[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
-
Chương 4: Nhập giam
Phong Kính Tiết vừa bị nhốt vào phòng giam không bao lâu, quản gia đã đả thông toàn bộ mấu chốt trên dưới, vào lao phòng thăm viếng.
Gặp mặt rồi nhịn không được lão lệ tung hoành, òa khóc ra tiếng: “Công tử gia của tôi ơi…”
Kỳ thật Phong Kính Tiết bị nhốt không đến nửa nén hương, ngục tốt đã cầm ưu đãi mở hết hình cụ cho y, cũng an bài cho y một gian lao phòng cực sạch sẽ. Tuy nói bị trượng hình, nhưng thân thể y cường tráng, hơn nữa trước kia buôn bán trên sa mạc, có khổ nhọc gì chưa từng nếm trải, để phòng bị sa đạo lại luyện võ từ nhỏ, thật chẳng coi thương thế này là gì, cho nên ngoài mặt tuy là tù nhân, kỳ thật tình hình không tệ lắm.
Y ở trên công đường có thể tùy ý tiến thoái, thong dong tự tại, hiện giờ bị một ông già ôm khóc như vậy, lại khiến đầu y đau muốn nứt ra: “Phúc bá, ta khỏe, ông không cần phải khóc thành như vậy, người không biết nghe thấy còn tưởng là ta…”
Tiếc là lão bộc trung tâm mà thương tâm lúc này không thèm nói lý, hoàn toàn chẳng để tâm chủ nhân nói gì, khóc lóc nói: “Công tử gia của tôi, thân thể kiều quý này của cậu, chưa từng phải chịu khổ như vậy, đều do tên cẩu quan kia…”
Phong Kính Tiết nghe mà rùng cả mình, không phải chứ, mới hưởng phúc hai năm đã quên hết những ngày tháng gian khổ đi về trong gió cát, liều chết liều sống trước kia, kiều quý? Phúc bá, ông hôm nay mới biết ta, hai chữ đó, chưa từng có nửa điểm can hệ với ta.
Bất quá, lúc này cho dù là Phong Kính Tiết cũng rất thức thời mà bỏ qua khả năng nói đạo lý với lão nhân gia, cắn răng, buồn bực, nhịn nhịn nhịn, rốt cuộc nhịn đến khi Phúc bá khóc đủ rồi, mắng đủ rồi, bấy giờ mới lau nước mắt nói: “Công tử gia yên tâm, nơi này trên dưới tôi đã chuẩn bị tốt rồi, tuyệt không đến mức để công tử bị ủy khuất.”
Tuy nói như thế, ngẩng đầu nhìn nhìn cảnh trí u ám bốn phía nhà giam, không tự chủ được lão lệ lại bắt đầu tuôn ra: “Công tử gia của tôi ơi, cậu ngày thường mỗi ngày đều phải nhìn cảnh sắc đẹp nhất, hiện tại lại chỉ có thể đối mặt với mấy bức tường này, cậu ngày thường phải thay bốn năm bộ quần áo do Vương đại sư phụ của kinh thành Trịnh Trang ký tự tay may, hiện tại lại chỉ có thể mặc áo tù, cậu ngày thường luôn được những nha đầu tú lệ khéo léo nhất hầu hạ, hiện tại nơi này chỉ có đám ngục tốt bộ dạng hung thần ác sát, cậu ngày thường…”
Phong Kính Tiết nhịn lại nhịn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cười khổ ngắt ngang những lời càm ràm như nước Trường Giang chảy xiết không thôi: “Được rồi được rồi, ta rất tốt, chuyện gì cũng không có, ông khỏi cần lo lắng. Nơi này cũng chẳng có gì là không tốt, ta sẽ nhanh chóng thích ứng.”
Phúc bá lại lau nước mắt hỏi: “Công tử còn cần gì, tôi sẽ lập tức đi làm.”
“Việc khác cũng không có gì, chỉ là rượu thượng hạng kia lại không thể thiếu, nhất định phải đưa vào cho ta.”
Phúc bá quở trách: “Công tử gia, cậu đã bị trượng hình, hiện tại cẩu quan kia còn muốn hại chết cậu, cậu còn uống rượu gì nữa?”
Phong Kính Tiết cười nói: “Hắn thích làm gì là chuyện của hắn, chẳng lẽ vì hắn muốn hại ta mà ta không uống rượu nữa?”
Phúc bá biết chủ tử nhà mình tùy hứng, cũng không khuyên nữa, chỉ đành than: “Thôi được. Có lẽ các vị hương thân đều đã đi cầu tình, tôi thấy công tử chẳng bao lâu nữa là có thể được thả, uống chút rượu cũng không phải là chuyện gì to tát.”
“Phúc bá, sự tình không đơn giản như vậy đâu.” Phong Kính Tiết thản nhiên cười nói: “Đã công thẩm trên công đường, tội danh đã định, cho dù muốn lật lại bản án cũng có chút phiền phức. Lưu Minh nếu không cầm chút ưu đãi, há lại chịu tự tát vào miệng, uổng phí để ta thắng trận này.”
“Vậy cứ cho hắn chút bạc là được, dù sao đây là vật ngoài thân, công tử xưa nay không để mắt.”
Phong Kính Tiết mỉm cười: “Bạc tuy là vật ngoài thân, nhưng ta lại hận nhất là có kẻ uy hiếp mình. Ta không phải là không đưa nổi, ta chỉ không thích đưa hắn.”
Lúc này đến phiên Phúc bá đáng thương đau đầu: “Công tử gia của tôi ơi, chuyện liên quan đến tính mạng, lại chẳng tùy hứng giận dỗi được đâu.”
Phong Kính Tiết cười nói: “Ông yên tâm, ta há lại là người lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Ông thay ta viết thư cho chưởng quầy ở phân *** tỉnh thành và kinh sư, bảo họ điều động kho ngân, thay ta chạy chọt. Có thể lật lại bản án cố nhiên là tốt, nếu không lật được thì kéo dài bản án cũng được, rồi lại nghĩ cách điều Lưu Minh khỏi huyện này là xong.”
Phúc bá gật đầu ghi nhớ, rồi lại nhịn không được nói: “Kỳ thật chuyện trước mắt, chỉ cần cho một mình Lưu Minh thuận tâm bình khí là được, nhưng nếu theo ý công tử, làm chuyện phiền phức như vậy, chỉ sợ số bạc chi phí đó…”
Phong Kính Tiết bất giác cười rộ lên: “Phúc bá, ông vừa rồi còn nói bạc là vật ngoài thân, sao đã quên nhanh như vậy. Mua một tên quan hắn, mấy vạn lượng ta cũng chi được, mua mười mấy tên quan, mấy chục vạn lượng ta cũng không để tâm, quan trọng nhất là chi có được thống khoái hay không.”
Phúc bá cũng biết vị chủ tử này nhà mình tuy là hòa khí dễ nói chuyện, nhưng chủ ý đã quyết, chưa từng có ai có thể thay đổi, chỉ đành thở than: “Công tử đã nhất định muốn như thế, vậy tôi đành phải làm theo, chỉ là cứ như thế này, sợ công tử sẽ phải ở lại đây một thời gian dài.”
Phong Kính Tiết cười cười, buông tay nhún vai: “Ta ngày xưa đã nói, nhân sinh hữu hạn, nên lấy nhân sinh hữu hạn nếm thử đủ loại cuộc sống bất đồng. Ở trong nhà lao một chút, làm sao không phải là một cuộc sống hoàn toàn mới, một trải nghiệm thú vị?”
Phúc bá lắc đầu không tán đồng, nhưng cũng chẳng càm ràm gì nữa: “Được, tôi trở về sẽ viết thư ngay. Công tử yên tâm, công tử gặp nạn, tôi nhất định sẽ quản lý tốt các sự vụ lớn nhỏ trong nhà, quản thúc tất cả hạ nhân, sẽ tuyệt không xảy ra nhiễu loạn. Còn Lý thị kia, tôi bây giờ sẽ thu hồi đất, đuổi thị ra ngủ ngoài đường…”
“Đừng.” Phong Kính Tiết vội nói: “Cô ta cũng là bị bắt mới làm chứng, cô ta là một nữ nhân không có kiến thức, trượng phu vừa chết, trong nhà không có trụ cột, bị Huyện quan đại lão gia vừa bức vừa dọa, tất nhiên là việc gì cũng theo. Việc này không thể trách cô ta, ông đừng làm khó. Đúng rồi, lao động nhà cô ta đã chết, theo lệ cũ, phát cho một khoản bạc lo việc tang ma, điền tô ba năm lại giảm một nửa…”
Không đợi y nói xong, Phúc bá đã kêu lên: “Công tử!”
Nhưng Phong Kính Tiết căn bản không cho ông ta cơ hội tiếp tục lải nhải, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, bình tĩnh nói: “Phúc bá, theo ý ta mà làm.”
Phúc bá theo y đã lâu, vừa thấy vẻ mặt này, ngữ khí này của y, liền biết bây giờ nói ra chẳng ích gì, cắn răng hừ một tiếng: “Được, tôi làm theo, tôi không đánh thị, không mắng thị, theo lời công tử, cấp bạc, giảm tô, cho thị xấu hổ chết.”
Nhìn lão nhân dáng vẻ rõ ràng là không phục, nhưng lại không thể không nghe lời, Phong Kính Tiết ngược lại nở nụ cười tùy ý.
Bắt đầu từ hôm nay, Phong Kính Tiết bị nhốt vào lao tử tù, nhưng vì đã chuẩn bị đủ bạc nên một chút khổ cũng chưa phải chịu. Mỗi ngày có rượu ngon thức ngon đưa vào, hưởng sái y, đám ngục tốt mấy ngày này vừa ăn vừa cầm, miệng đều đầy dầu, xuân phong đắc ý.
Mà sinh ý điền sản hạ nhân của y, vì Phúc bá quản thúc đắc lực, cũng không mảy may hỗn loạn.
Các hương thân nhiều lần giúp Phong Kính Tiết cầu tình với Lưu Minh, yêu cầu xử lại, Lưu Minh đều cương quyết cự tuyệt.
Tuy là như thế nhưng không có ai cho rằng Phong Kính Tiết sẽ thực sự ngã quỵ trước sự kiện này. Cho nên y vừa lâm nạn, cựu hữu tân bằng không ai không tới thăm hỏi, dù là người chưa có giao tình gì với y cũng chỉ mong vào lúc này có chút tư thái, tỏ bày tình nghĩa, kết thân với đại phú hào này.
Vì thế, lao tử tù mỗi ngày người đến người đi như nước chảy, đúng là có thể so với phố xá sầm uất.
Về sau Lưu Minh nghe được phong thanh, nghe nói ngục tốt nhận ưu đãi, để người ta thăm hỏi Phong Kính Tiết mỗi ngày, trong lòng rất bất mãn, rồi một ngày đột nhiên tập kích, làm một buổi Huyện lệnh đại nhân tuần ngục, cố ý lùng bắt mấy hạ nhân của Phong Kính Tiết, cho y phải mất mặt một chút, cũng lòe uy phong của bản thân.
Một lần tuần tra này vẫn thật sự rất hiệu quả, hắn bỗng nhiên xuất hiện, hạ lệnh đóng ngay cửa ngục, tự mình tuần qua từng gian lao phòng, những người đến thăm Phong Kính Tiết ấy không có chỗ nào để trốn, đều vừa vặn bị bắt được.
Kết quả, một người là đại cử nhân trong huyện, một người là hội trưởng thương hội trong huyện, một người là tộc trưởng Lý gia, một đại tộc trong huyện, còn có một đại hương thân là vì cao tuổi mà thành trí sĩ.
Thân phận như vậy, chẳng ai có thể làm khó. Lưu Minh đành phải làm như không việc gì, lại thả người đi, chỉ là trong lòng buồn bực khó tiêu, bèn quay đầu đè những ngục tốt liên can, mỗi người đánh hai mươi gậy.
Từ đó về sau, bọn ngục tốt xơi đau rồi, không dám phóng túng cho gia nhân bằng hữu của Phong Kính Tiết như lúc đầu nữa, lao tử tù không còn cho người tùy tiện bước vào, mà việc trông coi quản thúc Phong Kính Tiết, cũng nghiêm lệ hơn ngày trước rất nhiều.
Bản thân Phong Kính Tiết ngược lại thản nhiên như không, chẳng hề để ý, cho dù sau đó ngay cả rượu cũng không cho đưa vào, y cũng chẳng thất vọng lắm.
Tính tình của y xưa nay là lầu vàng chăn ấm ở được, mà nhà tranh lều cỏ cũng ngủ được, cuộc sống trong ngục tuy rằng lạnh lẽo buồn tẻ, so với trước kia lạc đường trong bão táp sa mạc, mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, hiện tại ngược lại là thiên đường.
Y có thể thân ở trong lao lại thong dong tự tại, thế nhưng Lưu Minh thân là Huyện thái gia, mấy ngày này lại chẳng dễ chịu lắm.
Chưởng quầy Phong Kính Tiết phái đến phụ trách kinh doanh các nơi đều là nhân tài tuấn kiệt, họ chịu ơn tri ngộ của Phong Kính Tiết, lại được tín nhiệm đến mức mặc họ mạnh tay làm việc như thế, trong lòng đều vô cùng cảm phục. Khổ nỗi Phong Kính Tiết bình thường chẳng thiếu cái gì, ngay cả tiền kiếm ra hàng năm, trước nay cũng là họ được sáu phần, Phong Kính Tiết chỉ được bốn phần, cho nên thường ngày hầu như chẳng tìm được cơ hội báo đáp y. Hiện giờ nhận được Phúc bá truyền tin, không ai không vắt hết óc, thi hết bản lĩnh toàn thân lo lót cho y.
Gặp mặt rồi nhịn không được lão lệ tung hoành, òa khóc ra tiếng: “Công tử gia của tôi ơi…”
Kỳ thật Phong Kính Tiết bị nhốt không đến nửa nén hương, ngục tốt đã cầm ưu đãi mở hết hình cụ cho y, cũng an bài cho y một gian lao phòng cực sạch sẽ. Tuy nói bị trượng hình, nhưng thân thể y cường tráng, hơn nữa trước kia buôn bán trên sa mạc, có khổ nhọc gì chưa từng nếm trải, để phòng bị sa đạo lại luyện võ từ nhỏ, thật chẳng coi thương thế này là gì, cho nên ngoài mặt tuy là tù nhân, kỳ thật tình hình không tệ lắm.
Y ở trên công đường có thể tùy ý tiến thoái, thong dong tự tại, hiện giờ bị một ông già ôm khóc như vậy, lại khiến đầu y đau muốn nứt ra: “Phúc bá, ta khỏe, ông không cần phải khóc thành như vậy, người không biết nghe thấy còn tưởng là ta…”
Tiếc là lão bộc trung tâm mà thương tâm lúc này không thèm nói lý, hoàn toàn chẳng để tâm chủ nhân nói gì, khóc lóc nói: “Công tử gia của tôi, thân thể kiều quý này của cậu, chưa từng phải chịu khổ như vậy, đều do tên cẩu quan kia…”
Phong Kính Tiết nghe mà rùng cả mình, không phải chứ, mới hưởng phúc hai năm đã quên hết những ngày tháng gian khổ đi về trong gió cát, liều chết liều sống trước kia, kiều quý? Phúc bá, ông hôm nay mới biết ta, hai chữ đó, chưa từng có nửa điểm can hệ với ta.
Bất quá, lúc này cho dù là Phong Kính Tiết cũng rất thức thời mà bỏ qua khả năng nói đạo lý với lão nhân gia, cắn răng, buồn bực, nhịn nhịn nhịn, rốt cuộc nhịn đến khi Phúc bá khóc đủ rồi, mắng đủ rồi, bấy giờ mới lau nước mắt nói: “Công tử gia yên tâm, nơi này trên dưới tôi đã chuẩn bị tốt rồi, tuyệt không đến mức để công tử bị ủy khuất.”
Tuy nói như thế, ngẩng đầu nhìn nhìn cảnh trí u ám bốn phía nhà giam, không tự chủ được lão lệ lại bắt đầu tuôn ra: “Công tử gia của tôi ơi, cậu ngày thường mỗi ngày đều phải nhìn cảnh sắc đẹp nhất, hiện tại lại chỉ có thể đối mặt với mấy bức tường này, cậu ngày thường phải thay bốn năm bộ quần áo do Vương đại sư phụ của kinh thành Trịnh Trang ký tự tay may, hiện tại lại chỉ có thể mặc áo tù, cậu ngày thường luôn được những nha đầu tú lệ khéo léo nhất hầu hạ, hiện tại nơi này chỉ có đám ngục tốt bộ dạng hung thần ác sát, cậu ngày thường…”
Phong Kính Tiết nhịn lại nhịn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cười khổ ngắt ngang những lời càm ràm như nước Trường Giang chảy xiết không thôi: “Được rồi được rồi, ta rất tốt, chuyện gì cũng không có, ông khỏi cần lo lắng. Nơi này cũng chẳng có gì là không tốt, ta sẽ nhanh chóng thích ứng.”
Phúc bá lại lau nước mắt hỏi: “Công tử còn cần gì, tôi sẽ lập tức đi làm.”
“Việc khác cũng không có gì, chỉ là rượu thượng hạng kia lại không thể thiếu, nhất định phải đưa vào cho ta.”
Phúc bá quở trách: “Công tử gia, cậu đã bị trượng hình, hiện tại cẩu quan kia còn muốn hại chết cậu, cậu còn uống rượu gì nữa?”
Phong Kính Tiết cười nói: “Hắn thích làm gì là chuyện của hắn, chẳng lẽ vì hắn muốn hại ta mà ta không uống rượu nữa?”
Phúc bá biết chủ tử nhà mình tùy hứng, cũng không khuyên nữa, chỉ đành than: “Thôi được. Có lẽ các vị hương thân đều đã đi cầu tình, tôi thấy công tử chẳng bao lâu nữa là có thể được thả, uống chút rượu cũng không phải là chuyện gì to tát.”
“Phúc bá, sự tình không đơn giản như vậy đâu.” Phong Kính Tiết thản nhiên cười nói: “Đã công thẩm trên công đường, tội danh đã định, cho dù muốn lật lại bản án cũng có chút phiền phức. Lưu Minh nếu không cầm chút ưu đãi, há lại chịu tự tát vào miệng, uổng phí để ta thắng trận này.”
“Vậy cứ cho hắn chút bạc là được, dù sao đây là vật ngoài thân, công tử xưa nay không để mắt.”
Phong Kính Tiết mỉm cười: “Bạc tuy là vật ngoài thân, nhưng ta lại hận nhất là có kẻ uy hiếp mình. Ta không phải là không đưa nổi, ta chỉ không thích đưa hắn.”
Lúc này đến phiên Phúc bá đáng thương đau đầu: “Công tử gia của tôi ơi, chuyện liên quan đến tính mạng, lại chẳng tùy hứng giận dỗi được đâu.”
Phong Kính Tiết cười nói: “Ông yên tâm, ta há lại là người lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Ông thay ta viết thư cho chưởng quầy ở phân *** tỉnh thành và kinh sư, bảo họ điều động kho ngân, thay ta chạy chọt. Có thể lật lại bản án cố nhiên là tốt, nếu không lật được thì kéo dài bản án cũng được, rồi lại nghĩ cách điều Lưu Minh khỏi huyện này là xong.”
Phúc bá gật đầu ghi nhớ, rồi lại nhịn không được nói: “Kỳ thật chuyện trước mắt, chỉ cần cho một mình Lưu Minh thuận tâm bình khí là được, nhưng nếu theo ý công tử, làm chuyện phiền phức như vậy, chỉ sợ số bạc chi phí đó…”
Phong Kính Tiết bất giác cười rộ lên: “Phúc bá, ông vừa rồi còn nói bạc là vật ngoài thân, sao đã quên nhanh như vậy. Mua một tên quan hắn, mấy vạn lượng ta cũng chi được, mua mười mấy tên quan, mấy chục vạn lượng ta cũng không để tâm, quan trọng nhất là chi có được thống khoái hay không.”
Phúc bá cũng biết vị chủ tử này nhà mình tuy là hòa khí dễ nói chuyện, nhưng chủ ý đã quyết, chưa từng có ai có thể thay đổi, chỉ đành thở than: “Công tử đã nhất định muốn như thế, vậy tôi đành phải làm theo, chỉ là cứ như thế này, sợ công tử sẽ phải ở lại đây một thời gian dài.”
Phong Kính Tiết cười cười, buông tay nhún vai: “Ta ngày xưa đã nói, nhân sinh hữu hạn, nên lấy nhân sinh hữu hạn nếm thử đủ loại cuộc sống bất đồng. Ở trong nhà lao một chút, làm sao không phải là một cuộc sống hoàn toàn mới, một trải nghiệm thú vị?”
Phúc bá lắc đầu không tán đồng, nhưng cũng chẳng càm ràm gì nữa: “Được, tôi trở về sẽ viết thư ngay. Công tử yên tâm, công tử gặp nạn, tôi nhất định sẽ quản lý tốt các sự vụ lớn nhỏ trong nhà, quản thúc tất cả hạ nhân, sẽ tuyệt không xảy ra nhiễu loạn. Còn Lý thị kia, tôi bây giờ sẽ thu hồi đất, đuổi thị ra ngủ ngoài đường…”
“Đừng.” Phong Kính Tiết vội nói: “Cô ta cũng là bị bắt mới làm chứng, cô ta là một nữ nhân không có kiến thức, trượng phu vừa chết, trong nhà không có trụ cột, bị Huyện quan đại lão gia vừa bức vừa dọa, tất nhiên là việc gì cũng theo. Việc này không thể trách cô ta, ông đừng làm khó. Đúng rồi, lao động nhà cô ta đã chết, theo lệ cũ, phát cho một khoản bạc lo việc tang ma, điền tô ba năm lại giảm một nửa…”
Không đợi y nói xong, Phúc bá đã kêu lên: “Công tử!”
Nhưng Phong Kính Tiết căn bản không cho ông ta cơ hội tiếp tục lải nhải, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, bình tĩnh nói: “Phúc bá, theo ý ta mà làm.”
Phúc bá theo y đã lâu, vừa thấy vẻ mặt này, ngữ khí này của y, liền biết bây giờ nói ra chẳng ích gì, cắn răng hừ một tiếng: “Được, tôi làm theo, tôi không đánh thị, không mắng thị, theo lời công tử, cấp bạc, giảm tô, cho thị xấu hổ chết.”
Nhìn lão nhân dáng vẻ rõ ràng là không phục, nhưng lại không thể không nghe lời, Phong Kính Tiết ngược lại nở nụ cười tùy ý.
Bắt đầu từ hôm nay, Phong Kính Tiết bị nhốt vào lao tử tù, nhưng vì đã chuẩn bị đủ bạc nên một chút khổ cũng chưa phải chịu. Mỗi ngày có rượu ngon thức ngon đưa vào, hưởng sái y, đám ngục tốt mấy ngày này vừa ăn vừa cầm, miệng đều đầy dầu, xuân phong đắc ý.
Mà sinh ý điền sản hạ nhân của y, vì Phúc bá quản thúc đắc lực, cũng không mảy may hỗn loạn.
Các hương thân nhiều lần giúp Phong Kính Tiết cầu tình với Lưu Minh, yêu cầu xử lại, Lưu Minh đều cương quyết cự tuyệt.
Tuy là như thế nhưng không có ai cho rằng Phong Kính Tiết sẽ thực sự ngã quỵ trước sự kiện này. Cho nên y vừa lâm nạn, cựu hữu tân bằng không ai không tới thăm hỏi, dù là người chưa có giao tình gì với y cũng chỉ mong vào lúc này có chút tư thái, tỏ bày tình nghĩa, kết thân với đại phú hào này.
Vì thế, lao tử tù mỗi ngày người đến người đi như nước chảy, đúng là có thể so với phố xá sầm uất.
Về sau Lưu Minh nghe được phong thanh, nghe nói ngục tốt nhận ưu đãi, để người ta thăm hỏi Phong Kính Tiết mỗi ngày, trong lòng rất bất mãn, rồi một ngày đột nhiên tập kích, làm một buổi Huyện lệnh đại nhân tuần ngục, cố ý lùng bắt mấy hạ nhân của Phong Kính Tiết, cho y phải mất mặt một chút, cũng lòe uy phong của bản thân.
Một lần tuần tra này vẫn thật sự rất hiệu quả, hắn bỗng nhiên xuất hiện, hạ lệnh đóng ngay cửa ngục, tự mình tuần qua từng gian lao phòng, những người đến thăm Phong Kính Tiết ấy không có chỗ nào để trốn, đều vừa vặn bị bắt được.
Kết quả, một người là đại cử nhân trong huyện, một người là hội trưởng thương hội trong huyện, một người là tộc trưởng Lý gia, một đại tộc trong huyện, còn có một đại hương thân là vì cao tuổi mà thành trí sĩ.
Thân phận như vậy, chẳng ai có thể làm khó. Lưu Minh đành phải làm như không việc gì, lại thả người đi, chỉ là trong lòng buồn bực khó tiêu, bèn quay đầu đè những ngục tốt liên can, mỗi người đánh hai mươi gậy.
Từ đó về sau, bọn ngục tốt xơi đau rồi, không dám phóng túng cho gia nhân bằng hữu của Phong Kính Tiết như lúc đầu nữa, lao tử tù không còn cho người tùy tiện bước vào, mà việc trông coi quản thúc Phong Kính Tiết, cũng nghiêm lệ hơn ngày trước rất nhiều.
Bản thân Phong Kính Tiết ngược lại thản nhiên như không, chẳng hề để ý, cho dù sau đó ngay cả rượu cũng không cho đưa vào, y cũng chẳng thất vọng lắm.
Tính tình của y xưa nay là lầu vàng chăn ấm ở được, mà nhà tranh lều cỏ cũng ngủ được, cuộc sống trong ngục tuy rằng lạnh lẽo buồn tẻ, so với trước kia lạc đường trong bão táp sa mạc, mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, hiện tại ngược lại là thiên đường.
Y có thể thân ở trong lao lại thong dong tự tại, thế nhưng Lưu Minh thân là Huyện thái gia, mấy ngày này lại chẳng dễ chịu lắm.
Chưởng quầy Phong Kính Tiết phái đến phụ trách kinh doanh các nơi đều là nhân tài tuấn kiệt, họ chịu ơn tri ngộ của Phong Kính Tiết, lại được tín nhiệm đến mức mặc họ mạnh tay làm việc như thế, trong lòng đều vô cùng cảm phục. Khổ nỗi Phong Kính Tiết bình thường chẳng thiếu cái gì, ngay cả tiền kiếm ra hàng năm, trước nay cũng là họ được sáu phần, Phong Kính Tiết chỉ được bốn phần, cho nên thường ngày hầu như chẳng tìm được cơ hội báo đáp y. Hiện giờ nhận được Phúc bá truyền tin, không ai không vắt hết óc, thi hết bản lĩnh toàn thân lo lót cho y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook