Tiểu Kiều Kiều
-
Chương 14-1: Đường tình duyên của Lâm Mộc Chi (1)
Editor: Méo
Lâm Mộc Chi có vẻ ngoài đẹp trai, diễn xuất lại tốt, trong giới diễn viên hắn được coi là thiên tài ảnh đế từ năm mười sáu tuổi. Không may hắn lại sở hữu thiên phú trù nghệ người người ghét bỏ.
Lần đầu Lâm Mộc Chi xuống bếp là khi Lâm Diêu Chi còn đang học tiểu học. Hôm đó đúng lúc cha mẹ không ở nhà, người anh Lâm Mộc Chi không đáng tin cậy này đã vỗ ngực đòi làm hai món thật ngon cho Lâm Diêu Chi ăn.
Lâm Diêu Chi vô cùng hưng phấn, một mực đi sau Lâm Mộc Chi từ lúc nấu cho đến lúc hắn bưng ra bàn mới thôi.
Nhưng nào ngờ đồ ăn mà Lâm Mộc Chi nấu chọc xuống còn cứng hơn cả đá. Trong thế giới của Lâm Diêu Chi, hai chữ món ngon này đã được chuyển sang một định nghĩa mới. Món ăn của người ta ngon ở hương vị, còn món ăn của anh trai cô ngon ở cảm giác – thật sự cứng tới mức chó nhà cô cũng không muốn ăn.
Sau đó Lâm Mộc Chi không cam lòng làm lại thêm hai lần nữa, đại khái chấp niệm trong lòng hắn quá mức mãnh liệt, kỳ tích phát sinh – phòng bếp nhà hắn phát nổ.
"Từ hôm nay trở đi, Lâm Mộc Chi con cách xa phòng bếp càng xa càng tốt, mẹ mà thấy con xuất hiện gần đó nhất định sẽ đánh chết con." Mẹ Lâm vì an toàn của cả nhà nên đã đưa ra một quyết định tàn khốc. Từ đây, giấc mộng trở thành đầu bếp của Lâm Mộc Chi vỡ vụn, bắt buộc thành một diễn viên.
"Ước mơ lớn nhất của tôi là được diễn vai đầu bếp." Nhớ lại phỏng vấn trước đây, Lâm Mộc Chi thản nhiên nói như vậy, "Tốt nhất là loại trù nghệ đặc biệt cao siêu, nhân vật phản diện cũng không sao."
Tiếc là hắn quá đẹp trai, cùng với cái nghề đầu bếp này thật sự không phù hợp, giấc mộng này từ trước đến nay Lâm Mộc Chi đều không thực hiện được.
Hiện tại hai anh em ở chung một chỗ, không có mẹ Lâm làm đại ma vương trấn áp, trù nghệ của Lâm Mộc Chi lại ngo ngoe muốn động.
Sau khi Lâm Diêu Chi ngăn cản thất bại, tâm trạng tụt dốc không phanh. Cô đành phải hỏi xem Hà Miểu Miểu có muốn đổi ngày khác đến nhà chơi không.
"Sao vậy? Anh của cô không muốn sao?" Hà Miểu Miểu hiểu nhầm ý của Lâm Diêu Chi, "Nếu như không tiện thì tôi không tới nữa, khi nào rảnh cô nhớ mang chữ kí cho tôi là tốt rồi."
Lâm Diêu Chi đành nói: "Không phải, chẳng qua là anh tôi muốn xuống bếp."
Hà Miểu Miểu được một phen kinh hỉ: "Cái gì, Hỏa Hỏa còn biết nấu cơm? Thật là giỏi!"
Lâm Diêu Chi nghĩ thầm, nấu cơm thì có ai không biết nấu chứ, vấn đề là nấu ra có ăn được hay không. Nhưng Hà Miểu Miểu tới chơi cũng là chuyện tốt, chí ít có thể ăn chung với cô. Có người ngoài, có lẽ Lâm Mộc Chi sẽ khiêm tốn một chút.
Lâm Diêu Chi nghĩ đến đây liền không cản Hà Miểu Miểu nữa. Cho cô ấy biết bộ mặt thật của Lâm Mộc Chi, không chừng mấy hôm sau bỏ làm fan luôn.
Lâm Mộc Chi háo hức chờ đến ngày mai để được thi triển trù nghệ, thậm chí nửa đêm rồi mà nguyên liệu vẫn được giao tới, Lâm Diêu Chi nhìn thấy mà khiếp sợ.
Cái gì nên đến thì cũng sẽ đến. Tám giờ sáng hôm sau, trong lúc mơ màng Lâm Diêu Chi bị Lâm Mộc Chi đánh thức. Lâm Mộc Chi buộc tóc, đeo tạp dề, trong tay cầm cái nồi lớn tiếng tuyên bố: "Anh đã quyết định được thực đơn ngày hôm nay!"
Lâm Diêu Chi bị kinh hãi mà tỉnh lại, trợn tròn mắt nhìn hắn.
Nhưng chuyện kinh khủng còn ở phía sau, Lâm Diêu Chi nghe thấy thực đơn của Lâm Mộc Chi bao gồm: gà chiên giòn, cá mè chua ngọt, thịt kho tàu, thịt viên sốt tương!
Lâm Diêu Chi nghe đến choáng váng đầu óc, "Sao anh không làm Phật nhảy tường luôn đi?"
Lâm Mộc Chi nghiêm túc trả lời: "Cái đấy anh cũng thử rồi nhưng mà hơi khó, vượt qua khả năng của anh."
Lâm Diêu Chi nghĩ bây giờ anh xào khoai tây sợi thành công cũng được coi là kỳ tích rồi, sao anh lại không hiểu chứ...
Lâm Mộc Chi nói: "Mau dậy đi, đã tám giờ rồi, ăn sáng rồi mau giúp anh nấu cơm."
Lâm Diêu Chi rất muốn từ chối nhưng cô lại lo lắng anh trai mình sẽ chết trong khi đang nấu cơm. Mặc dù cô không giúp được gì, ít nhất cô cũng có thể kéo Lâm Mộc Chi ra trước khi nồi áp suất phát nổ. Được rồi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp...Huống chi đây là anh trai ruột.
Vì vậy Lâm Diêu Chi chỉ có thể ỉu xìu đi vào bếp. Cô ngáp một cái, dựa đầu đứng một bên mà ngủ gật, thi thoảng liếc mắt nhìn đồng hồ.
Hà Miểu Miểu nói sẽ đến sớm giúp đỡ, Lâm Diêu Chi thật sự hận không thể gọi cô ấy đến ngay lập tức.
Cũng may không lâu sau chuông cửa liền vang lên, Lâm Diêu Chi vội vàng bay ra phòng khách như một cơn gió, mở cửa cho Hà Miểu Miểu.
Hà Miểu Miểu mới gõ đến lần thứ hai cửa đã bật mở, làm cô giật nảy mình.
"Miểu Miểu, cô tới rồi." Lâm Diêu chi nắm tay kéo Hà Miểu Miểu vào nhà, thân mật gọi tên cô ấy, "Tôi đợi cô thật là lâu!"
Hà Miểu Miểu nói: "Ừ, anh trai cô đã nấu cơm rồi sao?"
Lâm Diêu Chi vội trả lời: "Đúng vậy, cô biết nấu cơm phải không? Nhanh đến phòng bếp canh chừng anh tôi, tôi sợ anh ấy đốt nhà mất." Hôm qua cô chắc chắn Hà Miểu Miểu biết nấu cơm nên mới đồng ý với Lâm Mộc Chi. Còn không cho dù hắn có lăn lộn gào thét thì cô cũng sẽ lôi ra ngoài ăn.
Hà Miểu Miểu nở nụ cười: "Nào có nghiêm trọng như vậy, chỉ là nấu cơm thôi mà." Cô nói xong liền cùng Lâm Diêu Chi vào bếp.
Lâm Mộc Chi đang đứng trong bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng bước chân của Hà Miểu Miểu liền quay đầu nở một nụ cười thân thiện.
Hà Miểu Miểu cười càng thêm rực rỡ, cô đứng sau lưng Lâm Mộc Chi nhìn động tác của hắn.
Một phút trôi qua, Lâm Diêu Chi tận mắt thấy nụ cười xán lạn trên mặt Hà Miểu Miểu dần dần cứng lại, cuối cùng chấn động đến mức bất khả tư nghị.
"Anh của cô đang làm gì thế?" Hà Miểu Miểu thì thầm với Lâm Diêu Chi.
"Anh ấy nói làm gà chiên giòn." Lâm Diêu Chi nói, "Tôi cũng không biết nấu cơm, xem không hiểu lắm."
Hà Miểu Miểu: "..."
"Sao vậy?" Lâm Mộc Chi nghe thấy hai người nói chuyện, quay đầu hỏi, "Trình tự nấu có gì sai hả? Tôi có làm theo công thức mà."
"À..." Hà Miểu Miểu nói, "Gà của anh đã làm sạch chưa vậy?"
Lâm Mộc Chi: "Làm sạch á? Ha ha, đương nhiên rồi, tôi biết phải vặt lông mà."
Hà Miểu Miểu: "Không phải, ý tôi là anh đã mổ bụng nó chưa?"
Lâm Mộc Chi ngây ngốc, người sửng sốt với hắn còn có Lâm Diêu Chi đứng cạnh. Hai anh em này biểu hiện cùng một vẻ ngạc nhiên, lời nói cũng giống nhau: "Mổ bụng gà làm gì?"
Hà Miểu Miểu che mặt.
Bầu không khí ngưng đọng vài giây, Hà Miểu Miểu cải thiện lại tâm trạng của mình xong mới nói: "Để tôi làm cho." Cô xắn tay áo, sau đó ra hiệu cho Lâm Mộc Chi đưa tạp dề cho mình.
Ngày hôm nay Hà Miểu Miểu ăn mặc rất đẹp, lớp trang điểm tinh tế, tóc dài mềm mại rũ xuống hai bên má. Trên người còn có mùi nước hoa nhàn nhạt, cùng với cái phòng bếp này nhìn thế nào cũng không hợp. Nhưng khi cô ấy cầm dao lên, lấy con gà đang bị Lâm Mộc Chi giày vò mà bắt đầu xử lý, Lâm Diêu Chi cảm thấy từ trên người Hà Miểu Miểu toát lên một loại thần thái tự tin rất khó miêu tả.
"Con gà này già quá rồi, gà chiên giòn rất quan trọng điều này." Động tác của Hà Miểu Miểu rất thành thạo, từ trên bụng con gà rạch qua một đường, lấy nội tạng móc ra. "Dùng để nấu canh hoặc kho thì ngon hơn, anh thấy thế nào?" Cô quay sang hỏi Lâm Mộc Chi.
Lâm Mộc Chi sững sờ một lát, lập tức gật đầu: "Cũng được."
Hà Miểu Miểu nói: "Vậy thì được rồi, nhưng mà cách anh chặt thịt không đúng, sẽ cắt vào ngón tay." Cô nói với Lâm Mộc Chi, "Đến đây, tôi dạy anh. Cách một khoảng như này, không được đặt ngón tay ở phía trước, cắt xuống sẽ không quá khó. Nhưng nói chung vẫn phải làm nhiều mới quen được..."
Lâm Mộc Chi giống học sinh tiểu học đứng cạnh ngoan ngoãn nghe giảng.
Lúc này Lâm Diêu Chi mới thả lỏng, biết ngày hôm nay dạ dày cô được cứu rồi. Dù sao cô ở trong bếp cũng không giúp được cái gì, vì vậy chạy ra ngoài tìm một túi hạch rồi ngồi trên salon xem tivi.
Khung cảnh trong bếp hài hòa đến mức không tin nổi, cũng không có vụ nổ nồi áp suất mà Lâm Diêu Chi lo lắng, ngày hôm nay coi như trôi qua nhẹ nhàng.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng cái đã đến mười hai giờ, thức ăn nóng hổi vẫn còn bốc hơi được đặt lên bàn. Hà Miểu Miểu tháo tạp dề, lúc này mới trở lại trạng thái lúc mới đến, có vài phần ngượng ngùng đối mặt với Lâm Mộc Chi.
Lâm Mộc Chi rất quen thuộc với ánh mắt như vậy, cũng không bị mất tự nhiên. Nói đúng hơn, tất cả lực chú ý của hắn đều rơi vào bàn đồ ăn làm cùng Hà Miểu Miểu.
"Đây thật sự là tôi nấu sao?" Lâm Mộc Chi không dám tưởng tượng, "Tôi thành công rồi?"
"Đúng vậy, anh thành công rồi." Hà Miểu Miểu nhìn Lâm Mộc Chi rồi chỉ vào món hành trộn đậu hũ nói, "Đây là hành tây anh tự bóc vỏ."
Lâm Diêu Chi: "..." Hai người thật là buồn nôn.
Lâm Mộc Chi kích động nói: "Anh thành công rồi Diêu Diêu, cuối cùng cũng thành công, giấc mộng nấu ăn của anh!"
Hà Miểu Miểu chỉ kém không vỗ tay cho Lâm Mộc Chi.
"Nào, nếm thử đi, đồ ăn anh tự nấu." Yêu thương trong mắt Hà Miểu Miểu như muốn tuôn trào, cô nói với Lâm Mộc Chi, "Phải ăn thật ngon nhé."
Lâm Mộc Chi vui vẻ gật đầu.
Lâm Diêu Chi ngồi cạnh cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng càng nghĩ lại càng không ra. Cho đến khi Lâm Mộc Chi chuẩn bị gắp một miếng cá mè chua ngọt, cô nghe thấy Hà Miểu Miểu nói: "Chi Chi, coi chừng mắc xương."
Lâm Mộc Chi còn đang hưng phấn, không phát hiện ra lời nói của Hà Miểu Miểu có chỗ nào không đúng. Lâm Diêu Chi lúc này mới bừng tỉnh, rốt cuộc hiểu ra vấn đề.
Chi Chi là nhũ danh của nhân vật thiểu năng trong bộ phim <Khung hình yêu thương>. Mà nét mặt Hà Miểu Miểu bây giờ, thấy thế nào cũng giống...một người mẹ hiền lành.
Anh trai Lâm Diêu Chi hiển nhiên còn chưa phát hiện ra vấn đề, tất cả lực chú ý của hắn đều đặt tại bàn ăn. Bất kể là cá mè chiên giòn hay thịt kho tàu đều khiến mắt hắn sáng bừng. Đồ ăn ngon thì Lâm Mộc Chi nếm qua không ít, nhưng bàn đồ ăn này lại không giống, đây chính là tự tay hắn làm! Tự tay! Làm! Mỗi một món ăn đều có mồ hôi xương máu của hắn! Đương nhiên, lời này Lâm Mộc Chi không dám nói ra, bằng không hắn cảm thấy sẽ bị em gái ghét bỏ.
Lâm Mộc Chi ăn một cách say sưa, Hà Miểu Miểu ngồi cạnh dịu dàng giúp hắn gắp thức ăn, vô cùng hài hòa. Trên mặt Hà Miểu Miểu vừa hạnh phúc lại vừa ngọt ngào, chỉ có Lâm Diêu Chi nhận ra chân tướng vi diệu trong đó, bèn ném cho anh trai ánh mắt đồng tình.
Lâm Mộc Chi vui vẻ ăn đến no cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn sảng khoái dọn dẹp bàn ăn, độ thiện cảm đối với Hà Miểu Miểu cũng tăng lên.
Bây giờ có nhiều người biết nấu ăn, nhưng nấu được như thế này có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mặc dù Lâm Diêu Chi không biết gì về nấu ăn, nhưng mà cô cũng có thể nhận ra kỹ năng nấu ăn của Hà Miểu Miểu không phải một sớm một chiều là đạt được.
"Miểu Miểu, hôm nay làm phiền cô quá rồi." Bảo vệ được phòng bếp, lại còn giúp Lâm Mộc Chi trải qua giấc mộng đầu bếp. Lúc bữa tối kết thúc, Lâm Diêu Chi tràn đầy cảm kích nói với Hà Miểu Miểu, đứng dậy tích cực thu dọn bát đũa.
"Nào có." Hà Miểu Miểu vui vẻ cười, một sợi tóc xoăn rơi xuống bên tai, "Tôi phiền cô mới đúng." Cô thích Hoàng Ngàn Viêm rất nhiều năm nay, chưa bao giờ nghĩ tới cô có thể nhìn thấy minh tinh chân chính, tất cả đều nhờ phúc của Lâm Diêu Chi, cô rất cảm kích.
Nấu cơm mặc dù mệt, nhưng được đứng cùng thần tượng của mình nấu cơm thì khác biệt rõ ràng. Hà Miểu Miểu nghĩ nếu bây giờ nấu thêm một bàn ăn nữa thì hạnh phúc vẫn tràn đầy. Vốn cô ấy định đi rửa chén, lại bị Lâm Diêu Chi chen lên trước, cô nháy mắt ra hiệu với Hà Miểu Miểu, "Anh tôi ăn cơm xong rất thích chơi game, cô chơi với anh ấy đi."
Hà Miểu Miểu nhận ra ý tứ của Lâm Diêu Chi, đang muốn cảm tạ đã thấy Lâm Diêu Chi vào bếp rửa chén.
Quả nhiên Lâm Mộc Chi đang ngồi trên salon mở máy tính, hắn vừa ăn no nên tâm trạng lúc này rất tốt, nói nhiều hơn ngày thường một chút: "Cô có chơi game không?"
Hà Miểu Miểu đáp: "Có chứ."
Lâm Mộc Chi hỏi lại: "Chơi trò gì vậy?"
"Trò gì cũng chơi." Hà Miểu Miểu ngồi cách Lâm Mộc Chi không xa, nhìn thấy màn hình máy tính, "Anh chơi game online hả?"
Lâm Mộc Chi đáp: "Ừ, bình thường khi nào mệt thì chơi một lúc."
Trò này Hà Miểu Miểu có biết, là game võng du tương đối lưu hành bây giờ. Chỉ là trò chơi này không nhận được phản hồi tích cực lắm, theo ý của người chơi để hình dung chính là: Trò chơi khác đều là bạn nạp tiền công ty game gọi bạn là baba, còn trò này bạn nạp tiền mới có tư cách gọi công ty game là baba.
Nói trắng ra thì, đây là trò chơi nạp kim cương. Nhưng đồ họa của nó lại rất đẹp, xây dựng mô hình cũng đặc biệt, cho nên dù không công bằng thì vẫn có không ít người chơi.
Nhìn Lâm Mộc Chi vui vẻ chơi game, Hà Miểu Miểu xem một lát liền cảm thấy nghi hoặc: "Anh đang làm gì vậy?"
"Chơi game." Lâm Mộc Chi trả lời.
Hà Miểu Miểu: "Anh không làm nhiệm vụ hàng ngày sao, đứng chỗ này làm gì?"
Vẻ mặt Lâm Mộc Chi tràn đầy mờ mịt, hiển nhiên nghe không hiểu Hà Miểu Miểu đang nói gì: "Nhiệm vụ hàng ngày là cái gì?"
Hà Miểu Miểu: "..."
Nhiệm vụ hàng ngày là nhiệm vụ mà người chơi hoàn thành xong sẽ nhận một ít được vàng để nâng cấp hoặc thay bị trang đổi cần thiết.
Mà Lâm Mộc Chi từ lúc bắt đầu chơi game này cho đến bây giờ, việc duy nhất làm là đứng một chỗ không ngừng mua chìa khóa mở rương. Một hòm 20 tệ, được bày bán trong cửa hàng. Có thể sử dụng chìa khóa khác nhau để mở vật liệu với trang bị khác nhau.
Hà Miểu Miểu uyển chuyển hỏi: "Anh mở rương làm gì?"
Lâm Mộc Chi nói: "Vui mà." Nói đến đây, người đàn ông hơn hai mươi tuổi cười giống như một đứa trẻ nhặt được đồ chơi, vô cùng dễ thương, "Mở hòm màu vàng trên màn hình sẽ rơi bông tuyết, với cả có rất nhiều người nhắn tin riêng hỏi tôi mua đồ."
Hà Miểu Miểu nói: "Ồ, hóa ra anh đi buôn sao?" Trong trò chơi cũng có thương nhân, chuyên mở rương để kiếm tiền. Chỉ là người làm việc này đều rất tỉ mỉ, nào có giống Lâm Mộc Chi vung tay quá trán.
"Không phải." Lâm Mộc Chi lại phủ nhận, hắn lạnh nhạt nói, "Tôi không bán, bán đồ phiền muốn chết."
Hà Miểu Miểu nhìn đống đồ trang bị ngổn ngang bị Lâm Mộc Chi nhét trong rương, nghĩ thầm có lẽ đây cũng là một cách chơi.
Lâm Mộc Chi còn nhiệt tình hỏi Hà Miểu Miểu có muốn chơi hay không. Hắn còn một cái nick phụ, có thể cho Hà Miểu Miểu mượn. Được thần tượng mời như vậy Hà Miểu Miểu lập tức đồng ý, cô hầu như chơi các trò thi đấu mạnh bạo, chỉ cần có kỹ thuật thì không cần giao lưu cũng được.
Khi Lâm Diêu Chi từ phòng bếp đi ra, thấy anh trai cô đang vui vẻ giới thiệu trò chơi cho Hà Miểu Miểu, cô nhìn đồng hồ rồi nói: "Anh, chị Miểu Miểu, em đi ngủ trưa, mọi người cứ chơi đi nhé."
"Mang máy tính cho anh mượn một chút." Lâm Mộc Chi nói, "Anh muốn dạy Miểu Miểu chơi game!"
Lâm Mộc Chi có vẻ ngoài đẹp trai, diễn xuất lại tốt, trong giới diễn viên hắn được coi là thiên tài ảnh đế từ năm mười sáu tuổi. Không may hắn lại sở hữu thiên phú trù nghệ người người ghét bỏ.
Lần đầu Lâm Mộc Chi xuống bếp là khi Lâm Diêu Chi còn đang học tiểu học. Hôm đó đúng lúc cha mẹ không ở nhà, người anh Lâm Mộc Chi không đáng tin cậy này đã vỗ ngực đòi làm hai món thật ngon cho Lâm Diêu Chi ăn.
Lâm Diêu Chi vô cùng hưng phấn, một mực đi sau Lâm Mộc Chi từ lúc nấu cho đến lúc hắn bưng ra bàn mới thôi.
Nhưng nào ngờ đồ ăn mà Lâm Mộc Chi nấu chọc xuống còn cứng hơn cả đá. Trong thế giới của Lâm Diêu Chi, hai chữ món ngon này đã được chuyển sang một định nghĩa mới. Món ăn của người ta ngon ở hương vị, còn món ăn của anh trai cô ngon ở cảm giác – thật sự cứng tới mức chó nhà cô cũng không muốn ăn.
Sau đó Lâm Mộc Chi không cam lòng làm lại thêm hai lần nữa, đại khái chấp niệm trong lòng hắn quá mức mãnh liệt, kỳ tích phát sinh – phòng bếp nhà hắn phát nổ.
"Từ hôm nay trở đi, Lâm Mộc Chi con cách xa phòng bếp càng xa càng tốt, mẹ mà thấy con xuất hiện gần đó nhất định sẽ đánh chết con." Mẹ Lâm vì an toàn của cả nhà nên đã đưa ra một quyết định tàn khốc. Từ đây, giấc mộng trở thành đầu bếp của Lâm Mộc Chi vỡ vụn, bắt buộc thành một diễn viên.
"Ước mơ lớn nhất của tôi là được diễn vai đầu bếp." Nhớ lại phỏng vấn trước đây, Lâm Mộc Chi thản nhiên nói như vậy, "Tốt nhất là loại trù nghệ đặc biệt cao siêu, nhân vật phản diện cũng không sao."
Tiếc là hắn quá đẹp trai, cùng với cái nghề đầu bếp này thật sự không phù hợp, giấc mộng này từ trước đến nay Lâm Mộc Chi đều không thực hiện được.
Hiện tại hai anh em ở chung một chỗ, không có mẹ Lâm làm đại ma vương trấn áp, trù nghệ của Lâm Mộc Chi lại ngo ngoe muốn động.
Sau khi Lâm Diêu Chi ngăn cản thất bại, tâm trạng tụt dốc không phanh. Cô đành phải hỏi xem Hà Miểu Miểu có muốn đổi ngày khác đến nhà chơi không.
"Sao vậy? Anh của cô không muốn sao?" Hà Miểu Miểu hiểu nhầm ý của Lâm Diêu Chi, "Nếu như không tiện thì tôi không tới nữa, khi nào rảnh cô nhớ mang chữ kí cho tôi là tốt rồi."
Lâm Diêu Chi đành nói: "Không phải, chẳng qua là anh tôi muốn xuống bếp."
Hà Miểu Miểu được một phen kinh hỉ: "Cái gì, Hỏa Hỏa còn biết nấu cơm? Thật là giỏi!"
Lâm Diêu Chi nghĩ thầm, nấu cơm thì có ai không biết nấu chứ, vấn đề là nấu ra có ăn được hay không. Nhưng Hà Miểu Miểu tới chơi cũng là chuyện tốt, chí ít có thể ăn chung với cô. Có người ngoài, có lẽ Lâm Mộc Chi sẽ khiêm tốn một chút.
Lâm Diêu Chi nghĩ đến đây liền không cản Hà Miểu Miểu nữa. Cho cô ấy biết bộ mặt thật của Lâm Mộc Chi, không chừng mấy hôm sau bỏ làm fan luôn.
Lâm Mộc Chi háo hức chờ đến ngày mai để được thi triển trù nghệ, thậm chí nửa đêm rồi mà nguyên liệu vẫn được giao tới, Lâm Diêu Chi nhìn thấy mà khiếp sợ.
Cái gì nên đến thì cũng sẽ đến. Tám giờ sáng hôm sau, trong lúc mơ màng Lâm Diêu Chi bị Lâm Mộc Chi đánh thức. Lâm Mộc Chi buộc tóc, đeo tạp dề, trong tay cầm cái nồi lớn tiếng tuyên bố: "Anh đã quyết định được thực đơn ngày hôm nay!"
Lâm Diêu Chi bị kinh hãi mà tỉnh lại, trợn tròn mắt nhìn hắn.
Nhưng chuyện kinh khủng còn ở phía sau, Lâm Diêu Chi nghe thấy thực đơn của Lâm Mộc Chi bao gồm: gà chiên giòn, cá mè chua ngọt, thịt kho tàu, thịt viên sốt tương!
Lâm Diêu Chi nghe đến choáng váng đầu óc, "Sao anh không làm Phật nhảy tường luôn đi?"
Lâm Mộc Chi nghiêm túc trả lời: "Cái đấy anh cũng thử rồi nhưng mà hơi khó, vượt qua khả năng của anh."
Lâm Diêu Chi nghĩ bây giờ anh xào khoai tây sợi thành công cũng được coi là kỳ tích rồi, sao anh lại không hiểu chứ...
Lâm Mộc Chi nói: "Mau dậy đi, đã tám giờ rồi, ăn sáng rồi mau giúp anh nấu cơm."
Lâm Diêu Chi rất muốn từ chối nhưng cô lại lo lắng anh trai mình sẽ chết trong khi đang nấu cơm. Mặc dù cô không giúp được gì, ít nhất cô cũng có thể kéo Lâm Mộc Chi ra trước khi nồi áp suất phát nổ. Được rồi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp...Huống chi đây là anh trai ruột.
Vì vậy Lâm Diêu Chi chỉ có thể ỉu xìu đi vào bếp. Cô ngáp một cái, dựa đầu đứng một bên mà ngủ gật, thi thoảng liếc mắt nhìn đồng hồ.
Hà Miểu Miểu nói sẽ đến sớm giúp đỡ, Lâm Diêu Chi thật sự hận không thể gọi cô ấy đến ngay lập tức.
Cũng may không lâu sau chuông cửa liền vang lên, Lâm Diêu Chi vội vàng bay ra phòng khách như một cơn gió, mở cửa cho Hà Miểu Miểu.
Hà Miểu Miểu mới gõ đến lần thứ hai cửa đã bật mở, làm cô giật nảy mình.
"Miểu Miểu, cô tới rồi." Lâm Diêu chi nắm tay kéo Hà Miểu Miểu vào nhà, thân mật gọi tên cô ấy, "Tôi đợi cô thật là lâu!"
Hà Miểu Miểu nói: "Ừ, anh trai cô đã nấu cơm rồi sao?"
Lâm Diêu Chi vội trả lời: "Đúng vậy, cô biết nấu cơm phải không? Nhanh đến phòng bếp canh chừng anh tôi, tôi sợ anh ấy đốt nhà mất." Hôm qua cô chắc chắn Hà Miểu Miểu biết nấu cơm nên mới đồng ý với Lâm Mộc Chi. Còn không cho dù hắn có lăn lộn gào thét thì cô cũng sẽ lôi ra ngoài ăn.
Hà Miểu Miểu nở nụ cười: "Nào có nghiêm trọng như vậy, chỉ là nấu cơm thôi mà." Cô nói xong liền cùng Lâm Diêu Chi vào bếp.
Lâm Mộc Chi đang đứng trong bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng bước chân của Hà Miểu Miểu liền quay đầu nở một nụ cười thân thiện.
Hà Miểu Miểu cười càng thêm rực rỡ, cô đứng sau lưng Lâm Mộc Chi nhìn động tác của hắn.
Một phút trôi qua, Lâm Diêu Chi tận mắt thấy nụ cười xán lạn trên mặt Hà Miểu Miểu dần dần cứng lại, cuối cùng chấn động đến mức bất khả tư nghị.
"Anh của cô đang làm gì thế?" Hà Miểu Miểu thì thầm với Lâm Diêu Chi.
"Anh ấy nói làm gà chiên giòn." Lâm Diêu Chi nói, "Tôi cũng không biết nấu cơm, xem không hiểu lắm."
Hà Miểu Miểu: "..."
"Sao vậy?" Lâm Mộc Chi nghe thấy hai người nói chuyện, quay đầu hỏi, "Trình tự nấu có gì sai hả? Tôi có làm theo công thức mà."
"À..." Hà Miểu Miểu nói, "Gà của anh đã làm sạch chưa vậy?"
Lâm Mộc Chi: "Làm sạch á? Ha ha, đương nhiên rồi, tôi biết phải vặt lông mà."
Hà Miểu Miểu: "Không phải, ý tôi là anh đã mổ bụng nó chưa?"
Lâm Mộc Chi ngây ngốc, người sửng sốt với hắn còn có Lâm Diêu Chi đứng cạnh. Hai anh em này biểu hiện cùng một vẻ ngạc nhiên, lời nói cũng giống nhau: "Mổ bụng gà làm gì?"
Hà Miểu Miểu che mặt.
Bầu không khí ngưng đọng vài giây, Hà Miểu Miểu cải thiện lại tâm trạng của mình xong mới nói: "Để tôi làm cho." Cô xắn tay áo, sau đó ra hiệu cho Lâm Mộc Chi đưa tạp dề cho mình.
Ngày hôm nay Hà Miểu Miểu ăn mặc rất đẹp, lớp trang điểm tinh tế, tóc dài mềm mại rũ xuống hai bên má. Trên người còn có mùi nước hoa nhàn nhạt, cùng với cái phòng bếp này nhìn thế nào cũng không hợp. Nhưng khi cô ấy cầm dao lên, lấy con gà đang bị Lâm Mộc Chi giày vò mà bắt đầu xử lý, Lâm Diêu Chi cảm thấy từ trên người Hà Miểu Miểu toát lên một loại thần thái tự tin rất khó miêu tả.
"Con gà này già quá rồi, gà chiên giòn rất quan trọng điều này." Động tác của Hà Miểu Miểu rất thành thạo, từ trên bụng con gà rạch qua một đường, lấy nội tạng móc ra. "Dùng để nấu canh hoặc kho thì ngon hơn, anh thấy thế nào?" Cô quay sang hỏi Lâm Mộc Chi.
Lâm Mộc Chi sững sờ một lát, lập tức gật đầu: "Cũng được."
Hà Miểu Miểu nói: "Vậy thì được rồi, nhưng mà cách anh chặt thịt không đúng, sẽ cắt vào ngón tay." Cô nói với Lâm Mộc Chi, "Đến đây, tôi dạy anh. Cách một khoảng như này, không được đặt ngón tay ở phía trước, cắt xuống sẽ không quá khó. Nhưng nói chung vẫn phải làm nhiều mới quen được..."
Lâm Mộc Chi giống học sinh tiểu học đứng cạnh ngoan ngoãn nghe giảng.
Lúc này Lâm Diêu Chi mới thả lỏng, biết ngày hôm nay dạ dày cô được cứu rồi. Dù sao cô ở trong bếp cũng không giúp được cái gì, vì vậy chạy ra ngoài tìm một túi hạch rồi ngồi trên salon xem tivi.
Khung cảnh trong bếp hài hòa đến mức không tin nổi, cũng không có vụ nổ nồi áp suất mà Lâm Diêu Chi lo lắng, ngày hôm nay coi như trôi qua nhẹ nhàng.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng cái đã đến mười hai giờ, thức ăn nóng hổi vẫn còn bốc hơi được đặt lên bàn. Hà Miểu Miểu tháo tạp dề, lúc này mới trở lại trạng thái lúc mới đến, có vài phần ngượng ngùng đối mặt với Lâm Mộc Chi.
Lâm Mộc Chi rất quen thuộc với ánh mắt như vậy, cũng không bị mất tự nhiên. Nói đúng hơn, tất cả lực chú ý của hắn đều rơi vào bàn đồ ăn làm cùng Hà Miểu Miểu.
"Đây thật sự là tôi nấu sao?" Lâm Mộc Chi không dám tưởng tượng, "Tôi thành công rồi?"
"Đúng vậy, anh thành công rồi." Hà Miểu Miểu nhìn Lâm Mộc Chi rồi chỉ vào món hành trộn đậu hũ nói, "Đây là hành tây anh tự bóc vỏ."
Lâm Diêu Chi: "..." Hai người thật là buồn nôn.
Lâm Mộc Chi kích động nói: "Anh thành công rồi Diêu Diêu, cuối cùng cũng thành công, giấc mộng nấu ăn của anh!"
Hà Miểu Miểu chỉ kém không vỗ tay cho Lâm Mộc Chi.
"Nào, nếm thử đi, đồ ăn anh tự nấu." Yêu thương trong mắt Hà Miểu Miểu như muốn tuôn trào, cô nói với Lâm Mộc Chi, "Phải ăn thật ngon nhé."
Lâm Mộc Chi vui vẻ gật đầu.
Lâm Diêu Chi ngồi cạnh cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng càng nghĩ lại càng không ra. Cho đến khi Lâm Mộc Chi chuẩn bị gắp một miếng cá mè chua ngọt, cô nghe thấy Hà Miểu Miểu nói: "Chi Chi, coi chừng mắc xương."
Lâm Mộc Chi còn đang hưng phấn, không phát hiện ra lời nói của Hà Miểu Miểu có chỗ nào không đúng. Lâm Diêu Chi lúc này mới bừng tỉnh, rốt cuộc hiểu ra vấn đề.
Chi Chi là nhũ danh của nhân vật thiểu năng trong bộ phim <Khung hình yêu thương>. Mà nét mặt Hà Miểu Miểu bây giờ, thấy thế nào cũng giống...một người mẹ hiền lành.
Anh trai Lâm Diêu Chi hiển nhiên còn chưa phát hiện ra vấn đề, tất cả lực chú ý của hắn đều đặt tại bàn ăn. Bất kể là cá mè chiên giòn hay thịt kho tàu đều khiến mắt hắn sáng bừng. Đồ ăn ngon thì Lâm Mộc Chi nếm qua không ít, nhưng bàn đồ ăn này lại không giống, đây chính là tự tay hắn làm! Tự tay! Làm! Mỗi một món ăn đều có mồ hôi xương máu của hắn! Đương nhiên, lời này Lâm Mộc Chi không dám nói ra, bằng không hắn cảm thấy sẽ bị em gái ghét bỏ.
Lâm Mộc Chi ăn một cách say sưa, Hà Miểu Miểu ngồi cạnh dịu dàng giúp hắn gắp thức ăn, vô cùng hài hòa. Trên mặt Hà Miểu Miểu vừa hạnh phúc lại vừa ngọt ngào, chỉ có Lâm Diêu Chi nhận ra chân tướng vi diệu trong đó, bèn ném cho anh trai ánh mắt đồng tình.
Lâm Mộc Chi vui vẻ ăn đến no cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn sảng khoái dọn dẹp bàn ăn, độ thiện cảm đối với Hà Miểu Miểu cũng tăng lên.
Bây giờ có nhiều người biết nấu ăn, nhưng nấu được như thế này có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mặc dù Lâm Diêu Chi không biết gì về nấu ăn, nhưng mà cô cũng có thể nhận ra kỹ năng nấu ăn của Hà Miểu Miểu không phải một sớm một chiều là đạt được.
"Miểu Miểu, hôm nay làm phiền cô quá rồi." Bảo vệ được phòng bếp, lại còn giúp Lâm Mộc Chi trải qua giấc mộng đầu bếp. Lúc bữa tối kết thúc, Lâm Diêu Chi tràn đầy cảm kích nói với Hà Miểu Miểu, đứng dậy tích cực thu dọn bát đũa.
"Nào có." Hà Miểu Miểu vui vẻ cười, một sợi tóc xoăn rơi xuống bên tai, "Tôi phiền cô mới đúng." Cô thích Hoàng Ngàn Viêm rất nhiều năm nay, chưa bao giờ nghĩ tới cô có thể nhìn thấy minh tinh chân chính, tất cả đều nhờ phúc của Lâm Diêu Chi, cô rất cảm kích.
Nấu cơm mặc dù mệt, nhưng được đứng cùng thần tượng của mình nấu cơm thì khác biệt rõ ràng. Hà Miểu Miểu nghĩ nếu bây giờ nấu thêm một bàn ăn nữa thì hạnh phúc vẫn tràn đầy. Vốn cô ấy định đi rửa chén, lại bị Lâm Diêu Chi chen lên trước, cô nháy mắt ra hiệu với Hà Miểu Miểu, "Anh tôi ăn cơm xong rất thích chơi game, cô chơi với anh ấy đi."
Hà Miểu Miểu nhận ra ý tứ của Lâm Diêu Chi, đang muốn cảm tạ đã thấy Lâm Diêu Chi vào bếp rửa chén.
Quả nhiên Lâm Mộc Chi đang ngồi trên salon mở máy tính, hắn vừa ăn no nên tâm trạng lúc này rất tốt, nói nhiều hơn ngày thường một chút: "Cô có chơi game không?"
Hà Miểu Miểu đáp: "Có chứ."
Lâm Mộc Chi hỏi lại: "Chơi trò gì vậy?"
"Trò gì cũng chơi." Hà Miểu Miểu ngồi cách Lâm Mộc Chi không xa, nhìn thấy màn hình máy tính, "Anh chơi game online hả?"
Lâm Mộc Chi đáp: "Ừ, bình thường khi nào mệt thì chơi một lúc."
Trò này Hà Miểu Miểu có biết, là game võng du tương đối lưu hành bây giờ. Chỉ là trò chơi này không nhận được phản hồi tích cực lắm, theo ý của người chơi để hình dung chính là: Trò chơi khác đều là bạn nạp tiền công ty game gọi bạn là baba, còn trò này bạn nạp tiền mới có tư cách gọi công ty game là baba.
Nói trắng ra thì, đây là trò chơi nạp kim cương. Nhưng đồ họa của nó lại rất đẹp, xây dựng mô hình cũng đặc biệt, cho nên dù không công bằng thì vẫn có không ít người chơi.
Nhìn Lâm Mộc Chi vui vẻ chơi game, Hà Miểu Miểu xem một lát liền cảm thấy nghi hoặc: "Anh đang làm gì vậy?"
"Chơi game." Lâm Mộc Chi trả lời.
Hà Miểu Miểu: "Anh không làm nhiệm vụ hàng ngày sao, đứng chỗ này làm gì?"
Vẻ mặt Lâm Mộc Chi tràn đầy mờ mịt, hiển nhiên nghe không hiểu Hà Miểu Miểu đang nói gì: "Nhiệm vụ hàng ngày là cái gì?"
Hà Miểu Miểu: "..."
Nhiệm vụ hàng ngày là nhiệm vụ mà người chơi hoàn thành xong sẽ nhận một ít được vàng để nâng cấp hoặc thay bị trang đổi cần thiết.
Mà Lâm Mộc Chi từ lúc bắt đầu chơi game này cho đến bây giờ, việc duy nhất làm là đứng một chỗ không ngừng mua chìa khóa mở rương. Một hòm 20 tệ, được bày bán trong cửa hàng. Có thể sử dụng chìa khóa khác nhau để mở vật liệu với trang bị khác nhau.
Hà Miểu Miểu uyển chuyển hỏi: "Anh mở rương làm gì?"
Lâm Mộc Chi nói: "Vui mà." Nói đến đây, người đàn ông hơn hai mươi tuổi cười giống như một đứa trẻ nhặt được đồ chơi, vô cùng dễ thương, "Mở hòm màu vàng trên màn hình sẽ rơi bông tuyết, với cả có rất nhiều người nhắn tin riêng hỏi tôi mua đồ."
Hà Miểu Miểu nói: "Ồ, hóa ra anh đi buôn sao?" Trong trò chơi cũng có thương nhân, chuyên mở rương để kiếm tiền. Chỉ là người làm việc này đều rất tỉ mỉ, nào có giống Lâm Mộc Chi vung tay quá trán.
"Không phải." Lâm Mộc Chi lại phủ nhận, hắn lạnh nhạt nói, "Tôi không bán, bán đồ phiền muốn chết."
Hà Miểu Miểu nhìn đống đồ trang bị ngổn ngang bị Lâm Mộc Chi nhét trong rương, nghĩ thầm có lẽ đây cũng là một cách chơi.
Lâm Mộc Chi còn nhiệt tình hỏi Hà Miểu Miểu có muốn chơi hay không. Hắn còn một cái nick phụ, có thể cho Hà Miểu Miểu mượn. Được thần tượng mời như vậy Hà Miểu Miểu lập tức đồng ý, cô hầu như chơi các trò thi đấu mạnh bạo, chỉ cần có kỹ thuật thì không cần giao lưu cũng được.
Khi Lâm Diêu Chi từ phòng bếp đi ra, thấy anh trai cô đang vui vẻ giới thiệu trò chơi cho Hà Miểu Miểu, cô nhìn đồng hồ rồi nói: "Anh, chị Miểu Miểu, em đi ngủ trưa, mọi người cứ chơi đi nhé."
"Mang máy tính cho anh mượn một chút." Lâm Mộc Chi nói, "Anh muốn dạy Miểu Miểu chơi game!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook