Tiểu Lão Bản
Chương 48: Lập uy

Đường Học Cẩn nghe được lời này, ánh mắt sắc bén nhìn La Toa, nụ cười trên mặt La Toa có chút cứng đờ, trái tim cô đập bang bang, dự cảm xấu ngày càng mạnh, khóe miệng đã không khống chế run rẩy.

"Ông chủ nhỏ, cậu cứ nói đi, cậu làm gì vậy, gọi chúng tôi tới đây, lại không nói gì, để mặc chúng tôi tự đoán, chẳng phải phiền phức lắm sao." La Toa nói, cho dù điều hòa trên đầu đã mở, trán cô vẫn chảy xuống mấy giọt mồ hôi lạnh.

Đường Học Cẩn nghe tới đây, thở ra một hơi, cuối cùng không trầm mặc nữa.

"Tôi gọi mấy người tới, là muốn hỏi, lúc trước những lời tôi nói khi huấn luyện, mấy người ai còn nhớ?!"

Đường Học Cẩn nói không nhanh, thậm chí thong thả, nhưng khi cậu nói, âm điệu đè thấp, cộng thêm đôi mắt đen kịt ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm bọn họ, khiến đại bộ phận chột dạ trong đó, đều sợ hãi.

Mười nhân viên trái nhìn phải phải nhìn trái, vẻ mặt mờ mịt, đến cùng có bao nhiêu người còn nhớ, chỉ thế thôi đã có thể nhìn ra được.

Nói không thất vọng, hoàn toàn là giả.

Đường Học Cẩn phát hiện, nửa tháng ấy, chỉ toàn lãng phí thời gian của cậu, nhân viên cậu huấn luyện, căn bản không nghe lọt những lời cậu nói, phỏng chừng đều vào tai trái ra tai phải ——

"Mấy người ai còn nhớ!" Đường Học Cẩn hỏi lại, giọng nhấn mạnh hơn.

Có vài người đổ mồ hôi, bọn họ đột nhiên phát hiện, mình hình như có một suy đoán sai lầm, thiếu niên trước mặt, tuy tuổi nhỏ hơn bọn họ, năng lực tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng, những kẻ xem nhẹ, khinh thường, cảm thấy Đường Học Cẩn là dựa vào gia đình mà đố kị ấy, đều cúi đầu.

Đường Học Cẩn đã nén không được cơn giận đáy lòng, cậu trực tiếp vỗ bàn đứng dậy, nhìn mười nhân viên xếp hàng đứng trước mặt mình, giọng cất cao, "Mấy người đã quẳng lời tôi nói đi đâu rồi hả——"

Một nhân viên trong đó nhỏ giọng lầm bầm: "Nhiều quy định như vậy, ai nhớ nổi chứ, cũng không phải xí nghiệp lớn gì, bày vẽ ra vậy làm gì?"

Có người nói, sẽ có người phụ họa, lại một giọng khác nói: "Đúng đó, bọn tôi trước đây làm ở nhà hàng khác, đâu có nhiều quy định lung tung như vậy."

Đường Học Cẩn nghe, không giận còn cười, "Cho nên, mấy người cảm thấy huấn luyện lúc trước của tôi đều là nói chơi chơi, chẳng được tích sự gì đúng không?"

Nhân viên lên tiếng đầu tiên ngẩng lên, "Phải, rau rửa nhiều lần như vậy, nát như tương rồi còn ăn cái gì?"

Đường Học Cẩn nhìn người nọ, đột nhiên hỏi: "Vậy anh có ăn đồ chưa rửa sạch không?"

Lần này nhân viên phản ứng rất nhanh, "Đương nhiên là không ăn, chưa rửa sạch ai mà ăn chứ..." Lời này càng nói càng nhỏ, mặt người nọ trắng bệch, phảng phất ý thức được điều gì, vội vã cúi đầu.

Ngực Đường Học Cẩn phập phồng, ánh mắt lạnh lùng nhìn mười nhân viên, cậu tiện tay ném sổ sách tới trước mặt La Toa, duỗi tay chỉ vào nó, lãnh đạm nói: "La Toa, cô nói thử xem, sổ sách này là thế nào?"

La Toa chột dạ láo liên đôi mắt, cười ngượng ngập, cố gắng che giấu cho mình.

"Ông chủ nhỏ, sổ sách có chuyện gì chứ? Không phải vẫn ổn sao." Nói xong, cô khom lưng nhặt sổ sách lên, vỗ vài cái, rồi mở ra, "Không phải đã ghi rõ rồi à? Hóa đơn cũng có kẹp bên trong này."

Khóe môi Đường Học Cẩn vẽ ra ý cười trào phúng, nhìn La Toa cố gắng cãi bướng, bình tĩnh nói: "La Toa, lúc đầu tôi thuê cô, là vì năng lực của cô nổi trội, chỉ là hiện tại, tôi cảm thấy mình quá xem trọng cô rồi."

La Toa sửng sốt, thu lại nụ cười, "Cậu có ý gì?"

"Ý tôi là cô đừng coi tôi thành một kẻ vung tiền như rác, cầm quyền lợi tôi cho cô vơ vét của cải cho mình còn lấy đó làm đương nhiên!"

Dự cảm trong lòng La Toa đã thành sự thật, vẻ mặt cô thay đổi, nụ cười nhanh nhẹn cũng mất, ánh mắt có chút phức tạp, "Ông chủ nhỏ, lời này cậu không thể nói bừa, hoá đơn tôi làm rất rõ, mỗi một khoản chi mỗi một khoản thu tôi đều viết chi tiết."

Nói đến đây, cô tạm dừng, tận lực nhấn mạnh rằng, "Có lẽ là cậu nhìn lầm rồi, tuổi cậu nhỏ không hiểu mấy thứ này cũng là điều hiển nhiên, cho nên..."

"Đủ rồi."

Đường Học Cẩn nhàn nhạt liếc La Toa, nói: "Tôi không phải kẻ ngu, thứ đơn giản như vậy tôi xem hiểu được."

"Lúc đầu khi tôi thuê mấy người, từng nói, buôn bán là bán tín dự và lương tâm, hôm nay nếu tôi không tới, lần sau, có lẽ "Giai Viên" sẽ xuất hiện thịt lợn chết hoặc cơm để qua đêm."

Đường Học Cẩn không nhìn La Toa nữa, mà là lạnh lùng nhìn các nhân viên cúi đầu còn lại, "Bữa cơm vừa rồi tôi ăn, rau không rửa sạch, thịt cũng không tươi... Mấy người cho tôi biết, ai cho mấy người cái quyền ấy hả?"

Đầu hai hậu cần cúi thấp, hai người họ kỳ thực lén đút túi riêng một số tài chính khi mua nguyên liệu, đương nhiên, bọn họ không quên cho La Toa một ít, dùng để bịt miệng, kỳ thực bọn họ sở dĩ dám làm vậy, La Toa tự nhiên không thể không kể công.

Bọn họ nghĩ, dù sao kéo xuống tí đẳng cấp người khác cũng nhìn không ra, về phần rau, bọn họ nghĩ rửa nhiều lần như vậy phiền chết được, chỗ bọn họ làm ngày trước luôn tùy tiện, ở đây Đường Học Cẩn lại quy định rườm rà đủ thứ nội quy, vốn đã bất mãn, sau đó dứt khoát làm theo cách ở chỗ cũ——

Dù sao, bọn họ cảm thấy Đường Học Cẩn là một thằng nhóc, cho dù phát hiện cũng không thể nói cái gì, hơn nữa tuổi nhỏ vậy đã có thể mở nhà hàng quy mô chừng ấy, nói không phải con cái nhà giàu không ai tin, ôm suy nghĩ thù phú, thái độ bọn họ đối với Đường Học Cẩn, càng là coi rẻ.

Ánh mắt Đường Học Cẩn nhìn về phía hai kẻ cúi đầu, phát ra một tiếng cười khẽ, "Phỏng chừng, mấy người là cảm thấy tôi chỉ là một thằng nhóc, nên cho dù có phát hiện, cũng không thể làm gì mấy người phải không?"

Lắc đầu, Đường Học Cẩn bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại rất có khí phách, "Mấy người ra vẻ đã quên, tôi là ông chủ của mấy người, có quyền quyết định việc sa thải mấy người."

Lời vừa dứt, mặt La Toa trắng bệch.

Ở trước khi tới đây cô vừa thất nghiệp, không có công việc này, trong thời gian ngắn, cô hoàn toàn không có khả năng tìm công việc thứ hai, vậy hai đứa con của cô phải làm sao đây? Nghĩ tới đây, cô bắt đầu hoảng hốt, cô đột nhiên phát hiện, lòng tham của mình, dường như đã hại cô và con rồi, tuy rằng nhà hàng này mới khai trương, nhưng tiền lương không thấp.

Nghĩ vậy, La Toa ngẩng đầu nhìn Đường Học Cẩn, kéo một nụ cười, ép tư thái mình xuống thấp nhất, "Ông chủ nhỏ, cậu nói đùa phải không... Nếu cậu sa thải chúng tôi, nhà hàng của cậu, sao mở được?"

Ánh mắt Đường Học Cẩn lạnh nhạt, "Cho dù là phải tạm đóng cửa, tôi cũng không thể tiếp tục dùng mấy người, hiện tại là chưa xảy ra vấn đề, nếu tiếp tục mặc kệ, lần sau, tôi không biết hậu quả sẽ thế nào."

Mấy nhân viên khác bị vạ lây khác, nghe được Đường Học Cẩn nói lời này, ngẩng đầu lên, có chút ậm ừ muốn mở miệng, một cô bé mười tám, mười chín trong đó kéo góc áo mình, vành mắt đã đỏ, phảng phất một giây sau sẽ rơi xuống.

Lục Quân Thần lạnh lùng nhìn các nhân viên, thầm than lần uy hiếp này cậu bé nhà anh làm không tồi, tin chắc có trải qua này, bọn họ sẽ phải thay đổi suy nghĩ, mấy việc này, không còn dám tái phạm nữa.

Điểm Like cho cậu bé, Lục Quân Thần đứng lên, tới cạnh Đường Học Cẩn, vỗ vai đối phương, nói: "Tiểu Cẩn, La Toa nói không sai, nếu em đuổi hết bọn họ, vậy "Giai Viên" tính sao đây?"

Đường Học Cẩn nghe được lời này quay đầu nhìn Lục Quân Thần, chậm rãi chớp mắt, "Cứ tạm đóng cửa, em về hỏi bọn Tiêu Đồng, xem bọn họ có đồng ý tới đây không." Xoa trán, Đường Học Cẩn có chút mệt mỏi.

Lục Quân Thần cười cười, sờ đầu cậu, "Tiệm cơm của Tiêu Đồng hiện tại ra vẻ làm ăn khá lắm, em tới tìm cô ấy như vậy... Anh cảm thấy, không phải là chủ ý hay."

"..." Đường Học Cẩn cảm thấy Lục Quân Thần rõ ràng là phá đám.

Bất quá cậu biết, anh kỳ thực nói đúng, mím môi nghĩ một hồi, nửa ngày sau, chậm rãi nói: "Lần này, là lần đầu vi phạm, nên, tôi trước ghi sổ, nếu lần sau tái phạm, tôi sẽ không giữ lại mấy người nữa."

Nghe được lời này, mấy nhân viên vốn đã cảm thấy sẽ mất phần việc này đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Đường Học Cẩn lấp đầy cảm kích, bọn họ không phải bị đuổi sẽ không tìm được việc khác, nhưng khẳng định không thể tìm được trong thời gian ngắn, huống hồ, cho dù tìm được, cũng không nhất định có mức lương như ở đây...

"Ông chủ nhỏ, xin lỗi, lần này là bọn tôi sai, nhất định sẽ không xảy ra việc này nữa!" Hai nhân viên hậu cần vội vã cúi đầu, tỏ vẻ áy náy, đồng thời cam đoan ngày mai sẽ trả lại tiền.

Đường Học Cẩn nhàn nhạt ừ một tiếng, cuối cùng nói: "Chuyện lần này, tôi trước trừ một tháng lương của mấy người, về phần La Toa, cô sau này làm việc của phục vụ đi, chức quản lý, tôi sẽ giao cho người khác."

La Toa miễn cưỡng cười, cô kỳ thực may mắn mình tốt xấu vẫn giữ được công việc này.

Làm xong mọi chuyện, Đường Học Cẩn vẫy tay, tỏ ý bọn họ tự giải tán, mà cậu thì ngồi về chỗ, phát ngốc.

Lục Quân Thần thấy cậu bé nhà anh như vậy, cưng chiều bật cười, tới ngồi cạnh Đường Học Cẩn, biết cậu còn đang buồn bực, bèn mở miệng hỏi: "Tiểu Cẩn, em còn quấn quýt chuyện này à?"

Thấy cậu bé gật đầu, nhưng không chịu xoay mặt lại nhìn mình, Lục Quân Thần cười ha hả chọt vào cánh tay Đường Học Cẩn, "Giận rồi à?"

Tạm dừng một hồi, Đường Học Cẩn gật đầu, cậu xác thực khá bực, tuy rằng việc quản lý, cậu chỉ là người mới học, đời trước là nhân viên cơ sở, không chạm vào được bất cứ công tác quản lý gì, mà đời này, cậu còn đang học cấp ba, không dính gì với nó, so sánh đôi bên, Lục Quân Thần là sếp sòng của một công ty, kinh nghiệm tự nhiên nhiều hơn,

Chỉ là, chuyện lần này làm cậu rất giận, thuê một đám người, kết quả bọn họ không để cậu vào mắt, thậm chí coi rẻ khinh thường cậu, khiến cậu có cảm giác thất bại, khiến cậu cảm thấy cả người khó chịu.

Ấy vậy mà Lục Quân Thần còn không cho cậu sa thải bọn họ, làm cậu phải nghẹn một hơi, nửa vời, khó chịu, tuy là vì tốt cho cậu, vì ước mơ và ý tưởng của cậu, chỉ là, cậu vẫn thấy bực, có chút không rõ.

Lục Quân Thần thấy Đường Học Cẩn dỗi như con nít, khóe miệng giơ cao, nhướng mày, ghé vào lỗ tai cậu bé, nhẹ nhàng nói: "Nè, chúng ta về nhà rồi nói được không."

Đại khái là vì khi nói hơi thở ấm áp của Lục Quân Thần phà vào lỗ tai, lỗ tai Đường Học Cẩn giật giật.

Lại qua một hồi, Đường Học Cẩn đứng dậy, trừng Lục Quân Thần đứng bên cạnh chỉ cách mình mấy mươi cm, đang vô tội chớp mắt với cậu, khẽ hừ một tiếng.

Đường Học Cẩn như vậy khiến Lục Quân Thần thấy thú vị như phát hiện đại lục mới, anh đút hai tay vào túi, tư thế đứng tùy tính, ánh mắt cưng chiều nhìn cậu bé đã sắp cao tới cằm mình, "Tiểu Cẩn ngoan, về nhà anh giải thích cho em nghe chuyện hôm nay."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương