhập hơn đối với tính cách của những người bạn bên cạnh mình.
Vứt đi những ngượng ngùng cùng cố ý che lấp giấu diếm, còn lại có chăng chỉ là thản nhiên cùng tùy tiện phóng khoáng.
Năm học mới, hết thảy đều trở nên mới, thời khóa biểu mới, những tri thức mới, những kế hoạch mới, dường như mang theo ý nghĩa nào đó phía sau hết thảy, là một chính mình hoàn toàn mới… Dục vọng muốn thay đổi cùng với tò mò hướng về phía các tân sinh mới tới của mọi người, ở năm học mới, bắt đầu nảy mầm.
Tỷ dụ như Tiếu Lang, chưa gì liền ảo tưởng bản thân trong năm học mới có thể thi được hạng nhất toàn khối, chiều cao nhảy vọt lên một mét tám, tính cách được một phen biến đổi hoàn toàn một trăm tám mươi độ, trở nên bình tĩnh ung dung lại thành thục cơ trí như Vương Mân vậy.
Đương nhiên, với những ảo tưởng này, chúng ta nên xem nhẹ một chút mặt kết quả của nó, tỷ như nói nhiệt tình của Tiếu Lang muốn nếm thử thay đổi chính mình, nhiều nhất chỉ có thể duy trì ba ngày, ở ngày thứ tư bắt đầu, liền bị đánh một phát trở lại nguyên hình, tiếp tục khờ muốn chết ngốc đến bạo, nhị đến vô tâm vô phế.
☆ ☆ ☆
Tối hôm Tiếu Lang bị đánh trở về nguyên hình, cậu chàng nằm chèm bẹp trên giường ngửa mặt hỏi Vương Mân “Anh, tại sao anh làm cái gì cũng có trật tự đường hoàng như vậy?”
“Quen vậy rồi.” Vương Mân vừa xem tiểu thuyết, vừa dành ra một chút tâm trí câu có câu không cùng Tiếu Lang tán gẫu.
Tiếu Lang “Từ nhỏ tới lớn đều như vậy sao?”
Vương Mân “Ừ, hồi nhỏ chuyện cần làm tương đối nhiều, nếu không sắp xếp cho tốt liền làm không xong, làm không xong thì không thể ngủ.”
Tiếu Lang, nhỏ xíu mà cần làm cái gì nhiều chứ? Ăn cơm, ngủ, bắn bi… Vương Mân thời thơ ấu trôi qua như thế nào nhỉ? Làm không xong lại còn không được đi ngủ? Nghe thôi cũng thấy đủ thảm a! Bất quá, những thói quen làm người khác hâm mộ muốn chết này quả nhiên là phải từ bắt đầu bồi dưỡng từ nhỏ sao?
Vương Mân hỏi lại “Sao tự dưng lại hỏi mấy cái này?”
“Hôm nay em ngồi nói chuyện với đám Phương Húc a, tụi nó có tám về mấy lời của đám nữ sinh…” Tiếu Lang nói “Tụi nữ sinh nói, mẫu bạn trai muốn có nhất chính là loại hình như anh a.”
Vương Mân cười khẽ “Sao hả? Em hâm mộ?”
Tiếu Lang “xời” một tiếng, hỏi “Anh quen Liêu Tư Tinh bao lâu rồi a?”
Vương Mân “Một năm.”
Tiếu Lang “A? Vậy vừa mới vào cao trung là hai người bắt đầu quen nhau a?”
Vương Mân “Ừ.”
Tiếu Lang nghi hoặc “Tại sao em chưa bao giờ thấy hai người có cái gì mà thời kỳ cuồng nhiệt của tình yêu a, nửa học kỳ đầu năm nhất còn thấy anh thi thoảng mua trà sữa cho Liêu Tư Tinh, bây giờ căn bản không thấy có liên hệ gì.”
Vương Mân “Những lúc có chuyện cần sẽ tự liên hệ thôi.”
Tiếu Lang rối rắm nói “Anh đối với nhỏ lãnh đạm như vậy, tại sao đám nữ sinh kia lại còn khăng khăng chọn loại hình như anh a?”
Vương Mân nghĩ một chút, đáp “Mị lực nhân cách chăng.”
Tiếu Lang “…”
Kỳ thực ngày hôm nay, lúc Tiếu Lang cùng đám người Phương Húc tán gẫu với nhau, không chỉ nhắc đến trình độ hoan nghênh của đám con gái đối Vương Mân, còn nhắc đến mức độ uy tín của Vương Mân đối với đám nam sinh nữa.
Có lẽ, trong cả đám nam sinh năm nhất của Hoa Hải, Vương Mân là đối tượng mà đại đa số nam sinh muốn bắt chước nhất, như kiểu “Ta muốn trở thành một nam nhân giống như Vương Mân vậy”, hay là “Nếu như tiếp tục cố gắng không ngừng, có thể đạt được đến độ cao như Vương Mân đi”, đại loại vậy.
Nhưng mặc dù là vậy, cảnh giới cùng nhân cách của Vương Mân cũng không phải là thứ mà người khác có thể dễ dàng bắt chước.
Kia là một thứ gì đó rắt đặc biệt không giống với bất cứ người nào ——cũng tựa như một chung danh trà, thoạt nhìn đơn giản thuần túy vô cùng, uống vào thì tinh hương thấm sâu vào tâm tạng… Nhưng mà, nếu muốn bắt tay vào chế tác, cũng là cần xấp xỉ gần một trăm lẻ một cách thức để chế tác mà chẳng một ai biết được là cái gì.
Vương Mân đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn Tiếu Lang, nói “Em lại nghĩ vớ vẩn cái gì đấy?”
Tiếu Lang “…”
Thấy Tiếu Lang không nói chuyện, Vương Mân có chút bất đắc dĩ “Ngày mai anh đi tìm Liêu Tư Tinh, được chưa?”
Rồi rồi, Tiếu Lang cảm thấy chính mình lúc này càng buồn bực hơn!!!
——thay vì nói Vương Mân đối với Liêu Tư Tinh lãnh đạm, chi bằng nói giữa hai người căn bản không giống như là đang quen nhau. Nếu không phải quen biết, Tiếu Lang căn bản sẽ không muốn (?) đi tin tưởng quan hệ giữa hai người họ.
Nhất là khi đánh giá của những người bên cạnh đánh giá đối với Vương Mân càng lúc càng cao, nam sinh âm thầm sùng bái còn nữ sinh thì thầm thương trộm nhớ… mức độ khó chịu trong tiềm thức của Tiếu Lang cũng càng lúc càng cao…
Loại cảm giác này cũng giống như bản thân trong lúc vô tình đạt được một kiện bảo bối, lại tùy tiện vứt vào hòm đựng đồ của mình, yên tâm cho rằng nó là đồ vật hoàn toàn thuộc về một mình mình. Đợi khi tâm lý ấy nảy sinh rồi tiếp tục kéo dài một đoạn thời gian sau, bảo bối ấy bị người khác phát hiện, người khác nói cho mình biết, đó là quốc bảo, ngươi không có quyền lợi giữ nó cho riêng mình. Thế là, dục vọng muốn độc chiếm nó trong nháy mắt bành trướng, dẫu cho trước đó mình chưa từng xem nó như quốc bảo mà đối đãi…
Vương Mân không phải quốc bảo, Vương Mân là người.
Người luôn tự mình có tư tưởng, tình cảm cùng tự do thân thể.
Tiếu Lang nhìn chằm chằm vào vách tường vừa gặm gặm ngón tay cái của mình, nghĩ thầm, dù cho là em trai ruột, cũng không lý nào muốn đi nhúng tay vào tự do yêu đương của anh trai mình đi… Vốn chỉ là muốn nói tới tính cách của Vương Mân, lại không ngờ kéo tới chuyện bạn gái… Sau đó lại theo bản năng đi thử coi anh mình đối với Liêu Tư Tinh là cái nhìn nào, loại thử này căn bản không có mục đích gì, chỉ là vì muốn giải quyết tâm tư (?) kỳ quái trong lòng mình mà thôi, nhưng không ngờ lại biến khéo thành vụng (?)
Tiếu Lang có điểm hối hận, mắc gì tự dưng đi xen vào chuyện của người khác a, cứ như vậy tiếp tục, có khi nào Vương Mân sẽ không thích (?) mình nữa hay không… Thiệt mâu thuẫn a, vì sao trong đầu lại có nhiều ý tưởng kỳ kỳ quái quái lại khác thường như vậy a!?
☆ ☆ ☆
Thứ hai, sau bữa cơm chiều, Vương Mân quả nhiên đi tìm Liêu Tư Tinh.
Tiếu Lang có chút mất mát, ngây người ngồi ở phòng ký túc trong chốc lát, cảm thấy có phần nhàm chán, liền chạy qua phòng của đám Phương Húc chơi.
Bên kia đang tán gẫu, đề tài là về đám tân sinh năm nhất lần này, nói đám người mới vào có hơi bị nhiều mấy nhỏ học muội đáng yêu. Tiếu Lang trong lòng dắt theo tâm tư “tìm một người bạn gái cho anh mình tức chết chơi (?)”, cũng gia nhập vào đội ngũ tán gẫu.
Đám nam sinh xáp lại cùng nhau, nói chuyện một lúc, kiểu gì cũng không tránh được phát ngôn thô tục.
“Nói chung thời buổi bây giờ quen bạn gái nhiều nhất cũng nắm nắm tay nhỏ rồi hôn hôn một chút môi nhỏ, những lúc muốn phát tiết sinh lý liền nghĩ đến bộ dáng đối phương… tóm lại vẫn là tự mình động thủ cơm no áo ấm a!” Người nói lời này, không ai khác chính là Triệu Vu Kính.
Phương Húc nói “Đúng đó, tụi mình bây giờ vẫn là chưa trưởng thành, dù cho có thiệt là yêu nhau đi nữa, cũng không thể dắt con gái người ta đi lên giường ~~ vạn nhất không cẩn thận khiến bụng người ta to lên, coi như phạm tội a!
Nam A “Có áo mưa để làm gì!”
Nam B “Áo mưa là cái gì?”
Mọi người “…”
Nam B thuần khiết bị cả đám hết sức khinh bỉ.
Nói xong, nam A đột nhiên nở nụ cười vô cùng đáng khinh, hỏi “Đám mấy người lúc tự an ủi thì nghĩ tới ai a?”
Phương Húc “XXX (nữ minh tinh nào đó) diễn YYY (một bộ phim AV nào đó)”
Nam B thuần khiết “…” Vẻ mặt hết sức mê mang.
Tiếu Lang nghĩ nghĩ, bản thân cũng có vài lần ngẫu nhiên lúc tắm thì sờ sờ thằng bé, hình như cũng không có đối tượng nào nghĩ đến thì phải.
Có một lần nghĩ tới… chính là Vương Mân, nhưng là lần đó nhờ Vương Mân giúp đỡ, hẳn là bình thường… mà ha?
Nhưng nhắc mới nhớ, đúng là không tưởng tượng đượng kiểu người như Vương Mân lúc an ủi như thế nào ha, cũng là làm lúc đang tắm sao ta? Những lúc muốn cái đó đó Vương Mân sẽ nghĩ đến Liêu Tư Tinh sao? Tại sao cảm thấy như vậy rất là kỳ quái ta?
“…” 囧!
Triệu Vu Kính nhìn thấy sắc mặt Tiếu Lang thay đổi liên tục, liền trêu chọc cậu “Tiểu Long Nhân, ông còn cần gì đối tượng ảo tưởng a? Mặc nữ trang vào tự mình soi gương rồi an ủi tốt chán~”
Tiếu Lang mắng “Cút đi nha ngươi! Tự an ủi làm sao có thể đánh đồng với quen bạn gái chứ!”
Triệu Vu Kính cười hô hố, nói “Đừng nói chứ, nhiều lúc tui ‘bắn máy bay’, quả thực có mấy lần nghĩ tới Tiểu Long Nhân mặc đồ nữ nha!”
Tiếu Lang “…”
Nam B thuần khiết “…”
Nam A “Nói chứ, Tiểu Long Nhân ông giả gái là tuyệt đối cực phẩm nha. Tui còn nhớ rõ năm trước ông cho tui sờ sờ ngực giả của ông đó, chậc chậc, quả thực rất có cảm giác! Tiếc cái ông là con trai… Nếu không anh đây khẳng định bao chú mày!”
Triệu Vu Kính nói “Tới phiên ông mới là sợ đó? Nêu như tên này mà là con gái, chiếm tiện nghi trước hết tuyệt đối là Mân ca!”
Tiếu Lang “…”
Phương Húc “Mân ca không phải có bạn gái rồi sao? Nghe đồn là mỹ nữ lớp thực nghiệm họ Liêu ấy.”
Triệu Vu Kính thở dài một hơi “Nói cũng đúng, ai, kiểu người không có thất tình lục dục như Mân ca, phỏng chừng mỹ nhân dâng tới miệng cũng không biết thưởng thức là gì.”
Tiếu Lang cũng ngây ngốc thở dài theo, giống như là tiếc nuối Vương Mân không chiếm tiện nghi minh, khiến cho mọi người ha ha cười rộ lên.
Triệu Vu Kính tà ác nói “Tiểu Long Nhân, Mân ca không thương cưng để anh thương cưng hen!”
Nam A ồn ào “Nào nào nào! Thân một cái thân một cái!”
Chưa kịp chờ Tiếu Lang phản ứng, Triệu Vu Kính liền cùng nam A nhào tới, hai tên cơ bắp rắn chắc cùng nhau tiến lên, Tiếu Lang tay chân phế sài căn bản không phải đối thủ của cả hai người, đạp qua đá lại đều không có chút tác dụng nào. Phương Húc cùng Nam B thì nép sát qua bên cạnh, kẻ xem vui kẻ học chút kiến thức, đều tích cực quan sát.
Đợi đến lúc Triệu Vu Kính dùng sức nặng cơ thể đè lên người, Tiếu Lang hoảng hốt há miệng mắng chửi “Triệu Ô Quy! Cút xuống mau lên… Kháo!”
Triệu Vu Kính đè lại tay chân đang vùng vẫy của Tiếu Lang, nói “Ngoan ngoãn một chút, nếu không gia đây cường bạo cưng a~”
Nam A cười xấu xa đề nghị “Có muốn dùng dây trói lại không?”
Mọi người “…”
Tiếu Lang gân cổ lên rống “Triệu Vương Bát ngươi cái tên biến thái! Nếu dám buộc ta, ta cắn chết ngươi a a a a a——!”
” ~ bộ cậu là cẩu sao!” Triệu Vu Kính suýt chút bị cắn vào tay, vội vàng né tránh.
Nam A cười to “Hóa ra Tiểu Long Nhân nóng nảy cũng cắn người nha!”
Tiếu Lang thừa dịp Triệu Vu Kính thả tay ra, xoay người muốn đứng lên, kết quả giây tiếp theo, cả người đều bị đè lại, Triệu Vu Kính dùng cả tay chân ôm lấy cậu, sức lực thật lớn “~~ ngươi cái Tiểu yêu long, đừng có vặn vẹo nữa!”
“Nha a a a…! Triệu Ô Quy ngươi sờ ở đâu vậy hả!!!”
Mọi người “…”
Triệu Vu Kính dùng tay vừa sờ vừa nhéo thân thể của Tiếu Lang, nhìn thân thể thiếu niên bị chính mình đè dưới thân thở hổn hển, ngoại trừ kêu to gọi bậy không có chút sức đánh trả lại… Ngay phía khoang bụng phảng phất như có một ngọn lửa, hừng hực bắt đầu bùng lên…
Kềm lòng không được, Triệu Vu Kính cúi đầu, cắn một hơi trên cổ của Tiếu Lang.
Tiếu Lang kêu lên một tiếng hết sức thảm thiết, nói năng cũng lộn xộn “Thao xxx ngươi cái đồ Triệu vương bát, súc sinh loạn phát tình… A! Cứu mạng! ~~ Vương Mân… A!!”
“Phải gọi Triệu ca, hiểu không?” Triệu Vu Kính càng nghe Tiếu Lang mắng, càng hăng hái ức hiếp cậu hơn, môi đặt trên làn da cổ của Tiếu Lang lưu luyến không rời, nặng nề mút ra vài cái dấu hôn.
Nam A bắt đầu giật dây “Cắn miệng! Cắn miệng đi!”
Triệu Vu Kính ngẩng đầu, thẩy Tiếu Lang cắn môi trừng mắt, ánh mắt lấp lánh hai giọt nước trong suốt, ướt sũng, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu… đột nhiên trong lòng một cỗ cảm xúc mênh mông, kéo đầu Tiếu Lang lại muốn hôn xuống, Tiếu Lang hoảng hốt hoang mang lo sợ, thanh âm mắng chửi cũng bắt đầu biến đổi!
“Tiểu Quy, đến đây thôi đi, lát nữa đợi Mân ca trở lại biết ông ăn hiếp Tiếu Lang, coi chừng bị đánh đó.” Mắt thấy sự tình đang phát triển theo phương hướng trở nên không thể khống chế, Phương Húc rốt cuộc tìm về lý trí, bước tới ngăn lại.
Nam B thuần khiết cũng phụ họa gật đầu “Phải đó phải đó!”
Triệu Vu Kính “…”
Tiếu Lang vừa cảm giác được lực đạo trên tay Triệu Vu Kính thả lỏng, liền cong hai chân lên thục một cái, đạp đến đối phương không kịp trở tay. Tiếu Lang xoay người nhảy xuống giường, hai mắt đều đỏ bừng nhào tới Triệu Vu Kính “Con mẹ nó cái đồ &%#…”
Triệu Vu Kính miệng còn rất là tiện, nói “Sao hở, muốn tạo phản sao! Đánh thắng được anh đây không a~”
Đang muốn đè lại Tiếu Lang, chợt thấy trên cổ đối phương thấp thoáng hai cái dấu hôn màu hồng nhạt bị chính mình hôn lưu lại lúc nãy, Triệu Vu Kính nhất thời ngây ngốc quên cả phải trốn, đến lúc bị Tiếu Lang đấm mấy cái, mới cảm thấy được… có một chút đau.
☆ ☆ ☆
Vương Mân trở lại phòng ký túc, bắt gặp Tiếu Lang cuộn chăn ngồi trên giường, một đoàn nho nhỏ, lộ ở bên ngoài cái đầu xù xù.
“Ngủ sớm vậy?” Vương Mân thuận miệng hỏi một câu, bước tới tủ thay quần áo.
Tiếu Lang hơi động đậy, cả người lại rúc vào sâu hơn, lần này ngay cả đầu xù cũng không thấy đâu nữa.
Vương Mân “…”
Vương Mân vẫn là đi rửa mặt đánh răng trước, sau đó mới trở về, Tiếu Lang vẫn còn duy trì tư thế lúc trước.
Vương Mân bước đến cạnh giường, cảm thấy kỳ quái nói “Em làm sao vậy? Rốt cuộc là ngủ rồi hay chưa?”
Tiếu Lang không để ý tới cậu, Vương Mân dùng tay kéo mền ra “Không ngộp sao?” vừa mới chạm tới, chợt nghe thấy âm thanh mắng rầu rĩ của Tiếu Lang vọng ra từ bên trong “Tránh ra!”
Bị giọng điệu đầy mùi thuốc súng của Tiếu Lang làm cho nghẹn đến không hiểu trăng sao, Vương Mân nhẹ giọng kêu “Tiểu Tiểu.”
Người trong chăn giống như ốc sên, chậm rãi vươn xúc giác ra, lại xoay mặt hướng về phía vách tường, giấu mặt mình đi.
Vương Mân xoay người nằm xuống giường của Tiếu Lang, chen chúc đẩy cậu vào bên trong, sau đó nghiêng nửa người, dùng một tay chống đầu, liền như vậy ngắm nhìn cái gáy của Tiếu Lang.
Có khoảng mười mấy phút đồng hồ trầm mặc như thế, Tiếu Lang mới rầu rĩ mở miệng “Sao còn không đi ngủ đi?”
Vương Mân kỳ quái hỏi “Mới tám giờ rưỡi, ngủ cái gì.”
Tiếu Lang xoay lưng về phía Vương Mân “Vậy nằm đó xem tui làm cái gì?”
Vương Mân nói “Coi em giận dỗi anh tới bao giờ.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân dùng khuỷu tay chống thân thể, hỏi “Có phải em không vui không?”
Tiếu Lang “hừ” một tiếng, Vương Mân không nói gì, hơi hơi rướn người lên vòng qua xem mặt của Tiếu Lang, Tiếu Lang cảm giác được Vương Mân nhích lại gần, liền vùi mặt vào trong gối.
Vương Mân giữ tư thế này, thở dài, hỏi “Em lại nổi giận cái gì nữa đây?”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “…thần kinh muốn chết.”
Tiếu Lang nghe thấy những lời này, đột nhiên xoay đầu lại, quát vào mặt Vương Mân “Phải a phải a! Tui thần kinh muốn chết, tui đàn bà! Tui đang nổi điên đó! Tránh ra đi! Đừng đụng đến tui!”
Rống xong rồi, Tiếu Lang lại dùng sức kéo mền, bao bọc cả người mình lại.
Vương Mân có điểm ngơ ngác, kinh ngạc nhìn thiếu niên bị bọc lại trong mền.
Lúc nãy, hốc mắt của Tiếu Lang đỏ ửng đúng không? Cậu ấy khóc?
Vương Mân lại đưa tay kéo mền của Tiếu Lang, Tiếu Lang ra sức chống cự, ngay cả Vương Mân lạnh giọng gọi “Tiểu Tiểu” cũng không thèm phản ứng.
Quyền uy của “anh hai” đã bị khiêu chiến cực hạn, Vương Mân bắt đầu dùng sức mạnh, không để Tiếu Lang muốn làm gì thì làm nữa.
Dùng vũ lực đàn áp hiệu quả hơn rất là nhiều, sau khi lôi kéo tách Tiếu Lang ra khỏi cái mền rồi, Vương Mân dùng bàn tay giữ chặt đầu của cậu lại, hai người mặt đối mặt với nhau.
Tiếu Lang lúc này hai hốc mắt hơi hơi đỏ lên, không khóc, nhưng bộ dạng này càng khiến Vương Mân lo lắng hơn.
Tầm mắt của Vương Mân hơi đảo qua cổ của Tiếu Lang, ngón tay cậu nhẹ nhàng trượt xuống… ánh mắt đột nhiên trở nên khủng bố “Chuyện gì xảy ra?”
Tiéu Lang hơi né tránh một chút, nhưng không tránh được.
Khí lực của Vương Mân rất lớn, cậu dùng sức khóa lại thân thể Vương Mân, lại cố hết sức thả chậm tốc độ nói chuyện, hỏi lại một lần “Nói cho anh biết, chuyện gì xảy ra.”
Bộ dáng hiện tại của Vương Mân làm cho Tiếu Lang cảm thấy có phần xa lạ, cậu cụp mi mắt, có chút sợ hãi, tim cũng đập nhanh hơn.
Ngón tay của Vương Mân nhẹ nhàng dấu vết trên cổ Tiếu Lang, lạnh giọng hỏi “Đã rửa sạch chưa?”
Tiếu Lang lại nâng mắt ngước nhìn, ánh mắt thấp thoáng một chút ủy khuất, cùng với mê mang.
Vương Mân buông Tiếu Lang ra, đi múc nước khăn nhúng nước ấm, trở về giúp cậu lau cổ.
Lực đạo có hơi mạnh bạo, Tiếu Lang đau đến hừ nhẹ ra tiếng.
Lau xong rồi, Vương Mân trở lại giường, dùng mền quấn lấy Tiếu Lang rồi ôm cả cục vào trong ngực, cả hai đều im lặng không nói gì.
Được Vương Mân ôm như vậy, một bụng tức giận của Tiếu Lang không biết phát tiết ở đâu.
Ủy khuất cố gắng dàn xuống đáy lòng, dần dần bắt đầu dâng lên.
Vương Mân bỏ mặc mình đi gặp Liêu Tư Tinh, đột nhiên không rõ tại sao cảm thấy mất mát… Bị Triệu Vu Kính đùa giỡn ức hiếp, không hề có chút năng lực hoàn trả lại, vừa mất mặt lại vô dụng… không dám nói cho cậu ấy biết, sợ cậu ấy biết rồi, sẽ khinh thường chính mình…
…Tại sao tâm trạng lại trở nên kỳ quái như vậy, vừa khoái hoạt lại khổ sở, vừa ngọt ngào lại tuyệt vọng.
Hoàn toàn không biết, phải làm cái gì mới tốt…
Cứ như vậy một lúc lâu, Vương Mân đột nhiên trầm giọng nói “Em không muốn nói thì đừng nói.”
Tiếu Lang “…”
“Dám đối với em làm chuyện như vậy, cũng chỉ có mỗi cái tên không biết tiết tháo Triệu Vu Kính kia…” Vương Mân thở dài nói “Tên đó lúc trước vốn là học sinh trường thể dục, tính cách khác hẳn so với em, với tên đó mà nói giữa nam sinh với nhau vui đùa kiểu như vậy là bình thường bất quá, em đừng để trong lòng…”
“Nhưng là,” thanh âm của Vương Mân đột nhiên có chút run rẩy “Anh rất tức giận, trong lòng rất khó chịu…”
Cậu ôm Tiếu Lang, vùi đầu vào bả vai của Tiếu Lang, giọng nói mang theo kìm nén “Tại sao trong lòng em có việc lại không muốn nói cho anh biết…”
Tiếu Lang lắng nghe, không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay.
“Tiểu Tiểu… Đừng để cho người khác chạm vào em, anh không thích.” Dứt lời, Vương Mân dùng môi nhẹ nhàng chạm vào cổ Tiếu Lang, ngay tại khối dấu hôn kia, khe khẽ liếm lấy.
Ngoại trừ có một chút kinh hoàng hốt hoảng trong nháy mắt, Tiếu Lang không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung tâm tình lúc này của mình.
Ngay tại khoảnh khắc môi của Vương Mân chạm vào da thịt cậu, khoảnh khắc ấy, đầu óc của cậu hoàn toàn trở nên trống rỗng.
Động tác của thiếu niên rất dịu dàng, đầu lưỡi ấm nóng, hết sức cẩn thật, từng chút từng chút một hấp lấy, ái muội nhưng lại không suồng sã, động tình nhưng lại không sắc tình.
Tiếu Lang giờ phút này tựa như một chú vịt con ngây ngốc cả người, lặng im ngồi ngây cổ ra không nhúc nhích, để mặc Vương Mân liếm.
“Anh…” thanh âm của cậu gọi Vương Mân lẫn theo một chút nức nở, giống như đang làm nũng.
Vương Mân nghĩ là cậu khó chịu, tay ôm lấy cậu càng xiết chặt hơn.
Vốn dĩ cứ ngỡ bản thân có thể một mình nhẫn nại tiêu hóa hết thảy ủy khuất này, nhưng chỉ động tác đơn giản lại vô cùng thân thiết ngay khoảnh khắc này, lại tựa như hồng thủy vỡ đê, khiến bức tường phòng ngự trong nội tâm trong nháy mắt liền sụp đổ vỡ vụn…
Nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống gò má, môi của Vương Mân cũng dần dần lướt lên, nhẹ nhàng liếm đi nước mắt của cậu…
☆ ☆ ☆
Những năm nhất xanh miết đầy ngây thơ đã trở thành của quá khứ, địa ngục luyện thi năm ba vẫn chưa đến gần, tại độ tuổi vẫn còn đầy xấu hổ lại vẫn chưa thành thục tâm trí, bạn có từng một lần ảo tưởng quá bản thân mình trở thành người như thế nào không?
Ví dụ như từng một lúc nào đó, bản thân vô cùng coi trọng một thứ gì đó đặc biệt của riêng một bạn học bên cạnh mình, đó là thứ mà bạn chưa từng đạt được, bạn có từng hi vọng ngày nào đó mình cũng sẽ trở thành người với thứ đặc biệt kia chưa?
Tựa như những người tính cách nội hướng, trầm mặc lại ít lời sẽ ngưỡng mộ tính cách khéo léo cùng với lối xử thế khôn ngoan của Cố Thuần, những người trong lòng ngấm ngầm liều mạng học tập, bên ngoài lại đầy hư vinh sẽ hâm mộ tính cách thẳng thắn lại có gì nói nấy của Nhạc Bách Kiêu, những người luôn luôn ưu tư quá độ sẽ hâm mộ tính tình vô tư vô lự lúc nào cũng vui vẻ như Tiếu Lang…
Những thành viên của C1 năm hai, thông qua một năm sớm chiều gặp nhau, bắt đầu dần có một loại hiểu biết sâu nhập hơn đối với tính cách của những người bạn bên cạnh mình.
Vứt đi những ngượng ngùng cùng cố ý che lấp giấu diếm, còn lại có chăng chỉ là thản nhiên cùng tùy tiện phóng khoáng.
Năm học mới, hết thảy đều trở nên mới, thời khóa biểu mới, những tri thức mới, những kế hoạch mới, dường như mang theo ý nghĩa nào đó phía sau hết thảy, là một chính mình hoàn toàn mới… Dục vọng muốn thay đổi cùng với tò mò hướng về phía các tân sinh mới tới của mọi người, ở năm học mới, bắt đầu nảy mầm.
Tỷ dụ như Tiếu Lang, chưa gì liền ảo tưởng bản thân trong năm học mới có thể thi được hạng nhất toàn khối, chiều cao nhảy vọt lên một mét tám, tính cách được một phen biến đổi hoàn toàn một trăm tám mươi độ, trở nên bình tĩnh ung dung lại thành thục cơ trí như Vương Mân vậy.
Đương nhiên, với những ảo tưởng này, chúng ta nên xem nhẹ một chút mặt kết quả của nó, tỷ như nói nhiệt tình của Tiếu Lang muốn nếm thử thay đổi chính mình, nhiều nhất chỉ có thể duy trì ba ngày, ở ngày thứ tư bắt đầu, liền bị đánh một phát trở lại nguyên hình, tiếp tục khờ muốn chết ngốc đến bạo, nhị đến vô tâm vô phế.
☆ ☆ ☆
Tối hôm Tiếu Lang bị đánh trở về nguyên hình, cậu chàng nằm chèm bẹp trên giường ngửa mặt hỏi Vương Mân “Anh, tại sao anh làm cái gì cũng có trật tự đường hoàng như vậy?”
“Quen vậy rồi.” Vương Mân vừa xem tiểu thuyết, vừa dành ra một chút tâm trí câu có câu không cùng Tiếu Lang tán gẫu.
Tiếu Lang “Từ nhỏ tới lớn đều như vậy sao?”
Vương Mân “Ừ, hồi nhỏ chuyện cần làm tương đối nhiều, nếu không sắp xếp cho tốt liền làm không xong, làm không xong thì không thể ngủ.”
Tiếu Lang, nhỏ xíu mà cần làm cái gì nhiều chứ? Ăn cơm, ngủ, bắn bi… Vương Mân thời thơ ấu trôi qua như thế nào nhỉ? Làm không xong lại còn không được đi ngủ? Nghe thôi cũng thấy đủ thảm a! Bất quá, những thói quen làm người khác hâm mộ muốn chết này quả nhiên là phải từ bắt đầu bồi dưỡng từ nhỏ sao?
Vương Mân hỏi lại “Sao tự dưng lại hỏi mấy cái này?”
“Hôm nay em ngồi nói chuyện với đám Phương Húc a, tụi nó có tám về mấy lời của đám nữ sinh…” Tiếu Lang nói “Tụi nữ sinh nói, mẫu bạn trai muốn có nhất chính là loại hình như anh a.”
Vương Mân cười khẽ “Sao hả? Em hâm mộ?”
Tiếu Lang “xời” một tiếng, hỏi “Anh quen Liêu Tư Tinh bao lâu rồi a?”
Vương Mân “Một năm.”
Tiếu Lang “A? Vậy vừa mới vào cao trung là hai người bắt đầu quen nhau a?”
Vương Mân “Ừ.”
Tiếu Lang nghi hoặc “Tại sao em chưa bao giờ thấy hai người có cái gì mà thời kỳ cuồng nhiệt của tình yêu a, nửa học kỳ đầu năm nhất còn thấy anh thi thoảng mua trà sữa cho Liêu Tư Tinh, bây giờ căn bản không thấy có liên hệ gì.”
Vương Mân “Những lúc có chuyện cần sẽ tự liên hệ thôi.”
Tiếu Lang rối rắm nói “Anh đối với nhỏ lãnh đạm như vậy, tại sao đám nữ sinh kia lại còn khăng khăng chọn loại hình như anh a?”
Vương Mân nghĩ một chút, đáp “Mị lực nhân cách chăng.”
Tiếu Lang “…”
Kỳ thực ngày hôm nay, lúc Tiếu Lang cùng đám người Phương Húc tán gẫu với nhau, không chỉ nhắc đến trình độ hoan nghênh của đám con gái đối Vương Mân, còn nhắc đến mức độ uy tín của Vương Mân đối với đám nam sinh nữa.
Có lẽ, trong cả đám nam sinh năm nhất của Hoa Hải, Vương Mân là đối tượng mà đại đa số nam sinh muốn bắt chước nhất, như kiểu “Ta muốn trở thành một nam nhân giống như Vương Mân vậy”, hay là “Nếu như tiếp tục cố gắng không ngừng, có thể đạt được đến độ cao như Vương Mân đi”, đại loại vậy.
Nhưng mặc dù là vậy, cảnh giới cùng nhân cách của Vương Mân cũng không phải là thứ mà người khác có thể dễ dàng bắt chước.
Kia là một thứ gì đó rắt đặc biệt không giống với bất cứ người nào ——cũng tựa như một chung danh trà, thoạt nhìn đơn giản thuần túy vô cùng, uống vào thì tinh hương thấm sâu vào tâm tạng… Nhưng mà, nếu muốn bắt tay vào chế tác, cũng là cần xấp xỉ gần một trăm lẻ một cách thức để chế tác mà chẳng một ai biết được là cái gì.
Vương Mân đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn Tiếu Lang, nói “Em lại nghĩ vớ vẩn cái gì đấy?”
Tiếu Lang “…”
Thấy Tiếu Lang không nói chuyện, Vương Mân có chút bất đắc dĩ “Ngày mai anh đi tìm Liêu Tư Tinh, được chưa?”
Rồi rồi, Tiếu Lang cảm thấy chính mình lúc này càng buồn bực hơn!!!
——thay vì nói Vương Mân đối với Liêu Tư Tinh lãnh đạm, chi bằng nói giữa hai người căn bản không giống như là đang quen nhau. Nếu không phải quen biết, Tiếu Lang căn bản sẽ không muốn (?) đi tin tưởng quan hệ giữa hai người họ.
Nhất là khi đánh giá của những người bên cạnh đánh giá đối với Vương Mân càng lúc càng cao, nam sinh âm thầm sùng bái còn nữ sinh thì thầm thương trộm nhớ… mức độ khó chịu trong tiềm thức của Tiếu Lang cũng càng lúc càng cao…
Loại cảm giác này cũng giống như bản thân trong lúc vô tình đạt được một kiện bảo bối, lại tùy tiện vứt vào hòm đựng đồ của mình, yên tâm cho rằng nó là đồ vật hoàn toàn thuộc về một mình mình. Đợi khi tâm lý ấy nảy sinh rồi tiếp tục kéo dài một đoạn thời gian sau, bảo bối ấy bị người khác phát hiện, người khác nói cho mình biết, đó là quốc bảo, ngươi không có quyền lợi giữ nó cho riêng mình. Thế là, dục vọng muốn độc chiếm nó trong nháy mắt bành trướng, dẫu cho trước đó mình chưa từng xem nó như quốc bảo mà đối đãi…
Vương Mân không phải quốc bảo, Vương Mân là người.
Người luôn tự mình có tư tưởng, tình cảm cùng tự do thân thể.
Tiếu Lang nhìn chằm chằm vào vách tường vừa gặm gặm ngón tay cái của mình, nghĩ thầm, dù cho là em trai ruột, cũng không lý nào muốn đi nhúng tay vào tự do yêu đương của anh trai mình đi… Vốn chỉ là muốn nói tới tính cách của Vương Mân, lại không ngờ kéo tới chuyện bạn gái… Sau đó lại theo bản năng đi thử coi anh mình đối với Liêu Tư Tinh là cái nhìn nào, loại thử này căn bản không có mục đích gì, chỉ là vì muốn giải quyết tâm tư (?) kỳ quái trong lòng mình mà thôi, nhưng không ngờ lại biến khéo thành vụng (?)
Tiếu Lang có điểm hối hận, mắc gì tự dưng đi xen vào chuyện của người khác a, cứ như vậy tiếp tục, có khi nào Vương Mân sẽ không thích (?) mình nữa hay không… Thiệt mâu thuẫn a, vì sao trong đầu lại có nhiều ý tưởng kỳ kỳ quái quái lại khác thường như vậy a!?
☆ ☆ ☆
Thứ hai, sau bữa cơm chiều, Vương Mân quả nhiên đi tìm Liêu Tư Tinh.
Tiếu Lang có chút mất mát, ngây người ngồi ở phòng ký túc trong chốc lát, cảm thấy có phần nhàm chán, liền chạy qua phòng của đám Phương Húc chơi.
Bên kia đang tán gẫu, đề tài là về đám tân sinh năm nhất lần này, nói đám người mới vào có hơi bị nhiều mấy nhỏ học muội đáng yêu. Tiếu Lang trong lòng dắt theo tâm tư “tìm một người bạn gái cho anh mình tức chết chơi (?)”, cũng gia nhập vào đội ngũ tán gẫu.
Đám nam sinh xáp lại cùng nhau, nói chuyện một lúc, kiểu gì cũng không tránh được phát ngôn thô tục.
“Nói chung thời buổi bây giờ quen bạn gái nhiều nhất cũng nắm nắm tay nhỏ rồi hôn hôn một chút môi nhỏ, những lúc muốn phát tiết sinh lý liền nghĩ đến bộ dáng đối phương… tóm lại vẫn là tự mình động thủ cơm no áo ấm a!” Người nói lời này, không ai khác chính là Triệu Vu Kính.
Phương Húc nói “Đúng đó, tụi mình bây giờ vẫn là chưa trưởng thành, dù cho có thiệt là yêu nhau đi nữa, cũng không thể dắt con gái người ta đi lên giường ~~ vạn nhất không cẩn thận khiến bụng người ta to lên, coi như phạm tội a!
Nam A “Có áo mưa để làm gì!”
Nam B “Áo mưa là cái gì?”
Mọi người “…”
Nam B thuần khiết bị cả đám hết sức khinh bỉ.
Nói xong, nam A đột nhiên nở nụ cười vô cùng đáng khinh, hỏi “Đám mấy người lúc tự an ủi thì nghĩ tới ai a?”
Phương Húc “XXX (nữ minh tinh nào đó) diễn YYY (một bộ phim AV nào đó)”
Nam B thuần khiết “…” Vẻ mặt hết sức mê mang.
Tiếu Lang nghĩ nghĩ, bản thân cũng có vài lần ngẫu nhiên lúc tắm thì sờ sờ thằng bé, hình như cũng không có đối tượng nào nghĩ đến thì phải.
Có một lần nghĩ tới… chính là Vương Mân, nhưng là lần đó nhờ Vương Mân giúp đỡ, hẳn là bình thường… mà ha?
Nhưng nhắc mới nhớ, đúng là không tưởng tượng đượng kiểu người như Vương Mân lúc an ủi như thế nào ha, cũng là làm lúc đang tắm sao ta? Những lúc muốn cái đó đó Vương Mân sẽ nghĩ đến Liêu Tư Tinh sao? Tại sao cảm thấy như vậy rất là kỳ quái ta?
“…” 囧!
Triệu Vu Kính nhìn thấy sắc mặt Tiếu Lang thay đổi liên tục, liền trêu chọc cậu “Tiểu Long Nhân, ông còn cần gì đối tượng ảo tưởng a? Mặc nữ trang vào tự mình soi gương rồi an ủi tốt chán~”
Tiếu Lang mắng “Cút đi nha ngươi! Tự an ủi làm sao có thể đánh đồng với quen bạn gái chứ!”
Triệu Vu Kính cười hô hố, nói “Đừng nói chứ, nhiều lúc tui ‘bắn máy bay’, quả thực có mấy lần nghĩ tới Tiểu Long Nhân mặc đồ nữ nha!”
Tiếu Lang “…”
Nam B thuần khiết “…”
Nam A “Nói chứ, Tiểu Long Nhân ông giả gái là tuyệt đối cực phẩm nha. Tui còn nhớ rõ năm trước ông cho tui sờ sờ ngực giả của ông đó, chậc chậc, quả thực rất có cảm giác! Tiếc cái ông là con trai… Nếu không anh đây khẳng định bao chú mày!”
Triệu Vu Kính nói “Tới phiên ông mới là sợ đó? Nêu như tên này mà là con gái, chiếm tiện nghi trước hết tuyệt đối là Mân ca!”
Tiếu Lang “…”
Phương Húc “Mân ca không phải có bạn gái rồi sao? Nghe đồn là mỹ nữ lớp thực nghiệm họ Liêu ấy.”
Triệu Vu Kính thở dài một hơi “Nói cũng đúng, ai, kiểu người không có thất tình lục dục như Mân ca, phỏng chừng mỹ nhân dâng tới miệng cũng không biết thưởng thức là gì.”
Tiếu Lang cũng ngây ngốc thở dài theo, giống như là tiếc nuối Vương Mân không chiếm tiện nghi minh, khiến cho mọi người ha ha cười rộ lên.
Triệu Vu Kính tà ác nói “Tiểu Long Nhân, Mân ca không thương cưng để anh thương cưng hen!”
Nam A ồn ào “Nào nào nào! Thân một cái thân một cái!”
Chưa kịp chờ Tiếu Lang phản ứng, Triệu Vu Kính liền cùng nam A nhào tới, hai tên cơ bắp rắn chắc cùng nhau tiến lên, Tiếu Lang tay chân phế sài căn bản không phải đối thủ của cả hai người, đạp qua đá lại đều không có chút tác dụng nào. Phương Húc cùng Nam B thì nép sát qua bên cạnh, kẻ xem vui kẻ học chút kiến thức, đều tích cực quan sát.
Đợi đến lúc Triệu Vu Kính dùng sức nặng cơ thể đè lên người, Tiếu Lang hoảng hốt há miệng mắng chửi “Triệu Ô Quy! Cút xuống mau lên… Kháo!”
Triệu Vu Kính đè lại tay chân đang vùng vẫy của Tiếu Lang, nói “Ngoan ngoãn một chút, nếu không gia đây cường bạo cưng a~”
Nam A cười xấu xa đề nghị “Có muốn dùng dây trói lại không?”
Mọi người “…”
Tiếu Lang gân cổ lên rống “Triệu Vương Bát ngươi cái tên biến thái! Nếu dám buộc ta, ta cắn chết ngươi a a a a a——!”
” ~ bộ cậu là cẩu sao!” Triệu Vu Kính suýt chút bị cắn vào tay, vội vàng né tránh.
Nam A cười to “Hóa ra Tiểu Long Nhân nóng nảy cũng cắn người nha!”
Tiếu Lang thừa dịp Triệu Vu Kính thả tay ra, xoay người muốn đứng lên, kết quả giây tiếp theo, cả người đều bị đè lại, Triệu Vu Kính dùng cả tay chân ôm lấy cậu, sức lực thật lớn “~~ ngươi cái Tiểu yêu long, đừng có vặn vẹo nữa!”
“Nha a a a…! Triệu Ô Quy ngươi sờ ở đâu vậy hả!!!”
Mọi người “…”
Triệu Vu Kính dùng tay vừa sờ vừa nhéo thân thể của Tiếu Lang, nhìn thân thể thiếu niên bị chính mình đè dưới thân thở hổn hển, ngoại trừ kêu to gọi bậy không có chút sức đánh trả lại… Ngay phía khoang bụng phảng phất như có một ngọn lửa, hừng hực bắt đầu bùng lên…
Kềm lòng không được, Triệu Vu Kính cúi đầu, cắn một hơi trên cổ của Tiếu Lang.
Tiếu Lang kêu lên một tiếng hết sức thảm thiết, nói năng cũng lộn xộn “Thao xxx ngươi cái đồ Triệu vương bát, súc sinh loạn phát tình… A! Cứu mạng! ~~ Vương Mân… A!!”
“Phải gọi Triệu ca, hiểu không?” Triệu Vu Kính càng nghe Tiếu Lang mắng, càng hăng hái ức hiếp cậu hơn, môi đặt trên làn da cổ của Tiếu Lang lưu luyến không rời, nặng nề mút ra vài cái dấu hôn.
Nam A bắt đầu giật dây “Cắn miệng! Cắn miệng đi!”
Triệu Vu Kính ngẩng đầu, thẩy Tiếu Lang cắn môi trừng mắt, ánh mắt lấp lánh hai giọt nước trong suốt, ướt sũng, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu… đột nhiên trong lòng một cỗ cảm xúc mênh mông, kéo đầu Tiếu Lang lại muốn hôn xuống, Tiếu Lang hoảng hốt hoang mang lo sợ, thanh âm mắng chửi cũng bắt đầu biến đổi!
“Tiểu Quy, đến đây thôi đi, lát nữa đợi Mân ca trở lại biết ông ăn hiếp Tiếu Lang, coi chừng bị đánh đó.” Mắt thấy sự tình đang phát triển theo phương hướng trở nên không thể khống chế, Phương Húc rốt cuộc tìm về lý trí, bước tới ngăn lại.
Nam B thuần khiết cũng phụ họa gật đầu “Phải đó phải đó!”
Triệu Vu Kính “…”
Tiếu Lang vừa cảm giác được lực đạo trên tay Triệu Vu Kính thả lỏng, liền cong hai chân lên thục một cái, đạp đến đối phương không kịp trở tay. Tiếu Lang xoay người nhảy xuống giường, hai mắt đều đỏ bừng nhào tới Triệu Vu Kính “Con mẹ nó cái đồ &%#…”
Triệu Vu Kính miệng còn rất là tiện, nói “Sao hở, muốn tạo phản sao! Đánh thắng được anh đây không a~”
Đang muốn đè lại Tiếu Lang, chợt thấy trên cổ đối phương thấp thoáng hai cái dấu hôn màu hồng nhạt bị chính mình hôn lưu lại lúc nãy, Triệu Vu Kính nhất thời ngây ngốc quên cả phải trốn, đến lúc bị Tiếu Lang đấm mấy cái, mới cảm thấy được… có một chút đau.
☆ ☆ ☆
Vương Mân trở lại phòng ký túc, bắt gặp Tiếu Lang cuộn chăn ngồi trên giường, một đoàn nho nhỏ, lộ ở bên ngoài cái đầu xù xù.
“Ngủ sớm vậy?” Vương Mân thuận miệng hỏi một câu, bước tới tủ thay quần áo.
Tiếu Lang hơi động đậy, cả người lại rúc vào sâu hơn, lần này ngay cả đầu xù cũng không thấy đâu nữa.
Vương Mân “…”
Vương Mân vẫn là đi rửa mặt đánh răng trước, sau đó mới trở về, Tiếu Lang vẫn còn duy trì tư thế lúc trước.
Vương Mân bước đến cạnh giường, cảm thấy kỳ quái nói “Em làm sao vậy? Rốt cuộc là ngủ rồi hay chưa?”
Tiếu Lang không để ý tới cậu, Vương Mân dùng tay kéo mền ra “Không ngộp sao?” vừa mới chạm tới, chợt nghe thấy âm thanh mắng rầu rĩ của Tiếu Lang vọng ra từ bên trong “Tránh ra!”
Bị giọng điệu đầy mùi thuốc súng của Tiếu Lang làm cho nghẹn đến không hiểu trăng sao, Vương Mân nhẹ giọng kêu “Tiểu Tiểu.”
Người trong chăn giống như ốc sên, chậm rãi vươn xúc giác ra, lại xoay mặt hướng về phía vách tường, giấu mặt mình đi.
Vương Mân xoay người nằm xuống giường của Tiếu Lang, chen chúc đẩy cậu vào bên trong, sau đó nghiêng nửa người, dùng một tay chống đầu, liền như vậy ngắm nhìn cái gáy của Tiếu Lang.
Có khoảng mười mấy phút đồng hồ trầm mặc như thế, Tiếu Lang mới rầu rĩ mở miệng “Sao còn không đi ngủ đi?”
Vương Mân kỳ quái hỏi “Mới tám giờ rưỡi, ngủ cái gì.”
Tiếu Lang xoay lưng về phía Vương Mân “Vậy nằm đó xem tui làm cái gì?”
Vương Mân nói “Coi em giận dỗi anh tới bao giờ.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân dùng khuỷu tay chống thân thể, hỏi “Có phải em không vui không?”
Tiếu Lang “hừ” một tiếng, Vương Mân không nói gì, hơi hơi rướn người lên vòng qua xem mặt của Tiếu Lang, Tiếu Lang cảm giác được Vương Mân nhích lại gần, liền vùi mặt vào trong gối.
Vương Mân giữ tư thế này, thở dài, hỏi “Em lại nổi giận cái gì nữa đây?”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “…thần kinh muốn chết.”
Tiếu Lang nghe thấy những lời này, đột nhiên xoay đầu lại, quát vào mặt Vương Mân “Phải a phải a! Tui thần kinh muốn chết, tui đàn bà! Tui đang nổi điên đó! Tránh ra đi! Đừng đụng đến tui!”
Rống xong rồi, Tiếu Lang lại dùng sức kéo mền, bao bọc cả người mình lại.
Vương Mân có điểm ngơ ngác, kinh ngạc nhìn thiếu niên bị bọc lại trong mền.
Lúc nãy, hốc mắt của Tiếu Lang đỏ ửng đúng không? Cậu ấy khóc?
Vương Mân lại đưa tay kéo mền của Tiếu Lang, Tiếu Lang ra sức chống cự, ngay cả Vương Mân lạnh giọng gọi “Tiểu Tiểu” cũng không thèm phản ứng.
Quyền uy của “anh hai” đã bị khiêu chiến cực hạn, Vương Mân bắt đầu dùng sức mạnh, không để Tiếu Lang muốn làm gì thì làm nữa.
Dùng vũ lực đàn áp hiệu quả hơn rất là nhiều, sau khi lôi kéo tách Tiếu Lang ra khỏi cái mền rồi, Vương Mân dùng bàn tay giữ chặt đầu của cậu lại, hai người mặt đối mặt với nhau.
Tiếu Lang lúc này hai hốc mắt hơi hơi đỏ lên, không khóc, nhưng bộ dạng này càng khiến Vương Mân lo lắng hơn.
Tầm mắt của Vương Mân hơi đảo qua cổ của Tiếu Lang, ngón tay cậu nhẹ nhàng trượt xuống… ánh mắt đột nhiên trở nên khủng bố “Chuyện gì xảy ra?”
Tiéu Lang hơi né tránh một chút, nhưng không tránh được.
Khí lực của Vương Mân rất lớn, cậu dùng sức khóa lại thân thể Vương Mân, lại cố hết sức thả chậm tốc độ nói chuyện, hỏi lại một lần “Nói cho anh biết, chuyện gì xảy ra.”
Bộ dáng hiện tại của Vương Mân làm cho Tiếu Lang cảm thấy có phần xa lạ, cậu cụp mi mắt, có chút sợ hãi, tim cũng đập nhanh hơn.
Ngón tay của Vương Mân nhẹ nhàng dấu vết trên cổ Tiếu Lang, lạnh giọng hỏi “Đã rửa sạch chưa?”
Tiếu Lang lại nâng mắt ngước nhìn, ánh mắt thấp thoáng một chút ủy khuất, cùng với mê mang.
Vương Mân buông Tiếu Lang ra, đi múc nước khăn nhúng nước ấm, trở về giúp cậu lau cổ.
Lực đạo có hơi mạnh bạo, Tiếu Lang đau đến hừ nhẹ ra tiếng.
Lau xong rồi, Vương Mân trở lại giường, dùng mền quấn lấy Tiếu Lang rồi ôm cả cục vào trong ngực, cả hai đều im lặng không nói gì.
Được Vương Mân ôm như vậy, một bụng tức giận của Tiếu Lang không biết phát tiết ở đâu.
Ủy khuất cố gắng dàn xuống đáy lòng, dần dần bắt đầu dâng lên.
Vương Mân bỏ mặc mình đi gặp Liêu Tư Tinh, đột nhiên không rõ tại sao cảm thấy mất mát… Bị Triệu Vu Kính đùa giỡn ức hiếp, không hề có chút năng lực hoàn trả lại, vừa mất mặt lại vô dụng… không dám nói cho cậu ấy biết, sợ cậu ấy biết rồi, sẽ khinh thường chính mình…
…Tại sao tâm trạng lại trở nên kỳ quái như vậy, vừa khoái hoạt lại khổ sở, vừa ngọt ngào lại tuyệt vọng.
Hoàn toàn không biết, phải làm cái gì mới tốt…
Cứ như vậy một lúc lâu, Vương Mân đột nhiên trầm giọng nói “Em không muốn nói thì đừng nói.”
Tiếu Lang “…”
“Dám đối với em làm chuyện như vậy, cũng chỉ có mỗi cái tên không biết tiết tháo Triệu Vu Kính kia…” Vương Mân thở dài nói “Tên đó lúc trước vốn là học sinh trường thể dục, tính cách khác hẳn so với em, với tên đó mà nói giữa nam sinh với nhau vui đùa kiểu như vậy là bình thường bất quá, em đừng để trong lòng…”
“Nhưng là,” thanh âm của Vương Mân đột nhiên có chút run rẩy “Anh rất tức giận, trong lòng rất khó chịu…”
Cậu ôm Tiếu Lang, vùi đầu vào bả vai của Tiếu Lang, giọng nói mang theo kìm nén “Tại sao trong lòng em có việc lại không muốn nói cho anh biết…”
Tiếu Lang lắng nghe, không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay.
“Tiểu Tiểu… Đừng để cho người khác chạm vào em, anh không thích.” Dứt lời, Vương Mân dùng môi nhẹ nhàng chạm vào cổ Tiếu Lang, ngay tại khối dấu hôn kia, khe khẽ liếm lấy.
Ngoại trừ có một chút kinh hoàng hốt hoảng trong nháy mắt, Tiếu Lang không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung tâm tình lúc này của mình.
Ngay tại khoảnh khắc môi của Vương Mân chạm vào da thịt cậu, khoảnh khắc ấy, đầu óc của cậu hoàn toàn trở nên trống rỗng.
Động tác của thiếu niên rất dịu dàng, đầu lưỡi ấm nóng, hết sức cẩn thật, từng chút từng chút một hấp lấy, ái muội nhưng lại không suồng sã, động tình nhưng lại không sắc tình.
Tiếu Lang giờ phút này tựa như một chú vịt con ngây ngốc cả người, lặng im ngồi ngây cổ ra không nhúc nhích, để mặc Vương Mân liếm.
“Anh…” thanh âm của cậu gọi Vương Mân lẫn theo một chút nức nở, giống như đang làm nũng.
Vương Mân nghĩ là cậu khó chịu, tay ôm lấy cậu càng xiết chặt hơn.
Vốn dĩ cứ ngỡ bản thân có thể một mình nhẫn nại tiêu hóa hết thảy ủy khuất này, nhưng chỉ động tác đơn giản lại vô cùng thân thiết ngay khoảnh khắc này, lại tựa như hồng thủy vỡ đê, khiến bức tường phòng ngự trong nội tâm trong nháy mắt liền sụp đổ vỡ vụn…
Nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống gò má, môi của Vương Mân cũng dần dần lướt lên, nhẹ nhàng liếm đi nước mắt của cậu…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook