[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ
-
Chương 18: Nương tựa lẫn nhau
Nhân sinh của Thanh Cô, có thể nói là do Dung Khiêm một tay cải biến.
Ngày hôm ấy, nàng vốn tưởng rằng, Phong Kính Tiết đã đến, tất nhiên sẽ đón Dung Khiêm đi, ai ngờ Phong Kính Tiết sau khi để lại một khoản tiền, nhờ nàng chăm sóc Dung Khiêm, lại cáo từ rời khỏi.
Thanh Cô lăng lăng nhìn số bạc trên bàn, sau đó chợt giậm chân, vào khoảnh khắc Phong Kính Tiết sắp đẩy cửa mà ra kêu to: “Huynh, huynh cứ thế bỏ mặc huynh ấy không lo, huynh nói huynh ấy là bằng hữu của huynh, làm sao huynh có thể…”
Phong Kính Tiết ngẩn ra, quay người: “Cô không hy vọng y lưu lại?”
Thanh Cô đỏ mặt, không biết vì sao ánh mắt lại chua xót như vậy: “Ta không chữa được bệnh của Dung đại ca, ta không có bản lĩnh, ta hy vọng huynh ấy khỏe lại, huynh vừa nhìn đã biết là người có bản lĩnh, tại sao không đưa huynh ấy đi cầu thầy.”
Ánh mắt kinh ngạc của Phong Kính Tiết dần hiện lên vẻ ấm áp, vừa định nói gì, Dung Khiêm lại đã thở dài một tiếng: “Thanh nhi, phế nhân ta đây, rốt cuộc đã liên lụy cô, cô cũng ghét bỏ ta.”
Thanh Cô kinh hãi, vội vàng quay người, luôn miệng nói: Dung đại ca, ta, ta không có, huynh, huynh đừng… đừng hiểu lầm… ta… ta…”
“Ta ta ta, huynh huynh huynh…” Dung Khiêm cười rộ “Người ta đã đi rồi.”
Thanh Cô lại giật mình, đuổi theo ra cửa, đã thấy bốn bề vắng vẻ, chỉ trong chớp mắt, một người sống sờ sờ đã biến mất.
Nàng còn đang ở ngoài cửa nhìn quanh, Dung Khiêm bên trong đã khẽ cười nói: “Lần này, cô buộc phải tiếp tục chăm sóc ta rồi.”
Thanh Cô toàn thân cứng đờ, trong lòng chấn động, qua rất rất lâu mới cảm thấy niềm kinh hỉ cực lớn, nhưng mà trong lòng dường như lại có cảm giác phức tạp gì đó không thể nói ra không thể nói rõ. Nàng chậm chạp quay đầu, chậm chạp trở về phòng, chậm chạp khuỵu một gối ngồi xổm bên cạnh Dung Khiêm, nhìn mặt Dung Khiêm, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Dung đại ca, huynh đáp ứng ta, nếu có một ngày huynh phải đi, nhớ phải nói với ta một tiếng, đừng để ta một mình, chờ mãi, tìm mãi.”
Dung Khiêm hơi biến sắc, ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, sau đó mới khe khẽ thở dài một tiếng: “Nha đầu ngốc.”
Phong Kính Tiết đi rồi, Dung Khiêm vẫn lưu lại, nhưng cuộc sống của Thanh Cô không hề yên bình trở lại. Nàng bức thiết muốn sửa gian nhà cho mưa khỏi dột, gió khỏi tạt, nàng bức thiết cần mua dược liệu tốt, thực phẩm tốt cho Dung Khiêm bồi bổ thân thể.
Số bạc Phong Kính Tiết để lại đủ cho nàng sử dụng. Nhưng một người luôn nghèo rớt như nàng, đột nhiên có không ít bạc, bắt đầu tiêu tiền linh tinh, trong cái thôn nho nhỏ này cuối cùng đã dẫn đến phong ba.
Khi mấy người đàn ông rảnh rỗi trong thôn chạy đến trước cửa hô to trộm nuôi trai kiếm tiền không sạch sẽ, khi phụ nhân trong thôn hắt nước bẩn vào cửa, lải nhải nói số tiền nhà mình vất vả tích góp bỗng nhiên không tìm thấy, khi biểu thúc đã chiếm sạch tài sản của phụ thân nàng chạy đến thảo luận vấn đề sở hữu của số tài phú chợt đến, khi trưởng thôn đại nghĩa lẫm liệt, muốn mời nàng đến từ đường trong thôn nghiên cứu đức hạnh, Thanh Cô mới phát hiện, thế giới này so với tưởng tượng của nàng, càng đáng sợ hơn.
Nàng bị làm nhục, bị làm khó, bị thương tổn, bị vô số người mắng chửi, bị vô số người đẩy đến xô đi, giải thích của nàng chẳng ai tin, lời nàng nói chìm trong những tiếng chửi rủa, nhưng nàng vẫn kiên trì, không chịu giao bạc ra. Đó là tiền của Dung đại ca, là tiền chữa bệnh cho Dung đại ca.
Nàng hết tiếng này đến tiếng khác, đấu tranh vô lực.
Mà với tất cả, Dung Khiêm chỉ lãnh nhãn bàng quan, chẳng hề khuyên nàng một câu, cũng không ra một chủ ý cho nàng.
Cho đến một ngày nọ, mấy tráng hán trong thôn, sau vô số lời thanh minh đó là “tiền của Dung đại ca” của nàng, hô to một tiếng “Dã nam nhân kia thương phong bại tục, không biết liêm sỉ, cũng không biết là đồ làm điều phi pháp từ đâu đến, lôi hắn đến từ đường giáo huấn một trận.” Khoảnh khắc đó, lại là người đáp như mây.
Thanh Cô kinh hoảng kêu to: “Đừng mà, cầu các người đừng mà, Dung đại ca bệnh rồi.”
Không ai để ý tới nàng, nam nhân trẻ tuổi trong thôn đều ùa đến gian nhà nhỏ trơ trọi kia, dưới tình thế cấp bách, nàng cầm một cây gậy lớn ngay tại chỗ, đuổi theo hô to: “Không cho các ngươi đi.”
Sau đó là một cuộc đọ sức khiến mọi người khiếp sợ. Sau khi nàng một mình đánh mười mấy nam nhân bò lê bò càng, người toàn thôn chỉ trích nàng, làm nhục nàng, bức nàng giao món tiền lai lịch không rõ, đã thối lui như thủy triều. Ngay cả thân nhân của những người bị đánh cũng chỉ dám cười bồi, cẩn thận, nửa khom lưng, giống như tùy thời sẽ quỳ xuống, tận lực không phát ra tiếng, lôi những người bị thương từ trước mặt nàng đi.
Thanh Cô ngỡ ngàng đứng tại chỗ, không biết hết thảy rốt cuộc phát sinh thế nào, không biết nàng làm sao lại có sức mạnh cường đại như vậy, không hiểu hết thảy tại sao xuất hiện trước mắt.
“Nhìn đi, rất nhiều chuyện, chính là đơn giản như vậy, chỉ cần cô có đủ dũng khí, chỉ cần cô có thể đi đối mặt, đi phản kháng, thì nhân thế này sẽ chẳng ai có thể làm nhục cô.” Tiếng cười thong dong của Dung Khiêm, lại mang theo niềm vui phát ra từ nội tâm.
Thanh Cô kinh hãi quay đầu, thấy Dung Khiêm đang đứng trước mặt, sự vui mừng lớn lao và kinh ngạc tột cùng, đồng thời xung kích khiến nàng gần như ngất xỉu: “Dung đại ca, huynh khỏe rồi.”
Dung Khiêm mỉm cười: “Kính Tiết chẳng những là bằng hữu tốt, còn là một đại phu giỏi, sau khi y trị liệu giúp, ta đã khá lên rất nhiều, mấy ngày nay, cô bị người ta lôi ra khó dễ, ta ở trong nhà không ngừng luyện tập đứng dậy, bước đi, đưa tay, gập ngón tay những động tác cơ bản này. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên có thể tự mình đi lại, hơn nữa, cô xem…” Y giơ giơ nhánh cây chống bên tay trái “Không phải còn cần gậy sao?”
Thanh Cô tràn trề vui mừng: “Tại sao huynh không nói cho ta biết.”
Dung Khiêm cười rộ lên: “Nếu cô biết ta không phải là người không thể động đậy trước kia, không chừng đã chẳng kích nổi lòng căm phẫn này.”
Thanh Cô lắp bắp hỏi: “Ta làm sao lại có khí lực lớn như thế, ta làm sao có thể đánh ngã nhiều người như vậy?”
Dung Khiêm mang theo tâm tình khi trò đùa ác thành công, cất tiếng cười to. Phương pháp hô hấp y dạy cho Thanh Cô, chính là môn nội công tâm pháp cao minh nhất đương thời. Lại thêm Thanh Cô tâm tính thuần hậu, không nghĩ ngợi lung tung, học vào nhanh chóng hữu hiệu thần kỳ. Ngay cả lúc ngủ cũng bất tri bất giác luyện tập nội công. Những ngày qua, tuy nàng không học chiêu thức ngoại công gì, nhưng nội lực đã khá thâm hậu. Tự nhiên liền thân cường thể kiện, khí lực mạnh, động tác mau lẹ, phản ứng linh hoạt, cảm giác nhạy bén.
Người ta đánh tới một quyền, nàng nhìn rõ mồn một, chỉ cảm thấy quá chậm, tùy tiện là có thể tránh thoát. Sau lưng có kẻ một côn đánh lén, nàng nhĩ lực hơn người, xa xa đã nghe tiếng gió, đầu óc không cần nghĩ ngợi, thân thể cũng có phản ứng tự nhiên. Người ta đánh nàng không được, nàng một gậy đánh tới, động tác nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, khiến người khó lòng tránh né, mà sức mạnh lớn, càng đủ để một tráng hán trúng một kích, tức khắc ngã sấp, dưới tình huống đánh nhau với người thường như vậy, căn bản chẳng mảy may phải lo lắng.
Cứ thế, cuộc sống của Thanh Cô trong thôn đã hoàn toàn cải biến. Chẳng ai dám mắng nàng một câu nữa, đến cả lũ trẻ cũng bị người lớn nhiều lần cảnh cáo, không được đắc tội với nữ nhân đáng sợ đó.
Chẳng ai dám lãnh nhãn trừng nàng, chẳng ai dám chỉ chỉ trỏ trỏ nữa, người trong thôn xa xa nhìn thấy nàng, chỉ biết đi vòng đường khác, thật sự không cẩn thận chạm mặt ở gần thì cũng chỉ dám cúi đầu khom lưng cười nhường đường.
Biểu thúc chiếm đất của phụ thân nàng cáo ốm với bên ngoài, hơn mười ngày liền không dám ra ngoài một bước.
Thanh Cô từ kinh ngạc, sợ hãi, đến mất tự tại, song nàng không hề đuổi theo giải thích, không hề nghĩ cách để người bình thường tiếp nhận nàng. Lúc này, người nàng lo lắng trước hết, chỉ là Dung Khiêm mà thôi.
Không có thời gian sửa nhà, nàng trực tiếp dùng số tiền vừa đủ, mua lại nhà của thôn nhân khá giàu có. Không thể nói xa hoa đẹp đẽ lắm, nhưng gian nhà ngói lớn trước sau bốn tiến (tiến: một đơn vị chia giới hạn trong nhà) lại thêm một cái sân không tính là nhỏ, vô luận thế nào, so với gian nhà tranh mưa dột gió lùa thì chung quy vẫn thích hợp cho người bệnh ở hơn.
Nàng bắt đầu mỗi ngày mua gà vịt thịt cá để Dung Khiêm bồi bổ thân thể, còn liên tiếp vào thành, mua quần áo tinh mỹ thư thái và những vật dụng sinh hoạt khác, cùng các loại dược liệu bổ thân, nhân sâm cho Dung Khiêm.
Thế nhưng, nàng chưa từng mua một thước vải, một món trang sức, chưa từng mua thêm thứ gì cho mình. Nàng ghi nhớ vững vàng, đây là tiền bằng hữu của Dung đại ca cho y chữa bệnh. Nàng ở trong gian nhà lớn là vì phải ở gần chăm sóc Dung đại ca, nàng ăn thức ăn giống Dung đại ca để y đừng cảm thấy không tự tại, vậy đã là chiếm tiện nghi lắm rồi, ngoài ra, nàng không chịu cho mình tiêu phí một đồng nào nữa.
Mà Dung Khiêm thì vẫn chỉ hờ hững nhận, chưa bao giờ khuyên can. Y dùng khoảng thời gian rất dài để thích ứng cuộc sống mới, dựa vào sức mạnh bản thân để đứng dậy, đi từng bước ra ngoài, dùng tay trái vẻn vẹn để làm việc. Những chuyện mà người bình thường thấy rất đơn giản, với y mà nói đều vô cùng gian nan.
Đến cả việc cầm đồ cơ bản nhất, y cũng không thể không nhiều lần luyện tập. Y mất hơn mười ngày, mới có thể miễn cưỡng dùng tay cầm đũa, ăn cơm với tốc độ đặc biệt chậm.
Y mất hai mươi ngày, mới có biện pháp dựa vào tay mình tự thay quần áo.
Y bảo Thanh Cô đổi hết những dụng cụ lớn nhỏ trong nhà thành chế phẩm gỗ không dễ vỡ, làm như vậy, cho dù tay y không cầm được mà đánh rơi, cũng sẽ không vỡ, y chỉ gian nan khom lưng tiếp tục nhặt.
Người mất một tay, vốn đã bất tiện hơn người bình thường, huống chi với thân thể y mà nói, động tác bình thường nào cũng là một loại gánh nặng.
Mà y, vẫn cứ mỉm cười, cho dù khi y kiên trì làm mấy chuyện đơn giản, bởi vì vất vả mà lưng đẫm mồ hôi, bởi vì đau đớn mà run khe khẽ, nhưng y vẫn chỉ mỉm cười kiên trì, lần lượt lặp lại những động tác đơn điệu mà thất bại, đổi lấy sự thuần thục chậm chạp, gian nan thành công.
Thanh Cô thường ở bên nhìn, bất giác lệ nóng doanh tròng, có khi nghẹn ngào, nhịn không được ngăn cản: “Dung đại ca, huynh không cần vất vả như vậy, có chuyện gì, huynh cứ phân phó ta làm là được.”
Trên trán Dung Khiêm chỉ có ý cười trong sáng: “Nha đầu ngốc, ta còn chưa vứt bỏ bản thân mà cô đã muốn bỏ ta rồi sao?”
Dung Khiêm tiến triển rất chậm, nhưng mỗi ngày đều đang tiến bộ. Khi y có thể miễn cưỡng tự rửa mặt chỉnh trang, cũng có thể đi lại khá tự do trong sân, y bắt đầu bảo với Thanh Cô, một người sống trên đời, phải có sự nghiệp của mình, công tác của mình, cuộc sống mới có thể có lạc thú.
Thanh Cô nghe mà hai mắt mơ mơ hồ hồ, xây xây xẩm xẩm, theo đuổi nhân sinh cao cấp như vậy, đối với Thanh Cô trước đó không lâu còn chẳng được ấm no, hiện tại lại chỉ toàn tâm săn sóc thân thể Dung Khiêm mà nói, là quá cao thâm.
Cuối cùng Dung Khiêm đành phải thất bại mà nói một lý do dễ hiểu nhất: “Miệng ăn núi lở, tuy Kính Tiết để lại không ít tiền nhưng thân thể ta suy yếu, thường phải dùng dược liệu quý bồi bổ, mai sau số tiền này dùng hết thì phải làm thế nào? Dù sao cũng phải tìm việc làm kiếm tiền.”
Thanh Cô gật đầu lia lịa: “Ta đi…”
“Cô vẫn đi giặt quần áo, khiêng khiêng dọn dọn, làm đầy tớ cho người? Trong thôn vốn không có ai nhờ cô, cô lại mỗi ngày dùng một canh giờ để chạy, chạy đến thôn bên, tiền kiếm ra đủ mua một mẩu sâm sao?” Dung Khiêm trừng nàng.
Thanh Cô ngoan ngoãn cúi đầu thụ giáo, thầm hận bản thân ngu dốt, đành phải dùng ngón tay ra sức kéo chéo áo không nghe lời.
Dung Khiêm bực bội nói: “Tân chủ tự chấp chính, tiến hành đức chính, thiên hạ đã có khí tượng thái bình, trên quan đạo thông qua kinh thành, tất người qua lại không dứt. Những người này gió bụi mệt mỏi, đường xa vất vả, nếu ven đường có một ngụm trà mát để uống, cho luồng khí lạnh kia chảy vào tim phổi, chính là hưởng thụ thần tiên.”
“Hả… Ta…”
Dung Khiêm chẳng buồn nghe những lời tâm hoảng ý loạn của nàng: “Đi mua bàn ghế, ấm chén trà, ta dạy cô dùng trà gì, nấu thế nào, nắm giữ độ lửa ra sao, cam đoan khách đến như mây, thu nhập còn nhiều hơn những tiểu địa chủ bình thường.”
“Nhưng mà, ta vừa xấu vừa ngốc thế này, khách làm sao chiếu cố việc làm ăn, ta sợ ta làm không tốt…” Thanh Cô vừa sợ vừa vội, tay chân luống cuống, kích động không thôi.
Dung Khiêm nhíu mày: “Đi mua bộ quần áo mới, mua cây trâm bới tóc gọn lên, bản thân chỉnh đốn sạch sẽ gọn gàng, dựa vào sức lao động của mình để kiếm tiền, có gì là xấu, có gì là ngốc, có gì là không thể gặp người.”
Thanh Cô ngẩn ra, lại thấy Dung Khiêm dùng đôi mắt ẩn ẩn tức giận lạnh lùng trừng qua, trong lòng thoạt tiên chấn động, sau lại là đau xót, do dự một hồi mới nói: “Nếu ta ngày ngày ở bên ngoài, huynh phải làm sao?”
Dung Khiêm cười cười: “Ta mấy ngày nay là luyện suông à? Cô không có một chút lòng tin nào với ta sao? Ta thật sự hoàn toàn không chăm sóc nổi mình?”
Thanh Cô vẫn do dự: “Nếu không thì ta mời một người về nhà chăm sóc huynh…”
Dung Khiêm sa sầm mặt, Thanh Cô tim nhảy dựng, vội vàng chữa: “Huynh đừng giận, ta đi thử một chút là được, bất quá…” Nghĩ nghĩ chung quy vẫn không yên tâm, vẫn nhịn không được dặn dò một câu “Huynh ở nhà một mình, phải cẩn thận mới được.”
“Biết rồi.” Dung Khiêm rất không kiên nhẫn liếc một cái, rõ là dông dài.
Cứ thế, bên quan đạo có thêm một quán trà nhỏ. Hôm đầu tiên Thanh Cô căn bản chẳng có lòng dạ nào buôn bán, luôn lo lắng Dung Khiêm ở nhà một mình xảy ra chuyện. Y đói chưa? Y mệt không? Y liệu có ngã không dậy nổi không?
Thái dương còn treo lơ lửng giữa không trung, nàng đã vội vàng thu quán, Dung Khiêm không chút khách khí mắng nàng xối xả, buổi tối giận đến mức cơm cũng chẳng ăn.
Thanh Cô cầm bát cầu cả buổi, nước mắt cũng rơi mà Dung Khiêm vẫn chẳng thèm đếm xỉa.
Từ đó, Thanh Cô không còn dám về sớm nữa.
Mấy ngày đầu, Thanh Cô đặc biệt mất tự nhiên, chưa từng dám chủ động mời chào khách, cho dù có khách đến nàng cũng sợ hãi rụt rè, trả lời thì như muỗi, đôi tay châm trà luôn run rẩy, chưa bao giờ dám ngẩng đầu nhìn người ta.
Mỗi ngày mang về mấy đồng tiền đáng thương như vậy, còn bị Dung Khiêm lãnh nhãn nhìn, mặt xanh xám, chẳng thèm đếm xỉa.
Không biết là vì sự lãnh đạm của Dung Khiêm đã kích phát ý chí chiến đấu của nàng, hoặc là thời gian đáng kể khiến nàng dần thành quen hết thảy. Nàng bắt đầu dám thản nhiên trả lời khách gọi, nàng bắt đầu có thể tiếp đón khách lai vãng một cách tự nhiên thành thạo. Nàng bắt đầu có thể thong dong thẳng thắn ngẩng đầu đối mặt với người lạ. Vì sự tự nhiên bình tĩnh trong động tác, sự thản nhiên tự tin trong đôi mắt, vết ban trong mắt mọi người kia cũng không còn chướng mắt như vậy nữa.
Thanh âm của nàng dần dần rõ ràng sáng ngời, đôi mắt nàng dần dần sáng sủa rực rỡ. Động tác của nàng càng ngày càng thuần thục nhanh chóng, mà việc buôn bán của nàng, cũng ngày một thịnh vượng.
Trà của nàng người uống qua đều khen ngon, người uống một chén muốn uống chén thứ hai, người uống một lần, lần thứ hai đi qua đây, cũng nhất định dừng chân ghé đến. Khách lui tới nhiều, tiếng nói cười nhiều, những người khách quen mặt nhiều lần quang lâm cũng nhiều.
Nàng bỗng nhiên phát hiện, hóa ra nàng không phải là sao chổi, lại có nhiều người muốn bắt chuyện với nàng như vậy. Hóa ra nàng không phải là kẻ cô độc bị người đời bài xích, hóa ra thế giới có thể náo nhiệt như vậy. Hóa ra nàng không phải là kẻ hoàn toàn vô dụng, hai bàn tay trắng, có rất nhiều khách quen thật sự bắt đầu dùng thái độ bằng hữu đối đãi. Hóa ra thế giới này, phấn khích như thế, thú vị như thế. Mỗi ngày những người từ nam chí bắc, nói các loại tiếng địa phương, kể những chuyện vô cùng mới lạ, bất tri bất giác, tầm nhìn được mở rộng, kiến thức ngày một nâng cao.
Nàng lần đầu tiên phát hiện, hóa ra cuộc sống của người ta có thể muôn vẻ muôn màu, tràn ngập lạc thú như vậy.
Mỗi ngày ra quán đã biến thành chuyện vô cùng vui vẻ, cho dù không tính khoản thu nhập không nhỏ kia, chỉ bằng những đạt được của tâm linh này, đã đủ để bù cho hết thảy lao động của nàng. Về đến nhà, nàng luôn vội vã nói với Dung Khiêm hôm nay có chuyện gì thú vị, khách nhân nào đặc biệt, nghe được những chuyện mới mẻ thú vị gì, trông thấy những thứ tốt đẹp gì từ nơi khác.
Mà Dung Khiêm chỉ mỉm cười lắng nghe. Buổi tối, nương ánh đèn mờ mờ, Dung Khiêm chưa bao giờ gián đoạn, dạy nàng biết chữ đọc sách và một số kỹ xảo tính toán phổ thông. Học xong, cùng nhau ở trong sân, ăn bánh ngọt nàng tự mình vào thành mua về, uống trà nàng tự tay pha, ngắm nhìn sao trời, nghe mùi cỏ cây trong bóng đêm, nhàn nhã tán gẫu vài câu, nghe Dung Khiêm kể chuyện trên trời, truyền thuyết về những vì sao.
Mà khi nàng vắng nhà, Dung Khiêm ở nhà tiếp tục việc luyện tập của mình, y muốn tự mình rời giường, mặc quần áo, rửa mặt, những việc đơn giản này, y thường phải làm hơn nửa canh giờ mới có thể thành công, y thậm chí tự nấu cơm, sau đó mang đồ ăn còn nóng hổi tới cho nàng. Làm một bữa cơm bình thường, y cần thời gian làm năm sáu bữa cơm của người thường. Sau khi về nhà, quét tước cả đình viện phòng ốc, kế đó làm cơm chiều, chờ nàng về.
Hết thảy những công việc bình thường này, nguyên nhân bởi vì thân thể y, khiến y phải dùng hết mỗi một phân thời gian, không được rảnh rỗi một chút, nghỉ ngơi một chút. Song y vẫn không hề để tâm.
Mỗi tối nàng về đến nhà, đều có thể trông thấy y đầu mướt mồ hôi, cùng nụ cười bình yên trên mặt, mà nàng luôn hết lần này đến lần khác, vì hết thảy bình phàm mà phổ thông này, vội vàng cúi đầu, chỉ sợ y thấy nàng, vào khoảnh khắc này, lệ tràn mi mắt.
Bắt đầu từ bao giờ, nàng không còn khuyên y đừng ưu sầu, bắt đầu từ khi nào, nàng thật sự hoàn toàn lý giải, nguyên nhân y làm như vậy. Vô luận vất vả thế nào, vô luận trả giá gian khổ cỡ nào, vô luận làm công việc bình thường đơn giản thế nào. Nhưng mà, dùng đôi tay mình, dùng sức lao động bản thân để hoàn thành, không lùi bước, không trốn tránh, không ngại khó, không lo âu, vĩnh viễn không vứt bỏ bản thân, vĩnh viễn không vứt bỏ cuộc sống.
Dung Khiêm chưa từng nói cho nàng một câu đạo lý lớn như vậy, nhưng nàng nhìn trong mắt, liền ghi tạc trong lòng.
Vì thế Thanh Cô càng thêm nỗ lực làm việc, trà quán nho nhỏ, vậy mà khách đến như mây. Thu nhập của nàng có khi cao tới mức chính nàng cũng không dám tin. Tiền trà tuy có hạn, khách quá nhiều, không ngừng chồng lên, thành ra cũng không ít. Quan trọng hơn là những người lui tới kinh thành, có rất nhiều phú thương hoặc quý nhân. Cho dù bách tính bình thường cũng phần lớn là gia đình trung lưu, khá có gia tư. Được giải khát, được uống cam tuyền, trong lòng khoan khoái. Quán chủ lại ôn hòa nhiệt tình, tiếp đón chu đáo, khiến người có cảm giác như gội trong gió xuân. Vì thế tiền thưởng bất tri bất giác ngày một nhiều hơn. Phú thương ra vào kinh thành, hoặc quan viên lui tới kinh thành, những người này một khi ra tay, số lượng luôn không nhỏ.
Thanh Cô lại dần có chút khí tượng tiểu phú. Song số tiền kiếm được bằng chính sức lao động của mình này, nàng vẫn không chịu dùng bừa một đồng. Nàng không mua son phấn, không thêm trang sức, tối đa là sau khi bị Dung Khiêm bất mãn càm ràm hai câu, đi cắt vài thước vải thô may quần áo mới.
Nàng cẩn thận tích góp tiền, vào lúc đêm khuya, một mình lặng lẽ trên giường, dùng phép tính Dung Khiêm dạy, tính xem mình có tổng cộng bao nhiêu tiền, đoán xem về sau lại có thể kiếm bao nhiêu.
Số tiền này, tương lai đều phải giữ lại dự phòng, không thể phung phí lung tung.
Người tài ba như Dung đại ca, tương lai, rồi có một ngày sẽ phải đi thôi. Nếu y phải đi, ta phải để y biết, ta cũng có tiền, ta vẫn có thể làm việc, ta vẫn có thể sống rất tốt, ta muốn để y cao hứng an tâm mà đi, không cần vướng bận vì ta, nhọc lòng về ta. Nếu…
Nếu… Nếu mà y có thể không đi, như vậy… Về sau sẽ còn cần rất nhiều thuốc bổ, nếu có cơ hội, ta vẫn phải tìm đại phu tốt nhất trị thương cho y, tiền này nhất định phải giữ lại, hơn nữa tương lai… Tương lai nói không chừng, còn phải giúp Dung đại ca cưới một cô vợ, mua sắm đàng hoàng.
Nàng một mình trộm nghĩ trộm mỉm cười, nhưng mà vào lúc đêm khuya, nước mắt rơi lên gối, chẳng ai nhìn thấy, ngày hôm sau nàng lại tươi cười khoái hoạt, dùng thanh âm sang sảng nói chuyện với Dung Khiêm, cao hứng ra quán.
Cuộc sống cứ thế tiếp tục, ra quán, bán trà, thu tiền trà, được tiền thưởng, song chưa có lần nào tiền thưởng nhận được lại nhiều như vậy, quý trọng như vậy.
Thanh Cô kinh ngạc nhìn thỏi vàng trong tay, thật sự quá quý giá, khiến người bất an, khiến người không dám cứ thế nhận lấy, đang lúc kinh hoảng, chợt nghe tiếng Dung Khiêm gọi.
Đúng rồi, đang là sau ngọ, đây là thời gian Dung đại ca đưa cơm mỗi ngày.
Nàng mừng rỡ quay người nói: “Dung đại ca, huynh tới thật đúng lúc.”
Ngày hôm ấy, nàng vốn tưởng rằng, Phong Kính Tiết đã đến, tất nhiên sẽ đón Dung Khiêm đi, ai ngờ Phong Kính Tiết sau khi để lại một khoản tiền, nhờ nàng chăm sóc Dung Khiêm, lại cáo từ rời khỏi.
Thanh Cô lăng lăng nhìn số bạc trên bàn, sau đó chợt giậm chân, vào khoảnh khắc Phong Kính Tiết sắp đẩy cửa mà ra kêu to: “Huynh, huynh cứ thế bỏ mặc huynh ấy không lo, huynh nói huynh ấy là bằng hữu của huynh, làm sao huynh có thể…”
Phong Kính Tiết ngẩn ra, quay người: “Cô không hy vọng y lưu lại?”
Thanh Cô đỏ mặt, không biết vì sao ánh mắt lại chua xót như vậy: “Ta không chữa được bệnh của Dung đại ca, ta không có bản lĩnh, ta hy vọng huynh ấy khỏe lại, huynh vừa nhìn đã biết là người có bản lĩnh, tại sao không đưa huynh ấy đi cầu thầy.”
Ánh mắt kinh ngạc của Phong Kính Tiết dần hiện lên vẻ ấm áp, vừa định nói gì, Dung Khiêm lại đã thở dài một tiếng: “Thanh nhi, phế nhân ta đây, rốt cuộc đã liên lụy cô, cô cũng ghét bỏ ta.”
Thanh Cô kinh hãi, vội vàng quay người, luôn miệng nói: Dung đại ca, ta, ta không có, huynh, huynh đừng… đừng hiểu lầm… ta… ta…”
“Ta ta ta, huynh huynh huynh…” Dung Khiêm cười rộ “Người ta đã đi rồi.”
Thanh Cô lại giật mình, đuổi theo ra cửa, đã thấy bốn bề vắng vẻ, chỉ trong chớp mắt, một người sống sờ sờ đã biến mất.
Nàng còn đang ở ngoài cửa nhìn quanh, Dung Khiêm bên trong đã khẽ cười nói: “Lần này, cô buộc phải tiếp tục chăm sóc ta rồi.”
Thanh Cô toàn thân cứng đờ, trong lòng chấn động, qua rất rất lâu mới cảm thấy niềm kinh hỉ cực lớn, nhưng mà trong lòng dường như lại có cảm giác phức tạp gì đó không thể nói ra không thể nói rõ. Nàng chậm chạp quay đầu, chậm chạp trở về phòng, chậm chạp khuỵu một gối ngồi xổm bên cạnh Dung Khiêm, nhìn mặt Dung Khiêm, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Dung đại ca, huynh đáp ứng ta, nếu có một ngày huynh phải đi, nhớ phải nói với ta một tiếng, đừng để ta một mình, chờ mãi, tìm mãi.”
Dung Khiêm hơi biến sắc, ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, sau đó mới khe khẽ thở dài một tiếng: “Nha đầu ngốc.”
Phong Kính Tiết đi rồi, Dung Khiêm vẫn lưu lại, nhưng cuộc sống của Thanh Cô không hề yên bình trở lại. Nàng bức thiết muốn sửa gian nhà cho mưa khỏi dột, gió khỏi tạt, nàng bức thiết cần mua dược liệu tốt, thực phẩm tốt cho Dung Khiêm bồi bổ thân thể.
Số bạc Phong Kính Tiết để lại đủ cho nàng sử dụng. Nhưng một người luôn nghèo rớt như nàng, đột nhiên có không ít bạc, bắt đầu tiêu tiền linh tinh, trong cái thôn nho nhỏ này cuối cùng đã dẫn đến phong ba.
Khi mấy người đàn ông rảnh rỗi trong thôn chạy đến trước cửa hô to trộm nuôi trai kiếm tiền không sạch sẽ, khi phụ nhân trong thôn hắt nước bẩn vào cửa, lải nhải nói số tiền nhà mình vất vả tích góp bỗng nhiên không tìm thấy, khi biểu thúc đã chiếm sạch tài sản của phụ thân nàng chạy đến thảo luận vấn đề sở hữu của số tài phú chợt đến, khi trưởng thôn đại nghĩa lẫm liệt, muốn mời nàng đến từ đường trong thôn nghiên cứu đức hạnh, Thanh Cô mới phát hiện, thế giới này so với tưởng tượng của nàng, càng đáng sợ hơn.
Nàng bị làm nhục, bị làm khó, bị thương tổn, bị vô số người mắng chửi, bị vô số người đẩy đến xô đi, giải thích của nàng chẳng ai tin, lời nàng nói chìm trong những tiếng chửi rủa, nhưng nàng vẫn kiên trì, không chịu giao bạc ra. Đó là tiền của Dung đại ca, là tiền chữa bệnh cho Dung đại ca.
Nàng hết tiếng này đến tiếng khác, đấu tranh vô lực.
Mà với tất cả, Dung Khiêm chỉ lãnh nhãn bàng quan, chẳng hề khuyên nàng một câu, cũng không ra một chủ ý cho nàng.
Cho đến một ngày nọ, mấy tráng hán trong thôn, sau vô số lời thanh minh đó là “tiền của Dung đại ca” của nàng, hô to một tiếng “Dã nam nhân kia thương phong bại tục, không biết liêm sỉ, cũng không biết là đồ làm điều phi pháp từ đâu đến, lôi hắn đến từ đường giáo huấn một trận.” Khoảnh khắc đó, lại là người đáp như mây.
Thanh Cô kinh hoảng kêu to: “Đừng mà, cầu các người đừng mà, Dung đại ca bệnh rồi.”
Không ai để ý tới nàng, nam nhân trẻ tuổi trong thôn đều ùa đến gian nhà nhỏ trơ trọi kia, dưới tình thế cấp bách, nàng cầm một cây gậy lớn ngay tại chỗ, đuổi theo hô to: “Không cho các ngươi đi.”
Sau đó là một cuộc đọ sức khiến mọi người khiếp sợ. Sau khi nàng một mình đánh mười mấy nam nhân bò lê bò càng, người toàn thôn chỉ trích nàng, làm nhục nàng, bức nàng giao món tiền lai lịch không rõ, đã thối lui như thủy triều. Ngay cả thân nhân của những người bị đánh cũng chỉ dám cười bồi, cẩn thận, nửa khom lưng, giống như tùy thời sẽ quỳ xuống, tận lực không phát ra tiếng, lôi những người bị thương từ trước mặt nàng đi.
Thanh Cô ngỡ ngàng đứng tại chỗ, không biết hết thảy rốt cuộc phát sinh thế nào, không biết nàng làm sao lại có sức mạnh cường đại như vậy, không hiểu hết thảy tại sao xuất hiện trước mắt.
“Nhìn đi, rất nhiều chuyện, chính là đơn giản như vậy, chỉ cần cô có đủ dũng khí, chỉ cần cô có thể đi đối mặt, đi phản kháng, thì nhân thế này sẽ chẳng ai có thể làm nhục cô.” Tiếng cười thong dong của Dung Khiêm, lại mang theo niềm vui phát ra từ nội tâm.
Thanh Cô kinh hãi quay đầu, thấy Dung Khiêm đang đứng trước mặt, sự vui mừng lớn lao và kinh ngạc tột cùng, đồng thời xung kích khiến nàng gần như ngất xỉu: “Dung đại ca, huynh khỏe rồi.”
Dung Khiêm mỉm cười: “Kính Tiết chẳng những là bằng hữu tốt, còn là một đại phu giỏi, sau khi y trị liệu giúp, ta đã khá lên rất nhiều, mấy ngày nay, cô bị người ta lôi ra khó dễ, ta ở trong nhà không ngừng luyện tập đứng dậy, bước đi, đưa tay, gập ngón tay những động tác cơ bản này. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên có thể tự mình đi lại, hơn nữa, cô xem…” Y giơ giơ nhánh cây chống bên tay trái “Không phải còn cần gậy sao?”
Thanh Cô tràn trề vui mừng: “Tại sao huynh không nói cho ta biết.”
Dung Khiêm cười rộ lên: “Nếu cô biết ta không phải là người không thể động đậy trước kia, không chừng đã chẳng kích nổi lòng căm phẫn này.”
Thanh Cô lắp bắp hỏi: “Ta làm sao lại có khí lực lớn như thế, ta làm sao có thể đánh ngã nhiều người như vậy?”
Dung Khiêm mang theo tâm tình khi trò đùa ác thành công, cất tiếng cười to. Phương pháp hô hấp y dạy cho Thanh Cô, chính là môn nội công tâm pháp cao minh nhất đương thời. Lại thêm Thanh Cô tâm tính thuần hậu, không nghĩ ngợi lung tung, học vào nhanh chóng hữu hiệu thần kỳ. Ngay cả lúc ngủ cũng bất tri bất giác luyện tập nội công. Những ngày qua, tuy nàng không học chiêu thức ngoại công gì, nhưng nội lực đã khá thâm hậu. Tự nhiên liền thân cường thể kiện, khí lực mạnh, động tác mau lẹ, phản ứng linh hoạt, cảm giác nhạy bén.
Người ta đánh tới một quyền, nàng nhìn rõ mồn một, chỉ cảm thấy quá chậm, tùy tiện là có thể tránh thoát. Sau lưng có kẻ một côn đánh lén, nàng nhĩ lực hơn người, xa xa đã nghe tiếng gió, đầu óc không cần nghĩ ngợi, thân thể cũng có phản ứng tự nhiên. Người ta đánh nàng không được, nàng một gậy đánh tới, động tác nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, khiến người khó lòng tránh né, mà sức mạnh lớn, càng đủ để một tráng hán trúng một kích, tức khắc ngã sấp, dưới tình huống đánh nhau với người thường như vậy, căn bản chẳng mảy may phải lo lắng.
Cứ thế, cuộc sống của Thanh Cô trong thôn đã hoàn toàn cải biến. Chẳng ai dám mắng nàng một câu nữa, đến cả lũ trẻ cũng bị người lớn nhiều lần cảnh cáo, không được đắc tội với nữ nhân đáng sợ đó.
Chẳng ai dám lãnh nhãn trừng nàng, chẳng ai dám chỉ chỉ trỏ trỏ nữa, người trong thôn xa xa nhìn thấy nàng, chỉ biết đi vòng đường khác, thật sự không cẩn thận chạm mặt ở gần thì cũng chỉ dám cúi đầu khom lưng cười nhường đường.
Biểu thúc chiếm đất của phụ thân nàng cáo ốm với bên ngoài, hơn mười ngày liền không dám ra ngoài một bước.
Thanh Cô từ kinh ngạc, sợ hãi, đến mất tự tại, song nàng không hề đuổi theo giải thích, không hề nghĩ cách để người bình thường tiếp nhận nàng. Lúc này, người nàng lo lắng trước hết, chỉ là Dung Khiêm mà thôi.
Không có thời gian sửa nhà, nàng trực tiếp dùng số tiền vừa đủ, mua lại nhà của thôn nhân khá giàu có. Không thể nói xa hoa đẹp đẽ lắm, nhưng gian nhà ngói lớn trước sau bốn tiến (tiến: một đơn vị chia giới hạn trong nhà) lại thêm một cái sân không tính là nhỏ, vô luận thế nào, so với gian nhà tranh mưa dột gió lùa thì chung quy vẫn thích hợp cho người bệnh ở hơn.
Nàng bắt đầu mỗi ngày mua gà vịt thịt cá để Dung Khiêm bồi bổ thân thể, còn liên tiếp vào thành, mua quần áo tinh mỹ thư thái và những vật dụng sinh hoạt khác, cùng các loại dược liệu bổ thân, nhân sâm cho Dung Khiêm.
Thế nhưng, nàng chưa từng mua một thước vải, một món trang sức, chưa từng mua thêm thứ gì cho mình. Nàng ghi nhớ vững vàng, đây là tiền bằng hữu của Dung đại ca cho y chữa bệnh. Nàng ở trong gian nhà lớn là vì phải ở gần chăm sóc Dung đại ca, nàng ăn thức ăn giống Dung đại ca để y đừng cảm thấy không tự tại, vậy đã là chiếm tiện nghi lắm rồi, ngoài ra, nàng không chịu cho mình tiêu phí một đồng nào nữa.
Mà Dung Khiêm thì vẫn chỉ hờ hững nhận, chưa bao giờ khuyên can. Y dùng khoảng thời gian rất dài để thích ứng cuộc sống mới, dựa vào sức mạnh bản thân để đứng dậy, đi từng bước ra ngoài, dùng tay trái vẻn vẹn để làm việc. Những chuyện mà người bình thường thấy rất đơn giản, với y mà nói đều vô cùng gian nan.
Đến cả việc cầm đồ cơ bản nhất, y cũng không thể không nhiều lần luyện tập. Y mất hơn mười ngày, mới có thể miễn cưỡng dùng tay cầm đũa, ăn cơm với tốc độ đặc biệt chậm.
Y mất hai mươi ngày, mới có biện pháp dựa vào tay mình tự thay quần áo.
Y bảo Thanh Cô đổi hết những dụng cụ lớn nhỏ trong nhà thành chế phẩm gỗ không dễ vỡ, làm như vậy, cho dù tay y không cầm được mà đánh rơi, cũng sẽ không vỡ, y chỉ gian nan khom lưng tiếp tục nhặt.
Người mất một tay, vốn đã bất tiện hơn người bình thường, huống chi với thân thể y mà nói, động tác bình thường nào cũng là một loại gánh nặng.
Mà y, vẫn cứ mỉm cười, cho dù khi y kiên trì làm mấy chuyện đơn giản, bởi vì vất vả mà lưng đẫm mồ hôi, bởi vì đau đớn mà run khe khẽ, nhưng y vẫn chỉ mỉm cười kiên trì, lần lượt lặp lại những động tác đơn điệu mà thất bại, đổi lấy sự thuần thục chậm chạp, gian nan thành công.
Thanh Cô thường ở bên nhìn, bất giác lệ nóng doanh tròng, có khi nghẹn ngào, nhịn không được ngăn cản: “Dung đại ca, huynh không cần vất vả như vậy, có chuyện gì, huynh cứ phân phó ta làm là được.”
Trên trán Dung Khiêm chỉ có ý cười trong sáng: “Nha đầu ngốc, ta còn chưa vứt bỏ bản thân mà cô đã muốn bỏ ta rồi sao?”
Dung Khiêm tiến triển rất chậm, nhưng mỗi ngày đều đang tiến bộ. Khi y có thể miễn cưỡng tự rửa mặt chỉnh trang, cũng có thể đi lại khá tự do trong sân, y bắt đầu bảo với Thanh Cô, một người sống trên đời, phải có sự nghiệp của mình, công tác của mình, cuộc sống mới có thể có lạc thú.
Thanh Cô nghe mà hai mắt mơ mơ hồ hồ, xây xây xẩm xẩm, theo đuổi nhân sinh cao cấp như vậy, đối với Thanh Cô trước đó không lâu còn chẳng được ấm no, hiện tại lại chỉ toàn tâm săn sóc thân thể Dung Khiêm mà nói, là quá cao thâm.
Cuối cùng Dung Khiêm đành phải thất bại mà nói một lý do dễ hiểu nhất: “Miệng ăn núi lở, tuy Kính Tiết để lại không ít tiền nhưng thân thể ta suy yếu, thường phải dùng dược liệu quý bồi bổ, mai sau số tiền này dùng hết thì phải làm thế nào? Dù sao cũng phải tìm việc làm kiếm tiền.”
Thanh Cô gật đầu lia lịa: “Ta đi…”
“Cô vẫn đi giặt quần áo, khiêng khiêng dọn dọn, làm đầy tớ cho người? Trong thôn vốn không có ai nhờ cô, cô lại mỗi ngày dùng một canh giờ để chạy, chạy đến thôn bên, tiền kiếm ra đủ mua một mẩu sâm sao?” Dung Khiêm trừng nàng.
Thanh Cô ngoan ngoãn cúi đầu thụ giáo, thầm hận bản thân ngu dốt, đành phải dùng ngón tay ra sức kéo chéo áo không nghe lời.
Dung Khiêm bực bội nói: “Tân chủ tự chấp chính, tiến hành đức chính, thiên hạ đã có khí tượng thái bình, trên quan đạo thông qua kinh thành, tất người qua lại không dứt. Những người này gió bụi mệt mỏi, đường xa vất vả, nếu ven đường có một ngụm trà mát để uống, cho luồng khí lạnh kia chảy vào tim phổi, chính là hưởng thụ thần tiên.”
“Hả… Ta…”
Dung Khiêm chẳng buồn nghe những lời tâm hoảng ý loạn của nàng: “Đi mua bàn ghế, ấm chén trà, ta dạy cô dùng trà gì, nấu thế nào, nắm giữ độ lửa ra sao, cam đoan khách đến như mây, thu nhập còn nhiều hơn những tiểu địa chủ bình thường.”
“Nhưng mà, ta vừa xấu vừa ngốc thế này, khách làm sao chiếu cố việc làm ăn, ta sợ ta làm không tốt…” Thanh Cô vừa sợ vừa vội, tay chân luống cuống, kích động không thôi.
Dung Khiêm nhíu mày: “Đi mua bộ quần áo mới, mua cây trâm bới tóc gọn lên, bản thân chỉnh đốn sạch sẽ gọn gàng, dựa vào sức lao động của mình để kiếm tiền, có gì là xấu, có gì là ngốc, có gì là không thể gặp người.”
Thanh Cô ngẩn ra, lại thấy Dung Khiêm dùng đôi mắt ẩn ẩn tức giận lạnh lùng trừng qua, trong lòng thoạt tiên chấn động, sau lại là đau xót, do dự một hồi mới nói: “Nếu ta ngày ngày ở bên ngoài, huynh phải làm sao?”
Dung Khiêm cười cười: “Ta mấy ngày nay là luyện suông à? Cô không có một chút lòng tin nào với ta sao? Ta thật sự hoàn toàn không chăm sóc nổi mình?”
Thanh Cô vẫn do dự: “Nếu không thì ta mời một người về nhà chăm sóc huynh…”
Dung Khiêm sa sầm mặt, Thanh Cô tim nhảy dựng, vội vàng chữa: “Huynh đừng giận, ta đi thử một chút là được, bất quá…” Nghĩ nghĩ chung quy vẫn không yên tâm, vẫn nhịn không được dặn dò một câu “Huynh ở nhà một mình, phải cẩn thận mới được.”
“Biết rồi.” Dung Khiêm rất không kiên nhẫn liếc một cái, rõ là dông dài.
Cứ thế, bên quan đạo có thêm một quán trà nhỏ. Hôm đầu tiên Thanh Cô căn bản chẳng có lòng dạ nào buôn bán, luôn lo lắng Dung Khiêm ở nhà một mình xảy ra chuyện. Y đói chưa? Y mệt không? Y liệu có ngã không dậy nổi không?
Thái dương còn treo lơ lửng giữa không trung, nàng đã vội vàng thu quán, Dung Khiêm không chút khách khí mắng nàng xối xả, buổi tối giận đến mức cơm cũng chẳng ăn.
Thanh Cô cầm bát cầu cả buổi, nước mắt cũng rơi mà Dung Khiêm vẫn chẳng thèm đếm xỉa.
Từ đó, Thanh Cô không còn dám về sớm nữa.
Mấy ngày đầu, Thanh Cô đặc biệt mất tự nhiên, chưa từng dám chủ động mời chào khách, cho dù có khách đến nàng cũng sợ hãi rụt rè, trả lời thì như muỗi, đôi tay châm trà luôn run rẩy, chưa bao giờ dám ngẩng đầu nhìn người ta.
Mỗi ngày mang về mấy đồng tiền đáng thương như vậy, còn bị Dung Khiêm lãnh nhãn nhìn, mặt xanh xám, chẳng thèm đếm xỉa.
Không biết là vì sự lãnh đạm của Dung Khiêm đã kích phát ý chí chiến đấu của nàng, hoặc là thời gian đáng kể khiến nàng dần thành quen hết thảy. Nàng bắt đầu dám thản nhiên trả lời khách gọi, nàng bắt đầu có thể tiếp đón khách lai vãng một cách tự nhiên thành thạo. Nàng bắt đầu có thể thong dong thẳng thắn ngẩng đầu đối mặt với người lạ. Vì sự tự nhiên bình tĩnh trong động tác, sự thản nhiên tự tin trong đôi mắt, vết ban trong mắt mọi người kia cũng không còn chướng mắt như vậy nữa.
Thanh âm của nàng dần dần rõ ràng sáng ngời, đôi mắt nàng dần dần sáng sủa rực rỡ. Động tác của nàng càng ngày càng thuần thục nhanh chóng, mà việc buôn bán của nàng, cũng ngày một thịnh vượng.
Trà của nàng người uống qua đều khen ngon, người uống một chén muốn uống chén thứ hai, người uống một lần, lần thứ hai đi qua đây, cũng nhất định dừng chân ghé đến. Khách lui tới nhiều, tiếng nói cười nhiều, những người khách quen mặt nhiều lần quang lâm cũng nhiều.
Nàng bỗng nhiên phát hiện, hóa ra nàng không phải là sao chổi, lại có nhiều người muốn bắt chuyện với nàng như vậy. Hóa ra nàng không phải là kẻ cô độc bị người đời bài xích, hóa ra thế giới có thể náo nhiệt như vậy. Hóa ra nàng không phải là kẻ hoàn toàn vô dụng, hai bàn tay trắng, có rất nhiều khách quen thật sự bắt đầu dùng thái độ bằng hữu đối đãi. Hóa ra thế giới này, phấn khích như thế, thú vị như thế. Mỗi ngày những người từ nam chí bắc, nói các loại tiếng địa phương, kể những chuyện vô cùng mới lạ, bất tri bất giác, tầm nhìn được mở rộng, kiến thức ngày một nâng cao.
Nàng lần đầu tiên phát hiện, hóa ra cuộc sống của người ta có thể muôn vẻ muôn màu, tràn ngập lạc thú như vậy.
Mỗi ngày ra quán đã biến thành chuyện vô cùng vui vẻ, cho dù không tính khoản thu nhập không nhỏ kia, chỉ bằng những đạt được của tâm linh này, đã đủ để bù cho hết thảy lao động của nàng. Về đến nhà, nàng luôn vội vã nói với Dung Khiêm hôm nay có chuyện gì thú vị, khách nhân nào đặc biệt, nghe được những chuyện mới mẻ thú vị gì, trông thấy những thứ tốt đẹp gì từ nơi khác.
Mà Dung Khiêm chỉ mỉm cười lắng nghe. Buổi tối, nương ánh đèn mờ mờ, Dung Khiêm chưa bao giờ gián đoạn, dạy nàng biết chữ đọc sách và một số kỹ xảo tính toán phổ thông. Học xong, cùng nhau ở trong sân, ăn bánh ngọt nàng tự mình vào thành mua về, uống trà nàng tự tay pha, ngắm nhìn sao trời, nghe mùi cỏ cây trong bóng đêm, nhàn nhã tán gẫu vài câu, nghe Dung Khiêm kể chuyện trên trời, truyền thuyết về những vì sao.
Mà khi nàng vắng nhà, Dung Khiêm ở nhà tiếp tục việc luyện tập của mình, y muốn tự mình rời giường, mặc quần áo, rửa mặt, những việc đơn giản này, y thường phải làm hơn nửa canh giờ mới có thể thành công, y thậm chí tự nấu cơm, sau đó mang đồ ăn còn nóng hổi tới cho nàng. Làm một bữa cơm bình thường, y cần thời gian làm năm sáu bữa cơm của người thường. Sau khi về nhà, quét tước cả đình viện phòng ốc, kế đó làm cơm chiều, chờ nàng về.
Hết thảy những công việc bình thường này, nguyên nhân bởi vì thân thể y, khiến y phải dùng hết mỗi một phân thời gian, không được rảnh rỗi một chút, nghỉ ngơi một chút. Song y vẫn không hề để tâm.
Mỗi tối nàng về đến nhà, đều có thể trông thấy y đầu mướt mồ hôi, cùng nụ cười bình yên trên mặt, mà nàng luôn hết lần này đến lần khác, vì hết thảy bình phàm mà phổ thông này, vội vàng cúi đầu, chỉ sợ y thấy nàng, vào khoảnh khắc này, lệ tràn mi mắt.
Bắt đầu từ bao giờ, nàng không còn khuyên y đừng ưu sầu, bắt đầu từ khi nào, nàng thật sự hoàn toàn lý giải, nguyên nhân y làm như vậy. Vô luận vất vả thế nào, vô luận trả giá gian khổ cỡ nào, vô luận làm công việc bình thường đơn giản thế nào. Nhưng mà, dùng đôi tay mình, dùng sức lao động bản thân để hoàn thành, không lùi bước, không trốn tránh, không ngại khó, không lo âu, vĩnh viễn không vứt bỏ bản thân, vĩnh viễn không vứt bỏ cuộc sống.
Dung Khiêm chưa từng nói cho nàng một câu đạo lý lớn như vậy, nhưng nàng nhìn trong mắt, liền ghi tạc trong lòng.
Vì thế Thanh Cô càng thêm nỗ lực làm việc, trà quán nho nhỏ, vậy mà khách đến như mây. Thu nhập của nàng có khi cao tới mức chính nàng cũng không dám tin. Tiền trà tuy có hạn, khách quá nhiều, không ngừng chồng lên, thành ra cũng không ít. Quan trọng hơn là những người lui tới kinh thành, có rất nhiều phú thương hoặc quý nhân. Cho dù bách tính bình thường cũng phần lớn là gia đình trung lưu, khá có gia tư. Được giải khát, được uống cam tuyền, trong lòng khoan khoái. Quán chủ lại ôn hòa nhiệt tình, tiếp đón chu đáo, khiến người có cảm giác như gội trong gió xuân. Vì thế tiền thưởng bất tri bất giác ngày một nhiều hơn. Phú thương ra vào kinh thành, hoặc quan viên lui tới kinh thành, những người này một khi ra tay, số lượng luôn không nhỏ.
Thanh Cô lại dần có chút khí tượng tiểu phú. Song số tiền kiếm được bằng chính sức lao động của mình này, nàng vẫn không chịu dùng bừa một đồng. Nàng không mua son phấn, không thêm trang sức, tối đa là sau khi bị Dung Khiêm bất mãn càm ràm hai câu, đi cắt vài thước vải thô may quần áo mới.
Nàng cẩn thận tích góp tiền, vào lúc đêm khuya, một mình lặng lẽ trên giường, dùng phép tính Dung Khiêm dạy, tính xem mình có tổng cộng bao nhiêu tiền, đoán xem về sau lại có thể kiếm bao nhiêu.
Số tiền này, tương lai đều phải giữ lại dự phòng, không thể phung phí lung tung.
Người tài ba như Dung đại ca, tương lai, rồi có một ngày sẽ phải đi thôi. Nếu y phải đi, ta phải để y biết, ta cũng có tiền, ta vẫn có thể làm việc, ta vẫn có thể sống rất tốt, ta muốn để y cao hứng an tâm mà đi, không cần vướng bận vì ta, nhọc lòng về ta. Nếu…
Nếu… Nếu mà y có thể không đi, như vậy… Về sau sẽ còn cần rất nhiều thuốc bổ, nếu có cơ hội, ta vẫn phải tìm đại phu tốt nhất trị thương cho y, tiền này nhất định phải giữ lại, hơn nữa tương lai… Tương lai nói không chừng, còn phải giúp Dung đại ca cưới một cô vợ, mua sắm đàng hoàng.
Nàng một mình trộm nghĩ trộm mỉm cười, nhưng mà vào lúc đêm khuya, nước mắt rơi lên gối, chẳng ai nhìn thấy, ngày hôm sau nàng lại tươi cười khoái hoạt, dùng thanh âm sang sảng nói chuyện với Dung Khiêm, cao hứng ra quán.
Cuộc sống cứ thế tiếp tục, ra quán, bán trà, thu tiền trà, được tiền thưởng, song chưa có lần nào tiền thưởng nhận được lại nhiều như vậy, quý trọng như vậy.
Thanh Cô kinh ngạc nhìn thỏi vàng trong tay, thật sự quá quý giá, khiến người bất an, khiến người không dám cứ thế nhận lấy, đang lúc kinh hoảng, chợt nghe tiếng Dung Khiêm gọi.
Đúng rồi, đang là sau ngọ, đây là thời gian Dung đại ca đưa cơm mỗi ngày.
Nàng mừng rỡ quay người nói: “Dung đại ca, huynh tới thật đúng lúc.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook