Tiểu Lang Quân
-
Chương 6: Túi gấm
Diêu Cẩn gặp một người bạn mới, là tiểu công tử Lam Y nhà ở thành tây, hai người nói chuyện rất là hợp ý, trong kinh thành, rất ít người không biết tên của Diêu Cẩn, hắn có một khuôn mặt ôn nhu, cũng là gây chuyện thị phi, tai họa không ngừng, người này ở trong mắt bọn họ, chính là một người man di (ngang ngược thô bạo), nam giới một chữ cũng không biết, nhưng lại biết chút công phu quyền cước, làm cho hắn nổi danh đó là Thanh Quân***** của phủ tướng quân.
Nghe nói người này đã cứu Công Dã Thanh Quân, từ đó liền bắt chẹt ân cứu mạng, cả ngày dây dưa không dứt, một năm trước, Công Dã Thanh Quân cùng bạn bè đặt bao hết người ở Tuế Hoa Lâu, vừa kêu hai người tiểu quan (hầu bàn), thì bị Diêu Cẩn bám theo mà đến phá hỏng hết, ngày ấy Công Dã Thanh Quân bồi đền không ít bạc, thanh danh Diêu Cẩn lan truyền rộng.
Tất cả mọi người suy đoán, Công Dã Thanh Quân này có thể nhẫn nại chịu đựng tiểu công tử này đến khi nào, nhưng hết lần này đến lần khác đã qua một năm, hai người cách nhau bởi một bức tường vẫn là bình yên vô sự, đây chính là nghiệm chứng rồi, người này cùng phủ tướng quân ắt hẳn là có chút giao tình, bằng không sao có thể dung hắn làm càn như vậy!
Diêu Cẩn vừa mới vào hoc viện Quân Viễn, liền có người đem chủ ý đánh tới trên người của hắn rồi, lúc đầu bọn họ là không thèm cùng hắn làm bằng hữu, năm nay Lam Y công tử vừa tròn mười tám tuổi, hắn vốn là cùng Diêu Cẩn một lần nói chuyện phiếm trời nam biển bắc, sau đó liền rụt rè nói ra ý đồ thật sự của mình.
Hắn muốn thông qua Diêu Cẩn biết một chút về Thanh Quân*****, còn lấy ra một túi gấm rất tinh xảo, nếu là nói thẳng không được, cũng có thể đưa đồ vật đến, ánh mắt hắn chờ đợi, cố gắng nhét tới được đồ vật, cũng làm khó Diêu Cẩn không thôi.
Thế nhưng hắn nghĩ lại, cũng muốn thử thăm dò chính xác tâm ý của Thanh Quân, nàng là đáp ứng lấy hắn, nhưng là không phải chờ mười tám làm gì, hắn không chắc ý tứ của nàng, vậy liền nhận túi gấm, vỗ ngực hướng về phía Lam Y cam đoan, cam đoan đưa vật đến, nhưng mà, Diêu Cẩn không ngốc, hắn khó xử nói với Lam Y, sợ là người không nhất định có thể nhận được.
Lam Y vội vàng gật đầu, rất nhiều công tử đều đã đánh cuộc với hành động của hắn, hắn cũng đánh cuộc, đánh cuộc Diêu Cẩn có thể đưa đến trước mặt Công Dã Thanh Quân.
Mấy ngày này Diêu Cẩn đều trải qua hoang mang, thậm chí hắn còn ngầm hối hận, làm sao thay tiểu công tử truyền một cái vật phẩm thêu tinh xảo tốt như vậy này cho nàng a!
Thế nhưng lại muốn chứng minh một chút, mình cùng Thanh Quân quan hệ không bình thường......
Hôm nay Công Dã Thanh Quân không có tới học viện, rất nhiều tiểu công tử đều thất vọng mà về, ngược lại Diêu Cẩn thở phào một cái, nếu như hắn nguyện ý, mỗi ngày hắn đều có thể gặp mặt, hắc hắc, đây chính là chỗ khác nhau của hắn cùng bọn họ.
Sáng sớm hôm nay Công Dã Thanh Quân thức dậy đã bị triệu vào cung, hoàng hậu đuổi lui những người liên can, duy chỉ có để lại một mình nàng, hai người nói bí mật được một hồi, lại ở trong cung ăn bữa trưa, sau đó Hàn Nghị được triệu vào cung, hoàng hậu nói là mệt mỏi, bảo Thanh Quân trước tiên hướng về phía hắn nổi lên một chút, khắc ngọc tượng.
Hàn Nghị tự nhiên ngồi ở một bên, Công Dã Thanh Quân cầm bút, trước tiên vẽ bức họa cho hắn, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nhưng là đau đến kêu lên một tiếng, theo bản năng liền ngậm vào trong miệng.
Nàng áy náy cười cười: "Điện hạ, ngày khác đi."
Hàn Nghị có chút thất vọng, đứng dậy, đi tới nhìn bức họa còn chưa tới một nữa của mình, le que vài nét bút, chỉ có đường nét, hắn nhìn thấy đầu ngón tay đỏ bừng của Thanh Quân, đúng là thất lễ, cầm lên thất kinh hỏi: "Này, đây là thế nào làm cho?"
Công Dã Thanh Quân liền rút tay lại, đến phía sau lưng, khẽ cười nói: "Không có sao, không có sao, không cẩn thận bị thương."
Hắn cũng nhận thấy xét đến thất lễ của mình, không được tự nhiên kêu lên cung nhân, gọi bọn hắn đi tìm ngự y lấy linh dược, lúc này mới quay đầu nhìn nàng: "Đôi tay này của Thanh Quân giá trị liên thành a, đúng không," hắn thu hồi bức họa, cuốn lên nhét vào trong lòng nàng: "Nhưng là bảo vật vô giá, vẫn là cẩn thận chút, bồi dưỡng trong mấy ngày, mấy ngày nữa lại đến tìm ngươi sau."
"Uh," Công Dã Thanh Quân gật đầu nhận lấy bức họa: "Được."
Hai người vừa hàn huyên vài câu, khi đang nói chuyện, cung nhân đã mang theo dược trở lại, Hàn Nghị cẩn thận hỏi cách dùng, lúc này mới đưa cho nàng, Thanh Quân không khước từ, liền thu vào trong lòng, hai người sánh vai ra cung.
Thời điểm Hàn Nghị tới, đã đuổi xe ngựa của phủ tướng quân đi chổ khác rồi, lúc này đã qua buổi trưa, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, hiếm thấy hắn cười đến mức rực rỡ, hai bên mặt lộ ra má lúm đồng tiền: "Ngồi xe ngựa của ta chứ!"
Công Dã Thanh Quân nhìn xung quanh mọi nơi, hắn đã leo lên phía bên trong xe ngựa rồi, thanh âm lành lạnh từ bên trong truyền ra: "Còn sợ ta có thể ăn ngươi hay sao?"
Người này luôn luôn là để cho người không cách nào cự tuyệt, nàng lắc đầu vội vàng đuổi theo.
Bên trong xe ngựa rất rộng rãi, hai người đều thủ ở một bên, tâm tình của Hàn Nghị rõ ràng là không tệ, thân dựa vào chỗ ô cửa sổ xe ngựa nhẹ nhàng đánh. Nàng nhìn hắn dương dương tự đắc, trong lúc nhất thời lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Thanh Quân," Hàn Nghị đem lấy không được tự nhiên của nàng đều nhìn ở trong mắt, hắn khẽ cười nói: "Tại sao ngươi không muốn lấy ta?"
"Ân?" Công Dã Thanh Quân hơi giật mình, tiếp đó chân thành nhìn hắn, giải thích nói: "Ta cố gắng rồi, nhưng chỉ là không có động tâm, cho nên không thể làm gì khác hơn là nói xin lỗi với ngươi."
"Thử ~" Hàn Nghị bĩu môi, mặt hắn rất ít lộ ra tính trẻ con, hôm nay thật sự là làm cho Công Dã Thanh Quân nhìn với con mắt khác: "Đều là viện cớ a, Thanh Quân?" Hắn trợn mắt hỏi: "Trong lòng ngươi có người rồi phải không?"
Công Dã Thanh Quân trang nhã gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy," nàng mờ mịt nói: "Ta cũng không biết sao lại thế này, hắn tựa như ở trong lòng ta mọc rể một dạng, nhổ không ra."
"Vậy, ngươi muốn kết hôn với hắn sao?" Hàn Nghị cắn môi hỏi.
"Ta không biết," Công Dã Thanh Quân thở dài nói: "Nói thật ta còn không nghĩ được có muốn lấy hắn hay không, bởi vì không xác định được tương lai cho nên có chút chần chừ, vốn là nghĩ tới chờ một thời gian ngắn, hắn sẽ lớn lên một chút, nhưng là," nàng chợt bật cười: "Nếu như là hắn muốn ta sớm lấy hắn, sợ là khó mà cự tuyệt, ngươi biết không, nhưng hắn khó mà dây dưa được ngay rồi."
Câu cuối cùng dường như là nói cho chính mình nghe, nàng nghĩ tới dáng vẻ của Diêu Cẩn, trong mắt một mảnh ý cười.
“Là Diêu Cẩn sao?" Hàn Nghị không thể chờ đợi được tra hỏi, ngày qua ngày chịu đựng, không muốn hỏi nàng, nhưng mà......
Rõ ràng như vậy sao? Công Dã Thanh Quân sửng sốt, vừa muốn mở miệng, lại bị hắn một tay che miệng.
"Ngươi đừng nói!" Hàn Nghị không khỏi hoảng hốt, hắn nhào tới chặn lại đè lại môi của nàng, trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau, đang lúc Công Dã Thanh Quân ngây người, hắn chậm rãi đến gần, nhưng ngay khi lúc hắn sắp đem môi hôn lên mu bàn tay, bỗng nhiên nàng nghiêng mặt đi.
"Điện hạ, xin tự trọng."
Hàn Nghị quay về tựa vào đầu bên kia, hai tay che mặt, lẩm bẩm nói: "Thanh Quân a, ta vẫn luôn thích ngươi, ngươi không biết sao......"
Trong lúc nhất thời lời nói nàng là có chút áy náy ray rứt, nhưng lại nói không nên lời, nghiêng mặt đi, hai người nhìn nhau không nói gì, rất nhanh liền đến cửa chính của phủ tướng quân, Công Dã Thanh Quân lập tức xuống xe ngựa giống như chạy trốn.
Hàn Nghị đẩy ra màn xe, đúng lúc tầm mắt hướng về cửa Diêu phủ của Diêu Cẩn, hắn cười cười với y, tự ý hô: "Thanh Quân!"
Công Dã Thanh Quân quay đầu lại: "Ân?"
Hắn cười ngượng ngùng, buông xuống màn xe, xe ngựa từ từ chạy rời đi.
Nàng cũng nhìn thấy Diêu Cẩn, hắn giống như là vừa mới ở học viện trở về, trên lưng Hạ Như vác một túi, thấy nàng nhìn về phía hắn, nhưng là hừ nhẹ một tiếng, một cước đá văng cửa nhà mình.
Hắn là đang ghen sao, tức giận cho ai xem? Công Dã Thanh Quân ở ngoài cửa lớn thấy cửa nhà bọn họ vừa chậm rãi đóng, lúc này mới xoay người trở về phủ.
Đầu ngón tay rất đau, từ nhỏ nàng lại rất chú ý chăm sóc tay của mình, tối hôm qua cũng không còn nghĩ quá nhiều, trong lúc làm cái việc thêu thùa may vá không quen này, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, giờ phút này nổi khổ mới thấm đến.
Sau khi ăn cơm tối, sớm một chút liền dặn dò gã vai vặt gác đêm đi xuống, nàng cởi giày, cùng y phục nằm ở trên giường, nhắm mắt nghĩ ngơi.
Thời gian trôi qua thật sự rất chậm, Công Dã Thanh Quân chỉ cảm thấy phiền não không dứt, đêm nay tiểu tử này lại còn không đến, nàng xoa trán ngồi dậy, vừa muốn xuống giường đi lấy quyển sách xem, chỉ nghe ô cửa sổ vừa vang lên, cái bóng dáng quen thuộc trước đây bò đi vào, nàng liền ngã xuống giả vờ ngủ.
Diêu Cẩn lưỡng lự nhiều lần vẫn là phải đến, hắn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, vốn là tức giận, không muốn gặp nàng, nhưng bóng đêm tối sầm, trong ngực tựa như có con trùng con như đang bò, leo cửa sổ này đã trở thành thói quen, không đi thì sao ngủ được?
Nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, Công Dã Thanh Quân tựa như có lẽ đã ngủ thiếp đi, hắn nhẹ nhàng bước tới, muốn cắn một cái để đánh thức nàng, cái người này không có lương tâm, còn ngủ được a!
Hai hàng lông mày của nàng hơi nhăn lại, khuôn mặt xinh đẹp có chút mệt mỏi, chẳng lẽ là tối hôm qua thức cả đêm giúp hắn làm bài vở, quá mệt? Nghĩ tới việc này Diêu Cẩn mềm lòng lại nhất thời nhộn nhạo, hắn đứng ở bên giường thật lâu mà vẫn không nhúc nhích, Công Dã Thanh Quân vừa muốn mở mắt, hơi thở của hắn liền đã tới gần, môi ấm áp vừa mới dán sát, đột nhiên nàng vươn tay ra sau cổ của hắn đè xuống, lưỡi linh hoạt tiến dần từng bước, nụ hôn này liền dây dưa sâu sắc hơn.
Diêu Cẩn vốn là muốn trộm hôn nàng một cái, nàng khẽ động, hắn nhất thời hoảng sợ, dùng sức đẩy nàng ra nhảy sang một bên, chỉa về phía nàng kêu lên: "A! Ngươi không ngủ!"
Công Dã Thanh Quân nghiêng thân đi tới, một cánh tay bám lấy má trái, chính là ung dung nhìn hắn cười khẽ.
"Có người nghênh ngang chạy tới hôn ta, ta có thể ngủ được sao!"
"Ngươi!" Bên tai Diêu Cẩn phiếm hồng, từ trong ngực hắn lấy ra cái túi gấm của Lam Y ném ở trên người nàng ý đồ nói sang chuyện khác: "Đưa cho ngươi!"
"Đưa ta?" Công Dã Thanh Quân có chút hăn hái cầm trong tay loay hoay hai cái: "Cái này cũng không giống như là ngươi có thể thêu ra được đó a......"
"Uh, không phải của ta," Diêu Cẩn cẩn thận đánh giá thần sắc của nàng: "Là của một tiểu công tử nhờ ta đưa cho ngươi, bất quá bộ dạng của hắn... Ân...... Không đẹp bằng Hàn Nghị."
Tại sao lại kéo Hàn Nghị kia đến...... Công Dã Thanh Quân đi giày xuống giường, hất tay đem túi gấm nhét vào trong ngực của hắn.
Diêu Cẩn vội vàng đón nhận, hắn lắp bắp nói: "Bên trong còn có thư không có nhìn!"
Công Dã Thanh Quân ngồi vào trước bàn, xoay người lại hỏi: "Ngươi khẳng định là thật muốn để cho ta xem?"
Hắn cầm túi gấm, tựa hồ có chút bối rối, trong miệng vẫn còn không chịu thua la hét: "Ta cũng đáp ứng người ta đưa đến rồi."
"Diêu Cẩn,” nàng bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng đã biết ở Đại Chu, cái túi gấm tỏ tình này, nếu như nhận lấy, là đại biểu cho cái gì không?"
"Hả?" Hắn trợn tròn mắt: "Không biết a!"
"Ngươi a! Công Dã Thanh Quân vỗ trán thở dài: "Ngươi thật đúng là một người đần độn không biết gì a!"
Nghe nói người này đã cứu Công Dã Thanh Quân, từ đó liền bắt chẹt ân cứu mạng, cả ngày dây dưa không dứt, một năm trước, Công Dã Thanh Quân cùng bạn bè đặt bao hết người ở Tuế Hoa Lâu, vừa kêu hai người tiểu quan (hầu bàn), thì bị Diêu Cẩn bám theo mà đến phá hỏng hết, ngày ấy Công Dã Thanh Quân bồi đền không ít bạc, thanh danh Diêu Cẩn lan truyền rộng.
Tất cả mọi người suy đoán, Công Dã Thanh Quân này có thể nhẫn nại chịu đựng tiểu công tử này đến khi nào, nhưng hết lần này đến lần khác đã qua một năm, hai người cách nhau bởi một bức tường vẫn là bình yên vô sự, đây chính là nghiệm chứng rồi, người này cùng phủ tướng quân ắt hẳn là có chút giao tình, bằng không sao có thể dung hắn làm càn như vậy!
Diêu Cẩn vừa mới vào hoc viện Quân Viễn, liền có người đem chủ ý đánh tới trên người của hắn rồi, lúc đầu bọn họ là không thèm cùng hắn làm bằng hữu, năm nay Lam Y công tử vừa tròn mười tám tuổi, hắn vốn là cùng Diêu Cẩn một lần nói chuyện phiếm trời nam biển bắc, sau đó liền rụt rè nói ra ý đồ thật sự của mình.
Hắn muốn thông qua Diêu Cẩn biết một chút về Thanh Quân*****, còn lấy ra một túi gấm rất tinh xảo, nếu là nói thẳng không được, cũng có thể đưa đồ vật đến, ánh mắt hắn chờ đợi, cố gắng nhét tới được đồ vật, cũng làm khó Diêu Cẩn không thôi.
Thế nhưng hắn nghĩ lại, cũng muốn thử thăm dò chính xác tâm ý của Thanh Quân, nàng là đáp ứng lấy hắn, nhưng là không phải chờ mười tám làm gì, hắn không chắc ý tứ của nàng, vậy liền nhận túi gấm, vỗ ngực hướng về phía Lam Y cam đoan, cam đoan đưa vật đến, nhưng mà, Diêu Cẩn không ngốc, hắn khó xử nói với Lam Y, sợ là người không nhất định có thể nhận được.
Lam Y vội vàng gật đầu, rất nhiều công tử đều đã đánh cuộc với hành động của hắn, hắn cũng đánh cuộc, đánh cuộc Diêu Cẩn có thể đưa đến trước mặt Công Dã Thanh Quân.
Mấy ngày này Diêu Cẩn đều trải qua hoang mang, thậm chí hắn còn ngầm hối hận, làm sao thay tiểu công tử truyền một cái vật phẩm thêu tinh xảo tốt như vậy này cho nàng a!
Thế nhưng lại muốn chứng minh một chút, mình cùng Thanh Quân quan hệ không bình thường......
Hôm nay Công Dã Thanh Quân không có tới học viện, rất nhiều tiểu công tử đều thất vọng mà về, ngược lại Diêu Cẩn thở phào một cái, nếu như hắn nguyện ý, mỗi ngày hắn đều có thể gặp mặt, hắc hắc, đây chính là chỗ khác nhau của hắn cùng bọn họ.
Sáng sớm hôm nay Công Dã Thanh Quân thức dậy đã bị triệu vào cung, hoàng hậu đuổi lui những người liên can, duy chỉ có để lại một mình nàng, hai người nói bí mật được một hồi, lại ở trong cung ăn bữa trưa, sau đó Hàn Nghị được triệu vào cung, hoàng hậu nói là mệt mỏi, bảo Thanh Quân trước tiên hướng về phía hắn nổi lên một chút, khắc ngọc tượng.
Hàn Nghị tự nhiên ngồi ở một bên, Công Dã Thanh Quân cầm bút, trước tiên vẽ bức họa cho hắn, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nhưng là đau đến kêu lên một tiếng, theo bản năng liền ngậm vào trong miệng.
Nàng áy náy cười cười: "Điện hạ, ngày khác đi."
Hàn Nghị có chút thất vọng, đứng dậy, đi tới nhìn bức họa còn chưa tới một nữa của mình, le que vài nét bút, chỉ có đường nét, hắn nhìn thấy đầu ngón tay đỏ bừng của Thanh Quân, đúng là thất lễ, cầm lên thất kinh hỏi: "Này, đây là thế nào làm cho?"
Công Dã Thanh Quân liền rút tay lại, đến phía sau lưng, khẽ cười nói: "Không có sao, không có sao, không cẩn thận bị thương."
Hắn cũng nhận thấy xét đến thất lễ của mình, không được tự nhiên kêu lên cung nhân, gọi bọn hắn đi tìm ngự y lấy linh dược, lúc này mới quay đầu nhìn nàng: "Đôi tay này của Thanh Quân giá trị liên thành a, đúng không," hắn thu hồi bức họa, cuốn lên nhét vào trong lòng nàng: "Nhưng là bảo vật vô giá, vẫn là cẩn thận chút, bồi dưỡng trong mấy ngày, mấy ngày nữa lại đến tìm ngươi sau."
"Uh," Công Dã Thanh Quân gật đầu nhận lấy bức họa: "Được."
Hai người vừa hàn huyên vài câu, khi đang nói chuyện, cung nhân đã mang theo dược trở lại, Hàn Nghị cẩn thận hỏi cách dùng, lúc này mới đưa cho nàng, Thanh Quân không khước từ, liền thu vào trong lòng, hai người sánh vai ra cung.
Thời điểm Hàn Nghị tới, đã đuổi xe ngựa của phủ tướng quân đi chổ khác rồi, lúc này đã qua buổi trưa, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, hiếm thấy hắn cười đến mức rực rỡ, hai bên mặt lộ ra má lúm đồng tiền: "Ngồi xe ngựa của ta chứ!"
Công Dã Thanh Quân nhìn xung quanh mọi nơi, hắn đã leo lên phía bên trong xe ngựa rồi, thanh âm lành lạnh từ bên trong truyền ra: "Còn sợ ta có thể ăn ngươi hay sao?"
Người này luôn luôn là để cho người không cách nào cự tuyệt, nàng lắc đầu vội vàng đuổi theo.
Bên trong xe ngựa rất rộng rãi, hai người đều thủ ở một bên, tâm tình của Hàn Nghị rõ ràng là không tệ, thân dựa vào chỗ ô cửa sổ xe ngựa nhẹ nhàng đánh. Nàng nhìn hắn dương dương tự đắc, trong lúc nhất thời lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Thanh Quân," Hàn Nghị đem lấy không được tự nhiên của nàng đều nhìn ở trong mắt, hắn khẽ cười nói: "Tại sao ngươi không muốn lấy ta?"
"Ân?" Công Dã Thanh Quân hơi giật mình, tiếp đó chân thành nhìn hắn, giải thích nói: "Ta cố gắng rồi, nhưng chỉ là không có động tâm, cho nên không thể làm gì khác hơn là nói xin lỗi với ngươi."
"Thử ~" Hàn Nghị bĩu môi, mặt hắn rất ít lộ ra tính trẻ con, hôm nay thật sự là làm cho Công Dã Thanh Quân nhìn với con mắt khác: "Đều là viện cớ a, Thanh Quân?" Hắn trợn mắt hỏi: "Trong lòng ngươi có người rồi phải không?"
Công Dã Thanh Quân trang nhã gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy," nàng mờ mịt nói: "Ta cũng không biết sao lại thế này, hắn tựa như ở trong lòng ta mọc rể một dạng, nhổ không ra."
"Vậy, ngươi muốn kết hôn với hắn sao?" Hàn Nghị cắn môi hỏi.
"Ta không biết," Công Dã Thanh Quân thở dài nói: "Nói thật ta còn không nghĩ được có muốn lấy hắn hay không, bởi vì không xác định được tương lai cho nên có chút chần chừ, vốn là nghĩ tới chờ một thời gian ngắn, hắn sẽ lớn lên một chút, nhưng là," nàng chợt bật cười: "Nếu như là hắn muốn ta sớm lấy hắn, sợ là khó mà cự tuyệt, ngươi biết không, nhưng hắn khó mà dây dưa được ngay rồi."
Câu cuối cùng dường như là nói cho chính mình nghe, nàng nghĩ tới dáng vẻ của Diêu Cẩn, trong mắt một mảnh ý cười.
“Là Diêu Cẩn sao?" Hàn Nghị không thể chờ đợi được tra hỏi, ngày qua ngày chịu đựng, không muốn hỏi nàng, nhưng mà......
Rõ ràng như vậy sao? Công Dã Thanh Quân sửng sốt, vừa muốn mở miệng, lại bị hắn một tay che miệng.
"Ngươi đừng nói!" Hàn Nghị không khỏi hoảng hốt, hắn nhào tới chặn lại đè lại môi của nàng, trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau, đang lúc Công Dã Thanh Quân ngây người, hắn chậm rãi đến gần, nhưng ngay khi lúc hắn sắp đem môi hôn lên mu bàn tay, bỗng nhiên nàng nghiêng mặt đi.
"Điện hạ, xin tự trọng."
Hàn Nghị quay về tựa vào đầu bên kia, hai tay che mặt, lẩm bẩm nói: "Thanh Quân a, ta vẫn luôn thích ngươi, ngươi không biết sao......"
Trong lúc nhất thời lời nói nàng là có chút áy náy ray rứt, nhưng lại nói không nên lời, nghiêng mặt đi, hai người nhìn nhau không nói gì, rất nhanh liền đến cửa chính của phủ tướng quân, Công Dã Thanh Quân lập tức xuống xe ngựa giống như chạy trốn.
Hàn Nghị đẩy ra màn xe, đúng lúc tầm mắt hướng về cửa Diêu phủ của Diêu Cẩn, hắn cười cười với y, tự ý hô: "Thanh Quân!"
Công Dã Thanh Quân quay đầu lại: "Ân?"
Hắn cười ngượng ngùng, buông xuống màn xe, xe ngựa từ từ chạy rời đi.
Nàng cũng nhìn thấy Diêu Cẩn, hắn giống như là vừa mới ở học viện trở về, trên lưng Hạ Như vác một túi, thấy nàng nhìn về phía hắn, nhưng là hừ nhẹ một tiếng, một cước đá văng cửa nhà mình.
Hắn là đang ghen sao, tức giận cho ai xem? Công Dã Thanh Quân ở ngoài cửa lớn thấy cửa nhà bọn họ vừa chậm rãi đóng, lúc này mới xoay người trở về phủ.
Đầu ngón tay rất đau, từ nhỏ nàng lại rất chú ý chăm sóc tay của mình, tối hôm qua cũng không còn nghĩ quá nhiều, trong lúc làm cái việc thêu thùa may vá không quen này, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, giờ phút này nổi khổ mới thấm đến.
Sau khi ăn cơm tối, sớm một chút liền dặn dò gã vai vặt gác đêm đi xuống, nàng cởi giày, cùng y phục nằm ở trên giường, nhắm mắt nghĩ ngơi.
Thời gian trôi qua thật sự rất chậm, Công Dã Thanh Quân chỉ cảm thấy phiền não không dứt, đêm nay tiểu tử này lại còn không đến, nàng xoa trán ngồi dậy, vừa muốn xuống giường đi lấy quyển sách xem, chỉ nghe ô cửa sổ vừa vang lên, cái bóng dáng quen thuộc trước đây bò đi vào, nàng liền ngã xuống giả vờ ngủ.
Diêu Cẩn lưỡng lự nhiều lần vẫn là phải đến, hắn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, vốn là tức giận, không muốn gặp nàng, nhưng bóng đêm tối sầm, trong ngực tựa như có con trùng con như đang bò, leo cửa sổ này đã trở thành thói quen, không đi thì sao ngủ được?
Nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, Công Dã Thanh Quân tựa như có lẽ đã ngủ thiếp đi, hắn nhẹ nhàng bước tới, muốn cắn một cái để đánh thức nàng, cái người này không có lương tâm, còn ngủ được a!
Hai hàng lông mày của nàng hơi nhăn lại, khuôn mặt xinh đẹp có chút mệt mỏi, chẳng lẽ là tối hôm qua thức cả đêm giúp hắn làm bài vở, quá mệt? Nghĩ tới việc này Diêu Cẩn mềm lòng lại nhất thời nhộn nhạo, hắn đứng ở bên giường thật lâu mà vẫn không nhúc nhích, Công Dã Thanh Quân vừa muốn mở mắt, hơi thở của hắn liền đã tới gần, môi ấm áp vừa mới dán sát, đột nhiên nàng vươn tay ra sau cổ của hắn đè xuống, lưỡi linh hoạt tiến dần từng bước, nụ hôn này liền dây dưa sâu sắc hơn.
Diêu Cẩn vốn là muốn trộm hôn nàng một cái, nàng khẽ động, hắn nhất thời hoảng sợ, dùng sức đẩy nàng ra nhảy sang một bên, chỉa về phía nàng kêu lên: "A! Ngươi không ngủ!"
Công Dã Thanh Quân nghiêng thân đi tới, một cánh tay bám lấy má trái, chính là ung dung nhìn hắn cười khẽ.
"Có người nghênh ngang chạy tới hôn ta, ta có thể ngủ được sao!"
"Ngươi!" Bên tai Diêu Cẩn phiếm hồng, từ trong ngực hắn lấy ra cái túi gấm của Lam Y ném ở trên người nàng ý đồ nói sang chuyện khác: "Đưa cho ngươi!"
"Đưa ta?" Công Dã Thanh Quân có chút hăn hái cầm trong tay loay hoay hai cái: "Cái này cũng không giống như là ngươi có thể thêu ra được đó a......"
"Uh, không phải của ta," Diêu Cẩn cẩn thận đánh giá thần sắc của nàng: "Là của một tiểu công tử nhờ ta đưa cho ngươi, bất quá bộ dạng của hắn... Ân...... Không đẹp bằng Hàn Nghị."
Tại sao lại kéo Hàn Nghị kia đến...... Công Dã Thanh Quân đi giày xuống giường, hất tay đem túi gấm nhét vào trong ngực của hắn.
Diêu Cẩn vội vàng đón nhận, hắn lắp bắp nói: "Bên trong còn có thư không có nhìn!"
Công Dã Thanh Quân ngồi vào trước bàn, xoay người lại hỏi: "Ngươi khẳng định là thật muốn để cho ta xem?"
Hắn cầm túi gấm, tựa hồ có chút bối rối, trong miệng vẫn còn không chịu thua la hét: "Ta cũng đáp ứng người ta đưa đến rồi."
"Diêu Cẩn,” nàng bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng đã biết ở Đại Chu, cái túi gấm tỏ tình này, nếu như nhận lấy, là đại biểu cho cái gì không?"
"Hả?" Hắn trợn tròn mắt: "Không biết a!"
"Ngươi a! Công Dã Thanh Quân vỗ trán thở dài: "Ngươi thật đúng là một người đần độn không biết gì a!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook