[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh
-
Quyển 3 - Chương 134: Lòng người vô tận
Giữa sơn dã tĩnh mịch, mấy gian nhà gỗ con con, mấy thửa ruộng rau xanh biếc nho nhỏ.
Thời điểm ánh dương ôn hòa, sẽ có người được ôm ra khỏi phòng, ngồi trên ghế trúc, để gió mát vén tung mái tóc đen nhánh được chải gọn. Ánh dương ấm áp ở trên mặt trên người y, sắc mặt y cũng liền thêm vài phần hồng hào khỏe mạnh.
Bởi vì thường xuyên hong gió phơi nắng, màu da y không có vẻ tái nhợt và khô quắt của bệnh nhân nằm trên giường quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Sẽ có người ôm y đi lại khắp nơi, đỡ y kéo y đứng dậy đi lại, làm các loại tư thế.
Xoa bóp cho y.
Tứ chi y, không có loại bệnh trạng và gầy đét héo rút của bệnh nhân bại liệt đó.
Ngày ngày đêm đêm, năm năm tháng tháng.
A Hán an giấc không tỉnh.
Đại phu xuất sắc nhất thiên hạ từng quả quyết, y sống không lâu.
Thế mà y vẫn sống sót, một năm lại một năm, dưới sự chăm sóc của ba nam nhân và một nữ nhân, y vẫn sống tiếp.
Những việc vụn vặt đa phần là Địch Nhất cùng thê tử Văn Tố Y lo liệu. Văn Tố Y từng tập y, dù không thể tính là tinh thông lắm, nhưng mấy năm qua, một thủ châm thuật, lại luyện đến xuất thần nhập hóa. Nàng vốn cũng không phải rất giỏi ẩm thực điều trị, nhưng vì người nọ, nàng cố gắng học tập cách điều dược chế tác các loại dược thiện điều dưỡng bổ khí, sau đó, đã có thể một ngày tám bữa, mỗi bữa làm ra những món canh mỹ vị mà bổ dưỡng khác nhau.
Địch Tam tính ưa bay nhảy, vì trả ơn đi cầm kiếm khổ đấu sẽ làm không lúng túng, nhưng muốn y ngày ngày xoa bóp chăm sóc Phó Hán Khanh, việc này y lại làm không nổi. Cho nên càng nhiều thời điểm y sẽ đi khắp trời nam đất bắc. Chẳng qua cứ cách một khoảng thời gian sẽ quay về, mỗi lần đều mang theo thần dược linh vật không biết tìm được từ nơi nào, đương nhiên, mỗi lần cũng đều mang theo chút thương thế không lớn không nhỏ.
So ra, Địch Cửu làm được ít nhất cho Phó Hán Khanh. Lúc người khác tận tâm chăm sóc Phó Hán Khanh, y chỉ ở giữa sơn dã rừng rậm bên ngoài, điên cuồng luyện công. Khi có người khác bên cạnh Phó Hán Khanh, y sẽ không đến gần. Trừ phi là thời điểm Địch Nhất hoặc Địch Tam nội lực khô kiệt, không duy trì được, y mới sẽ xuất hiện như u linh, thế chỗ họ một lát.
Song Địch Nhất cứ cách một thời gian, cũng sẽ đi xa. Địch Tam là cầu dược, mà y, là cầu y. Mỗi một lần y đều tràn ngập hy vọng đi tìm người ở nơi nào đó mà y cảm thấy có thể trị liệu cho Phó Hán Khanh, mỗi một lần, lại luôn thất vọng trở về.
Lúc Địch Nhất và Địch Tam đều vắng mặt, Địch Cửu sẽ thường xuyên xuất hiện bên cạnh Phó Hán Khanh.
Chăm sóc Phó Hán Khanh, chỉ dựa vào một mình Văn Tố Y, là không đủ.
Y cần phải được cho ăn như trẻ sơ sinh, ăn nhiều bữa nhỏ. Cứ qua nửa canh giờ là sẽ cho ăn một lần. Tất cả dược thiện thang tễ tận lực cho y uống, tận lực xem y như có tri giác mà đối đãi. Người hôn mê không biết mở miệng, không biết nuốt, tràng vị đã không biết tự động tiêu hóa hấp thu, thế nên mỗi lần cho ăn, luôn phải tối thiểu hai người kết hợp, bóp miệng cho ăn. Dùng châm cứu, dùng nội lực kích thích huyệt đạo tương ứng, làm cho thân thể kia ứng kích tính mà sử dụng công năng vốn có.
Mỗi ngày, y cần phải có người vận nội lực thay y xoa bóp toàn thân để đảm bảo bắp thịt có tính đàn hồi và sức sống, lại trút nội lực của mình vào trong cơ thể y, thay y đả thông huyệt đạo toàn thân, dẫn dắt những chân khí tán loạn trong cơ thể đó vận chuyển mười hai chu thiên, thổi thêm một chút sinh mệnh lực cho thân thể vô tri vô giác kia. Văn Tố Y y dược một đạo khá có tạo nghệ có thể mỗi ngày dùng ngân châm giúp y châm cứu toàn thân, kích thích thân thể y, nhưng nàng không hề đủ nội lực, để hoàn thành việc vận hành mười hai chu thiên này.
Tố Y có thể không tị hiềm lau người cho y, thay y trở mình, giúp y bảo trì sạch sẽ, phòng ngừa hoại tử. Nhưng muốn nàng dìu một đại nam nhân hôn mê tản bộ, ôm y ra ra vào vào, hong gió phơi nắng, lại quả thật làm khó người thân là một giới nhược nữ.
Tố Y phát hiện, Địch Cửu kỳ thật là một người cực cẩn thận. Chuyện Địch Nhất bình thường làm, y cũng có thể làm rất tốt, chưa từng có vẻ gì là ghét bỏ miễn cưỡng không thoải mái. Dù rằng bình thường, y luôn thần sắc lạnh lùng có thể trốn bao xa thì trốn bấy xa, nhưng chỉ cần nàng gặp phải chuyện không làm được, hoặc là bận không kịp lo không được, Địch Cửu luôn kịp thời xuất hiện.
Thời gian lâu dài, Văn Tố Y không còn sợ y như ban đầu nữa.
Y từng là chủ nhân nàng phản bội. Người vĩnh viễn đứng ở chỗ tối tăm, dùng đôi mắt lạnh băng dòm ngó lòng người, dùng đôi tay vô tình lật lọng mưu tính này, cơ hồ là căn nguyên tất cả ác mộng của nàng.
Nàng tướng mạo tài tình đều bình bình, tính tình cũng cực nhu hòa. Địch Cửu an bài một nữ tử như vậy tiếp cận Địch Nhất, cũng là dự liệu nhân vật như Địch Nhất, càng là quốc sắc thiên hương, sợ càng khó khiến y mở lòng, chỉ tiểu gia nữ nhi thế này, lại có tính tình cực dịu dàng nhu hòa, mới có thể dần dần tan băng tuyết, chảy đá.
Cho nên năm đó người này xuất hiện phía sau phu quân nàng, mặc dù có dung mạo gần như tương đồng phu quân nàng, mặc dù có thanh âm trầm định cực kỳ của trượng phu vang bên tai: “Đừng sợ, y đã không truy cứu những chuyện cũ đó, hiện tại y là bạn của ta, chúng ta có chung mục tiêu.”
Nàng vẫn như chuột gặp mèo, run rẩy tựa lá rụng trong gió.
Khi Địch Cửu ở bên, luôn chú ý dùng nửa mặt bên phải chưa hủy dung đối với nàng. Y kỳ thật không để ý dung mạo, y chú ý những tiểu tiết này, chẳng qua không muốn khiến nàng càng kinh sợ, càng không tự tại.
Cũng rất ít chủ động nói gì với nàng.
Trên thực tế, Địch Cửu rất ít chủ động nói chuyện gì với bất cứ ai.
Lúc trông bên cạnh Phó Hán Khanh, hai người khác luôn có thể tìm chút chuyện gì đó để cùng Phó Hán Khanh “chuyện phiếm”, Văn Tố Y thậm chí sẽ khe khẽ ngâm nga cho y nghe. Mà Địch Cửu, những lúc y trông trước giường Phó Hán Khanh, cho dù cả ngày cả đêm, cũng trầm mặc không nói một lời nào.
Lòng nữ nhân, luôn mềm mại. Ở chung lâu, cho dù sợ, nhìn bộ dáng trầm mặc của y nhiều, dần dần, nàng thậm chí muốn chủ động nói chuyện với y.
Ngày hôm đó, lúc y lại một lần ngẫu nhiên hơi thất thần, chưa hề phòng bị, nàng thấy ánh mắt y ngưng nhìn Phó Hán Khanh. Trong con ngươi bình thường lạnh lùng như băng kia, cất giấu tình cảm sâu sắc đến mức khiến nàng chấn động.
Nàng rốt cuộc thử nói chuyện với y: “Ngài có thể thường trò chuyện với y, trò chuyện với y nhiều, có thể giúp y tỉnh lại.”
Khoảnh khắc đó, y chậm rãi đưa mắt, rồi lại chậm rãi cúi mi, cực bình đạm cực bình đạm mà nhẹ giọng nói: “Nếu y thật nghe được tiếng ta, chỉ sợ sẽ không bao giờ chịu tỉnh lại nữa.”
Từng phụ y hại y, lại vào khoảnh khắc cuối cùng, vứt bỏ hết thảy vì y.
Nhưng khoảnh khắc bạt kiếm mà lên đó, y đã nhắm mắt an giấc, chẳng còn tỉnh lại nữa.
Trong ký ức của người đang ngủ, giữa họ, tình cảm cuối cùng, là thù hận, ánh mắt cuối cùng họ nhìn nhau, là quyết tuyệt.
Cho nên hiện tại y chỉ có thể trông bên cạnh người kia như thế. Trông người yêu đang hận y trong giấc mơ vĩnh hằng.
Y sẽ nhìn về phía người kia như vậy, nếu không cần thiết, lại chưa bao giờ đến gần. Y sẽ vào những lúc người khác rời đi, ngày ngày đêm đêm trông người kia, nhưng cả thanh âm, cũng không thể để người kia nghe được.
Y không phải Địch Nhất, có thể thân thiết nói chuyện, bi thương kêu gọi. Y không phải Địch Tam, có thể mỉm cười đối mặt với từng lần thất vọng, một lần nữa lang bạt chân trời.
Khoảnh khắc đó, nàng nhìn người kia ngủ say trên giường, y an tọa trước giường, đột nhiên, gần như chực rơi lệ.
Một lần nọ, nàng nhịn không được muốn an ủi y, rất chân thành mà khuyên giải: “Ngài yên tâm, các người chăm sóc y như vậy, ông trời có mắt, chung quy sẽ bị cảm động. Chờ y tỉnh lại, chờ y biết hết thảy ngài đã làm vì y, các người cuối cùng sẽ có ngày đoàn viên.”
Mà y, thoáng nhíu mày, vài phần không kiên nhẫn, vài phần chế giễu nhìn nàng: “Ta chưa từng thấy ông trời mở mắt. Cơ hội y tỉnh lại, rõ ràng là cực kỳ bé nhỏ, huống chi, cho dù y tỉnh lại, ta và y, cũng sẽ không đoàn viên.”
Nàng ngạc nhiên mở to mắt.
“Y tỉnh, ta mới có thể bỏ xuống được, y tỉnh, ta mới có thể tự mình tự tại mà đi, chờ y tỉnh rồi, ta ngay cả cáo từ cũng sẽ không nói một tiếng mà rời đi ngay.” Y cười nhạt: “Tính tình của ta và y quá khác nhau, nói gì thiên trường địa cửu. Không bằng sớm giang hồ quên nhau.”
Nàng luống cuống chân tay hốt hoảng thối lui, không rõ một phen thiện ý này, vì sao lại khiến người nọ như nhím dựng thẳng gai nhọn đầy mình mà phản kích.
Y cũng mâu thuẫn như dung mạo của y vậy, nửa là anh tuấn nửa là xấu xí, nói là hữu tình, rồi lại vô tình. Yêu lại không tiếp cận, cố chấp thủ lại không chịu nói hối hận, không cần sum họp, cùng với, thân thể yếu như vậy, lại có võ công kiệt xuất như vậy.
Đúng vậy, thân thể y cực yếu. Tất cả kiện khang và sức sống trong sinh mệnh y, đã cạn kiệt cả trong nháy mắt nào đó lúc trước. Nàng là y giả, nàng biết y một thân toàn bệnh, nàng biết ngũ tạng lục phủ của y đã không còn chỗ nào khỏe mạnh. Y sống mỗi một khắc, liền chịu một khắc ốm đau tra tấn, nhưng mà y vẫn sống như vậy, vẫn không chịu khom lưng, vẫn kiêu ngạo không chịu bị người thương hại, vẫn cố chấp không chịu yếu thế.
Sắc mặt y vĩnh viễn là tái nhợt, y luôn ho khan kịch liệt, cho dù mỗi một lần khi phát tác, y luôn dùng khinh công lướt về phương xa, không muốn để người nhìn thấy. Nhưng mà, thân thể không phải vĩnh viễn chịu ý chí áp chế. Cho nên, nàng thỉnh thoảng sẽ thấy bóng dáng y ho khan mà co tròn người, nàng thỉnh thoảng sẽ phát hiện, vết máu đỏ tươi trên khăn tay và góc tay áo của y.
Những lúc nhìn thấy, lại không kịp tránh đi, nàng sẽ bị ánh mắt sắc bén khi y ngẩng đầu chấn không thể động đậy.
Đôi mắt u cực sâu cực đen cực như vậy, lộ ra cảm xúc lệ liệt như vậy, ngàn ngàn vạn vạn loại bất tuân và bất cam! Như một lưỡi thép rắn, dù dai bướng thế nào nữa, cuối cùng bị thiên ý giày vò gãy lìa, rồi lại vì ngạo cốt trời sinh, không thể chịu đựng bị người nhìn thấy vẻ thảm hại và yếu đuối.
Mỗi một lần nàng đều hoài nghi, mình nhìn thấy vẻ yếu đuối của y, sẽ làm cô lang bị vận mệnh bức đến tuyệt cảnh này bổ qua đây xé tươi. Đến cuối cùng, y không bổ qua, có thể không phải bởi vì thương hại, bởi vì nhân từ, vẻn vẹn chỉ là, trước mắt chiếu cố Phó Hán Khanh, còn dùng được nàng chăng.
Bất quá, y cũng có thể xem là một bệnh nhân hợp tác. Tuy rằng không quen bị người kiểm tra thân thể mình, y vẫn cho phép nàng chẩn đoán bệnh cho y. Thuận theo để nàng châm cứu, im lặng uống hết tất cả thuốc nàng kê. Nhưng y không chịu nghỉ ngơi, luyện công cần mẫn đến quá đáng.
Lúc không cần trông Phó Hán Khanh, y liền luyện công lại luyện công, không ngủ không nghỉ mà luyện công. Cho dù Văn Tố Y nhiều lần khuyên răn dục tốc bất đạt, luyện tập như vậy tổn hại sức khỏe lắm, y cũng chưa từng ngừng lại.
Võ công của y rốt cuộc cao bao nhiêu, nàng không rõ lắm, chỉ nghe Địch Nhất nói, hiện tại so chiêu với y, đã không thể duy trì được quá năm mươi chiêu. Nhưng mà Địch Nhất nói như vậy, thần sắc lại là bi thương.
Địch Cửu hiện tại, võ công cao nữa, cũng không thể đánh lâu. Cùng người giao thủ, vô luận đối thủ là ai, nếu trước năm mươi chiêu y không thể thủ thắng, thì chỉ có chờ bị người giết.
Địch Nhất vẫn không minh bạch, sự kiện khang của y, tuổi thọ của y, đã quyết định y không thể có cơ hội đi giang hồ tranh hùng nữa. Dù là có dã tâm bằng trời, cũng chỉ đành nghe theo vận mệnh. Đã là như thế, còn phải luyện tập ngày đêm, tàn nhẫn bức ra mỗi một chút lực lượng trong thân thể lắm bệnh kia, vì sao?
Y không hiểu, cho dù hỏi, nhận được cũng chỉ là một ánh mắt cực lãnh đạm của người nọ.
Đúng vậy, Địch Cửu sống không lâu, Văn Tố Y là y giả, cũng rõ ràng như thế.
Năm đó thân thể từng chịu áp bức cực tàn khốc, cho nên hiện tại trên người y ít nhất có mấy chục loại bệnh lớn lớn nhỏ nhỏ dai dẳng không trị tận gốc được, mà còn luôn là cả ngày lẫn đêm ngủ không yên.
Y không thể ngủ, cho nên có thể tinh thần phấn khích ngày tiếp nối đêm đi luyện công, việc này một mặt làm võ công của y tiến vùn vụt, một mặt cũng khiến sinh mệnh y càng thêm phiêu dao như ngọn đèn trước gió.
Y ngẫu nhiên thiếp đi, luôn là bên cạnh Phó Hán Khanh.
Có khi y trông nom bên cạnh người kia qua đêm, bất tri bất giác, sẽ nằm bên giường người kia mà ngủ.
Y thậm chí có thể vào những khi tắm gội lau người giúp Phó Hán Khanh, không tự giác ngừng tay, vẫn duy trì tư thế vừa rồi, nửa dựa trên người Phó Hán Khanh mà thiếp đi.
Cho nên, đã từng, có hôm ánh dương xán lạn như vậy.
Địch Nhất và Địch Tam đi vắng, Địch Cửu liền giúp Phó Hán Khanh lau người thay đồ, vận công truyền khí, ôm y đi khắp nơi, giúp y hoạt động tay chân, cuối cùng đặt y lên đại ỷ, khiêng ra bên ngoài phơi nắng.
Y ngồi bên cạnh người kia, bất tri bất giác liền dựa lên đại ỷ kia. Không chống được sự mỏi mệt, y dựa người nọ, gác đầu lên vai người nọ, dưới ánh dương, cùng nhau say ngủ.
Khi đó nàng cách rất xa, rất xa. Nhìn ánh dương vẩy lên toàn thân họ, nhìn họ ngồi cùng một chỗ, tựa vào nhau, mặt kề mặt, đầu kề đầu.
Mặt mày Địch Cửu cũng thả lỏng, như một thanh kiếm lạnh băng, ôn hòa vào vỏ.
Có gió phất đến, thổi áo và tóc họ rối vào nhau. Không biết có phải là y mơ một giấc mơ mỹ lệ, cho nên, bên môi lại thoáng có ý cười.
Trong ngơ ngẩn, nàng tưởng rằng người say ngủ kia, tùy thời sẽ bị một cơn gió bừng tỉnh, sau đó quay đầu, hướng về người vẫn một mực chờ đợi y, cuối cùng mệt quá thiếp đi kia mà mỉm cười.
Nàng không dám tiến lên, không thể trong thời tiết se lạnh này, khẽ khàng đắp cho họ một tấm chăn mỏng.
Bởi vì, cho dù là ở bên cạnh Phó Hán Khanh, Địch Cửu cũng ngủ cực tỉnh, hễ có tiếng động là sẽ kinh động. Mà vừa từ trong mơ tỉnh lại, có lẽ là người hơi ngơ ngẩn, có lẽ là thế giới này kỳ thật căn bản không có người y tin tưởng, lúc này nếu có người khác ở bên, thân thể y sẽ làm ra hành vi công kích trước đại não.
Địch Nhất và Địch Tam đều từng trong lúc vô ý làm y thức giấc, mà bị y đả thương, sau đó hai người đều nhớ, chỉ cần Địch Cửu bên cạnh Phó Hán Khanh thì hai người nhất định phải cẩn thận tới cẩn thận lui, không có việc gì thì tuyệt không nên tới gần, vạn nhất do sự cố mà không thể không tới gần, cũng phải qua kẽ cửa cẩn thận quan sát một chút trước, xem y có ngủ hay không. Nhưng mà, bất kể dưới tình huống nào, bất kể khi vừa mới tỉnh lại, không tỉnh táo như thế nào, ác liệt như thế nào, y chưa từng một lần đả thương đến Phó Hán Khanh gần ngay bên cạnh.
Mà Văn Tố Y tự nhiên là bị dặn dò vô số lần, chỉ cần thời gian Địch Cửu và Phó Hán Khanh bên nhau quá một nén nhang, thế thì nếu không thể xa xa xác định Địch Cửu vẫn trong trạng thái thanh tỉnh, nhất thiết chớ tới gần.
Cho nên, vào cái ngày ánh dương xán lạn đó, nàng chỉ có thể xa xa nhìn y và người kia. Vô cớ, bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt.
Đây là một lần duy nhất cả đời này, nàng nhìn thấy y và người kia sóng vai ngồi dưới ánh dương, ngay cả những cơn gió thổi quanh bên cạnh họ đó, cũng ôn nhu mà đa tình.
Họ cùng nhau trông Phó Hán Khanh đã nhiều năm. Thế giới bên ngoài phong vân biến ảo bất định, khoảng thiên địa nho nhỏ trong núi, vẫn yên tĩnh không gợn sóng.
Cho đến ngày hôm đó, Địch Nhất giúp Phó Hán Khanh hành công rất nhiều lần, mỏi mệt không chịu nổi, mà Địch Cửu vẫn tùy thời thế tay khi cần không xuất hiện.
Đây là chuyện chưa bao giờ phát sinh. Địch Nhất và nàng cùng nhau đến phòng Địch Cửu, đẩy cửa ra, nhìn thấy máu tươi đầy dưới đất, cùng người hôn mê bất tỉnh kia.
Địch Cửu hôn mê bảy ngày bảy đêm, sốt cao không ngừng. Cho dù khi y hôn mê, cũng chưa từng mê sảng.
Nàng cơ hồ cho là y sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Y sẽ cứ thế ở trong thế giới kia, làm bạn với người yêu dấu đang say ngủ.
Họ đều biết, họ cũng đều có chuẩn bị. Loại sự tình này sớm muộn sẽ phát sinh, thân thể Địch Cửu, vốn chính là tùy thời sẽ tử vong.
Nhưng mà, y rốt cuộc vẫn vùng vẫy tỉnh lại, câu đầu tiên khi tỉnh lại, hỏi chính là: “Ta còn có thể sống bao lâu?”
Tố Y không thể trả lời, nàng là y giả, nhưng giờ này khắc này, nàng không thể đáp ra miệng.
Còn có thể sống bao lâu?
Nàng biết, cho dù dốc hết linh dược, sợ cũng không thể vượt qua ba tháng.
Nàng không đáp, nhưng mà, y hiểu được.
Cho nên y bình tĩnh nói với Địch Nhất: “Ta muốn trước lúc chết nhìn y tỉnh lại. Ta cả đời này, chung quy nên có chuyện có thể làm xong.”
Địch Nhất cắn răng: “Ta làm sao không muốn y tỉnh lại, nhưng mà mấy năm nay chúng ta đã dùng hết thảy biện pháp, cầu tất cả những người có thể tìm. Đến cả Phương Khinh Trần chết đi sống lại kia ta cũng đi gặp rồi, nhưng lại có ích lợi gì, đám vô tình vô nghĩa này…”
Địch Cửu bình tĩnh nói: “Còn một người, ta tin chắc là bạn y, đi tìm người này biết đâu hữu dụng.”
“Còn ai nữa, những người ngươi biết không phải đã cho ta biết hết rồi sao? Hơn nữa cho dù tìm được, chỉ sợ đáp án cũng là…”
Ngữ khí của Địch Cửu không hề gợn sóng: “Cứ phải thử xem. Không đến một khắc cuối cùng, ngươi đã muốn từ bỏ?”
Địch Nhất trầm mặc một hồi, rốt cuộc thở dài: “Được, ta lại đi một lần.”
Họ rốt cuộc đang nói những gì, nàng kỳ thật không rõ lắm, nàng chỉ biết, Địch Cửu là người bình tĩnh lạ thường, có thể lạnh băng nhìn thẳng tử vong của mình như vậy, cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận từng lần thất vọng như vậy.
Trong mấy năm, Địch Nhất từng phẫn nộ thét dài, Địch Tam cũng từng buồn cực say mèm, chỉ có Địch Cửu, chưa một lần nào thất thố.
Vĩnh viễn bình tĩnh, vĩnh viễn thong dong, vĩnh viễn thanh tỉnh ứng đối hết thảy, đây là giỏi giang quá mức, hay là bất hạnh quá mức?
Bệnh của Địch Cửu đến nhanh mà đi cũng nhanh. Mấy ngày sau đã có thể hành động như thường. Hết thảy đã như thường, song Văn Tố Y và Địch Nhất đều biết, đây chưa chắc là hiện tượng tốt. Mấy năm qua bị bệnh tật tra tấn, Địch Cửu vốn đã gầy, sau một đợt bệnh nặng, càng gầy lợi hại, ánh mắt u u, gần như ma trơi. Mỗi khi nhìn thấy y, Văn Tố Y đều sẽ nhớ tới bốn chữ “hồi quang phản chiếu”.
Địch Cửu sắp chết.
Y chỉ không cam tâm trước khi chết không được nhìn thấy người nọ tỉnh dậy, cho nên vẫn tận lực chèo chống. Đây là thời điểm, cho dù biết hy vọng xa vời nữa, cũng không ai có thể nhẫn tâm không tận lực giúp y đạt thành tâm nguyện.
Địch Nhất rất nhanh chóng chuẩn bị hành trang xuống núi đi xa, Địch Tam vẫn đi xa chưa về. Trong núi chỉ còn lại nàng và y, trông người phảng phất sẽ vĩnh viễn không tỉnh, lại dường như tùy thời sẽ tỉnh dậy kia.
Đêm Địch Nhất rời đi, Địch Cửu vẫn trông mãi bên giường Phó Hán Khanh. Nàng cứ cách nửa canh giờ là phải cho Phó Hán Khanh ăn, ban đêm mang theo thuốc vừa đun xong lặng yên đi tới.
Lần này, không cần trước đó cẩn thận quan sát Địch Cửu có ở bên cạnh Phó Hán Khanh thiếp đi hay không. Dường như để thuận tiện cho nàng, cửa phòng cư nhiên mở rộng.
Nàng trông thấy Địch Cửu an tọa bên giường, cúi đầu ngơ ngẩn nhìn hai viên minh châu quang hoa tứ xạ trong lòng bàn tay.
Nàng bước vào phòng, Địch Cửu tiện tay bỏ bảo châu ở đầu giường, liền giúp nàng cho Phó Hán Khanh ăn.
Có lẽ là vì đợt bệnh nặng này cải biến chăng, thái độ của Địch Cửu cư nhiên ôn hòa hơn rất nhiều, lúc cho Phó Hán Khanh ăn, thậm chí còn chủ động nói với nàng vài câu chuyện phiếm.
Nhưng quang hoa của đôi minh châu này quá rực rỡ, chiếu sáng cả phòng. Nàng nói cho cùng là nữ tử bình thường, không chịu được tục vật hấp dẫn, đáp dăm ba câu, dư quang khóe mắt luôn không khỏi nhìn nhiều vài lần, khi đó Địch Cửu nói những gì, lại không nhập tâm lắm.
Nàng biết, đó là một đôi bảo châu vô giá, một viên tránh được bách độc, một viên an tâm ngưng thần. Hai viên đều là người kia đưa cho y, mà nay, dị bảo thiên hạ này, cứ thế bị người tiện tay bỏ trên chiếc bàn gỗ xoàng xĩnh.
Nàng nhớ, đêm đó sau khi cho Phó Hán Khanh ăn, nàng và Địch Cửu lại nhàn nhã nói vài câu, mới nhẹ nhàng rời đi.
Ấn tượng cuối cùng, là khi với tay đóng cửa, nhìn thấy dưới minh châu kia, trong một phòng sáng trưng, thân ảnh y bình yên tĩnh tọa lại độc thuộc về hắc ám.
Đêm hôm đó, nàng ngủ say lạ thường, thậm chí quên mất phải tính thời gian đi làm bữa tiếp theo.
Một giấc trầm trầm đến bình minh, khi tỉnh lại, vừa kinh vừa hoảng càng không hiểu, vội vội vàng vàng đi tìm Địch Cửu và Phó Hán Khanh, đẩy cửa ra, lại chỉ thấy giường trống trơn, trước án minh châu trong suốt, bên châu có một tờ giấy, trên giấy có mấy dòng chữ màu đen, lại cũng mang theo khí quạnh quẽ.
“Ta dẫn y đi nơi nhất định có thể chữa khỏi cho y, sau khi Địch Nhất trở về, tự biết nơi đi, không cần nhớ mong, minh châu với ta đã vô dụng, lưu tặng hai vị.”
Nàng ngạc nhiên đứng ngẩn, kinh ngạc nhìn bảo châu dưới ánh dương lấp lánh kia.
Dị bảo như thế, là người kia tặng cho y. Mà y lại thanh thanh đạm đạm bỏ xuống như vậy.
Đất trời vắng vẻ, non xanh vắng vẻ, chỉ minh châu quang hoa lưu chuyển, trong suốt như chân tâm của tình nhân, trong sáng như giọt nước mắt vẫn cố chấp không chịu chảy xuống của người nọ.
Thời điểm ánh dương ôn hòa, sẽ có người được ôm ra khỏi phòng, ngồi trên ghế trúc, để gió mát vén tung mái tóc đen nhánh được chải gọn. Ánh dương ấm áp ở trên mặt trên người y, sắc mặt y cũng liền thêm vài phần hồng hào khỏe mạnh.
Bởi vì thường xuyên hong gió phơi nắng, màu da y không có vẻ tái nhợt và khô quắt của bệnh nhân nằm trên giường quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Sẽ có người ôm y đi lại khắp nơi, đỡ y kéo y đứng dậy đi lại, làm các loại tư thế.
Xoa bóp cho y.
Tứ chi y, không có loại bệnh trạng và gầy đét héo rút của bệnh nhân bại liệt đó.
Ngày ngày đêm đêm, năm năm tháng tháng.
A Hán an giấc không tỉnh.
Đại phu xuất sắc nhất thiên hạ từng quả quyết, y sống không lâu.
Thế mà y vẫn sống sót, một năm lại một năm, dưới sự chăm sóc của ba nam nhân và một nữ nhân, y vẫn sống tiếp.
Những việc vụn vặt đa phần là Địch Nhất cùng thê tử Văn Tố Y lo liệu. Văn Tố Y từng tập y, dù không thể tính là tinh thông lắm, nhưng mấy năm qua, một thủ châm thuật, lại luyện đến xuất thần nhập hóa. Nàng vốn cũng không phải rất giỏi ẩm thực điều trị, nhưng vì người nọ, nàng cố gắng học tập cách điều dược chế tác các loại dược thiện điều dưỡng bổ khí, sau đó, đã có thể một ngày tám bữa, mỗi bữa làm ra những món canh mỹ vị mà bổ dưỡng khác nhau.
Địch Tam tính ưa bay nhảy, vì trả ơn đi cầm kiếm khổ đấu sẽ làm không lúng túng, nhưng muốn y ngày ngày xoa bóp chăm sóc Phó Hán Khanh, việc này y lại làm không nổi. Cho nên càng nhiều thời điểm y sẽ đi khắp trời nam đất bắc. Chẳng qua cứ cách một khoảng thời gian sẽ quay về, mỗi lần đều mang theo thần dược linh vật không biết tìm được từ nơi nào, đương nhiên, mỗi lần cũng đều mang theo chút thương thế không lớn không nhỏ.
So ra, Địch Cửu làm được ít nhất cho Phó Hán Khanh. Lúc người khác tận tâm chăm sóc Phó Hán Khanh, y chỉ ở giữa sơn dã rừng rậm bên ngoài, điên cuồng luyện công. Khi có người khác bên cạnh Phó Hán Khanh, y sẽ không đến gần. Trừ phi là thời điểm Địch Nhất hoặc Địch Tam nội lực khô kiệt, không duy trì được, y mới sẽ xuất hiện như u linh, thế chỗ họ một lát.
Song Địch Nhất cứ cách một thời gian, cũng sẽ đi xa. Địch Tam là cầu dược, mà y, là cầu y. Mỗi một lần y đều tràn ngập hy vọng đi tìm người ở nơi nào đó mà y cảm thấy có thể trị liệu cho Phó Hán Khanh, mỗi một lần, lại luôn thất vọng trở về.
Lúc Địch Nhất và Địch Tam đều vắng mặt, Địch Cửu sẽ thường xuyên xuất hiện bên cạnh Phó Hán Khanh.
Chăm sóc Phó Hán Khanh, chỉ dựa vào một mình Văn Tố Y, là không đủ.
Y cần phải được cho ăn như trẻ sơ sinh, ăn nhiều bữa nhỏ. Cứ qua nửa canh giờ là sẽ cho ăn một lần. Tất cả dược thiện thang tễ tận lực cho y uống, tận lực xem y như có tri giác mà đối đãi. Người hôn mê không biết mở miệng, không biết nuốt, tràng vị đã không biết tự động tiêu hóa hấp thu, thế nên mỗi lần cho ăn, luôn phải tối thiểu hai người kết hợp, bóp miệng cho ăn. Dùng châm cứu, dùng nội lực kích thích huyệt đạo tương ứng, làm cho thân thể kia ứng kích tính mà sử dụng công năng vốn có.
Mỗi ngày, y cần phải có người vận nội lực thay y xoa bóp toàn thân để đảm bảo bắp thịt có tính đàn hồi và sức sống, lại trút nội lực của mình vào trong cơ thể y, thay y đả thông huyệt đạo toàn thân, dẫn dắt những chân khí tán loạn trong cơ thể đó vận chuyển mười hai chu thiên, thổi thêm một chút sinh mệnh lực cho thân thể vô tri vô giác kia. Văn Tố Y y dược một đạo khá có tạo nghệ có thể mỗi ngày dùng ngân châm giúp y châm cứu toàn thân, kích thích thân thể y, nhưng nàng không hề đủ nội lực, để hoàn thành việc vận hành mười hai chu thiên này.
Tố Y có thể không tị hiềm lau người cho y, thay y trở mình, giúp y bảo trì sạch sẽ, phòng ngừa hoại tử. Nhưng muốn nàng dìu một đại nam nhân hôn mê tản bộ, ôm y ra ra vào vào, hong gió phơi nắng, lại quả thật làm khó người thân là một giới nhược nữ.
Tố Y phát hiện, Địch Cửu kỳ thật là một người cực cẩn thận. Chuyện Địch Nhất bình thường làm, y cũng có thể làm rất tốt, chưa từng có vẻ gì là ghét bỏ miễn cưỡng không thoải mái. Dù rằng bình thường, y luôn thần sắc lạnh lùng có thể trốn bao xa thì trốn bấy xa, nhưng chỉ cần nàng gặp phải chuyện không làm được, hoặc là bận không kịp lo không được, Địch Cửu luôn kịp thời xuất hiện.
Thời gian lâu dài, Văn Tố Y không còn sợ y như ban đầu nữa.
Y từng là chủ nhân nàng phản bội. Người vĩnh viễn đứng ở chỗ tối tăm, dùng đôi mắt lạnh băng dòm ngó lòng người, dùng đôi tay vô tình lật lọng mưu tính này, cơ hồ là căn nguyên tất cả ác mộng của nàng.
Nàng tướng mạo tài tình đều bình bình, tính tình cũng cực nhu hòa. Địch Cửu an bài một nữ tử như vậy tiếp cận Địch Nhất, cũng là dự liệu nhân vật như Địch Nhất, càng là quốc sắc thiên hương, sợ càng khó khiến y mở lòng, chỉ tiểu gia nữ nhi thế này, lại có tính tình cực dịu dàng nhu hòa, mới có thể dần dần tan băng tuyết, chảy đá.
Cho nên năm đó người này xuất hiện phía sau phu quân nàng, mặc dù có dung mạo gần như tương đồng phu quân nàng, mặc dù có thanh âm trầm định cực kỳ của trượng phu vang bên tai: “Đừng sợ, y đã không truy cứu những chuyện cũ đó, hiện tại y là bạn của ta, chúng ta có chung mục tiêu.”
Nàng vẫn như chuột gặp mèo, run rẩy tựa lá rụng trong gió.
Khi Địch Cửu ở bên, luôn chú ý dùng nửa mặt bên phải chưa hủy dung đối với nàng. Y kỳ thật không để ý dung mạo, y chú ý những tiểu tiết này, chẳng qua không muốn khiến nàng càng kinh sợ, càng không tự tại.
Cũng rất ít chủ động nói gì với nàng.
Trên thực tế, Địch Cửu rất ít chủ động nói chuyện gì với bất cứ ai.
Lúc trông bên cạnh Phó Hán Khanh, hai người khác luôn có thể tìm chút chuyện gì đó để cùng Phó Hán Khanh “chuyện phiếm”, Văn Tố Y thậm chí sẽ khe khẽ ngâm nga cho y nghe. Mà Địch Cửu, những lúc y trông trước giường Phó Hán Khanh, cho dù cả ngày cả đêm, cũng trầm mặc không nói một lời nào.
Lòng nữ nhân, luôn mềm mại. Ở chung lâu, cho dù sợ, nhìn bộ dáng trầm mặc của y nhiều, dần dần, nàng thậm chí muốn chủ động nói chuyện với y.
Ngày hôm đó, lúc y lại một lần ngẫu nhiên hơi thất thần, chưa hề phòng bị, nàng thấy ánh mắt y ngưng nhìn Phó Hán Khanh. Trong con ngươi bình thường lạnh lùng như băng kia, cất giấu tình cảm sâu sắc đến mức khiến nàng chấn động.
Nàng rốt cuộc thử nói chuyện với y: “Ngài có thể thường trò chuyện với y, trò chuyện với y nhiều, có thể giúp y tỉnh lại.”
Khoảnh khắc đó, y chậm rãi đưa mắt, rồi lại chậm rãi cúi mi, cực bình đạm cực bình đạm mà nhẹ giọng nói: “Nếu y thật nghe được tiếng ta, chỉ sợ sẽ không bao giờ chịu tỉnh lại nữa.”
Từng phụ y hại y, lại vào khoảnh khắc cuối cùng, vứt bỏ hết thảy vì y.
Nhưng khoảnh khắc bạt kiếm mà lên đó, y đã nhắm mắt an giấc, chẳng còn tỉnh lại nữa.
Trong ký ức của người đang ngủ, giữa họ, tình cảm cuối cùng, là thù hận, ánh mắt cuối cùng họ nhìn nhau, là quyết tuyệt.
Cho nên hiện tại y chỉ có thể trông bên cạnh người kia như thế. Trông người yêu đang hận y trong giấc mơ vĩnh hằng.
Y sẽ nhìn về phía người kia như vậy, nếu không cần thiết, lại chưa bao giờ đến gần. Y sẽ vào những lúc người khác rời đi, ngày ngày đêm đêm trông người kia, nhưng cả thanh âm, cũng không thể để người kia nghe được.
Y không phải Địch Nhất, có thể thân thiết nói chuyện, bi thương kêu gọi. Y không phải Địch Tam, có thể mỉm cười đối mặt với từng lần thất vọng, một lần nữa lang bạt chân trời.
Khoảnh khắc đó, nàng nhìn người kia ngủ say trên giường, y an tọa trước giường, đột nhiên, gần như chực rơi lệ.
Một lần nọ, nàng nhịn không được muốn an ủi y, rất chân thành mà khuyên giải: “Ngài yên tâm, các người chăm sóc y như vậy, ông trời có mắt, chung quy sẽ bị cảm động. Chờ y tỉnh lại, chờ y biết hết thảy ngài đã làm vì y, các người cuối cùng sẽ có ngày đoàn viên.”
Mà y, thoáng nhíu mày, vài phần không kiên nhẫn, vài phần chế giễu nhìn nàng: “Ta chưa từng thấy ông trời mở mắt. Cơ hội y tỉnh lại, rõ ràng là cực kỳ bé nhỏ, huống chi, cho dù y tỉnh lại, ta và y, cũng sẽ không đoàn viên.”
Nàng ngạc nhiên mở to mắt.
“Y tỉnh, ta mới có thể bỏ xuống được, y tỉnh, ta mới có thể tự mình tự tại mà đi, chờ y tỉnh rồi, ta ngay cả cáo từ cũng sẽ không nói một tiếng mà rời đi ngay.” Y cười nhạt: “Tính tình của ta và y quá khác nhau, nói gì thiên trường địa cửu. Không bằng sớm giang hồ quên nhau.”
Nàng luống cuống chân tay hốt hoảng thối lui, không rõ một phen thiện ý này, vì sao lại khiến người nọ như nhím dựng thẳng gai nhọn đầy mình mà phản kích.
Y cũng mâu thuẫn như dung mạo của y vậy, nửa là anh tuấn nửa là xấu xí, nói là hữu tình, rồi lại vô tình. Yêu lại không tiếp cận, cố chấp thủ lại không chịu nói hối hận, không cần sum họp, cùng với, thân thể yếu như vậy, lại có võ công kiệt xuất như vậy.
Đúng vậy, thân thể y cực yếu. Tất cả kiện khang và sức sống trong sinh mệnh y, đã cạn kiệt cả trong nháy mắt nào đó lúc trước. Nàng là y giả, nàng biết y một thân toàn bệnh, nàng biết ngũ tạng lục phủ của y đã không còn chỗ nào khỏe mạnh. Y sống mỗi một khắc, liền chịu một khắc ốm đau tra tấn, nhưng mà y vẫn sống như vậy, vẫn không chịu khom lưng, vẫn kiêu ngạo không chịu bị người thương hại, vẫn cố chấp không chịu yếu thế.
Sắc mặt y vĩnh viễn là tái nhợt, y luôn ho khan kịch liệt, cho dù mỗi một lần khi phát tác, y luôn dùng khinh công lướt về phương xa, không muốn để người nhìn thấy. Nhưng mà, thân thể không phải vĩnh viễn chịu ý chí áp chế. Cho nên, nàng thỉnh thoảng sẽ thấy bóng dáng y ho khan mà co tròn người, nàng thỉnh thoảng sẽ phát hiện, vết máu đỏ tươi trên khăn tay và góc tay áo của y.
Những lúc nhìn thấy, lại không kịp tránh đi, nàng sẽ bị ánh mắt sắc bén khi y ngẩng đầu chấn không thể động đậy.
Đôi mắt u cực sâu cực đen cực như vậy, lộ ra cảm xúc lệ liệt như vậy, ngàn ngàn vạn vạn loại bất tuân và bất cam! Như một lưỡi thép rắn, dù dai bướng thế nào nữa, cuối cùng bị thiên ý giày vò gãy lìa, rồi lại vì ngạo cốt trời sinh, không thể chịu đựng bị người nhìn thấy vẻ thảm hại và yếu đuối.
Mỗi một lần nàng đều hoài nghi, mình nhìn thấy vẻ yếu đuối của y, sẽ làm cô lang bị vận mệnh bức đến tuyệt cảnh này bổ qua đây xé tươi. Đến cuối cùng, y không bổ qua, có thể không phải bởi vì thương hại, bởi vì nhân từ, vẻn vẹn chỉ là, trước mắt chiếu cố Phó Hán Khanh, còn dùng được nàng chăng.
Bất quá, y cũng có thể xem là một bệnh nhân hợp tác. Tuy rằng không quen bị người kiểm tra thân thể mình, y vẫn cho phép nàng chẩn đoán bệnh cho y. Thuận theo để nàng châm cứu, im lặng uống hết tất cả thuốc nàng kê. Nhưng y không chịu nghỉ ngơi, luyện công cần mẫn đến quá đáng.
Lúc không cần trông Phó Hán Khanh, y liền luyện công lại luyện công, không ngủ không nghỉ mà luyện công. Cho dù Văn Tố Y nhiều lần khuyên răn dục tốc bất đạt, luyện tập như vậy tổn hại sức khỏe lắm, y cũng chưa từng ngừng lại.
Võ công của y rốt cuộc cao bao nhiêu, nàng không rõ lắm, chỉ nghe Địch Nhất nói, hiện tại so chiêu với y, đã không thể duy trì được quá năm mươi chiêu. Nhưng mà Địch Nhất nói như vậy, thần sắc lại là bi thương.
Địch Cửu hiện tại, võ công cao nữa, cũng không thể đánh lâu. Cùng người giao thủ, vô luận đối thủ là ai, nếu trước năm mươi chiêu y không thể thủ thắng, thì chỉ có chờ bị người giết.
Địch Nhất vẫn không minh bạch, sự kiện khang của y, tuổi thọ của y, đã quyết định y không thể có cơ hội đi giang hồ tranh hùng nữa. Dù là có dã tâm bằng trời, cũng chỉ đành nghe theo vận mệnh. Đã là như thế, còn phải luyện tập ngày đêm, tàn nhẫn bức ra mỗi một chút lực lượng trong thân thể lắm bệnh kia, vì sao?
Y không hiểu, cho dù hỏi, nhận được cũng chỉ là một ánh mắt cực lãnh đạm của người nọ.
Đúng vậy, Địch Cửu sống không lâu, Văn Tố Y là y giả, cũng rõ ràng như thế.
Năm đó thân thể từng chịu áp bức cực tàn khốc, cho nên hiện tại trên người y ít nhất có mấy chục loại bệnh lớn lớn nhỏ nhỏ dai dẳng không trị tận gốc được, mà còn luôn là cả ngày lẫn đêm ngủ không yên.
Y không thể ngủ, cho nên có thể tinh thần phấn khích ngày tiếp nối đêm đi luyện công, việc này một mặt làm võ công của y tiến vùn vụt, một mặt cũng khiến sinh mệnh y càng thêm phiêu dao như ngọn đèn trước gió.
Y ngẫu nhiên thiếp đi, luôn là bên cạnh Phó Hán Khanh.
Có khi y trông nom bên cạnh người kia qua đêm, bất tri bất giác, sẽ nằm bên giường người kia mà ngủ.
Y thậm chí có thể vào những khi tắm gội lau người giúp Phó Hán Khanh, không tự giác ngừng tay, vẫn duy trì tư thế vừa rồi, nửa dựa trên người Phó Hán Khanh mà thiếp đi.
Cho nên, đã từng, có hôm ánh dương xán lạn như vậy.
Địch Nhất và Địch Tam đi vắng, Địch Cửu liền giúp Phó Hán Khanh lau người thay đồ, vận công truyền khí, ôm y đi khắp nơi, giúp y hoạt động tay chân, cuối cùng đặt y lên đại ỷ, khiêng ra bên ngoài phơi nắng.
Y ngồi bên cạnh người kia, bất tri bất giác liền dựa lên đại ỷ kia. Không chống được sự mỏi mệt, y dựa người nọ, gác đầu lên vai người nọ, dưới ánh dương, cùng nhau say ngủ.
Khi đó nàng cách rất xa, rất xa. Nhìn ánh dương vẩy lên toàn thân họ, nhìn họ ngồi cùng một chỗ, tựa vào nhau, mặt kề mặt, đầu kề đầu.
Mặt mày Địch Cửu cũng thả lỏng, như một thanh kiếm lạnh băng, ôn hòa vào vỏ.
Có gió phất đến, thổi áo và tóc họ rối vào nhau. Không biết có phải là y mơ một giấc mơ mỹ lệ, cho nên, bên môi lại thoáng có ý cười.
Trong ngơ ngẩn, nàng tưởng rằng người say ngủ kia, tùy thời sẽ bị một cơn gió bừng tỉnh, sau đó quay đầu, hướng về người vẫn một mực chờ đợi y, cuối cùng mệt quá thiếp đi kia mà mỉm cười.
Nàng không dám tiến lên, không thể trong thời tiết se lạnh này, khẽ khàng đắp cho họ một tấm chăn mỏng.
Bởi vì, cho dù là ở bên cạnh Phó Hán Khanh, Địch Cửu cũng ngủ cực tỉnh, hễ có tiếng động là sẽ kinh động. Mà vừa từ trong mơ tỉnh lại, có lẽ là người hơi ngơ ngẩn, có lẽ là thế giới này kỳ thật căn bản không có người y tin tưởng, lúc này nếu có người khác ở bên, thân thể y sẽ làm ra hành vi công kích trước đại não.
Địch Nhất và Địch Tam đều từng trong lúc vô ý làm y thức giấc, mà bị y đả thương, sau đó hai người đều nhớ, chỉ cần Địch Cửu bên cạnh Phó Hán Khanh thì hai người nhất định phải cẩn thận tới cẩn thận lui, không có việc gì thì tuyệt không nên tới gần, vạn nhất do sự cố mà không thể không tới gần, cũng phải qua kẽ cửa cẩn thận quan sát một chút trước, xem y có ngủ hay không. Nhưng mà, bất kể dưới tình huống nào, bất kể khi vừa mới tỉnh lại, không tỉnh táo như thế nào, ác liệt như thế nào, y chưa từng một lần đả thương đến Phó Hán Khanh gần ngay bên cạnh.
Mà Văn Tố Y tự nhiên là bị dặn dò vô số lần, chỉ cần thời gian Địch Cửu và Phó Hán Khanh bên nhau quá một nén nhang, thế thì nếu không thể xa xa xác định Địch Cửu vẫn trong trạng thái thanh tỉnh, nhất thiết chớ tới gần.
Cho nên, vào cái ngày ánh dương xán lạn đó, nàng chỉ có thể xa xa nhìn y và người kia. Vô cớ, bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt.
Đây là một lần duy nhất cả đời này, nàng nhìn thấy y và người kia sóng vai ngồi dưới ánh dương, ngay cả những cơn gió thổi quanh bên cạnh họ đó, cũng ôn nhu mà đa tình.
Họ cùng nhau trông Phó Hán Khanh đã nhiều năm. Thế giới bên ngoài phong vân biến ảo bất định, khoảng thiên địa nho nhỏ trong núi, vẫn yên tĩnh không gợn sóng.
Cho đến ngày hôm đó, Địch Nhất giúp Phó Hán Khanh hành công rất nhiều lần, mỏi mệt không chịu nổi, mà Địch Cửu vẫn tùy thời thế tay khi cần không xuất hiện.
Đây là chuyện chưa bao giờ phát sinh. Địch Nhất và nàng cùng nhau đến phòng Địch Cửu, đẩy cửa ra, nhìn thấy máu tươi đầy dưới đất, cùng người hôn mê bất tỉnh kia.
Địch Cửu hôn mê bảy ngày bảy đêm, sốt cao không ngừng. Cho dù khi y hôn mê, cũng chưa từng mê sảng.
Nàng cơ hồ cho là y sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Y sẽ cứ thế ở trong thế giới kia, làm bạn với người yêu dấu đang say ngủ.
Họ đều biết, họ cũng đều có chuẩn bị. Loại sự tình này sớm muộn sẽ phát sinh, thân thể Địch Cửu, vốn chính là tùy thời sẽ tử vong.
Nhưng mà, y rốt cuộc vẫn vùng vẫy tỉnh lại, câu đầu tiên khi tỉnh lại, hỏi chính là: “Ta còn có thể sống bao lâu?”
Tố Y không thể trả lời, nàng là y giả, nhưng giờ này khắc này, nàng không thể đáp ra miệng.
Còn có thể sống bao lâu?
Nàng biết, cho dù dốc hết linh dược, sợ cũng không thể vượt qua ba tháng.
Nàng không đáp, nhưng mà, y hiểu được.
Cho nên y bình tĩnh nói với Địch Nhất: “Ta muốn trước lúc chết nhìn y tỉnh lại. Ta cả đời này, chung quy nên có chuyện có thể làm xong.”
Địch Nhất cắn răng: “Ta làm sao không muốn y tỉnh lại, nhưng mà mấy năm nay chúng ta đã dùng hết thảy biện pháp, cầu tất cả những người có thể tìm. Đến cả Phương Khinh Trần chết đi sống lại kia ta cũng đi gặp rồi, nhưng lại có ích lợi gì, đám vô tình vô nghĩa này…”
Địch Cửu bình tĩnh nói: “Còn một người, ta tin chắc là bạn y, đi tìm người này biết đâu hữu dụng.”
“Còn ai nữa, những người ngươi biết không phải đã cho ta biết hết rồi sao? Hơn nữa cho dù tìm được, chỉ sợ đáp án cũng là…”
Ngữ khí của Địch Cửu không hề gợn sóng: “Cứ phải thử xem. Không đến một khắc cuối cùng, ngươi đã muốn từ bỏ?”
Địch Nhất trầm mặc một hồi, rốt cuộc thở dài: “Được, ta lại đi một lần.”
Họ rốt cuộc đang nói những gì, nàng kỳ thật không rõ lắm, nàng chỉ biết, Địch Cửu là người bình tĩnh lạ thường, có thể lạnh băng nhìn thẳng tử vong của mình như vậy, cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận từng lần thất vọng như vậy.
Trong mấy năm, Địch Nhất từng phẫn nộ thét dài, Địch Tam cũng từng buồn cực say mèm, chỉ có Địch Cửu, chưa một lần nào thất thố.
Vĩnh viễn bình tĩnh, vĩnh viễn thong dong, vĩnh viễn thanh tỉnh ứng đối hết thảy, đây là giỏi giang quá mức, hay là bất hạnh quá mức?
Bệnh của Địch Cửu đến nhanh mà đi cũng nhanh. Mấy ngày sau đã có thể hành động như thường. Hết thảy đã như thường, song Văn Tố Y và Địch Nhất đều biết, đây chưa chắc là hiện tượng tốt. Mấy năm qua bị bệnh tật tra tấn, Địch Cửu vốn đã gầy, sau một đợt bệnh nặng, càng gầy lợi hại, ánh mắt u u, gần như ma trơi. Mỗi khi nhìn thấy y, Văn Tố Y đều sẽ nhớ tới bốn chữ “hồi quang phản chiếu”.
Địch Cửu sắp chết.
Y chỉ không cam tâm trước khi chết không được nhìn thấy người nọ tỉnh dậy, cho nên vẫn tận lực chèo chống. Đây là thời điểm, cho dù biết hy vọng xa vời nữa, cũng không ai có thể nhẫn tâm không tận lực giúp y đạt thành tâm nguyện.
Địch Nhất rất nhanh chóng chuẩn bị hành trang xuống núi đi xa, Địch Tam vẫn đi xa chưa về. Trong núi chỉ còn lại nàng và y, trông người phảng phất sẽ vĩnh viễn không tỉnh, lại dường như tùy thời sẽ tỉnh dậy kia.
Đêm Địch Nhất rời đi, Địch Cửu vẫn trông mãi bên giường Phó Hán Khanh. Nàng cứ cách nửa canh giờ là phải cho Phó Hán Khanh ăn, ban đêm mang theo thuốc vừa đun xong lặng yên đi tới.
Lần này, không cần trước đó cẩn thận quan sát Địch Cửu có ở bên cạnh Phó Hán Khanh thiếp đi hay không. Dường như để thuận tiện cho nàng, cửa phòng cư nhiên mở rộng.
Nàng trông thấy Địch Cửu an tọa bên giường, cúi đầu ngơ ngẩn nhìn hai viên minh châu quang hoa tứ xạ trong lòng bàn tay.
Nàng bước vào phòng, Địch Cửu tiện tay bỏ bảo châu ở đầu giường, liền giúp nàng cho Phó Hán Khanh ăn.
Có lẽ là vì đợt bệnh nặng này cải biến chăng, thái độ của Địch Cửu cư nhiên ôn hòa hơn rất nhiều, lúc cho Phó Hán Khanh ăn, thậm chí còn chủ động nói với nàng vài câu chuyện phiếm.
Nhưng quang hoa của đôi minh châu này quá rực rỡ, chiếu sáng cả phòng. Nàng nói cho cùng là nữ tử bình thường, không chịu được tục vật hấp dẫn, đáp dăm ba câu, dư quang khóe mắt luôn không khỏi nhìn nhiều vài lần, khi đó Địch Cửu nói những gì, lại không nhập tâm lắm.
Nàng biết, đó là một đôi bảo châu vô giá, một viên tránh được bách độc, một viên an tâm ngưng thần. Hai viên đều là người kia đưa cho y, mà nay, dị bảo thiên hạ này, cứ thế bị người tiện tay bỏ trên chiếc bàn gỗ xoàng xĩnh.
Nàng nhớ, đêm đó sau khi cho Phó Hán Khanh ăn, nàng và Địch Cửu lại nhàn nhã nói vài câu, mới nhẹ nhàng rời đi.
Ấn tượng cuối cùng, là khi với tay đóng cửa, nhìn thấy dưới minh châu kia, trong một phòng sáng trưng, thân ảnh y bình yên tĩnh tọa lại độc thuộc về hắc ám.
Đêm hôm đó, nàng ngủ say lạ thường, thậm chí quên mất phải tính thời gian đi làm bữa tiếp theo.
Một giấc trầm trầm đến bình minh, khi tỉnh lại, vừa kinh vừa hoảng càng không hiểu, vội vội vàng vàng đi tìm Địch Cửu và Phó Hán Khanh, đẩy cửa ra, lại chỉ thấy giường trống trơn, trước án minh châu trong suốt, bên châu có một tờ giấy, trên giấy có mấy dòng chữ màu đen, lại cũng mang theo khí quạnh quẽ.
“Ta dẫn y đi nơi nhất định có thể chữa khỏi cho y, sau khi Địch Nhất trở về, tự biết nơi đi, không cần nhớ mong, minh châu với ta đã vô dụng, lưu tặng hai vị.”
Nàng ngạc nhiên đứng ngẩn, kinh ngạc nhìn bảo châu dưới ánh dương lấp lánh kia.
Dị bảo như thế, là người kia tặng cho y. Mà y lại thanh thanh đạm đạm bỏ xuống như vậy.
Đất trời vắng vẻ, non xanh vắng vẻ, chỉ minh châu quang hoa lưu chuyển, trong suốt như chân tâm của tình nhân, trong sáng như giọt nước mắt vẫn cố chấp không chịu chảy xuống của người nọ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook