Tiểu Lão Bản
-
Chương 55: Quà sinh nhật
Về tới nhà, vừa vào cửa Đường Học Cẩn đã bị Lục Quân Thần ôm hôn, đèn chưa kịp mở, chờ nụ hôn triền miên này kết thúc, đeo đôi môi sưng đỏ, Đường Học Cẩn bị người đàn ông ấy ôm trong lòng, Lục Quân Thần cúi đầu cọ vào mặt cậu.
Trong bóng đêm, chỉ có thể nghe được tiếng bọn họ hít thở.
Một lúc lâu.
Đường Học Cẩn khẽ cười một tiếng, nói: "Anh gầy."
Lục Quân Thần phân ra một bàn tay ba một tiếng bật đèn, dưới ánh đèn chân không, hai người ôm nhau, ấm áp và ngọt ngào vô tận, anh sờ tóc cậu bé, bàn tay đặt trên eo Đường Học Cẩn nhéo một cái, "Em mới gầy, phần thịt khó lắm mới mập ra lại mất rồi."
Lục Quân Thần đau lòng, mỗi khi nuôi cậu bé nhà anh mập được tí, không bao lâu sau, chỗ thịt ấy lại biến mất, cứ thế tuần hoàn, quả thật như ông Trời trêu ngươi vậy.
"Không sao đâu, anh đừng nhéo nữa, ngứa." Vỗ nhẹ bàn tay nhéo vào thịt ngứa của mình, Đường Học Cẩn giãy khỏi vòng tay Lục Quân Thần, cười ứa nước mắt, mặt đỏ bừng, dưới ánh đèn, da cậu mịn màng như trứng gà lột vỏ.
Lục Quân Thần nhìn mà cổ họng trượt nhẹ, ánh mắt sâu thẳm.
Sải bước lại gần, Lục Quân Thần ôm người vào lòng, cằm cọ vào đầu Đường Học Cẩn, ở góc độ bảo bối trong lòng nhìn không thấy, đáy mắt anh cuộn trào màu dục-vọng sắp áp lực không được.
—— làm sao đây, muốn làm quá!
Cuối cùng, lý trí vẫn là kẻ chiến thắng, Lục Quân Thần lo lắng cho thân thể cậu bé, cũng sợ quá vội vàng không chuẩn bị tốt sẽ dọa cậu bé.
Ôm một hồi, Lục Quân Thần chủ động buông Đường Học Cẩn ra, xoay người vào phòng khách, vừa đi vừa cởi áo khoác quăng lên sô pha, "Anh đi tắm trước."
Đường Học Cẩn gật đầu.
Trong phòng tắm, dòng nước ào ào chảy qua, Lục Quân Thần tựa vào tường, tay nắm dục-vọng, trượt lên trượt xuống, anh ngẩng đầu, nhắm mắt như đang ảo tưởng gì, miệng thì thào gọi tên Đường Học Cẩn.
Hồi lâu, người Lục Quân Thần run lên, lập tức thở hắt một hơi, mở mắt.
Có chút dở khóc dở cười nâng tay lên, Lục Quân Thần nghĩ, ngày như vậy lúc nào mới kết thúc, lúc nào mới có thể ôm bà xã làm chuyện đó đây, chỉ nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời rồi.
Tuy rằng hiện tại Đường Học Cẩn không phản đối anh ôm ấp hôn môi và vuốt ve, nhưng vừa về đã muốn làm chuyện đó, nếu để cậu bé nhà anh cho rằng anh là loại người háo sắc, vậy thật là cái được không bù đủ cái mất.
Nghĩ vậy, Lục Quân Thần đành phải thở dài, qua loa xối mấy cái, rồi mặc áo ngủ ra khỏi phòng tắm, ánh đèn chân không ở phòng khách đã được đổi thành màu vàng nhu hòa.
Giờ khắc này, cậu bé anh mong nhớ đang ngồi trên sô pha, chân trần tay ôm một quyển sách, nhìn thích thú.
Lục Quân Thần tới gần, ngồi xuống, nhìn quyển sách Đường Học Cẩn đang xem, cười cười, "Tiểu Cẩn gần đây có nhìn trúng cổ phiếu nào không?"
Từ sau vụ cổ phiếu hắc mã lần trước, Lục Quân Thần lại giúp Đường Học Cẩn mua mấy cổ phiếu, tuy rằng tốc độ tăng không nhanh như cái đầu tiên, nhưng cũng tính lời, mỗi lần đều ăn hên, sau đó ở thời cơ thỏa đáng nhất bán tháo, mua mua bán bán, dựa vào cổ phiếu, tiền trong ngân hàng Đường Học Cẩn đã sắp đột phá bảy hàng đơn vị.
Bảy hàng đơn vị vào thời điểm này, là rất có giá trị, nếu để mọi người biết số tiền trong ngân hàng của cậu bé, phỏng chừng ánh mắt bọn họ nhìn cậu bé sẽ khác hẳn, cộng thêm doanh số của "Giai Viên", hai tháng cộng lại cũng xấp xỉ sáu hàng đơn vị...
—— thổ hào cầu ôm đùi cái gì, bất cứ thời gian bất cứ địa điểm, đều tồn tại.
Nghe được câu hỏi của Lục Quân Thần, Đường Học Cẩn ngẩng đầu lên, chớp mắt, thấy Lục Quân Thần ôn nhu nhìn mình, lắc đầu, "Không có, chỉ là xem chơi thôi."
Đường Học Cẩn đang đọc một quyển sách tài chính, nói về xu thế của cổ phiếu, cậu thấy tóc Lục Quân Thần còn nhỏ nước, tiện tay để sách sang bên, vòng ra sau lưng anh, cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau cho anh.
Lục Quân Thần híp mắt hưởng thụ cậu bé nhà mình phục vụ, mở miệng qua loa đưa ra lời mời cứ như đang nói việc nhà vậy, "Tiểu Cẩn, Tết này tới nhà anh đi, cha mẹ anh đều muốn gặp em."
Tay Đường Học Cẩn khựng lại, nghĩ một hồi, nói: "Vậy ổn chứ?"
Đại khái vì lâu lắm không cảm nhận được hương vị ngày Tết, mấy năm trước, khi còn học cấp hai, ngày Tết cậu luôn ở một mình, tuy Lưu Minh Lượng và Trương Vân có mời cậu tới chơi, nhưng bị cự tuyệt, ngày nhà người ta đoàn viên, cậu tới đó làm gì.
Lục Quân Thần nắm lấy tay Đường Học Cẩn, xoay người lại, ôn nhu nói: "Ổn mà, chúng ta là người một nhà không phải sao? Ngày Tết là ngày người nhà đoàn tụ."
Lục Quân Thần nhìn cậu bé nhíu mày không cho mình câu trả lời xác định, trực tiếp mở miệng giải quyết, "Đi đi, lúc đó anh sẽ báo cho người nhà biết, bọn họ sẽ rất thích em."
Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh tuấn của Lục Quân Thần gần trong gang tấc, trong mắt, chỉ có cái bóng của cậu, Đường Học Cẩn mơ hồ nhìn cái bóng nơi đáy mắt ấy, liệu cậu có thể cho rằng, khi đối phương nhìn mình, như là nhìn thấy cả thế giới không?
Cuối cùng, cậu gật đầu, "Vậy được, Tết này em theo anh về."
Nghe được lời này, Lục Quân Thần nâng tay sờ mặt Đường Học Cẩn, ghé qua, hôn một cái, dán trán mình vào trán cậu bé, giọng nói mang theo mị hoặc mềm mại.
"Tiểu Cẩn, anh yêu em."
...
Ở bên kia, Giang Tư dẫn con trai bảo bối về nhà, bật đèn, nhìn căn phòng khách lộn xộn, quần áo giầy bít tất thậm chí có cả quần lót của Tô Lễ Hàng quăng loạn khắp nơi, trên sô pha có thể thấy một chiếc bít tất nào đó đang âu yếm với quần lót.
Giang Tư: "..."
Dù là người da mặt dày ngang tường thành bị cha mẹ bắt gặp cảnh sống lôi thôi lết thết thế này, cũng phải thấy xấu hổ, huống hồ da mặt Tô Lễ Hàng không dày như vậy...
"Ha ha, mẹ à, vú Vưu xin nghỉ ba ngày, con lại bận đi học, không kịp dọn, mẹ ngồi trước đi, để con dọn cái đã."
Vò đầu, Tô Lễ Hàng cười gượng mấy tiếng, lập tức tung vó dùng tốc độ nhanh nhất gom mớ đồ quăng loạn trên sô pha lại... Tầm chừng mười phút sau, phòng khách miễn cưỡng xem như sạch sẽ, Tô Lễ Hàng thấy thế, bèn ném đống quần áo trong lòng vào máy giặt ở WC, coi như giải quyết xong.
Giang Tư nhìn, lắc đầu, để túi xách xuống, xắn tay áo lên, đẩy thằng bé đứng trước máy giặt nghiên cứu mấy cái nút ra, từ ái vỗ vào cánh tay Tô Lễ Hàng, nói: "Con đó, không có người chăm sóc chẳng khác gì một đứa con nít."
Tô Lễ Hàng cười ha hả, ôm cánh tay mẹ làm nũng, "Đâu có, mẹ, người ta vốn là con nít mà~" Âm cuối kéo dài.
"Phải, con là con nít, nếu anh con ở đây, thằng bé cũng..." Giang Tư lại nhớ tới đứa con mất tích của mình, có chút nghẹn ngào, sắc mặt tái nhợt.
Đứa bé ấy đã trở thành cái gai trong lòng bà, trừ phi tìm được, biết thằng bé sống tốt, bằng không cả đời này bà không có cách nào vượt qua bức tường ấy.
Tô Lễ Hàng từ nhỏ đã biết mình còn một người anh, chỉ là anh cậu sinh ra không bao lâu đã bị người trộm, đến nay vẫn không có tin tức.
Mím môi, Tô Lễ Hàng mắt thấy mẹ mình lại sắp tự trách và bi thương, vội đổi chủ đề, "A a a a a——"
Giang Tư giật thót tim, nháy mắt lực chú ý bị dời đi.
"Gì vậy, Tiểu Hàng?" Xoay người nhìn Tô Lễ Hàng, Giang Tư quan tâm hỏi.
"Hì hì hì, không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra, sinh nhật anh Đường sắp tới rồi, suýt nữa con lại quên." Thấy tối tăm giữa lông mày mẹ đã biến mất, Tô Lễ Hàng vỗ ngực thở ra, cười híp mắt nhìn Giang Tư, "Mẹ à, mẹ xem, sinh nhật anh Đường..."
Giang Tư nhìn Tô Lễ Hàng híp mắt cười long lanh, có chút buồn cười lại có chút cảm động, bà biết đây là cách con mình đổi chủ đề, trong lòng thầm thở dài, thu hồi tâm sự, bà từ ái nâng tay vuốt phần tóc mái che khuất cặp mắt trên trán Tô Lễ Hàng.
"Sao nào?"
"Mẹ à, anh Đường bình thường rất quan tâm con, cho nên con muốn chuẩn bị một phần quà thật lớn cho anh ấy, tiền tiêu vặt tháng này mẹ cho con thêm tí đi." Nói xong, còn kéo cánh tay Giang Tư lắc lắc.
"Vậy à." Giang Tư nhớ tới Đường Học Cẩn, bà cũng rất thích thằng bé ấy, bà luôn cảm thấy Đường Học Cẩn rất hợp mắt mình, mỗi khi gặp đối phương, bà luôn nhịn không được quan tâm đối phương, mà còn thằng bé này biết lễ phép lại cố gắng tự lập, sao không chọc người đau lòng chứ.
Hiện tại Đường Học Cẩn có sinh nhật, Giang Tư nghĩ, liệu bà có nên tặng một phần quà không?
Nghĩ vậy, bà cảm thấy cũng hợp lý, huống hồ Đường Học Cẩn là người Lục Quân Thần nhìn trúng, vậy bà lấy danh nghĩa trưởng bối tặng một phần quà sinh nhật, cũng không kỳ quái, nghĩ tới đây, Giang Tư bắt đầu đờ đẫn.
Tô Lễ Hàng thấy mẹ mình đờ ra, nâng tay sờ cằm, híp mắt, thầm nghĩ, mẹ nghĩ cái gì mà mê li vậy cả cậu cũng không để ý tới?
Một phút, hai phút, ba phút... Mười phút.
Tô Lễ Hàng đã đứng tê chân, mà còn hai mẹ con đứng cạnh máy giặt đờ đẫn làm cái quỷ gì? Nhịn không được vươn tay, quơ quơ trước mặt Giang Tư, cố kéo về lực chú ý của mẫu thân đại nhân.
"Mẹ à, mẹ à, mẹ à——"
"Ừ?" Bị Tô Lễ Hàng gọi như gọi hồn, Giang Tư chợt nhớ ra hành vi vừa rồi, thế là bà ngại ngùng khụ hai tiếng, nói: "Được rồi, tháng này cho con thêm một nghìn tiền tiêu vặt, đúng rồi, sinh nhật Tiểu Cẩn ngày mấy?"
Che miệng chớp mắt, Tô Lễ Hàng bị sự hào phóng của mẹ kinh hãi, tuy rằng nhà bọn họ không thiếu chút tiền ấy, nhưng cha mẹ thậm chí ông nội cậu không phải luôn rùm beng con trai phải nuôi nghèo, xưa nay khống chế chặt chẽ tiền bạc của cậu à?
Cho thêm một nghìn đồng, tương đương là cho thêm một tháng tiền tiêu vặt đó!
Tô Lễ Hàng nghĩ, mẹ cậu, thật là thích Đường Học Cẩn mà.
Ầy... Bất quá vì sao cậu không có cảm giác đố kị, trái lại thấy tự hào là gì vậy?
Hì hì, đại khái đây là nhân cách mị lực đi?
"Tiểu Hàng, mẹ hỏi con đấy?"
"A, a." Hoàn hồn lại Tô Lễ Hàng hớn hở, ánh mắt cong lên cười nhìn Giang Tư, trả lời: "Thứ bảy tuần sau ạ, anh Lục nói muốn cho anh Đường một bất ngờ."
Giang Tư nghe được lời này, gật đầu, "Khi ấy con giúp mẹ tặng quà cho Tiểu Cẩn, xem như tấm lòng của mẹ."
Chớp mắt, Tô Lễ Hàng gật đầu, "Dạ." Đã hoàn toàn xác định, mẹ cậu tuyệt đối hết sức đặc biệt nhất định khẳng định xác định thích anh Đường.
Giang Tư thấy con mình cười rạng rỡ như vậy, lắc đầu, nâng ngón tay chỉ vào phòng khách, nói: "Ra ngoài xem TV đi, mẹ giặt đồ cho."
Nói xong, bà khom người, ôm đống đồ Tô Lễ Hàng vừa rồi nhét vào máy giặt ra, phân loại, bỏ quần áo có thể giặt máy vào máy, về phần không thể giặt, bà bỏ vào chậu, định tự giặt tay.
Tô Lễ Hàng nghe được lời mẹ nói, vui vẻ chạy ra ngoài, ôm cánh tay, bắt đầu suy nghĩ nên tặng quà gì cho Đường Học Cẩn, gãi cằm, ừ... nghĩ không ra.
Gã đầu, ừ... vẫn không ra.
Thế là, Tô Lễ Hàng nóng nảy, vấn đề này, cậu đã nghĩ siêu siêu lâu rồi.
Trong bóng đêm, chỉ có thể nghe được tiếng bọn họ hít thở.
Một lúc lâu.
Đường Học Cẩn khẽ cười một tiếng, nói: "Anh gầy."
Lục Quân Thần phân ra một bàn tay ba một tiếng bật đèn, dưới ánh đèn chân không, hai người ôm nhau, ấm áp và ngọt ngào vô tận, anh sờ tóc cậu bé, bàn tay đặt trên eo Đường Học Cẩn nhéo một cái, "Em mới gầy, phần thịt khó lắm mới mập ra lại mất rồi."
Lục Quân Thần đau lòng, mỗi khi nuôi cậu bé nhà anh mập được tí, không bao lâu sau, chỗ thịt ấy lại biến mất, cứ thế tuần hoàn, quả thật như ông Trời trêu ngươi vậy.
"Không sao đâu, anh đừng nhéo nữa, ngứa." Vỗ nhẹ bàn tay nhéo vào thịt ngứa của mình, Đường Học Cẩn giãy khỏi vòng tay Lục Quân Thần, cười ứa nước mắt, mặt đỏ bừng, dưới ánh đèn, da cậu mịn màng như trứng gà lột vỏ.
Lục Quân Thần nhìn mà cổ họng trượt nhẹ, ánh mắt sâu thẳm.
Sải bước lại gần, Lục Quân Thần ôm người vào lòng, cằm cọ vào đầu Đường Học Cẩn, ở góc độ bảo bối trong lòng nhìn không thấy, đáy mắt anh cuộn trào màu dục-vọng sắp áp lực không được.
—— làm sao đây, muốn làm quá!
Cuối cùng, lý trí vẫn là kẻ chiến thắng, Lục Quân Thần lo lắng cho thân thể cậu bé, cũng sợ quá vội vàng không chuẩn bị tốt sẽ dọa cậu bé.
Ôm một hồi, Lục Quân Thần chủ động buông Đường Học Cẩn ra, xoay người vào phòng khách, vừa đi vừa cởi áo khoác quăng lên sô pha, "Anh đi tắm trước."
Đường Học Cẩn gật đầu.
Trong phòng tắm, dòng nước ào ào chảy qua, Lục Quân Thần tựa vào tường, tay nắm dục-vọng, trượt lên trượt xuống, anh ngẩng đầu, nhắm mắt như đang ảo tưởng gì, miệng thì thào gọi tên Đường Học Cẩn.
Hồi lâu, người Lục Quân Thần run lên, lập tức thở hắt một hơi, mở mắt.
Có chút dở khóc dở cười nâng tay lên, Lục Quân Thần nghĩ, ngày như vậy lúc nào mới kết thúc, lúc nào mới có thể ôm bà xã làm chuyện đó đây, chỉ nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời rồi.
Tuy rằng hiện tại Đường Học Cẩn không phản đối anh ôm ấp hôn môi và vuốt ve, nhưng vừa về đã muốn làm chuyện đó, nếu để cậu bé nhà anh cho rằng anh là loại người háo sắc, vậy thật là cái được không bù đủ cái mất.
Nghĩ vậy, Lục Quân Thần đành phải thở dài, qua loa xối mấy cái, rồi mặc áo ngủ ra khỏi phòng tắm, ánh đèn chân không ở phòng khách đã được đổi thành màu vàng nhu hòa.
Giờ khắc này, cậu bé anh mong nhớ đang ngồi trên sô pha, chân trần tay ôm một quyển sách, nhìn thích thú.
Lục Quân Thần tới gần, ngồi xuống, nhìn quyển sách Đường Học Cẩn đang xem, cười cười, "Tiểu Cẩn gần đây có nhìn trúng cổ phiếu nào không?"
Từ sau vụ cổ phiếu hắc mã lần trước, Lục Quân Thần lại giúp Đường Học Cẩn mua mấy cổ phiếu, tuy rằng tốc độ tăng không nhanh như cái đầu tiên, nhưng cũng tính lời, mỗi lần đều ăn hên, sau đó ở thời cơ thỏa đáng nhất bán tháo, mua mua bán bán, dựa vào cổ phiếu, tiền trong ngân hàng Đường Học Cẩn đã sắp đột phá bảy hàng đơn vị.
Bảy hàng đơn vị vào thời điểm này, là rất có giá trị, nếu để mọi người biết số tiền trong ngân hàng của cậu bé, phỏng chừng ánh mắt bọn họ nhìn cậu bé sẽ khác hẳn, cộng thêm doanh số của "Giai Viên", hai tháng cộng lại cũng xấp xỉ sáu hàng đơn vị...
—— thổ hào cầu ôm đùi cái gì, bất cứ thời gian bất cứ địa điểm, đều tồn tại.
Nghe được câu hỏi của Lục Quân Thần, Đường Học Cẩn ngẩng đầu lên, chớp mắt, thấy Lục Quân Thần ôn nhu nhìn mình, lắc đầu, "Không có, chỉ là xem chơi thôi."
Đường Học Cẩn đang đọc một quyển sách tài chính, nói về xu thế của cổ phiếu, cậu thấy tóc Lục Quân Thần còn nhỏ nước, tiện tay để sách sang bên, vòng ra sau lưng anh, cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau cho anh.
Lục Quân Thần híp mắt hưởng thụ cậu bé nhà mình phục vụ, mở miệng qua loa đưa ra lời mời cứ như đang nói việc nhà vậy, "Tiểu Cẩn, Tết này tới nhà anh đi, cha mẹ anh đều muốn gặp em."
Tay Đường Học Cẩn khựng lại, nghĩ một hồi, nói: "Vậy ổn chứ?"
Đại khái vì lâu lắm không cảm nhận được hương vị ngày Tết, mấy năm trước, khi còn học cấp hai, ngày Tết cậu luôn ở một mình, tuy Lưu Minh Lượng và Trương Vân có mời cậu tới chơi, nhưng bị cự tuyệt, ngày nhà người ta đoàn viên, cậu tới đó làm gì.
Lục Quân Thần nắm lấy tay Đường Học Cẩn, xoay người lại, ôn nhu nói: "Ổn mà, chúng ta là người một nhà không phải sao? Ngày Tết là ngày người nhà đoàn tụ."
Lục Quân Thần nhìn cậu bé nhíu mày không cho mình câu trả lời xác định, trực tiếp mở miệng giải quyết, "Đi đi, lúc đó anh sẽ báo cho người nhà biết, bọn họ sẽ rất thích em."
Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh tuấn của Lục Quân Thần gần trong gang tấc, trong mắt, chỉ có cái bóng của cậu, Đường Học Cẩn mơ hồ nhìn cái bóng nơi đáy mắt ấy, liệu cậu có thể cho rằng, khi đối phương nhìn mình, như là nhìn thấy cả thế giới không?
Cuối cùng, cậu gật đầu, "Vậy được, Tết này em theo anh về."
Nghe được lời này, Lục Quân Thần nâng tay sờ mặt Đường Học Cẩn, ghé qua, hôn một cái, dán trán mình vào trán cậu bé, giọng nói mang theo mị hoặc mềm mại.
"Tiểu Cẩn, anh yêu em."
...
Ở bên kia, Giang Tư dẫn con trai bảo bối về nhà, bật đèn, nhìn căn phòng khách lộn xộn, quần áo giầy bít tất thậm chí có cả quần lót của Tô Lễ Hàng quăng loạn khắp nơi, trên sô pha có thể thấy một chiếc bít tất nào đó đang âu yếm với quần lót.
Giang Tư: "..."
Dù là người da mặt dày ngang tường thành bị cha mẹ bắt gặp cảnh sống lôi thôi lết thết thế này, cũng phải thấy xấu hổ, huống hồ da mặt Tô Lễ Hàng không dày như vậy...
"Ha ha, mẹ à, vú Vưu xin nghỉ ba ngày, con lại bận đi học, không kịp dọn, mẹ ngồi trước đi, để con dọn cái đã."
Vò đầu, Tô Lễ Hàng cười gượng mấy tiếng, lập tức tung vó dùng tốc độ nhanh nhất gom mớ đồ quăng loạn trên sô pha lại... Tầm chừng mười phút sau, phòng khách miễn cưỡng xem như sạch sẽ, Tô Lễ Hàng thấy thế, bèn ném đống quần áo trong lòng vào máy giặt ở WC, coi như giải quyết xong.
Giang Tư nhìn, lắc đầu, để túi xách xuống, xắn tay áo lên, đẩy thằng bé đứng trước máy giặt nghiên cứu mấy cái nút ra, từ ái vỗ vào cánh tay Tô Lễ Hàng, nói: "Con đó, không có người chăm sóc chẳng khác gì một đứa con nít."
Tô Lễ Hàng cười ha hả, ôm cánh tay mẹ làm nũng, "Đâu có, mẹ, người ta vốn là con nít mà~" Âm cuối kéo dài.
"Phải, con là con nít, nếu anh con ở đây, thằng bé cũng..." Giang Tư lại nhớ tới đứa con mất tích của mình, có chút nghẹn ngào, sắc mặt tái nhợt.
Đứa bé ấy đã trở thành cái gai trong lòng bà, trừ phi tìm được, biết thằng bé sống tốt, bằng không cả đời này bà không có cách nào vượt qua bức tường ấy.
Tô Lễ Hàng từ nhỏ đã biết mình còn một người anh, chỉ là anh cậu sinh ra không bao lâu đã bị người trộm, đến nay vẫn không có tin tức.
Mím môi, Tô Lễ Hàng mắt thấy mẹ mình lại sắp tự trách và bi thương, vội đổi chủ đề, "A a a a a——"
Giang Tư giật thót tim, nháy mắt lực chú ý bị dời đi.
"Gì vậy, Tiểu Hàng?" Xoay người nhìn Tô Lễ Hàng, Giang Tư quan tâm hỏi.
"Hì hì hì, không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra, sinh nhật anh Đường sắp tới rồi, suýt nữa con lại quên." Thấy tối tăm giữa lông mày mẹ đã biến mất, Tô Lễ Hàng vỗ ngực thở ra, cười híp mắt nhìn Giang Tư, "Mẹ à, mẹ xem, sinh nhật anh Đường..."
Giang Tư nhìn Tô Lễ Hàng híp mắt cười long lanh, có chút buồn cười lại có chút cảm động, bà biết đây là cách con mình đổi chủ đề, trong lòng thầm thở dài, thu hồi tâm sự, bà từ ái nâng tay vuốt phần tóc mái che khuất cặp mắt trên trán Tô Lễ Hàng.
"Sao nào?"
"Mẹ à, anh Đường bình thường rất quan tâm con, cho nên con muốn chuẩn bị một phần quà thật lớn cho anh ấy, tiền tiêu vặt tháng này mẹ cho con thêm tí đi." Nói xong, còn kéo cánh tay Giang Tư lắc lắc.
"Vậy à." Giang Tư nhớ tới Đường Học Cẩn, bà cũng rất thích thằng bé ấy, bà luôn cảm thấy Đường Học Cẩn rất hợp mắt mình, mỗi khi gặp đối phương, bà luôn nhịn không được quan tâm đối phương, mà còn thằng bé này biết lễ phép lại cố gắng tự lập, sao không chọc người đau lòng chứ.
Hiện tại Đường Học Cẩn có sinh nhật, Giang Tư nghĩ, liệu bà có nên tặng một phần quà không?
Nghĩ vậy, bà cảm thấy cũng hợp lý, huống hồ Đường Học Cẩn là người Lục Quân Thần nhìn trúng, vậy bà lấy danh nghĩa trưởng bối tặng một phần quà sinh nhật, cũng không kỳ quái, nghĩ tới đây, Giang Tư bắt đầu đờ đẫn.
Tô Lễ Hàng thấy mẹ mình đờ ra, nâng tay sờ cằm, híp mắt, thầm nghĩ, mẹ nghĩ cái gì mà mê li vậy cả cậu cũng không để ý tới?
Một phút, hai phút, ba phút... Mười phút.
Tô Lễ Hàng đã đứng tê chân, mà còn hai mẹ con đứng cạnh máy giặt đờ đẫn làm cái quỷ gì? Nhịn không được vươn tay, quơ quơ trước mặt Giang Tư, cố kéo về lực chú ý của mẫu thân đại nhân.
"Mẹ à, mẹ à, mẹ à——"
"Ừ?" Bị Tô Lễ Hàng gọi như gọi hồn, Giang Tư chợt nhớ ra hành vi vừa rồi, thế là bà ngại ngùng khụ hai tiếng, nói: "Được rồi, tháng này cho con thêm một nghìn tiền tiêu vặt, đúng rồi, sinh nhật Tiểu Cẩn ngày mấy?"
Che miệng chớp mắt, Tô Lễ Hàng bị sự hào phóng của mẹ kinh hãi, tuy rằng nhà bọn họ không thiếu chút tiền ấy, nhưng cha mẹ thậm chí ông nội cậu không phải luôn rùm beng con trai phải nuôi nghèo, xưa nay khống chế chặt chẽ tiền bạc của cậu à?
Cho thêm một nghìn đồng, tương đương là cho thêm một tháng tiền tiêu vặt đó!
Tô Lễ Hàng nghĩ, mẹ cậu, thật là thích Đường Học Cẩn mà.
Ầy... Bất quá vì sao cậu không có cảm giác đố kị, trái lại thấy tự hào là gì vậy?
Hì hì, đại khái đây là nhân cách mị lực đi?
"Tiểu Hàng, mẹ hỏi con đấy?"
"A, a." Hoàn hồn lại Tô Lễ Hàng hớn hở, ánh mắt cong lên cười nhìn Giang Tư, trả lời: "Thứ bảy tuần sau ạ, anh Lục nói muốn cho anh Đường một bất ngờ."
Giang Tư nghe được lời này, gật đầu, "Khi ấy con giúp mẹ tặng quà cho Tiểu Cẩn, xem như tấm lòng của mẹ."
Chớp mắt, Tô Lễ Hàng gật đầu, "Dạ." Đã hoàn toàn xác định, mẹ cậu tuyệt đối hết sức đặc biệt nhất định khẳng định xác định thích anh Đường.
Giang Tư thấy con mình cười rạng rỡ như vậy, lắc đầu, nâng ngón tay chỉ vào phòng khách, nói: "Ra ngoài xem TV đi, mẹ giặt đồ cho."
Nói xong, bà khom người, ôm đống đồ Tô Lễ Hàng vừa rồi nhét vào máy giặt ra, phân loại, bỏ quần áo có thể giặt máy vào máy, về phần không thể giặt, bà bỏ vào chậu, định tự giặt tay.
Tô Lễ Hàng nghe được lời mẹ nói, vui vẻ chạy ra ngoài, ôm cánh tay, bắt đầu suy nghĩ nên tặng quà gì cho Đường Học Cẩn, gãi cằm, ừ... nghĩ không ra.
Gã đầu, ừ... vẫn không ra.
Thế là, Tô Lễ Hàng nóng nảy, vấn đề này, cậu đã nghĩ siêu siêu lâu rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook