Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương
Quyển 2 - Chương 9-3: Chúng nữ đấu khẩu (3)

Hai mắt Mộ Dung Tiên nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hàn Hàn, lông mày nhướn lên: "Ngươi chính là Mạc Hàn Hàn?" Giọng nói cao cao tại thượng khiến Hàn Hàn cau mày.

Hàn Hàn học bộ dáng của nàng ta nhướn lông mày hình trăng, cằm mượt mà khẽ nâng lên: "Ngươi là ai?" Mặc dù thằng nhãi Nhiếp Chính vương này bí mật giày vò nàng nàng, nhưng trước người khác vẫn rất bao che, nếu như những người này dám gây khó khăn cho mình, chắc rằng Nhiếp Chính vương kia không ngồi nhìn mà không để ý tới.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Hàn Hàn lúc mới vừa vào vương phủ rất cẩn thận chặt chẽ, ngôn ngữ cũng ngày càng lớn mật.

Có núi dựa mạnh mẽ như vậy, không cần uổng phí!

"Càn rỡ, đây là dòng chính nữ của đương kim Vĩnh Thân Vương - Chân Quận chúa, là người mà nô tài có thể hỏi sao?" Không đợi Hoàng Bộ Chân nói chuyện, cô gái mặc một bộ quần áo lụa mỏng màu vàng nhạt bên cạnh lập tức cả giận nói.

Vừa dứt lời, chỉ thấy một bóng người thoáng qua, trên mặt cô gái kia đã bị Bích Tiêu tát một cái, "Vương Gia có lệnh, khinh thường Mạc cô nương cũng giống như khinh thường Vương Gia,phải trừng trị trước, cảnh cáo sau." Bích Tiêu lui trở về bên cạnh Hàn Hàn, khẽ cất cao giọng nói.

Hàn Hàn ngạc nhiên nhìn về phía Bích Tiêu, lúc nào thì Nhiếp Chính vương có mệnh lệnh này, sao nàng không biết? Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để nàng tìm tòi nghiên cứu điều này, tóm lại, có những lời này, về sau nàng cũng có thể không còn cố kỵ gì.

Nữ nhân bị đánh vừa giận vừa sợ, bụm mặt muốn nổi giận, nhưng nghe xong lời nói của Bích Tiêu trong mắt lóe lên một tia sợ hãi, khí thế nhất thời ỉu xìu xuống, không dám nói một lời.

Hàn Hàn lườm nàng ta một cái, nhìn nàng ta ngồi chỗ ở hàng ghế cuối cùng, mặc dù không hiểu rõ lắm cái lễ tiết ở cổ đại này, nàng cũng biết chỗ ngồi này là vị trí không được coi trọng nhất, xem ra gia thế bối cảnh nữ nhân bị đánh này cũng rất bình thường ha.

Hoàng Bộ Chân cũng không ngờ nha hoàn Hàn Hàn mang tới lại đột nhiên động thủ đánh người, hơn nữa xem ra võ công không kém, suy nghĩ khẽ động, cũng coi trọng Hàn Hàn mấy phần, gật đầu một cái: "Tới ngồi đi." Tiện tay chỉ một vị trí cuối cùng, đó là vị trí chuẩn bị cho Hàn Hàn từ sớm, ngay sát cửa, cũng chỉ tốt hơn đúng một chút.

Hàn Hàn không có yêu cầu đối với mấy cái thứ tự ghế này, trước khi đến sẽ không chỉ vào những thứ này thì những quý nữ này có thể xem trọng mình, rất thản nhiên mang theo Tình Không Bích Tiêu ngồi xuống.

Không đợi Hàn Hàn ngồi xong, chúng nữ tử bên trong thuyền hoa tiếp tục nói cười ríu rít đàm luận, Hàn Hàn nghiêng lỗ tai nghe một chút, cũng chỉ nói phường tơ lụa nhà nào đa dạng đúng mốt, cửa hàng châu báu nhà nào mới rat rang sức đẹp mắt, lại có son phấn nhà nào khiến biến hóa tính tế trơn bóng. . . . . .

Không người nào để ý tới Hàn Hàn, Hàn Hàn nhàm chán nhìn chung quanh, nghĩ tới có thể dứt khoát trực tiếp đi như vậy hay không?

"Ngươi tên là mạc Hàn Hàn?" Một nữ tử có cái mặt tròn đi tới trước mặt Mạc Hàn Hàn nghiêng đầu hỏi.

Hàn Hàn gật đầu một cái, không hiểu cảm thấy cô gái trước mắt hơi quen mắt: "Ngươi là?"

"Ta tên là Tiếu Tường Vi, muội muội Tiếu Nguyên Bồi." Tiếu Tường Vi cười ha ha gật đầu một cái, "Ta có thể ngồi xuống bên cạnh ngươi được không?"

Thì ra là muội muội Tiếu Nguyên Bồi. Hàn Hàn gật đầu: "Mời ngồi."

Tiếu Tường Vi không khách khí ở một bên ngồi xuống: "Ta nghe ca ca nhắc tới ngươi mãi, nói ngươi làm thức ăn ngon siêu cấp, có phải thật vậy hay không hả?"

Mặc dù mọi người nói chuyện, nhưng lực chú ý đều đặt ở bàn của Hàn Hàn, nghe Tiếu Tường Vi hỏi như thế, lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ, nhìn chằm chằm Hàn Hàn xem nàng trả lời thế nào.

Mộ Dung Tiên khinh bỉ liếc một cái: "Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ là nữ đầu bếp riêng của đại ca thôi, thì ra cũng làm cơm cho nam nhân khác."

Khóe mắt Hàn Hàn giựt giựt, hơi im lặng nhìn Mộ Dung Tiên, đầu nữ nhân này không bị lừa đá chứ, chỉ là làm cơm thôi, sao lời nói này lại khiến nàng giống như hồng hạnh xuất tường vậy hả?

Thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tiếu Tường Vi: "Món ăn ta làm chỉ có kiểu dáng hơi đặc biệt thôi, cũng không có chuyện gì ngạc nhiên , Tiếu công tử thích ăn, cũng chỉ là thích hợp với khẩu vị của hắn mà thôi."

"Là như thế sao?" Tiếu Tường Vi nghi hoặc nháy mắt mấy cái.

"Cũng chỉ là một thôn cô, có thể làm ra mỹ vị gì chứ, thì ra là cũng chỉ là kẻ trục lợi mượn dáng vẻ mới mà thôi, một con chim trĩ vì muốn phi thân lên đầu cành làm Phượng Hoàng nên mới có thủ đoạn hạ lưu này, quả nhiên là tính chất của những dân đen." Mộ Dung Tiên nói rồi khinh bỉ lườm Hàn Hàn một cái.

Hàn Hàn giơ tay lên, ngăn Tình Không Bích Tiêu sắp sửa động thủ, đầu hơi đau, quả nhiên nữ nhân này bị lừa đá không chỉ một lần, sao giống chó điên cứ cắn mình không thả vậy, con cọp không phát uy thì đúng là coi mình thành mèo bệnh!

Có phần rối rắm gật đầu: "Thật ra thì ta vốn thật sự muốn làm phượng hoàng, nhưng nhìn thấy Mộ Dung tiểu thư cả người là điệu bộ phượng Hoàng. . . . Ai" Thở dài một tiếng, mặt tiếc hận lắc đầu một cái, "Ta đột nhiên cảm thấy làm chim trĩ vô cùng tốt."

"Ngươi nói cái gì?" Mộ Dung Tiên bị kích thích máu dâng trào, giọng nói bỗng dưng cất cao, ngoan độc trừng mắt về phía Hàn Hàn.

"Phượng lệ cửu thiên (*) không phải khiến trăm loài chim đều tranh đua tiếng hót sao? Sao con Phượng Hoàng này vừa kêu thì chim choc cũng bay đi, ừm, cả cá cũng chìm xuống đáy nước." Hàn Hàn làm bộ móc lỗ tai ngó ngó ra bên ngoài, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc lại nghiêm túc nhìn chằm chằm Mộ Dung Tiên hỏi, không đợi Mộ Dung Tiên trả lời, bừng tỉnh hiểu ra vỗ vỗ đầu, "A, ta hiểu, chẳng lẽ ngươi cũng biến thành Phượng Hoàng giả sao, mới khiến cho những loài chim này bị dọa chạy? Ấy da da, ta là chim trĩ biến thành Phượng Hoàng nên thủ đoạn dùng là thủ đoạn hạ lưu, vậy phong cách cao quý như ngươi, dung nhan đoan trang, cử chỉ ưu nhã, là thục nữ điển hình, vậy thủ đoạn dùng để biến thành Phượng Hoàng chắc chắn là trên hạ lưu rồi, không bằng nhân cơ hội này dạy ta một chút, để cho ta đỡ phải đi đường quanh co."

(*) Tiếng chim Phượng bay đến chín tầng mây.

Không để Mộ Dung Tiên nói chuyện, Hàn Hàn vung một loạt lời nói ra, Mộ Dung Tiên tức giận đến hoa mắt chóng mặt, lớn như vậy, bất kể đi đến nơi nào nàng đều được mọi người dọn đường nâng niu, chưa bao giờ bị người ta châm chọc chế giễu qua như thế, một cái đập hung hăng vỗ lên bàn, cốc chén rung chuyển: "Càn rỡ, tiện tỳ ngươi muốn tìm chết! Người tới. . . . . ."

Lông mày Hoàng Bộ Chân nhíu lại: "Được rồi, chỉ là nói chơi thôi, vậy mà ngươi cũng coi là thật, mau giảm nhiệt, dùng lực lớn như vậy, cẩn thận tay bị thương." Mạc Hàn Hàn là người nàng mời tới, ngôn ngữ nhục nhã thì có thể, nếu quả thật tạo ra ngoại thương, thật sự đã làm không tốt giao phó của Nhiếp Chính vương.

Mộ Dung Tiên thì không phải nói, bị một bên Tằng Lăng Nhi lôi kéo ngồi xuống.

Thấy Mộ Dung Tiên đã trấn an lại, Hoàng Bộ Chân không vui nhíu nhíu mày nhìn về phía Hàn Hàn: "Tuy nói là nói đùa, nhưng là tôn ti khác biệt, về sau Mạc cô nương không nên nói lời này nữa mới đúng."

Biết vị Quận chúa trước mắtnày muốn dàn xếp ổn thỏa, Hàn Hàn không mặn không nhạt đáp một tiếng, về sau có nói hay không, cũng phải xem thái độ của đối phương đã.

Một cuộc sóng gió cứ như vậy bị cho qua, mọi người lại bắt đầu trò chuyện vui vẻ.

"Ngồi không không thú vị, không bằng chúng ta đối thơ uống rượu thì như thế nào?" Ôn Dung Dung ngồi ở chủ vị cười nói.

"Có thể, như thế chẳng nhưng lịch sự tao nhã thú vị, còn có thể giết thời gian, đúng là nên như thế." Trần Thu Thủy cười gật đầu một cái, lần đầu tiên bày tỏ đồng ý. Nàng được xưng là tài trí hơn người, mỗi lần đối rượu cũng có thể xuất sắc, lời đó của Ôn Dung Dung rất hợp tính toán của nàng.

Tằng Lăng Nhi cười nói theo: "Là muốn chơi ‘bắn che’(*) sao?"

(*)Bắn che, trò chơi dân gian của người Hán gần với trò chơi xem bài đoán vật. Trong một cái âu, hay lọ và để vật vào trong đó sau đó phủ lên, để người ta suy đoán vật bên trong là thứ gì. 《 Hán thư • Đông Phương Sóc truyền 》: Theo ghi chép, trong hoàng cung đời Hán đã lưu hành trò chơi bắn che. Vật cất giấu trong trò chơi phần lớn là một chút đồ dùng hàng ngày, như khăn mặt, cây quạt, bút mực, hộp lọ..."

"Đó là tự nhiên, cô gái khuê các vẫn luôn thích chơi ‘ bắn che ’văn nhã." Ôn Dung Dung cười gật đầu một cái.

"Bây giờ chúng ta chơi bắn che cũng không phải khó khăn, dù sao từ bé thi từ ca phú của chúng ta đã nhiều hơn săn bắn, chơi nhiều thành quen, con nít ba tuổi cũng có thể đoán hơn mấy thứ, nhưng mà vị Mạc cô nương này. . . ." Mặt Tằng Lăng Nhi khổ sở nhìn về phía Hàn Hàn, "Không biết Mạc cô nương có thể cùng chơi đùa với chúng ta hay không?"

Hàn Hàn liếc mắt xem thường, Tằng Lăng Nhi này có thể mạnh hơn nhiều so với cái người không có đầu óc Mộ Dung Tiên kia, nghe lời nói này, rõ ràng châm chọc mình thô bỉ ngu ngốc, không bằng cả con nít ba tuổi, còn cố tình nói tốt đẹp như thế, một bộ dáng lo nghĩ vì mình.

Bộ dáng nhu nhược như hoa bạch liên này, nàng nhìn đều cảm thấy nhột chân không hung hăng đạp lên mấy cái thì thật có lỗi với diễn xuất hoa bạch liên nhà người ta rồi.

Hít một hơi, Hàn Hàn đột nhiên sinh ra một cỗ hào khí nhà nho khẩu chiến của Gia Cát Lượng.

Đón nhận ánh mắt thấy kịch hay của mọi người, khẽ mỉm cười: "Chơi cũng không phải không được, dù sao ta chỉ biết nấu cơm, sợ là không bằng cả con nít ba tuổi."

Trong mắt Tằng Lăng Nhi xẹt qua một tia đắc ý, vừa muốn nói gì, đã nghe Hàn Hàn tiếp tục nói: "Nhưng mà hôm nay ta có thể vinh hạnh tham khảo Tăng tiểu thư một phen như vậy, ta cũng rất vinh hạnh, đúng lúc trước đó vài ngày ở trấn ta nhìn thấy một câu đối, chỉ có vế trên không có vế dưới nên trong lòng rất là tiếc nuối, Tằng cô nương đại tài, không bằng chỉ điểm cho ta một cái?"

Tằng Lăng Nhi nghe vậy khẽ mỉm cười: "Đại tài thì không dám, nhưng chỉ bảo một ít thì có thể, thỉnh Mạc cô nương cứ nói." Chỉ là thơ đối ngẫu của một người trong thôn thì có cái gì khó,di-nd.a.n;l.e`q`u`yd-ncũng chỉ có dân đen ngu ngốc này chưa từng trải qua việc đời mới cảm thấy làm khó, hôm nay càng muốn dạy dỗ nàng ta thật tốt, để cho nàng để biết cái gì mới là quý tộc chân chính.

Mộ Dung Tiên cũng lên tinh thần, chờ Hàn Hàn nói xong mới nhục nhã nàng một phen thật tốt.

Tiếu Tường Vi hơi khẩn trương kéo kéo tay áo Hàn Hàn: "Mạc cô nương. . . ."

Hàn Hàn trấn an võ võ tay của nàng, cười với Tằng Lăng Nhi: "Câu thơ đối ngẫu này là như vậy: ‘Một trống hai mẫu đùa ba phen phong tình không biết tứ liêm năm sỉ sáu nghị bất ổn dùng chín loại tư thế hết sức hạ lưu’ ta cũng không biết đây có ý gì, chỉ cảm thấy hết sức thuận miệng nên ghi nhớ, kính xin Tăng tiểu thư đối lại chỉ điểm."

Hàn Hàn nói xong, ngay lập tức trong bữa tiệc có mấy người đỏ mặt, Mộ Dung Tiên còn gầm lên một tiếng đứng lên: "Mạc Hàn Hàn, rốt cuộc ngươi có biết xấu hổ không?"

Hàn Hàn vô tội nháy mắt mấy cái: "Chỉ là một câu đối, làm sao lại cần đến thể diện không biết xấu hổ? Chẳng lẽ là đôi câu đối này có vấn đề gì sao?"

"Đôi câu đối này dĩ nhiên. . . ." Mặt Mộ Dung Tiên đỏ lên, phẫn hận trừng Hàn Hàn một cái, thật sự không nói lên lời, ngồi xuống nghiêng đầu không để ý tới nữa.

"Đó chính là không có vấn đề gì rồi." Hàn Hàn gật đầu một cái, "Không có vấn đề thì kính xin Tằng tiểu thư giáo ra câu đối mới đúng."

Da mặt Tằng Lăng Nhi căng ra, không nói đến vế đối trên đồi phong bại tục, không phải là những thứ mà tiểu thư khuê các các nàng có thể nghe, dù có thể nghe, nàng cũng không phải có thể đối được câu đối khó khăn như vậy, không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía Kinh Thành Đệ Nhất Tài Nữ Trần Thu Thủy.

Câu đối vừa ra, Trần Thu Thủy liền quay đầu đi nói chuyện cùng với những người cùng bàn rồi, coi như nghe được.

Tằng Lăng Nhi lại chưa từ bỏ ý định liếc về phía mấy tiểu thư có văn phong tốt hơn mình, chỉ tiếc rằng ánh mắt của nàng vừa đảo qua, chúng nữ tử đều nghiêng đầu nói chuyện, hoặc cúi đầu loay hoay nhìn trang sức trên người, rối rít làm bộ như không thấy.

Nhìn qua một vòng, thấy không ai có thể giúp đỡ mình, da mặt Tằng Lăng Nhi càng đỏ hơn.

Hàn Hàn giống như không nhìn thấy Tằng Lăng Nhi quẫn bách, không hiểu thúc giục: "Câu đối này rất khó sao? Ta cho rằng Tăng tiểu thư từ nhỏ đã học tập thi từ ca phú, tinh thông văn chương, chẳng lẽ lại không đối ra được?"

Da mặt Tằng Lăng Nhi đỏ lên nhanh chóng, há hốc mồm, nhưng không phát ra tiếng.

Hoàng Bộ Chân không nhìn nổi nhíu nhíu mày, nhìn về phía Hàn Hàn: "Chỉ là vui đùa thôi, ngươi cần gì lấy bộ dáng bắt buộc làm khó Lăng Nhi?"

"Bắt buộc sao?" Hàn Hàn không hiểu sờ đầu một cái, "Nhưng mới vừa rồi nghe Tằng tiểu thư nói, ta không bằng con nít ba tuổi còn mà còn đối ra vế phía dưới sao? Chẳng lẽ là vế dưới của ta không đúng?"

"Vế dưới gì?" Tằng Lăng Nhi hoàn toàn không tin Hàn Hàn có thể đối được câu đối, nhìn Hàn Hàn hỏi, chỉ cần nàng ta đối vế dưới không đúng, thì nàng mà có thể mượn cơ hội mà châm biếm nàng ta thật tốt một phen, cũng bỏ qua sự xấu hổ này.

Hàn Hàn hắng giọng: "Vế dưới chính là: Một miệng hai lời ba bức người không biết tứ thư ngũ kinh sáu vận bảy ngã tám nghiêng đã hủy đi văn hóa Cửu Châu vô cùng đáng giận!" Nói xong động miệng, làm như vô cùng hiểu rõ, "Đọc cũng rất thuận mà, làm sao sẽ không đúng chứ? Như đã nói qua, ta còn muốn đa tạ Tằng tiểu thư, không phải gặp ngài ta cũng nhớ nổi vế dưới đâu."

Lúc này đừng nói Tằng Lăng Nhi, ngay cả ánh mắt những người khác nhìn Hàn Hàn đều khác di, ở nơi này không phải là tài năng, rõ ràng là đại tài! Nhất là vế dưới nói Tằng Lăng Nhi hai mặt, không biết lễ nghi thơ văn, nhắc nhở lịch sự còn mắng chửi người không mang theo thô tục nhưng lại tận xương ba phần.

Nhất thời trong lòng mọi người lại có đánh giá mới với Hàn Hàn, Tằng Lăng Nhi càng xấu hỗ thêm như muốn tìm một cái bàn để chui xuống dưới.

Khóe môi Hàn Hàn câu lên, duỗi người một cái: "Ra ngoài đã lâu sợ Vương Gia lo lắng, các vị tiếp tục vui đùa, ta về trước." Nói rồi cũng không chờ người tiễn, đứng lên ôm tiểu hồ ly đi đến bên ngoài.

Mặc dù nàng không sợ họ, nhưng hục hặc với với một đám nữ nhân nhàm chán rất phí đầu óc, thật sự là không đáng giá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương