Tiểu Kiều Kiều
-
Chương 11: Banban với Bibi
Edit: Đại Yết
Beta: Méo
Vì đây là lần đầu tiên đến nhà Tần Lộc, Lâm Diêu Chi trang điểm đặc biệt xinh đẹp, mặc một chiếc váy lụa trắng nhìn rất thanh thoát.
Thấy em gái chú tâm ăn mặc như vậy, Lâm Mộc Chi biến thành cái lò giấm chua, cao giọng căn dặn Lâm Diệu Chi đi sớm về sớm, còn nói nếu có chuyện gì thì gọi điện cho hắn, hắn sẽ đến ngay lập tức.
Lâm Diêu Chi miệng không để tâm đáp lại, căn bản không quan tâm Lâm Mộc Chi nói, nếu mà có đánh nhau thật, anh trai còn không lợi hại bằng cô.
Không lâu sau Diêu Chi đã lái xe đến gần khu phố nhà Tần Lộc.
Nơi này là khu vực giàu có nổi tiếng trong thành phố, hầu hết đều là khu nghỉ dưỡng và biệt thự. Thành phố có đất đai đắt đỏ như vậy, có vẻ điều kiện kinh tế của Tần Lộc rất tốt, người như vậy sẽ cần bạn cùng phòng ở cùng sao? Lẽ nào cảm thấy một mình quá cô đơn?
Một loạt cảm xúc lẫn lộn trong lúc Lâm Diêu Chi gõ cửa nhà Tần Lộc.
Một lúc sau, có người ra mở cửa, là một người đàn ông cao to lực lưỡng. Người này cởi trần, mặc quần jean đeo tạp dề, nhìn cơ thể của anh ta hẳn là cũng tập kickboxing, cơ ngực với cơ bụng rất săn chắc. Có lẽ đang làm việc, mồ hôi trên ngực anh ta càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
"Cô tìm ai?" Người đàn ông mở miệng hỏi.
"Tôi tìm Tần Lộc." Lâm Diêu Chi ngoan ngoãn đứng ở cửa giống như búp bê.
"Tần Lộc?" Người đàn ông nghe vậy, trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên, dường như có chút sửng sốt, quay đầu gọi, "Tần Lộc, có người tìm."
Giọng nói của Tần Lộc phát ra từ bên trong: "Ai vậy?"
" Là tôi, Lâm Diêu Chi." Lâm Diêu Chi nói to.
" Lâm Diêu Chi? Cô vào đi." Tần Lộc nhẹ giọng đáp.
Được sự đồng ý của Tần Lộc, anh ta mới cho Lâm Diêu Chi vào, xấu hổ cười cười: "Xin lỗi nhé, có rất nhiều người tìm Tần Lộc, lần trước không may tôi cho một cô gái vào nên bị cậu ta nói mãi."
"Không sao." Lâm Diêu Chi không phải là người nhỏ mọn, xua tay tỏ vẻ mình không để ý.
Sau khi cô bước vào, anh ta dẫn cô đi qua vườn hoa đến chỗ đám người đang tụ tập. Còn chưa tới nơi, Lâm Diêu Chi đã nghe thấy tiếng cười nói của mấy người đàn ông ở bên trong, cách một tấm kính, cô nhìn thấy Tần Lộc đứng ở giữa đám người, trên gương mặt nở nụ cười rạng rỡ mà cô chưa từng thấy. Xung quanh hầu hết là đàn ông, cô không nghe thấy giọng nói của nữ giới, không khí tràn ngập hormone nam tính.
Đứng giữa mấy người đàn ông, Lâm Diêu Chi mặc chiếc váy lụa trắng, nhìn có vẻ hơi lạc lõng.
"Ơ kìa, Tần Lộc, cậu đã nói là không hẹn hò với những cô gái yếu đuối mà?" Nhìn thấy Lâm Diêu Chi, trong đám người có tiếng ồn ào đùa bỡn: "Lần này là thật rồi?"
Tần Lộc giải thích: "Cô ấy không phải bạn gái tôi."
"Vậy là cậu đang theo đuổi cô ấy?" Có người hỏi, "Đừng nói không phải, khi chúng ta tụ họp tôi chưa từng thấy cậu dẫn theo người phụ nữ khác."
"Cậu đánh giá thấp cô ấy sẽ phải chịu khổ đấy." Tần Lộc nói, "Cô ấy rất lợi hại."
Người kia quan sát Lâm Diêu Chi một hồi, rõ ràng không tin lời Tần Lộc nói. Lâm Diêu Chi ngoan ngoãn đứng bên cạnh cũng không giải thích, chỉ ngây thơ nhìn Tần Lộc, gương mặt dễ thương tỏ vẻ không hiểu anh đang nói gì. Càng như vậy, những người khác lại càng không tin lời Tần Lộc.
Tần Lộc sao lại không biết Lâm Diêu Chi nghĩ gì, anh không cười nữa, nói với bạn tốt: "Nếu không hai người so tài một lần?"
"So cái gì? Đọ dễ thương sao? Vậy thì tôi không thắng được rồi." Bạn tốt cười to, rõ ràng chỉ coi Lâm Diêu Chi là một con búp bê xinh đẹp.
"Chỗ này không hợp thi đấu kickboxing, nhưng có thể so thể lực một chút." Tần Lộc chậm rãi nói, "Không thì...đấu vật tay đi?"
"Vật tay, tôi với cô ấy?" Bạn tốt chỉ vào cánh tay của mình, lại chỉ vào tay Lâm Diêu Chi, "Đây không phải là bắt nạt con gái sao! Tần Lộc, cậu trở thành người xấu rồi à, em gái nhỏ à mau phạt cậu ta đi!" Người này tính cách không tệ, suy cho cùng là sợ Lâm Diêu Chi bị xấu mặt nên không đồng ý, trái lại đổi sang chuyện khác, muốn bỏ qua lời đề nghị này.
"Được rồi." Ai biết Lâm Diêu Chi lại ra vẻ không hiểu ý hắn, mỉm cười gật đầu, "Đấu một trận cũng được."
Người bạn nghe vậy sửng sốt, rõ ràng không hiểu Lâm Diêu Chi sao lại đồng ý chuyện này, đây không phải là tự làm mình xấu hổ sao?
"Đừng quá giới hạn." Tần Lộc nhìn Lâm Diêu Chi nói.
Lâm Diêu Chi nghe lời gật đầu.
Bạn tốt thấy giữa hai người có sự trao đổi ngầm, anh ta không tin mình sẽ vật tay thua cô gái nhỏ xinh đẹp trước mặt này, theo sự khác biệt về thể hình mà nói việc này đơn giản là không thể xảy ra!
Nhưng Tần Lộc không nói nhiều, quay người đi tìm cái bàn, để hai người họ ngồi hai bên.
Một cánh tay trắng mềm mại với một cánh tay vừa đen vừa thô ráp nắm chặt ở trên bàn, hình thành sự tương phản rất mạnh.
Bạn tốt mỉm cười: "Cô gái, tôi không khách sáo đâu."
Lâm Diêu Chi nói: "Được thôi."
Cánh tay hắn bắt đầu dùng lực, muốn giải quyết trận đấu nhanh chóng. Mọi người đang sôi nổi vây quanh, rõ ràng trong mắt những người này đều coi đây là một trò hề, ngoại trừ Trình Miện với gương mặt râu quai nón đứng cạnh Tần Lộc.
Trình Miện đã thấy qua Lâm Diêu Chi đấm bốc, cậu ta biết cô gái nhỏ trước mặt không phải kiểu người dễ bị lừa gạt, vỗ nhẹ vào vai Tần Lộc, vẻ mặt biểu hiện anh đúng là đồ xấu xa.
Tần Lộc coi như không thấy.
Khi cả hai bắt đầu vật tay, mọi người đều cho rằng sẽ nhanh có kết quả. Thời gian trôi qua, trên gương mặt mọi người đều xuất hiện sự thay đổi, trong đó người bất ngờ nhất là Đường Văn Ca đang vật tay với Lâm Diêu Chi.
Cánh tay nhỏ bé đang được Đường Văn Ca cầm chặt, tưởng chừng như một cơn gió là có thể bẻ gãy, nhưng dù anh ta có cố gắng thế nào cũng không di chuyển được, cánh tay nhỏ bé giống như được làm từ sắt thép. Ban đầu anh ta còn sợ rằng mình dùng lực quá mạnh sẽ làm Lâm Diêu Chi bị thương, nhưng sau khi dùng hết sức lực, cánh tay Lâm Diêu Chi vẫn không nhúc nhích. Trong mắt cô có ý cười, nhìn rất linh hoạt, chỉ là vào lúc này, sự linh hoạt này trong mắt Đường Văn Ca lại thành sự nhạo báng.
Chế giễu anh ta ngạo mạn, coi thường đối thủ.
Mọi người xung quanh nghĩ Đường Văn Ca không dùng lực, nhưng khi thấy Đường Văn Ca dùng sức đến mức nổi cả gân xanh, mới nhận ra Đường Văn Ca không phải không dùng sức, mà là cô gái trước mặt này có sức mạnh không thể lường được.
Bầu không khí ở hiện trường dường như đóng băng, trong mắt mọi người đều hiện lên sự ngạc nhiên và kinh ngạc. Đường Văn Ca thở dài trong lòng, đoán rằng mình không thể thắng, đang chuẩn bị nhận thua, ai dè Lâm Diêu Chi phía đối diện buông tay ra trước, trong miệng ôi chao một tiếng: "Hết sức rồi."
Đường Văn Ca ngây ngẩn, anh ta là đương sự, hiển nhiên biết Lâm Diêu Chi vẫn còn dư sức.
Lúc này Lâm Diêu Chi đã đứng dậy, ấm ức đến trước mặt Tần Lộc, giơ tay cho anh xem: "Các anh sao lại mạnh như vậy, tay tôi đỏ hết lên rồi."
Tần Lộc bắt lấy tay Lâm Diêu Chi, đúng là có thể thấy một vết đỏ hiện ra, anh nói: "Lại đây, chườm đá cho cô."
"Được." Lâm Diêu Chi vui mừng.
Đường Văn Ca im lặng đứng dậy, bây giờ anh ta mới phản ứng lại chuyện đang diễn ra, lúc trước anh ta muốn giữ thể diện cho Lâm Diêu Chi, cho nên bây giờ, Lâm Diêu Chi cũng giữ thể diện cho anh ta. Cô gái có tính tình tốt lại thêm ngoại hình dễ thương, EQ cũng cao, tất nhiên, quan trọng là sức mạnh thật sự rất lớn...
Mọi người xung quanh chọc chọc vai Đường Văn Ca, hỏi anh ta rốt cuộc có chuyện gì.
Đường Văn Ca than thở: "Cô ấy thực sự không phải là búp bê bằng sứ đâu."
"Vậy là búp bê gì?" Mọi người thấy thú vị, không coi việc này là vấn đề lớn.
"Búp bê bằng thép." Đường Văn Ca suy nghĩ, "Không biết Tần Lộc tìm được báu vật này ở đâu..."
Lâm Diêu Chi theo Tần Lộc vào bếp để tìm đá viên, Tần Lộc cúi đầu nghiêm túc chườm đá cho cô, đây xem như là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân thiết – xin vui lòng không đề cập đến bất cứ từ nào liên quan đến giãn gân.
Tay Lâm Diêu Chi được Tần Lộc nắm lấy, trong lòng càng thêm ngọt ngào, sau đó nghe anh nói: "Cảm ơn cô đã giữ thể diện cho Văn Ca."
"Anh ấy tôn trọng tôi, tôi tôn trọng anh ấy." Lâm Diêu Chi nói xong còn lẩm bẩm, "Hơn nữa thắng cũng chẳng có gì tốt." Thua rồi còn có thể làm nũng trước mặt anh.
Trong mắt Tần Lộc nổi lên ý cười, giống như khích lệ, nhẹ nhàng vỗ đầu Lâm Diêu Chi.
"Phải rồi, bạn cùng phòng một mét sáu của anh đâu?" Lâm Diêu Chi nhớ tới việc chính của mình đến đây, giả vờ vô tình hỏi, "Sao tôi không thấy?" Từ khi vừa bước vào vườn cô đã bắt đầu tìm kiếm người này, nhưng mấy người đàn ông xung quanh không có ai thấp hơn 1,75m, tất cả đều cao to lực lưỡng, làm gì có cậu bé đáng yêu nào cao 1,6m chứ.
"Có việc gì sao?" Tần Lộc thắc mắc nói.
"Tôi chỉ tò mò thôi..." Lâm Diêu Chi khẽ nói.
Tần Lộc nói: "Nó vẫn đang ngủ, đợi lát nữa mới dậy, cô muốn đi xem?"
Lâm Diêu Chi thầm nghĩ còn đang ngủ thì thôi đi, dẫu sao cũng không nên đánh thức người ta chỉ để gặp mặt, lại vô tình hỏi một câu nữa: " Vậy cậu ấy ngủ ở đâu?"
"Phòng của tôi." Tần Lộc nói.
"Hả?" Lâm Diêu Chi như bị sét đánh, "Ở đâu cơ?"
Tần Lộc vẫn chưa nhận ra được sự nghiêm trọng trong câu trả lời của mình, cho nên lặp lại lần nữa: "Phòng của tôi, làm sao vậy?"
Lâm Diêu Chi ngẩn người, tâm trí bắt đầu lặp lại những từ tiếng anh mà anh trai nói: Gay...gay...gay...
Một người đàn ông như Tần Lộc sẽ ở chung phòng với bạn cùng phòng sao? Lẽ nào, mình thực sự thích một người GAY???
Tần Lộc thấy vẻ mặt Lâm Diêu Chi thay đổi liên tục, không hiểu nổi: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
Lâm Diêu Chi ngẩng đầu âm thầm nhìn Tần Lộc một cái: "Bibi, anh chắc chắn không phải đúng không?"
Tần Lộc: "...Đừng gọi tôi là Bibi."
Lâm Diêu Chi: "Vậy Banban?"
Tần Lộc: "..." Bỏ đi, tùy cô vậy.
Beta: Méo
Vì đây là lần đầu tiên đến nhà Tần Lộc, Lâm Diêu Chi trang điểm đặc biệt xinh đẹp, mặc một chiếc váy lụa trắng nhìn rất thanh thoát.
Thấy em gái chú tâm ăn mặc như vậy, Lâm Mộc Chi biến thành cái lò giấm chua, cao giọng căn dặn Lâm Diệu Chi đi sớm về sớm, còn nói nếu có chuyện gì thì gọi điện cho hắn, hắn sẽ đến ngay lập tức.
Lâm Diêu Chi miệng không để tâm đáp lại, căn bản không quan tâm Lâm Mộc Chi nói, nếu mà có đánh nhau thật, anh trai còn không lợi hại bằng cô.
Không lâu sau Diêu Chi đã lái xe đến gần khu phố nhà Tần Lộc.
Nơi này là khu vực giàu có nổi tiếng trong thành phố, hầu hết đều là khu nghỉ dưỡng và biệt thự. Thành phố có đất đai đắt đỏ như vậy, có vẻ điều kiện kinh tế của Tần Lộc rất tốt, người như vậy sẽ cần bạn cùng phòng ở cùng sao? Lẽ nào cảm thấy một mình quá cô đơn?
Một loạt cảm xúc lẫn lộn trong lúc Lâm Diêu Chi gõ cửa nhà Tần Lộc.
Một lúc sau, có người ra mở cửa, là một người đàn ông cao to lực lưỡng. Người này cởi trần, mặc quần jean đeo tạp dề, nhìn cơ thể của anh ta hẳn là cũng tập kickboxing, cơ ngực với cơ bụng rất săn chắc. Có lẽ đang làm việc, mồ hôi trên ngực anh ta càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
"Cô tìm ai?" Người đàn ông mở miệng hỏi.
"Tôi tìm Tần Lộc." Lâm Diêu Chi ngoan ngoãn đứng ở cửa giống như búp bê.
"Tần Lộc?" Người đàn ông nghe vậy, trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên, dường như có chút sửng sốt, quay đầu gọi, "Tần Lộc, có người tìm."
Giọng nói của Tần Lộc phát ra từ bên trong: "Ai vậy?"
" Là tôi, Lâm Diêu Chi." Lâm Diêu Chi nói to.
" Lâm Diêu Chi? Cô vào đi." Tần Lộc nhẹ giọng đáp.
Được sự đồng ý của Tần Lộc, anh ta mới cho Lâm Diêu Chi vào, xấu hổ cười cười: "Xin lỗi nhé, có rất nhiều người tìm Tần Lộc, lần trước không may tôi cho một cô gái vào nên bị cậu ta nói mãi."
"Không sao." Lâm Diêu Chi không phải là người nhỏ mọn, xua tay tỏ vẻ mình không để ý.
Sau khi cô bước vào, anh ta dẫn cô đi qua vườn hoa đến chỗ đám người đang tụ tập. Còn chưa tới nơi, Lâm Diêu Chi đã nghe thấy tiếng cười nói của mấy người đàn ông ở bên trong, cách một tấm kính, cô nhìn thấy Tần Lộc đứng ở giữa đám người, trên gương mặt nở nụ cười rạng rỡ mà cô chưa từng thấy. Xung quanh hầu hết là đàn ông, cô không nghe thấy giọng nói của nữ giới, không khí tràn ngập hormone nam tính.
Đứng giữa mấy người đàn ông, Lâm Diêu Chi mặc chiếc váy lụa trắng, nhìn có vẻ hơi lạc lõng.
"Ơ kìa, Tần Lộc, cậu đã nói là không hẹn hò với những cô gái yếu đuối mà?" Nhìn thấy Lâm Diêu Chi, trong đám người có tiếng ồn ào đùa bỡn: "Lần này là thật rồi?"
Tần Lộc giải thích: "Cô ấy không phải bạn gái tôi."
"Vậy là cậu đang theo đuổi cô ấy?" Có người hỏi, "Đừng nói không phải, khi chúng ta tụ họp tôi chưa từng thấy cậu dẫn theo người phụ nữ khác."
"Cậu đánh giá thấp cô ấy sẽ phải chịu khổ đấy." Tần Lộc nói, "Cô ấy rất lợi hại."
Người kia quan sát Lâm Diêu Chi một hồi, rõ ràng không tin lời Tần Lộc nói. Lâm Diêu Chi ngoan ngoãn đứng bên cạnh cũng không giải thích, chỉ ngây thơ nhìn Tần Lộc, gương mặt dễ thương tỏ vẻ không hiểu anh đang nói gì. Càng như vậy, những người khác lại càng không tin lời Tần Lộc.
Tần Lộc sao lại không biết Lâm Diêu Chi nghĩ gì, anh không cười nữa, nói với bạn tốt: "Nếu không hai người so tài một lần?"
"So cái gì? Đọ dễ thương sao? Vậy thì tôi không thắng được rồi." Bạn tốt cười to, rõ ràng chỉ coi Lâm Diêu Chi là một con búp bê xinh đẹp.
"Chỗ này không hợp thi đấu kickboxing, nhưng có thể so thể lực một chút." Tần Lộc chậm rãi nói, "Không thì...đấu vật tay đi?"
"Vật tay, tôi với cô ấy?" Bạn tốt chỉ vào cánh tay của mình, lại chỉ vào tay Lâm Diêu Chi, "Đây không phải là bắt nạt con gái sao! Tần Lộc, cậu trở thành người xấu rồi à, em gái nhỏ à mau phạt cậu ta đi!" Người này tính cách không tệ, suy cho cùng là sợ Lâm Diêu Chi bị xấu mặt nên không đồng ý, trái lại đổi sang chuyện khác, muốn bỏ qua lời đề nghị này.
"Được rồi." Ai biết Lâm Diêu Chi lại ra vẻ không hiểu ý hắn, mỉm cười gật đầu, "Đấu một trận cũng được."
Người bạn nghe vậy sửng sốt, rõ ràng không hiểu Lâm Diêu Chi sao lại đồng ý chuyện này, đây không phải là tự làm mình xấu hổ sao?
"Đừng quá giới hạn." Tần Lộc nhìn Lâm Diêu Chi nói.
Lâm Diêu Chi nghe lời gật đầu.
Bạn tốt thấy giữa hai người có sự trao đổi ngầm, anh ta không tin mình sẽ vật tay thua cô gái nhỏ xinh đẹp trước mặt này, theo sự khác biệt về thể hình mà nói việc này đơn giản là không thể xảy ra!
Nhưng Tần Lộc không nói nhiều, quay người đi tìm cái bàn, để hai người họ ngồi hai bên.
Một cánh tay trắng mềm mại với một cánh tay vừa đen vừa thô ráp nắm chặt ở trên bàn, hình thành sự tương phản rất mạnh.
Bạn tốt mỉm cười: "Cô gái, tôi không khách sáo đâu."
Lâm Diêu Chi nói: "Được thôi."
Cánh tay hắn bắt đầu dùng lực, muốn giải quyết trận đấu nhanh chóng. Mọi người đang sôi nổi vây quanh, rõ ràng trong mắt những người này đều coi đây là một trò hề, ngoại trừ Trình Miện với gương mặt râu quai nón đứng cạnh Tần Lộc.
Trình Miện đã thấy qua Lâm Diêu Chi đấm bốc, cậu ta biết cô gái nhỏ trước mặt không phải kiểu người dễ bị lừa gạt, vỗ nhẹ vào vai Tần Lộc, vẻ mặt biểu hiện anh đúng là đồ xấu xa.
Tần Lộc coi như không thấy.
Khi cả hai bắt đầu vật tay, mọi người đều cho rằng sẽ nhanh có kết quả. Thời gian trôi qua, trên gương mặt mọi người đều xuất hiện sự thay đổi, trong đó người bất ngờ nhất là Đường Văn Ca đang vật tay với Lâm Diêu Chi.
Cánh tay nhỏ bé đang được Đường Văn Ca cầm chặt, tưởng chừng như một cơn gió là có thể bẻ gãy, nhưng dù anh ta có cố gắng thế nào cũng không di chuyển được, cánh tay nhỏ bé giống như được làm từ sắt thép. Ban đầu anh ta còn sợ rằng mình dùng lực quá mạnh sẽ làm Lâm Diêu Chi bị thương, nhưng sau khi dùng hết sức lực, cánh tay Lâm Diêu Chi vẫn không nhúc nhích. Trong mắt cô có ý cười, nhìn rất linh hoạt, chỉ là vào lúc này, sự linh hoạt này trong mắt Đường Văn Ca lại thành sự nhạo báng.
Chế giễu anh ta ngạo mạn, coi thường đối thủ.
Mọi người xung quanh nghĩ Đường Văn Ca không dùng lực, nhưng khi thấy Đường Văn Ca dùng sức đến mức nổi cả gân xanh, mới nhận ra Đường Văn Ca không phải không dùng sức, mà là cô gái trước mặt này có sức mạnh không thể lường được.
Bầu không khí ở hiện trường dường như đóng băng, trong mắt mọi người đều hiện lên sự ngạc nhiên và kinh ngạc. Đường Văn Ca thở dài trong lòng, đoán rằng mình không thể thắng, đang chuẩn bị nhận thua, ai dè Lâm Diêu Chi phía đối diện buông tay ra trước, trong miệng ôi chao một tiếng: "Hết sức rồi."
Đường Văn Ca ngây ngẩn, anh ta là đương sự, hiển nhiên biết Lâm Diêu Chi vẫn còn dư sức.
Lúc này Lâm Diêu Chi đã đứng dậy, ấm ức đến trước mặt Tần Lộc, giơ tay cho anh xem: "Các anh sao lại mạnh như vậy, tay tôi đỏ hết lên rồi."
Tần Lộc bắt lấy tay Lâm Diêu Chi, đúng là có thể thấy một vết đỏ hiện ra, anh nói: "Lại đây, chườm đá cho cô."
"Được." Lâm Diêu Chi vui mừng.
Đường Văn Ca im lặng đứng dậy, bây giờ anh ta mới phản ứng lại chuyện đang diễn ra, lúc trước anh ta muốn giữ thể diện cho Lâm Diêu Chi, cho nên bây giờ, Lâm Diêu Chi cũng giữ thể diện cho anh ta. Cô gái có tính tình tốt lại thêm ngoại hình dễ thương, EQ cũng cao, tất nhiên, quan trọng là sức mạnh thật sự rất lớn...
Mọi người xung quanh chọc chọc vai Đường Văn Ca, hỏi anh ta rốt cuộc có chuyện gì.
Đường Văn Ca than thở: "Cô ấy thực sự không phải là búp bê bằng sứ đâu."
"Vậy là búp bê gì?" Mọi người thấy thú vị, không coi việc này là vấn đề lớn.
"Búp bê bằng thép." Đường Văn Ca suy nghĩ, "Không biết Tần Lộc tìm được báu vật này ở đâu..."
Lâm Diêu Chi theo Tần Lộc vào bếp để tìm đá viên, Tần Lộc cúi đầu nghiêm túc chườm đá cho cô, đây xem như là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân thiết – xin vui lòng không đề cập đến bất cứ từ nào liên quan đến giãn gân.
Tay Lâm Diêu Chi được Tần Lộc nắm lấy, trong lòng càng thêm ngọt ngào, sau đó nghe anh nói: "Cảm ơn cô đã giữ thể diện cho Văn Ca."
"Anh ấy tôn trọng tôi, tôi tôn trọng anh ấy." Lâm Diêu Chi nói xong còn lẩm bẩm, "Hơn nữa thắng cũng chẳng có gì tốt." Thua rồi còn có thể làm nũng trước mặt anh.
Trong mắt Tần Lộc nổi lên ý cười, giống như khích lệ, nhẹ nhàng vỗ đầu Lâm Diêu Chi.
"Phải rồi, bạn cùng phòng một mét sáu của anh đâu?" Lâm Diêu Chi nhớ tới việc chính của mình đến đây, giả vờ vô tình hỏi, "Sao tôi không thấy?" Từ khi vừa bước vào vườn cô đã bắt đầu tìm kiếm người này, nhưng mấy người đàn ông xung quanh không có ai thấp hơn 1,75m, tất cả đều cao to lực lưỡng, làm gì có cậu bé đáng yêu nào cao 1,6m chứ.
"Có việc gì sao?" Tần Lộc thắc mắc nói.
"Tôi chỉ tò mò thôi..." Lâm Diêu Chi khẽ nói.
Tần Lộc nói: "Nó vẫn đang ngủ, đợi lát nữa mới dậy, cô muốn đi xem?"
Lâm Diêu Chi thầm nghĩ còn đang ngủ thì thôi đi, dẫu sao cũng không nên đánh thức người ta chỉ để gặp mặt, lại vô tình hỏi một câu nữa: " Vậy cậu ấy ngủ ở đâu?"
"Phòng của tôi." Tần Lộc nói.
"Hả?" Lâm Diêu Chi như bị sét đánh, "Ở đâu cơ?"
Tần Lộc vẫn chưa nhận ra được sự nghiêm trọng trong câu trả lời của mình, cho nên lặp lại lần nữa: "Phòng của tôi, làm sao vậy?"
Lâm Diêu Chi ngẩn người, tâm trí bắt đầu lặp lại những từ tiếng anh mà anh trai nói: Gay...gay...gay...
Một người đàn ông như Tần Lộc sẽ ở chung phòng với bạn cùng phòng sao? Lẽ nào, mình thực sự thích một người GAY???
Tần Lộc thấy vẻ mặt Lâm Diêu Chi thay đổi liên tục, không hiểu nổi: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
Lâm Diêu Chi ngẩng đầu âm thầm nhìn Tần Lộc một cái: "Bibi, anh chắc chắn không phải đúng không?"
Tần Lộc: "...Đừng gọi tôi là Bibi."
Lâm Diêu Chi: "Vậy Banban?"
Tần Lộc: "..." Bỏ đi, tùy cô vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook