Tiểu Lão Bản
-
Chương 50: Trần Tử Hàn
Vì vụ việc của La Toa, Đường Học Cẩn không thể không tìm một quản lý mới để phụ trách hoá đơn và quản lý nhân viên, bài vở cấp ba rắc rối hơn dự liệu của cậu, hầu như mỗi ngày đều là vô số bài tập và vô vàn bài kiểm tra, cho dù là Đường Học Cẩn có ký ức đời trước, cũng có chút ăn không tiêu với biển đề khủng bố như vậy.
Hơn nửa tháng liên tiếp mỗi ngày phải tới "Giai Viên" tự mình kiểm tra mọi việc, khiến phần thịt khó lắm mới có của cậu trong thời gian ngắn chậm rãi biến mất.
Đường Học Cẩn mệt mỏi như vậy làm Lục Quân Thần đau lòng muốn chết, trực tiếp dẫn đến bản mặt của anh ở công ty cũng mây đen che phủ, anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ tới một người bạn ở đại học hẳn có thể đảm nhiệm được chức này.
Cúi đầu nhìn Đường Học Cẩn nằm trên sô pha gối đầu lên đùi mình, Lục Quân Thần duỗi tay sờ mái tóc mềm mại của cậu, lại giúp cậu ấn vào huyệt thái dương thả lỏng.
"Tiểu Cẩn, đã tìm được ai thích hợp tới thay thế chỗ của La Toa chưa?"
Đường Học Cẩn phồng má, mệt mỏi nói: "Chưa, em bận muốn chết, sao có thể tìm được nhanh vậy chứ."
"Có cần anh giúp không?" Lục Quân Thần nói: "Anh có một người bạn ở đại học, hiện đang thất nghiệp, cậu ấy là nhân tài loại hình quản lý, chỉ là miệng hơi độc, lúc trước vì đắc tội cấp trên, người ta làm khó dễ nên cậu ấy mới bị sa thải."
Đường Học Cẩn nghe xong xoát một cái xoay người, hai tay chống sô pha ngồi dậy, đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm Lục Quân Thần, "Cần lắm, cần lắm." Rồi ngẫm lại, khá phiền muộn nói: "Nhưng bạn của anh đồng ý làm ở cái nhà hàng bé xíu này sao?"
Đường Học Cẩn suýt nữa quên, trường Lục Quân Thần tốt nghiệp là đại học Kyoto lấy thành tích và năng lực vang danh, những người đi ra từ đó hoặc nhiều hoặc ít thích nâng đầu nhìn người, cái nhà hàng bé xíu của cậu, đối phương sẽ nguyện ý tới làm sao?
Vỗ vai Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần lắc đầu, "Tiểu Cẩn đừng tự coi nhẹ mình, "Giai Viên" tốt lắm."
"Huống hồ, tên đó nếu dám chê, anh sẽ giúp em đánh cho cậu ta hoa mắt." Híp mắt lại, Lục Quân Thần duỗi tay ôm lấy cậu bé, dán vào má cọ cọ, nói.
Phốc một tiếng, Đường Học Cẩn bị Lục Quân Thần chọc cười.
"Rồi rồi, anh nói đấy nhé, nếu anh ấy dám nói gì, anh phải giúp em đánh anh ấy đấy." Xác định quan hệ rồi, Đường Học Cẩn cũng dần bại lộ bản tính, tính cách đời trước luôn bị nén xuống ở đời này dưới tình huống có người nguyện ý nuông chiều, hoàn toàn không hề bảo lưu được phóng ra.
Cái vẻ thỉnh thoảng giận dỗi như trẻ con sẽ giơ chân sẽ xù lông sẽ xấu hổ ấy, còn có tính cách ỷ lại người mình thích, thói quen tìm chỗ ấm áp, coi trọng cảm tình, quả thật gọi Lục Quân Thần yêu đến cực điểm.
Nhéo chóp mũi Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần cưng chiều nói, "Nói được làm được."
Đáp lại Lục Quân Thần, là một nụ hôn chủ động của Đường Học Cẩn.
Đường Học Cẩn làm xong, hưu một tiếng chạy xa, để lại Lục Quân Thần ngây ngẩn sờ má mình, nửa ngày sau, cười nở hoa.
—— ừm, cậu bé nhà anh lại chủ động.
Híp mắt, Lục Quân Thần đứng lên, tắt TV, sải bước, vào phòng, cơ hội tốt như vậy, không lợi dụng, đó là thằng ngốc.
Thế là, buổi tối này chủ động Đường Học Cẩn bị Lục Quân Thần đã sắp nhịn thành Ninja rùa, lật tới lật lui hôn khắp cả người.
Tuy rằng Đường Học Cẩn xấu hổ muốn chết, nhưng nửa tháng qua, từ lần trước bắn trong tay Lục Quân Thần, mỗi tối trước khi ngủ nằm trên giường cậu luôn sẽ bị hôn hôn sờ sờ, chậm rãi đã không câu nệ như vậy nữa, mà còn đối phương là Lục Quân Thần, là Lục Quân Thần chiều cậu yêu cậu, vậy nên không sao cả.
Vì vậy dưới tình huống Đường Học Cẩn ỡm ờ, buổi tối này, con sói đuôi to nào đó liếm môi, chỉ kém ngao ô tru lên một tiếng kể ra sự thỏa mãn của mình.
Đương nhiên, kết quả dung túng, là ngày thứ hai, Đường Học Cẩn ngủ đến giữa trưa mới dậy, bất quá may mà hôm nay là cuối tuần, không cần đi học.
Khi dậy, Đường Học Cẩn trừng Lục Quân Thần cười híp mắt nhìn cậu, bĩu môi bất mãn xoa eo, ầy, tuy rằng không làm gì, nhưng eo vẫn đau lắm!
... Tiếp tục như vậy, thận sẽ hư, nhất định sẽ, Đường Học Cẩn bất đắc dĩ nghĩ.
...
Buổi chiều, Lục Quân Thần dẫn Đường Học Cẩn tới chỗ quán trà cách "Giai Viên" không xa ở trung tâm thành phố, chờ người bạn đã hẹn của mình.
Lúc này tư tưởng giai cấp tiểu tư sản đã dần quật khởi, các thành phần tri thức sống ở thành phố lớn đều thích ở khi nhàn hạ, tới quán cà phê ngồi tán gẫu và uống gì đó, vốn Đường Học Cẩn nghĩ hẹn ở quán cà phê hẳn ổn, nhưng Lục Quân Thần lắc đầu nói cho cậu biết, đối phương là một tên cực kỳ ghét cà phê lại rất thích uống trà.
Ngồi trong quán trà, Lục Quân Thần vừa pha trà vừa đề cử cho Đường Học Cẩn vài món bánh ăn kèm.
Lục Quân Thần từ khi phát hiện cậu bé nhà mình rất thích ăn đồ ngọt, đã vui vẻ mỗi ngày nghĩ cách tìm đồ ngọt đút cho Đường Học Cẩn, từ điểm tâm đến bánh kẹo, chỉ cần có thể nghĩ tới, anh đều sẽ mua.
Mỗi lần thấy Đường Học Cẩn híp mắt hưởng thụ, Lục Quân Thần cảm thấy rất vui, đút cho cậu bé ăn, một cảm giác không thể tuyệt vời hơn.
Khi Trần Tử Hàn đẩy cửa vào, nhìn thấy là ông bạn Lục Quân Thần thời đại học đối đãi với mọi người luôn là lạnh lùng cao cao tại thượng đang cười nhộn nhạo đút cho một cậu bé tướng mạo thanh tú thoạt nhìn rất đẹp ăn, mà còn sự ôn nhu săn sóc ấy, khiến anh có xung động nổi da gà——
Ê ê, hàng này kỳ thực không phải Lục Quân Thần đi?
Lục Quân Thần nghe được tiếng đẩy cửa, ngẩng đầu cho Trần Tử Hàn một ánh mắt, rồi lập tức cúi đầu, tiếp tục đề cử vài loại bánh cho Đường Học Cẩn.
Quán trà này Lục Quân Thần thường tới, khi anh bàn chuyện làm ăn, rất thích tới đây, không chỉ vì hoàn cảnh nơi đây thanh nhã, còn có một nguyên nhân quan trọng là, trà bánh của quán này cực kỳ ngon.
Trần Tử Hàn bị lạnh nhạt, nhún vai, cũng không để ý, anh không trông chờ mình sẽ được nhiệt tình nghênh đón, nó sẽ dọa hỏng anh mất.
Trực tiếp ngồi vào ghế trống, Trần Tử Hàn ôm cánh tay nhìn chằm chằm Đường Học Cẩn, anh nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, đối phương chỉ là một thiếu niên bình thường, nhiều nhất là lớn lên đáng yêu, khiến người muốn nựng một cái...
Tuy rằng tính hướng của Lục Quân Thần không cần nói cũng biết, là bạn bè đều hiểu, nhưng lúc này bắt Trần Tử Hàn nhìn thấy ông bạn của mình đột nhiên trở nên ôn nhu như thế, anh vẫn có chút xa lạ.
"Ê Lục Quân Thần, mắt cậu có phải bôi keo dính sắt rồi không, sao dính trên người người ta hoài vậy!" Lạnh lùng hộc ra một câu, khiến Đường Học Cẩn há hốc mồm ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào người Trần Tử Hàn, chớp chớp.
"..." Thiếu niên, em không phát hiện cái máy lạnh ngồi cạnh em đã bắt đầu phà ra hơi lạnh rồi à?
"Sao hả, bị đuổi còn chưa đủ tính kiếm một trận đòn ở chỗ tôi à?" Lục Quân Thần nhướng mày, rót một ly trà ra hiện cho Trần Tử Hàn tự cầm uống.
Trần Tử Hàn nhìn cái mặt không hề nghiêm túc của Lục Quân Thần, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn thu hồi ý định trêu tiếp của mình —— ai bảo đại học bốn năm anh chưa từng đánh thắng Lục Quân Thần.
Rõ ràng là Lục Quân Thần nhỏ hơn anh ba tuổi, khi mới nhập học, Lục Quân Thần tuổi nhỏ nhất nhưng năng lực cao hơn mọi người không ít, thành công thu phục rất nhiều người vốn tâm cao khí ngạo, nhớ tới những điều này, Trần Tử Hàn có chút phiền muộn.
"Được rồi, ông đây im." Cầm trà uống một ngụm, Trần Tử Hàn lại bốc một miếng bánh bỏ vào miệng, vừa nhai vừa hỏi: "Lần này cậu tìm tôi có chuyện gì, một tổng giám đốc bận mù trời như cậu, sao có rảnh tới tìm tiểu nhân vật vô công rỗi nghề như tôi?"
Kiểu tự giễu điển hình, bất quá Lục Quân Thần sớm quen cách tên này nói chuyện, mà còn biết đối phương kỳ thực không có ý gì khác, bất quá là thói quen mà thôi.
Lục Quân Thần bình tĩnh nhìn Trần Tử Hàn, âm thầm đẩy đĩa điểm tâm tới chỗ Đường Học Cẩn, rồi mở miệng nói: "Không có chuyện tôi tìm cậu làm gì, lần này tôi tới là để đưa cho cậu một công việc đây."
Liếc cái đĩa điểm tâm đã xa tầm tay mình, khóe miệng Trần Tử Hàn co giật, thầm mắng, ăn có mấy miếng làm gì ghê thế!
Thời đại học, Lục Quân Thần khi chung đụng với mấy người bạn cũng thường trêu đùa lẫn nhau, cách nói này, khiến Trần Tử Hàn lơ đãng lại nhớ về cái thời ấy, cái thời tùy ý ngông nghênh.
Đường Học Cẩn kinh ngạc nhìn Lục Quân Thần, thầm nghĩ, thì ra Lục Quân Thần cũng biết nói móc.
Lục Quân Thần thấy cậu bé nhìn mình, cười cười, duỗi tay sờ lên mặt đối phương, nhìn Trần Tử Hàn giới thiệu: "Đây là cậu bé nhà tôi, tên là gì cậu không cần quản, em ấy là người yêu của tôi, cậu nhớ điểm này là được."
Trần Tử Hàn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Được rồi cậu nói tới đưa tôi một công việc, là gì? Nói nghe xem, cậu hẳn biết tôi gần đây thất nghiệp, lão già hói đầu ấy keo kiệt muốn chết, tôi bị lão hại đến sắp ra đường ngủ rồi này."
Trần Tử Hàn khoa trương nói, lại bất mãn lên án cấp trên của mình, mày nhăn lại, ra vẻ rất bực.
"Sớm đã bảo cậu bớt bớt cái miệng lại, xem, lúc này lớn chuyện rồi." Lục Quân Thần lạnh lùng nói, tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Trần Tử Hàn rót cho mình ly nước, uống một ngụm, "Rồi rồi rồi, đừng nhắc tới mấy chuyện quá khứ nữa, cậu cứ nói cho tôi biết cậu tìm cho tôi công việc gì là được."
Đường Học Cẩn nhìn Trần Tử Hàn, kỳ thực cậu thấy rất thích, đối phương là loại người viết mọi thứ lên mặt, ở chung với người như vậy, nhẹ nhõm nhất. Cậu thích loại người này, cho nên Vạn Bác và Tô Lễ Hàng bị cậu coi là bạn bè đều thuộc loại người này.
Lục Quân Thần nghiêng đầu thấy cậu bé chớp mắt nhìn mình, cũng không cọ sát nữa, lời ít mà ý nhiều nói rằng: "Tiểu Cẩn nhà tôi mở nhà hàng, lúc này đang cần một quản lý, em ấy còn đang đi học, bài vở rất nhiều, nên tôi tới tìm cậu."
Trần Tử Hàn nghe được lời này, ánh mắt nhìn Đường Học Cẩn thay đổi, anh không xác định hỏi: "Cậu bé này hình như chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, gia đình chống lưng à?"
Chưa chờ nghe Lục Quân Thần trả lời, Đường Học Cẩn đã mở miệng nói.
"Em không có cha mẹ." Đường Học Cẩn không giấu Trần Tử Hàn, kỳ thực cũng không cần phải giấu, cậu kéo môi, vẻ mặt bình tĩnh, ngụ ý là nhà hàng do cậu tự dựng lên.
Luôn độc miệng Trần Tử Hàn nhìn Đường Học Cẩn, lần đầu tiên xin lỗi, "A, xin lỗi, anh chỉ là..."
Xua tay, Đường Học Cẩn không để ý nói: "Không sao, người bình thường đều có suy nghĩ này."
Xác thực, một cậu bé mười sáu tuổi còn học cấp ba, nếu không có gia đình chi tiền chống lưng, sao có thể mở được một nhà hàng chứ?
Trần Tử Hàn: "..." Anh phát hiện mình rất thích cậu bé này!
Lục Quân Thần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Học Cẩn, lui ra sau cam tâm làm nền.
Trần Tử Hàn hỏi: "Nhà hàng được mở ở đâu? Việc làm ăn thế nào, nhân viên ra sao?"
Đường Học Cẩn trả lời: "Cách chỗ này không xa, việc làm ăn rất ổn, lượng khách xem như cố định, nhân viên, chừng mười người."
Trần Tử Hàn gật đầu, lại hỏi: "Đã khai trương bao lâu?"
Đường Học Cẩn trả lời: "Hơn một tháng."
"..." "..."
Kế tiếp, hai người một hỏi một đáp, nửa giờ sau, Trần Tử Hàn đứng dậy, tự tin cười, "Công việc này hợp khẩu vị của tôi, tôi nhận."
Đường Học Cẩn thở hắt ra, cũng đứng dậy, kéo nụ cười, vươn tay với Trần Tử Hàn, "Hoan nghênh gia nhập "Giai Viên"."
Trần Tử Hàn nắm lấy tay Đường Học Cẩn, nhếch miệng cười nói: "Em phải chuẩn bị tốt đấy, miệng của anh, sẽ không tha ai đâu, bất kể em là ai."
Lục Quân Thần liếc xéo Trần Tử Hàn, thản nhiên nói: "Cậu cho tôi là trang trí hả."
Trần Tử Hàn: "..."
Đường Học Cẩn bật cười, cái lúm bên má như ẩn như hiện, thoạt nhìn rất xinh đẹp, khiến Trần Tử Hàn nhìn, không thể không than thở, ông bạn của anh, ánh mắt tốt lắm.
Hơn nửa tháng liên tiếp mỗi ngày phải tới "Giai Viên" tự mình kiểm tra mọi việc, khiến phần thịt khó lắm mới có của cậu trong thời gian ngắn chậm rãi biến mất.
Đường Học Cẩn mệt mỏi như vậy làm Lục Quân Thần đau lòng muốn chết, trực tiếp dẫn đến bản mặt của anh ở công ty cũng mây đen che phủ, anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ tới một người bạn ở đại học hẳn có thể đảm nhiệm được chức này.
Cúi đầu nhìn Đường Học Cẩn nằm trên sô pha gối đầu lên đùi mình, Lục Quân Thần duỗi tay sờ mái tóc mềm mại của cậu, lại giúp cậu ấn vào huyệt thái dương thả lỏng.
"Tiểu Cẩn, đã tìm được ai thích hợp tới thay thế chỗ của La Toa chưa?"
Đường Học Cẩn phồng má, mệt mỏi nói: "Chưa, em bận muốn chết, sao có thể tìm được nhanh vậy chứ."
"Có cần anh giúp không?" Lục Quân Thần nói: "Anh có một người bạn ở đại học, hiện đang thất nghiệp, cậu ấy là nhân tài loại hình quản lý, chỉ là miệng hơi độc, lúc trước vì đắc tội cấp trên, người ta làm khó dễ nên cậu ấy mới bị sa thải."
Đường Học Cẩn nghe xong xoát một cái xoay người, hai tay chống sô pha ngồi dậy, đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm Lục Quân Thần, "Cần lắm, cần lắm." Rồi ngẫm lại, khá phiền muộn nói: "Nhưng bạn của anh đồng ý làm ở cái nhà hàng bé xíu này sao?"
Đường Học Cẩn suýt nữa quên, trường Lục Quân Thần tốt nghiệp là đại học Kyoto lấy thành tích và năng lực vang danh, những người đi ra từ đó hoặc nhiều hoặc ít thích nâng đầu nhìn người, cái nhà hàng bé xíu của cậu, đối phương sẽ nguyện ý tới làm sao?
Vỗ vai Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần lắc đầu, "Tiểu Cẩn đừng tự coi nhẹ mình, "Giai Viên" tốt lắm."
"Huống hồ, tên đó nếu dám chê, anh sẽ giúp em đánh cho cậu ta hoa mắt." Híp mắt lại, Lục Quân Thần duỗi tay ôm lấy cậu bé, dán vào má cọ cọ, nói.
Phốc một tiếng, Đường Học Cẩn bị Lục Quân Thần chọc cười.
"Rồi rồi, anh nói đấy nhé, nếu anh ấy dám nói gì, anh phải giúp em đánh anh ấy đấy." Xác định quan hệ rồi, Đường Học Cẩn cũng dần bại lộ bản tính, tính cách đời trước luôn bị nén xuống ở đời này dưới tình huống có người nguyện ý nuông chiều, hoàn toàn không hề bảo lưu được phóng ra.
Cái vẻ thỉnh thoảng giận dỗi như trẻ con sẽ giơ chân sẽ xù lông sẽ xấu hổ ấy, còn có tính cách ỷ lại người mình thích, thói quen tìm chỗ ấm áp, coi trọng cảm tình, quả thật gọi Lục Quân Thần yêu đến cực điểm.
Nhéo chóp mũi Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần cưng chiều nói, "Nói được làm được."
Đáp lại Lục Quân Thần, là một nụ hôn chủ động của Đường Học Cẩn.
Đường Học Cẩn làm xong, hưu một tiếng chạy xa, để lại Lục Quân Thần ngây ngẩn sờ má mình, nửa ngày sau, cười nở hoa.
—— ừm, cậu bé nhà anh lại chủ động.
Híp mắt, Lục Quân Thần đứng lên, tắt TV, sải bước, vào phòng, cơ hội tốt như vậy, không lợi dụng, đó là thằng ngốc.
Thế là, buổi tối này chủ động Đường Học Cẩn bị Lục Quân Thần đã sắp nhịn thành Ninja rùa, lật tới lật lui hôn khắp cả người.
Tuy rằng Đường Học Cẩn xấu hổ muốn chết, nhưng nửa tháng qua, từ lần trước bắn trong tay Lục Quân Thần, mỗi tối trước khi ngủ nằm trên giường cậu luôn sẽ bị hôn hôn sờ sờ, chậm rãi đã không câu nệ như vậy nữa, mà còn đối phương là Lục Quân Thần, là Lục Quân Thần chiều cậu yêu cậu, vậy nên không sao cả.
Vì vậy dưới tình huống Đường Học Cẩn ỡm ờ, buổi tối này, con sói đuôi to nào đó liếm môi, chỉ kém ngao ô tru lên một tiếng kể ra sự thỏa mãn của mình.
Đương nhiên, kết quả dung túng, là ngày thứ hai, Đường Học Cẩn ngủ đến giữa trưa mới dậy, bất quá may mà hôm nay là cuối tuần, không cần đi học.
Khi dậy, Đường Học Cẩn trừng Lục Quân Thần cười híp mắt nhìn cậu, bĩu môi bất mãn xoa eo, ầy, tuy rằng không làm gì, nhưng eo vẫn đau lắm!
... Tiếp tục như vậy, thận sẽ hư, nhất định sẽ, Đường Học Cẩn bất đắc dĩ nghĩ.
...
Buổi chiều, Lục Quân Thần dẫn Đường Học Cẩn tới chỗ quán trà cách "Giai Viên" không xa ở trung tâm thành phố, chờ người bạn đã hẹn của mình.
Lúc này tư tưởng giai cấp tiểu tư sản đã dần quật khởi, các thành phần tri thức sống ở thành phố lớn đều thích ở khi nhàn hạ, tới quán cà phê ngồi tán gẫu và uống gì đó, vốn Đường Học Cẩn nghĩ hẹn ở quán cà phê hẳn ổn, nhưng Lục Quân Thần lắc đầu nói cho cậu biết, đối phương là một tên cực kỳ ghét cà phê lại rất thích uống trà.
Ngồi trong quán trà, Lục Quân Thần vừa pha trà vừa đề cử cho Đường Học Cẩn vài món bánh ăn kèm.
Lục Quân Thần từ khi phát hiện cậu bé nhà mình rất thích ăn đồ ngọt, đã vui vẻ mỗi ngày nghĩ cách tìm đồ ngọt đút cho Đường Học Cẩn, từ điểm tâm đến bánh kẹo, chỉ cần có thể nghĩ tới, anh đều sẽ mua.
Mỗi lần thấy Đường Học Cẩn híp mắt hưởng thụ, Lục Quân Thần cảm thấy rất vui, đút cho cậu bé ăn, một cảm giác không thể tuyệt vời hơn.
Khi Trần Tử Hàn đẩy cửa vào, nhìn thấy là ông bạn Lục Quân Thần thời đại học đối đãi với mọi người luôn là lạnh lùng cao cao tại thượng đang cười nhộn nhạo đút cho một cậu bé tướng mạo thanh tú thoạt nhìn rất đẹp ăn, mà còn sự ôn nhu săn sóc ấy, khiến anh có xung động nổi da gà——
Ê ê, hàng này kỳ thực không phải Lục Quân Thần đi?
Lục Quân Thần nghe được tiếng đẩy cửa, ngẩng đầu cho Trần Tử Hàn một ánh mắt, rồi lập tức cúi đầu, tiếp tục đề cử vài loại bánh cho Đường Học Cẩn.
Quán trà này Lục Quân Thần thường tới, khi anh bàn chuyện làm ăn, rất thích tới đây, không chỉ vì hoàn cảnh nơi đây thanh nhã, còn có một nguyên nhân quan trọng là, trà bánh của quán này cực kỳ ngon.
Trần Tử Hàn bị lạnh nhạt, nhún vai, cũng không để ý, anh không trông chờ mình sẽ được nhiệt tình nghênh đón, nó sẽ dọa hỏng anh mất.
Trực tiếp ngồi vào ghế trống, Trần Tử Hàn ôm cánh tay nhìn chằm chằm Đường Học Cẩn, anh nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, đối phương chỉ là một thiếu niên bình thường, nhiều nhất là lớn lên đáng yêu, khiến người muốn nựng một cái...
Tuy rằng tính hướng của Lục Quân Thần không cần nói cũng biết, là bạn bè đều hiểu, nhưng lúc này bắt Trần Tử Hàn nhìn thấy ông bạn của mình đột nhiên trở nên ôn nhu như thế, anh vẫn có chút xa lạ.
"Ê Lục Quân Thần, mắt cậu có phải bôi keo dính sắt rồi không, sao dính trên người người ta hoài vậy!" Lạnh lùng hộc ra một câu, khiến Đường Học Cẩn há hốc mồm ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào người Trần Tử Hàn, chớp chớp.
"..." Thiếu niên, em không phát hiện cái máy lạnh ngồi cạnh em đã bắt đầu phà ra hơi lạnh rồi à?
"Sao hả, bị đuổi còn chưa đủ tính kiếm một trận đòn ở chỗ tôi à?" Lục Quân Thần nhướng mày, rót một ly trà ra hiện cho Trần Tử Hàn tự cầm uống.
Trần Tử Hàn nhìn cái mặt không hề nghiêm túc của Lục Quân Thần, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn thu hồi ý định trêu tiếp của mình —— ai bảo đại học bốn năm anh chưa từng đánh thắng Lục Quân Thần.
Rõ ràng là Lục Quân Thần nhỏ hơn anh ba tuổi, khi mới nhập học, Lục Quân Thần tuổi nhỏ nhất nhưng năng lực cao hơn mọi người không ít, thành công thu phục rất nhiều người vốn tâm cao khí ngạo, nhớ tới những điều này, Trần Tử Hàn có chút phiền muộn.
"Được rồi, ông đây im." Cầm trà uống một ngụm, Trần Tử Hàn lại bốc một miếng bánh bỏ vào miệng, vừa nhai vừa hỏi: "Lần này cậu tìm tôi có chuyện gì, một tổng giám đốc bận mù trời như cậu, sao có rảnh tới tìm tiểu nhân vật vô công rỗi nghề như tôi?"
Kiểu tự giễu điển hình, bất quá Lục Quân Thần sớm quen cách tên này nói chuyện, mà còn biết đối phương kỳ thực không có ý gì khác, bất quá là thói quen mà thôi.
Lục Quân Thần bình tĩnh nhìn Trần Tử Hàn, âm thầm đẩy đĩa điểm tâm tới chỗ Đường Học Cẩn, rồi mở miệng nói: "Không có chuyện tôi tìm cậu làm gì, lần này tôi tới là để đưa cho cậu một công việc đây."
Liếc cái đĩa điểm tâm đã xa tầm tay mình, khóe miệng Trần Tử Hàn co giật, thầm mắng, ăn có mấy miếng làm gì ghê thế!
Thời đại học, Lục Quân Thần khi chung đụng với mấy người bạn cũng thường trêu đùa lẫn nhau, cách nói này, khiến Trần Tử Hàn lơ đãng lại nhớ về cái thời ấy, cái thời tùy ý ngông nghênh.
Đường Học Cẩn kinh ngạc nhìn Lục Quân Thần, thầm nghĩ, thì ra Lục Quân Thần cũng biết nói móc.
Lục Quân Thần thấy cậu bé nhìn mình, cười cười, duỗi tay sờ lên mặt đối phương, nhìn Trần Tử Hàn giới thiệu: "Đây là cậu bé nhà tôi, tên là gì cậu không cần quản, em ấy là người yêu của tôi, cậu nhớ điểm này là được."
Trần Tử Hàn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Được rồi cậu nói tới đưa tôi một công việc, là gì? Nói nghe xem, cậu hẳn biết tôi gần đây thất nghiệp, lão già hói đầu ấy keo kiệt muốn chết, tôi bị lão hại đến sắp ra đường ngủ rồi này."
Trần Tử Hàn khoa trương nói, lại bất mãn lên án cấp trên của mình, mày nhăn lại, ra vẻ rất bực.
"Sớm đã bảo cậu bớt bớt cái miệng lại, xem, lúc này lớn chuyện rồi." Lục Quân Thần lạnh lùng nói, tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Trần Tử Hàn rót cho mình ly nước, uống một ngụm, "Rồi rồi rồi, đừng nhắc tới mấy chuyện quá khứ nữa, cậu cứ nói cho tôi biết cậu tìm cho tôi công việc gì là được."
Đường Học Cẩn nhìn Trần Tử Hàn, kỳ thực cậu thấy rất thích, đối phương là loại người viết mọi thứ lên mặt, ở chung với người như vậy, nhẹ nhõm nhất. Cậu thích loại người này, cho nên Vạn Bác và Tô Lễ Hàng bị cậu coi là bạn bè đều thuộc loại người này.
Lục Quân Thần nghiêng đầu thấy cậu bé chớp mắt nhìn mình, cũng không cọ sát nữa, lời ít mà ý nhiều nói rằng: "Tiểu Cẩn nhà tôi mở nhà hàng, lúc này đang cần một quản lý, em ấy còn đang đi học, bài vở rất nhiều, nên tôi tới tìm cậu."
Trần Tử Hàn nghe được lời này, ánh mắt nhìn Đường Học Cẩn thay đổi, anh không xác định hỏi: "Cậu bé này hình như chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, gia đình chống lưng à?"
Chưa chờ nghe Lục Quân Thần trả lời, Đường Học Cẩn đã mở miệng nói.
"Em không có cha mẹ." Đường Học Cẩn không giấu Trần Tử Hàn, kỳ thực cũng không cần phải giấu, cậu kéo môi, vẻ mặt bình tĩnh, ngụ ý là nhà hàng do cậu tự dựng lên.
Luôn độc miệng Trần Tử Hàn nhìn Đường Học Cẩn, lần đầu tiên xin lỗi, "A, xin lỗi, anh chỉ là..."
Xua tay, Đường Học Cẩn không để ý nói: "Không sao, người bình thường đều có suy nghĩ này."
Xác thực, một cậu bé mười sáu tuổi còn học cấp ba, nếu không có gia đình chi tiền chống lưng, sao có thể mở được một nhà hàng chứ?
Trần Tử Hàn: "..." Anh phát hiện mình rất thích cậu bé này!
Lục Quân Thần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Học Cẩn, lui ra sau cam tâm làm nền.
Trần Tử Hàn hỏi: "Nhà hàng được mở ở đâu? Việc làm ăn thế nào, nhân viên ra sao?"
Đường Học Cẩn trả lời: "Cách chỗ này không xa, việc làm ăn rất ổn, lượng khách xem như cố định, nhân viên, chừng mười người."
Trần Tử Hàn gật đầu, lại hỏi: "Đã khai trương bao lâu?"
Đường Học Cẩn trả lời: "Hơn một tháng."
"..." "..."
Kế tiếp, hai người một hỏi một đáp, nửa giờ sau, Trần Tử Hàn đứng dậy, tự tin cười, "Công việc này hợp khẩu vị của tôi, tôi nhận."
Đường Học Cẩn thở hắt ra, cũng đứng dậy, kéo nụ cười, vươn tay với Trần Tử Hàn, "Hoan nghênh gia nhập "Giai Viên"."
Trần Tử Hàn nắm lấy tay Đường Học Cẩn, nhếch miệng cười nói: "Em phải chuẩn bị tốt đấy, miệng của anh, sẽ không tha ai đâu, bất kể em là ai."
Lục Quân Thần liếc xéo Trần Tử Hàn, thản nhiên nói: "Cậu cho tôi là trang trí hả."
Trần Tử Hàn: "..."
Đường Học Cẩn bật cười, cái lúm bên má như ẩn như hiện, thoạt nhìn rất xinh đẹp, khiến Trần Tử Hàn nhìn, không thể không than thở, ông bạn của anh, ánh mắt tốt lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook